Ôn Uyển ở trong phòng bứt rứt khó chịu, thấy ánh mặt trời không sang
quá còn có chút tối: “Hạ Dao, Hạ Ảnh, ta muốn ra ngoài một chút, cứ ở lì trong phòng mãi rất khó chịu.” Hai tháng này trừ bỏ việc nàng bị giày
vò quá mức, thì cuộc sống trong khoảng thời gian này rất tốt.
Hạ Dao đặt tháp được chế đặc biệt cho Ôn Uyên, Hạ Ảnh đỡ nàng nằm
xuống. Bây giờ là tháng chín, còn chút nắng nóng của ngày hè, nhưng mùa
thu rất nhanh sẽ tới.
Hôm nay Ôn Uyển không có tự mình xem sách. Hạ Dao liền gọi một nha
hoàn có giọng nói hay vào đọc cho Ôn Uyển nghe. Đọc không phải là thơ ca mà là chuyện xưa dễ nghe. Gió hiu hiu, mơn man thổi qua khiến cả người
thư sướng, Ôn Uyển buồn ngủ nhưng cố không để cho mình ngủ mất.
Ôn Uyển không dám ngủ nhiều vào ban ngày, Ôn Uyển sợ ban ngày ngủ
nhiều rồi đến tối đảm bảo không ngủ được. Buổi tối không như ban ngày,
chỉ có thể làm tổ trong phòng, gì cũng không làm được. Tình nguyện ban
ngày bị giày vò nhiều một chút. Dĩ nhiên, bị cục cưng hành hạ tối không
ngủ được, ban ngày ngủ bù vậy thì không có biện pháp gì.
Ôn Uyển uể oải nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe tiếng chim ríu rít trên cây lựu cảm thấy rất thư thái.
Hạ Dao ngồi xổm xuống xoa bóp cho Ôn Uyển khiến nàng thoải mái không ít.
Ôn Uyển cười nói: “Hạ Dao, ngươi rất nhanh có thể so với thợ xoa bóp
thượng đẳng rồi. Sau này Võ Tinh cưới được ngươi, đảm bảo hắn rất có
phúc khí.”
Hạ Dao nghe cũng không nói gì chỉ tiếp tục cẩn thận xoa bóp cho Ôn
Uyển. Chân Ôn Uyển sưng phù càng ngày càng to. Cách mỗi canh giờ lại
phải xoa bóp nếu không sẽ trướng vô cùng.
Ôn Uyển thấy Hạ Dao không nói gì liền nhẹ giọng nói: “Hạ Dao, nếu
ngươi cảm thấy Võ Tinh không được thì nói cho ta biết ngươi thích dạng
nam nhân gì, ta sẽ tìm cho ngươi.”
Hạ Dao thấy Ôn Uyển không muốn buông bỏ liền nói: “Quận chúa, người
đừng quan tâm mù quáng. Người cũng không nhìn coi ta đã bao nhiêu tuổi
rồi, sau này ta vẫn đi theo người, nhìn hai tiểu chủ tử lớn lên ta liền
thỏa mãn.” Mỗi người gia nhập Cơ Doanh đều sẽ vì Đại Tề dốc sức cả đời.
Mặc dù nàng có con đường thay đổi nhưng hôm này chỉ muốn cả đời đi theo
bên cạnh Ôn Uyển, sau này nhìn hai đứa trẻ lớn lên. Nàng cảm thấy như
vậy đã rất mãn nguyện rồi. Còn về phần nàng, nàng không muốn lập gia
đình, cái này không liên quan đến tuổi tác, chủ yếu là vì nàng không
muốn lập gia đình.
Ôn Uyển híp mắt, thật lâu không được thư thái như vậy: “Vậy sao được. Võ Tinh chẳng phải sẽ đau khổ chết mất sao? Ta nói ngươi chừng nào thì
đáp ứng nha?” Nàng rất muốn tác hợp cho Võ Tinh và Hạ Dao. Hai người,
ưh, thật xứng đôi. Nhưng là Hạ Dao sống chết không chịu đáp ứng. Khiến
Ôn Uyển cảm thấy rất thất bại, về sau Ôn Uyển càng chiến càng hăng.
Hạ Dao đối với việc Ôn Uyển sau khi mang thai đặc biệt nhiệt tình tác hợp nàng và Võ Tinh tỏ ra không có gì để nói, không nhìn thấy Hạ Ảnh
nghiên đầu ở một bên cúi đầu cười trộm. Hạ Nhàn và Hạ Hương đã trốn ở
trong phòng. Tức thì Hạ Dao đành bất đắc dĩ nói: “Hiện tại cố an tâm
dưỡng thai, đừng nghĩ đến những chuyện không đâu kia.”
Ôn Uyển mất hứng: “Cái gì mà chuyện không đâu, đây là chung thân đại
sự của ngươi, sao ta có thể không quan tâm. Không chỉ có ngươi, còn có
Hạ Ảnh, ngươi nói cuối cùng ngươi muốn dạng nam nhân thế nào?”
Hạ Ảnh so với Hạ Dao càng tuyệt, mỗi lần Ôn Uyển hỏi nàng đều đáp lại Ôn Uyển như vậy: “Quận chúa không cần quan tâm đến ta. Cả đời này ta sẽ không lập gia đình. Quận chúa không cần lo lắng ta già rồi thì phải làm thế nào, chẳng phải còn có từ thiện đường sao?”
Ôn Uyển lần nào cũng bị cứng họng, Hạ Ảnh nói như vậy chẳng khác nào
nói Ôn Uyển lo lắng sau này Hạ Ảnh không thể làm việc nữa, ăn uống chùa, không muốn cho Hạ Ảnh dưỡng lão. Lần này sau khi Ôn Uyển nghe xong liền không nói thêm nữa. Mài không được Hạ Ảnh thì Ôn Uyển mài Hạ Dao.
Hạ Dao bị Ôn Uyển mài đến mức đầu cũng to ra, chỉ có thể bất đắc dĩ
nói: “Quận chúa, người không thể an tâm nằm ngủ sao? Người muốn làm hồng nương thì chờ sau khi sinh xong rồi nói có được không?” Hiện tại mò mẫn giày dò cái gì?
Ôn Uyển nghe những lời này liền mừng rỡ: “Tốt, ngươi nói đó. Chờ ta
sinh xong, sau khi hài tử đầy tháng, ta liền mở tiệc rượu mừng cho hai
người.” Đây cũng là giải quyết được một vấn đề trong lòng nàng. Nàng
thật không muốn mấy đại nha hoàn đắc lực bên cạnh mình cô độc suốt quãng đời còn lại. Như vậy thật quá không hiền hậu rồi. Hạ Dao là người đầu
tiên, người đầu tiên đã giải quyết được, những người còn lại còn xa sao? Cho nên, lúc này ánh mắt Ôn Uyển lấp lánh nhìn Hạ Dao.
Hạ Ảnh xì một tiếng bật cười, quận chúa gần đây thật sự muốn làm hồng nương rồi. Dây dưa với Hạ Dao bao tháng rồi cuối cùng cũng khiến Hạ Dao đồng ý.
Hạ Dao rất thất bại: “Chờ sau này nói được không?” Dù sao nàng và Võ
Tinh quen biết cũng mười năm rồi, hai người cũng từng cùng chung sống
chết, lại hiểu rõ nhau, còn nữa Võ Tinh cũng muốn cả đời ở bên cạnh Ôn
Uyển. Bất kể từ phương diện nào mà nói cũng đều không tệ.
Ôn Uyển vui vẻ cực kì, cũng không quản tương lai, lập tức gọi Võ Tinh vào. Nói Hạ Dao đã đồng ý, đợi thân thể nàng tốt sẽ tổ chức hôn lễ.
Hạ Dao không giống các cô nương khác dậm chân một cái ra ngoài, ngược lại giống như Ôn Uyển đang nói chuyện của người khác, Võ Tinh cũng
không ngượng ngùng, chỉ nói quận chúa làm chủ. Khiến Ôn Uyển không có
một chút cảm giác thành tựu. Lần đầu làm hồng nương mặc dù thành công
nhưng sao lại cảm thấy khó chịu vậy đây!
Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương lên.
Thái y nói song sinh thường sinh thiếu tháng, đại khái chính là khoảng
thời gian này. Hoàng đế lại càng lo lắng, một ngày cho người đến hỏi ba
lần. Mà trong phủ quận chúa tất cả công việc chuẩn bị cho việc sinh nở
đều đã sẵn sàng.
Tã lót để hai đứa bé dùng cũng đã chuẩn bị tốt. Những y phục này toàn bộ đều mới. Ban đầu mọi người nói nên dùng đồ cũ, đây là tập tục, Ôn
Uyển kiên quyết không dùng. Cái gì tập tục với không tập tục, đồ người
khác đã dùng qua có thể còn sạch sẽ nhưng Ôn Uyển biết, da trẻ con rất
non mềm, không thể dùng vải thô ráp. Dùng đồ cũ là tập tục đoán chừng do đồ dùng qua không sợ xước da.Cho nên đồ cũ đều dùng làm áo lót.
Tất cả quần áo của hai đứa trẻ đều do người của phòng châm tuyến
trong phủ làm. Ôn Uyển một chiếc cũng không làm. Muốn nàng làm ăn thì
chẳng sao nhưng muốn nàng làm những thứ này thực lãng phí thời gian cùng tinh lực.
Gần tới ngày sinh của Ôn Uyển không chỉ nhóm Hạ Dao khẩn trương mà
còn có Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên cũng nắm tay tính toán ngày Ôn Uyển
lâm bồn. Nhưng sinh đôi sẽ sinh thiếu tháng, Bạch Thế Niên lại tính
không chuẩn. Chỉ có thể cầu trời cho mẹ con Ôn Uyển ba người bình an.
Đều nói tháng sáu rất nóng, thật ra thì nóng nhất lại là nắng gắt
cuối thu. Kinh thành đã nóng nhưng so với kinh thành, biên thành còn
nóng hơn. Ra cửa đi thêm một đoạn ngắn đã mồ hôi đầm đìa. Thao luyện
cũng chỉ vào buổi sáng và tối. Trời nóng bức cộng thêm lòng người bất
an, Bạch Thế Niên càng ngày càng nôn nóng.
Loại tâm tình này không giấu được người bên cạnh. Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên càng ngày càng nôn nóng chỉ có thể mở miệng an ủi: “Quận chúa
cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Nhưng lời an ủi
nhạt nhẽo, không thuyết phục như vậy Diệp Tuần cũng biết không có tác
dụng gì.
Bạch Thế Niên cúi đầu nói một câu: “Ta chỉ hi vọng những lời cao tăng nói là đúng. Ôn Uyển phúc khí dày nhất định sẽ bình an vô sự.” Kể từ
khi biết Ôn Uyển có thai, Bạch Thế Niên càng thêm vững dạ. Sau lại
truyền đến tin có thai đôi, sinh đôi rất nguy hiểm. Bạch Thế Niên càng
lo lắng.
Diệp Tuần ngẩn ra. Một lúc sau mới hiểu Bạch Thế Niên nói cái gì.
Đáng tiếc lúc này Bạch Thế Niên đã đi vào phòng rồi. Bạch Thế Niên mỗi
ngày đều rất bận rộn, Diệp Tuần cũng không kiếm được thời gian rảnh rỗi
nói chuyện cùng hắn. Bạch Thế Niên muốn dùng sự bận rộn để đè nén bất an trong lòng.
Diệp Tuần thấy may mắn, khí trời nóng bức như bây giờ không thích hợp xuất binh, cho nên trong thời gian này người Mãn Thanh đều sống rất
thành thực. Nếu Bạch Thế Niên mang cảm xúc như vậy ra chiến trường Diệp
Tuần thực không biết làm sao.
Bạch Thế Niên đang xử lý công vụ thì thấy sắc mặt ngưng trọng của Cao Tần, trong lòng Bạch Thế Niên lộp bộp, bắt đầu hoảng sợ.
Âm thanh Cao Tần có chút nghẹn ngào, bi thương: “Tướng quân, quận chúa khó sinh, mẹ con đều không giữ được.”
Bạch Thế Niên không biết lấy sức lực từ đâu, xông thẳng ra nắm lấy cổ áo Cao Tần: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi lại dám nguyền rủa
quận chúa. Có phải ngươi không muốn sống nữa không?”
Cao Tần quỳ trên mặt đất, sắc mặt cũng thập phần trầm trọng: “Tướng quân nén bi thương. Tướng quân nén bi thương.”
Bạch Thế Niên lẩm nhẩm nói: “Không đâu, Ổn Uyển không có việc gì. Không đâu, nhất định là nằm mơ, nhất định là nằm mơ.”
Không biết đến lúc nào, có một hòa thượng đứng bên cạnh hắn. Chắp hai tay: “A di đà phật, thí chủ có mệnh thiên sát cô tinh, nhất định cô độc cả đời. Hi vọng thí chủ không nên cưỡng cầu đồ không thuộc về mình.
Cưỡng cầu cũng thành công cốc.”
Bạch Thế Niên giận giữ không kìm được. Keng một tiếng, rút bảo kiếm
tùy thân đeo bên người đâm về phía hòa thượng mặc cà sa: “Đều là đám lừa trọc các ngươi, đều là các ngươi hại chết vợ, con ta. Cái gì mà mệnh
chú định cả đời cô độc, ta muốn các ngươi chôn cùng vợ, con ta.”
“Tướng quân, tướng quân, tướng quân mau tỉnh.” Nghe tiếng gọi dồn dập của Cao Tần, Bạch Thế Niên mở mắt.
Bạch Thế Niên vừa mở mắt đã thấy Cao Tần đứng bên giường. Bạch Thế
Niên nắm lấy tay Cao Tần: “Ngươi vừa mới nói gì? Ngươi chỉ là hù dọa ta
phải không?”
Cao Tần ù ù cạc cạc, không biết đáp ra sao.
Bạch Thế Niên sau khi thở dốc, thấy Cao Tần không mặc bạch y, rốt cục xác định mình vừa gặp ác mộng. Lúc này mới cảm giác mồ hôi từng giọt,
từng giọt rơi. Bạch Thế Niên lau đi một tầng mồ hôi, mồ hôi đã đầy đầu.
Cao Tần đưa cho hắn một chiếc khăn lông, Bạch Thế Niên hất đi, tự
mình chạy đi tắm nước lạnh để mình tỉnh táo lại, lần này thật sự là dọa
hắn rồi.
Tắm rửa xong, Bạch Thế Niên cho người gọi Diệp Tuần tới. Diệp Tuần kiến thức rộng rãi, hắn cần Diệp Tuần giải mộng cho mình.
Diệp Tuần biết Bạch Thế Niên mơ thấy mẹ con Ôn Uyển đều mất, biết ban ngày nghĩ gì đêm mộng đấy. Nhưng lời nói ra vẫn là những lời tốt đẹp:
“Tướng quân không nên lo lắng, mộng thường trái ngược với thực tế. Người mơ thấy quận chúa và hài tử xảy ra chuyện thì trong hiện thực quận chúa và hài tử nhất định bình an vô sự. Đừng lo lắng. Nhất định không có
việc gì.”
Bạch Thế Niên cẩn thận nói: “Ngươi nói, những cao tăng kia, những lời cao tăng nói. Vạn nhất thành sự thật thì làm sao bây giờ, vạn nhất…..”
Bạch Thế Niên không nói lên lời. Chỉ cần nghĩ tới Ôn Uyển và hài tử có
chuyện gì là hắn không dám nghĩ nữa, bởi vì hắn biết mình sẽ không chịu
nổi. Bây giờ hắn hoàn toàn bị bóng ma lúc trước hành hạ. Nếu những lời
hòa thượng đó nói là sự thật, Ôn Uyển thật bị làm sao, vậy có phải đại
diện cho việc hắn mang đến tai họa, là hắn hại Ôn Uyển và hài tử. Hắn
vẫn đè nén suy nghĩ này nhưng lý trí không thắng được nỗi sợ hãi trong
lòng, nếu không cũng chẳng có cơn ác mộng này.
Diệp Tuần trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không đâu, quận chúa phúc khí
dày, nhất định sẽ bình an. Tướng quân đừng lo lắng nhiều nữa.”
Bạch Thế Niên cười khổ: “Ta có thể không lo lắng sao? Không phải chỉ
một cao tăng đắc đạo nói mà ta tìm mấy cao tăng cũng đều nói như vậy. Ta sợ, trên chiến trường ta không úy kị tử vong nhưng hôm nay ta thực sự
sợ. Ta không chịu được hậu quả kia.” Từ trong biển máu đi ra hắn đã
không còn úy kị tử vong, hắn cho rằng đời này không còn gì có thể khiến
hắn sợ hãi nữa nhưng hôm nay từ tận đáy lòng hắn thực sự sợ hãi.
Diệp Tuần cũng vô lực với việc này rồi, chẳng lẽ hắn lại nói cho Bạch Thế Niên biết, hòa thượng đi coi bói cũng chỉ là để kiếm miếng ăn. Một
thì cũng thôi, đằng này nhiều cao tăng nói như vậy (nếu Ôn Uyển ở chỗ
này tuyệt đối muốn khinh bỉ, cao tăng đắc đạo chân chính sẽ không xem
mệnh cho người khác, phải biết rằng tiết lộ thiên cơ sẽ ảnh hưởng tu vi) hắn muốn nói là gạt người cũng không thành.
Một cơn gió thoảng qua, thổi tung trường bào của Bạch Thế Niên. Người đứng dưới màn đêm lộ vẻ liêu lạc (cô đơn, tịch mịch) cùng sầu lo.
Diệp Tuần thấy trời cũng đã lất phất mưa, vội vàng nói: “Tướng quân,
trời mưa rồi. Vào trong thôi.” Rồi kéo Bạch Thế Niên vào trong phòng.
Bạch Thế Niên đang định vào thư phòng, viết thư nhà cho Ôn Uyển.
Diệp Tuần liền gọi hắn lại: “Tướng quân còn nhớ rõ thời điểm Triệu
vương mưu nghịch dùng kì hào gì không?” Sự kiện kia khiến thiên hạ chấn
kinh, Bạch Thế Niên không thể không biết.
(Kì hào: Mượn danh nghĩa nào đó làm việc xấu)
Bạch Thế Niên khó hiểu: “Ban đầu Triệu vương đánh Thanh Quân Trắc.”
Nói xong sắc mặt khẽ biến. Lúc ấy Triệu vương dùng kì hào trừ yêu
nghiệt. Mà yêu nghiệt này là chỉ quận chúa Ôn Uyển. Chỉ là không ai tin
tưởng thôi.
Nửa đêm Diệp Tuần vẫn không quên duy trì phong độ, chiếc quạt lông
bắt đầu phe phẩy. Ở nơi này, tháng chín sẽ có mưa lúc nửa đêm, xua đi
cái lạnh thấu tâm: “Triệu vương dùng danh trừ yêu nghiệt. Theo như lời
Triệu vương lúc ấy, năm sáu tuổi quận chúa đã không còn, nhưng vẫn một
mực sống tốt đến giờ. Hơn nữa căn cứ vào lời đồn đãi, Triệu vương có
mệnh cửu ngũ chí tôn, Triệu vương phi cũng có tin đồn là mệnh mẫu nghi
thiên hạ, nếu như phê những mệnh cách này là đúng mà nói, vậy tình thế
thiên hạ giờ ra sao cũng không biết được.”
Bạch Thế Niên hiểu Diệp Tuần muốn nói gì, nói cách khác, nếu như
những mệnh cách kia đều đúng, nơi nào còn có hoàng thượng và Ôn Uyển.
Nhưng nếu nói tất cả bọn họ đều không đúng thì cũng không được.
Diệp Tuần tiếp tục nói, vẫn giữ phong độ, phe phẩy chiết phiến: “Đúng vậy. Nếu không phải mệnh cách sai lầm thì chỉ có một nguyên nhân, hết
thảy đều thay đổi. Hoàng thượng thay đổi mệnh cách, ở ngôi cửu ngũ chi
tôn, tướng quân cưới được quận chúa Ôn Uyển, đương nhiên mệnh của ngươi
cũng phát sinh biến chuyển. Nếu không sao có thể cưới vợ, sinh con (nhi
tử còn chưa ra đời). Cho nên không cần lo lắng lời của những hòa thượng
kia.”
Những lời an ủi phía trước đều không có tác dụng, câu phía sau mới có thể đi vào tâm Bạch Thế Niên một chút. Năm đó đương nhiên không phải là Tuyệt Vô đại sư chọn ngày lành cho hắn.
Cao Sơn chờ hai người đi rồi cũng nhịn không được nữa: “Huynh nói,
Diệp quân sư không lạnh à! Khi ngài ấy quạt, toàn thân ta đều lạnh.”
Giống như gió kia không phải quạt trên người Diệp Tuần mà quạt vào hắn.
Cao Tần bộ dạng thâm sâu, quái dị nói: “Mỗi người đều có một, ờ, sở thích riêng.”