Ôn Uyển nhạy cảm phát giác được Hạ Ảnh từ khi đi ra ngoài một chuyến, thì
có chút không yên lòng. Ôn Uyển hỏi hai lần Hạ Ảnh đều nói không có việc gì.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Ôn Uyển, Hạ Ảnh có chút
trốn tránh. Hai người ở chung nhiều năm như vậy, Hạ Ảnh ở trước mặt Ôn
Uyển cơ bản là không giấu diếm được chuyện gì.
Ôn Uyển cẩn thận
suy nghĩ, hoàng đế hôm nay vẫn rất tốt đấy. Hai nhi tử cũng rất tốt, duy nhất có thể làm cho nàng lo lắng, cũng chỉ có trượng phu ở xa ngoài
ngàn dặm. Ôn Uyển cảm thấy nhoáng một cái: " Có phải Bạch Thế Niên đã
xảy ra chuyện gì hay không?" Ngoại trừ Bạch Thế Niên, Ôn Uyển thật không biết còn có cái gì có thể làm cho Hạ Ảnh trốn tránh không dám nói.
Hạ Ảnh trầm mặc.
Hạ Dao đi vào nói: "Quận chúa, tướng quân gặp chuyện không may." Tin tức
của Hạ Dao muộn hơn một ít so với Hạ Ảnh. Hạ Ảnh sợ Ôn Uyển lo lắng, nên không biết mở miệng như thế nào. Hạ Dao biết tin tức này không giấu
được Ôn Uyển. Cho nên cũng không muốn giấu diếm Ôn Uyển.
Ôn Uyển
nghe được Bạch Thế Niên gặp chuyện không may, cầm lấy tay Hạ Dao: "Xảy
ra chuyện gì?" Đang tốt đẹp, có thể xảy ra chuyện gì? Không biết...
Hạ Ảnh nói khẽ: " Quân Mãn Thanh ngang ngược càn rỡ, cướp đoạt ở biên cảnh Đại Tề rất gay gắt. Thích Nguyên soái cùng Tướng quân quyết định cho
Thát tử một bài học. Lần này xuất binh, có 3 lộ đại quân. Nhưng không
ngờ tướng quân lại nửa đường gặp mai phục. Nhưng mà cũng may Kỵ Binh
doanh kịp thời đuổi tới. Quân địch mai phục tổng cộng có ba vạn người,
ba vạn quân toàn bộ bị tiêu diệt." Tiêu diệt ba vạn quân địch, đại
thắng. Nếu Bạch Thế Niên không xảy ra chuyện gì, đã có thể thượng vị
rồi.
Trong lòng Ôn Uyển hơi yên tâm. Bạch Thế Niên có thể điều
hành Kỵ Binh doanh, chỉ có hoàng đế cùng nàng hai người biết rõ. Đã hơn
một năm, Bạch Thế Niên không có bất kỳ hành động nào đối với Kỵ Binh
doanh. Hôm nay xem ra, Bạch Thế Niên hẳn đã sớm biết rõ có mai phục rồi, chẳng qua là tương kế tựu kế thôi.
Ôn Uyển nhìn Hạ Dao cùng Hạ
Ảnh, cố ổn định tinh thần: "Bạch Thế Niên bị trọng thương?' Nếu như sớm
có phòng bị, vậy làm sao lại bị thương?
Hạ Ảnh gật đầu: "Lần này
thắng một trận lớn, vốn là đại hỷ sự. Nhưng không ngờ lúc trở về lại có
mai phục, trúng tên độc. Tướng quân bây giờ hôn mê bất tỉnh. Tin tức đưa về nói, tướng quân lành ít dữ nhiều." Hạ Dao hôm nay chủ yếu là bồi
dưỡng thế lực cho Ôn Uyển. Hạ Ảnh thì trực tiếp có thể từ chỗ hoàng đế
nhận được tin tức. Cho nên tin tức của Hạ Ảnh so với Hạ Dao linh thông
hơn. Hạ Dao chỉ biết là Bạch Thế Niên gặp chuyện không may, nhưng mà
tình huống cụ thể thế nào không rõ ràng lắm.
Hạ Ảnh dự đoán Bạch
Thế Niên hẳn là hết thuốc chữa. Có thể tưởng tượng, độc khí công tâm.Đại La thần tiên cũng không cứu được. Cho nên lúc nhận được tin tức chỉ nói là hôn mê, nhưng mà Hạ Ảnh cho rằng Bạch Thế Niên căn bản là không có
thuốc chữa. Thực ứng lời Quận chúa nói lúc trước... . Nghĩ tới đây, Hạ
Ảnh cúi đầu. Nàng không biết phải an ủi Quận chúa như thế nào.
Ôn Uyển nghe được lành ít dữ nhiều, đầu óc trống rỗng, cả người mềm đi.
"Quận chúa, Quận chúa." Hạ Dao vội vàng đỡ lấy Ôn Uyển, đem nàng đỡ đến trên
giường gạch. Thấy Ôn Uyển có động tĩnh, vội vàng gọi: "Thái y, mau
truyền thái y. Thái y..."
Ôn Uyển nằm ở trên giường, nhắm mắt
lại, để cho mình tận lực bình tĩnh. Không để cho mình hỗn loạn, hỗn loạn dễ phạm sai lầm, nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo.
Hạ Dao phẫn
nộ trừng hạ Ảnh: "Ngươi không biết nói chuyện sao? Cái gì gọi là lành ít dữ nhiều? Ngươi là muốn hù chết Quận chúa sao? Tin tức này không nói
lành ít dữ nhiều. Chỉ là nói hôn mê bất tỉnh. Tướng quân trước sau mấy
lần đều hôn mê bất tỉnh, cuối cùng không phải đều bình an vô sự sao."
Hạ Ảnh bị chửi liền cúi đầu, nàng cố ý đấy. Chỉ hi vọng Quận chúa hiện tại chuẩn bị tâm lý một chút. Đến lúc đó có nhận được tin dữ, ít nhất có
thể giảm nhẹ một chút, sẽ không bi thương như vậy.
Cũng không
biết thời gian đã qua bao lâu. Ôn Uyển mở to mắt, tay không tự chủ được
mà vuốt nhẫn cưới trên tay, còn chưa mở miệng, thấy thần sắc Hạ Ảnh bi
thống khó nhịn. Còn nhớ đến lời nói của Hạ Ảnh vừa rồi, lập tức phẫn nộ
mắng: "Bạch Thế Niên còn chưa có chết, hắn nhất định sẽ bình an. Ngươi
vẻ mặt khóc tang làm cái gì, cho ta thêm xui đúng không?" Trong ngày
thường cho dù Ôn Uyển tức giận, cũng không có hung hãn như vậy, càng
không mở miệng giận dữ mắng mỏ.
Hạ Ảnh biết rõ ngữ khí Ôn Uyển như vậy, kỳ thật cũng đại biểu nàng bất an, nên chỉ cúi đầu.
Giọng Ôn Uyển rất trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Là Thích Tuyền sao?"
Hạ Ảnh lại ngẩng đầu, cũng khôi phục bình tĩnh: "Căn cứ tin tức truyền
đến, hẳn là chỗ Trần A Bố xảy ra vấn đề, cái này đằng sau có bóng dáng
người Mãn Thanh."
Ôn Uyển rất căm hận: "Nếu như Bạch Thế Niên còn
sống, cái tên Trần A bố này sẽ đưa đến cho hắn xử lý. Nếu như Bạch Thế
Niên bị hắn hại chết, ta sẽ để cho hắn sống không bằng chết." Nàng sớm
biết rõ Bạch Thế Niên đi chuyến này hung hiểm vạn phần, nhưng vẫn tin
tưởng Bạch Thế Niên có thể vượt qua. Bởi vì nàng đã sớm vì Bạch Thế Niên chuẩn bị đầy đủ. Ôn UYển cũng đã từng nghĩ qua. Bạch Thế Niên có thể
gặp chuyện không may, có thể sẽ chết ở biên quan. Nhưng mà cái chết này
là chết trên chiến trường mà không phải là chết trong nội đấu.
Ôn Uyển lạnh lùng nói: "Trong này nhất định có bàn tay Thích gia thúc đẩy. Về phần Thích Tuyền, hừ, không phải chủ mưu thì cũng là đồng lõa."
Không có Thích Tuyền làm chuẩn bị ở sau lưng, Trần A Bố dù có năng lực
cực lớn, cũng không thể tính toán được Bạch Thế Niên.
Hạ Ảnh chần chờ một chút. Tuy tàn nhẫn nhưng mà nàng vẫn muốn nói: "Quận chúa,
tướng quân hiện tại sinh tử không rõ. Hiện tại biên quan ổn định vẫn cần có Thích Tuyền, Thích Tuyền không thể động." Hiện tại Thích Tuyền vẫn
là Đại Nguyên Soái biên thành, còn cần đến ông ta ổn định. Nếu không
biên thành sẽ loạn đấy.
Ôn Uyển vô cùng tỉnh táo: "Ngươi nói cho
cậu hoàng đế biết, ta sẽ có chừng mực. Quân tử báo thù mười năm không
muộn. Nếu như Bạch Thế Niên thực sự có vạn nhất, Thích gia có phần, ta
sẽ để cho Thích gia nợ máu phải trả bằng máu. Mãn Thanh, Mãn Thanh thát
tử..." Thời điểm Ôn Uyển nói những lời này, toàn thân tràn ngập lệ khí.
Hạ Ảnh ứng lời, lập tức đi ra ngoài.
Hạ Dao nhìn thấy trên mặt Ôn Uyển bình tĩnh, nhưng mà đôi tay lại đang run rẩy, cho thấy trong lòng Ôn Uyển vô cùng bất an. Hạ Dao nhẹ giọng an
ủi: "Quận chúa, tướng quân nhất định có thể bình an. Nhất định có thể
bình an. Tướng quân còn chưa nhìn thấy Đại Bảo cùng Tiểu Bảo, hắn làm
sao cam lòng mà chết như vậy chứ? Quận chúa, tướng quân nhất định sẽ
không chết."
Ôn Uyển cái gì cũng chưa nói, chỉ là đi đến phòng đồ chơi. Ôn Uyển nhìn hai đứa bé đang chơi, trong lòng quặn đau.
Duệ ca nhi luôn nhạy cảm, nghe được tiếng bước chân của Ôn Uyển mà không
thấy tiến vào. Quay đầu nhìn lại, thấy Ôn Uyển sững sờ nhìn hai bé, mà
bộ dáng như người mất hồn.
Duệ ca nhi thảy đồ chơi trên tay
xuống, đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Uyển, lôi kéo vạt áo giống như đang hỏi, mẹ, người làm sao vậy?
Ôn Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có
dung mạo tương tự Bạch Thế Niên, tê liệt ngồi dưới đất rất bất nhã, ôm
Duệ ca nhi vào trong ngực: "Bảo Bảo, cha con bị thương, bị thương rất
nặng, hiện tại hôn mê bất tỉnh. Bảo Bảo, nếu cha các xảy ra chuyện không may, các con còn chưa nhìn thấy hắn. Bảo Bảo, nếu cha các con thực sự
không may, ba mẹ con chúng ta phải làm sao bây giờ à?"
Minh Duệ ngây ngẩn cả người.
Minh Cẩn thấy Ôn Uyển ôm Minh Duệ, cũng nện bước nhỏ đi tới. Cầm cánh tay Ôn Uyển, tuy bé không biết đã xảy ra chuyện gì, những mà bé có thể cảm
thấy được, mẹ bé không vui.
Hạ Dao ra hiệu cho hai ma ma đi ra ngoài.
Ôn Uyển ôm hai bé, thì thào nói: "Bảo Bảo, cha các con bị trọng thượng
hiện tại sinh tử không rõ. Mẹ không biết làm sao bây giờ? Bảo Bảo, mẹ
nên làm cái gì bây giờ?" Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến thực sự có vạn nhất,
Bạch Thế Niên mà đi, để lại nàng cùng hài tử làm sao bây giờ? Tuy nàng
cực lực ngăn chặn ý nghĩ này của mình. Nhưng mà trong đầu vẫn xuất hiện ý nghĩ này. Giống như virus luôn xâm nhập lấy đầu óc nàng. Ôn Uyển ngăn
không được dòng nước mắt nóng hổi cuồn cuộn chảy xuống.
Duệ ca
nhi dùng bàn tay bé nhỏ, lau nước mắt cho Ôn Uyển. Cẩn ca nhi không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Ôn Uyển khóc, bị bộ dáng này của Ôn Uyển
dọa, cũng khóc theo.
Duệ ca nhi nhìn thoáng qua Cẩn ca nhi, giống như đang nói, đã biết rõ lại còn quấy rối. Bây giờ là thời điểm khóc
hay sao? Bây giờ là thời điểm an ủi mẹ.
Hoàng đế buông tấu chương xuống, tựa ở trên mặt ghế nghỉ ngơi. Bạch Thế Niên hôn mê bất tỉnh, nếu như Bạch Thế Niên thực sự có vạn nhất, Ôn Uyển làm sao bây giờ? Nha đầu kia hai năm qua thật vất vả mới có chuyển biến, trở nên sáng sủa không
ít. Nếu như Bạch Thế Niên có vạn nhất gì, hoàng đế cũng không biết làm
thế nào ?
Hoàng đế nghĩ đến lúc tiên hoàng qua đời Ôn Uyển vô
cùng bi thương. Bây giờ nếu như Bạch Thế Niên thật sư không còn, lấy
tính tình của nha đầu kia, hoàng đế có chút không dám nghĩ tới.
Hạ Dao đi tới an ủi: " Quận chúa, tướng quân không có việc gì. Người trước đừng thương tâm."
Ôn Uyển vừa nhìn nhi tử, thoáng chốc không không chế nổi. Nghe xong lời Hạ Dao nói, lập tức lau nước mắt, nàng mới vừa rồi còn răn dạy Hạ Ảnh vẻ
mặt khóc tang. Bây giờ nàng khóc cái gì, Bạch Thế Niên nhất định sẽ
không sao. Nhất định sẽ tốt lên. Bạch Thế Niên hiện tại chỉ là trúng độc hôn mê bất tỉnh, nhất định sẽ không có chuyện gì nữa. Cho dù phải chết, cũng nên là chết ở trên chiến trường, tuyệt đối không thể chết một cách uất ức như vậy.
Sau khi Ôn Uyển bình tĩnh lại, lau nước mắt cho
Minh Cẩn: "Tiểu Bảo nghe lời, tiểu bảo không khóc. Mẹ không có việc gì
rồi. Bảo Bảo, con mang theo đệ đệ ở chỗ này, mẹ đi ra ngoài làm chút
chuyện." Nói xong, để cho hai ma ma chiếu cố tốt Minh Duệ cùng Minh Cẩn.
Minh Cẩn vốn thấy Ôn Uyển không có khóc, cũng ngừng khóc. Nhưng mà đảo mắt
thấy Ôn Uyển lại sắp vứt bỏ bé đi rồi, liền khóc lên. Nếu như ngày
thường Ôn Uyển thấy Minh Cẩn khóc, cũng đều sẽ an ủi nhi tử trước rồi
đi. Nhưng mà hiện tại không giống, nàng còn phải đi xử lý những chuyện
khác.
Minh Duệ là ca ca tốt, lôi kéo Minh Cẩn ở cùng một chỗ.
Ôn Uyển đi ra khỏi phòng đồ chơi, lập tức kêu lên:"Hạ Dao, gọi Võ Tinh đến đây."
Sau khi Võ Tinh tiến vào, Ôn Uyển hỏi: "Ngươi đã từng cho ta uống qua dược
hoàn, ta nhớ được đó là dùng để giải độc. Ngươi nói cho ta biết, cái
dược hoàn giải độc này công hiệu nhiều đến bao nhiêu?"
Lúc này Võ Tinh đã biết được Bạch Thế Niên trúng tên độc: "Quận chúa yên tâm, chỉ
cần không phải là độc dược kiến huyết phong hầu (thấy máu là chết), ăn
dược kịp thời, có thể tiêu trừ hơn phân nửa độc tính. Cao Tần cùng Cao
Sơn tùy thân đi theo tướng quân, trên người bọn hắn cũng mang theo linh
dược giải độc. Nếu không, tướng quân trúng tên độc cũng không sống tới
bây giờ. Quận chúa trước đừng có gấp, tướng quân nhất định có thể vượt
qua cửa ải khó lần này."
Ôn Uyển gật đầu: "Hi vọng như ngươi nói, lúc này hắn cũng có thể biến nguy thành an." Ôn Uyển bỗng nhiên ngay
lúc này thấy thật may mắn, thực sự, nàng thực sự may mắn. Lúc trước nàng để cho Cao Tần cùng Cao Sơn một lượng lớn dược liệu trân quý. Thậm chí
nghĩ đến lúc mình trúng độc, sợ đến lúc đó Bạch Thế Niên cũng bị người
ám toán. Lại để cho Võ Tinh phân lọ linh dược giải độc thành hai phần,
Cao Tần cùng Cao Sơn mỗi người tùy thân mang theo một lọ.
Ôn Uyển làm những chuyện này, không có nói cho Bạch Thế Niên biết, nàng sợ Bạch Thế Niên không đồng ý. Phải biết ở biên thành, đều là minh đao đạo minh thương đấu, sẽ không như kinh thành, ám tiếu hạ độc không chỗ nào không kịp. Nhưng bởi vì nàng có thói quen cẩn thận chặt chẽ, cũng muốn chuẩn
bị mọi thứ, vì chính là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Không nghĩ
tới, thực sự xuất hiện vạn nhất.