Edit: Tử Y
Hoàng đế nghĩ tới cuộc sống bị biệt khuất [ ngột ngạt, chịu uất ức] trước kia của Ôn Uyển, còn có Ôn Uyển lần này ngậm bồ hòn cũng không có nói
với ông chuyện này có kẻ oan uổng hãm hại nàng, cái đứa nhỏ này, nhất
định là có khổ có ủy khuất cũng không dám nói. Trong lòng Hoàng đế rất
là tức giận. Bên trong hoàng cung này, làm sao lại không có một khắc
thời điểm yên bình đây
Nhưng chuyện này đúng là không có chứng cớ, hoàng đế cũng không có
biện pháp. Chỉ đành phải ban thưởng một đống đồ cho Ôn Uyển, tỏ vẻ ông
vẫn rất coi trọng Ôn Uyển. Đồng thời để cho Ôn công công nặng nề trừng
trị mấy cung nữ tản lời đồn ra ngoài.
Cũng mượn cơ hội tước một phần cung vụ [quyền quản lý hậu cung ] của Hiền Phi, chuyện này, mới tính là hoàn toàn yên ổn.
Hiền phi sau khi nghe được thánh chỉ của Hoàng Đế, lộ vẻ tức giận.
Bất quá, rất nhanh liền khôi phục sắc mặt như ban đầu. Ôn Uyển, ngươi
đúng là lợi hại. Tư Nguyệt bị ủy khuất lớn như vậy, kết quả lại kết thúc bằng việc ta phải chịu phạt. Mặc dù không biết ngươi dùng cái biện pháp gì, nhưng mà chung quy rốt cuộc vẫn là ta coi thường ngươi. Ngươi đúng
là thật lợi hại, bất động thanh sắc đã đem vấn đề giải quyết.”
“Quận chúa, hoàng thượng ban thưởng đồ cho người.” Hạ Thiên thật cao
hứng nói. Ôn Uyển cũng không quá thích thú, những thứ đó, ban thưởng
nhiều hơn nữa cũng chỉ chất đầy ở trong khố phòng mà thôi.
Nhận thánh chỉ, nhìn ban thưởng, tùy tiện chọn một cây trâm cầm ở
trong tay. Trên mặt Ôn Uyển cũng không có vui sướng, không biết có phải
hay không là do nàng bị ảo giác. Nàng cảm giác, cảm thấy trong lòng
không yên, dường như là sẽ có chuyện gì phát sinh.
“Quận chúa, phía ngoài có một phụ nhân cầu kiến Quận chúa, nàng tự
xưng là thiếp thân đại cung nữ trước đây của Phúc Huy Công Chúa. Quận
chúa, gặp hay không gặp?” Hạ Thiên cảm thấy sự tình trọng đại, lập tức
tự mình tới bẩm báo Ôn Uyển. Thiếp thân cung nữ của mẫu thân Quận chúa,
hiện tại van cầu được gặp, nhất định là có chuyện. Không gặp, khẳng định là không có khả năng. Cho nên quan trọng nhất, là hướng Ôn Uyển hồi
báo.
Trong tay Ôn Uyển đang cầm cái trâm cài tóc được làm từ cành cây hạch đào cùng lớn nhỏ các viên Đông Châu mà hoàng đế mới vừa rồi ban thưởng mà thưởng thức, đồ rất tốt, rất tinh sảo, cũng rất quý giá. Đây là biết Ôn Uyển thích Trân Châu cùng Ngọc Thạch, cố ý đem đồ vật tinh tế này
làm đồ ban thưởng cho nàng.
Ôn Uyển cầm lấy đồ này nọ, cũng không có bao nhiêu thích thú. Nàng
tổng cảm thấy, mưa gió sắp đến, đồ vật tinh xảo quý trọng hơn nữa cũng
ngăn cản không nổi cảm giác tâm thần không yên của. Trong tay càng không ngừng chuyển động cái trâm cài đầu, phảng phất như là tùy ý nhìn một
quả bóng. Thấy vậy Hạ Ngữ ở bên cạnh bị một trận hoảng hốt, chỉ sợ rơi
bể, vậy đau lòng chết nàng.
Cũng không biết Quận chúa rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Cô nương tiểu thư nhà người ta, Quận chúa huyện chủ, người nào không phải là yêu
thích vòng tay trang sức. Hết lần này tới lần khác khẩu vị của chủ tử
các nàng cổ quái vô cùng. Ngày thường nếu không phải cần thiết, tuyệt
đối không mang những thứ đồ trang sức đeo tay quý trọng kia (vấn đề là
những thứ đồ trang sức đeo tay quý trọng kia, đều rất nặng giống nhau).
Thỉnh thoảng cũng chỉ mang Ngọc cùng Trân Châu. Bảo thạch vàng ròng đồ
trang sức đeo tay căn bản cũng không mang, nếu không phải vì phối y phục phải mang, đoán chừng bọn chúng đều không thấy được mặt trời.
Lúc này này, trâm cài đầu tốt như vậy, lại bị Quận chúa xem như một
món đồ chơi mà chơi loạn. Cũng may Ôn Uyển nắm bắt lực đạo vô cùng tốt,
lắc lư rất có quy tắc. Vẫn không bị rơi.
Ôn Uyển sau khi được tin tức này, nghĩ tới chuyện của ma ma lúc trước [Hoàng Ma ma], nàng trong mắt hiện lên tức giận, Ôn Uyển đem trâm cắm vào tóc, rồi
đứng lên, phiền não phất tay cho người ta mang người tiến vào. Bản thân
thì ngồi trở lại trên ghế, nhắm mắt lại.
“Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Người quỳ bên dưới,
tuổi chừng chừng ba mươi, đang mặc bộ váy áo màu lam, trên tóc cắm một
cây Bích Tỉ trâm bằng vàng ròng. Trên tay mang một đôi vòng tay bằng
bạc. Trên người cũng quá nhiều đồ trang sức. Nhưng thoạt nhìn nhanh
nhẹc sắc bén, hành sự cũng có phong thái. Nhìn trang phục, hẳn là trong
nhà hoàn cảnh không tồi. Đã như vậy, tại sao phải chạy đến nơi này của
nàng đây?
“Quận chúa hỏi ngươi, ngươi tên gì, lúc trước ở bên cạnh công chúa
làm những việc gì ? Có chuyện gì quan trọng muốn gặp Quận chúa?” Hạ Ảnh
lạnh lùng hỏi.
“Nô tài gọi Thấm nhi, là thiếp thân Đại cung nữ của công chúa điện
hạ. Đối với công chúa trung thành cảnh cảnh, bởi vì công chúa khó sanh
mà mất, bị nội vụ phủ triệu hồi. Sau lại bị đưa ra Cung gả cho người
khác. Nghe chuyện của Quận chúa trong lòng thương cảm không thôi, nghĩ
tới ân đức của công chúa đối với nô tài. Đặc biệt muốn trở lại tiếp tục hầu hạ Tiểu chủ tử.” Phụ nhân kia rất chờ đợi nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá một phen. Nữ nhân kia, lớn lên
bình thường, một gương mặt tròn bóng, thoạt nhìn rất có phúc tướng. Y
phục trên người sạch sẽ, quy củ không sai, lúc này trên mặt mang vẻ tha
thiết, quỳ thẳng tắp ở trước mặt Ôn Uyển.
Hạ Ngữ bưng tới một chén trà sâm, Ôn Uyển nhận lấy từ từ uống, sau
khi uống, mang trà đặt trên cái bàn nhỏ bên cạnh. Tựa vào trên ghế mỹ
nhân, nhắm mắt lại.
Mà vị nữ nhân gọi Thấm nhi kia, thấy bên cạnh Ôn Uyển có hai vị
không mặc cung trang nhưng nhìn giống như là Đại nha hoàn, còn có bốn
tiểu nha hoàn đứng thẳng trong đại sảnh, cùng cái nam tử trung niên mang nàng tiến vào kia, nàng biết đó là quản gia. Những người này tất cả đều đứng ở một bên, mọi người sụp mi thuận mắt xuôi tay đứng thẳng, ngay cả tiếng ho khan cũng không có. Tràng diện vô cùng an tĩnh, yên lặng đến
một cây kim rơi trên mặt đất đều có thể nghe được. Thấm nhi nhưng không
biết làm sao, trong lòng hiện lên kinh hoảng.
Trong đầu Ôn Uyển không khỏi nhớ tới lời của Hoàng ma ma: “Ban đầu
công chúa dưỡng rất nhiều năm, uống rất nhiều thuốc, chính là vì điều
trị thân thể, muốn nhất nam bán nữ. Nhưng mà thái y vẫn nói công chúa
không thích hợp có hài tử. Nếu không, tất nhiên sẽ nguy hiểm đến tính
mạng. Thái y mỗi lần bắt mạch đều nói tốt, cũng không biết làm sao, thì
lại có thai. Ta bắt đầu khuyên công chúa bỏ đứa nhỏ đi, nhưng công chúa
lại tức giận phi thường, một tháng cũng không để ý đến ta. Sau này nghĩ
tới quả thật, công chúa muốn có một hài tử của mình. Ta nghĩ cũng là khó có được khi mang thai, có lẽ là thiên ý, cũng không khuyên công chúa
nữa. Nhưng không nghĩ tới, lại khó sanh. Cũng may công chúa liều mạng
một hơi cuối cùng, đem nữ nhi sinh hạ. Nhưng mà, lại nhận lấy nhiều đau
khổ như vậy. Không biết công chúa sau khi biết, sẽ thương tâm như thế
nào đây”
Trước kia Ôn Uyển không hiểu, tổng cảm thấy Hoàng ma ma thích nói này nọ, nhớ tới chuyện cũ của bà ngoại quý phi, vừa nói chuyện của mẹ công
chúa, còn nói một chút chuyện của những người bên cạnh của mẹ công chúa. Có đôi khi kể đi kể lại một chuyện, làm cho người ta cảm thấy giống như Tường Lâm tẩu vậy. Nhưng Ôn Uyển rất tôn trọng ma ma, nàng nói mặc dù
có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn là rất dụng tâm mà nghe.
(Tường Lâm Tẩu: là nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc Phúc” của Lỗ Tấn. Tường Lâm Tẩu là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, ngoan cường, nhưng bị bất hạnh dồn dập liên tiếp, cùng đường, cuối cùng đã chết rất thê
thảm ở dưới sự vui mừng vang lên tiếng hoan hô ‘Hàng năm như thế, mọi
nhà như thế, năm nay cũng thế’của bọn địa chủ trong “Chúc Phúc”)
Hiện tại mới biết được khổ tâm của Hoàng ma ma, khi đó chắc bà đại
khái cũng biết mình mệnh không dài, muốn cho nàng vững vàng nhớ kỹ công
sinh thành của mẹ công chúa, còn có nhớ kỹ thân thế của mình cùng một
chút chuyện bên cạnh. Sau này cũng không có ăn thiệt thòi của những
người này.
Mà lúc trước, Ôn Uyển chưa từng hoài nghi tới cái chết của mẹ công
chúa có kỳ quặc. Bởi vì thân thể của mẹ công chúa, thật sự là không tốt. Nhưng bây giờ, trực giác, khiến cho nàng cảm thấy, chuyện này có vấn
đề. Cho dù mẹ công chúa không phải bị người khác hại chết, trong đó cũng là có chuyện không sạch sẽ. Nghĩ lại ma ma nói thuốc bị đổi, mẹ công
chúa mẹ cùng ma ma bị giết. Ôn Uyển nhìn người trước mắt, trong mắt hiện lên sát khí.
“Ta nghe nói, chuyện công chúa chết, đều rất kì lạ đó” lời của tú
nương kia, đột nhiên ở bên tai Ôn Uyển vang lên. Cổ đại nữ tử sinh sản
chính là dạo một vòng Quỷ Môn quan. Sinh sản mà chết, tất cả mọi người
đều không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng lại có người nói như vậy, tin đồn từ trước đến giờ cũng là không có lửa thì làm sao có khói.
Thấm nhi quỳ trên mặt đất, chân đều đã muốn tê rần. Nhìn Ôn Uyển
giống như là ngủ thiếp đi, trong lòng có chút sợ hãi. Xem ra vị Tiểu chủ tử này, không giống như công chúa dễ nói chuyện như vậy.
Ôn Uyển vung tay lên, những người hầu hạ tất cả đều lui xuống, hướng
về phía Hạ Ảnh một phen động tác, Hạ Ảnh lạnh lùng hỏi: “Ngươi thành
thật khai báo, năm đó công chúa là thế nào mà chết ?”
Thấm nhi kinh đào hãi lãng [kinh sợ], đặt mông ngồi dưới đất,
run rẩy hồi lâu mới khó khăn mở miệng nói: “Công chúa, công chúa là khó
sanh, khó sanh. Rong huyết mà chết. . . . . .” Điều này sao có thể, Tiểu chủ tử làm sao lại hỏi như vậy?
“Ma ma nói, năm đó mẹ ta vốn sẽ không chết. Cũng là các ngươi những
thứ nô tài này, đối với mẹ ta không tận tâm. Hơn nữa sau khi mẹ ta chết, các ngươi trở về nội vụ phủ đều đi tới những chỗ tốt. Chuyện này giải
thích thế nào. Lúc trước vú nuôi của công chúa cũng tới tìm bổn Quận
chúa nương tựa, ta vừa hỏi nàng mẹ ta là thế nào mà chết, nàng ở trong
sương phòng liền tự sát. Ngươi nếu không nói õ ràng cho ta, ta liền cho ngươi chết không có chỗ chôn.” Hạ Ảnh lời này nói ra ngoan độc tuyệt
tình, Ôn Uyển cũng mặt không chút thay đổi.
Thấm nhi vốn là nghĩ trở lại hưởng thụ vinh hoa phú quý một hồi, sống cuộc sống của người ngồi trên. Hồi tưởng năm đó, ở bên cạnh hầu hạ công chúa, phú quý đến bực nào. Cho nên nghe được Ôn Uyển hiện tại được
phong làm Hoàng quý Quận chúa, nàng hết sức kích động tới đây tìm nơi
nương tựa.
Nào biết đâu rằng, vị tiểu quận chúa này lại quá lợi hại. Mà lời nói
của Ôn Uyển…, thật giống như thoáng cái liền đem nàng đặt ở trên chảo
dầu, thời tiết tháng mười, nhưng cả người bỗng chốc giống như bị chưng
chín. Nhưng mà lời nói của Tiểu chủ…, nàng phải trả lời thế nào. Chuyện
này thật sự không có, thật sự không có, chính là mượn mười lá gan các
nàng cũng không dám. Trong lòng nàng lúc này đều là một tràng thanh âm
hối hận rồi, sớm biết, sẽ không ham muốn những thứ này. Nếu là Tiểu chủ
tử lương thiện giống như công chúa, cũng sẽ không làm nhiều chuyện như
vậy. Nếu như không lương thiện giống như công chúa, nàng cũng không cần ở nơi này nữa.
Nàng thật đúng là bị mỡ heo che mắt mà, đánh lầm bàn tính rồi: “Quận
chúa xin tra xét rõ, đây đều là chuyện bịa đặt. Nô tỳ đối với công chúa
trung thành cảnh cảnh, tuyệt đối không dám có bất kỳ tư tâm nào. Công
chúa năm đó đúng là rong huyết mà chết. Thái y nơi đó hẳn là còn có kết
luận mạch chứng [kết quả chuẩn đoán] . Nô tỳ ngay cả có gan lớn bằng trời, cũng không dám chứa bực này tâm tư. Cầu xin Quận chúa tra xét rõ ràng”
“Chuyện thuốc ngừa thai bị đổi, là chuyện gì xảy ra?” Ôn Uyển lạnh lùng nhìn nàng.
Thấm nhi sợ hãi nhìn Ôn Uyển, ngốc lăng hồi lâu. Cái này không thể
nào, Quận chúa làm sao lại biết, nàng làm sao biết chuyện thuốc tránh
thai bị đổi. Nha. Đúng rồi, Hoàng ma ma, nhất định là Hoàng ma ma nói
cho nàng biết. Nói cách khác, Quận chúa chỉ là muốn gạt nàng. Nghĩ tới
đây, nàng an tâm một chút “Dạ, là An thị, An thị giựt giây công chúa.
Công chúa thích hài tử, hoàng thượng lại không đồng ý công chúa mang hài tử ghi dưới danh nghĩa của nàng. Công chúa rất muốn có hài tử của riêng mình, dưới sự giựt dây của An thị, mang thuốc đổi đi. Thời gian đó, Phò mã cùng công chúa rất ân ái, An thị đối với công chúa hầu hạ thực tận
tâm, còn hao hết tâm tư điều dưỡng thân thể cho công chúa. Sau khi An
thị mang thai bốn tháng, lại phát hiện công chúa cũng có thai hơn một
tháng. Công chúa đối với An thị rất cảm kích, nói hài tử này là nàng ta
cho nàng.”
Ôn Uyển cười lạnh, sợ là không chỉ có An thị một người xui khiến, các ngươi những kẻ nô tài này, cũng có không ít người bên cạnh quạt gió
thổi lửa đây.
Ở tình huống mặt ngoài biết rõ không thể sinh hài tử, muốn có hài tử
thì phải đổi cả mệnh. Còn cố ý quạt gió thổi lửa, làm như vậy là vì cái
gì, An thị làm sao có thể sai sử điều động được những kẻ tâm cao khí
ngạo trong cung kia “Quận chúa hỏi ngươi, lúc ấy trừ An thị, có phải sau lưng còn có người hay không? Không có khả năng, chỉ bằng một An thị, có thể chỉ huy đả động được nhiều cung nữ ma ma có phẩm cấp tâm nhãn cao
như vậy được. Còn có việc làm cho người ta khó hiểu chính là, các ngươi
sau khi hồi Nội Vụ Phủ, đều được điều đến địa phương vô cùng không tệ.
vậy thì chỉ có một nguyên nhân, các ngươi hẳn là được chỗ tốt gì đó,
nói, sau lưng rốt cuộc là người nào? Nếu không nói rõ ràng, đưa các
ngươi đi Đại Lý Tự?”
Thấm nhi xụi lơ, bị làm cho sợ đến im lặng. Hỏi nữa, cũng hỏi không
ra cái gì. Ôn Uyển phiền não để cho Hạ Ảnh hảo hảo mà đem nàng giam lại.
Ôn Uyển không thể làm gì. Mẹ công chúa này, nàng thật sự là không
biết nói cái gì cho phải. Những người bên cạnh mình cũng quản lý không
được, tất cả đều có tâm tư khác. Khụ, nàng ấy nếu hơi có chút thủ đoạn
lúc đầu cũng sẽ không rơi vào tình trạng này. Bất quá thử nghĩ lại những sự tình kia, Ôn Uyển cũng thoải mái hơn. Ban đầu nếu tốt, thì nàng hiện tại cũng không biết ở nơi nào. Nói không chừng cũng đã thành cô hồn dã
quỷ rồi.
Mặc dù hiểu, nhưng tâm tình vẫn phiền não, đi hậu hoa viên. Nhìn nước chảy ào ạt, dọc theo bên trên tảng đá lớn xoay tròn, tạo thành một xoáy nước nhỏ, xoáy a xoáy, rồi chìm xuống.
Một nữ nhân tinh khiết như tiên vậy, tại sao lại muốn hại nàng. Biết
rất rõ ràng nàng mang thai chính là đưa nàng vào Quỷ Môn quan, tại sao
còn muốn hủy hoại nàng, đây tột cùng là vì cái gì. Nàng đã mất đi sủng
ái của ông ngoại hoàng đế, điều duy nhất còn lại, cũng chỉ có cái tình
yêu giả dối của cha hờ kia, cùng tình tỷ muội với kẻ như rắn độc An thị
này thôi. Nếu không phải mẹ công chúa có một vị cha ruột là Đại boss
thiên hạ, mạo phạm nàng chẳng khác nào muốn chết. Đoán chừng không cần
chờ nàng chết, sống thì phải bị gặm thành mảnh vụn. Nói tới, mẹ công
chúa kia của mình, cũng rất may mắn, thật sự, ít nhất Ôn Uyển cũng cảm
thấy nàng thật hạnh phúc. Mặc dù nàng một đời cũng là sống trong tính
toán cùng dối trá. Nhưng mà, mãi cho đến lúc chết cũng không biết chân
tướng, có đôi khi người không biết gì cũng là một loại phúc phận lớn
lao.
Nhưng mà một người như thế, một người sẽ không đối với bất kỳ ai tạo
thành uy hiếp, đến tột cùng là người nào, lại vì cái gì, muốn đẩy mẹ
công chúa vào chỗ chết, rốt cuộc là vì cái gì.
Người này, là Hiền Phi, hay là Phúc Linh công chúa, hay là, còn có
người khác. Đây đã là một bí ẩn vĩnh cửu. Sẽ không có người nào nói cho
nàng biết nữa, nữ nhân này, cũng sẽ không nói cho nàng biết. E là, muốn
vĩnh viễn trở thành một câu hỏi bí ẩn.
Khụ, Ôn Uyển thở dài một phen. Có người thì có tranh đấu, có tranh
đấu thì có thắng thua, cũng đồng nghĩa với máu, với tử vong. Chẳng qua
là cổ đại so sánh với hiện đại thì máu tanh tàn khốc hơn thôi. Nàng thật đúng là không thích ứng được.
“Quận chúa, ta phái người cẩn thận đi thăm dò. Còn có, ta hiện tại
lập tức đi thẩm tra nữ nhân này.” Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển bất động nhìn về
một hướng, một người ở nơi đó bất động trầm tư. Nhẹ giọng nói .
Ôn Uyển khoát tay áo, nói nàng muốn yên lặng một chút. Một mực suy
nghĩ, làm sao cho tốt, thiếp thân cung nữ bên người mẹ công chúa tới tìm mình làm nơi nương tựa? Mình là Thánh mẫu? Bằng danh tiếng lúc trước,
làm sao còn có người đến tìm nơi nương tựa ở mình? Nếu không cảm thấy kỳ quái, nàng hẳn cũng biến thành mẹ công chúa rồi.
“Quận chúa, cái nữ nhân bị nhốt tại nhà kề kia đã chết. Đã chết.” Ôn
Uyển còn đang suy nghĩ chuyện này, còn không có tính toán xử trí
chuyện này như thế nào thì Hạ Ảnh có chút xấu hổ tới đây bẩm báo. Ôn
Uyển nhìn Hạ Ảnh, thật lâu không nói một câu.
“Chết như thế nào?” Ôn Uyển cuối cùng, mặt mày thoáng cái run rẩy.
“Trúng độc mà chết.” trong lời nói của Hạ Ảnh, không có một tia gợn sóng.
“Tra, nàng tới gặp ta, làm sao lại trúng độc. Lập tức đi thăm dò, tối ngày hôm qua, có ai tiếp xúc qua nàng, còn có, mang thức ăn bát đũa tất cả đều cẩn thận mà tra.” Ôn Uyển lạnh lùng cười một tiếng.
Quả nhiên, trong thức ăn ở nhà kề, quả nhiên có độc. Nếu không phải
Ôn Uyển kiểm soát chặt chẽ, cái độc dược kia cũng tìm không được, nói
không chừng, ngay cả bát đũa cũng bị lấy đi. Đưa bà tử nấu cơm lên, hỏi
nàng về chuyện đưa cơm nước. Bà tử kia bị dọa đến nơm nớp lo sợ, thật
lâu đều nói không ra lời .
“Nga, ta nhớ ra rồi. Ở thời điểm ta đưa cơm đến, đụng phải Hạ Hồng cô nương. Nàng có nói chuyện với ta một lúc.” Hạ Ảnh vừa nghe, lập tức cho người ta đi bắt Hạ Hồng. Hạ Hồng vẫn luôn ở trong phòng châm tuyến làm
việc, không đến gần Ôn Uyển được. Lúc đám người nhận lệnh đi, Hạ Hồng đã uống thuốc chết.
“Quận chúa. . . . . .” Hạ Ảnh tối tăm khó tả, hoàn hảo Ôn Uyển bình
thường chỉ tín nhiệm mấy người các nàng, nếu không, sớm đã bị những thứ
mật thám có dã tâm này hại chết .
Ôn Uyển hồi lâu cũng không nói chuyện, nàng ban đầu chẳng qua là hoài nghi. Dù sao, chuyện không có căn cứ, nhưng cái cung nữ này chết đi,
còn có Hạ Hồng chết đi. Khiến cho Ôn Uyển thật hoài nghi, mẹ công chúa
lúc sinh mà chết, có thể là bị người hại chết hay không. Nhưng là, có
thể sao? Mẹ công chúa hiền hòa dễ gần như vậy, những người đó tại sao
muốn hại chết nàng. Tính tình nàng như vậy, có thể cùng người nào trong
cung kết thù kết oán a
Nếu quả thật là có người muốn hại mẹ công chúa, vậy tại sao Hoàng ma
ma không biết. Vậy cũng chỉ có một cái nguyên nhân, trừ phi toàn bộ đều
bị mua chuộc. Nhưng mà, đã nhiều năm như vậy rồi, những người liên quan đại bộ phận đã không còn, dĩ nhiên, còn có một bộ phận người khác có
thể tra ra. Nhưng người có thể đem các nàng thu mua , sẽ là ai? Căn bản
là không cần đi thăm dò, nàng cũng biết đáp án.
“Quận chúa, đây là món đồ duy nhất ta có thể tìm thấy. Dù sao, chuyện đã qua mười năm.” Ôn Uyển nhìn kết luận chứng cứ phía trên ghi chép rõ
ràng rành mạch, cái thời gian cuối cùng của kết luận chứng cứ, chính là
thời gian Phúc Huy công chúa tử vong. Nhìn lại những tư liệu khác, trong đó tên Phúc Linh công chúa khiến cho Ôn Uyển cảm thấy đặc biệt chói
mắt.
Ôn Uyển nghĩ nửa ngày, chưa hẳn là không có biện pháp tra xuống được. Nếu tra được, có thể dính líu đến rất nhiều người của Nội Vụ Phủ, cái
này có liên quan rất lớn. Nếu không tra, trong lòng có một nghi vấn mà
không tra, sau này nếu lật lại, cho là mình biết rõ mẹ công chúa có vấn
đề cũng không chủ động giải oan, đó chính là Đại bất hiếu. Ôn Uyển bằng
vào trực giác đoán là chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy.
“Quận chúa, trong đám người hại chết công chúa, An thị là tuyệt đối
chạy không thoát quan hệ. Quận chúa, ta phái người đi giết ả. Ngươi yên
tâm, ta bảo đảm làm được thần không biết, quỷ không hay.” Hạ Ảnh lạnh
lùng nói. Thẳng tắp nhìn Ôn Uyển, chỉ cần Ôn Uyển ra lệnh một tiếng,
tuyệt đối lập tức thi hành.
“Không cần động ả, khiến cho ả hảo hảo mà sống. Nhiều năm như vậy
không động tới ả, lúc này cũng không vội. Ả giết Hoàng ma ma, cứ như vậy cho ả chết, quá tiện nghi ả. Ta muốn làm cho ả, sống không bằng chết.”
Ôn Uyển trong mắt, không có một tia nhiệt độ.
Chuyện lúc mẹ công chúa sinh sản ả có thể không phải là chủ mưu,
nhưng chuyện của Hoàng ma ma, ả nhất định là chủ mưu. Cái kia lão nhân
từ ái hiền lành, Ôn Uyển chỉ cần mỗi lần nghĩ tới Hoàng ma ma, khó chịu
đến nói không nên lời. Nếu như không phải là An thị, ma ma hiện tại
khẳng định hoàn hảo sống tốt. Nàng có thể hảo hảo hiếu thuận Hoàng ma
ma.
An thị, đây chỉ là bắt đầu. Sau này, ngươi sẽ từ từ hưởng thụ, quả mà ngươi đã gieo, quá trình tuyệt đối trọn đời khó mà quên được.
“Đem người trong phủ điều tra chặt chẽ, đặc biệt là người cùng Hạ
Hồng quan hệ mật thiết, còn những người nàng thường xuyên gặp ở ngoại
viện, tất cả đều tra cẩn thận. Những kẻ bối cảnh không sạch sẽ, tất cả
đều đuổi đi. Đuổi không đi, đều đày tất cả đến thôn trang cho ta. Để
tránh nhìn thấy lại làm cho người ta nhức đầu. Chọn mua thêm mấy nha đầu thông minh lanh lợi vào dạy dỗ, điều đến hai viện. Chỗ này của ta,
không cho phép bất luận kẻ nào đi vào.” Ôn Uyển nhìn mây đen che kín mặt trời, đều nói hoàng cung tranh đấu, đều là giết người không thấy máu.
Là địa phương phồn hoa nhất thế gian cũng là tàn khốc nhất. Tự mình mới
chỉ tiến vào một nửa bàn chân, mà đã thưởng thức được. Khụ, nàng thật
không nguyện ý bị cuốn vào bên trong chuyện như vậy đi a.
“Quận chúa yên tâm, ta sẽ cẩn thận điều tra.” Hạ Ảnh rất nghiêm túc gật đầu
“Xử lý xong những thứ này, chuyện của mẹ ta, hãy để cho ta suy nghĩ
một chút.” Lời nói của Ôn Uyển…, khiến cho Hạ Ảnh rất không thể lý giải. Nhưng nhìn thái độ không được phép nghi ngờ của Ôn Uyển, liền đem lời
định khuyên giải nuốt xuống.
Không biết tại sao, Ôn Uyển cảm giác, cảm thấy chuyện này có gì đó
quái dị nói không nên lời. Hạ Hồng tại sao muốn giết Thấm nhi, quá dễ
dàng bị bại lộ. Hơn nữa, điều chủ yếu nhất là, người kia trừ phi là cùng mẹ công chúa có huyết hải thâm thù. Nếu không thì không thể nào trăm
phương ngàn kế mà đem thiếp thân ma ma cùng thái y đều mua chuộc, vậy
cũng quá thần thông quảng đại đi. Có bực thủ đoạn này, lấy tính tình của mẹ nàng, chết tại trong tay người này một trăm lần đều được. Không cần
thiết tại thời điểm sinh sản mà hạ thủ.
Còn một điểm mấu chốt. Hoàng ma ma đã nói, Hách thái y là một người
trọng tình nặng ý, ban đầu mẹ công chúa bị hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ. Hắn đối với mẹ công chúa cứ ba ngày lại bắt bình an mạch cho tới
lúc đó cũng không có gián đoạn qua, chính vì nhìn ân tình của ngoại tổ
mẫu. Mỗi lần bắt mạch, kết luận mạch chứng đều ghi lại cặn kẽ, một tờ
cuối cùng viết rất tỉ mỉ, không có bất kỳ xáo trộn nào. Năm đó nàng được sinh ra, nếu không phải Hách thái y ngăn cản đợi đến Hoàng ma ma tới,
nàng cũng sống không nổi. Sau đó hai tháng, trên cơ bản mỗi ngày Hách
thái y cũng sẽ tới xem mạch cho nàng. Vì nhờ hắn dốc lòng chiếu cố mà
còn sống.
Cho dù nàng bị đưa đến địa phương vắng vẻ như vậy, Hách thái y cũng
thỉnh thoảng phái người đưa bạc qua. Nếu không, liền lấy thể chất yếu ớt kia của Phúc Huy, hài tử sinh hạ xong, trong hoàn cảnh không tốt như
vậy mà không có chết non quả thật là kỳ tích. Một người trọng tình nặng ý như vậy, nếu như mẹ công chúa thật sự là bị hại chết, hắn làm sao có
thể ở Thái Y Viện làm năm năm. Hách thái y hồi hương nguyên nhân là vì
tuổi cao, thân thể quá kém, muốn hồi quê cũ. Hắn vừa về tới quê nhà,
không bao lâu liền bệnh qua đời.
Ôn Uyển nghĩ nửa ngày cũng không còn suy nghĩ ra đây rốt cuộc là tại
sao? Thật sự nghĩ không ra, liền đem những thứ này tiền tiền hậu hậu mọi chuyện đều viết ra rồi gắn kết lại, Ôn Uyển trên giấy nhất nhất bút
họa, đem nguyên nhân, lý do tất cả đều viết ra, từng cái từng cái gắn
kết lại. Ôn Uyển cuối cùng chỉ viết ra được một cái danh tự, chỉ có hai
chữ, bất giải [không giải thích được].