Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 148: Q.4 - Chương 148: Bạch Thế Niên cầu kiến (hạ)




Hạ Dao thấy sự nghi ngờ trong mắt Bạch thế Niên, trong lòng thầm than thở, thế thân đúng là thế thân, Bạch thế Niên mới tùy ý liếc mắt một cái đã bị dọa sợ rồi, cho dù có huấn luyện cỡ nào cũng không thể giống người thật được. Trước mắt chỉ có một biện pháp để bổ cứu là dời đi sự chú ý của hắn, nếu không tất cả những gì mà Quận chúa làm điều uổng phí “Bạch tướng quân không cần đa lễ, Quận chúa cũng không phải là người cổ hủ, Quận chúa muốn hỏi, tại sao chuyện này lại phải vội vàng như thế? Không thể chờ thêm mấy ngày sao? ” Hôm nay cũng mới có hai ngày trôi qua, hắn đã tìm tới cửa.

“Quận chúa, chuyện này sớm ngày định ra, trong lòng thần cũng an tâm, mới vừa rồi khi thần diện kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng nói Quận chúa có cách giải quyết việc của các thương binh ‘một lần vất vả cả đời nhàn nhã’, nên mạt tướng cố ý đến đây thỉnh giáo Quận chúa, xin Quận chúa hãy thương tình các thương binh đó mà ra tay giúp đỡ, xin Quận chúa hãy thành toàn cho bọn họ.” Bạch thế Niên cũng biết, cho dù có nghi ngờ, chẳng lẽ còn có người giả mạo, có lẽ hắn quá đa nghi ( nói thẳng ra hắn không tin rằng cô gái trong ấn tượng của hắn lại là người có danh tiếng không phân cao thấp với hắn, rất thất vọng mà thôi ). Bạch thế Niên đã hạ mình xuống rất thấp, nói chuyện cũng xuống nước, hơn nữa còn không nhắc lại chuyện ngày đó Ôn Uyển đã cam đoan.

Ôn Uyển ở phía sau phòng nghe Bạch Thế Niên nói chuyện, không ngờ người mà mấy năm nay vẫn luôn được nhắc đến bên tai nàng lại là Bạch thế Niên, ngàn nghĩ vạn nghĩ lại không nghĩ tới nhân vật truyền kỳ Bạch Thế Niên dĩ nhiên là thiếu niên biến thái kia, nhiều năm trước nàng đã từng giáp mặt.

Bây giờ Ôn Uyển chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện mình mới sáu tuổi đã bị người ta cưỡng hôn, thì nổi da gà. Hai ngày trước nhìn thấy một mặt sát khí của người này, bây giờ lại nghe hắn nói những lời lẽ đầy chính nghĩa, rốt cuộc Ôn Uyển cũng hiểu được cái gì gọi là biết mặt mà không biết lòng. Trước kia mặc dù không thích nghe đến tên Bạch Thế Niên, nhưng trong lòng nàng cũng nhận định Bạch Thế Niên là một vị anh hùng cái thế đầy hào khí và phóng khoáng, nhưng Ôn Uyển có nằm mơ cũng không ngờ đến sự thật hắn lại là tên biến thái bỉ ổi, thích đùa giỡn bé gái, cũng may nàng không sùng bái Bạch Thế Niên, nếu không tưởng tượng lại chênh lệch với chân tướng sự thật như vậy sẽ tra tấn người ta đến điên mất. Ôn Uyển cười híp mắt, có lẽ sau khi Đông Thanh biết được sự thật sẽ không sùng bái người này nữa, có điều cho dù những lời này có nát trong bụng, nàng cũng không nói ra.

Trong phòng khách nhỏ, thế thân nghe nói như thế, cúi đầu cẩn thận suy tư, thế thân lần nữa ngẩng đầu lên, nói mấy câu với Hạ Dao, sau đó khẽ gật đầu với Bạch Thế Niên.

Bạch thế Niên thấy trong mắt Ôn Uyển Quận chúa có sự suy nghĩ sâu xa, hắn cũng không nghĩ nhiều, liền lập lại những lời mới nói một lần nữa: “Quận chúa, vì cuộc sống tương lai của hàng ngàn hàng vạn huynh đệ, thần làm phiền Quận chúa rồi.”

Hạ Dao nói tiếp ” Quận chúa nói, chuyện Bạch tướng quân đề cập đến là chính vụ, nàng không thể tham gia vào, nếu không Ngự sử sẽ buộc Quận chúa tội nữ nhi tham chính, nàng gánh không nỗi, đến lúc đó sợ là cả triều thần đều bắt Quận chúa quỳ trước bài vị tổ tông hoặc nặng hơn nữa là đi trông coi Hoàng lăng cả đời, chắc Tướng quân cũng không muốn Quận chúa của chúng ta phải đi trông Hoàng lăng cả đời chứ!”

Bạch thế Niên đương nhiên là điểm khó của chuyện này, nhưng đã đến nước này, hắn cũng không còn cách nào khác. Ý tứ xa gần của Hoàng đế đều cho thấy Ôn Uyển quận chúa có biện pháp xử lí thích đáng, hơn nữa ngày đó nàng còn tự mình hứa hẹn. “Quận chúa, mạt tướng ngu dốt, kính xin Quận chúa chỉ rõ.”

Vẻ mặt Hạ Dao tươi cười nói “Quận chúa nói, phương pháp không phải là không có. Nếu như chuyện này là chuyện của Từ Thiện Đường Hoàng gia mà không phải can thiệp vào chuyện triều chính, nàng có thể ra tay giúp đỡ. Còn nếu như đó là quốc gia đại sự, vậy thì xin lỗi, Quận chúa chúng ta nói nàng không hiểu quốc gia đại sự cho nên không thể ra sức. ”

Bạch thế Niên nghe Hạ Dao nói xong…, mới biết được Ôn Uyển Quận chúa quả thật lợi hại. Nếu như xem đây là chuyện đại sự của triều đình, một Quận chúa sao có thể tham chính, Ngự sử tuyệt đối sẽ không ngồi không, lỡ như tương lai làm không tốt, họ càng có cớ để nói, Ôn Uyển quận chúa nhất định sẽ bị dính líu vào. Còn nếu lấy danh nghĩa của Từ Thiện Đường, Từ Thiện Đường là do Tôn Quý quận chúa thành lập, thì việc này cũng chỉ là một loại thiện tâm, giúp đỡ tướng sĩ tàn tật, nhìn qua dường như đều giống nhau nhưng thật chất lại khác nhau rất lớn! Điểm mấu chốt trong chuyện này đã chuyển đổi, đem trách nhiệm của triều đình chuyển thành một mảnh thiện tâm, một cách biến tướng để giúp đỡ binh lính tàn tật.

Đối với những người binh lính tàn tật kia…sinh kế tương lai đã trở thành vấn đề lớn với họ, sao họ còn quan tâm đến việc là triều đình hay Từ Thiện Đương Hoàng gia, chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề, để bọn họ không phải lo sinh kế tương lai, phương pháp hữu dụng là được.

Bạch Thế Niên cũng không phải là kẻ ngốc, phản ứng cực nhanh, lập tức thuận theo ý tứ của Ôn Uyển ” Mạt tướng thay mặt bọn họ đáp ứng thỉnh cầu của Quận chúa, chẳng qua mạt tướng ở đây khẩn cầu Quận chúa hãy giúp thêm những nữ tử không nới nương tựa và trẻ em mồ côi, xin Quận chúa hãy hao tỗn tâm trí thêm một chút.”

Hạ Dao rất hài lòng với thái độ của Bạch thế Niên “Muốn Từ Thiện Đường Hoàng gia giúp đỡ giải quyết chuyện này cũng không phải là không thể. Trước tiên, người cứ ghi chép lại toàn bộ tình huống thực tế mà những binh lính kia gặp phải, dâng lên cho Quận chúa chúng ta xem một chút, chờ khi Quận chúa biết cặn kẽ tình huống mới có thể đưa ra biện pháp giải quyết thích hợp, người nói có đúng không Bạch tướng quân? Người cứ như vậy mà đi thỉnh giáo Quận chúa, mà không mang theo gì cả, thì muốn Quận chúa làm việc như thế nào đây?”

“Là mạt tướng nóng lòng. Nếu Quận chúa có thể giải quyết vấn đề sinh kế tương lai của các binh sĩ tàn tật, trợ giúp quả phụ và trẻ em mồ côi của những huynh đệ đã chết trận lưu lại thì người chính là ân nhân của những tướng sĩ này, mạt tướng thay mặt cho họ bái tạ Quận chúa.” Nói xong, Bạch Thế Niên trịnh trọng chào Ôn Uyển theo kiểu nhà binh.

Hạ Dao thấy mọi chuyện đã nói xong liền lên tiếng đuổi người, sợ tiếp xúc quá lâu sẽ bị nhìn ra sơ hở “Quận chúa nói tạm thời không nên cho nàng mang cái mũ cao như vậy, chờ khi người lập kế hoạch xong rồi hãy nói, nếu Bạch tướng quân không còn chuyện gì nữa thì xin mời người trở về.”

Bạch thế Niên đi trên đường, quay đầu nhìn lại một cái, hắn cảm thấy có gì đó khác thường, đi thêm vài bước, lại không phát hiện dị thường chỗ nào, cảm giác là lạ, về phần lạ chỗ nào, thì hắn lại nói không ra, vì thế hắn liền cất bước dài rời khỏi cung điện.

Ôn Uyển đi ra từ sau phòng khách, xúc giác của người này thật nhạy cảm, cũng may mình dùng biện pháp kim thiền thoát xác, lỡ như bị hắn phát hiện ra năm đó bọn họ đã có tiếp xúc da thịt, mặc dù nàng sẽ không gả cho hắn, nhưng cảm giác cứ như nuốt phải một con ruồi, buồn nôn muốn chết. Vẫn là nên cách xa nhân vật truyền kỳ này ra một chút, càng xa càng an toàn.

Thật ra Ôn Uyển cũng cảm thấy rất kì lạ, lúc trước Hạ Dao từng nói sinh hoạt cá nhân của hắn tuyệt đối bình thường, không phải biến thái ( Ôn Uyển mắng thì mắng như vậy, nhưng nàng vẫn rất tin tưởng tình báo của Hạ Dao). Tại sao năm đó hắn lại cưỡng hôn đứa bé mới có sáu tuổi như nàng đây? Chỉ có thể đỗ lỗi vì nàng xui xẻo, vừa vặn đụng phải lúc hắn bị ma quỷ nhập thân.

Hạ Dao đi tới, dò hỏi “Quận chúa, bây giờ người có thể nói cho thuộc hạ biết, tại sao người không muốn gặp Bạch tướng quân chưa? Đến tột cùng là có ẩn tình gì?”

Lúc nãy, Ôn Uyển đã sớm suy nghĩ tốt lí do nên vừa bị hỏi liền nói: “Lỡ như hắn thấy ta xinh đẹp, đầu nóng lên, liền cầu xin ông ngoại Hoàng đế gả ta cho hắn thì hỏng bét, vẫn nên không gặp thì tốt hơn, hắn không thấy mặt ta mới là bảo đảm lớn nhất.”

Hạ Dao đến cười cũng quên mất, hoảng sợ không gì sánh kịp “Quận chúa, người nói cái gì vây? Cho dù bây giờ Bạch tướng quân chưa thành hôn, cho dù hắn không có danh tiếng khắc vợ, nhưng hắn lớn hơn Quận chúa đến chín tuổi, dù hắn lập được công lao lớn bằng trời, Hoàng thượng cũng sẽ không gả người cho hắn. Quận chúa, sao người có thể nghĩ như vậy? Nếu Hoàng thượng biết được sẽ rất khổ sở.”

Chẳng lẽ Ôn Uyển có thể nói năm đó ta và vị Bạch tướng quân này đã từng tiếp xúc thân mật, nếu như bị truyền đi, nàng rất lo lắng sẽ bị người đóng gói đưa đi, nàng thật vất vả mới khiến cho ông ngoại Hoàng đế đáp ứng hôn sự của nàng với Yến Kì Hiên, bây giờ nàng không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Ôn Uyển chớp mắt một cái, làm mấy động tác tỏ vẻ là mình suy nghĩ quá nhiều, có điều phải ngừa vạn nhất chứ sao. Lỡ như hắn gặp mình, sau đó đến trước mặt ông ngoại Hoàng đế cầu hôn, ông ngoại Hoàng đế đáp ứng, chẳng phải nàng sẽ rất thảm sao?

Hạ Dao há lại dễ lừa gạt như thế “Quận chúa, người bịa đặt, người tiếp tục bịa đặt đi, bịa đặt một chuyện mà ít nhất để cho thuộc hạ nghe ra ba phần sự thật.”

Ôn Uyển đã sớm biết nữ nhân này không dễ lừa gạt như thế, cho nên chỉ đành phải nói lời thật để thay thế: “Được rồi, ta cho ngươi biết, Giác Ngộ đại sư nói ta phúc trạch thâm hậu, cho nên ta không thể gặp Bạch thế Niên.”

Hạ Dao không hiểu những lời này: “Chuyện này có liên quan gì đến việc người có gặp Bạch Thế Niên hay không?”

Ôn Uyển lộ ra vẻ mặt ngươi thật ngốc: “Bạch thế Niên có mệnh cách gì? là mệnh thiên sát cô tinh. Ngươi đi hỏi Thiên lão nhi kia đi, mệnh cách thiên sát cô tinh, nếu như muốn đổi mệnh thì phải tìm mệnh cách gì? Phải tìm mệnh phúc trạch thâm hậu, như vậy mới có thể ngăn chặn cái chết. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đi hỏi lão nhân ở Ty Thiên Giám kia xem ta nói có đúng không?”

Hạ Dao cảm thấy những lời này có lí bảy phần còn ba phần “thật”? Ôn Uyển thấy nàng còn chưa tin, liền bực tức đi ra ngoài, vẻ bực tức này không thể giả được. Hạ Dao bán tín bán nghi, suy nghĩ kỹ hồi lâu, xác định Quận chúa và Bạch thế Niên chưa từng gặp mặt.

Ôn Uyển mặc kệ Hạ Dao, nàng đi tìm Hạ Ảnh: “Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám tiết lộ một chữ nào về chuyện năm đó với người khác, ta sẽ bảo cậu Trịnh vương dùng mười tám bộ cực hình trên người ngươi,… nếu ngươi không vừa lòng với mười tám bộ cực hình đó, ta có thể dùng những hình phạt khác, không giống với bất kìa ai, ngươi còn nhớ phạm nhân bị bôi mật ong lên khắp toàn thân trong Thuần vương phủ không? Ta nói được là sẽ làm được, ta sẽ khiến cho ngươi cả đời cũng không thể quên.”

Hạ Ảnh thấy sắc mặt Ôn Uyển bất thiện, liền thề sẽ không nói với bất kì ai, nếu không, mặc cho Quận chúa xử trí, trong lòng Ôn Uyển mới buông lỏng một nửa.

Hạ Dao lén lặng lẽ hỏi Hạ Ảnh, Hạ Ảnh lắc đầu, tỏ vẻ nàng sống bên cạnh Quận chúa đã lâu nhưng chưa từng gặp mặt Bạch Thế Niên, Ôn Uyển đã uy hiếp nàng như vậy, nếu nàng nói ra, không phải chính là muốn tiếp nhận những hình phạt li kì, cổ quái mà Quận chúa nói sao?

Hạ Dao căn bản là không tin, có điều nàng không tiếp tục hỏi nữa, chẳng qua chỉ cười nói: “Quận chúa, Bạch tướng quân nhất định sẽ tiếp tục cầu kiến người, thế thân căn bản là không thể chống lại sát khí trên người Bạch tướng quân, nàng ta chỉ mới nhìn một cái đã lộ ra vẻ e sợ. Quận chúa đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, thân ở địa vị cao, thế nhưng lại không cản nỗi một ánh mắt sắc bén của một Tướng quân bình thường. Bạch tướng quân đã nỗi lên lòng nghi ngờ, nếu không phải lúc nãy thuộc hạ chuyển đề tài thì nhất định đã bị lộ tẩy. Quận chúa, người nghĩ bổ cứu như thế nào a!”

Ôn Uyển nói thầm: “Vô dụng như vậy, cũng đâu có dọa người đến thế?”

Hạ Dao không khỏi buồn cười nói: “Quận chúa, người cho rằng có được bao nhiêu cô gái có thể ngăn cản sát khí trên người Bạch tướng quân.” Ôn Uyển lầm bầm, đã như vậy, mình cũng là nữ tử khuê phòng, sợ hắn cũng là chuyện bình thường thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.