Trọng Sinh Chi Như Thử Ảnh Đế

Chương 45: Chương 45: “Ngoan, về nhà đi”




Thời tiết càng ngày càng nóng.

Thế nhưng trong studio hơi nóng một chút xíu cũng không lọt nổi vào, lúc nào cũng tựa như ở trong hầm băng, tuy nói ngẫu nhiên sẽ có lúc trời ấm lên nhưng chỉ là ảo giác mà thôi. Đối với Hạ Phong mà nói, bao giờ quay xong cũng không trọng yếu, quan trọng nhất là tránh làm đạo diễn Hứa phát hỏa mắng người.

Cả một tuần lễ, Hạ Phong lúc nào cũng bị đè nén. Liên tiếp bốn tối cậu ở Tả Tuyền Sơn đua xe. Phỏng chừng là gây chú ý đến Đường Cửu gia nên ông liên tiếp tìm đến cậu, kể cả Luyện tiên sinh cũng tới nhưng cậu không đáp ứng.

Ban đêm.

Hạ Phong tiến vào xe, vừa thắt dây an toàn vừa ngáp. Hôm trước, China Era Entertainment tuyên bố Tiểu Thiên vương Tổ Ngạn Chi trung tuần tháng sau sẽ tổ chức live show, vì thế, Tổ Ngạn Chi mở một party mời mọi người đến chúc mừng. Đương nhiên sẽ không thiếu Hạ Phong.

Điên cuồng đến 3h sáng, Hạ Phong mới rời đi. Đêm ấy, Hạ Phong thiếu chút nữa đoạt đi danh tiếng của Tổ Ngạn Chi khi hai người cùng lên sàn khiêu vũ.

Điện thoại vang lên.

Hạ Phong tưởng là Nhậm Mộ nhưng nghe máy mới phát hiện là Tiểu Thiên vương.

“Tiểu Thiên vương, làm sao vậy? Nếu là uống rượu thì tôi không đi đâu”. Cả tuần nay ngoài trừ party, cậu và Tổ Ngạn Chi đi uống rượu hết ngày này sang ngày khác, rượu bia nhậu nhẹt đến gần chết.

“Không phải uống rượu, người anh em, hôm nay tôi mang cậu đến một chỗ tốt.”

“Chỗ tốt?” Hạ Phong nhíu mày. Cậu và Tổ Ngạn Chi đến cơ hồ tất cả các pub rồi, còn có nơi nào được gọi là chỗ tốt nữa?

“Cậu hiện giờ ở đâu?”

“Ngoài studio.”

“Tôi sẽ đến ngay, chờ tôi”.

Mười phút sau, Tổ Ngạn Chi xuất hiện.

Hạ Phong hỏi Tổ Ngạn Chi đó là chỗ nào, Tổ Ngạn Chi chỉ cười cười. Nhìn bộ dạng thần bí ấy, Hạ Phong cũng biết hẳn là sẽ có tiết mục vô cùng hấp dẫn.

Mấy phút sau, Hạ Phong đã đến khu phố cũ, vùng này có không ít kiến trúc lưu lại từ thời kì dân quốc, nhìn có chút cổ kính vẫn chưa bị đô thị hóa hết.

Xuống xe, Tổ Ngạn Chi dẫn cậu vào những ngõ ngách nhỏ chui tới chui lui rốt cục đến một cửa hàng được xây dưới pub.

“Tới đây làm gì?” Hạ Phong dò xét bốn phía phát hiện trong này có chút u ám.

“Đi vào rồi sẽ biết.”

Trước khi vào pub, Tổ Ngạn Chi đã cho Hạ Phong một chiếc mặt nạ màu trắng bảo cậu đeo vào.

Tổ Ngạn Chi đi trước, nói vài câu với bảo vệ rồi ra hiệu cho Hạ Phong đi theo mình.

Đẩy cửa pub, Hạ Phong đã ngửi thấy một hỗn hợp mùi vị, là mùi trộn giữa xa hoa và dục vong. Bên trong không khí có vẻ ẩm thấp, cùng với hỗn hợp mùi vị kia tạo ra một loại không khí đặc biệt.

Dọc theo cầu thang xuống khu vực dưới mặt đất là tiếng âm nhạc ầm ĩ, Hạ Phong cũng đại khái đoán ra được đây là loại nơi gì. Bề ngoài có vẻ không khác với pub là bao nhưng trên thực chất lại là nơi hoàn toàn khác biệt.

Nơi đây là thiên đường và địa ngục của dân cờ bạc.

Hạ Phong từng nghe Tam gia nói về một sòng bạc ngầm, nhưng đời trước cậu cũng không biết nó ở đây, một phần là vì Hàn Lăng, phần khác là vì cậu không có ham mê đánh bạc cho lắm.

Có thể biết chỗ này cũng cho thấy anh không phải là người thường. Những người trong này đều là những nhân vật cơ hồ giống với Tam gia, nếu không phải có tiền thì cũng là người có quan hệ xã hội đen.

Nhưng vì sao Tổ Ngạn Chi lại biết chỗ này? Tiểu thiên vương của China Era Entertainment cho dù muốn đánh bài hẳn là nên đi Las Vegas chứ không phải chỗ này. Bất quá, thực sự nếu đi ra nước ngoài cũng rất khó khăn.

Đi bên cạnh Tổ Ngạn Chi, Hạ Phong hỏi thầm: “Sao cậu biết chỗ này?”

“Bạn bè giới thiệu.”

“Cậu thích đánh bạc?” Nhìn Tổ Ngạn Chi cũng không giống dân cờ bạc.

“Chơi một chút mà thôi.” Tổ Ngạn Chi cười đặt tay lên bả vai Hạ Phong, “Cậu cũng biết đấy, làm Tiểu Thiên vương áp lực cũng rất lớn. Thỉnh thoảng đến đây đánh bạc xem như là thả lỏng một chút”.

Hạ Phong không nói gì. Trên đời này không có mấy đàn ông không đánh bạc, chỉ là xem người đánh bạc có bao nhiêu tiền mà thôi. Đi theo Tổ Ngạn Chi, xuyên qua sàn nhảy đến một hành lang nhỏ, cuối hành lang là một cánh cửa.

Ở đây có tổng cộng sáu phòng chơi, mỗi phòng đều có cửa thông với các phòng khác. Xuyên qua từng cánh cửa, Hạ Phong đi vào phòng sâu nhất, cũng là phòng lớn nhất.

Nhìn bốn phía, Hạ Phong chỉ có thể nói: Phục.

So với sòng bài nổi danh toàn cầu, trong này không tính là gì. Bất qua sự xa hoa cũng không hề thua kém những sòng bài ấy. Ở đại sảnh treo bảy, tám đèn thủy tinh đủ kích cỡ, sàn nhà được trải thảm đỏ, đồ trang trí treo trên tường cũng vô cùng xa xỉ.

Chính giữa đại sảnh là một bàn chơi lớn, người tới lui đều đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, người phục vụ cũng không phải ngoại lệ.

Hạ Phong đoán tùy tiện lột mặt nạ của một người khách chỉ sợ đều là người có địa vị. Đi dạo vài vòng, cậu phát hiện Tổ Ngạn Chi đã không thấy đâu, nhìn bốn phía ai cũng đeo mặt nạ, cậu cũng không biết ai mới là Tổ Ngạn Chi.

Một lát sau, Tổ Ngạn Chi xuất hiện, đem một nửa Casino tokens* trong tay cho Hạ Phong. Hai người chọn một tùy tiện một bàn ngồi xuống, chuẩn bị chơi Pai gow* ( Double-hand poker).

Hạ Phong cũng biết chơi nhưng không phải là cao thủ gì, bởi vậy chưa đến hai lượt Casino tokens trong tay Hạ Phong toàn bộ đều chạy tới tay Tổ Ngạn Chi.

Hạ Phong liếc nhìn Tổ Ngạn Chi, thở dài. Sòng bạc người ngày càng nhiều, Hạ Phong nửa tự nguyện, nửa bị ép phải đứng lên.

Điện thoại trong túi quần rung lên.

Hạ Phong ra hiệu cho Tổ Ngạn Chi sau đó chạy đi nghe. Tìm một hồi mới thấy được phòng vệ sinh.

Đóng cửa lại, cậu bỏ mặt nạ ra, vừa tiếp máy đã nghe thấy giọng Nhậm Mộ có chút khó chịu.

“Thần thiếu gia, giờ đã là rạng sáng. Không ở nhà ngủ mà đang làm gì vậy?” Đầu kia Nhậm Mộ vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại. Nửa tiếng trước anh vừa xuống máy bay đã vội chạy đi tìm người trong lòng. Vốn nửa đêm rồi nên anh không nghĩ để Hạ Phong đến đón mình nhưng ai ngờ vừa đến đã được thông bao Tam thiếu gia vẫn chưa về nhà.

Anh về rồi?” Hạ Phong nhìn điện thoại, là 12h30’

“Đang ở đâu?”

“Sòng bạc”.

Trầm mặc một hồi, ông chủ Nhậm tức giận ra lệnh: “Lập tức trở về”.

“Tôi còn chưa chơi đủ”.

“Nếu em thích anh có thể cùng em đến Las Vegas, thâm chí đến tất cả các sòng bài nổi tiếng chơi một lần cũng được, nhưng không thể đến chỗ đấy.”

“Lý do?”

“Không có lý do gì cả”.

“Thật không? Tôi không quan tâm”. Hạ Phong tắt máy. Vì cái gì sòng bạc nào cũng có thể đi mà sòng bạc này lại khiến Nhậm Mộ khó chịu như thế? Hạ Phong cảm thấy việc này không đúng, kì quặc!

Một lần nữa đeo mặt nạ, Hạ Phong đi ra chờ ông chủ Nhậm đến. Ngồi trên bàn cậu không yên lòng, ngón tay gõ gõ lên bàn còn mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía cửa chính.

Cửa chính hết đóng lại mở. Rốt cục, ông chủ Nhậm cũng long trọng lên sân khấu. Hình ảnh không khác gì những con bạc khác, trong tay cầm Casino tokens, chậm rãi đi vào đại sảnh.

Giữa một đống người đeo mặt nạ, Hạ Phong nhận ra được anh ngay lập tức. Tổ Ngạn Chi cho cậu bao nhiêu Casino tokens cậu liền thua bấy nhiêu nên đành phải đi đổi, thuận tiện làm một chút việc.

Nói với Tổ Ngạn Chi, cậu lẫn vào trong đám người. Tìm được Nhậm Mộ, cậu cố ý đi lướt qua anh…

Quả nhiên Nhậm Mộ đi theo.

Gần đến phòng vệ sinh, Nhậm Mộ kéo tay Hạ Phong hướng vào bên trong, đóng cửa lại… Nhậm Mộ đem mặt nạ tháo ra, sau đó giữ chặt cằm cậu, hôn lên….

Hạ Phong đẩy anh ra, đảo khách thành chủ…

Là hôn môi.

Nhưng về sau nụ hôn biến thành gặm. Hai người đang say sưa, ông chủ Nhậm lại đột nhiên dừng lại.

Bình thường còn chưa cởi hết đồ mà đã ăn tươi nuốt sống câu, thế nhưng hiện giờ lại dừng ngay giữa thời khắc mấu chốt, điều này khiến ‘Hạ Phong có phần tức giận. Anh không muốn làm thì cũng phải quan tâm đến người bị hại là tôi a…

Ôm eo Hạ Phong, Nhậm Mộ nói: “Đi, trở về làm tiếp”.

“Trong này không được sao?”

“Không được”.

Nói xong, Nhậm Mộ lập tức đeo mặt nạ cho Hạ Phong, lại đeo cho mình sau đó kéo cậu ra ngoài. Đi được một nửa, Hạ Phong chợt nhớ đến Tổ Ngạn Chi… Bỏ mặc cậu ta lại như thế thì thực sự rất không hay.

“Chờ một chút, tôi đi cùng—“

Nhậm Mộ hoàn toàn không ngừng mà tiếp tục kéo cậu đi.

Đi xuyên qua các cánh cửa, đến cánh cửa cuối cùng, tay còn chưa đẩy cửa đã tự động mở, một đám người tiến đến.

Đây là một cảnh quay kinh điển trong điện ảnh. Cửa sòng bạc mở rộng, một đám người mặc đồ đen xuất hiện, chủ nhà xuất hiện, sau đó máy quay sã đặc tả diễn viên chính. Bất quá, giờ khắc này không có màn đặc tả, chỉ là một người đeo mặt nạ trắng…

Nhậm Mộ dừng lại.

“Đã lâu không gặp”. Đứng chính giữa là một người đàn ông, ánh mắt đặt lên người Hạ Phong và Nhậm Mộ nhìn tới lui, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Nhậm Mộ”.

Người này quen biết Nhậm Mộ? Hạ Phong quay đầu nhìn anh.

“Nghe nói cậu đi nhập ngũ”.

Nhậm Mộ không đáp lại, Hạ Phong sửng sốt. Đây là người nào mà cả chuyện cậu không biết người này cũng biết? Hạ Phong có thể xác định, Nhậm Mộ quen biết người này, nhưng có điều không biết là loại quen biết.

“Thật không nghĩ tới, cậu có thể ở trong quân ngũ hai năm”.

Nhậm Mộ đối mặt với người đàn ông, cả hai đều đeo mặt nạ trắng, đều không nhìn ra biểu cảm trên mặt. Người đánh bạc vẫn đi tới đi lui.

“Đã đến đây thì nói chuyện một lát”.

“Không rảnh”. Nhậm Mộ lạnh lùng cự tuyệt.

“Rồi cậu sẽ rảnh”.

Nhậm Mộ dường như biết người này sẽ làm gì, một tay kéo Hạ Phong ra sau mình: “Đường Kỷ Thiên, anh đừng quá phận”.

“Hai chọn một. Cậu đi. Người đàn ông tên Đường Kỷ Thiên chỉ Hạ Phong, “Tên này đi. Hoặc cậu, hoặc nó”.

Người đàn ông này rất tự tin. Sở dĩ tự tin như vậy là vì Hạ Phong đang ở trên địa bàn của anh ta, trong sòng bạc của anh ta. Ở đây tất cả đều thuộc về hắn, hắn chính là thượng đế của nơi này.

Hạ Phong rất ít khi bị người uy hiếp, thật sự rất ít. Cho nên cậu rất muốn đánh tên Đường Kỷ Thiên này. Nhưng Nhậm Mộ giữ chặt cậu, không cho cậu ra tay.

“Tôi ở lại. Thả cậu ấy đi”. Sau đó dắt Hạ Phong ra ngoài, đẩy cậu ra khỏi pub, hôn lên mặt nạ của cậu, nói: “Ngoan, về nhà đi”.

“Nhậm Mộ–” Hạ Phong muốn kéo anh nhưng chỉ chạm đến ống tay áo. Nhậm Mộ vô cùng quyết tuyệt, một đường đi xuống không nhìn lại cậu. Hạ Phong cũng muốn đi theo nhưng bị bảo vệ ngăn lại.

Đứng ở cửa một hồi, cậu lên xe của mình. Có lẽ lá quá lâu không thấy cậu quay lại sòng bạc, Tổ Ngạn Chi gọi điện đến, cậu bịa ra chuyện nhà này nọ phải đi về trước.

Nhìn không khí khẩn trương giữa Nhậm Mộ và Đường Kỷ Thiên, cậu biết rõ hai người hẳn đã từng xảy ra chuyện gì đó, bằng không Nhậm Mộ cũng sẽ không nói đi sòng bạc nào cũng được, chỉ có sòng bạc này không thể đi.

Ngồi trên xe, Hạ Phong gõ gõ lên đùi. Cậu không phải người dễ dàng buông tha, trước kia không phải, hiện tại cũng không. Trong đua xe, thiên phú của cậu có thể không tốt, nhưng là có một động lực thúc đẩy cậu, để cuối cùng cậu đạt được danh hiệu Xa thần. Nói thật ra, cho đến hôm này, Hạ Phong cũng không rõ ràng lắm hoàn cảnh của Nhậm Mộ là như thế nào. Trước kia, ngoài đua xe, cậu cũng chỉ đặt sự chú ý lên Hàn Lăng, hoàn toàn không chú ý đến Nhậm Mộ. Lúc muốn tìm anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể được, so với chuyển phát nhanh còn nhanh hơn.

Lập tức, cậu phóng xe về Thần gia.

Ở thang lầu, cậu nhìn thấy Thần Hách đang ngồi trong phòng khách, cả Thần Hi vốn đang ở nước ngoài cũng xuất hiện. Không thèm chào hỏi, cậu vội vàng về phòng.

Vứt mặt nạ xuống giường, cậu vào phòng tắm.

Nhìn vào gương, ngoại trừ quầng mắt có hơi thâm ra thì hoàn toàn tốt.

Mở ngăn kéo, Hạ Phong đem súng ngắn ra, sau đó lên đạn.

Một tay cầm mặt nạ, một bên xuống cầu thang, chuẩn bị đi vào gara lấy xe.

Người ngồi trong phòng khách toàn bộ đều đổ dồn về cậu, mà Thần Hách nhìn thấy mặt nạ trên tay con liền nheo mắt hỏi: “Đi chỗ nào?”

Hạ Phong cầm mặt nạ quơ quơ mấy cái, nói: “Chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.