Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 110: Q.6 - Chương 110: Ba thỉnh cầu ( hạ )




Bạch Thế Niên tiến vào cung điện, sắc mặt hoàng thượng âm trầm, còn Ôn Uyển thì cúi đầu.

Hoàng thượng quét mắt nhìn Bạch Thế Niên đang quỳ trên mặt đất: “Ôn Uyển đã chờ khanh rất lâu.”

Bạch Thế Niên nghe giọng nói không giận mà uy này, không khỏi cảm thấy phát run. Không phải ai cũng có thể giống như Ôn Uyển, không coi uy nghi của hoàng đế ra gì. Bạch Thế Niên cũng không ngoại lệ: “Hoàng thượng thứ tội, thần cùng phụ tá thảo luận chuyện trở về, nên đến muộn.”

Ôn Uyển nhíu mày. Người này, thật không biết nói chuyện, phía sau thêm một câu Quận chúa thứ tội thì mất cái gì, chỉ là tạm thời cúi đầu thôi mà. Cứ như vậy trực tiếp bỏ qua nàng, cậu hoàng đế nhất định sẽ không vui. Quả nhiên, hoàng thượng vốn là chỉ có chút bất mãn, sắc mặt liền sa sầm xuống: “Người khanh nên thỉnh tội không phải là trẫm.”

Bạch Thế Niên trong lòng run rẩy: “Khiến cho Quận chúa chờ lâu, là lỗi của vi thần. Xin Quận chúa trách phạt.”

Ôn Uyển thật sự không muốn ứng phó với cục diện này. Hoàng thượng chỉ trách cứ Bạch Thế Niên, hắn không dám có câu oán hận. Nhưng nếu nàng ở trước mặt cậu hoàng đế khiển trách hắn, mặt mũi hắn biết để vào đâu. Cho nên cười nói: “Cậu hoàng đế, cái này cũng là vì công sự, cháu không nhỏ mọn như vậy đâu. Cậu hoàng đế, nếu người còn có việc cần thương nghị với Quận mã, cháu xin phép về Vĩnh Ninh cung trước.” Nhìn dáng vẻ này thì chắc chắn là hai người có chuyện cần bàn.

Hoàng thượng gật đầu.

Ôn Uyển cáo lui đi ra ngoài, trước lúc đi còn ném cho Bạch Thế Niên một ánh mắt chàng tự cầu phúc cho mình đi. Sau đó tiêu sái rời đi.

Ôn Uyển không hề biết rằng, sau khi nàng rời đi, hoàng thượng không còn khiển trách Bạch Thế Niên thêm nữa, chỉ là tỏ thái độ như vậy thôi. Ôn Uyển vừa đi ra ngoài, hoàng thượng liền cùng Bạch Thế Niên thảo luận chuyện quân vụ.

Trên đường đi Vĩnh Ninh Cung, Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói với Hạ Ảnh theo ở bên cạnh: “Hạ Ảnh, ngươi đến Chung Tú Cung mời Thích quý phi đến Vĩnh Ninh Cung một chuyến. Nói là ta có chút chuyện phải làm phiền nàng một chút.” Thật ra thì Ôn Uyển có thể trực tiếp đến Chung Tú Cung. Nhưng mà, Ôn Uyển bây giờ đã bắt đầu thấy được tầm quan trọng của mặt mũi. Kiên quyết không làm chuyện mất thân phận nữa.

Hạ Ảnh lĩnh mệnh rời đi. Đối với việc này Hạ Dao có thể hiểu được. Quận chúa không phải là định thăm dò tin tức của Thích Lệ Nương từ phía Thích quý phi, mà muốn thông qua Thích quý phi để tạo áp lực với Thích gia. Đây là một biện pháp hay. Nói chuyện với Thích Lệ Nương hay Thích Bảo Quốc đều là chuyện hạ thấp thân phận, không thể có hiệu quả tốt bằng nói chuyện với Thích quý phi.

Ôn Uyển vào Vĩnh Ninh Cung, hạ nhân bưng loại trà mà Ôn Uyển thích nhất lên cho nàng. Ôn Uyển liếc nhìn trà, không uống. Mang thai không thể uống trà. Sẽ không tốt cho thai nhi. Nhưng hiện giờ vẫn chưa có chẩn đoán chính xác, Ôn Uyển không tiện mở miệng phân phó xuống dưới, chỉ bảo hạ nhân đổi một chén nước trắng.

Thích quý phi nhận được tin tức thì có chút bất an. Không phải Thích quý phi nhát gan, bởi vì khi đối mặt với hoàng hậu, Thích quý phi vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên. Mà là địa vị của Ôn Uyển ở hậu cung rất đặc thù. Mặc dù không nhúng tay vào chuyện hậu cung nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn. Chẳng hạn như Hứa Chiêu Hoa (Hứa Tịnh Thu sau khi sinh con thì được thăng một bậc), nghe nói năm đó là khuê tú của Quận chúa. Bởi vì nguyên nhân Quận chúa, nên rất được hoàng thượng sủng ái. Nhưng sau đó xảy ra việc ngoài ý muốn kia, Quận chúa giận chó đánh mèo sang Hứa Chiêu Hoa. Mặc dù Hứa Chiêu Hoa sinh hạ Thập tam hoàng tử, nhưng hoàng thượng lại không còn truyền Hứa Chiêu Hoa thị tẩm nữa.

Phi tần trong hậu cung đều có chung một nhận định, người mà Quận chúa giao hảo, hoàng thượng nhất định sẽ không bạc đãi (Chỉ là, Ôn Uyển đối với đối với nữ nhân trong hậu cung đều kính nhi viễn chi. Không có người giao hảo, các phi tần muốn nịnh bợ cũng không được), người mà Quận chúa chán ghét, hoàng thượng nhất định cũng sẽ không thích. Cho nên, ở trong hậu cung, Quận chúa Ôn Uyển Quận là nhân vật không thể đắc tội. Nếu không, sẽ đồng nghĩa với bị thất sủng (Ôn Uyển phun nước miếng: Kẻ nào tung tin đồn nhảm thế, cậu hoàng đế muốn sủng ái người nào, thì có liên quan gì tới ta). Thích quý phi không cho rằng mình là quý phi thì có thể ngoại lệ. Mà nàng đại khái cũng đoán được nguyên nhân mà Ôn Uyển tìm nàng. Nếu là chuyện xảy ra buổi chiều kia, vậy thì không cần phải bất an.

Thời điểm Thích quý phi đến, Ôn Uyển đang nói chuyện với Hạ Dao. Thấy Thích quý phi tới đây, Ôn Uyển mới đứng dậy.

Thích quý phi thấy Ôn Uyển cười tươi như gió xuân, không có dấu hiệu không thỏa đáng nào, tâm trạng bất an mới hơi lắng xuống. Nhưng tâm trạng chỉ vừa mới buông lỏng, đã nghe Ôn Uyển cười nói: “Vừa rồi khi ta vào cung, một nam một nữ đã cản xe ngựa của ta. Hỏi ra mới biết, nữ là thiếp thất của Quận mã, nam, nam là. . . . . .” Nói tới đây, nhìn về phía Hạ Dao.

Hạ Dao ở bên cạnh bổ sung: “Thích Bảo Quốc, người Thích gia. Hiện đang làm trong Doanh vệ kinh thành.” Địa phương kia, chính là nơi làm việc của con cháu các nhà huân quý thế gia.

Thích quý phi vô cùng kinh hãi.

Ôn Uyển không để ý tới sự thất thố của Thích quý phi, cười tiếp tục nói: “Thích thị nói Quận mã lừa gạt nàng, Quận mã vì vinh hoa phú quý mà thất tín, muốn Bản cung cho nàng một công đạo. Quý phi nương nương, ngài nói ta nên cho nàng công đạo gì mới hợp lẽ đây?”

May mà tố chất của Thích quý phi đã cường thịnh trở lại, lúc này chỉ là sắc mặt kinh hãi đến trắng bệch. Nhưng cũng rất nhanh chế trụ được sự khác thường này: “Quận chúa thứ tội. Nàng là ở biên quan lớn lên, không biết lễ nghi không biết. . . . . .” Thích Lệ Nương làm như vậy, chẳng khác gì giáng cho Ôn Uyển một cái bạt tai. Nghe ý tứ này chính là, ngộ nhỡ tra ra Thích gia, Thích gia thật sự sẽ bị nữ nhân ngu dốt này hại chết.

Ôn Uyển khoát tay: “Ta mời quý phi nương nương tới đây, không phải là để nghe ngươi nói đỡ cho nàng ta. Ta chỉ là muốn biết, quý phi nương nương định xử trí như thế nào?”

Thích quý phi cắn răng: “Thích thị là thiếp thất của Quận mã, nên xử trí như thế nào, nên do Quận chúa định đoạt mới đúng. Thần thiếp không dám quá phận.”

Thần sắc của Ôn Uyển vô cùng yên lặng, không hề giận dữ như Thích quý phi tưởng: “Vậy xin quý phi nương nương nói cho ta biết, tại sao lúc trước khi Thích Lệ Nương làm thiếp, Thích gia lại không quan tâm? Theo lý thuyết, đích nữ của Thích gia cam nguyện làm thiếp, chuyện làm tổn hại danh dự gia tộc như vậy, Thích gia sao có thể để mặc cho Thích Lệ Nương? Bản cung thật sự tò mò đấy! Không biết quý phi nương nương có thể nói cho ta biết, là vì sao?”

Trong lòng Thích quý phi có chút hoảng sợ, nếu Ôn Uyển nói thẳng ra là giáng tội chết cho Thích Lệ Nương, nàng nhất định sẽ đứng ra nhận mệnh. Cũng chỉ là một mạng người thôi. Nhưng vấn đề Quận chúa đưa ra, quả thật là quá trái khoáy: “Là phụ thân của thần thiếp làm chủ. Người trong nhà không dám trái lời.”

Ôn Uyển cười nhìn thoáng qua Thích quý phi, tựa vào ghế thái sư. Vẻ mặt Ôn Uyển lãnh đạm, càng khiến cho Thích quý phi đứng ngồi không yên.

Hạ Dao ở một bên lạnh lùng nói: “Thích Tuyền mặc dù là Nguyên soái biên quan, cũng là trụ cột của Thích gia các người. Thế nhưng loại chuyện làm sỉ nhục gia tộc như vậy, người trong gia tộc của Thích gia sao có thể không hỏi tới? Quý phi nương nương nếu biết điều gì thì mời nói cho Quận chúa. Nếu không muốn nói cũng không sao. Chúng ta cũng có thể tra ra được.” Đích nữ cam nguyện làm thiếp, cái này không chỉ đơn giản là chuyện cam nguyện làm thiếp của riêng nữ nhân đó. Đây là thể hiện sự suy sụp trong nền nếp gia phong của gia tộc đó, đối với rất nhiều người mà nói, chính là dấu hiệu suy bại của gia tộc đó. Hơn nữa, Thích Tuyền mặc dù là người chưởng gia, nhưng loại chuyện tổn hại đến gia tộc như vậy, một mình ông ta không thể định đoạt được. Cho dù có là hoàng đế, nếu làm chuyện gì tổn hại đến quốc thể, thì tấu chương của Ngự sử cũng giống như mưa tuyết bay tới tấp đến ngự thư phòng của hoàng đế.

Vẻ mặt Thích quý phi bất đắc dĩ: “Những điều này đều là do trưởng bối trong nhà làm chủ, lúc ấy ta chỉ là một cô nương trong khuê phòng. Những chuyện đại sự trong gia tộc sao được nhúng tay. Muốn biết cũng không được.”

Trên mặt Ôn Uyển vốn vẫn luôn mang ý cười, nghe những lời này, sắc mặt liền trầm xuống, ánh mắt sắc bén quét về phía Thích quý phi.

Thích quý phi vội vàng đứng lên muốn quỳ xuống. Nếu không phải cung nữ châm trà ở bên cạnh phản ứng nhanh giữ nàng lại, nhất định là đã ngay tại chỗ quỳ xuống cầu xin tha thứ. Thích quý phi phản ứng có phần thái quá, trong lòng rét run, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Từ hai tay run run của Thích quý phi, có thể thấy được, vừa rồi nàng đã bị kinh hãi rất lớn. Ôn Uyển cảm thấy kì quái, vừa rồi nàng đã làm cái gì đâu?!

Thích quý phi quả thật là bị dọa. Ánh mắt vừa rồi của Ôn Uyển, giống hệt như dáng vẻ của hoàng thượng khi nổi giận. Đối mặt với ánh mắt hủy thiên diệt địa đó, Thích quý phi chống đỡ không nổi.

Ôn Uyển thấy bộ dạng của Thích quý phi, sắc mặt càng lạnh hơn: “Nếu Quý phi nương nương thật sự không biết cái gì, Bản cung cũng không làm khó nữa. Người đâu, tiễn khách.” Không biết mới lạ. Nàng tin chắc, nữ nhân trong hoàng cung, đối với loại chuyện ảnh hưởng tới lợi ích của bản thân như vậy mà không đi dò hỏi, thì đúng là kẻ ngốc.

Thích quý phi trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Lúc đầu, chuyện này quả thật đã gây ra sóng to gió lớn ở Thích gia. Nhưng sau đó chuyện đã rất nhanh lắng xuống.”

Ôn Uyển thấy Thích quý phi dừng lại, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt. Giống như, ngươi nói, ta nghe. Ngươi không nói. Ta đương nhiên có biện pháp để biết.

Thích quý phi đành phải cắn răng nói: “Thích Lệ Nương mặc dù họ Thích, nhưng không phải cốt nhục của Thích gia ta, chỉ là chiếm dụng họ Thích chúng ta thôi. Thái độ của tổ phụ ta đối với chuyện này rất cương quyết. Rốt cuộc người trong tộc đều không nói gì nữa.” Cái này chỉ là lấy cở, bất kể có phải là nữ nhi của Thích gia không, đã chiếm dụng họ Thích, thì mất mặt vẫn là Thích gia.

Ôn Uyển trợn mắt, Hạ Dao cũng rất bất ngờ: “Nói như vậy, Thích Lệ Nương không phải là nữ nhi Thích Tuyền, cũng không phải là cô cô của ngài?” Thích quý phi là cháu gái Thích Tuyền, là trưởng nữ chi thứ hai. Thời điểm Trịnh vương được sắc phong làm Thái tử, Thích gia chỉ có nữ nhi là đến tuổi. Dựa theo bối phận, nàng hẳn phải gọi Thích Lệ Nương là cô cô.

Ôn Uyển thật không ngờ lại đào ra một cái đại bát quái như vậy. Nàng chỉ là mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường. Khụ, Ôn Uyển chỉ có thể cảm thán, những nhà giàu trong kinh thành, không nhà nào là không có bí mật mà!

Thích quý phi gật đầu: “Đúng vậy. Đây cũng là bí mật trong gia tộc ta, ta quả thật có một vị cô cô, nhưng vị cô cô này khi mới hơn một tuổi đã mất. Khi ấy, lão phu nhân bởi vì nữ nhi mất sớm nên mới nuôi một bé gái. Bé gái này, chính là Thích Lệ Nương bây giờ. Nàng chỉ là dưỡng nữ Thích gia, cộng thêm thái độ cương quyết của tổ phụ, cho nên thời điểm Thích Lệ Nương làm thiếp của Bạch tướng quân, người của Thích gia cuối cùng đều giữ im lặng.”

Ôn Uyển cười nhạt. Ngoài mặt thì có vẻ như đã sáng tỏ, dưỡng nữ sao có thể so với đích nữ, ngay cả thứ nữ cũng không bằng. Nói như thế tức là, dưỡng nữ có thể nhận nuôi vô số, chỉ cần có thể vì Thích gia mà cống hiến, làm thiếp cũng không sao. Dù sao cũng không phải là nữ nhi Thích gia. Nhưng trên thực tế lại hoàn toàn khác. Việc này xảy ra, liên lụy tới cả gia tộc, hôn sự tương lai của cô nương Thích gia sẽ gặp không ít khó khăn, ít nhất so với trước đó cũng thấp hơn mấy phần. Hơn nữa nếu đúng thật như vậy, sau khi sự việc xảy ra, nên đem chuyện Thích Lệ Nương không phải huyết mạch của Thích gia tuyên bố ra ngoài. Song, Thích gia đều nhất trí giữ im lặng.

Ôn Uyển đến bây giờ có thể khẳng định, cái này nhất định là có liên quan tới lợi ích, hơn nữa lợi ích này còn vượt qua cả sự tổn hại về thanh danh. Thích Tuyền rốt cuộc là đang mưu đồ cái gì. Chuyện so với nàng nghĩ còn phức tạp hơn: “Là Thích Nguyên soái nói cho người Thích gia? Chuyện bí ẩn như vậy, quý phi nương nương làm sao mà biết được?”

Thích quý phi gật đầu: “Chuyện này là ta trước đó không lâu mới biết được. Lúc đó người trong tộc đồng ý, cũng là vì tổ phụ ta nói Quận mã đã đáp ứng tương lai chỉ có một mình Thích Lệ Nương. Chỉ là không ai nghĩ tới. . . . . .”

Tâm tư Ôn Uyển chuyển không biết bao nhiêu vòng, sắc mặt lại không biểu hiện gì: “Đa tạ quý phi nương nương báo cho ta nội tình trong đó. Để ta có thể tháo gỡ được nghi hoặc.” Nói như vậy, sự không bình thường mà nàng cảm thấy, rất có thể là đến từ Thích Tuyền.

Thích quý phi thấy Ôn Uyển không có vẻ mất hứng, uyển chuyển nói: “Quận chúa, lúc ấy bá phụ ta mấy lần gửi thư nói muốn nhận Thích Lệ Nương về giáo dưỡng, Điền thị đều tìm cách ngăn cản. Thích Lệ Nương từ nhỏ lớn lên ở biên quan, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cũng không biết lễ nghi. Con đường làm thiếp này là nàng tự nguyện. Hôm nay nếu đã vào phủ tướng quân, thì chính là người trong phủ tướng quân. Bất kể kết quả như thế nào, Thích gia sẽ không hỏi tới.” Đây là muốn tỏ rõ thái độ cùng Ôn Uyển, vạch rõ giới hạn. Tránh cho Thích Lệ Nương nếu gặp phải chuyện gì, sẽ liên lụy tới Thích gia. Thích quý phi kinh sợ thì kinh sợ, nhưng để nói ra chuyện bí mật khó nói như vậy, đã phải suy xét rất kĩ. Chi thứ hai không phải là phòng lớn, không thể kế thừa tước vị. Tất cả hi vọng của chi thứ hai đều đặt trên người nàng, nàng mơ hồ đoán được tính toán của tổ phụ. Nhưng tính toán này ở thời điểm Quận chúa gả cho Bạch Thế Niên đã bị phá hỏng. Hiện giờ không nên vì một mục đích không thực hiện được mà đắc tội Ôn Uyển Quận chúa, nàng thật sự không muốn. Nàng cũng không muốn tuổi còn trẻ mà phải ở lãnh cung.

Ôn Uyển khoát khoát tay: “Quý phi nương nương yên tâm. Lần này mời quý phi nương nương tới, chỉ là muốn giải trừ một chút nghi ngờ trong lòng. Nương nương yên tâm, Bản cung không phải là loại không biết phân biệt phải trái.”

Thích quý phi nghe Ôn Uyển nói vậy, trong long như rơi xuống tảng đá. Uy tín của Ôn Uyển rất tốt, nếu trước mặt đã nói không trách tội, thì sẽ tuyệt đối không phóng đao sau lưng.

Đúng lúc này, phía ngoài có thái giám tới báo, nói là hoàng thượng mời Quận chúa quá đó.

Ra khỏi Vĩnh Ninh Cung, nha hoàn thiếp thân bên cạnh Thích quý phi lo lắng nói: “Nương nương, như vậy có ổn không?”

Thích quý phi lắc đầu: “Hết cách, cho dù ta không nói. Quận chúa cũng sẽ tra được. Ngu xuẩn, muốn chết thì tự mình tìm một hòn đá mà đập đầu đi, không chỉ liên lụy Thích gia, còn khiến cho Bản cung cũng chịu khổ theo.” Lại dám ở trước mặt mọi người, tìm Quận chúa Ôn Uyển Quận đòi công đạo? Muốn công đạo gì? Muốn Quận chúa giết Bạch Thế Niên. Hay muốn Quận chúa và Bạch Thế Niên hòa li? Hoặc là, muốn Quận chúa và Bạch Thế Niên vợ chồng bất hoà.

Ôn Uyển nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Thích quý phi, khó hiểu hỏi Hạ Dao: “Tại sao vừa rồi, Thích quý phi lại hoảng sợ đến như vậy? Ta rất kinh khủng sao?” Mặc dù nàng là trong lòng không vui, nhưng cũng đâu khủng bố đến mức đó! Dọa cho Thích quý phi suýt quỳ xuống trước mặt nàng.

Hạ Dao cười một tiếng: “Quận chúa, tin nô tì đi, chỉ cần người nào từng thấy bộ dáng tức giận của hoàng thượng, nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Quận chúa, nhất định là sợ hết hồn. Quận chúa không biết chứ, thần thái kia, không mười thì cũng chín phần tương tự. Người nói xem, Thích quý phi có sợ hay không?”

Ôn Uyển cười nói: “Làm gì khoa trương đến mức đó. Uy nghi của cậu hoàng đế, đâu phải ai muốn học cũng được. Mặc dù khuôn mặt của ta và cậu tương tự nhau, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.” Khi còn nhỏ, thì đúng là giống như từ một khuôn đúc ra. Nhưng hiện giờ, long uy của hoàng thượng càng ngày càng đậm. Mà nàng, lại càng ngày càng lộ ra vẻ ôn hòa.

Hạ Dao không nói gì, Hạ Ảnh lại không nhịn được mở miệng: “Những lúc khác không nói làm gì, nhưng khi tức giận, thì thần thái giống nhau như đúc.”

Ôn Uyển liếc nhìn Hạ Ảnh một cái, đây là ý gì? Ôn Uyển rất nhanh nén xuống cảm giác quái dị kia, quay lại đề tài vừa rồi: “Như vậy xem ra, những gì mà Bạch Thế Niên sắp phải đối mặt, so với ta tưởng còn hung hiểm hơn.”

Hạ Dao có chút ngập ngừng: “Thích Tuyền chắc không lớn mật đến vậy chứ.” Dù nói thế nào, Tướng quân giờ cũng là trượng phu của Quận chúa. Nếu Tướng quân gặp phải chuyện bất trắc gì, Quận chúa nhất định sẽ khiến cho người đó nợ máu phải trả bằng máu. Thích Tuyền trừ phi là điên rồi.

Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng: “Thích Tuyền có thể sẽ không. Nhưng đề phòng không được người khác. Hơn nữa, hiện giờ tình thế tại biên quan đại biến. Tin chắc người Mãn Thanh sẽ không ngồi yên. Vạn nhất người Mãn Thanh thò chân vào. . . . . .” Ôn Uyển không tình nguyện nghĩ tình hình theo chiều hướng tệ như vậy. Nhưng nàng đã hình thành thói quen nghĩ tới tình huống xấu nhất, chỉ có như vậy, mới có thể nghĩ được biện pháp ứng phó.

Thời điểm Ôn Uyển trở lại Điện Dưỡng Hòa, Bạch Thế Niên vẫn như pho tượng đứng ở trong điện. Hoàng thượng thì đang nhàn nhã ngồi ở trên long tháp.

Ôn Uyển hành lễ với hoàng thượng. Hoàng thượng nhìn Ôn Uyển cười nói: “Sao lâu như vậy mới tới?”

Ôn Uyển chỉ cười. Hoàng thượng phất tay: “Lui hết đi.”

Hạ Dao đi đến bên cạnh Bạch Thế Niên, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, hoàng thượng có chuyện muốn nói với Quận chúa. Mời ngài ra phía ngoài chờ!” Hoàng đế là trời. Tất cả lời nói đều là mệnh lệnh, không ai dám làm trái. Bạch Thế Niên ngoan ngoãn theo Hạ Dao đi ra ngoài. Trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển lại không buồn nhìn hắn một cái, khiến trong lòng hắn rất buồn bực.

Sau khi tất cả rời đi, hoàng thượng nhìn Ôn Uyển nói: “Nói đi, đã cho tất cả lui xuống rồi. Có gì muốn nói?” Hai cậu cháu đã rất quen với điều này, Ôn Uyển muốn làm cái gì đều không thoát khỏi tầm mắt của hoàng thượng.

Ôn Uyển cười híp mắt tán thưởng hoàng thượng thật quá lợi hại, thần cơ diệu toán. Sau khi vuốt mông ngựa xong, liền đem những lời mà Thích quý phi vừa nói cho nàng kể lại một lần cho hoàng thượng. Sau đó lo lắng nói: “Cậu hoàng đế, cháu cảm thấy, Thích gia không muốn buông quyền, thế nhưng nhân tài Thích gia bọn họ tàn lụi, nên mới muốn bồi dưỡng Bạch Thế Niên. Cháu sợ Bạch Thế Niên lần này trở về, là lành ít dữ nhiều.”

Hoàng thượng nhíu mày, điều này hắn đã sớm dự đoán được. Tôn tử Thích gia không có người nào xuất sắc, trong gia tộc cũng vậy, cho nên đã nghĩ tới tìm kiếm ngoại viện. Mới đầu có lẽ là nhìn trúng Trần A Bố, đáng tiếc người này hữu dũng vô mưu. Bạch Thế Niên bất kể là ở phương diện nào cũng là đối tượng lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng, Ôn Uyển nếu gả cho Bạch Thế Niên, Thích Tuyền sẽ không dám làm càn.

An ủi của hoàng thượng không thể khiến cho Ôn Uyển yên tâm. Ôn Uyển muốn nói lại thôi.

Hoàng thượng nhìn thoáng qua Ôn Uyển, trên mặt lộ vẻ không vui, nói: “Nói đi, nghĩ muốn cái gì?” Bộ dáng này, chính là có điều cầu xin.

Ôn Uyển cười hớn hở nói: “Cậu hoàng đế thật là, khiến con chẳng biết nói gì cho phải. Con còn chưa nói gì, người đã biết con có điều muốn cầu xin.”

Hoàng thượng vỗ nhẹ đầu Ôn Uyển, nói: “Con chỉ chớp mắt một cái, ta đã biết con đang nghĩ cái gì. Nói đi, còn muốn cái gì?” Mới vừa rồi muốn thị vệ, hiện tại, còn muốn cái gì mới có thể khiến con bé an tâm.

Đến nước này, mà cứ còn vòng vo, sẽ chỉ khiến cho hoàng thượng trách cứ. Vì vậy, Ôn Uyển không hề do dự, trực tiếp mở miệng: “Con muốn thay mặt Bạch Thế Niên mượn của cậu hoàng đế một món đồ.”

Hoàng thượng nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Cậu hoàng đế, con muốn mượn chiếc kim ty nhuyễn giáp kia. Con nghe nói kim ty nhuyễn giáp kia đao thương bất nhập, có thể phòng thân. Thích hợp nhất với kiểu người thường xuyên gặp nguy hiểm như Bạch Thế Niên. Có nó, sẽ nhiều hơn một phần an toàn.” Lần trước khi tạo phản, hoàng thượng đã đưa cho nàng mặc. Sau khi quay về thì trả lại cho hoàng thượng. Dù sao hiện tại cả nàng và hoàng thượng đều không cần dùng. Bạch Thế Niên lại đang cần bảo vật này. Nàng đành phải mặt dày đi mượn vậy.

Hoàng thượng lúc trước nhận được kim ty nhuyễn giáp này, cũng là bởi vì duyên tế hội. Cũng nhờ có món bảo bối này, hắn đã được cứu mạng mấy lần. Người biết chuyện này không quá ba người. Mà Ôn Uyển vừa vặn chính là một trong số đó. Hiện giờ hắn đã ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, bên cạnh có cao thủ bảo vệ, lại ở trong thâm cung. Đã sớm không cần phải mặc kiện bảo bối kia nữa. Cho Bạch Thế Niên mượn cũng được. Nhưng hoàng thượng vẫn trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị: “Nhanh như vậy đã hướng về Bạch Thế Niên rồi.”

Người khác thấy hoàng thượng tức giận sẽ sợ hãi, nhưng Ôn Uyển thì không. Tuy nhiên, đây không phải lúc đối đầu với hoàng thượng. Ôn Uyển uyển chuyển nói: “Cậu hoàng đế, con tám chín phần mười là có. Cậu hoàng đế, con không muốn con con sau khi sinh ra không được nhìn mặt phụ thân nó.” Tiếng nói Ôn Uyển càng ngày càng nhỏ: “Cậu hoàng đế, con thật sự rất lo. Mười năm con không sợ, chỉ sợ. . . . . .” Chỉ sợ, Bạch Thế Niên một đi không trở lại. Trong lòng nàng đã khắc sâu hình bóng nam nhân này. Nếu Bạch Thế Niên xảy ra chuyện gì, Ôn Uyển không có dũng khí để đối mặt với hậu quả. Cho nên. Nàng phải dốc hết toàn lực, đem nguy cơ hạ xuống mức thấp nhất.

Hoàng thượng xoa đầu Ôn Uyển: “Cậu đã nói là không cho mượn đâu nào, đợi khi nào các con về, ta sẽ sai người mang đến quý phủ cho con.” Đây là chuẩn bị người mang món đồ qua cho.

Ôn Uyển tuy mượn được món đồ kia. Nhưng tâm trạng vẫn rất sa sút.

Hoàng thượng chỉ có thể khẽ thở dài. Nếu có thể, hắn cũng không muốn khiến cho vợ chồng Ôn Uyển phải chia lìa: “Nếu còn có gì không yên tâm, cứ nói ra đi. Nếu có thể làm được, cậu nhất định sẽ đáp ứng cháu.”

Ôn Uyển ánh mắt sáng lên, rồi lại lập tức trở nên ảm đạm. Hoàng thượng nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển, biết là thỉnh cầu lần này nhất định là rất lớn: “Nha đầu ngốc, có cái gì cứ nói. Ở trước mặt cậu, còn có cái gì không thể nói chứ.”

Ôn Uyển ngập ngừng một chút, rồi mới nói: “Cậu hoàng đế, Kỵ binh Doanh vốn là để làm một đội kỵ binh, nhưng hiện tại đã bị bại lộ trước người Mãn Thanh. Nếu người có thể để Bạch Thế Niên trực tiếp quản lý Kỵ binh Doanh, có trợ lực lớn mạnh này, con nghĩ nguy hiểm sẽ được hạ xuống thấp nhất.” Nói tới đây, Ôn Uyển nắm lấy tay hoàng thượng vội vàng giải thích: “Cậu hoàng đế, con biết là con không nên có ý nghĩ này. Nhưng mà con càng ngày càng thấy bất an. Cậu hoàng đế, Bạch Thế Niên đã hứa với con, sau khi đánh bại người Mãn Thanh, sẽ giao lại binh quyền, ở nhà chăm sóc con và hài tử. Sẽ không đi đâu nữa. Cậu hoàng đế, con vẫn luôn nghĩ tới cuộc sống ấm áp bình dị bên cạnh trượng phu cùng hài tử. Con không muốn. . . . . .” Tới đây, đã không thể nói tiếp. Mặt đều là nước mắt. Lần này không phải diễn trò, mà là thật sự khổ sở và lo lắng. Chỉ cần nghĩ đến phải tách ra mười năm, ngực lại đau thắt lại. Ở trước mặt Bạch Thế Niên, nàng cố kìm nén không để lộ cảm xúc ra ngoài. Ở trước mặt hoàng thượng, nhân lúc này đây, để trút hết tất cả.

Đối với lời hứa hẹn của Bạch Thế Niên, hoàng thượng vẫn luôn rất hài lòng. Chờ sau khi đánh bại người Mãn Thanh, hắn nhất định là muốn thu hồi lại binh quyền. Nhưng cưỡng chế thu hồi lại, so với chính mình chủ động giao lại, ý nghĩa rất khác. Hoàng thượng suy nghĩ lúc lâu, rồi nói: “Con đã lo lắng như vậy, ta sẽ viết một bức thư tay, Bạch Thế Niên nếu có chuyện, sẽ được Kỵ binh Doanh trợ giúp. Con thấy thế nào?”

Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm. Có Kỵ binh Doanh trợ giúp, ít nhất nguy hiểm sẽ giảm xuống hơn phân nửa. Về phần hoàng thượng chỉ để Kỵ binh Doanh trợ giúp Bạch Thế Niên, Ôn Uyển không có bất mãn, mà chỉ có cảm kích. Ban đầu khi thành lập Kỵ binh Doanh, Ôn Uyển biết kỵ binh này không chỉ có ý nghĩa là giết người Mãn Thanh. Hoàng thượng còn có tính toán khác: “Cám ơn cậu hoàng đế. Cậu hoàng đế thật tốt .”

Hoàng thượng vuốt đầu Ôn Uyển, nhẹ nói: “Chỉ cần con có thể an tâm, là tốt rồi.” Đương nhiên, luận công luận tư, hắn cũng không thể để Bạch Thế Niên gặp chuyện không may. Cho dù hắn cảm thấy Bạch Thế Niên là thân kinh bách chiến, sẽ không gặp chuyện gì, Thích Tuyền cũng không có lá gan lớn như vậy. Nhưng phòng bị nhiều hơn một chút, để cho Ôn Uyển có thể an tâm, cũng không có gì là không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.