Edit: Yuusu
Beta: Tiểu Tuyền
Tin chiến thắng từ biên thành và hải khẩu một phong lại một phong theo nhau đuổi tới kinh thành, không khí kinh thành cũng càng ngày càng khoan khoái. Ôn Uyển cũng không lo lắng có người nhân cơ hội này muốn gây sự.
Hiện tại hơn phân nửa thời gian Ôn Uyển đều suy nghĩ xem lúc nào chiến sự có thể kết thúc, hoàng đế trở lại, lão công trở lại, ừ, nhi tử cũng nên trở lại. Nghĩ đến nhi tử, Ôn Uyển liền nghĩ đến Thích Ngọc còn chạy trốn bên ngoài. Đã trốn ở bên ngoài hơn một tháng rồi, còn không có tìm được, thật sự khiến nàng phiền lòng.
Ôn Uyển rất hi vọng cái người làm tình báo kia có thể cung khai. Đáng tiếc lúc này, người nọ ăn vào lượng thuốc phiện lớn như vậy còn chưa có phản ứng. Cũng không biết lúc nào người này mới có thể cung khai. Chỉ hy vọng người này chịu cung khai, vậy cũng có thể tìm ra chỗ ẩn thân của Thích Ngọc rồi.
Ôn Uyển thở dài trong lòng, nếu Thích Ngọc này không phải là kẻ địch, lấy bản lĩnh của hẳn, phong hầu bái tướng gì đó cũng không quá a! Thực sự là lãng phí nhân tài.
Ôn Uyển đang cảm khái, thì nhận được một phong mật thư. Mật thư là do Đông Chính Vi đưa tới. Đông Chính Vi đã tra được tung tích của Thích Ngọc, hiện tại cần phái người đi trợ giúp hắn.
Ôn Uyển nghĩ đến Lý Nghĩa kia, lắc đầu: “Chỗ này của ta có đầu mối, nhưng ta đối với Lý Nghĩa không yên lòng. Ngươi nói cho ta biết, người của cậu hoàng đế phái tới đã tới chưa? Nếu chưa tới, chuyện bắt Thích Ngọc, ta tự mình làm.”
Hạ Ảnh vội vàng gật đầu: “Quận chúa, hai ngày trước đã đến. Quận chúa, Đông Chính Vi đưa tới tin tức gì?” Ôn Uyển đã mất lòng tin đối với Lý Nghĩa. Lần đầu tiên Ôn Uyển còn nói trách nhiệm không hoàn toàn tại Lý Nghĩa, nhưng hai lần bằng mặt không bằng lòng, người này không thể tín nhiệm thêm nữa.
Ôn Uyển mới không nói cho Hạ Ảnh đâu: “Người nọ bản lĩnh thế nào? Tính tình thế nào? Ta muốn gặp.” Chỉ thiếu chút nữa Ôn Uyển nói nếu bản lĩnh người này cũng không được, vậy còn không bằng tự nàng làm, tránh cho làm hỏng chuyện. Nếu còn để Thích Ngọc chạy trốn, nói gì cũng dư thừa.
Khóe miệng Hạ Ảnh co rút: “Quận chúa, người yên tâm. Người này mạnh hơn Lý đại nhân.” Bởi vì thân phận người kia rất bí ẩn, nàng cũng chưa từng gặp người. Nhưng nàng nghe ý của Lý Nghĩa, địa vị người này ở Thần Cơ Doanh vô cùng cao.
Ôn Uyển cần câu trả lời chắc chắn: “Mạnh bao nhiêu?” Ban đầu cũng nói Lý Nghĩa rất tốt, kết quả thì sao, không làm ra được chuyện gì khiến nàng vừa lòng thì thôi, còn ba lần bốn lượt chống lại mệnh lệnh của nàng. Đừng chỉ có tiếng mà không có miếng, nàng mới không rảnh đi thu thập cục diện rối rắm bọn họ bày ra đâu.
Hạ Ảnh bất đắc dĩ nói: “Bản lĩnh không kém Hạ Dao tỷ tỷ.” Không nói Ôn Uyển, chính là Hạ Ảnh cũng biết Thần Cơ Doanh so với ám vệ bọn nàng mạnh hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, điều này cũng không thể so sánh. Thần Cơ Doanh là tổ chức được nhiều đời hoàng đế bồi dưỡng ra. Bộ máy tổ chức tương đối hoàn thiện, trên phương diện chọn lựa nhân tài cũng cực kỳ hà khắc. Ám vệ bọn nàng chẳng qua là hoàng đế bồi dưỡng ra, ban đầu ở đất phiên tài nguyên có hạn, nhất định là không bằng Thần Cơ Doanh rồi.
Ôn Uyển muốn gặp người kia, nhưng Hạ Ảnh lắc đầu, tỏ vẻ rất khó. Thần Cơ Doanh là trường hợp đặc thù, bọn họ chỉ nghe lệnh hoàng đế. Hơn nữa mọi người trong Thần Cơ Doanh đều thần bí khó lường. Nếu không phải bọn họ muốn gặp ngươi, vậy thì ngươi muốn gặp cũng gặp không đến. Mặc dù địa vị Ôn Uyển rất cao, nhưng Ôn Uyển đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một người không quan hệ.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Ngươi đã nói như vậy, ta đây tạm thời tin tưởng. Đây là tin tức Đông Chính Vi truyền tới, ngươi giao cho người nọ!”
Ôn Uyển dùng thời gian hơn một tháng, tất cả chính vụ cũng xử lý thuận tay hơn. So với lúc vừa mới bắt đầu bận rộn đến hôn thiên ám địa tốt hơn nhiều. Ừ, đáy lòng Ôn Uyển đã có nắm chắc, xử lý chuyện cũng không cần phải lưỡng lự trước sau, vốn sợ làm sai đến lúc đó người bị hại chính là dân chúng. Mạnh dạn đi tới, tốc độ cũng theo sau.
Lúc này, chiến sự tiền tuyến truyền đến tin chiến thắng, mà công việc cứu trợ thiên tai cũng tiến hành vô cùng thuận lợi. Tin tức tốt liên tiếp truyền về, cũng làm cho Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra thì cần phải quy công lao cho những đập thủy lợi trước đây hoàng đế khởi công xây dựng. Mặc dù hồng thủy nghiêm trọng, không ít nơi gặp thiên tai, nhưng rốt cuộc cũng có một vài khu may mắn thoát khỏi khó khăn. Mà chính sách triều định đề xướng trồng nhiều loại cây nông nghiệp cũng có hiệu quả rõ rệt, nơi không gặp tai hoạ, dân chúng phần lớn đều có lương thực dư trong nhà. Quốc khố chi ngân sách, hai khâm sai đại thần tận tâm tận lực, đặc biệt là Trần Bỉnh tự đề cử này, ngay cả Hải Sĩ Lâm cũng nhiều lần khen hắn trong sổ con. Ban sai hết sức chuyên cần, thiếu chút nữa mệt đến hộc máu.
Nếu là như vậy nhiều nhất Ôn Uyển chỉ cho rằng người này là một vị quan tốt khó gặp. Nhưng quái dị chính là Trần Bỉnh dâng sổ con.
Trong sổ con của Trần Bỉnh, tỏ vẻ cảm tạ ân đức đối với nàng. Ôn Uyển có chút buồn bực, Ôn Uyển vô cùng xác nhận trước đó nàng chưa từng gặp qua người này, ừ, đừng nói là biết, chính là ngay cả tên họ, trước khi nàng nhiếp chính cũng không nghe nói qua: “Hạ Ảnh, trước kia ta đã từng tiếp xúc người gọi là Trần Bỉnh này sao? Ta có trợ giúp quá một người tên là Trần Bỉnh sao?”
Giọng điệu của Trần Bỉnh thật giống như mình đối với hắn từng có ân huệ vô cùng lớn lao vậy. Ừ, nếu Trần Bỉnh trẻ tuổi một chút, Ôn Uyển còn có thể cho rằng hắn nhận được trợ giúp của từ thiện đường. Đáng tiếc, Trần Bỉnh lăn lộn trong giang hồ cũng khá lâu, từ thiện đường mới thành lập. Từ thiện đường trợ giúp đều là phụ nữ và trẻ em nhi đồng, hoàn toàn không có chuyện gì có thể cứu giúp được Trần Bỉnh. Ôn Uyển cảm thấy thật quái dị.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Trong trí nhớ của ta cũng không có. Quận chúa chưa từng trợ giúp qua người này.”
Ôn Uyển sờ sờ đầu: “Vậy vì sao Trần Bỉnh kia dâng sổ con, bày tỏ với ta lòng biết ơn đến rơi nước mắt .” Người không biết còn tưởng rằng mình đối với hắn có ơn cứu mạng tái sinh vậy. Phải nói Ôn Uyển quả thật trợ giúp rất nhiều người, nhưng thật sự không có trợ giúp người nào tên là Trần Bỉnh cả.
Hạ Ảnh thấy vẻ mặt buồn bực của Ôn Uyển thì cười nói: “Quận chúa. Chuyện này không phải đơn giản sao, ta phái người đi dò tra chẳng phải sẽ biết rồi còn gì.” Quận chúa trợ giúp quá nhiều người, đến chính Quận chúa cũng không biết đâu. Có điều Trần Bỉnh này, Hạ Ảnh cũng không quen thuộc.
Ôn Uyển cảm thấy có chút thú vị, để Hạ Ảnh đi thăm dò. Loại chuyện này rất dễ tra, nửa canh giờ sau Hạ Ảnh đã có được tin tức: “Quận chúa, người từng có đại ân với Trần Bỉnh, năm đó người đã cứu mẹ hắn.” Quận chúa làm chuyện tốt cũng không nhớ được. Cũng thật là, Quận chúa làm rất nhiều chuyện tốt, ai có thể nhớ được chứ! Dùng lời của Quận chúa, thi ân không cầu báo, đã cầu báo thì đừng thi ân.
Ôn Uyển ồ lên một tiếng: “Ta cứu mẹ hắn, chuyện là thế nào?” Trong ấn tượng, Ôn Uyển không có lấy danh nghĩa của mình đi làm chuyện gì, chứ đừng nói là đã cứu ai đó! Nhớ ban đầu nàng lấy danh nghĩa của mình trợ giúp người, mọi người đều trở mặt, khiến cho Ôn Uyển cũng không nguyện ý làm người tốt.
Chuyện này cũng không phức tạp, bất quá là quỷ thần khiến xui. Năm đó mẫu thân Trần Bỉnh bệnh nặng, thân bằng hảo hữu Trần Bỉnh đều đã mượn qua cũng không chữa trị tốt cho mẫu thân, khi đó hắn có được một phương thuốc, nhưng lại không có tiền hốt thuốc, thời điểm Trần Bỉnh chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân bệnh chết, đúng lúc đụng phải Ôn Uyển đang ở trên đường tát tiền.
Ngày đó Ôn Uyển nhìn hắn mặc dù là tới xin tiền, nhưng hắn ăn mặc sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, không giống như cái loại người lừa gạt tiền. Ôn Uyển vốn đang tát tiền, cho dù bị lừa cũng không tính là gì. Lừa cũng chẳng sao, chính là tát thêm chút tiền đi ra ngoài. Nhưng nếu không phải lừa gạt mà cứu được một mạng người, đó cũng là chuyện công đức vô lượng.
Ôm tâm thái như vậy, lúc ấy Ôn Uyển cho hắn một tờ ngân phiếu có giá trị không thấp. Trần Bỉnh dùng khoản bạc này mà cứu được một mạng của mẫu thân. Nói đúng ra, có thể nói đối với Trần Bỉnh, Ôn Uyển có ân cứu mẹ.
Ôn Uyển nghe được chân tướng, nở nụ cười: “Ta cũng không nhớ rõ. Năm đó ở sòng bạc thắng tiền, ta nghĩ tới có một câu nói, nói tiền tài có được do đánh bạc nếu tự mình xài sẽ có họa. Lúc ấy ta nghĩ không bằng tán một phần tiền ra ngoài, cũng để tích phúc cho mình, nên cho người ta đổi mấy sọt tiền đồng đi trên đường tát tiền.” Đây cũng là chuyện kỳ quái nhất nàng trải qua khi còn bé. Nhưng mà cảm giác tát tiền thật không tệ.
Hạ Ảnh xì cười, sau lại nghe nói chuyện năm đó. Nếu không phải sau đó lan truyền Phất Khê công tử chính là Ôn Uyển, ai cũng sẽ không tin Ôn Uyển chính là Phất Khê: “Quận chúa, nếu cảm thấy không tệ. Hôm nào chúng ta lại đi tát tiền nhé?”
Ôn Uyển nghiêng qua Hạ Ảnh một cái: “Khi đó chơi thật vui, hiện tại đi tát tiền thì còn ra cái gì. Chưa từng nghe qua thượng bất chính hạ tắc loạn sao?” Khi còn bé nàng là trẻ con, đùa giỡn thì cùng lắm cũng chỉ bị nói hai câu. Hiện tại nàng là Quận chúa nhiếp chính, phải làm tấm gương tốt. Nếu không đám người phía dưới sẽ hùa theo hướng gió, không còn nghiêm chỉnh đúng mực. Chuyện này còn chưa tính là quan trọng, quan trọng là …, làm như vậy nhất định sẽ bị đám Ngự sử phun chết. Nàng đã lĩnh giáo cây bút sắc bén của đám Ngự sử rồi, lần trước bãi miễn ba quan Ngự sử, trách phạt một trận quan viên phía dưới. Kết quả là sổ con buộc tội chỉ có nhiều lên mà không ít đi. Mặc dù Ôn Uyển không sợ những thứ Ngự sử này, nhưng cũng không muốn rảnh rỗi đi gây chuyện, để cho đám Ngự sử phun đến mặt xám mày tro đâu.
Hạ Ảnh nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lúc này Ôn Uyển cũng nhớ tới một người: “Hiện giờ Ngọc Phi Dương thế nào?” Ngọc gia dính dấp vào trong vụ án, Lý Nghĩa lại có thái độ như vậy, khẳng định không được tốt lắm.
Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: “Dường như không tốt lắm.” Nàng gần đây rất bận rộn, đối với chuyện của Ngọc Phi Dương cũng không rõ ràng lắm.
Ôn Uyển để Hạ Ảnh đi hỏi thăm đây đó. Nếu thật sự không có vấn đề, không dính dấp vào trong đó, nếu có thể giúp một tay thì nhất định sẽ giúp. Nàng còn có cổ phần ở Ngọc gia đấy, nếu Ngọc gia ngã rồi, những chuyện làm ăn kia nàng cũng không muốn nhúng tay đến quản. Nhưng nếu cứ như vậy mất đi, Ôn Uyển cảm thấy thật đáng tiếc. Nói thế nào Ngọc gia ngã, hoa hồng hàng năm Ngọc gia chia cho nàng sẽ mất, dù sao cũng là một khoản tiền thu không nhỏ, cứ như vậy mất đi cũng rất đáng tiếc: “Đi hỏi tình huống cụ thể. Nếu không tra được Ngọc gia có dính dấp trong đó, thì để lại cho bọn họ một con ngựa.” Nếu tra ra được, Ôn Uyển cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.
Hạ Ảnh đi rồi, rất nhanh liền sẽ trở lại: “Quận chúa, người trong tộc Ngọc gia có dính dấp trong đó. Một chi của Ngọc Phi Dương bị buộc phân ra bên này tạm thời chưa tìm ra vấn đề. Lý đại nhân nói còn cần xem xét một chút.” Vậy cũng tương đối đúng trọng tâm rồi.
Ôn Uyển cười một tiếng: “Chỉ cần không dính dấp trong đó, từ từ xem xét cũng không sao, nhưng không thể ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của bọn họ. Ta còn chờ cuối năm được chia hoa hồng đấy! Năm nay quốc khố rải ra nhiều tiền như vậy, từ Ngọc gia cũng có thể được chia đến không ít bạc, nói không chừng cũng có thể ứng phó với tình huống khẩn cấp.” Ý này của Ôn Uyển, tương ứng với việc để Lý Nghĩa nhìn mà xử lý cho tốt, đừng gây áp lực quá lớn với Ngọc Phi Dương.
Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó gật đầu: “Được. Ta sẽ chuyển lời của Quận chúa.” Nếu là trước kia Hạ Ảnh còn không xác định Lý Nghĩa có nể tình hay không. Từ lần trước sau khi bị Quận chúa đánh cho một trận, người cũng biết điều hơn rồi.
Ôn Uyển cảm thấy có chút không yên lòng: “Ngươi nói với Lý Nghĩa, phải bảo đảm nhà Ngọc Phi Dương bọn họ thật sự không có dính líu đến những người này. Đừng để đến lúc đó lại nói ra là ta mở lưới phóng sinh*.” Nàng muốn mở lưới phóng sinh, nhưng chỉ khi nào Lý Nghĩa bọn họ tra được một chi này của Ngọc gia quả thật không có vấn đề gì. Lý Nghĩa người nọ, trước mặt một bộ, sau lưng lại là một bộ khác, vẫn cẩn thận một chút thì hơn.
Hạ Ảnh thấy buồn cười: “Quận chúa yên tâm. Lý đại nhân thật tình tra, nếu thật sự có vấn đề gì, cho dù Quận chúa có muốn cầu tình cũng không được.” Lý Nghĩa sẽ cho Ôn Uyển mặt mũi, nhưng cũng là sau khi tra rõ ràng là vô tội rồi mới có thể cho Ôn Uyển mặt mũi. Nếu người này có vấn đề, mặt mũi người nào Lý đại nhân cũng sẽ không cho.
Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng.
Hạ Ảnh phát hiện Ôn Uyển có một nhược điểm. Đó chính là đối với người nàng không thích sẽ chán ghét. Một chút chuyện nhỏ của bọn họ nàng cũng xem không vừa mắt. Trước kia không phát hiện có cái tật này a!
Lúc này, người đang ở khu biệt lập cứu nạn thiên tai, Trần Bỉnh, cúi rạp dưới đèn, ghi chép lại những vấn đề gặp phải trong quá trình giúp nạn thiên tai. Phải nói Trần Bỉnh này quả thật rất có vận khí. Theo như Ôn Uyển suy nghĩ, ban đầu hoàng đế thanh trừ một nhóm lớn, hắn vừa lúc vượt qua, thuận lợi thượng vị. Nhiều năm như vậy, bằng vào cẩn trọng, cần cù chăm chỉ, cũng đến được tứ phẩm.
Lại nói, từ sau khi Trần Bỉnh đậu tiến sĩ, trong lòng vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc, hắn vẫn tiếc nuối không thể hồi báo Phất Khê công tử. Nào biết mười năm trước, đột nhiên nhận được một tin tức cực kỳ chấn động. Ôn Uyển Quận chúa chính là Phất Khê công tử. Ân nhân mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm lại là Ôn Uyển Quận chúa.
Ban đầu Trần Bỉnh cũng không tin, dù sao Phất Khê công tử và Ôn Uyển Quận chúa khác nhau quá xa. Nhưng sau đó lại có chứng minh, tin tức kia không sai. Nhận được tin tức xác thực, Trần Bỉnh vừa mừng vừa sợ, kinh ngạc vì Ôn Uyển Quận chúa chính là Phất Khê công tử, vui mừng vì Phất Khê công tử không có chuyện gì, vẫn còn sống rất tốt.
Trần Bỉnh rất muốn báo ân, nhưng Ôn Uyển Quận chúa cái gì cũng không thiếu. Hắn lại lo lắng tùy tiện đi tới, sẽ bị cho rằng có muốn trèo cao, Ôn Uyển Quận chúa là cây đại thụ, rất nhiều người nghĩ trèo cao. Chẳng qua là cây đại thụ này cũng không dễ leo lên như vậy. Trần Bỉnh không muốn Quận chúa nghĩ rằng hắn muốn trèo cao, cho nên muốn thông qua những phương thức khác mà báo ân. Hắn rất muốn quyên góp từ thiện đường, đáng tiếc lúc ấy từ thiện đường không chấp nhận người ngoài quyên tiền.
Cách Ôn Uyển làm việc thiện thật quái dị, không thích kêu gọi quyên tiền, toàn bộ đều là nàng tự mình xuất tiền duy trì hoạt động từ thiện đường. Mãi cho đến năm năm trước, từ thiện đường mới có hạng mục này. Mà vài hạng mục này đều nhằm vào một ít hài tử mà từ thiện đường thu dưỡng, những hài tử mà từ thiện đường thu dưỡng kia hiện giờ cũng đã trưởng thành, có một bộ phận hài tử cũng muốn đi học tiếp tục khoa cử, tranh thủ tiền đồ tốt. Cổ đại bồi dưỡng một hài tử đọc sách rất tốn kém, so với hiện đại tốn hơn rất nhiều. Từ thiện đường cung cấp nuôi dưỡng một hai người tự nhiên không thành vấn đề, nhưng nhân số nhiều, quả thật là một bút chi thật lớn.
Ôn Uyển cho rằng cung cấp nuôi dưỡng đến khi bọn họ có thể tay làm hàm nhai là đã đủ rồi, sao còn có thể tiếp tục nuôi đi xuống như vậy. Hơn nữa khoa thi không có hạn chế, vạn nhất đọc đến ba mươi bốn tuổi còn phải cung cấp nuôi dưỡng, chẳng phải là quá càn rỡ rồi sao? Ôn Uyển trực tiếp tỏ rõ từ thiện đường sẽ không tiếp tục cung cấp nuôi dưỡng bọn họ. Nhưng mà Ôn Uyển cũng cho người giúp bọn hắn tìm đường ra. Trong kinh thành lại có rất nhiều người muốn làm việc thiện, ý của Ôn Uyển, có thể để những người muốn làm việc thiện kia đi giúp đỡ những hài tử này tiếp tục đọc sách khoa cử. Giúp đỡ hài tử cũng cần phải trải qua mấy trạm kiểm soát, nếu không phải hợp lệ cũng không được.
Ôn Uyển đưa ra hạng mục này rất được hoan nghênh. Hơn phân nửa hài tử đều được giúp đỡ, những hài tử nhận được giúp đỡ này hiện giờ có không ít người khảo trúng công danh tú tài công danh, khảo trúng Cử nhân cũng có một người, tiến sĩ tạm thời còn chưa có, dù sao tiến sĩ cũng không dễ thi như vậy.
Trần Bỉnh nhân dịp đó, cũng giúp đỡ hai hài tử, chưa khảo trúng công danh, vẫn còn đang trong quá trình phấn đấu. Nhưng chuyện này cũng không tính nhận báo đáp.
Trần Bỉnh đang viết, nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra ngoài vừa nhìn: “Hải đại nhân” Trần Bỉnh cười mời người đi vào, trong khoảng thời gian này hai người cũng rất thân thiết.
Hải Sĩ Lâm muốn lôi kéo Trần Bỉnh. Vì Trần Bỉnh vẫn luôn trung lập, nhưng làm người không sai, có thể làm việc, còn có thể chịu khổ, quan trọng nhất là đáng tin. Nếu có thể mượn sức được, bồi dưỡng một chút cũng có thể coi là một cánh tay. Hải Sĩ Lâm có lòng tương giao, Trần Bỉnh cảm thấy trên người Hải Sĩ Lâm có rất nhiều thứ hắn cần học tập, mặc dù tuổi tác có chênh lệch, nhưng hai người rất nhanh đã trở thành bạn tri giao.
Hải Sĩ Lâm thấy hắn còn đang bận rộn viết trát (một kiểu tấu sớ, giấy tờ), cười khen ngợi hai câu. Hai người nói chuyện rất cao hứng, Hải Sĩ Lâm làm bộ như vô tình hỏi vì sao Trần Bỉnh lại tự đề cử mình.
Trần Bỉnh cười nói mình còn muốn học hỏi kinh nghiệm, sau đó cũng làm bộ như vô ý nói ra ân đức của Ôn Uyển đối với hắn. Chuyện này rất khó giải quyết, lúc ấy không người nào đứng ra, hắn cũng muốn vì Quận chúa phân ưu một chút. Đương nhiên, chuyện này không có dính nửa điểm đến chuyện muốn báo đáp Quận chúa.
Trần Bỉnh không ngốc, Hải Sĩ Lâm muốn mượn sức mình sao hắn lại nhìn không ra. Chẳng qua là tạm thời hắn không muốn đứng vào phe phái. Trong triều lúc này thế cục hỗn loạn, tạm thời vẫn nên giữ vững trung lập là được rồi.
Hải Sĩ Lâm rất kinh ngạc: “Quận chúa lại là ân nhân của Trần đại nhân? Sao ta chưa từng nghe nói đến chuyện này?” Nếu là như vậy, vậy thì Trần Bỉnh này không thể lôi kéo rồi.
Trần Bỉnh cười đem tiền căn hậu quả nói ra: “Nếu không có Quận chúa, mẹ ta có thể sẽ không có ngày nay. Quận chúa đã cứu mẹ ta một mạng, Quận chúa đối với nhà chúng ta có đại ân. Ta vẫn ghi nhớ trong lòng.”
Hải Sĩ Lâm cười khen ngợi hai câu, sau đó dời đề tài, nói đến chuyện cứu nạn thiên tai. Thật ra thì Hải Sĩ Lâm tin rằng trong lòng Trần Bỉnh cũng rõ ràng, lấy địa vị của Ôn Uyển thì hoàn toàn không cần hắn báo ân. Nhưng mà Trần Bỉnh ôm cái thái độ này, nếu có thể được Ôn Uyển thích, hôm nay có thể được Ôn Uyển thưởng thức, quả thật tương lai của Trần Bỉnh rất rộng mở. Dù sao, cây đại thụ Ôn Uyển này không phải ai cũng có thể nhờ tới được.
Trần Bỉnh cũng không phải là người ngu, căn bản có thể đoán được ý nghĩ dưới đáy lòng Hải Sĩ Lâm. Hắn kiên quyết không có cái ý nghĩ này, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện trèo cao ôm chân Ôn Uyển Quận chúa. Nếu có cái tâm này, chính là vi phạm ước nguyện ban đầu của hắn.
Ôn Uyển đang xử lý chính sự, đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiêm tới đây.
Hạ Thiêm đụng phải một chuyện, chuyện này quá trọng đại, Hạ Thiêm không thể xử lý, không thể đưa ra quyết định: “Quận chúa, có một phụ nhân dẫn một đôi nhi nữ tìm đến Quận chúa nương tựa. Phụ nhân kia nói, nàng là vợ chắt trai (con của cháu trai) của Hoàng ma ma.” Hoàng ma ma là ai, tin rằng trong phủ không ai không biết. Quận chúa không quên ân tình của Hoàng ma ma là không thể nghi ngờ. Đến nỗi Quận chúa còn ở Ngọc Tuyền tự chong đèn cho bà. Cho nên vừa nghe là hậu nhân của nhà mẹ đẻ Hoàng ma ma, Hạ Thiêm liền không dám tự quyết.
Ôn Uyển có chút quái dị: “Bọn họ không phải vẫn ở Lĩnh Nam sống rất tốt sao, sao lúc này lại đột nhiên muốn tìm ta nương tựa?” Ban đầu Ôn Uyển còn phái người đi Lĩnh Nam tìm người nhà mẹ đẻ của Hoàng ma ma, nhưng Hoàng gia chỉ có cháu của Hoàng ma ma là còn sống. Người cháu kia không muốn rời Lĩnh Nam. Ôn Uyển cho người an trí thoả đáng. Đã như vậy, sao lại chạy đến kinh thành tới tìm nàng nương tựa?
Hạ Thiêm cũng là lên tiếng hỏi rồi chứ lai lịch : “Quận chúa, người nọ nói cháu trai cháu dâu của Hoàng ma ma đã không còn. Hiện giờ cuộc sống khổ sở, cho nên tới chỗ Quận chúa tìm nơi nương tựa.”
Ôn Uyển cảm thấy lời này rất khó hiểu. Ngày đó Ôn Uyển phân phó người an trí thật tốt cho hậu nhân của Hoàng ma ma, nhất định là có cho bọn hắn tiền. Cuộc sống đại phú Đại quý có thể không có, nhưng tuyệt đối không lo ăn mặc. Bây giờ nói cuộc sống khổ sở, có chút kỳ quái rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Trước đi thăm dò lai lịch cẩn thận. Rốt cuộc là vì sao mà tới được đây. Nếu cuộc sống quá không tốt, ngươi ra mặt dàn xếp cho bọn họ. Nếu là nguyên nhân khác, tra rõ ràng rồi lại nói cho ta biết. Bây giờ là thời buổi rối loạn, cần phải phòng bị.” Ý của Ôn Uyển, trước thám thính lai lịch, chờ khi xác định được chân tướng. Những người này có thể dàn xếp thật tốt. Đây cũng không phải Ôn Uyển lo lắng thích khách ẩn núp gì đó. Trong phủ Quận chúa canh phòng sâm nghiêm, bất kể người nào cũng không thể tùy ý đi lại. Còn chưa nói đến bên cạnh Ôn Uyển cao thủ nhiều như mây. Ôn Uyển chẳng qua chỉ cảm thấy rất kỳ hoặc. Đang tốt đẹp, thế nào lại đột nhiên thê thê thảm thảm tới đây tìm nơi nương tựa rồi.
Ôn Uyển nhân từ đối với người Hoàng gia, cũng là nhìn vào mặt mũi của Hoàng ma ma. Ban đầu là vì di ngôn với Hoàng ma ma, không muốn khiến cho Hoàng ma ma ở dưới cửu tuyền không an lòng. Nếu người Hoàng gia có nỗi khổ tâm, an trí thích đáng là được, cái khác thì Ôn Uyển không có lòng tốt như vậy.
Rất nhanh Hạ Thiêm đã điều tra xong lai lịch. Đương gia của Hoàng gia mất đi, không cần phải nói, lúc này đương gia Hoàng Dũng, cũng chính là chắt trai (chắt tôn) của Hoàng ma ma, bị người xúi đi đánh bạc, kết quả đánh bạc đến nghiện. Người đánh bạc, mười ván thì có đến chín ván thua, thua sạch tất cả gia tài, còn thua đến muốn bán vợ con.
Vợ hắn mắt thấy Hoàng Dũng không còn lý trí, nếu còn tiếp tục như vậy, người một nhà bọn họ toàn bộ đều xong. Lập tức khẽ cắn răng, thừa dịp Hoàng Dũng đang đi đánh bạc, thu thập một chút đồ đạc, mang theo một đôi nhi nữ trốn thoát. Nhớ lại ngày đó nghe mẹ chồng nói về chuyện của cô tổ mẫu. Quận chúa làm người thiện lương, đi tìm Quận chúa nương tựa, không nói đến những thứ khác, ít nhất còn có thể có con đường sống.
Ôn Uyển lắc đầu, hóa ra là như vậy. Ôn Uyển cảm thán, từ Lĩnh Nam đến kinh thành, hơn ngàn dặm đường, lại đúng thời kỳ náo động, mang theo một đôi trai gái thuận lợi đến kinh thành, cũng thật khó khăn cho nàng. Nữ nhân nha, vì làm mẹ mà trở nên mạnh mẽ (vi mẫu tắc cường). Được rồi, một vị phụ nhân mang theo hai đứa bé, nhìn ở phân lượng của Hoàng ma ma, cho bọn hắn một con đường sống. Ôn Uyển cho người đưa bọn họ đến thôn trang ở nông thôn, dàn xếp ổn thoả. Cụ thể thì giao cho Hạ Thiêm.
Hạ Hương cười nói: “Quận chúa, lại nhớ đại công tử và nhị công tử sao?” Nhìn bộ dạng Quận chúa cũng biết là đang nhớ đến hai công tử.
Ôn Uyển cười khổ: “Có thể không nghĩ sao? Hai hài tử đã rời khỏi ta thời gian dài như vậy rồi. Có đôi khi nghĩ đến nha, trong tim trong đầu đều đau.” Trước kia lúc nhớ đến Bạch Thế Niên, trong lòng cũng sẽ có chua xót, nhưng có thể nhìn thấy hai đứa bé sẽ tốt hơn. Nhưng bây giờ nhớ nhi tử, nhớ đến tim gan đều cũng không thư thái.
Ôn Uyển lắc đầu, người ta nói nữ nhân thành thân có hài tử rồi, hài tử sẽ quan trọng hơn trượng phu. Trước kia Ôn Uyển cảm thấy lời này không đáng tin, nhưng hiện tại tự mình trải nghiệm mới biết được, lời này vô cùng đáng tin. Nhi tử xếp đằng trước trượng phu đấy.
Hạ Hương đối với chuyện này cũng không biết làm sao an ủi, cho người ta đưa tin đón hai đứa bé trở lại, Quận chúa lại không muốn, nhưng ngày ngày lại nhớ nhung nhiều hơn.
Ôn Uyển cũng không nhiều lời, đem bức tranh đã vẽ lúc trước lấy ra, nhìn một tờ lại một tờ: “Cũng không biết hai đứa nhỏ ở bên kia như thế nào?” Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, lời này nửa điểm cũng không sai. Haizz, Ôn Uyển có chút hối hận, ban đầu không nên đưa hài tử đi. Muốn cho hài tử nghe nhìn nhiều hơn, học hỏi kinh nghiệm, cũng không nhất thiết phải vào lúc này.