Edit: LyLy
Hạ Ảnh nghe trong phòng không ngừng truyền đến thanh âm của đồ vật bị bể tan tành, trong lòng khẽ run lên, từ khi nàng biết Ôn Uyển đến giờ,
đây là lần đầu tiên nàng thấy Ôn Uyển tức giận như vậy.
Hạ Ảnh rất muốn xông vào xem một chút, nhưng Võ Tinh lại không để cho nàng đi. Hiện tại, thứ Quận chúa cần nhất không phải là an ủi, mà là an tĩnh, hoặc là phát tiết.
Võ Tinh nhìn bộ dáng không biết tiến thoái của Hạ Ảnh, rốt cuộc cũng
nổi giận, không nhịn được quát lớn “Xem ra Quận chúa quả thật đã quá
dung túng cho ngươi, nên ngươi mới không biết trời cao đất rộng như thế. Nếu ngươi cứ nghĩ mình muốn làm gì sẽ làm cái đó, thì đừng trách tại
sao ta không khách khí với ngươi. Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm
vậy, ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận cả đời.”
Trong phủ Phúc Linh công chúa, Dĩnh Hân ôm công chúa Phúc Linh, khóc
đến khàn cả giọng “Nương, con không cần. Nương, con không muốn sống nữa. Con không muốn sống, tại sao…tại sao lại như vậy? Con không muốn đến
phủ Trịnh vương. Nương, con không đi. Người đó, người đó vừa nhìn đã
biết là không phải thứ tốt đẹp gì. Nương, con không cần.” Nàng khóc đến
mức sắp ngất đi.
Công chúa Phúc Linh nhìn nữ nhi của mình, nước mắt cũng tuông chảy
không ngừng, sao nàng lại không biết là có kẻ đứng sau lưng cố ý bày kế, muốn dùng danh tiếng của nữ nhi mình để buộc nàng làm cho Vương phủ hỗn loạn. Mục đích cuối cùng của bọn họ chính là Ôn Uyển.
Nghĩ tới đây, nàng liền lau nước mắt, đi ra hỏi “Ôn Uyển, hôm nay thế nào?”
Vô Ưu lắc đầu nói “Không rõ ràng lắm, chỉ nói là Ôn Uyển trở về phủ
Quận chúa, sau đó uống thuốc rồi đi ngủ, còn những thứ khác không hỏi
được gì.”
Công chúa Phúc Linh vô cùng thống hận Ôn Uyển. Nếu như không phải tại Ôn Uyển, nếu như không phải tại con nhóc sao chổi đó thì con gái của
nàng sẽ rơi vào tình trạng ngày hôm nay sao?
Rất lâu, rất lâu sau đó, Ôn Uyển còn chưa ra khỏi phòng.
Hạ Ảnh hoảng hốt, nàng gõ cửa, nhưng không có động tĩnh gì, Võ Tinh
cũng cảm thấy có chuyện không đúng, hắn mở cửa không được, liền đi về
hướng cửa sổ, nhảy lên tường, từ cửa sổ chui vào phòng.
Võ Tinh vào thư phòng, thấy sách trong phòng nằm lộn xộn, không hề
ngay hàng thẳng lối như lúc trước, trên mặt đất có rất nhiều mảnh nhỏ,
bàn cờ Thất Khiếu Lung Linh mà quận chúa thích nhất cũng nằm tán loạn
khắp nơi, hắn quay đầu lại thì thấy Ôn Uyển đang dựa vào tường, cả người co rút lại, ánh mắt sưng to như quả hạch đào, cũng không biết đang tỉnh hay đã ngất đi rồi, khóe mắt rưng rưng nước, bộ dáng kia, giống như bị
cả thế giới vứt bỏ.
Võ Tinh vội vàng mở cửa, để cho Hạ Ảnh đi vào “Mau đến xem thử Quận chúa bị sao vậy? Có phải ngã bệnh rồi hay không?”
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển co rút thành một cục, trong lòng sóng to gió lớn, Quận chúa bị sao vậy? lần trước bị ngựa dọa thì cũng chỉ sợ hãi một
chút thôi, lúc bị tên biến thái kia ép buộc, người cũng chưa từng có vẻ
mặt như vậy. Quận chúa rốt cuộc làm sao vậy? chẳng lẽ….
Hạ Ngữ cũng bước theo phía sau, cùng đi tới, khi nhìn thấy đống sách
hỗn độn trong phòng, giật mình hỏi “Hạ Ảnh, Quận chúa bị sao vậy? Có
phải người nổi giận vì chưa tìm ra được hung thủ đứng phía sau màn ám
sát kia hay không? Thái y nói Quận chúa không nên tiếp tục nổi giận nữa, nếu không sẽ không tốt cho thân thể của người, ngươi cũng nên khuyên
Quận chúa nhiều một chút.”
Hạ Ảnh cúi đầu, có đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Hạ Ảnh thấy kêu hồi lâu mà Ôn Uyển vẫn không tỉnh lại, trong lòng có
dự cảm xấu, bình thường Ôn Uyển không thích người khác chạm vào nàng,
đây không phải chỉ là biểu hiện bên ngoài của Ôn Uyển, mà trong lúc
tắm,…cũng không cho phép ai ở bên cạnh, rửa mặt hay gì đó cũng tự mình
làm lấy, Hạ Ảnh lập tức sờ trán Ôn Uyển, thấy nóng hổi “Quận chúa, Quận
chúa bị sốt rồi.”
Hạ Ngữ nghe vậy, rất khẩn trương “Nhanh đi, nhanh đi mời Vương thái y tới đây. Người Quận chúa rất nóng, nhanh đi mời Vương thái y.” Võ Tinh
lập tức chạy vội ra ngoài, bảo Võ Lâu đi mời thái y.
Vương thái y đang ở trong phủ Quận chúa. Lúc tước bởi vì Hoàng đế
không yên lòng, nên đã để cho Vương thái y canh giữ trong phủ Quận chúa, không ngờ bây giờ lại có lúc dùng đến.
Vương thái y bắt mạch cho Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển ngay cả ngủ, khóe mắt cũng rưng rưng nước, ông cúi đầu cố gắng khiến cho mình không bị dao
động, giữ vững bình tĩnh, nói ” Quận chúa bị cảm lạnh, nếu như là ngày
thường thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng hiện tại trong lòng Quận
chúa có tích tụ, lại bị thương, các ngươi nhất định phải chăm sóc tốt
cho Quận chúa. Bây giờ ta đi hốt thuốc, có chuyện gì, các ngươi cứ gọi
ta.” Thân thể chỉ có chút nóng, thể chất Quận chúa rất tốt, uống thuốc
xong sẽ không sao, không hề nghiêm trọng như Võ Lâu nói. Nếu không phải vì cánh tay cũng đang bị thương thì những bệnh nhỏ như
thế này, Quận chúa không cần uống thuốc cũng có thể chống chọi được. Có
điều vẻ mặt bi thương của Ôn Uyển khiến ông không thể tiếp tục chịu đựng được, hơn nữa tâm trạng vui hay buồn cũng rất quan trọng đối với người
bệnh. Trong ngày thường, đó chỉ là cảm vặt, nhưng trong tình huống đặc
thù, nó rất có thể kéo dài thành bệnh nặng.
Tin tức Ôn Uyển đập phá tất cả đồ đạc dùng để trang trí trong phòng
để phát tiết tức giận rất nhanh đã được truyền bá ra ngoài, đợi sau khi
Ôn Uyển tỉnh lại, thì hầu hết mọi người đều đã biết cả rồi, còn Hoàng đế lại ban thưởng thêm nhiều dược liệu cao cấp cho nàng.
Hiền phi nghe tin tức như thế, lộ ra vẻ mặt vui mừng, đúng là không uổng phí công nàng đã dốc sức lớn như vậy.
Hiền phi cười nói với Quách ma ma “Mặc dù kết quả của chuyện lần này
không đúng như dự tính của ta nhưng cũng rất xứng đáng, qua chuyện này
hai cậu cháu bọn họ nhất định sẽ nảy sinh hiềm khích, chỉ cần có hiềm
khích thì sẽ không thể tin tưởng lẫn nhau như trước kia được, vì thế
chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội. Đương nhiên vì chuyện lần này, Hoàng
thượng cũng sẽ vô cùng bất mãn với Trịnh vương. Tốt, rất tốt, hy vọng Ôn Uyển có thể tiếp tục duy trì tính tình này, tốt nhất là nàng ta cứ bày
ra bộ dáng thống khổ, không chịu nỗi trước mặt Hòang thượng, sau đó là
biểu đạt sự bất mãn với Trịnh vương, đó mới là tốt nhất.”
Quách ma ma thật lòng than thở “Cũng may nương nương anh minh, cho dù Quận chúa có khôn khéo hơn nữa, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay
của nương nương.”
Hiền phi nghe vậy, lắc đầu nói “Nha đầu kia, đáng tiếc….”
Quách ma ma cúi đầu, không nói tiếp, nếu Ôn Uyển có thể nghĩ đến
Trịnh vương ở phía sau đẩy một tay, thì tất nhiên nàng cũng biết nương
nương và Vương gia mới chính là người động thủ, cho dù hai cậu cháu bọn
họ có nổi lên hiềm khích, thì với tính tình của Ôn Uyển, nàng tuyệt đối
cũng sẽ không tìm chỗ dựa nới Vương gia.
Hiền phi cười lắc đầu “Bây giờ, ta chỉ muốn nàng giữ vững trung lập,
chờ đến khi con trai ta lên ngôi thuận lợi, còn sợ nàng không chịu giúp
sức sao? Đến lúc đó cho dù không muốn ra sức, thì cũng phải ra sức.
Quách ma ma gật đầu, quả thật cho dù thiên hạ có to lớn, thì cũng không thể lớn hơn Hoàng đế.
“Nương nương, Vương gia cầu kiến.” Hiền phi đã đoán được nhi tử tìm
mình vì chuyện gì, nhưng với tính tình của nhi tử, nếu hắn biết chuyện
này thì hắn sẽ chỉ chọn hai con đường. Một là cố gắng lung lạc Ôn Uyển,
nhưng Ôn Uyển đã trải qua nhiều chuyện như vậy, muốn lung lạc nàng là
không có khả năng, khi lão Ngũ biết không thể lung lạc được Ôn Uyển, thì tất nhiên sẽ hạ sát thủ, cho nên nàng không thể nói chuyện này với nhi
tử.
Đến bây giờ, Hiền phi còn chưa biết Triệu vương đã hạ sát thủ với Ôn Uyển.
“Nói với hắn ta đã ngủ rồi, bảo hắn ngày mai quay lại.” Hiền phi có
chút mệt mỏi. Nếu như nhi tử của mình có thể giống như Trịnh vương, biết cái gì quan trọng, cái gì không quan trọng, cái gì nên lấy cái gì nên
bỏ, thì nàng đã không cần nhức đầu như vậy.
Khụ, nghĩ đến đứa con này, Hiền phi lại thấy nhức đầu, tâm không
tỉnh, nếu như hắn biết tự kiềm chế bản thân mình thì sao có thể khiến
cho hậu viện lộn xộn như thế, thê tử không quan tâm mọi chuyện, hắn lại
luôn sủng ái các cơ thiếp khác. Mặc dù bề ngoài Triệu vương phi không
nói gì, nhưng cho đến bây giờ, nàng ta vẫn không đặt chuyện của con trai mình ở trong lòng. Nàng ta chỉ nhìn những nữ nhân đó đấu đá với nhau,
còn mình thì ngồi đó xem náo nhiệt, nếu không sao Vương phủ có thể rơi
vào tình trạng ngày hôm nay? Con đã trưởng thành rồi những vẫn không thể rời khỏi mẹ a!
Mặc dù Vương thái y vẫn cho là bệnh tình của Ôn Uyển không có vấn đề
gì lớn, nhưng ông vẫn rất thận trọng trong việc sử dụng biện pháp trị
liệu. Không biết có phải tại mỏ ông là mỏ quạ đen hay không, mà sau khi
Ôn uyển bị nóng tỉnh lại, bệnh tình vẫn không có chuyển biến tốt đẹp,
ngược lại càng ngày càng sốt, nóng đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên
như tiểu bình quả.
Vương thái y thấy bọ dạng này của Ôn Uyển, biết thần trí của Ôn Uyển
vẫn rõ ràng, cho nên cẩn thận từng li từng tí nói “Quận chúa, người phải lấy thân thể của mình làm trọng. Quận chúa, Hoàng thượng rất lo lắng
cho bệnh tình của người.”
Hai mắt Ôn Uyển nhắm lại, cho dù nàng có tự hành hạ mình, thì người
chịu khổ vẫn là nàng, làm gì có ai đau lòng cho nàng. Nếu như mình không gượng dậy nổi, thì nhất định sẽ trở thành trò cười cho những người
thích xem náo nhiệt ngoài kia. Nếu nàng tiếp tục tự hành hạ mình thành
người tàn tật, kết quả cuối cùng người chịu khổ vẫn là nàng, cho dù có
khiến cho bản thân bi thảm như vậy, tối đa cũng chỉ nhận được một tiếng
đáng thương mà thôi, nàng không cần bất kì ai thương hại mình.
Ôn Uyển cố gượng dậy, ăn vài miếng cơm, qua nửa canh giờ sau thì uống thuốc, sau khi uống thuốc xong, liền đi vài vòng dọc theo hậu hoa viên, đi đến khi đầu đổ đầy mồ hôi mới thôi.
Nghỉ ngơi thật lâu, Ôn Uyển cảm thấy trạng thái tinh thần của mình
cũng không tệ lắm, liền đi vào thư phòng, bảo Võ Tinh vào cùng, nhưng
khi thấy Hạ Ảnh đang đứng ở bên ngoài, nàng liền trực tiếp tỏ vẻ, bắt
đầu từ bây giờ, Hạ Ảnh không được xuất hiện trước mặt của nàng, trừ phi
nàng muốn nhìn thấy.
Sắc mặt Hạ Ảnh trắng bệch “Quận chúa, thuộc hạ biết là thuộc hạ không đúng, thuộc hạ không nên. . . . . .”
Ôn Uyển thấy đến bây giờ mà Hạ Ảnh vẫn còn muốn đứng đó giải thích,
có quỷ mới muốn nghe nàng ta giải thích, Ôn Uyển không thể tiếp tục đè
ép lửa giận trong lòng mình nữa, nàng giơ tay cầm lấy đồ chặn giấy nện
lên người Hạ Ảnh, cái chặn giấy kia vốn dĩ không nặng, nhưng ở trong
lòng của Hạ Ảnh, dường như nó lại nặng cả ngàn cân.
Ôn Uyển thấy nàng ta còn muốn nói chuyện, tay cuộn thành nắm đấm,
cuối cùng quay đầu nhìn về phía Võ Tinh, cầm lấy bút viết lên giấy “Ném
nàng tar a ngoài.”
Võ Tinh thấy mấy chữ Ôn Uyển viết , lãnh đạm nói “Hạ Ảnh cô nương,
Quận chúa bảo ngươi đi ra ngoài, nếu ngươi vẫn còn cố tình ngỗ nghịch
lại ý của Quận chúa, thì chớ trách ta không giữ mặt mũi cho ngươi.” Hạ
Ảnh không phải là đối thủ của hắn.
“Quận chúa.” Hạ Ảnh cúi đầu kêu một tiếng. Ôn Uyển làm như không nghe thấy, tất cả lực chú ý của nàng đều tập trung vào tờ giấy trắng trên
tay, Hạ Ảnh thấy vậy, liền đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.
Đến nhìn, Ôn Uyển cũng chưa từng nhìn nàng cái nào, viết cho Võ Tinh
“Ta muốn biết rốt cuộc tại sao ta lại bị trúng độc? Ngươi giúp ta phân
tích một chút.”
Ôn Uyển nói sơ lược về tình tiết mà ngày đó nàng gặp phải, đương
nhiên là nhấn mạnh vào những thứ mình đã ăn. Hiện tại, kỹ thuật của mấy
trò mánh khóe còn chưa có phát triển đến mức chỉ cần hít hít vài cái là
trúng thuốc, căn cứ vào sự suy đoán của Ôn Uyển, nhất định là có người
đã động tay động chân vào đồ ăn, nhưng trước và sau đó, nàng thật sự
không có ăn cái gì bậy bạ a.
Chuyện lần này cũng đã qua rồi, nhưng ít nhất nàng vẫn muốn biết rốt
cuộc mình gặp vấn đề ở đâu, tại sao lại bị ám toán? Sau này mới có thể
cảnh giác hơn, không đến nỗi bị ám hại thêm lần nữa.
Võ Tinh trầm ngâm một hồi lâu mới nói “Quận chúa, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ nước trà và điểm tâm mà người đã ăn.”
Ôn Uyển theo trực giác liền lắc đầu “Không thể nào, tất cả mọi người
đều ăn, uống, cho dù có tính toán giỏi thế nào cũng không thể biết được
khi nào thì ta ăn, lúc nào thì ta uống. nếu đến cả chuyện này mà cũng
tính được thì người này cũng quá đáng sợ đi.”
Võ Tinh thấy Ôn Uyển không tin cũng không muốn hù dọa nàng, căn cứ
vào suy đoán của Võ Tinh, có lẽ nước trà và điểm tâm xảy ra vấn đề.
Nhưng Võ Tinh thấy Ôn Uyển bị kinh sợ quá nhiều, cho nên liền dời đề tài “cũng có thể là ở trong sân, nơi Quận chúa uống trà, bởi vì không phải
là độc dược, cho nên Hạ Ảnh cô nương mới nhất thời không kiểm tra ra.”