CHƯƠNG 25: Em nói. . . . . .
Sáng hôm sau.Mẹ và Tô thúc thúc còn chưa đi làm.Học trò bọn tôi mặc dù nghỉ, nhưng công việc của bọn họ trước sau như một phải tiếp tục tiến hành,chỉ có gần mùa xuân thì mới có thể nghỉ mấy ngày.Cả nhà,chỉ còn lại tôi cùng anh Tô Văn.Bình thường bản thân tôi cảm thấy không có gì, nhưng trải qua sự kiện tối qua xong. . . . . . Tôi có chút không dám cùng anh Tô Văn một mình ở chung .
Ngày thường tôi mặt dày mày dạn quấy rầy anh Tô Văn, hiện tại tôi tránh anh như trốn mãnh thú.Cả buổi sáng,tôi đều núp ở trong phòng của mình làm bài tập, sau đó lại đói bụng đến không chịu nổi, mới điểm mũi chân đi ra khỏi gian phòng, như bay xông về phòng bếp. Qua loa từ tủ lạnh lấy ra sủi cảo đông lạnh, vào lò vi sóng vài phút cho băng tan,đang đợi băng tan,tôi ở trước ngực không ngừng vẽ hình thánh giá: anh Tô Văn ngàn vạn lần đừng ra ngoài, ngàn vạn lần đừng tới phòng bếp!
Khi lò vi sóng làm tan băng xong,phát ra hai tiếng ‘ tích tích ‘,cửa phòng anh Tô Văn cũng ứng tiếng mà mở. Thời gian bấm đốt ngón tay cũng quá đúng đi !Tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra thì trên mặt đã chất đầy nụ cười không tự nhiên, “Tô, anh Tô Văn, chào buổi sáng.”
“Không còn sớm. Cũng mười hai giờ rồi.”Anh Tô Văn trên người còn mặc áo ngủ màu lam nhạt ,trên cổ áo không có thắt hai cái nút ,lộ ra chút da trước ngực .Tóc của anh có chút loạn, có thể là bởi vì mới vừa rời giường ,mà có vẻ phá lệ rối bù , phần mái bất quy tắc đem con mắt trái của anh che kín.
Bình thường anh Tô Văn nào có ‘không đúng mực’ như vậy ?Tôi cơ hồ đều không nhớ anh mặc quần áo nào ngoài đồng phục.Hơn nữa đồng phục học sinh đều bị anh ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ , cà vạt chưa từng lệch qua . . . . . Nhưng anh Tô Văn trước mắt ,so với bình thường càng có lực chấn động hơn.Tim tôi, không khỏi nảy lên một cái.Không đúng không đúng, cái lực chấn động gì chứ,anh Tô Văn coi như dáng dấp khá hơn nữa thì cũng cùng tôi không liên quan ,tôi cũng không phải nữ sinh mê trai,sẽ vì tên đẹp trai ven đường có một động tác lơ đãng mà mặt đỏ tim đập.
Nhưng mà anh Tô Văn, anh dù chỉ đứng ở nơi đó, cái gì cũng không làm, liền đủ hoàn mỹ, làm tôi thật sự không bỏ được ánh mắt từ trên người của anh dời đi.
“A, a, đã, đã trễ thế này.” Tôi cúi đầu nói lắp ba lắp bắp,cuối cùng đem tầm mắt trên người anh Tô Văn thu lại.
“Ngủ như thế nào?” Anh Tô Văn giọng điệu cùng bình thường có chút khác biệt. Anh tố chất tâm lý tốt đẹp làm tôi bội phục tới cực điểm. Nhìn coi, trải qua sự kiện tối hôm qua ,tôi bên này xoắn xuýt cả một ngày. Nhưng anh Tô Văn lại một dạng như không có chuyện gì .Có lẽ tôi thật quá làm lớn chuyện.Bình tĩnh, tôi phải học được bình tĩnh!
Tôi hít một hơi thật sâu, nói chuyện rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, “Tốt vô cùng.”
“Ồ. . . . .”Anh Tô Văn ý vị thâm trường kéo dài chữ ‘Ồ’ này, mắt phượng một bên nhìn có vẻ phá lệ dài hẹp hơi nheo lại, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì. . . . . .
Anh đang nghĩ gì tôi không rõ lắm, tôi không khỏi tự chủ lại tối hôm qua. . . . . . Sau đó mặt liền xoát một cái đỏ lên, trong đầu càng thêm vang lên báo động cấp một ,các loại giác quan bị tôi phong tỏa lại một lần nữa cuốn tới. Không được, không thể nhớ lại nữa!
Tôi dùng sức lắc đầu một cái, một mặt suy yếu đem sủi cảo đông lạnh từ trong lò vi sóng bưng ra ngoài, trong lúc tay run run,cái bọc sủi cảo trong chén sứ nguy hiểm đung đưa. Thật sự là thật mất thể diện! Tôi vội vàng dùng hai cái tay ổn định chén sứ,ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm dép mình,không dám nâng lên mắt cùng anh Tô Văn nhìn thẳng .
“Chúng ta ăn cái này?” Anh Tô Văn tựa hồ không có phát hiện được tôi không bình thường. Coi như anh phát hiện. . . . . . Anh cũng là đang giả bộ làm như không thấy. Tôi hít sâu,nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Trước ăn đỡ đi.Buổi tối mới làm cơm.”
“À.Tiểu Xương,em thế nào vẫn cúi đầu?”
“Em. . . . . Chảy máu mũi! Đang chảy máu mũi!” Tùy tiện đưa một lý do ra .
“Như vậy à.”Anh Tô Văn trong ngữ điệu mơ hồ cất giấu ý cười,”Vậy anh bưng vào phòng ăn.”
“Cầm! Cứ cầm!” Tôi như trút được gánh nặng đem sủi cảo đông lạnh đẩy về phía anh Tô Văn, nghĩ thầm mình rốt cục có thể thoát vị thần xúi quẩy này.Haiz, mặc dù tôi không ngừng nói với mình: Đừng làm quá lên , chuyện tối ngày hôm qua chẳng qua là một hiểu lầm. Chẳng qua là con đường tình cảm anh em thành lập hơi bị bóp méo.Nhưng tôi lại không làm được chuyện hờ hững tiếp nhận sự thật này.
Có lẽ tôi cần nhiều thời gian hơn, để tiêu hóa chuyện này đi. . . . . .
“Tiểu Xương, em vẫn để ý chuyện ngày hôm qua sao?” Đang lúc tôi buông lỏng cảnh giác, chuẩn bị trở về phòng tiếp tục học . . . . Anh Tô Văn trong tay bưng sủi cảo đông lạnh, đang đi tới gian phòng của mình,chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, cùng tôi nhìn một cái. Cặp mắt anh lóe lên, giống như động sát tất cả tư tưởng tôi.Một khắc kia tôi đột nhiên cảnh giác, mình ở trong mắt anh Tô Văn, rất có thể là trong suốt , hoàn toàn không có bất kỳ ngụy trang che chở. Coi như là ngụy trang, cũng bị tàn nhẫn lột xuống, hoàn toàn tránh không khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của anh Tô Văn.
“Em . . . . Dạ”lần nữa bi thảm bị thân thể phản bội. Thật ra thì tôi càng muốn làm bộ như không có việc gì trả lời: nào có. Nhưng há mồm . . . . . . đại não tôi không suy nghĩ trước liền thay tôi trả lời.
“Tiểu Xương mới chút kích thích vậy không chịu nổi sao? Thật là so với trong tưởng tượng anh còn ngây thơ hơn.”Anh Tô Văn nghiêng người dựa bên cửa phòng, cả người khí chất mới vừa ôn nhu bỗng nhiên biến chuyển thành tà ác. . . . . . Không, không phải tà ác, càng giống như là một loại hấp dẫn.
A a a, xuất hiện rồi !Nhân cách thứ hai của anh Tô Văn ! Bây giờ ban ngày ban mặt, anh liền chạy ra khỏi chiếm lĩnh thân thể anh Tô Văn ?Không thể tha thứ không thể tha thứ! . . . . . . Nhưng tôi trừ nhìn chằm chằm ,còn lại cái gì cũng không làm được.
Đây cũng không phải là Quỷ Hồn Phụ Thể, tôi kêu mấy tiếng: ‘ thái thái Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! ’ là có thể giải quyết . Kia, vậy tôi bây giờ nên làm gì? Tôi đầu đầy mồ hôi suy nghĩ, vì tìm kiếm cảm giác an toàn, thậm chí nhặt lên cái nĩa sắt trên bàn ăn che ở trước ngực, “Mi, mi không nên nói bậy. Trả anh Tô Văn ôn nhu đáng yêu so với Thiên Sứ còn hoàn mỹ hơn cho ta !”
“Ha ha ha ha !”Anh Tô Văn lần đầu tiên cười không chút kiêng kỵ như vậy. Bình thường thấy được nhiều nhất , chính là chiêu bài của anh ‘ Nụ cười Mona Lisa ’, tiêu chuẩn cười không lộ răng. Nhưng lần này , anh cư nhiên cười đến vui vẻ như vậy, thậm chí ngay cả thân thể cũng đứng không vững, mềm nhũn dựa vào khung cửa.
Tôi trợn mắt há mồm , nhìn anh Tô Văn trước mắt .Do dự một hồi, nĩa sắt nắm chặt trong tay, liền bị tôi thả lại trên bàn ăn. Tôi không thể thật sự dùng nĩa sắt đâm anh Tô Văn , hiện tại cầm ở trong tay hoàn toàn không có ý nghĩa .
“Ôn nhu đáng yêu, anh Tô Văn so với Thiên Sứ còn hoàn mỹ hơn?”Anh Tô Văn một bên cười, một bên tái diễn lời tôi vừa nói.Tôi mới vừa lúc nói còn không có cảm thấy như thế nào, hiện tại được anh Tô Văn lập lại một lần sau,tôi mới hậu tri hậu giác phát giác được, tôi mới vừa rồi buồn nôn đến cỡ nào .Chậc chậc, cánh tay nổi da gà .
“Cái đó . . . . Dùng từ sai chút đỉnh.”Tôi có chút tức giận gãi gãi đầu, không phải là cáu anh Tô Văn, mà là cáu bản thân.Thế nào trước mặt anh Tô Văn, tôi cuối cùng luôn sẽ phạm một chút sai lầm cấp thấp đây? Tần số cao, trên căn bản đạt tới trình độ nói một câu đạp một mìn .
“Hình tượng của anh ở trong mắt Tiểu Xương ra là như vậy .”Anh Tô Văn từng bước từng bước đi về phía tôi.Sủi cảo đông lạnh bị anh tùy ý bỏ qua một bên, tôi đột nhiên cảm giác được một loại áp bách chưa bao giờ có cuốn tới! Vì vậy lập tức tôi lại nhặt lên cái nĩa sắt, nơm nớp lo sợ lui hai bước, “Anh đừng tới đây, có lời gì nói là được.Tục ngữ có câu,c ự ly sản sinh mỹ. . . . . . Anh Tô Văn , em sai rồi! Anh không thích sủi cảo đông lạnh vậy em hiện tại liền làm cho anh ớt xanh khoai tây mà ăn !”
“Ha ha.” Anh Tô Văn giống như là nhìn món đồ chơi quét mắt tới nĩa sắt trong tay tôi ,cước bộ không dừng lại chút nào, trực tiếp đến trước người tôi.Anh không nhìn tôi kháng cự, vừa đến gần vừa từ từ nói, “Anh vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, Tiểu Xương, kể từ khi em bỏ nhà ra đi,em liền thay đổi rất nhiều. Tính cách em không có đổi bao nhiêu, nhưng thái độ đối với anh, đối với cái nhà này, cũng thay đổi rất nhiều.”
Trong lòng tôi cả kinh, cũng quên mất giãy giụa , cố gắng bày ra nụ cười mờ mịt, “Cái đó, em không phải đã nói rồi sao, phát sốt liền mất trí nhớ.”
“Mất trí nhớ? Cái lời nói dối này quá kém, kinh nghiệm một chút, phải nói cái gì càng có thể tin để gạt anh.”Anh Tô Văn một tay nắm lên cổ tay của tôi, ngữ điệu mang theo bất mãn, “Cũng lúc này, còn muốn gạt anh à? Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Tôi không biết anh muốn làm cái gì. . . . . . Nhưng cái loại cảm giác nguy cơ làm tôi rợn cả tóc gáy nhưng không cách nào bị sao lãng. Vì vậy tôi vội vàng lắc đầu một cái, “Em nói, em nói!”
Anh Tô Văn hài lòng gật đầu một cái, “Nói đi.” Nhìn dáng vẻ của anh, tựa hồ là không có ý định buông tay tôi ra.Thiệt là, tôi lại không thể chạy án, nơi này chính là nhà của tôi a. . . . . Từ từ,tôi lúc nào thì thành tội nhân? Coi như tôi đã từng lừa gạt anh Tô Văn,cũng không cần hưng sư động chúng như vậy đi? Mỗi người đều có lý lịch cùng bí mật mình mà. . . . . .
Nghĩ như vậy, tôi chưa quyết định lập trường lần nữa dao động. Len lén liếc anh Tô Văn,bị mặt anh càng dựa vào càng gần ,cùng khóe miệng hơi hướng bên phải nhợt nhạt hù dọa.
Anh Tô Văn ,em nói, em nói còn không được sao. . . . . . Có thể xin anh nương tay cho. . . . . Đừng cười với em như vậy nữa?