Trọng Sinh Chi Nịch Ái

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 33: Xuất ngoại

Tôi vốn tưởng rằng, triệu chứng đồng tính luyến ái thình lình đột phát của anh Tô Văn sẽ trong kỳ nghỉ bị tôi hoàn toàn chữa khỏi. Nhưng hiển nhiên tôi đã đánh giá cao năng lực của mình, không chỉ không chữa khỏi cho anh Tô Văn , mà cả mình cũng bị lây bệnh . Khụ khụ. Vẫn không thể xác định mình bị lây bệnh bao nhiêu, nhưng đối với lực miễn dịch của bệnh đồng tính luyến ái đang cực độ giảm xuống .

Trước ngày tựu trường, mẹ và bác Tô hiếm khi không có đi làm, ở nhà làm cho chúng tôi một bàn  thức ăn. Tôi ăn thức ăn mẹ làm không khỏi than thở,”Vẫn là mẹ làm ăn ngon. Ngay cả cải trắng cũng có thể xào ra hương vị.Con đây gà mờ, quả nhiên kém.”

Mẹ cười không khép miệng gật đầu, “Con thì miệng ngọt. Chớ nói càn, ăn nhanh lên, thức ăn lạnh ăn không ngon .”

Bác Tô vùi đầu  ăn cơm, ông không nói nhiều, thuộc hình tượng nam nhân tâm không bằng hành động .Tôi cũng không nhớ ông từng lời ngon tiếng ngọt với mẹ, nhưng ông cho tới bây giờ chưa từng để mẹ chịu khổ.

Anh Tô Văn chợt chọt một miệng vào, “Tiểu Xương làm cũng không tồi.”

“A? Ơ. . . . . Nào có nào có.”Tôi cảm giác thần kinh  mình giống như là bị lên dây, anh Tô Văn mỗi lần mở miệng nói chuyện, cái dây này liền bị kéo chặt ra.Thật sợ anh Tô Văn thuận miệng, nói ra cái gì ‘ con nuôi Tiểu Xương ’ .Dù là mẹ tôi thể trạng khỏe mạnh, tám chín phần mười, cũng gánh không nổi đả kích như vậy. Lại nói, khi có mẹ và bác Tô, anh Tô Văn cũng thu liễm một chút, cũng sẽ không động tay đông chân với tôi . Khụ khụ,từ động tay đông chân dùng cũng không quá thích hợp ,nhưng cơ bản chính là ý đó.

Tôi và anh Tô Văn một loạt hành động anh em thân mật, khiêm tốn nhường nhịn lẫn nhau ,mẹ tôi thấy thế tâm hoa nộ phóng. Bà vẫn lo lắng tôi sẽ khi dễ anh Tô Văn , hoặc là bị anh Tô Văn  khi dễ. Mặc dù trong mắt bà, khả nang trước tính lớn hơn một chút.Anh Tô Văn , thật sự là quá mặt người dạ thú , thuộc về cái loại đem người bán còn có làm người bị bán vui vẻ đếm tiền cho anh. Ở trong mắt người khác, anh Tô Văn chính là người nhã nhặn, hiểu chuyện, hiếu thuận là người phát ngôn tốt nhất .Mà tôi, mặc dù cũng không tệ, nhưng so với anh Tô Văn, luôn thiếu một bậc.

Thật ra thì tôi cũng ghét bị so sánh với anh Tô Văn, bởi vì anh Tô Văn ưu tú, mọi người đều biết. Từ nhỏ mang danh thần đồng , đến cao trung càng được ca tụng là thiên tài, bằng khen cúp vàng có thể bày đầy một tủ .Mà tôi đây, trừ hồi còn ở nhà trẻ thi chạy cự li dài được bằng khen ra– nếu như không phải là may mắn mang theo kiến thức sống lại, đoán chừng cố gắng thế nào, cũng chỉ có thể ở lớp bơi bơi .

Khụ, lạc đề .Tôi muốn biểu đạt suy nghĩ . . . . Trong cái nhà này, anh Tô Văn là lớn, tôi là nhỏ. Đây đã thành loại lệ thường dùng hiện tượng tự nhiên giải thích.À,điểm ngoại lệ duy nhất chính là, tôi làm được cơm ngon hơn anh Tô Văn .Nhưng  ngoại lệ duy nhất này, cũng bị anh Tô Văn lợi dụng đầy đủ .

“Xem hai đứa con hòa hợp vậy, mẹ cũng không còn gì lo lắng.” Mẹ gắp bánh bột lọc thả vào trong chén tôi,”Năm đó mẹ và bác Tô con vì hai đứa tốn không ít tâm.”

. . . . . . Đúng rồi. Hiện tại con và anh Tô Văn hòa hợp . Nhưng hướng phát triển  không quá đúng.

Tôi cười khổ một cái, nhìn mẹ khuôn mặt tươi cười thoải mái, không muốn đánh vỡ mơ ước ‘ gia đình hoàn mỹ ’ của bà, không thể làm gì khác hơn là đem khổ sở nuốt về trong bụng, quay đầu hung hăng trừng mắt anh Tô Văn .

Anh Tô Văn ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng đạp tôi một cước, trên mặt lại làm như không có chuyện gì xảy ra  .

Tôi khóe miệng co rút, đem chén cơm để qua một bên, nhỏ giọng nói lầm bầm, “Ăn no ăn no. Ăn nữa là tức chết.Chén để ở trên bàn, tối con rửa.” Nói xong tôi liền từ trên ghế đứng lên, bước nhanh vào phòng.

“Con cũng ăn xong.”Anh Tô Văn đứng dậy theo, cũng không trông tôi có nguyện ý hay không, theo đuôi tôi vào phòng. Tôi trừng mắt liếc anh một cái, ý là: tôi có mời anh sao? Ai ngờ anh lại làm ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ ,tiện tay khóa cửa lại.

Nè . . . . . Anh hiểu lầm hiểu lầm! Anh muốn khóa cửa cũng không sao, nhưng mời anh ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài đi! Tôi bất mãn nhíu mày một cái, đang muốn mở miệng mời anh Tô Văn đi ra ngoài thì lại bị lời anh hấp dẫn .

“Hồng Xương, tạm thời anh sẽ không nói chuyện hai chúng ta cho dì với ba.”

“Chẳng lẽ anh tính nói thật ? !”Tôi toàn thân vô lực ngã xuống sô pha, lấy tay nâng cằm của mình, rất là thoải mái nói, “Em thấy,chuyện như vậy vĩnh viễn không đề cập tới mới là thượng sách.”

“A. . . . . .” Anh Tô Văn nhẹ cúi thấp đầu, phần tóc mái chỉnh tề che đi hơn phân nửa mặt anh Tô Văn,”Trốn tránh là không có ích lợi gì. Tiểu Xương, đừng ngây thơ như vậy .Chẳng lẽ chỉ là bởi vì gần đây anh không đối với em khách khí , là em bác bỏ sao.”

“Vừa qua. . . . này còn nói khách khí?” Tôi bày ra một bộ khổ qua ,không cách nào khống chế phun ra một câu, “Vậy anh Tô Văn không khách khí, còn có thể ngăn cản .”

“Muốn thử một chút không.”Anh Tô Văn rất thờ ơ nhún vai một cái, đi về phía tôi hai bước. Tôi trong đầu thoáng chốc vang lên báo động cấp một, thân thể càng thêm làm ra cử động lý trí nhất,liều mạng ngẩng đầu lên, “Không, không. Em mới vừa là nói giỡn mà thôi.”

“Hồng Xương, học xong lớp mười hai, anh dự định ra nước ngoài du học.” Anh Tô Văn thu hồi bước chân,anh đưa lưng về phía tôi, đứng ở trước tủ sách cao cở nửa người trong phòng .Trên giá sách đã rơi một tầng bụi. Tôi có rất ít thời gian xem sách, ngược lại dùng nhiều thời gian hơn cô gắng làm bài tập.Anh Tô Văn khớp xương ngón tay đang nắm chặc một quyển‘ngạo mạn và thành kiến’ ,bìa sách bởi vì thời gian lâu dài mà phai màu. Trong không khí bay lên một tầng bụi mỏng, tim của tôi cũng lơ lửng theo, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống.

“. . . . . . Ừm.”Tôi trả lời nhỏ rí, đôi môi hơi run rẩy, nhưng cuối cùng cổ họng chỉ phát ra âm tiết khô khan.Những lời này mang cho tôi cảm giác, giống như là từ thang máy trên tầng cao, sau cùng trực tiếp mất trọng lực rơi xuống tầng một, khiến người ta đầu óc choáng váng.

Sao. . . . . . muốn đi sớm như vậy? Mặc dù đã sớm dự đoán , anh Tô Văn sớm muộn cũng sẽ lựa chọn ra nước ngoài du học. Tôi cho là tôi vì thế đã chuẩn bị tâm tư đầy đủ . Không nghĩ tới. . . . .. Hết thảy vẫn công cốc.. Kết quả như dĩ vãng ,trước mặt anh Tô Văn ,tôi biết trước để chuẩn bị tất cả mà vẫn một kích không chịu được.

“Chỉ ‘ừ’ thôi sao?”Anh Tô Văn một tay vuốt ve bìa sách, mắt phượng từ mặt bên nhìn qua có vẻ cực kỳ dài mảnh khẽ híp lại, khóe miệng so với vừa rồi giả dối hơn nhiều. Tôi khẽ thở dài, một hồi lên tinh thần. Anh Tô Văn ra nước ngoài du học, đó là chuyện tốt .Tương lai coi như là trụ cột quốc gia ,là tấm lưng dân tộc.Đúng đúng đúng, đây rõ ràng là chuyện tốt, trong lòng tôi không thoải mái cái gì?Chẳng lẽ tôi ghen tỵ với anh Tô Văn?

Vì vậy tôi nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “A, ra nước ngoài du học. . . . . Anh Tô Văn . . . . . . Thật chúc mừng anh.Vậy, anh phải tới trường đại học nào?Ha ha, đến lúc đó anh Tô Văn cưa được gái nước ngoài, phải mang quà về đó.”

“Điển hình của tâm khẩu bất nhất.”Anh Tô Văn kéo kéo khóe môi, từ trước tủ sách xoay người.Anh thấy nụ cười tôi so với khóc còn khó coi hơn, lại còn cười vui vẻ, “Tiểu Xương. Em thật là, làm anh không biết sao cho tốt.”

“Cái gì gọi là làm thế nào.”Tôi tức giận đem mặt xoay qua một bên, “Sau này ra nước ngoài, đừng quên gọi điện thoại về !Chớ giống như trước . . . . .” Tôi dừng một chút, sửa sang lại trí nhớ rối loạn, “Chuyện này anh nói với họ chưa?Đừng nói anh tính toán lén lén lút lút đi.”

“Anh trước có ám hiệu bọn họ rất nhiều lần. Mặc dù không chính thức nói, nhưng anh nghĩ bọn họ cũng sẽ đáp ứng.”

“Đúng rồi đúng rồi, ra nước ngoài là chuyện nghiêm túc.”Tôi bĩu môi, cố gắng áp chế thanh âm của mình, không để cho nó nghe như nghĩ một đằng nói một nẻo, “Là học bổng sao?”

“Ừ.”

“Vậy chúc mừng anh.”Tôi nghe mình máy móc nịnh nọt , lần đầu phát giác thanh âm của mình nhàm chán như vậy .

“Tiểu Xương, em đành lòng để anh đi sao?”Anh Tô Văn cười như không nói, thân thể từng chút một áp sát tôi.Tôi đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, trong đầu hò hét loạn một đoàn, cũng không còn nghe rõ anh Tô Văn rốt cuộc nói chút gì, chẳng qua là mặt ngây ngốc phụ họa, “A. Ừ. Sẽ không.”

“Như vậy à.Câu trả lời thật đúng là làm người ta thất vọng .”

“Ừ? Anh thất vọng cái gì  . . . Anh chờ giờ khắc này đã lâu rồi đi. Ra nước ngoài du học, cách mọi người rất xa.Ha ha. Em đang nói gì  nhỉ. . . . . . Thật là, em thật sự là đang vì anh vui mừng đó.”Tôi nói bừa, mãnh liệt mất trọng lượng cùng kèm theo một loại khổ sở hình dung không ra.Đại não mờ mịt cuối cùng chỉ còn lại một nhóm chữ to: anh Tô Văn muốn rời đi. . . . . . có lẽ sẽ không trở về nữa.

“Tiểu Xương, chuyện ra nước ngoài, anh từ sơ trung đã bắt đầu lên kế hoạch.”Anh Tô Văn ngồi lên ghế xoay trước bàn học, hai tay anh nhẹ nhàng, rất có tần số gõ lên mặt bàn. Xuyên qua khe cửa, còn có thể ngầm trộm nghe thấy tiếng mẹ và bác Tô nhỏ giọng nói chuyện .Tôi lựa chọn trầm mặc, an tĩnh nghe anh Tô Văn kẻ ra quyết định của mình.

Trừ việc đó ra, tôi có thể làm gì ?Chẳng lẽ muốn tôi quỳ xuống ,năn nỉ anh tô Văn đừng đi du học? Đùa gì thế. . . . . . Chuyện như vậy,tôi làm sao làm được .Huống chi, coi như tôi quỳ xuống đi cầu anh Tô Văn , anh cũng không nhất định sẽ đáp ứng. Đối với anh Tô Văn tính tình tĩnh táo cùng làm theo ý mình, tôi đủ hiểu rõ.Mọi việc anh quyết định, cũng sẽ không thay đổi . Kiếp trước là như vậy, đời này. . . . . . cũng như thế.

Coi như tôi mở miệng giữ lại. . . . . . Anh Tô Văn cũng sẽ theo kế hoạch của mình tiến hành. Nếu đã biết kết quả, vậy tôi còn đi giữ lại làm cái gì? Còn không bằng thống thống khoái khoái chúc phúc anh Tô Văn , mở rộng suy nghĩ,ừ. . . . . . Đúng, chính là loại tâm thái này. Tôi gãi gãi đầu, bày ra một nụ cười rực rỡ vô tâm vô phế, đem bắp thịt cứng ngắc trên mặt mình kéo đứng lên, “Không hổ là anh, lý tưởng hồi sơ trung lớn như vậy .Em hồi sơ trung còn cả ngày mộng biến thân làm siêu nhân cứu toàn bộ thế giới .”

“Kia,  đoán chừng,anh ít nhất phải dùng ba năm mới học xong tất cả các môn.” Anh Tô Văn khẽ thở dài, “Bất quá nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta chỉ cần tách ra một năm là có thể chung một chỗ.”

“Hả?” Tôi u mê trừng mắt nhìn, đoán không ra ý đồ xác thực trong lời anh Tô Văn.Mới vừa rồi rõ ràng nói là ba năm, sao bỗng nhiên rút ngắn hai năm đây? Chẳng lẽ là tôi nghe nhầm . . . . . ?

“Ừ. Sang năm, em cũng thi học bổng, cùng anh thi một trường là được rồi.”

“Em?. . . . . Anh, anh đây là nói giỡn phải không?” Tôi đôi môi khẽ run, không cách nào tin đầu một cái, “Coi như thành tích em bây giờ ở lớp miễn cưỡng top 5,nhưng du học là quá miễn cưỡng. Nhất là trường học anh Tô Văn dự thi , điểm tuyển nhất định cao dọa người.”

“Không. Anh đặc biệt chọn trường cao học.”Anh Tô Văn dừng một chút.

Tôi thở nhẹ một tiếng, “Tại sao? Anh,anh không phải là vì em đi?”nói sau cùng cứ như vậy đại đại liệt liệt bị tôi nói ra miệng. Sau khi nói xong tôi mới phát giác được không được tự nhiên. Trong phòng vốn là không khí bình thường nhiên bởi vì tôi  mà trở nên kỳ quái .A. . . . . . Tôi thật là ngu ngốc. Tại sao không lịch sự nói ra lời như vậy. Thật sự là quá. . . . . . tự mình đa tình.

“Ha ha. Không chỉ là vì cái đó. Anh đây còn nguyên nhân khác , mục tiêu anh là toàn bộ học bổng. Điểm tuyển thấp còn có lợi cho anh đạt thành cái mục đích này.”

“Như vậy à.A ha,em mới vừa rồi cũng là giỡn thôi.”Tôi cười xấu hổ ,trong lòng một góc nhưng không cách nào khắc chế mất mác.

“Cho nên, Tiểu Xương cũng phải nỗ lực. Anh còn có ước chừng nửa năm ,có thể giúp em học bù.Sau này toàn dựa vào chính em.Hiểu chưa?”

“A?” Từ từ?Thế nào đề tài nhảy nhanh như vậy? Rõ ràng mới vừa rồi anh Tô Văn vẫn còn cùng tôi nói hắn phải ra nước ngoài du học ,thế nào lập tức liền nhảy tới trên người của tôi? Mặc dù đại não chưa hoạt động kịp,nhưng miệng tôi lại tự động đáp, “Hiểu.”

“Ừ.” Anh Tô Văn thấy tôi đây nhanh chóng trả lời, tựa hồ rất là hài lòng gật đầu một cái. Anh từ trên ghế đứng lên, tựa hồ do dự một chút, mới chậm rãi nói ra khỏi miệng, “Anh biết hiện tại nói chuyện này còn có chút quá sớm, nhưng anh hi vọng Tiểu Xương có thể sớm một chút kết thúc chuyện trong nước .”

“Kết . . . . . . Kết thúc?” Lòng tôi cả kinh, trong đầu hiện ra một bộ hình ảnh mình cắt cổ tay .Anh Tô Văn anh đến tột cùng là có ý gì, tại sao muốn em kết thúc mọi chuyện ở đây?Chẳng lẽ sau này anh muốn. . . . . .”Anh Tô Văn ,tương lai chẳng lẽ anh không có ý định trở về nước sống sao?”

Anh Tô Văn cười cười, anh mặc dù không nói gì, nhưng tôi đã từ trong nụ cười đó lấy được đáp án.

“Như vậy à.”Tôi buồn buồn gật đầu một cái, ngã ngồi trở về trên giường. Anh Tô Văn chẳng biết lúc nào đi vòng qua sau lưng tôi, mang theo hương bột giặt quần áo cùng  ánh mặt trời ấm áp quen thuộc ôm thật chặt tôi vào ngực. Tôi không biết anh tại sao phải đột nhiên ôm chặt tôi như vậy , trong lòng chuông báo động nhất thời gõ vang, hoảng loạn nghiêng đầu sang chỗ khác, “Anh Tô, Tô Văn . . . . . . Ba anh và mẹ em đều ở đây! Chúng ta không thể như vậy. . . . . .”

“Tiểu Xương tư tưởng của em thật là không thuần khiết. Anh chỉ là muốn ôm em một cái mà thôi.” Cổ tay anh Tô Văn đè ở bên ngang hông tôi, cằm nhọn xuyên thấu qua tầng tầng lớp áo, đặt ở bả vai tôi. Cái tư thế này. . . . . . thật là. . . . . . thật là không có cảm giác an toàn! Tôi vì che giấu hai gò má biết lúc nào hiện lên đỏ ửng, chỉ đành phải đem mặt của mình xoay đến nơi anh Tô Văn không thấy được  . Nhưng ngay tai lại một mạt đỏ ửng,làm thế nào cũng che không được.

Ngay từ đầu anh dắt tôi vào con đường tư tưởng không thuần khiết này,cư nhiên trả đũa! Thẹn quá thành giận trợn mắt, “Được !Anh ôm cũng ôm rồi !Nhanh lên trở về phòng anh đi !”

“Tiểu Xương, em thật ra thì đang trách anh,có đúng hay không.” Tôi nghe như thế sau, thân thể cứng đờ. Giây kế tiếp thắt lưng lại bị anh Tô Văn hung hăng ôm lầy,  hơi thở anh Tô Văn giống như hơi sương, tràn vào thế giới của tôi .

“Trách anh cái gì? Em làm sao dám trách anh.”Tôi có chút tự giễu nói, bởi vì thắt lưng bị siết chặt, cho nên nói ra cũng đứt quãng . Anh Tô Văn căn bản là đánh người một cái tát, sau cho thêm cái mứt táo tới trấn an. Tiên trảm hậu tấu  nói muốn ra nước ngoài  du học, sau lại dùng giọng nói ôn nhu tới hỏi thăm tôi ‘ tức giận hay không ’? Thật coi tôi như tên ngốc sao? Thật cho là tôi sẽ thích mềm không thích cứng sao?

Được rồi. Tôi còn thật đối với thế công ôn nhu không còn cách chống.Khẽ thở dài một hơi, tôi nhận mệnh cúi đầu, “Em không có giận anh Tô Văn, chỉ là quá đột ngột,không biết làm như thế nào. . . . . . biểu đạt cảm giác của mình.”

“Tiểu Xương. Ra nước ngoài sau, cũng chỉ có hai chúng ta. Thật tốt.”Anh Tô Văn thanh âm vẫn giống như kiếp trước,  lôi cuốn từ từ ,mang theo một mạt sắc thái mộng ảo .Thanh âm của anh ở trong đầu tôi vẽ ra kế hoạch tương lai .Trong tay tôi cầm cái chảo, ở trong phòng bếp chiên trứng.Anh Tô Văn lười biếng ngồi ở trên sô pha, đọc báo tiếng anh,thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hướng về phía tôi mỉm cười. . . . . .

A! Tôi ở vọng tưởng cái gì thế.Loại phương thức chung sống này rõ ràng là thời kỳ vợ chồng son tình cảm vững vàng.Trời ạ, sắp điên mất rồi. Trong đầu của tôi thế nào ngổn ngang  ảo tưởng như vậy ,chỉ bị anh Tô Văn nói một câu,liền dốc toàn bộ lực lượng, ùn ùn kéo đến đem tôi chôn vùi.

“Tiểu Xương, lúc này em cũng muốn ngẩn người sao?”Anh Tô Văn trong giọng điệu cơ hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng tôi cũng không dám nghiêng đầu sang chỗ khác, lần nữa đối mặt anh Tô Văn vẫn sợ hãi tình tiết như nhân vật chính đang cùng Quỷ Hồn thi chạy, chỉ cần vừa quay đầu lại sẽ bị rắc rắc rơi. Không thể quay đầu lại không thể quay đầu lại, bây giờ anh Tô Văn so với Quỷ Hồn còn nguy hiểm hơn.

Tôi hắng giọng, rất là chột dạ mở miệng nói, “Em không có ngẩn người. . . . . . Em đang suy nghĩ chuyện rất quan trọng.”

“Ha ha.” Tiếng cười của anh Tô Văn ở trên da tôi rung động, có một giây tôi thậm chí hoài nghi, nó có phải cùng tần số  tim đập của tôi dung hợp hay không.  Sau đó tôi nghe được thanh âm rất nhỏ của anh Tô Văn,cắn lỗ tai tôi.Tư thế kia làm tôi nhớ tới mình hồi tiểu học cùng mấy đứa bạn chơi trong công viên nhàm chán ,tôi cắn lỗ tai của bọn họ như vậy rồi mặt thành kính nói ra.

Anh Tô Văn nói, “Thật muốn sớm dẫn em rời đi nơi này. . . . . .”

Tôi. . . . . . Đã không biết rõ cảm giác mình đối với anh Tô Văn đến tột cùng có phải là đồng tính luyến ái trong truyền thuyết hay không.Duy nhất có thể xác định chính là, tình cảm tôi đối với anh Tô Văn đã vượt qua tình anh em thuần túy .Hơn nữa loại cảm giác này đang từng chút khuếch tán, vô luận tôi cố gắng bao nhiêu ngăn lại nó. Nó như không có thuốc chữa, một khi bị lây bệnh, cho đến khi mình hoàn toàn hít thở không thông, nó cũng sẽ không biến mất. Tôi từng khủng hoảng qua, phủ nhận qua, phiền muộn qua . . . . . Nhưng cuối cùng vẫn bị cái bệnh yêu bá đạo này chinh phục.

Đêm nghỉ cuối cùng, anh Tô Văn vì tôi lập ra kế hoạch học tập ,cũng kín đáo đưa cho tôi bài tập cao cỡ nửa người  , ở giữa còn kẹp bài ghi chép hắn ghi lại vài điều quan trọng.Tôi mặc dù đối với chuyện ra nước ngoài du học còn ôm thái độ mâu thuẫn, nhưng lại không dám cô phụ ý tốt của anh Tô Văn, mỗi ngày tăng giờ làm bài thi. Tôi không muốn ra nước ngoài nguyên nhân thật ra thì chỉ có một. Tôi không bỏ được mọi người bên đây.Bất kể là mẹ, bác Tô hay Hạ Phi,Thi Thi ,tôi một người cũng không bỏ được.

Nếu như tôi là động vật ,vậy tôi nhất định là con dê yêu thích ở chung  .Phần lớn không có bước đi, không có người chăn liền mất đi phương hướng. Rất lười biếng, thích để người khác viết kịch bản cho mình,thể nhịn là nhịn,bây giờ nhịn không được mới bộc phát ,dùng sừng trên đầu húc người ngăn cản mình trên con đường phía trước.

Tôi không thể hiểu anh Tô Văn,tại sao anh có thể không có chút nào lưu luyến lựa chọn đi nước ngoài.Anh ở đây được hoan nghênh , trong trường con gái theo đuổi cũng có thể chở 1 xe, nhiều loại thư tình cũng có thể triển lãm ‘đủ loại phong thư’.Nhiều người sùng kính ái mộ anh như vậy, anh lại đối với những người này chẳng thèm ngó tới, cố ý muốn. . . . . . mang theo tôi rời đi.

Hì hì.Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được có chút thoải mái. Tôi vuốt vuốt cổ tay  ê ẩm , hướng về phía khe nứt phòng ngủ khặc khặc cười một trận. Sau cảm thấy hơn nửa đêm mình mở đèn cười như điên, thật sự là vô cùng thần kinh.

Ừ, bài thi không sai biệt lắm làm xong, còn dư lại, ngày mai tự học làm tiếp đi. Tôi đưa tay tắt đèn, rón rén đi về phía giường ngủ. Mủi chân mới vừa đụng chạm đến đệm, trên đầu liền vang lên một trận thanh âm huyên náo .Hạ Phi mang theo nồng nặc giọng mũi từ đỉnh đầu của tôi truyền đến, “Cậu sao giờ mới ngủ? Mới vừa tựu trường bài tập có nhiều như vậy sao.”

“Hết hồn. . . . . Hạ Phi? Mỹ nam đi ngủ nên ngoan ngoãn ngủ, cậu sao còn tỉnh?”

“Còn không phải là cậu. . . . . Mở đèn tôi không ngủ được.”

“Chớ gạt người , cậu ở bên ngoài sấm sét cũng ngủ được.Tia chớp cùng đèn tôi so, vẫn là tia chớp sáng hơn.”

“Hừ. . . . . .”

“Đi ngủ sớm một chút.” Tôi ngáp một cái, lật người, rất nhanh liền lọt vào mộng đẹp .Trong lúc mơ hồ tựa hồ nghe Hạ Phi nhỏ giọng lầm bầm .

Hắn nói, “Ngu ngốc!”

Hừ. . . . . . Vĩnh viễn cũng không biết khích lệ người ta,vĩnh viễn miệng chó trong ói không ra ngà voi! Cũng sẽ không nói ‘ học tập khổ cực ,chú ý thân thể ’ .Hừ, tôi nguyền rủa cậu ba mươi tuổi đều độc thân, không không không, ba mươi tuổi quá nhân từ, ít nhất phải bốn mươi tuổi!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.