“Ngồi đi, ngồi chỗ này.” Mai nhi kéo Ôn Uyển ngồi lên trên giường.
Nghỉ ngơi một lúc, liền kéo Ôn Uyển vào cái viện khác. Bên trong có đặt
một chiếc váy cưới đỏ thẫm, chỉ là hoa văn có chút không giống với váy
cưới cua Như Vũ. Váy cưới của Như Vũ sặc sỡ loá mắt, Phượng Hoàng trông
rất sống động. Còn của Mai nhi lại là uyên ương, có điều, cũng rất xinh
đẹp.
Ôn Uyển vừa rồi nghe Hoa phu nhân nói, Mai nhi đối với cuộc hôn sự
này nảy sinh cảm xúc chống đối. Lúc này nhìn Mai nhi, quả thật vô cùng
cô đơn, thậm chí có chứa thần sắc vô vọng. Ôn Uyển hỏi nàng, tại sao lại thế.
“Ta cũng không gạt ngươi, hôn sự lần này gấp rút như thế, là vì Nương ta lo lắng có biến cố gì xảy ra, năm ngoái, phụ thân ta đã ngả về phía
Triệu Vương, những chuyện kia ta cũng không hiểu. Nương ta cũng không
nhiều lời với ta, thế nên ta cũng không hỏi nhiều. Chỉ nói cho ta biết
rằng có chút không thỏa đáng, năm đó nhà ngoại tổ mẫu của ta cũng bởi vì dính dáng đến cuộc tranh đấu của các hoàng tử, mới suy bại xuống dốc.
Nương sợ phụ thân ta có vạn nhất gì đó sẽ liên lụy đến ta. Nương ta nói
cũng không nhất định sẽ nghiêm trọng như vậy, đây cũng là vì ngừa vạn
nhất thôi. Nên mới thương lượng với Trấn Quốc phu nhân, nói muốn tiến
hành hôn sự sớm. Bằng không, thì ít nhất cũng phải thời điểm này năm sau mới xuất giá. Ta cũng không hiểu chuyện trên triều đình, nhưng nương ta cũng khuyên phụ thân ta mấy lần. Phụ thân ta lại tranh cãi với nương,
chuyện không có cách nào khác nên nương ta, liền muốn gả ta đi, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện, cũng sẽ không dính líu tới trên người nữ nhi đã
gả đi. Mẹ chồng tương lai kia của ta là biểu tỷ của nương, quan hệ với
nương ta vẫn luôn rất tốt. Ta lại là người nàng tự chọn kết thân, hẳn là cuộc sống trôi qua sẽ tốt.” Trong lòng Mai Nhi rất khó chịu. Ôn Uyển
lắc đầu, vẽ lên tay nàng rằng , lo lắng cũng vô dụng, ngươi phải chiếu
cố tốt mình, cho bá mẫu yên tâm.
“Ôn Uyển, ta đối đãi với người như muội muội ruột thịt. Ta, có vài
lời ta cứ giấu ở trong lòng, ta thật sự rất khó chịu, nhưng mà ta lại
không biết tìm người nào để nói nữa.” Mai Nhi vừa nói, ánh mắt lại hồng
hồng. Nàng thật sự không muốn gả cho người như vậy. Nhưng mà, đây là
lệnh của phụ mẫu, là lời của người mai mối, nên tuyệt đối không thể vi
phạm được.
Ôn Uyển túng quẫn rồi, chẳng lẽ mọi người đều chứng lo sợ trước hôn
nhân. Chỉ có điều một mình sẽ lo sợ, vô vọng. Bản thân mình tới để làm
phụ đạo tâm lý, giải trừ lo lắng của bọn họ. Ôn Uyển cảm thấy, mình thật đúng là nhân vật như vậy.
“Ban đầu lúc nương ta nói đến La gia, ta liền không đồng ý. Người
kia, chính là một kẻ vũ phu thô lỗ. Nhưng nương ta lại nói rất nhiều lời với ta, vẫn cứ khuyên ta. Nói người ta chênh lệch một chút cũng không
sao. Quan trọng là nhất có một mẹ chồng tốt. Nhiều thiếu nữ vì bị mẹ
chồng ngược đãi, mà sống vạn phần không như ý. Nương ta chính là ví dụ
sống đấy. Cho nên, được đảm bảo của Trấn Quốc phu nhân, bảo đảm nhất
định sẽ đối đãi với ta như nữ nhi ruột thịt. Nương ta mới gật đầu đồng
ý. Ta cũng biết, đây là kết quả tốt nhất mà nương ta dưới tình cảnh
không còn cách nào khác có thể tìm được cho ta. Nếu không phải tình thế
bắt buộc. Nương cũng không gả ta cho người kia. Nếu nương ta đã đáp ứng, ta chỉ đành nhận thôi. Chẳng là, không ngờ. . . . . .” Mai Nhi cắn
răng, trong mắt ngấn lệ.
Ôn Uyển cũng biết Mai Nhi chướng mắt cái tên La Thủ Huân kia. Đừng
nói Mai Nhi, ngay cả Ôn Uyển đều cũng nhìn không vừa mắt tên kia . Không nói tướng mạo, không nói viết văn, chỉ cái tính tình kia thôi. Quả thực chính là tên quỷ đói háo sắc. Có một lần Ôn Uyển nghe nói, tên gia hỏa
này mới mười ba tuổi đã phá thân. Đây là khái niệm gì chứ. Cái này chứng minh sau này tên gia hỏa đó nhất định sẽ thê thiếp thành đàn. Mai Nhi
gả cho hắn, dù cho La Thủ Huân cũng là bằng hữu của nàng, nhưng đứng ở
lập trường công bằng mà nhận xét, Mai Nhi gả cho La Thủ Huân, tuyệt đối
là một đóa bó hoa tươi cắm trên bãi phân trâu. Một bãi phân trâu thối
không ngửi được. Đáng thương cho Mai Nhi, sau này phải chịu đựng.
“Dã man thô bạo , chỉ biết nghịch đao cầm gậy thì cũng thôi, không có chút tài văn, ngực không vết mực ta cũng nhịn được. Ta cũng biết không
phải dựa vào những thứ kia sống, những điều này ta cũng tự nói với mình
thôi đi. Mặc dù ta không cam lòng, nhưng mà ta đều nhẫn nhịn. Dù sao
cũng không phải là dựa vào cầm kỳ thư họa mới có thể sống được. Nhưng
điều khiến cho ta không thể nhẫn nhịn chịu đựng được là bản thân hắn đã
là bao cỏ thì thôi đi, lại còn học người ta say mê ca kỹ vũ nữ. Nói cái
gì mà thích cái loại nữ nhân kia hiểu được cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú mọi thứ tinh thông. Nếu không phải nương ta buộc ta, thì ta có chết
cũng không muốn gả cho người như vậy. Không cần ta nghĩ, hắn nhất định
là một tên quỷ đói chìm đắm trong sắc đẹp. Gả cho thứ như vậy, còn không bằng ta đi làm ni cô.” Mai nhi âm lãnh nói ra.
Ôn Uyển nghe xong thì quẫn rồi, trong lòng cảm thấy không gặp Mai nhi một năm này, cái năng lực biết trước chuyện sao lại tiến bộ đến thế.
Nhưng cũng không phải đều đoán đúng tất cả. Dù cho tên kia, không phải
là một tên quỷ đóc đắm chìm trong sắc đẹp. Gặp được cô nương xinh đẹp
thì đều nhìn không chớp mắt. Bất quá ngẫm lại, cảm thấy tiểu tử ngốc La
Thủ Huân này cũng thật đáng thương . Còn chưa thành thân, đã bị vị hôn
thê của mình đánh giá thấp như vậy, thôi coi như là một hồi quen biết,
nể mặt hắn đã từng là tiểu đệ của mình, giúp hắn nói vài lời lời hữu ích vậy a.
“Còn trẻ mà, sau này sẽ tốt thôi. Cũng đừng để chưa thành thân, lại ầm ĩ khiến phu thê bất hòa.” Ôn Uyển khuyên giải .
“Cái gì còn trẻ, đã mười lăm rồi mà còn trẻ à. Nương ta hiện tại cũng ân hận không thôi kìa, nhưng mà có biện pháp gì đâu, lúc ấy cũng là bức người làm chuyện cấp bách thôi , nếu như không đáp ứng cửa hôn sự này
của La gia, tổ mẫu cùng phụ thân ta liền đưa ta đi làm tiểu thiếp cho
đích trưởng tử của Triệu Vương gia. Nhưng mà ai có thể ngờ người này sẽ
hoang đường như thế. Hôm nay hôn sự cũng đều an bài thỏa đáng rồi, chỉ
đành phải nhịn thôi. Nương ta chỉ đành phải ngàn khuyên vạn nhủ, nói
rằng hắn còn trẻ, không hiểu chuyện, rồi còn nói Trấn Quốc phu nhân sẽ
đối xử tốt với ta, thương yêu ta như là thân khuê nữ ruột thịt của mình
vậy. Hơn nữa sự hôn đã định, ngay cả ngày cũng đã chọn xong, cho dù đổi ý cũng không có tác dụng gì. Điều này ta cũng nhịn. Trước đây ta đã biết, trong phủ bọn họ lộn xộn phức tạp, tranh đấu đến mức kịch liệt, nghĩ
chút thôi cũng đã phiền lòng rồi. Gả cho một tên mãng phu như vậy, đã là vạn phần ủy khuất rồi. Bây giờ còn là cái bộ dạng này, Ôn Uyển, thật ra thì, ta thà rằng đi làm ni cô, cũng không muốn gả cho người như vậy.
Nhưng mà nương ta, nếu không phải vì nương, thì cho dù ta chết cũng
không muốn gả đi. Nhưng, ta thật sự không cam lòng a. Chẳng lẽ ta lại
phải đi lại con đường cũ của nương ta. Ôn Uyển, ta nên làm cái gì bây
giờ đây.” Vừa nói xong liền khóc lên, càng khóc càng thương tâm, lúc này còn chưa có gả, mà lại tràn đầy tuyệt vọng ở tương lai. Cuộc hôn sự này cho dù có thành đi nữa, thì cuối cùng nhất định sẽ là một đôi phu thê
bất hòa.
“Không có chuyện gì đâu, sau này chung sống lâu, thì sẽ không chuyện
gì nữa.” Ôn Uyển thấy nàng khóc nức nở, thì vội vàng an ủi. Qua thật
lâu, khóc đủ vốn rồi. Hai tiểu nha hoàn bên cạnh nâng chậu gỗ, khăn,
gương lược các loại đến. Thiếp thân nha hoàn bước đến, xắn tay áo tháo
vòng tay, rửa mặt lại lần nữa cho nàng.
Ôn Uyển không nghĩ tới Mai Nhi lại bài xích cuộc hôn sự này như vậy,
nếu nàng nói lời thật lòng, thì cái tên gia hỏa La Thủ Huân kia cùng Mai Nhi không xứng đôi. Nhưng mà đây là lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, ở thời đại này không thể sửa đổi được . Cho dù đổi ý, cũng đừng nghĩ sẽ
tìm được người trong sạch nữa. Thanh danh kém cỏi, thì dù có tìm được
cũng chỉ tìm được người có gia cảnh không tốt hoặc là làm vợ kế cho
người ta thôi. Cho nên, Mai Nhi đến La gia, là tình thế phải làm. Đã
phải gả qua, lại biết rõ tính tình, tên kia thật sự vẫn ôm cái tâm tính
như vậy, thì với tính tình của Mai Nhi, cuộc sống sau này, hai phu thê,
tuyệt đối sẽ như người dưng nước lã. Mà thời đại này lại đặc biệt không
công bằng với nữ tử. Thế nên kết quả người chịu thiệt thòi, cũng vẫn là
Mai Nhi thôi. Cho nên, tuyệt đối không thể có tâm cảnh như vậy được.
“Những lời này ta vẫn luôn kìm nén, không biết tìm ai để nói. Ôn
Uyển, cũng chỉ có ở trước mặt ngươi, ta mới có thể trút hết ra mà phát
tiết. Thôi, tốt xấu gì thì ngay cả hôn kỳ cũng đã định rồi, chỉ có thể
gả đi thôi. Bằng không, người khác sẽ đâm cột sống nương ta mất. Vì
nương, ta phải gả đi thôi. Nhưng mà ta tuyệt đối không muốn cùng một
người như vậy sống cả đời. Ta đã nghĩ kỹ rồi, sau này, tuyệt đối sẽ
không để cho hắn đụng chạm vào thân thể ta. Ta thà rằng làm góa phụ cả
đời, chứ cũng sẽ không muốn bị người buồn nôn như vậy đụng vào.” Mai Nhi kiên định nói.
Ôn Uyển biết rõ tính tình của Mai Nhi, nếu như nàng thật hạ quyết tâm như vậy, cộng thêm La Thủ Huân lại là tên lỗ mãng không biết vòng vèo.
Hai phu thê, thật sự có thể thành kẻ thù mất.
Nếu trở thành kẻ thù, đối với nam nhân mà nói, muốn bao nhiêu nữ nhân mà không có. Huống chi tên gia hỏa kia còn là Thế tử trong Quốc Công
phủ. Đến lúc đó không may ăn thiệt thòi cũng chỉ có nha đầu ngốc này
thôi. Vì nha đầu ngốc này, nàng vẫn nên cố gắng khuyên nhủ a. Trên đời
này, bạn bè Ôn Uyển nhận thức đến không hết một bàn tay. Vậy mà hết lần
này tới lần khác, đôi phu thê này lại chiếm hai chỗ.
Ôn Uyển chần chờ một chút nói ” Có lẽ, là những người kia gày bẫy.
Chính là vì nhìn đôi phu thê nhỏ các ngươi không hòa hợp đấy?”
Mai Nhi nghe lời này, lộ ra sự khinh thường “Hừ, người đã lớn như thế rồi, cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi. Cho dù thực sự có người tính
toán, nếu như không phải chính bản thân hắn có cái tư tưởng này, thì
người khác tính toán được tới sao? Cái thứ kia, chính là một tên quỷ đói chìm trong sắc đẹp.”
Ôn Uyển thấy nàng phản ứng lớn như vậy, cũng không biết nên nói gì nữa.
“Ôn Uyển, ngươi đừng buồn vì ta. Đây là mệnh của ta, nên ta nhận. Thế gian này, nữ tử sinh tồn không dễ dàng. Gả đi rồi, không nói những cái
khác, ít nhất cả đời có thể bảo đảm áo cơm không lo, bình bình an an,
nói không chừng, sau này còn có thể làm Quốc Công phu nhân nữa. Phú quý
bao nhiêu nữ tử muốn cầu cũng cầu không được.” Ngoài miệng thì nói như
vậy, nhưng trong mắt, nước mắt lại rơi xuống.
Ôn Uyển viết trên tay nàng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Hai ngày này Ôn Uyển rất bận rộn, nên cũng không có thời gian đi nghe tin tức
bát quái nữa.
“Bẩm Quận chúa, hai ngày trước, Thế tử Gia La gia ở Xuân Ý Lâu uống
rượu hoa, vì một nữ nhân hạng ba hạ đẳng thấp kém trong tửu lâu đánh
nhau với người khác. Chuyện này, cả kinh thành đều biết hết. Lúc này
tiểu thư nhà nô tỳ còn chưa qua cửa, đã náo loạn mất hết mặt mũi lớn
thế, vậy thì sau này bảo tiểu thư của nô tỳ phải làm sao bây giờ ạ? Quận chúa, tiểu thư nhà nô tỳ thật sự là. . . . . .” Thiếp thân nha hoàn bên cạnh Mai Nhi cũng tới tham gia náo nhiệt. Có điều, có lời của nàng, Ôn
Uyển cũng coi như là hiểu rõ ràng được nguyên do chuyện này rồi. Cái tên gia hỏa kia, ôi, Ôn Uyển không còn gì mà đánh giá nữa.
“Thôi đi, cũng đã sớm biết hắn có một cái đức hạnh như vậy rồi, trong lòng ta cũng có tính toán trước. Vốn là không ôm kỳ vọng gì, lúc này,
lại càng không cần ôm kỳ vọng gì nữa. Sau này đến Trấn Công phủ, liền
biến mình thành một tượng đất đi.” Mai Nhi chịu đựng cố nén nước mắt
lại. Ôn Uyển khuyên nhủ nàng mấy câu, cố gắng khiến cho mình vui vẻ một
chút.
Nhưng không ngờ được, càng khuyên, thì nước mắt Mai Nhi lại càng ào
ào rơi xuống. Mai Nhi khóc thút thít lên tiếng nói ” Ôn Uyển, ngươi
không cần khuyên ta. Đây mệnh của ta, nên ta phải nhận. Ngươi nhất định
phải ghi nhớ bài học kinh nghiệm của ta. Hiện tại Hoàng Thượng thương
yêu ngươi như vậy, ngươi phải nghĩ biện pháp để Hoàng Thượng đáp ứng,
sau này hôn sự của bản thân thì ngươi tự mình làm chủ. Không được giống
ta, tìm một kẻ như vậy.”
Ôn Uyển nhìn Mai Nhi khóc đến thương tâm tuyệt vọng, ngay cả với
tương lai cũng đều mất hết kỳ vọng. Lại nghe thấy lời Mai nhi nói, trong lòng cũng rất khổ sở. Nữ tử sống ở trên đời này, thật sự không dễ dàng.