Edit: Leticia
“Đứa trẻ này, thông minh ngoài sức tưởng tượng của ta.” Trong mắt Hiền phi có chứa sát khí.
“Nương nương, không cần lo lắng, dù nàng có như thế nào, thì vẫn có
thể tìm được nhược điểm của nàng .” Ma ma bên cạnh nhẹ giọng an ủi.
“Nhược điểm? Lẽ ra thủ đoạn mà hôm nay Tư Nguyệt sử dụng, dùng đối
với người khác sẽ cực kỳ có hiệu quả. Cho dù nàng thừa nhận lỡ tay, thì ở trong lòng Hoàng thượng sẽ trở thành một người không yêu thương tỷ
muội, tâm tư hẹp hòi, không thể dung người. Nhưng hết lần này tới lần
khác Ôn Uyển này lại ngược lại đi một con đường riêng. Nàng làm như vậy, rõ ràng cho thấy Tư Nguyệt hãm hại nàng, trái lại là nàng bị ủy khuất.
Ngươi không nhìn thấy thái độ của Hoàng thượng à, nói rõ chính là tin
tưởng Ôn Uyển bị hãm hại.” Hiền phi cười khổ một tiếng.
“Quận chúa(Tư Nguyệt) giữa tiết trời lạnh giá vì hãm hại nàng rớt
xuống nước lạnh giống như băng. Cố ý làm cho mình mắc một thân bệnh tật, chỉ có đứa ngốc mới làm. Còn nữa Quận chúa cũng không biết bơi, nói ra sẽ không có người nào tin tưởng .” Ma ma tâm phúc vội vàng khuyên nhủ.
“Ngươi không được quên, Ôn Uyển không thích người khác đụng chạm vào. Nếu không thích người khác đụng chạm, như thế nào lại phát sinh tranh
chấp với người khác ở khoảng cách gần như vậy, còn đem người đẩy xuống
nước. Ôn Uyển không nói chuyện được, mặc dù đối với người có chút lạnh
lùng nhưng tính cũng cực kỳ trinh tĩnh, làm người lại lương thiện. Sao
có thể cãi lộn với người khác thậm chí động thủ động cước. Hoàng thượng
chỉ cần nghĩ tới hai điểm đấy, sẽ tin tưởng lời của nàng. Người khác
không tin thì thế nào, chỉ cần Hoàng thượng tin tưởng, như vậy là đủ
rồi” Hiền phi nhìn về phương hướng phủ đệ của Ôn Uyển. Sát khí trong mắt càng đậm.
Hiền phi ở trong lòng tự suy tính, cái nha đầu này, so với tưởng
tượng của mình còn thông minh hơn. Chưa diệt trừ được nàng, sẽ hậu hoạn
vô cùng. Nhưng tình huống bây giờ, lại không thể động đến nàng. Khụ, chờ cơ hội xem sao vậy.
Hiền phi cũng không biết chuyện ở Dưỡng Hòa điện, Ôn Uyển đã ngầm
phản kích. Nếu như biết rồi, bà cũng sẽ không lạc quan ôm hy vọng như
vậy nữa rồi. Chuyện trong Dưỡng Hòa điện, Ôn Uyển nói chính nàng giẫm
phải hạt châu, chỉ có Ôn công công, Hoàng đế, Ôn Uyển, còn có tiểu thái
giám kia bốn người biết. Cũng không có tiết lộ ra ngoài. Cho nên, ván
này, nhất định là Tư Nguyệt thua.
Mặc dù sau chuyện vừa rồi, Ôn Uyển không hiểu được tại sao ông ngoại
Hoàng đế vẫn trước sau như một mà sủng ái Tư Nguyệt, dựa theo suy đoán
của Ôn Uyển, hài tử có tâm tư không tinh khiết như vậy, ông ngoại Hoàng
đế còn có thể đặt ở bên cạnh sao. Dựa vào sự hiểu biết của Ôn Uyển đối
với Hoàng đế, đó là một người từ trước tới bây giờ không làm chuyện thừa thãi, làm như vậy, tất nhiên là có đầy đủ lý do .
Nhưng cho dù ông ngoại Hoàng đế vẫn sủng ái Tư Nguyệt, thì Ôn Uyển
cũng biết, nàng đã gieo hoài nghi cùng không tín nhiệm trong lòng Hoàng
đế. Một người một khi đã có hoài nghi với người khác, dựa theo quán
tính về sau rất nhiều chuyện đều sẽ có hoài nghi giống nhau, cho nên đối với nàng mà nói, mới càng thêm có lợi.
Hiền phi nếu như biết, tuyệt đối sẽ không để cho Tư Nguyệt sống trong hoàng cung nữa. Đáng tiếc chính là, bà ta không biết. Cho nên nhất định là sẽ ăn thiệt thòi thôi.
Trên xe ngựa, Ôn Uyển cười lạnh trong lòng, nếu như mình thật là một
đứa trẻ bình thường, đúng là sẽ bị hù dọa. Cắn răng chịu đựng sự tức
giận cùng oán uổng này. Hoặc là, sẽ nhịn cơn tức thừa nhận là mình thất
thủ. Tuy vậy, nàng cũng sẽ là người có lỗi. Trời rất lạnh, vì hãm hại
mình, vì diệt trừ mình, thật đúng là chịu bỏ vốn ra đánh cuộc a, lúc ấy
sao không đem nàng ta cho chết đuối luôn cho rồi. Không đúng, Ôn Uyển
đột nhiên nghĩ đến, có lẽ Tư Nguyệt cũng biết bơi .
Có lẽ, chân tướng là các nàng vốn muốn nhất tiễn song điêu(một mũi
tên bắn trúng hai con chim). Nếu như không hại chết mình được, vậy thì
để cho nàng cũng không được tốt, cũng rơi vào trong nước lạnh như băng.
Rồi sẽ bị mắc bệnh, từ đó sẽ không theo chân bọn họ đi tranh thủ tình
cảm được a.
Cung đấu a, đây chính là cung đấu mà Lưu Thiến vẫn thường xuyên nói
bên miệng, Lưu Thiến tha thiết ước mơ được trải qua cung đấu. Khụ, vẫn
là đạo hạnh của mình mỏng hơn một chút. Nếu để cho Lưu Thiến đến nơi
này, nếu nàng có thể xuyên không tới đây thì thật là tốt, nàng có thể
thực hiện giấc mộng nữ vương của nàng..
Ôn Uyển nghĩ mãi mà nghĩ không ra, cho dù Triệu vương muốn tranh đấu
với cậu Trịnh vương, nhưng tại sao lại trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ nàng như vậy. Nàng rốt cuộc cản trở đường gì của bọn hắn chứ. Cứ như
vậy mà sống chết quấn quít cắn nàng không tha. Cũng bởi vì nàng lớn lên
giống cậu, cũng bởi vì nàng là chứng cớ sống chứng minh cậu là con ruột
của bà ngoại sao. Nhưng kể cả như vậy, cho dù giết nàng cũng không thể
làm biến mất được sự thật này a.
Chuyện ngày hôm nay, có thể nói là việc nhỏ không thể nhỏ hơn được
nữa, là thủ đoạn vụng về không thể vụng về hơn được nữa. Nhưng lại vô
cùng có hiệu quả. Qủa thật là không thể xem thường. Hiện tại tuy nàng
không chết, nhưng thanh danh của nàng chẳng phải vì thế mà tăng thêm một tầng sao, đấy gọi là lời đồn đãi mãnh liệt như hổ, đoán chừng ngày mai
có thể truyền ra nàng có bao nhiêu ác độc, có bao nhiêu tàn nhẫn a.
Ôn Uyển khẽ thở dài một tiếng, dường như kể từ khi đi đến nơi này,
thanh danh của nàng luôn không được tốt. Từ đầu cho đến bây giờ, đầu
tiên là điềm xấu sao chổi, sau đó là vắt cổ chày ra nước, quỷ keo kiệt,
còn có người gọi là quỷ hút máu, sẽ không được sống khá giả ngày nào,
vẫn luôn là những cái tên xấu xí rõ ràng như vậy. Lần này chắc sẽ tốt
hơn, dứt khoát trở thành bọn đầu trâu mặt ngựa vong ân phụ nghĩa, vì
tranh thủ tình cảm mà đẩy ân nhân xuống nước.
Ôn Uyển trước kia nhìn, nghe những chuyện bát quái kia, cũng muốn đi
đấu đá, thưởng thức một chút cung đấu, trạch đấu xem đến tột cùng là cái dạng gì, tại sao có nhiều người muốn đấu như vậy. Nhưng mấy lần liên
tiếp gặp sự cố, cũng khiến Ôn Uyển chùn bước rồi, thừa nhận là về
chuyện này với tiểu thủ đoạn và tiểu tâm tư của nàng, cung đấu hay trạch đấu gì đấy, thật đúng là nàng không lường trước được. Đoán chừng ngay
cả một cửa ải của người ta cũng không qua được đây này, muốn nàng làm ăn buôn bán, kiếm tiền nhiều hơn, nàng còn nắm chắc. Cung đấu, trạch đấu,
phải chết bao nhiêu tế bào não, nhấn chìm hết bao nhiêu chiếc thuyền,
ước chừng còn chưa đấu, nàng cũng đã chết rồi.
Ngay khi trở lại phủ Quận chúa, Ôn Uyển không còn sức lực để làm
chuyện gì. Ngồi ngây ngốc ở trong thư phòng bị đè nén đến hoảng sợ, ra
khỏi thư phòng, đứng ở trong viện, vẫn đứng mãi ở trong viện. Hạ Ảnh
đứng ở bên cạnh, cũng không nói không rằng gì. Đi theo bên người Ôn Uyển mấy năm như vậy, nàng cũng biết đại khái tính tính của Ôn Uyển. Càng
vào những lúc như thế này, Quận chúa lại càng bình tĩnh, cũng thường
xuyên ngẩn người. Hoặc là nói Quận chúa đang suy tư sự tình.
Ôn Uyển đứng ở trong viện suy nghĩ kỹ một hồi, vẫn nghĩ mãi mà không
rõ. Nàng biết bọn họ đang tranh ngôi báu, nàng cũng nghe nói tranh đấu
này rất đáng sợ. Nhưng rốt cuộc tại sao vẫn mãi mà không buông tha cho
nàng. Trước kia phá hư thanh danh của nàng, sau lại lại muốn dày vò
nàng, khiến nàng lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục. Bây giờ lại là
mưu sát. Tại sao, nàng thật sự nghĩ không ra, trước kia thì chưa tính,
nhưng hiện tại cậu Trịnh vương đã tới kinh thành, giết mình thì có thể
như thế nào? Đến tột cùng là nàng đã cản trở kế hoạch gì của bọn hắn.
Nàng ngây người ở bên cạnh Hoàng đế gần năm tháng, cho tới bây giờ cũng
không nói một câu hữu ích gì cho Trịnh vương, cũng không làm bất cứ
chuyện gì vì cậu Trịnh vương. Cũng không nói một câu không hay nào về
Triệu vương, không có tạo ra bất kỳ uy hiếp nào với bọn họ. Ngay cả Tư
Nguyệt tranh thủ tình cảm, nàng cũng luôn nhường nhịn. Tại sao nhất định phải trừ khử nàng thì mới thống khoái. Rốt cuộc nàng đã cản trờ đường
gì của bọn họ chứ?
Tại sao các nàng nhất định phải đưa nàng vào chỗ chết. Nghĩ tới
chuyện ngày hôm nay, Ôn Uyển thậm chí thấy có chút may mắn. Nếu như bốn
năm trước, nàng không phải vẫn luôn ít xuất hiện khi hành sự, không phải là có tâm nhãn nhiều hơn, liều mạng mà kiếm tiền, không có danh tiếng
như vậy. Thì bây giờ chắc gì nàng đã còn sống, thật sự là chết không
biết bao nhiêu lần rồi. Người nơi này, thật sự rất khủng khiếp. Ít nhất, nàng thấy sợ rồi. Rùng mình một cái.
“Quận chúa, thân thể của người yếu, đừng đứng mãi ở trong viện. Nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh.” Hạ Ảnh ở bên cạnh nhẹ nhàng nói.
Ôn Uyển gật đầu, trở vào trong nhà. Vào trong nhà cũng không có
chuyện gì để làm, liền đi thư phòng luyện chữ. Luyện chữ nàng không hạ
bút xuống được. Cầm quân cờ cũng giống như thế, không hạ xuống bàn cờ
được. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đi tới thế giới này, duy nhất một
lần nàng mất đi bình thản trong lòng, trở nên nóng nảy.
Kiềm chế sự táo bạo tại đáy lòng, lẳng lặng chính mình cùng chính
mình đánh cờ. Một tay quân trắng, một tay quân đen. Từ từ, tận lực làm
cho mình bình thản. Chỉ khi trong lòng bình thản, mới có thể tỉnh táo xử lý mọi chuyện.
Hân Dĩnh khóc trở về nhà. Phúc Linh công chúa thấy mặt nữ nhi sưng
đỏ, thì nổi trận lôi đình. Đợi lên tiếng hỏi thì biết là Ôn Uyển đánh,
định xông đến phủ Quận chúa phủ tìm Ôn Uyển tính sổ. Nha đầu chết tiệt
kia là thứ gì chứ, ỷ vào phụ hoàng cưng chiều, nó liền coi trời bằng
vung rồi. Nữ nhi của nàng, nữ nhi mà bình thường nàng đều coi như bảo
bối, từ nhỏ đến lớn, một đầu ngón tay mình cũng không nỡ động vào, mà nó lại dám tát con của mình. Cái nha đầu chết tiệt kia, mình nhất định
phải cho nó đẹp mắt.
Phúc Linh công chúa cũng không nghe lời khuyên của đại cung nữ bên
người. Mặc trang phục lộng lẫy, vội vàng chạy thẳng đến phủ Quận chúa
của Ôn Uyển. Đến phủ của Ôn Uyển, nhìn thấy đại môn của phủ Quận chúa
đóng. Kêu người đi gõ cửa, đáng tiếc gõ hồi lâu, mới thấy một gã sai vặt thò đầu ra. Nghe thấy nói là Công chúa đến, vội vàng đi vào bẩm báo.
Một lúc sau, Hạ Ảnh đi ra, đón nàng vào trong nhà.
“Ôn Uyển đâu? Gọi Ôn Uyển đi ra cho ta.” Phúc Linh công chúa nổi cơn thịnh nộ.
Hạ Ảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:”Quận chúa bị kinh sợ, vừa mới uống thuốc, lúc này đã nằm ngủ rồi. Công chúa muốn gặp Quận chúa,
lần sau lại đến. Hoặc là chờ Quận chúa của chúng ta tỉnh lại cũng không
muộn.”
Phúc Linh nghe xong, giận dữ, một cái tát đập lên mặt bàn”Ai dạy nàng quy củ vậy? Trưởng bối đến mà lại giả bộ bệnh không gặp. Gọi nàng đi ra ngoài cho ta, nếu không ra, ta cũng không nói nhiều nữa đâu. Ta không
phải là phụ hoàng, sẽ không bị những thủ đoạn hạ lưu của nàng lừa gạt.
Nếu không ra, cũng đừng trách ta không giữ thể diện cho nàng.”
Hạ Ảnh đứng ở đó, cũng không đi gọi. Phúc Linh nổi giận, đứng
lên”Ngươi có đi kêu nàng ra hay không? Nếu nàng không ra, ta tự mình đi
xem nàng, nhìn xem rốt cục nàng bị kinh sợ như thế nào? Giống như phát
điên vậy, đánh người này lại đánh người kia. Dám đánh Hân Dĩnh nhà ta
đến nỗi không thể đi ra ngoài gặp người. Ngươi truyền lời cho nàng, để
xem nàng có đi ra hay không.”
Hạ Ảnh nhìn cũng không biết phải làm sao, dù thế nào đi nữa, nàng
cũng chỉ là một tỳ nữ. Nhìn bộ dạng này của Phúc Linh công chúa, đoán
chừng cũng là không có ý tốt rồi. Chỉ đành phải vào nội viện, đem chuyện nói cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển lúc này đang ở trong thư phòng luyện chữ, nghe thấy như thế,
trong mắt chợt lóe lên hàn quang. Đặt bút xuống, lấy áo lông khoác lên
vai rồi đến chính sảnh.
Phúc Linh công chúa thấy trên dưới Ôn Uyển hoàn hảo không tổn hao gì, trong mắt lại càng bốc hỏa. Ôn Uyển không nhìn đến lửa giận trong mắt
của nàng, đi thẳng đến chỗ ngồi. Vẻ mặt dọa người khiến nha hoàn phải
vội vàng dâng trà lên, nhưng cũng không dâng trà cho Phúc Linh công
chúa. Nếu là như bình thường thì đây là việc cực kỳ thất lễ. Nhưng Ôn
Uyển làm việc từ trước đến giờ, không đến lượt cho bọn hạ nhân hoài
nghi.
Phúc Linh công chúa hừ lạnh một tiếng”Ta tới hỏi ngươi, đang êm đẹp
ngươi tự nhiên lại nổi điên cái gì mà tát nữ nhi của ta. Nếu như ngươi
hôm nay không cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta tuyệt đối sẽ không
từ bỏ ý đồ.”
Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nàng một cái, hàn quang lạnh thấu xương, thấy
vậy Phúc Linh công chúa cảm thấy cả kinh. Nhưng nàng cũng đã tiếp xúc
với rất nhiều loại người, lập tức cả giận nói”Ngươi đây là đang làm gì?
Rốt cuộc người nào đã dạy ngươi thành thế này, không phân biệt được trên dưới, trong mắt không có trưởng bối?”
Ôn Uyển cười lạnh một tiếng”Trưởng bối? Các ngươi là người như vậy, cũng xứng với máy chữ trưởng bối à?
Phúc Linh công chúa nghe xong giận dữ”Ngươi có ý gì? Nếu ngươi không
nói rõ ràng, ta lập tức đi vào hoàng cung, tự mình hỏi phụ hoàng một
chút?”
Ôn Uyển nâng chung trà lên, trên mặt cũng không có vẻ tức giận, thậm
chí vô cùng bình tĩnh. Uống hai ngụm rồi để xuống:”Quận chúa nói, Công
chúa ngài muốn đi hoàng cung tố cáo, thì cứ đi a, nàng cũng không sợ.
Một cái tát vẫn là nhẹ đấy. Nếu như lần sau còn dám đi theo người khác
mưu sát nàng, thì không chỉ một cái tát là có thể chấm dứt mọi chuyện.
Đến lúc đó sẽ thành như thế nào, ai cũng không thể bảo đảm được đâu.”
Phúc Linh công chúa hiểu rõ liền đứng lên nói:” Ngươi nói hươu nói
vượn cái gì?” Mưu sát, đây cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện
nói. Con gái của nàng, tính tình đơn thuần, sao có thể đi làm chuyện như vậy. Nhưng cái nha đầu Tư Nguyệt kia, nha đầu kia là do Hiền mẫu phi
dạy dỗ đấy. Nàng thật đúng là không nắm chắc.
Ôn Uyển lạnh lùng liếc nàng một cái”Công chúa, Quận chúa nói đây coi
như là cho Hân Dĩnh huyện chủ một cảnh cáo. Nếu như còn tái phạm lần
nữa, dùng cũng không phải là bàn tay rồi, mà kim tiên của Quận chúa,
cũng không phải là để đấy cho các ngài nhìn không thôi đâu. Hoàng thượng đã sớm nói qua rồi, quất chết bất luận.”
Cuối cùng Phúc Linh công chúa mặt mày xám xịt mà đi ra ngoài. Trên
mặt đã không còn sự phẫn nộ như lúc mới đến, ngồi ở trong xe ngựa, nắm
tay thành quả đấm nói: “Vô Ưu, ngươi nói những lời Ôn Uyển nói có mấy
phần là sự thật?”
Vô Ưu cúi đầu, nghĩ một lát rồi nói ” Tính tình của Ôn Uyển Quận
chúa rất bình thản, như ông cụ non, làm người thì vô cùng khôn khéo.
Muốn nói đang êm đẹp tự nhiên lại đi đánh Huyện chủ, như thế nào cũng
đều cảm thấy quái dị. Về phần nói mưu sát, nô tỳ nói cũng không tiện.
Nhưng chắc là lúc đó huyện chủ bị người khác coi là vũ khí mà sử dụng
rồi.”
Phúc Linh công chúa không khó để hiểu chuyện này. Trong lòng chỉ muốn sửa đổi tính tình của nữ nhi. Cũng không thể lại để người ta coi nàng
là vũ khí mà sử dụng.
Lúc này tâm tình của Ôn Uyển vốn đã không tốt, mà Phúc Linh công chúa tới náo loạn một trận, tâm tình lại càng không tốt. Người khác bị chút ít ủy khuất thì có trưởng bối ra mặt làm chỗ dựa. Nàng chịu đựng nguy
cơ lớn như vậy, vậy mà vẫn phải đối mặt với người ta tới khiêu khích tận cửa. Khụ, không ai thương yêu, nàng đúng là một đứa trẻ thật đáng
thương.
“Quận chúa, đến rồi.” Ôn Uyển nghe vậy, trên mặt lộ vẻ vui mừng, vội
vàng đi ra ngoài. Vừa vào chính sảnh, đã nhìn thấy Trịnh vương đang lo
lắng nhìn nàng.
“Làm sao vậy? Cậu mới vừa ở trong cung, nghe nói con bị kinh sợ, đã
để Thái y xem cho chưa? Thái y nói như thế nào?” Trịnh vương ân cần hỏi. Hắn vừa nghe nói Ôn Uyển tức giận, đẩy Tư Nguyệt xuống ao, còn ra tay
đánh Tư Nguyệt, trong lòng cũng biết là không tốt. Tính tình Ôn Uyển, vô cùng bình thản, chuyện có thể làm cho nàng tức giận, tất nhiên không
phải là chuyện nhỏ.
Ôn Uyển nghe vậy, trong lòng thấy ấm áp, ít nhất, ít nhất thế gian
này còn có một người thật lòng quan tâm đến nàng. Đáy lòng Ôn Uyển đang
sợ hãi cũng giảm đi không ít .
Nghe xong quá trình, dĩ nhiên là Hạ Ảnh chỉ trần thuật sự thật, cũng
không nói ra chuyện Ôn Uyển hoài nghi Tư Nguyệt muốn mưu sát Quận chúa,
nguyên nhân rất đơn giản, Ôn Uyển lạnh lùng chằm chằm nhìn nàng. Ánh mắt kia Hạ Ảnh nhìn là hiểu, Quận chúa cảnh cáo nàng không cho phép chen
vào nói loạn.
Không bằng không cớ, nói ra ngoài như vậy tương được với vu hãm, cho
nên Ôn Uyển mới không cho phép nàng nói ra. Trịnh vương biết rõ xong thì rất tức giận. Nhưng hắn tạm thời không có biện pháp. Bởi vì trong cung
cơ sở ngầm của hắn quá ít, tất cả hậu cung đều do Hiền phi nắm giữ. Mà
thái độ của phụ hoàng khiến cho người khác suy nghĩ không ra.