“Con cứ như vậy mà thích bàn cờ này nha! Bình thường cũng không thấy con có kỳ nghệ tốt như vậy đây?” Hoàng đế
cười nói. Trong lòng ông thật vui vẻ, ông có lòng thành toàn cho đứa trẻ này. Cho nên đánh cờ không có dốc hết toàn lực, nhường rất nhiều nước
cờ. Làm bộ như không để ý, bị Ôn Uyển chui chỗ trống. Nhìn Ôn Uyển ôm
bàn cờ kia, giống như ôm bảo bối, hoàng đế nhìn cũng vui lây. Khó được
một món đồ có thể vào mắt đứa trẻ này, không dễ dàng a! Mặc dù vật này
là bảo bối.
Ôn Uyển nhanh chóng tỏ vẻ, nàng có thể
thắng được đều do ông ngoại nhường cho. Cũng là kỳ thuật Lão sư cao, cái gọi là danh sư xuất cao đồ, nếu không tại sao những thứ kia danh sư kia vì muốn học chèn vỡ đầu cũng muốn bái nhập làm môn hạ kỳ nghệ đây.
Hoàng đế thử nghĩ lại cũng cho là đúng,
nha đầu này thông minh lại có danh sư dạy, có thể thắng ông một chút
cũng bình thường. Nhưng ông lại không biết, khi vừa mới bắt đầu đấu cờ,
trong lòng Ôn Uyển đã tự đánh giá trên người mình tinh thông duy nhất
chính là kỳ nghệ, tài nghệ đánh cờ của nàng mà đi thi, ở hiện đại tuyệt
đối là có trình độ tám đoạn. Hơn nữa, ở phía trên kỳ nghệ tám đoạn đối ở hiện tại mà nói, tuyệt đối là cao thủ. Dưới tình huống bình thường,
không nói thắng hoàng đế, đánh thế hoà Ôn Uyển vẫn rất có lòng tin. Còn
nữa nàng cũng nhìn ra được, hoàng đế vừa bắt đầu đã nhường nàng, nàng tự nhiên là vui vẻ được lấy cái lợi thế này.
Sau khi Ôn Uyển đánh cờ thắng hoàng đế,
liền ôm hộp cờ, không nỡ buông xuống. Hoàng đế nhìn bộ dạng nàng giống
như ôm tâm can bảo bối, thì không khỏi ha hả cười không ngừng. Đứa trẻ
này, xem ra thật đúng là thích vật này, thích đến trong tâm khảm rồi.
Ôn Uyển ôm được bộ cờ Linh Lung mới, vui tươi hớn hở theo sát hoàng đế tỏ vẻ, nàng phải về trong phủ. Còn nói
hôm nay phải đi gặp mợ, mợ đã đến kinh thành một tháng, còn chưa có đi
bái phỏng, lại nói tiếp, cũng là vãn bối như nàng không tốt, mặc dù nàng biết mợ sẽ không trách tội, nhưng suy cho cùng là mất cấp bậc lễ nghĩa.
Hoàng đế nghe lý do của Ôn Uyển, thấy
nàng bộ dáng cương quyết, thì cười làm cho nàng trở về. Chờ Ôn Uyển vui
vẻ đi ra ngoài, hoàng đế nhìn bóng lưng Ôn Uyển, trong mắt dần hiện ra
vẻ suy nghĩ sâu xa.
Tư Nguyệt vừa về tới Hàm phúc cung, đã
nhìn thấy tổ mẫu chờ nàng. Hiền phi nhìn đồ trong tay nàng, mặt không
thay đổi. Một lát sau mới hỏi Tư Nguyệt nói “mới vừa rồi hoàng thượng
dẫn con đi trân bảo khố, con chọn vật tốt gì rồi? Con cũng nói cho ta
biết tại sao chọn vật này?”
Tư Nguyệt vốn là trong lòng nén giận,
nàng đã cảm thấy lúc ấy thật là chọn nhanh. Nàng nào biết hoàng gia gia
nói là có thể tùy ý lựa chọn. Nếu biết, nàng khẳng định chọn vật lớn
nhất tốt nhất. Lúc trước ở trên đường trở về cũng đã thấp thỏm bất an.
Lúc này trong lòng lại càng tràn đầy sợ hãi. Nàng nhìn Hiền phi mặc dù
trên mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt thì nồng đậm lửa giận. Tư Nguyệt vừa thấy biết là không xong. Trong lòng lại càng sợ hãi.
Hiền phi nhìn vẻ mặt đắc ý của Tư Nguyệt, tức giận kêu lên “Quỳ xuống. . . “
Tư Nguyệt vừa nghe, run run một chút,
lập tức quỳ gối trên mặt đất. Cúi đầu, cái gì cũng không dám nói. Như
vậy, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Hiền phi vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Bà
tại sao lại có cháu gái ngu xuẩn như vậy, đem mặt của bà đều mất hết. Ôn Uyển được bàn cờ Linh Lung trong trân bảo khố, đã sớm truyền khắp hậu
cung. Vật kia, là một trong ba bảo vật của trân bảo khố, giá trị liên
thành. Không nói giá trị này, chính là tâm ý của hoàng đế, cũng không
phải làm cho lòng người kinh hãi. Đây cũng là chuyện bà vẫn lo lắng
nhất. Hiện tại cái nha đầu này là trung lập, cho tới bây giờ không có
giúp Trịnh vương làm gì. Nhưng nếu thân phận quyết định phía đối lập, mà người như vậy tồn tại chính là tâm phúc đại họa.
Mà Tư Nguyệt, lại chỉ cầm đồ trang sức
đeo tay thoạt nhìn quý trọng nhưng thật ra thì một chút tác dụng cũng
không có. Thật là một bộ dạng ngu xuẩn, nàng cũng không biết trong cung
đều đem nàng trở thành trò cười. Thật sự làm cho bà càng ngày càng tức
giận. Trước kia bà làm sao lại cho rằng nàng là thông minh. Không nghĩ
tới, lại ngu xuẩn tới mức này, vô tình ở bên trong không biết đắc tội
bao nhiêu người. Làm cho Ôn Uyển tăng thêm không ít ưu thế. Có thể được
một trong ba món bảo vật của trân bảo khố, có thể thấy được nó chiếm bao nhiêu ưu thế.
“Hoàng tổ mẫu.” Tư Nguyệt quỳ trên mặt
đất, trên mặt đất phiến đá truyền đến lạnh như băng, làm cho nàng lạnh
thấu tâm. Nàng rất ủy khuất, nàng thật không biết nàng sai ở đâu.
Hiền phi nhìn nàng vẻ mặt ủy khuất còn
không biết sai ở đâu. Trong lòng than thở, chẳng lẽ nàng một chút cũng
không nhìn ra, hoàng đế rất sủng ái nàng, nhưng sủng ái kia, cũng giống
như sủng ái một con chó một con mèo, vì cảm thấy mới mẻ. Chỉ khi nào cảm thấy chán, tùy tiện có thể vứt bỏ không cần. Huống chi, hoàng đế sở dĩ
sủng ái nàng, thứ nhất là lớn lên giống người, thứ hai là bởi vì một
chút nguyên nhân khác.
Nhưng hoàng đế sủng ái Ôn Uyển, nhìn
phương pháp cử chỉ này, đó đã chân chính trở thành bảo bối thật lòng
sủng ái. Nếu không, sao lại đem đồ quý trọng nhất của trân bảo khố ban
thưởng cho nha đầu kia. Hoàng đế muốn gặp một người, chỉ cần hạ thánh
chỉ, cho dù sắp chết cũng phải trở lại. Nhưng mà nó lỗ mãng trì hoãn
không trở lại, chỉ đưa về một phong thơ, nói nó ở thôn trang dưỡng bệnh.
Hoàng thượng đọc thư xong, chẳng những
không có trách tội, không tức giận, ngược lại còn cho người ta đưa không ít đồ tốt đến thôn trang. Cho tới bây giờ nghe nói nó hết bệnh, không
nguyện ý trở lại, dự định ở tại nơi đó đợi đến đầu mùa xuân rồi trở về.
Hoàng đế trong lòng nhịn không được, trực tiếp để cho Trịnh vương tự
mình đi đem nó đón trở về. Hiền phi vô cùng hoài nghi, nếu như không
phải thân phận hoàng đế đặc biệt, đi lại ảnh hưởng quá lớn, có phải
hoàng đế sẽ tự mình đi đón hay không?
Nghĩ tới những thứ này, cái trán Hiền
phi đột ngột đau. Hiện tại bà vô cùng khẳng định, cái nha đầu kia, là cố ý đi thôn trang. Đã vậy cái nha đầu này còn hiểu được lợi dụng lòng
người. Nàng làm như vậy, ngoài mặt xem là bất lợi. Để mọi người cho là
nàng có tật giật mình. Sự thật thì để cho hoàng đế đối với nàng thương
yêu hơn, cũng càng đau lòng hơn. Thương tiếc nàng còn bé đã bị khổ,
thương yêu nàng thật tình, đau lòng vì khi nàng còn bé lơ là nàng mà tạo thành tiếc nuối hôm nay, cũng vì nàng một người tránh né đến thôn trang càng cưng chiều hơn.
Lại nhìn phương pháp Ôn Uyển hôm nay,
mặc dù nha đầu kia biểu hiện ra ngoài sợ hãi thật sự, nhưng bà vô cùng
rõ ràng nha đầu kia chính là giả bộ. Nếu quả thật nhát gan như thế, năm
đó mới sáu tuổi, lại dám dùng kéo đả thương người. Nàng nhát gan, nàng
hiền lành, những điều này đều là ngụy trang, nhưng ngụy trang như vậy,
không chê vào đâu được, ngay cả bà cũng tìm không được sơ hở.
Ừ , Ôn Uyển hỉ nộ ai nhạc tất cả đều
biểu hiện ở trên mặt, đối với rất nhiều người mà nói đó là tâm tư đơn
thuần, chỉ có bà biết, đó mới đáng sợ nhất. Ôn Uyển càng biểu hiện nàng
không giấu tâm sự, biểu hiện nàng tùy hứng hành động, biểu hiện thiện
tâm nhân từ, mới càng khó giải quyết. Hoàng đế chính là cửu ngũ chí tôn, tay nắm giữ thiên hạ, muốn mưa được mưa muốn gió được gió, muốn cái gì
mà không được. Nhưng càng như vậy, thân ở vị trí cao, càng là người
nhiều nghi ngờ. Hoàng đế là người như vậy, thì càng hi vọng người bên
cạnh có thể không quan tâm quyền thế, tâm tư đơn thuần như một tờ giấy
trắng, người như vậy mới có thể làm cho ông cảm giác được yên tâm.
Cho nên, Ôn Uyển càng biểu hiện không
biết làm sao che dấu tính tình của mình, đem hỉ nộ ai nhạc tất cả đều
biểu hiện ở trên mặt, hoàng đế lại càng thương nàng. Bởi vì người phức
tạp, thích người đơn thuần thật tâm thiện lương. Chỉ có người như vậy,
bọn họ mới có thể chân chính đặt tâm đi sủng ái, đi thương yêu, đi
thương tiếc. Còn nữa hoàng thượng già rồi, tiền triều tranh đấu kịch
liệt, có một đứa trẻ thuần lương ở bên người như vậy, giống như châu
báu. Mà Ôn Uyển, không để cho hoàng thượng thất vọng qua. Nàng đem cái
này nắm giữ giỏi vô cùng. Tốt đến nỗi bọn họ phải khen ngợi một tiếng.
Xảy ra chuyện, nàng chạy đến thôn trang, bề ngoài là Tư Nguyệt được lợi. Trên thực tế, chỉ làm hoàng đế thương
nàng hơn. Nếu như bà suy đoán không lầm, thì Ôn Uyển cũng khẳng định
hoàng đế sẽ biết nàng nhận định Tư Nguyệt mưu sát là muốn mưu sát nàng,
nên mới bị ác mộng, mới chạy đến thôn trang. Nàng làm như vậy chính là
để cho hoàng thượng tin tưởng, nàng sợ hãi, sợ bị mưu sát. Nàng sợ hãi,
cho nên muốn ở tại thôn trang. Đây đối với hoàng thượng vốn sủng ái
nàng, lại càng mang lòng thương tiếc, chắc chắn đối với nàng thương yêu
hơn. Cho nên, trước tiên phái thái y đến thôn trang, còn đem rất nhiều
dược liệu trân quý đưa đến thôn trang.
Mà nha đầu chết tiệt kia ở Dưỡng Hòa
điện, nàng tránh Tư Nguyệt như rắn rết, giống như Tư Nguyệt chính là quỷ quái. Cũng bởi vì làm như vậy, để cho hoàng thượng tin tưởng, Tư Nguyệt mưu sát nàng, không phải ngoài ý muốn. Hoàng thượng cho dù không nói
cái gì, nhưng chuyện vốn có thể cho rằng là ngoài ý, thì lúc này tất
nhiên cũng sẽ hoài nghi, có thật là mưu sát không? Loại hoài nghi này sẽ không lập tức biểu hiện ra, nhưng lại nguy hại rất lớn. Nếu chẳng qua
là tranh giành tranh thủ tình cảm, hoàng thượng cho dù biết, tối đa cũng chỉ cười. Nhưng nếu là mưu sát, tính chất liền tuyệt đối không giống
với lúc trước. Bởi vì không có ai sẽ thích một đứa trẻ tâm tư ác độc,
chớ đừng nói chi là hoàng thượng.
Mà sự kiện lần này, nàng lại nắm chắc vô cùng. Nàng nhất định biết hoàng thượng khảo nghiệm nàng, tôi luyện
nàng. Nếu nàng không giết, đó chính là cô phụ ý tốt hoàng thượng. Nếu
như giết toàn bộ, thì lúc trước nàng biểu hiện ra nhát gan hiền lành tất cả đều là giả dối, giả vờ. Cho dù bị hoàng thượng bắt buộc, nhưng một người chân chính lương thiện nhát gan, bị vu cáo hãm hại, sẽ không nhẫn tâm giết nhiều người như vậy. Nàng ở dưới tình huống như thế, cho nên
mới cầu hoàng thượng chỉ cần trừng phạt người cầm đầu, những người khác, đều giữ một mạng. Mà giữ mệnh như vậy, còn không bằng chết đi. Chết
ngược lại được giải thoát rồi, sống như vậy, thì sống không bằng chết.
Nàng làm thế, sẽ không chút nào tổn hao gì thiện tâm lúc trước của nàng, ngược lại được danh tiếng là người khoan dung. Ở trong mắt hoàng
thượng, lại càng cho là nàng hiền hòa thuần lương, đau lòng cho nha đầu
kia. Cũng bởi vì có nhận thức như vậy, hoàng đế mới có thể mắt không
nháy mắt một cái liền đem bàn cờ Linh Lung ban cho Ôn Uyển.
“Ôn Uyển, rốt cuộc ngươi là thật tình
hay giả vờ. Mà có thể đem lòng người, suy nghĩ thấu triệt được như vậy.
Nếu như người hành động như ý trước hay là ý sau, thì ngươi so sánh với
Tô Phượng, còn đáng sợ hơn. Mà Bổn cung tin tưởng, nhất định là ý sau.”
Hiền phi nói xong liền nở nụ cười, thật sự hay là giả, thì không còn
quan trọng nữa. Quan trọng là…, hiện tại hoàng đế vô cùng thương yêu cái nha đầu này. Như vậy, gián tiếp cho Trịnh vương hi vọng lớn lao. Cũng
tạo cho bọn họ tai họa ngầm lớn.
Nghĩ đến Tư Nguyệt, Hiền phi trong lòng
thở dài một tiếng. Tư Nguyệt làm sao là đối thủ của Ôn Uyển. Xem ra quân cờ này, phải bỏ rồi. Nhưng mà bây giờ nhìn thái độ hoàng thượng, còn
mập mờ không rõ, tạm thời trước để đó, nhưng bảo nàng phải cách xa Ôn
Uyển một chút. Cái nha đầu kia, xem ra, đã hạ quyết tâm muốn cùng bà
đấu. Tư Nguyệt, không phải là đối thủ của nó.
Ôn Uyển ở trên đường, gắt gao ôm bàn cờ, giống như ôm bảo bối. Nhưng người vừa lên xe ngựa, màn xe lập tức để
xuống, mặc dù trên tay Ôn Uyển vẫn ôm bàn cờ, nhưng trên mặt nhàn nhạt
vui mừng cũng không có, ngược lại trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi. Ôm bàn
cờ, trực tiếp đến khoang sau xe nằm. Nằm ở trên một cái chăn mềm ở
khoang sau xe, cuộn mình một cái lăng lăng nhìn mui xe, ngẩn người.
Hạ Ảnh biết tính tình Ôn Uyển. Thời điểm Quận chúa trầm mặc, đại biểu đang suy nghĩ. Cho nên, nàng ở một bên yên lặng coi chừng dùm, không nói gì cắt đứt ý nghĩ Quận chúa.
Nàng giết người, hôm nay nàng đã giết
người. Trên tay nàng, rốt cục cũng dính máu tươi. Bắt đầu từ hôm nay,
nàng không còn là người thuần lương, nàng đã thành tội phạm giết người.
Không nghĩ tới, ngày này, lại tới nhanh như vậy. Ngay cả thời gian thích ứng cũng không có.
Ôn Uyển nghĩ đến mười ba người hôm nay,
nàng cùng hoàng đế vừa về tới Dưỡng Hòa điện Hiền phi liền đến. Nàng
biết mình suy đoán đúng. Nữ nhân này, chính là muốn trên tay mình dính
đầy máu tanh mới bỏ qua. Mình bây giờ, rốt cục cụng như ý nguyện của bà
ta. Không biết bàta có cho rằng bản thân bà ấy rất cơ trí không? Nữ
nhân này, thật là lợi hại.
Ôn Uyển nghĩ tới đây, cười khổ một cái.
Vì có thể sống tốt, nàng tuyệt đối không thể trốn tránh nữa rồi, không
thể khoan dung cho những người muốn hại mình. Giết người thì giết người, sau này, có lẽ còn giết người nhiều hơn. Nếu đã ở bên trong bàn cờ, thì ai cũng không thể chạy trốn được. Muốn chạy trốn, kết quả chỉ có một
con đường, đó chính là chết. Nàng không muốn chết, nàng phải sống. Như
vậy đối thủ nhất định phải chết.
Nhưng để đối thủ đi tìm chết sao? Ôn
Uyển nghĩ tới đây, nghĩ đến người đàn bà kia. Nghĩ đến chỉ cần cùng Hiền phi đấu, trong lòng nàng liền bốc lên một cổ hàn khí. Nàng cùng Hiền
phi đấu à? Nàng có cái khả năng này sao? Nàng có thể thắng sao? Ôn Uyển
cười khổ, nàng không có một chút lòng tin. Cùng địch nhân đối trận, ngay cả lòng tin cũng không có, còn không có ra trận, nàng cũng đã thua. Xem ra, con đường này đi không thông.
Đó chỉ là ý nghĩ, cung đấu thì tuyệt đối không thể đi đấu. Không chỉ có sẽ không thắng, chỉ cần hành động ở
phương diện này, chỉ làm nàng bị chết nhanh hơn.
Khụ, ông ngoại hoàng đế rốt cuộc có ý
gì? Đều nói tâm hoàng đế khó dò, hiện tại nàng rốt cục cảm nhận được,
tâm tư ông ngoại hoàng đế, đúng là không thể đi đoán. Bởi vì ngươi suy
đoán không ra. Nói ông đối với Triệu vương kỳ vọng lớn, có tính toán lập Triệu vương làm thái tử, rồi lại cho cậu Trịnh vương cơ hội, còn trù
tính cậu. Nói ông đối với cậu Trịnh vương kỳ vọng lớn, liền cho Triệu
vương từng bước đối với cậu ép sát. Nghĩ không ra, Ôn Uyển cũng không
muốn nghĩ. Nàng mặc dù đã quyết định không tránh, nhưng kết quả như thế
nào, đều ở trong lòng ông ngoại. Hiện tại chỉ hy vọng, nếu cuối cùng là
Triệu vương lên ngôi, ông ngoại hoàng đế nghĩ tình nàng thật lòng kính
yêu ông, cùng cậu Trịnh vương vẫn cẩn trọng, có thể cho bọn họ một con
đường, một con đường lui.
“Quận chúa, đến rồi.” Hạ Ảnh nhẹ giọng nhắc nhở Ôn Uyển.
Ôn Uyển vào phủ đệ Quận chúa, soi gương, nhìn sắc mặt không phải là rất tốt. Lúc này mà đi làm khách, hình dáng
này không tốt. Không có biện pháp, chỉ đành phải bôi phấn lên.
Hành động này khiến cho mấy nha hoàn
chung quanh cảm thấy quái dị, nữ tử cổ đại đến mười tuổi, ai mà không
thích trang điểm trang phục. Quận chúa nói hiện tại chính là thời tiết
tốt nhất cho da thịt, bôi những thứ đó, đối với da ngược lại không tốt.
Cho nên trong tình hình chung, là không bôi gì.
Trở lại phủ đệ, Ôn Uyển đem cung trang
bên ngoài thay đổi, đổi thành một đoạn tây áo vải, phía dưới có làn váy
trăm đường gấp, trên đầu kiểu tóc búi thành trái đào đáng yêu, đem những thứ trâm phượng tất cả đều đổi, hai bên cài lên hoa mai ngọc trai. Bên
ngoài phủ thêm áo choàng lông chim chồn tía. Ôn Uyển nhìn vào gương,
thoạt nhìn đúng thật là đứa trẻ xinh đẹp khiến người yêu thích, mới xem
như hài lòng gật đầu.
Trang phục thỏa đáng, Ôn Uyển ôm bàn cờ, đi phủ Trịnh Vương. Trước đi bái phỏng mợ Vương Phi, thuận tiện có thể
hướng Trịnh vương khoe nàng mới được cái lễ vật này. Dĩ nhiên, lần này
khác với ngày thường lui tới, nàng còn đem những thứ lễ vật khác. Tính
toán thấy trước đám người Vương Phi, lại đi tìm cậu đánh cờ. Lần trước
đánh chưa đã ghiền, lần này phải đánh cho đã nghiền.
Lên xe ngựa, vừa đến Vương Phủ, mới biết Trịnh vương đi ra ngoài cùng người hầu còn không có trở về. Ôn Uyển lúc này cũng không phải đặc biệt đến tìm cậu Trịnh vương, nàng là đặc biệt
tới bái phóng Trịnh vương phi cùng ra mắt một đám biểu huynh muội. Quyết định của nàng là chờ thêm giữa buổi trưa, dùng xong thiện, cùng cậu
đánh hai bàn cờ nữa.
“Nha, Ôn Uyển, đến đây, tới ngồi bên mợ
này. Đúng là con với cậu lớn lên giống như cùng một khuông in ra. Cũng
chỉ là nghe nói, quả thật thấy rồi, mới tin tưởng.” Đến chính phòng,
Vương Phi lôi kéo Ôn Uyển nói chuyện. Vừa nói vừa cẩn thận đánh giá Ôn
Uyển. Nhìn ánh mắt, mũi, miệng, thật đúng như một khuông in ra. Mười mấy đứa con gái, trong đó chỉ có lão Lục cũng chỉ có năm phần giống, coi
như là giống một chút. Khó trách sủng ái Ôn Uyển như vậy. Nhìn thấy
nàng, tất nhiên giống như nhìn thấy bản thân, không thể không thương yêu a!
Ôn Uyển cũng cẩn thận đánh giá Trịnh
vương phi một phen, chỉ thấy Trịnh vương phi kéo một búi tóc cao, cài
trâm ngọc phỉ thúy vàng ròng, hai bên đối xứng là bộ ngọc châu phượng
hoàng, thân mặc áo màu hồng thêu phượng mẫu đan bằng chỉ kim tuyến, kết
hợp với áo khoác lông chồn tía. Ngôn hành cử chỉ đoan trang thanh tao
nhàn nhã. Hướng về phía Ôn Uyển nói chuyện, trên mặt ôn hòa cười.
Ôn Uyển biết Trịnh vương phi năm nay ba
mươi tuổi, cùng tuổi với cậu. Kỳ Ngôn ca năm nay tuổi mụ cũng có mười
lăm. Mặc dù nói, ở cổ đại nữ nhân ba mươi tuổi chính là thiếu phụ có
chồng lớn tuổi, nhưng Trịnh vương phi cũng không có bất kỳ khuynh hướng
thiếu phụ có chồng lớn tuổi nào, nhìn nét mặt toả sáng, khuôn mặt cũng
rất trẻ tuổi.
Ôn Uyển nhìn gật đầu, cậu coi như có
phúc phần. mợ Vương Phi này, thoạt nhìn chính là vợ hiền lành, nhìn ra
cũng là người có phúc tướng có lòng tốt. Đối với Ôn Uyển nàng vô cùng từ ái, nói chuyện cũng rất ôn nhu. Làm cho Ôn Uyển cảm thấy rất thân cận,
trong lòng sinh ra một cổ cảm giác thân mật. Nói như thế nào, thì cũng
là mợ ruột thịt, người một nhà thôi.
Đời trước nàng rất khát vọng được người
nhà nhìn nhận, để cho bà nội cùng người trong nhà thích nàng. Nhưng các
nàng cũng không thói quen ở cùng mình. Cũng bởi vì nàng nhạy cảm và hay
sợ, cuối cùng cùng người nhà giống như người lạ. Đời này, cùng người
Bình gia, so sánh với người dưng còn kém hơn. Đối với nàng mà nói, đó
chính là một cái gánh nặng, lúc nào cũng muốn quăng gánh nặng đó đi. Cho nên, thấy trên mặt Trịnh vương phi chân tâm thật ý ân cần, nàng kỳ thực rất vui vẻ.