Phất Khê, lấy Phong cùng Ngọc, vừa
vặn với biệt hiệu hay Mặc Ngọc công tử người bên ngoài đặt cho đệ,
chẳng phải là vừa đối tốt sao.” Yến Kỳ Hiên cảm thấy chữ của
mình chọn vô cùng có trình độ.
“Phong Ngọc, Ngọc Du, Ừ, sau này là tên chữ của ta, gọi là ‘Du’ đi”. Ôn Uyển cười gật đầu, Yến Kỳ
Hiên thấy hai chữ này, đều tốt, rất đắc ý cười. Lại có chút
rục rịch, muốn đuổi mọi người đi hết. Còn hai người, thì có
thể lặng lẽ nói chuyện. Nhưng mà Ôn Uyển không đáp ứng, Yến Kỳ Hiên lôi kéo tay Ôn Uyển không rời, dính ở bên cạnh không đi.
“Buông ra, chuyện nên làm vẫn phải
làm. Nhưng không cho như vậy.” Ôn Uyển đẩy tay hắn ra một cái, tự
mình đi luyện chữ. Yến Kỳ Hiên không có biện pháp, chỉ đành phải tới bên cạnh cùng luyện chữ trên bàn.
Ôn Uyển nhìn Yến Kỳ Hiên, cười
cười. Mặc dù tuổi của hai người thật sự còn quá nhỏ, nhưng
mà cũng bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên hiện tại ngược lại suy
nghĩ mọi chuyện đơn thuần hơn. Sẽ không trộn lẫn chút nhân tố
bên ngoài vào trong đó. Tình cảm khi còn trẻ, mới là thuần
túy nhất là sạch sẽ nhất, cũng là khó quên nhất.
Hai người ở trong phòng hầu hạ,
khiến chính mình giống như là không có mắt. Thật ra thì Ôn Uyển lo
lắng nhất chính là Băng Dao, liệu Băng Dao có thể nói chuyện
của nàng cùng Yến Kỳ Hiên cho ông ngoại Hoàng đế hay khôn. Thật
ra Băng Dao chiếu cố hầu hạ cho nàng rất chu đáo, cũng là người rất đắc lực, chẳng qua là không biết, có thể lắm mồm giống
như Hạ Ảnh hay không.
Phải nói thật ra thì trong lòng Ôn
Uyển cũng rất quấn quýt mâu thuẫn, đời trước chính là do yêu
sớm, mới bị thua thiệt nhiều. Đời này, so với đời trước còn
yêu sớm hơn. Mặc dù nàng cũng không chắc chắn rằng đây có phải
là yêu sớm hay không, nhưng mà cái loại cảm giác này, quả thật xoắn xuýt đến lợi hại.
Yêu sớm bình thường đều không tốt! Làm sao bây giờ a, đối mặt với người trong tương lai rất có thể
chính là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nam, còn có thích mình, nếu
dạy bảo. Thì tuyệt đối có thể dạy bảo trở thành lão công nhị thập tứ hiếu, nàng thật sự không nỡ buông tha cơ hội tốt như
vậy. Nhưng tưởng tượng tình thế bên ngoài rất phức tạp, cũng
không biết tương lai sẽ trải qua tình hình thế nào, vạn nhất không
thể ở chung một chỗ, thì làm sao bây giờ. Nghĩ tới những thứ
này, nàng nghĩ muốn buông ra nhưng lại không nỡ buông ra. Chừng
hai năm nữa, khi hiểu chuyện rồi. Làm sao có thể dễ dàng tìm được một
người thuần túy đối với mình khăng khăng một mực như vậy được.
Thật ra thì Ôn Uyển vẫn còn có một tầng cố kỵ, đó chính là
Yến Kỳ Hiên vẫn nghĩ rằng mình là nam nhân. Ôn Uyển vốn là
nghĩ sẽ nói cho hắn biết, mình chính là Bình Ôn Uyển. Nhưng
mà. Nghĩ tới tính tình của Yến Kỳ Hiên, nếu như nàng nói cho
hắn biết, chuyện này tất nhiên sẽ không giấu được. Đến lúc đó nếu lan truyền ra ngoài, thì nhất định sẽ huyên náo xôn xao.
Nếu không nói, thì lại rất không công bằng với Yến Kỳ Hiên. Tâm
tình Ôn Uyển, rất mâu thuẫn.
Nhưng thật ra là nàng rất muốn cự
tuyệt, bởi vì như vậy là không công bằng với Yến Kỳ Hiên. Nhưng mà
mỗi ngày nhìn thấy bộ dạng vui mừng phấn khởi của Yến Kỳ Hiên,
làm sao nàng cũng không mở miệng nói ra lời cự tuyệt được.
Mà Yến Kỳ Hiên, cả ngày giống như ăn phải thuốc phiện nên bị nghiện vậy. Cả ngày đều dính cũng một chỗ
với Ôn Uyển, vô cùng hưng phấn. Bởi vì có cảnh cáo lúc trước của Ôn Uyển. Nên không dám quá phận. SỢ Ôn Uyển nổi giận sẽ bị trừng phạt
càng nghiêm trọng hơn. Cho nên chỉ đành phải ngấm ngầm mà chịu đựng,
chuyện quá phận nhất, cũng chính là lôi kéo tay nhỏ của Ôn Uyển
thôi. Như vậy, thì Ôn Uyển sẽ không hung dữ với hắn rồi.
Trong nội tâm của Ôn Uyển, mặc dù
xoắn xuýt, nhưng mà nàng lại rất hưởng thụ thời gian ấm áp vui
vẻ này. Bởi vì loại cảm giác này, khiến cho nàng cảm thấy, vô
cùng an tâm. Loại an tâm này, có thể loại trừ phiền muộn và đề
phòng trong đáy lòng của nàng. Mặc dù nàng cho rằng như vậy đối
với Yến Kiỳ Hiên là không công bằng. Nhưng mà lại không nỡ đi
phá hỏng nó. Đặc biệt là chính mình tự tay phá hủy nó. Nàng
biết chính mình quá mức ích kỷ, nhưng mà, nàng cũng không thể nhẫn tâm phá hỏng.
“Phất Khê. Có cảm thấy khẩn trương
không, nếu không. Thì ta dẫn ngươi đi giải sầu.” La Thủ Huân nghĩ đến ngày mai sẽ phải cùng người Hải gia giao đấu, có chút lo
lắng Ôn Uyển sẽ sợ. Phất Khê phải thi đấu với người ta, đó còn là
mấy vị phu tử nổi danh tài giỏi nhất của Hải gia học viện. Nghe nói là nếu qua được hai cửa đầu tiên, thì cửa ải cuối cùng,
lại là Hải học sĩ. Nếu Ôn Uyển có thể thắng ,không, cho dù
không thể thắng, mà chỉ cần có thể ở Văn Đức Điện cùng Hải
học sĩ đánh một trận. Thì Phất Khê liền chân chính nổi danh thiên
hạ. Hắn ngược lại cũng không lo lắng Ôn Uyển sẽ thất bại, bởi
vì dù thua cũng không sao cả. Chính là sợ Ôn Uyển đến lúc đó sẽ
mất bình tĩnh thôi.
Lúc trước La Thủ Huân có lo lắng,
thậm chí còn muốn để cho Ôn Uyển buông tha cho kế hoạch này đi.
Nhưng mà đã đi đến nước này rồi, bỗng nhiên nổi tiếng thì tốt
nhất.
Ôn Uyển có chút kỳ quái. Giải
sầu, còn phải thần thần bí bí như vậy sao. Khi La Thủ Huân ở
bên tai nàng nói hai câu, Ôn Uyển nghe xong thì cười không ngừng.
Thế mà lại chuẩn bị dẫn mình đi thuyền hoa. Nhưng mà, hiện tại Ôn Uyển cũng không cẩn thận từng li từng tí giống như lúc trước
khi mới bắt đầu tới đây. Dù sao thì đoán chừng cuộc đáu hoàn
tất, thì nàng liền phải trở về. Nếu không, thì đi mở rộng kiến
thức một chút.
Nhưng mà lại khiến Ôn Uyển buồn
cười chính là, chờ khi nàng đồng ý, thì lại bị Yến Kỳ Hiên
mạnh mẽ kháng cự. Hắn sợ Phất Khê nhìn thấy mỹ nhân khác, sẽ không cần hắn nữa.
Ôn Uyển cười đến mức cả bụng cũng
đều đau. Tên gia hỏa này, tại sao lại không có chút tự tin nào với
chính mình như thế. Tướng mạo như vậy, nên đi tới chỗ nào thì
đi, cũng không cần lo lắng người khác sẽ không thích nha!
Nhưng mà Ôn Uyển đối với lời đề
nghị tốt như vậy của La Thủ Huân, cũng cảm thấy thật sự hứng
thú. Cho nên quyết định, chờ sau khi tỷ thí xong, thừa dịp thời gian không còn mấy ngày, dù sao thì đến lúc đó nhất định sẽ
phải trở về, đi thuyền hoa để mở mang kiến thức một chút,
cũng không uổng công một lần nữ giả nam trang. Ôn Uyển nghĩ tới nếu vạn nhất ông ngoại Hoàng đế cùng cậu Trịnh vương mà biết mình đi thuyền hoa, không biết có thể tức đến giơ chân hay
không, liền vụng trộm vui cười.
Đông Thanh hiểu được ý của Ôn Uyển, cười nói: “La thế tử, công tử nhà chúng ta nói. Nếu như công
tử có thể cùng Hải lão đánh cờ, thì người liền bao thuyền hoa, mời kỹ nữ có kỹ năng xuất sắc nhất ở trên sông Hoài giúp vui.” Đông
Thanh đối với công tử nhà mình, thật sự là hết sức hết biết nói
gì. Tuổi nhỏ như vậy, thế nhưng lại muốn đi thuyền hoa. Mới lớn
một chút như vậy, đã nghĩ đi thuyền hoa, cũng không biết có phải
là bị thế tử làm hư không.
La Thủ Huân nghe thấy lời này thì
mừng rỡ “Được, chỉ cần ngươi thắng, ngay ở sông Hoài, ta sẽ bao
thuyền hoa tốt nhất, mời vũ cơ nhạc sư tốt nhất tới giúp vui
cho ngươi, chờ đến đêm hôm đó, chúng ta phải chơi cho thoải mái.”
Chỉ cần Phất Khê thật sự có thể thắng, cho dù hắn liền phải chảy máu thật nhiều thì cũng đều nguyện ý.
Đương nhiên, đối với chuyện Ôn Uyển
sẽ thắng, hắn cũng không hề nghĩ tới. Chuyện như vậy, thì cũng là
chuyện không thể nào. Bởi vì, tính chất chuyện này căn bản là
không thể so sánh. Nhưng mà nếu đã đến trình độ này, tự nhiên
là muốn ủng hộ nhiều hơn. Dù thế nào thì cũng là bạn tốt
của mình. Cũng không thể khen ngược đi!
“Được.” Ôn Uyển sảng khoái nói
tiếp. Thừa dịp trong khoảng thời gian này ở bên ngoài, vẫn là
phải hưởng thụ nhiều hơn số ngày tốt lành không còn nhiều này vậy! Đi
để biết sắc thái của cái gọi là thanh lâu kia, cũng cho là để
tăng thêm kiến thức.
Yến Kiỳ Hiên thấy Ôn Uyên luôn đánh
cờ, hoặc là xem sách dạy đánh cờ. Cho là Ôn Uyển đang lo lắng,
trong lòng không chắc chắn. Vội vàng ở một bên khuyên nhủ “Nếu
thật sự là cảm thấy không được, thì coi như xong đi. Dù sao bây
giờ đệ vẫn còn nhỏ mà, không thể đấu cũng không có sao. Chờ
thêm mấy năm nữa, ai cũng sẽ quên chuyện này rồi. Bây giờ tội
gì phải hành hạ mình như thế đâu?”
Một ngày này, rốt cuộc cũng trong sự lo âu chờ đợi của rất nhiều người mà mở màn.
Mà hôm nay khí trời cũng vô cùng
tốt. Ôn Uyển thay đổi y phục trước kia, không mặc màu trắng nữa. Mà tùy ý để Băng Dao mặc trang phục lộng lẫy cho mình. Dù sao khi đến hoàng cung, cũng không được mặc quá tệ, đến lúc đó
Hoàng đế sẽ mất hứng. Còn tưởng rằng nàng ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ sở nữa! Ôn Uyển mặc một thân giáp bào gấm Vân Nam khắc hoa màu xanh thẫm, eo mang đai lưng mặc ngọc màu ngân thanh, treo
một khối ngọc bội Hải Đông Thanh hình thiên nga. Lông mày tỉa như
dao, mắt sáng ngời, sống mũi nhỏ mà thẳng, sắc mặt ngăm đen, một thiếu niên tinh thần vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Trước khi Ôn Uyển đi, lấy tất cả
ngân phiếu của cải trong tay mình ra, tổng cộng có mười một vạn
lượng bạc (ban đầu Thuần vương chuộc người mười vạn lượng bạc
kia đều ở trong tay Ôn Uyển, một vạn lượng khác, là thắng được ở trong đổ trường ngày đó). Ôn Uyển để Hạ Dao cầm món tiền khổng
lồ này, đi nhà cái đặt cược, đặt chính mình thắng.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, kinh ngạc một
chút. Công tử nhà mình, quyết đoán này, thật đúng là điều xưa nay chưa từng có, nhiều bạc như vậy, liền đánh cuộc mình
thắng. Nhưng mà nghĩ lại tính tình của Ôn Uyển một chút, cũng
hiểu ý cười một tiếng “Công tử yên tâm, vậy thì thuộc hạ sẽ đi.”
Ôn Uyển nhẹ gật đầu, ngồi trên cái
xem ngựa hoa lệ kia của Thuần vương, đi về hướng Hoàng cung. Vốn
là Yến Kỳ Hiên cũng muốn đi theo, nhưng bị Ôn Uyển cự tuyệt.
Nàng sợ có Yến Kỳ Hiên ở bên cạnh nàng, làm ảnh hưởng đến tâm
tình của nàng. Còn nữa, Yến Kỳ Hiên sẽ làm ảnh hưởng đến
chính tâm tình của hắn.
Đi được một nửa, Ôn Uyển vén rèm
lên, nhìn con đường càng ngày càng quen thuộc, trong lòng không
khỏi dâng lên một tia bối rối. Ôn Uyển ý thức được tâm tình
của mình có chút loạn, cho nên buông màn xe xuống, nhắm hai mắt lại, dưỡng thần.
Còn Đông Thanh ngồi ở một bên có
chút khẩn trương. Đông Thanh bắt đầu nhìn Ôn Uyển, thấy nàng
nhắm hai mắt lại, cho là nàng cũng khẩn trương. Nhưng mà khi
nhìn thấy sắc mặt bình thản của Ôn Uyển, lại vô cùng yên lặng, thần sắc tất cả đều như thường, một chút sợ hãi, đừng nói
sợ hãi, ngay cả chút khẩn trương cũng không có.
Trong lòng Đông Thanh hiện lên nghi
ngờ, cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ cái gì. Mà Ôn Uyển,
dọc theo đường đi đều nhắm mắt dưỡng thần ở trong xe ngựa.
Đến ngoài cung, phải kiểm tra lệnh
bài. Nhìn người, sau khi kiểm tra rõ thân phận, mới để người đi
vào. Ôn Uyển đối với việc vào cung, đã sớm không còn bất kỳ
cảm giác gì. Không có hưng phấn, không có kích động, càng không có sợ hãi. Dường như là vào hậu viện của nhà mình vậy.
Đông Thanh vẫn luôn luôn chú ý lại cẩn
thận đi theo bên người Ôn Uyển. Ôn Uyển đối với đối với người
cung nữ ở phía trước dẫn đường cho nàng, cũng không cảm thấy
có cái gì. Nhưng Đông Thanh trong ngực lại nhảy bình bịch. Đây là
Hoàng cung, nơi này chính là Hoàng cung, chính là chỗ ở của
Hoàng đế người tôn quý nhất thiên hạ.
Đông Thanh len lén nói: “Công tử, nô
tỳ có chút khẩn trương. Công tử, người nói xem, liệu chúng ta có thế nhìn thấy được vạn tuế Gia hay không. Nếu có thể nhìn
thấy vạn tuế Gia, hẳn là tốt rồi?”
Ôn Uyển cười đáp: “Yên tâm, sẽ thấy được.” Đông Thanh cho là Ôn Uyển đang nói đùa, nhưng mà đối với loại tự tin này của Ôn Uyển, Đông Thanh đối với lần tỷ thí
này, cảm thấy thành công vẫn là rất lớn.
Sân tỷ thí được bố trí ở Văn Đức
Điện, lúc mở màn, Hoàng đế cũng không tới xem. Chỉ để cho thái
giám truyền lời, động viên mấy câu. Không có ai đoán được Hoàng
đế có ý tứ gì. Nhưng mà Hoàng đế lại biểu lộ thái độ của
mình là ông đang chú ý. Cho nên cuộc tỷ thí này, vô cùng quái
dị