Edit: Leticia
Ôn Uyển khom người cất bàn cờ vào tráp.
Ôm tráp đứng dậy, chuẩn bị đưa cho Hạ Ngữ, nào biết đâu rằng Tư Hàm ở
bên cạnh không biết làm sao đột nhiên đụng vào. Chuyện phát sinh quá mức đột ngột, không kịp ngăn cản, thoáng chốc đã đụng vào người Ôn Uyển,
người Ôn Uyển mất thăng bằng, bổ nhào về phía trước, tráp trong tay
cũng rời khỏi tay, rơi trên mặt đất. Cũng may giường cách mặt đất cũng
không cao lắm. Nếu là rất cao, khẳng định bàn cờ sẽ vỡ thành các mảnh
nhỏ, tuy chỉ cao một chút như vậy, nhưng cũng nghe thấy được thanh âm
nứt vỡ. Ôn Uyển sửng sờ ngay tại chỗ.
“Không phải là muội, muội không cố ý, là Đại tỷ đẩy muội đấy.” Tư Hàm nhìn bàn cờ rơi trên mặt đất, vội vàng
giải thích. Nàng vốn còn muốn hảo hảo kết giao với vị biểu tỷ này. Không nghĩ tới, thế nhưng lại thành như thế này.
“Chính ngươi không đứng vững, sao lại đổ lên trên người ta. Làm người, làm việc mà một chút trách nhiệm cũng
không có, có chút chuyện nhỏ cũng đổ tội cho người khác. Ôn Uyển, muội
cũng đừng hẹp hòi như vậy, không phải chỉ là một bàn cờ nhỏ thôi sao,
mặc dù hiếm có, nhưng để cho phụ vương đền ngươi một bộ là được, không
có gì lớn.” Nhìn Ôn Uyển còn đang đứng ngốc lặng. Trong lòng Tư Thông
cực kỳ đắc ý. Mấy năm này nàng bị Ôn Uyển đoạt đi bao nhiêu thứ. Làm cho nàng ta cũng nếm thử cảm giác đồ đạc của mình bị người khác làm hỏng,
bị người khác phá hỏng.
Lúc này, Ôn Uyển đúng là không có suy
nghĩ gì. Cuống quít mở tráp ra, quả nhiên thấy trên bàn cờ xuất hiện vài vết nứt, mặc dù rất nhỏ, nhưng ở trên bàn cờ ngọc trơn bóng thuần trắng thì đặc biệt thấy rõ ràng.
Ôn Uyển vuốt bàn cờ trơn bóng trắng
tuyền, chạm tới mấy vết nứt kia, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm. Gắt gao cắn chặt hàm răng, hai tay nắm thật chặt cái tráp.
Tư Hàm mờ mịt luống cuống, trong lòng
rất sợ hãi, nhìn Tư Thông. Khóe miệng Tư Thông hàm chứa ý cười, rốt cục
cũng nhả được mấy ngụm uất ức mấy năm nay.
Vương phi đi tới, thấy Ôn Uyển còn đang trầm mặc, nói ” Ôn Uyển, cháu yên tâm, mợ sẽ tìm thợ khéo nhất để sửa chữa.”
Ôn Uyển nghe Vương Phi nói, ngẩng đầu
lên, nhìn Vương Phi một cái, nhìn sự ôn hòa trong mắt Vương phi, đúng,
vẫn là ôn hòa. Nhìn ánh mắt Tư Thông chứa vẻ đắc ý, nhìn tất cả một đám
người lớn nhỏ trong nhà đều mang thần sắc khác nhau.
Ôn Uyển nhìn thần sắc của mọi người,
càng xem mặt càng rét, càng xem mắt càng lạnh. Cuối cùng, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, không nói gì, cũng không tỏ vẻ gì. Ôm bàn cờ bị rơi vỡ, xoay người rời đi.
Trong nhà, mấy người bắt đầu nghĩ sẽ
nói cái gì khi bảo bối của Ôn Uyển bị rơi vỡ. Nhìn bộ dạng của Ôn Uyển
thì thấy nàng cực kỳ để ý đến vật này. Rồi lại nói đây là đồ ngự tứ(vua
ban), nếu không nói tốt, đến lúc đó ai cũng không có quả ngon để ăn đâu. Hơn nữa nghe nói Ôn Uyển Quận chúa được Hoàng thượng cực kỳ cưng chiều, nếu đến lúc đó nàng đi cáo trạng trước mặt Hoàng thượng, bọn họ đều gặp xui xẻo.
Đều đang nghĩ nói gì mới tốt, nhưng bị
ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển nhìn qua, các nàng sợ đến mức một câu cũng
không nói ra được. Loại ánh mắt này của Ôn Uyển, sao mà giống hệt Vương
gia như thế. Lúc này mọi người mới phát hiện, diện mạo này, ánh mắt này, mới thật là thập phần giống a!
Vương Phi kịp phản ứng đầu tiên, vừa
định mở miệng khuyên giải lần nữa. Chỉ thấy Ôn Uyển đã ôm tráp xoay
người rời đi rồi, Trịnh vương phi ngạc nhiên. Cứ như vậy đi mà không
nể mặt ai, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không để ý.
Chờ Ôn Uyển ra khỏi phòng, mọi người
trong nhà mới phục hồi lại tinh thần. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi. Xem ra Quý Quận chúa, đúng là được sủng ái, được cưng chiều đến
không biết trời cao đất rộng là gì, không biết đạo lý lớn nhỏ, bối phận. Dù thế nào, không phải chỉ là một bàn cờ thôi sao, chẳng lẻ vì một bàn
cờ mà muốn trở mặt cùng phủ Trịnh vương.
Vương phi sửng sốt khoảng hai mươi giây, sau đó nhanh chóng đuổi theo. Đáng tiếc Ôn Uyển bước đi mà giống như
chạy, quá nhanh, nàng ra đến cửa thì đã không thấy được bóng người rồi.
Ôn Uyển đi rất nhanh, Hạ Ảnh theo sát ở
phía sau. Ôn Uyển dồn dập mà đi, nàng chỉ là muốn đi, muốn rời khỏi nơi
này. Nơi này, khiến cho lòng nàng có cảm giác buồn bực, buồn bực rồi lại có một trận khó chịu, khó chịu đến nỗi nước mắt từ trong hốc mắt cứ
chực rơi.
Kiếp trước ở Ôn gia, chỉ cần là đồ vật
nàng thích, thì sẽ không có một cái nào có thể giữ được lâu. Không phải
là mất thì chính là hỏng. Khi đó nàng chỉ có thể ôm món đồ chơi bị hỏng
ngồi trong phòng. Không phải là nàng không đi tranh luận, nhưng là đối
mặt với ánh mắt lạnh nhạt của bà nội, còn có ánh mắt không tin, cuối
cùng là chán ghét khiển trách. Đối mặt bác Hai cùng với cô nói nàng vu
cáo mà tức giận mắng nàng, nàng cũng không nói thêm một câu nào nữa.
Nàng chỉ có thể một người ngồi trong phòng, ôm những món đồ chơi hỏng,
yên lặng rơi nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là món đồ mình
thích, cuối cùng cũng sẽ không thuộc về mình. Yêu thích món đồ chơi cũng như vậy, bạn trai yêu nhau năm năm cũng như thế; bằng hữu giao hảo hai
mươi năm cũng giống nhau. Món đồ chơi là vì ca ca nhỏ quá bướng bỉnh
tranh giành với nàng, còn có thể nói là không hiểu chuyện. Bạn trai là
bởi vì muốn leo lên tầng lớp quyền quý, nghĩ tới cuộc sống của người
thượng lưu, lại không biết gia thế nhà nàng, cuối cùng dựa vào nữ nhi
nhà giàu mà bỏ qua nàng, là hắn lựa chọn tài phú, địa vị, muốn thành
người quyền quý, là hắn sai, không phải sai lầm của mình. Bạn gái bởi vì một người đàn ông, vì tình yêu, mà ruồng bỏ tình bằng hữu hai mươi năm
của các nàng, vì tình yêu vứt bỏ bằng hữu, là lựa chọn của nàng ta, cũng không phải là lỗi của mình.
Nhưng hiện tại thì sao, tại sao kiếp
trước là như vậy, kiếp này cũng giống như thế. Bảng chữ mẫu cũng như
vậy, bàn cờ cũng thế. Nàng thật lòng suy nghĩ muốn giao hảo với phủ
Trịnh Vương, nàng mới gặp mặt bọn họ lần đầu tiên. Tại sao lại muốn đối
xử với nàng như vậy, tại sao lại không muốn nhìn thấy nàng tốt. Nàng đến tột cùng đã làm sai chuyện gì, bọn họ lại hung ác với nàng chính là
không muốn nàng được tốt, chính là muốn khiến cho nàng không được sống
tốt. Hiền phi với Tư Nguyệt thì không nói làm gì, đó là người đối lập
với nàng. Nhưng vì cái gì mà các nàng cũng như thế. Chẳng lẽ nàng làm
cho người ta chán ghét, thống hận đến như vậy sao? Nàng bị người khác
ghét đến như vậy sao?
Tại sao, tại sao bất kể là kiếp trước
hay kiếp này, cũng đều giống nhau. Dường như nhất định, nàng không thể
có được đồ vật mình yêu thích. Nhất định là nàng phải bị mọi người chán
ghét. Tại sao, tại sao muốn bảo vệ món đồ mình yêu thích lại luôn không
thể được. Vì sao nàng muốn nhận được sự yêu mến của mọi người lại khó
khăn như vậy.
“Quận chúa, đừng khó chịu quá. Chúng ta
đi tìm người tay nghề giỏi sửa lại cho tốt là được. Quận chúa, người
không nên thương tâm. Chúng ta nhất định có thể mời được thợ khéo để sửa chữa tốt đấy.” Nhìn Ôn Uyển ôm bàn cờ, bước đi nhanh chóng, trên mặt
không che dấu được bi thương, thậm chí còn muốn khóc lên. Hạ Ảnh thấy
cũng rất khó chịu, ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi.
Từ khi nàng hầu hạ Ôn Uyển cho đến bây
giờ, đã năm năm rồi, đối mặt với người Bình gia gây khó khăn, đối mặt
những kẻ không hiểu chuyện công kích, đối mặt với uy hiếp tử vong, nàng
đều có một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, thậm chí là bộ dạng châm
chọc, cùng vẻ mặt khinh thường. Đối mặt với chuyện hãm hại gài tang vật, đối mặt lời đồn đãi nhảm nhí, nàng cũng chỉ có vẻ mặt ôn hòa, bình
tĩnh. Không hề tức giận, thậm chí cả mày cũng không nhăn một chút nào.
Rồi hai lần bị hoảng sợ rất kinh khủng nàng cũng cắn răng chịu được tới
bây giờ.
Nhưng bây giờ, hiện tại, hiện tại Quận
chúa thế nhưng ôm bàn cờ với bộ dáng bi phẫn gần chết, mặc dù không
khóc, nhưng đáy mắt chứa đầy vẻ bi thương, nàng biết rõ. Quận chúa thích bàn cờ này như thế nào. Mình lúc ấy làm sao lại vì cố kỵ ở đó cũng là
chủ tử, mà không xuất thủ đón lấy bàn cờ. Nếu là lúc ấy có thể trước
tiên đón được, cho dù đụng chạm đến mấy vị Vương phi, thì có quan hệ gì
chứ. Ít nhất Quận chúa sẽ không khó chịu như vậy. Hạ Ảnh áy náy rất
nhiều.
“Làm sao vậy, đây là làm sao?” Đúng lúc
Trịnh vương trở lại, mới vừa vào Vương phủ, đã nhìn thấy Ôn Uyển ôm bàn
cờ, sắc mặt chán nản đang muốn lên xe ngựa, liền vội vàng ngăn cản.
“Bàn cờ của Quận chúa bị rơi vỡ, Quận chúa rất khó chịu.” Hạ Ảnh nức nở.
“Không phải chỉ là một bàn cờ thôi sao?
Cậu đi tìm cho con cái khác, hình dạng bàn cờ này như thế nào, cậu đi
tìm cho con. Đừng khó chịu, cậu nhất định tìm cho con một bàn cờ tốt
hơn. Tốt lắm, đừng khó chịu nữa. Nha đầu ngốc, không phải chỉ là một bàn cờ sao? Đừng khó chịu nữa!” Trịnh vương nghe lý do, không khỏi buồn
cười .
Ôn Uyển nghe Trịnh vương nói, lắc đầu,
một tay ôm bàn cờ thật chặt, muốn biểu thị thứ gì đó, cuối cùng ánh mắt
ảm đạm xuống. Cái gì cũng không muốn nói. Nói cái gì chứ, những người
kia là vợ con của cậu, nàng có lập trường gì, nàng nên nói cái gì. Nói
ra, sẽ chỉ làm cậu khó xử mà thôi. Là sai lầm của nàng, là nàng không
nên cưỡng cầu .
“Làm sao vậy? Bàn cờ này còn có nguyên
nhân trọng đại gì nữa sao?” Trịnh vương thấy Ôn Uyển nghe mình xong, sắc mặt còn bi thương hơn, đáy lòng có nghi ngờ. Nhìn lại bộ dáng Hạ Ảnh,
lập tức cảm thấy không được bình thường. Nghĩ lại, Ôn Uyển cũng không
phải là người hẹp hòi, làm sao có thể vì một bộ bàn cờ mà khó chịu như
vậy, xem ra chuyện không đơn giản.
Hạ Ảnh còn đang tràn đầy tự trách nói “, Bàn cờ này chính là bảo vật độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Là Hoàng
thượng hôm nay ban thưởng cho Quận chúa, rơi vỡ rồi thì không có nữa.”
“Thứ gì mà quý giá như vậy, còn độc nhất vô nhị nữa, cho cậu xem một chút.” Trịnh vương nhận lấy, mở ra nhìn,
đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thì sắc mặt xanh mét. Trong tay Ôn Uyển
chính là bàn cờ Linh Lung giá trị liên thành. bàn cờ Linh Lung là một
trong mười kỳ trân dị bảo vật nhất trong thiên hạ, vẫn luôn được lưu giữ trong kho báu đại nội. Cái này đúng là bảo vật thiên hạ độc nhất vô
nhị. Không nghĩ tới, phụ hoàng thế nhưng lại ban cho Ôn Uyển. Càng làm
cho hắn căm tức hơn chính là đã bị rớt vỡ.
“Bàn cờ này là do Quận chúa thật vất vả
mới xin được từ tay Hoàng thượng, Quận chúa coi như là bảo bối. Kể từ
khi cầm bàn cờ, miệng Quận chúa vẫn chưa khép lại. Nô tỳ hầu hạ Quận
chúa nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy Quận chúa yêu thích một món đồ nhiều đến thế. Quận chúa được Hoàng thượng ban thưởng, kích động tới mức muốn cầm luôn cả cái khay đựng. Không nghĩ tới không
cẩn thận bị rớt vỡ, Quận chúa rất yêu thích bàn cờ này. Cho nên mới khó
chịu như vậy.” Hạ Ngữ ở bên cạnh nói rõ Ôn Uyển thích vật này như thế
nào.
“Tại sao lại không cẩn thận làm rơi vỡ.
Đồ vật quý trọng thế, tại sao lại không cẩn thận làm rơi. Sao lại không
chú ý như vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng xem
nào.” Trịnh vương là ai, vừa nhìn bộ dạng này của Ôn Uyển, cũng biết có
ẩn tình ở bên trong, Ôn Uyển nếu coi trọng vật này như vậy, làm sao có
thể không cẩn thận làm rơi đây! Nha đầu kia, đồ vật có thể vào được mắt
nàng, thật đúng là ít ỏi đến đáng thương. Như thế nào lại không đem nó
thành bảo bối chứ.