Trọng Sinh Chi Nịnh Sát

Chương 31: Chương 31




CHƯƠNG 31

Mặc kệ Tưởng Trạch Thần ảo tưởng như thế nào đem người đẹp luôn khinh thường mình kiếp trước thu vào tay , mặt trời vẫn phải ngày ngày lặn rồi mọc, cô bé con còn phải cần từng ngày để lớn lên, hiện nay cùng cậu không có quan hệ gì. Hơn nữa mặc dù có một lần gặp gỡ bất ngờ tốt đẹp, Tưởng Trạch Thần cũng không đem nó đặt ở trong lòng, mặc cho số di động kia phủi bụi —— dù sao nhi nữ tình trường cho tới bây giờ cũng không phải phong cách Tưởng gia nhị thiếu, mục tiêu của cậu là trưởng thành cùng phấn đấu, mỹ nhân chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.

Vợ chồng Tưởng gia rời đi sau tết , anh em Tưởng gia trở về thế giới hai người đều là nhẹ nhàng thở ra, phi thường không phúc hậu mà chúc mừng cuộc sống của mình rốt cục trở về bình thường. Thừa dịp vài ngày nghỉ đông cuối cùng, anh em Tưởng gia rốt cục thực hiện được hành trình du lịch mà lúc trước đã chuẩn bị xong xuôi . Sau đó Tưởng Trạch Thần dọn dẹp một chút , chuẩn bị đi tới đoàn phim của bộ phim mới để tiếp tục cuộc sống diễn viên của mình , mà Tưởng Trạch Hàm thì trở về trường học, sống cuộc sống khổ bức của nửa năm học cuối cùng để chạy nước rút cho cuộc thi tốt nghiệp – đại học cùng đám học sinh cuối cấp .

Tuy rằng không được chú ý như Lê Chu , nhưng Tưởng Trạch Thần trên cơ bản cũng coi như là một ngôi sao mới khá có tiền đồ , cậu cùng với Lê Chu ghi tên ở trong công ty diễn nghệ trên danh nghĩa của ba mẹ Lê Chu, có điều cậu cũng không có người đại diện chuyên thuộc về mình. Bởi vì Tưởng Trạch Thần biết tầm quan trọng của một người đại diện với một nghệ sĩ , cậu không muốn tùy ý đem bản thân đi bán , mà trong tay những người đại diện nổi tiếng đều có đại bài minh tinh. Cho dù cậu chỉ là một nhân vật bé nhỏ , người đại diện bình thường cũng không thể nào nhập vào mắt Tưởng gia nhị thiếu vừa lông rùa sừng thỏ* lại tự kỉ , vì thế sau khi chọn chọn bỏ bỏ một phen lại không thu hoạch được gì , chuyện về người đại diện của Tưởng Trạch Thần liền trì hoãn xuống . May mà cậu còn có Tưởng gia làm bối cảnh, lại cùng Lê Chu một nhà giao hảo, hơn nữa tuổi quá nhỏ nên việc chính vẫn là học tập , chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, cũng không có người nào ăn no rỗi việc tìm cậu gây phiền toái là được rồi.

Bộ phim Tưởng Trạch Thần sắp sửa tham diễn coi như là một tác phẩm lớn , đạo diễn cũng có tiếng nghiêm khắc, không nói tình cảm, công ty diễn nghệ sợ loại diễn viên chưa trải qua quá nhiều tôi luyện như Tưởng Trạch Thần sẽ bởi vậy mà bị ảnh hưởng, chậm trễ việc quay của toàn bộ đoàn phim, cho nên gọi riêng cậu tới dặn dò cảnh báo một phen . Tưởng Trạch Thần thì nghe tai này lọt ra tai kia , thành thật mà lẩm bà lẩm bẩm , cuối cùng cũng vượt qua được , đỡ cái đầu có chút mơ mơ màng màng rời khỏi công ty , lại vừa vặn nhìn thấy một bóng người quen thuộc chợt lóe mà qua.

“Anh Tống? !” Trong đầu còn chưa kịp phản ứng, cũng đã theo bản năng mà thốt ra, Tưởng Trạch Thần kinh ngạc mà nhìn người nọ quay đầu nhìn về phía cậu, đồng dạng cũng là kinh ngạc ngoài ý muốn.

Một đoạn thời gian không thấy, Tống Nhạc so với trong ấn tượng Tưởng Trạch Thần gầy yếu rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, trong đôi mắt dưới gọng kính đen không còn sáng ngời trong veo như ngày xưa nữa , mang theo vài phần nặng trĩu cùng mờ tối , tỏ rõ rằng một cậu bé to xác luôn tràn ngập khát khao cùng cảm xúc mãnh liệt với tương lai cuối cùng cũng đã trải qua tôi luyện của cuộc đời , từ từ trở nên trầm ổn mà hiểu đời —— thoạt nhìn, bởi vì chuyện của chị hắn , một đoạn thời gian này Tống Nhạc lớn lên rất nhiều, đây cũng coi như là một chuyện tốt.

“Tiểu Thần? Sao em lại ở chỗ này?” Ở lúc Tưởng Trạch Thần quan sát Tống Nhạc, Tống Nhạc đã chạy tới trước mặt cậu, lên tiếng hỏi trước.

“Em là diễn viên của công ty này mà , đạo diễn của bộ phim kế tiếp tương đối khó tính , công ty sợ kẻ lỗ mãng như em đây xảy ra vấn đề, cho nên bị kêu đến ‘dặn dò’ vài câu.” Tưởng Trạch Thần bĩu môi, oán giận nói , lập tức hỏi lại “Anh Tống thì sao ?”

“Anh ở trong này thực tập.” Tống Nhạc mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời. Chính là, câu trả lời này làm cho Tưởng Trạch Thần không hiểu ra sao “Thực tập? Trong công ty diễn nghệ mà cũng có luật sư thực tập ? Hay là công ty phải lên tòa ? Em nhớ trước kia không phải anh thực tập trong sở sự vụ hay sao ?”

“Công việc thực tập đó anh bỏ rồi .” Tống Nhạc chẳng hề để ý mà nhún vai “Anh hiện tại ở trong này làm người đại diện thực tập , xem như… trợ lý của Người đại diện đi.”

Tưởng Trạch Thần mở to hai mắt nhìn, nhất thời thậm chí có chút phản ứng không kịp “Anh Tống ? Anh á ? Anh làm người đại diện? !”

“Sao thế , Tiểu Thần em thấy anh không đảm đương nổi công việc của người đại diện sao ?” Tống Nhạc cười nói, như đang nói giỡn, lại làm cho Tưởng Trạch Thần một chút cũng cười không nổi.

“Lý tưởng từ bé của anh không phải là làm luật sư sao? Sao lại đột nhiên biến thành người đại diện ? Thực dọa người đó nha !”

“Lý tưởng và vân vân, luôn sẽ biến đổi , lý tưởng ban đầu của anh là làm cảnh sát cơ mà .” Khẩu khí Tống Nhạc có chút bình thản, cũng ám chỉ Tưởng Trạch Thần rằng anh không muốn nói tới đề tài này nữa, chỉ tiếc Tưởng gia nhị thiếu chưa bao giờ sẽ để ý đến sắc mặt của những người không thể chỉnh mình , mà Tống Nhạc hiển nhiên thuộc vào nhóm người này.

Nhíu nhíu mày, thoáng hiểu được một chút, Tưởng Trạch Thần một châm thấy huyết , hỏi han “Là vì chuyện của chị anh sao ?”

Tống Nhạc thực bất đắc dĩ, hắn thiệt tình một chút cũng không muốn nói tới chuyện này , lại càng không muốn đàm luận chuyện này với Tưởng Trạch Thần mà hắn coi như em trai cần bảo vệ dạy dỗ, nhưng hắn biết cái tên nhóc xấu xa này vừa có chút cố chấp lại có chút bá đạo , không đạt mục đích quyết không bỏ qua, trừ anh trai của nhóc thì không ai trị được cả —— có điều, việc bắt một “Đứa nhỏ” học được tùy mặt gửi lời, hiểu được khi nào nên hỏi kĩ càng, khi nào thì nên ra vẻ không biết không hiểu, cũng đích xác có chút cường bách người ta .

Đối với Tưởng Trạch Thần truy vấn, Tống Nhạc tuy rằng sẽ cảm thấy khó xử, nhưng cũng không nổi giận, bởi vì hắn biết đứa nhỏ mà hắn gần như là nhìn từ nhỏ tới lớn đang quan tâm hắn. Thở dài, Tống Nhạc như buông tha mà gật gật đầu, rốt cục cũng không tùy ý có lệ nữa “ Đúng thế , là bởi vì sự kiện kia.”

“Chuyện đó còn chưa giải quyết sao? Mấy ngày nay em xem tin tức cũng không còn tin gì xấu nữa nha…” Tưởng Trạch Thần nhíu mày —— cho nên cậu mới an tâm mà không từng hỏi quá nhiều.

“Xem như giải quyết đi.” Tống Nhạc nhún vai, trong giọng nói mang vài phần nghiến răng nghiến lợi “Cụ thể là chuyện gì xảy ra anh cũng không quá muốn nói, chỉ có thể nói là bởi vì người đại diện của chị anh thất trách. Cám ơn số điện thoại mà em đã cho anh , Tiểu Thần, anh thế mới biết rằng một người đại diện đối với một nghệ sĩ có bao nhiêu quan trọng. Chị của anh cũng không nguyện ý cứ như vậy rời khỏi giới diễn nghệ , cho nên anh muốn trở thành một người đại diện —— người đại diện của chị ấy , đủ khả năng bảo hộ chị gái , để chị an an ổn ổn mà ca hát, không cần lại gặp được loại chuyện này nữa .”

“Em hiểu mà, cho nên anh xem xem , em cũng còn chưa có người đại diện đây nè !” Tưởng Trạch Thần gật gật đầu, cậu tuy rằng cảm thấy có chút đáng tiếc, lại cũng sẽ không xen vào quyết định của Tống Nhạc quá nhiều , chính là không khỏi cảm khái “Chị của anh có người em trai như anh thật tốt!”

—— Vì chị gái buông tha cho lý tưởng mà mình vẫn luôn kiên trì , chuyện này ở trong mắt một Tưởng Trạch Thần luôn quen ích kỉ như cậu xem ra có chút khó thể tin, lại cũng có chút hâm mộ.

“Anh trai của em đối xử với em cũng rất tốt nha ! Anh tin tưởng một khi em có phiền toái, cậu ấy cũng sẽ làm như thế thôi .” Tống Nhạc nở nụ cười, như bình thường mà xoa xoa tóc Tưởng Trạch Thần, trong mắt rốt cục lộ ra ý cười sung sướng đầy chân thật.

Tưởng Trạch Thần sờ sờ cái mũi, mím môi, cười đến ngọt ngào mà tự hào, lại không nói gì.

—— Cậu biết Tưởng Trạch Hàm sẽ không thể vì em trai mà buông tha cho lý tưởng【 Tưởng gia 】 của anh, mà cậu đại khái cũng sẽ không vì Tưởng Trạch Hàm mà buông tha cho cái gì. Cậu không cần Tưởng gia, cũng không phải bởi vì Tưởng Trạch Hàm, mà là bởi vì bản thân cậu kỳ thật cũng không muốn đại phiền toái ‘Tưởng gia’ này.

—— Cậu không muốn làm tài phiệt trong thương nghiệp, vẫn là thật vui vẻ mà làm tiểu minh tinh của chính mình đi  ╮(╯▽╰)╭

Lúc cơm chiều , ôm vài ý niệm thăm dò, Tưởng Trạch Thần đem chuyện ban ngày ở công ty nhìn thấy Tống Nhạc kể lại cho anh hai nhà mình , đồng thời biểu đạt rằng bản thân vô cùng hâm mộ tình chị em như thế, cuối cùng còn khờ dại hỏi “Anh à , nếu em về sau vạn nhất cũng bị người đại diện hoặc là công ty diễn nghệ bắt nạt , anh có thể bảo hộ em giống như anh Tống bảo vệ chị của anh ấy như thế không ?”

Tưởng Trạch Hàm dung túng mà nhìn em trai nhà mình trong mắt tràn đầy chờ mong, động tác tao nhã mà gắp con tôm đã lột vỏ sạch sẽ bỏ vào bát cậu , mỉm cười trả lời “Người khác nhau sẽ có phương pháp ứng đối khác nhau , cũng không phải chỉ có một loại hành động ấy có thể nói lên tình cảm . Nếu chuyện này phát sinh ở trên người Tiểu Thần, anh xác thực sẽ không buông bỏ những nỗ lực trước đây của mình , cũng không học cách trở thành một người đại diện để giúp em, anh nghĩ có lẽ anh sẽ lập nên một công ty đào tạo người đại diện , hoặc thậm chí là công ty diễn nghệ, để Tiểu Thần được bảo hộ tốt nhất , đây mới là biện pháp lợi cả đôi đường —— đương nhiên, biện pháp như thế cũng phải có năng lực làm được mới được, Tống Nhạc làm không được, cho nên anh ta chỉ có thể áp dụng cách thực hiện có hiệu suất thấp nhất là đổi nghề từ luật sư sang người đại diện , hơn nữa cho dù trở thành người đại diện, cũng không thể cam đoan rằng tình huống bị công ty diễn nghệ gây áp lực sẽ không diễn ra.”

Tưởng Trạch Thần gãi gãi đầu —— loại cảm giác rõ ràng bị cự tuyệt nhưng rồi lại loáng thoáng bị thuyết phục này đến tột cùng là làm sao nha… →3→

—— Còn có, công ty người đại diện hoặc là công ty diễn nghệ và vân vân, cũng coi như quên đi, Tưởng Trạch Thần thiệt tình không muốn đến việc làm diễn viên của mình cũng bị anh hai khống chế , ở dưới tay ăn anh kiếm ăn.

Cơm nước xong, Tưởng Trạch Hàm ở thư phòng tiếp tục khắc khổ, Tưởng Trạch Thần thì tựa trên ghế sa lông đọc kịch bản . Đọc đọc , cậu rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, bắt được trọng điểm trong lời nói lúc cơm chiều của Tưởng Trạch Hàm.

—— Đây là một thế giới mà lợi ích tối thượng, có được tiền cùng quyền liền tương đương có được hết thảy, cho nên Tưởng Trạch Hàm mới muốn nắm chặt Tưởng gia ╮(╯▽╰)╭

—— Cái đầu anh a ! Lão tử vốn tính toán thử một chút tình anh em thôi nha , kết quả ngược lại trợ giúp cái tên kia càng thêm kiên định với chí hướng nguyên bản ! Có cần nghiêng vẹo như thế hay không nha !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.