Edit: Thu Huyền
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày hôm đó Ôn Uyển đang tính toán tiền lời trong một tháng từ danh
sách sản nghiệp. Cũng không tệ lắm, bây giờ tiền lời mỗi tháng từ danh
sách sản nghiệp cộng lại cũng được hơn hai mươi vạn lạng bạc, làm cho Ôn Uyển mừng đến không khép miệng lại được. Nàng đang tính toán, đem tiền
lời mấy tháng này toàn bộ gom lại, đưa đến ngân hàng Quảng Nguyên, xem
như nhập tiền cổ phần cho cậu hoàng đế.
Trong tất cả những chỗ làm ăn trên danh sách của Ôn Uyển thì cũng chỉ có ngân hàng Quảng Nguyên là không kiếm ra tiền nhiều. Ngay cả Di Viên
mới mở đều có năm sáu ngàn lượng bạc thu vào sổ sách. Ôn Uyển dự định,
sau này sẽ đem nó làm thành một nơi cho người phú quý trong kinh thành
đãi tiệc rượu. Nam có Túy Tương lâu, nữ cũng nên có một nơi tụ họp.
Đương nhiên Di viên sẽ là nơi tốt nhất rồi.
“Quận chúa, quận chúa.” Hạ Ảnh lập tức chạy đến. Ôn Uyển nghe giọng
nói của nàng trong lòng thoáng chốc chìm xuống, có thể làm cho Hạ Ảnh
thất thố, nhất định là xảy ra chuyện lớn. Mà chuyện lớn gì có thể làm
cho Ôn Uyển sốt ruột, đương nhiên là xảy ra chuyện rất lớn.
Triệu Vương quả nhiên làm phản rồi. Hằng Vương và Chu Vương còn phụ
họa theo. Ngoài ra có hai vị phiên vương khác, cũng gia nhập trận doanh.
Đối với vấn đề đại sự triều chính bậc này, vốn không có liên quan gì
đến Ôn Uyển. Nhưng cờ hiệu mà Triệu Vương lấy làm cớ để khởi binh là
diệt trừ yêu nghiệt, đất nước có yêu nghiệt, chưa diệt trừ tất sẽ mất
nước.
Mà yêu nghiệt hắn nói đương nhiên là Ôn Uyển rồi.
Theo Giác Không đại sư tính ra, vào lúc sáu tuổi thì Ôn Uyển vốn đã
chết rồi, nhưng càng về sau Ôn Uyển lại có một loạt thủ đoạn, trí tuệ
siêu việt vượt qua người bình thường. Nên Ôn Uyển chỉ có thể là yêu
nghiệt, hoặc là yêu nghiệt chiếm cứ thân thể này.
Một nữ oa sáu tuổi, làm sao có thể có những thủ đoạn như thế. Chỉ
dùng một ít thời gian, đã có thể tích lũy trên trăm vạn tài phú. Rõ ràng là người phải chết đi, vì sao còn có thể sống êm đẹp như vậy. Còn trở
thành cái gì mà thiên hạ đệ nhất tài nữ vân vân, cộng thêm hôn nhân của
Ôn Uyển không thuận lợi. Người như vậy, không là yêu nghiệt thì là cái
gì.
Triệu vương vốn muốn công kích đương kim hoàng đế. Nhưng lại tìm
không ra nhược điểm để công kích. Hoàng đế là được tiên hoàng xác nhận
là con trai trưởng nên được sắc phong làm thái tử, còn có khẩu dụ và di
chiếu của tiên hoàng, các quan lại cùng tôn thất đều chứng kiến hắn kế
vị. Danh chính ngôn thuận nên tìm không thấy điểm để công kích. Hắn lên
ngôi xong cũng không có đại khai sát giới. Về phần nói hắn thị huyết
khát máu, ngoài những chuyện cũ trước kia ra thì mấy năm trở lại kinh
thành này, hắn vẫn luôn cẩn trọng, đều này tất cả triều thần đều rõ như
ban ngày.
Hoàng đế đối với việc Triệu vương làm phản đã sớm có chuẩn bị đấy.
Vừa được tin tức, liền điều binh khiển tướng, từng bước an bài có trật
tự. Không thấy chút bối rối nào. Quần thần nhìn thấy hành động này, tất
nhiên biết rõ, hoàng đế đã sớm có chuẩn bị, bên trên ổn thỏa, bên dưới
tụ nhiên cũng làm hết chức trách.
Ôn Uyển nghe được Kỳ Mộ tự thỉnh cầu xuất chinh và Hoàng đế cũng đã
đồng ý. Trong mắt nàng hiện lên thần sắc lo lắng. Hạ Dao lấy làm kỳ quái hỏi thăm: “Quận chúa, người làm sao vậy?”
Ôn Uyển nhìn những bông hoa trồng trong sân: “Vạn vật tuần hoàn,
người cũng giống như vậy.” Tuy nàng tiếp xúc với Kỳ Mộ không nhiều lắm,
nhưng Kỳ Mộ bản thân và tài học không tệ. Chỉ là bởi vì hắn giỏi võ, nên đã đem cái đó che dấu đi. Hôm nay hắn ra chiến trường, một khi đã có
quân công, sau khi trở về nhất định sẽ được phong Vương. Thái tử tính
tình thuần hậu, quyết đoán chưa đủ. Vì ba huynh đệ có cùng mẫu thân nên
hiện tại tình cảm không tệ. Nhưng mà tương lai sau này thì sao? Thân
huynh đệ cũng khó có thể ngăn cản sự hấp dẫn của cái bảo tọa kia.
Hơn nữa, Ôn Uyển luôn luôn có một loại cảm giác. Nàng cảm giác, cảm
thấy dường như có chuyện gì đó xảy ra, vượt xa khỏi sự khống chế của
nàng. Không biết có nguy hiểm gì đang đợi nàng, hoặc khảo nghiệm nàng
đây. Ôn Uyển nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chỉ hi vọng mình nghĩ nhiều
rồi.
Về phần nói bị cuốn vào trong tranh giành ngôi vị thái tử, bọn hắn
tranh đấu là chuyện của bọn hắn, chỉ cần nàng có thể đạt tới địa vị như
Thuần Vương, thì ai có thể làm gì được nàng, đến lúc đó, nàng đứng ở bên ngoài xem cuộc vui là được.
Quân báo, trận đầu thất bại.
Ôn Uyển không cảm thấy bất ngờ. Thần thái quân đội trước khi xuất
phát khá vội vàng, vốn nên tu dưỡng một đoạn thời gian rồi mới tái
chiến. Nhưng mà tình thế gấp gáp, khí thế phản quân đang tăng mạnh. Trận đầu thất bại, Ôn Uyển cảm thấy quá bình thường rồi.
Chuyện làm cho Ôn Uyển không nghĩ tới chính là, Triệu vương lại tự
tay viết cho hoàng đế một lá thư. Nói rõ chỉ cần loại trừ cái yêu nghiệt Ôn Uyển này, thì bọn hắn lập tức rút quân, không gây thêm chiến hỏa.
Còn đối ngoại tuyên bố, chỉ cần hoàng đế giết Ôn Uyển, hắn lập tức dẫn
đầu để tất cả mọi người rút quân.
Hạ Dao sắc mặt đại biến. Lúc hai quân giao chiến, quân ta lại đang bị đánh bại mà rải lời đồn đãi như vậy, có thể nói là một âm mưu thâm độc. Vì một khi thần tử sợ chết, đoán chừng sẽ dâng tấu, thỉnh cầu hoàng đế
đáp ứng yêu cầu của Triệu vương. Dù sao, không ai muốn khiêu khích nổi
lên chiến hỏa.
Ôn Uyển gỡ xuống cái vòng phỉ thúy trên tay, cầm ở trong tay thưởng thức, không hề sợ nó sẽ rớt xuống.
Hạ Dao mím môi, nhưng cái gì cũng chưa nói ra.
Ôn Uyển không có chút lo lắng nào, bỏ qua tình cảm như cha con của
nàng và hoàng đế. Chỉ dựa vào sau này hoàng đế còn cần nàng giúp đỡ kiếm tiền, nên hoàng đế không có khả năng hi sinh nàng được. Hơn nữa, nếu
như hiện tại giết nàng, tất nhiên sẽ làm rét lạnh trái tim của rất nhiều người đi theo hoàng đế. Dù sao, những người trước kia đi theo hoàng đế
đều có được địa vị cao, được ban thưởng nhiều. Mà nàng thì cái gì cũng
không muốn, còn tận tâm tận lực giúp đỡ hoàng đế trù tính. Nếu như dưới
tình huống như vậy, hoàng đế còn muốn giết nàng thì………… Ôn Uyển cười đến quyến rũ. Triệu Vương, nếu như lần này ngươi bị bắt, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.
Không ngoài sở liệu của Hạ Dao, quả thực có mấy đại thần dâng sổ con
lên, khẩn cầu hoàng đế đồng ý với Triệu Vương, giết Ôn Uyển. Giết Ôn
Uyển Quận chúa xong Triệu Vương cũng sẽ không có cớ tiếp tục khởi binh,
nếu không sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ. Cái sổ con này còn chưa có xử lý tốt, lại có người đưa tới một cái mới.
Hoàng đế giận dữ mắng mỏ, nếu Triệu Vương thật sự là người trung
hiếu, như thế nào lại tạo phản. Hoàng đế không nhìn mặt mũi bất cứ ai,
trực tiếp hạ thánh chỉ chém chết.
Trên triều đình lúc này chia làm ba phái. Một phái trung lập, một
phái chủ trương đánh, một phái chủ trương đem Ôn Uyển đưa ra ngoài dẹp
lửa giận của Triệu Vương. Đương nhiên, người của phái thứ ba vô cùng ít, nhưng người của phái thứ ba toàn bộ đều là phần tử ngoan cố.
Thái độ của Hoàng đế rất cứng rắn, ai dám dâng sổ con như vậy, một
cái giết một người. Dâng lên hai cái giết cả đôi. Con mắt cũng không
chớp lấy một cái.
Nhìn thấy nói với hoàng đế không được, liền sửa đổi đi phủ Tôn Quý Quận chúa.
Từ sau khi tiên hoàng qua đời, Ôn Uyển vẫn một mực ở tại phủ Tôn Quý
Quận chúa không có đi ra ngoài. Ở thời điểm này, nàng vẫn bảo trì ít
xuất hiện thì tốt hơn. Nhưng đối với tin tức bên ngoài, nàng đều biết
rất tường tận. Nàng thật không ngờ những phần tử ngoan cố kia, lại tìm
tới cửa của nàng.
Ôn Uyển thả sổ sách trên tay xuống, cười hỏi Hạ Dao: “Ngươi nói xem,
có phải những người này tới bảo ta tự vẫn tận trung hiếu nghĩa hay
không?”
Hạ Dao mặt đầy sương lạnh: “Nếu như bọn hắn dám, cứ cho bọn hắn đi vào, để xem còn mạng có thể ra ngoài được không?”
Một người họ Dung đi đến phủ, là phần tử nổi danh ngoan cố ở trong
triều. Người này quỳ gối trước mặt Ôn Uyển, nói một phen nghiêm nghị như vậy: “Quận chúa, vì thiên hạ muôn dân trăm họ, vì không để gây thêm
chiến hỏa nữa, lão thần cầu Quận chúa thành toàn.” Balabala tán tụng cao thượng cùng nhân đức, từ bi cùng thiện lương Ôn Uyển trước kia.
Ôn Uyển nhìn cái lão già cổ hủ này, luôn hàm chứa nụ cười, nhìn xem
lão nói đại nghĩa, nói hy sinh vì đại nghĩa, trên mặt một chút thần sắc
cũng không thay đổi. Cuối cùng, Dung đại nhân nói đến miệng lưỡi khô
khốc.
Lúc này Ôn Uyển mới mỉm cười hỏi: “Nói xong chưa?”
Dung đại nhân nhìn Ôn Uyển, thẳng lưng nói: “Xin Quận chúa nghĩ đến muôn dân trăm họ, thành toàn phần đại nghĩa này.”
Ôn Uyển nở nụ cười, cười đến đầy lệ khí, lạnh lùng nói: “Thiên hạ
muôn dân trăm họ, ta lúc nào mà không đối tốt với muôn dân trăm họ thiên hạ rồi. Thật đúng là chuyện cười, người đâu mang xuống, đem thi thể trả lại cho người nhà bọn hắn.” Dám bảo nàng chết, thực cho rằng vì nàng
ít xuất hiện, thì mặc họ muốn làm thế nào cũng được hay sao? Ai muốn cho nàng chết, thì đều phải chết.
Tin tức này truyền đi, lại không có người nào dám bảo Ôn Uyển Quận
chúa hi sinh vì đại nghĩa nữa. Nhưng cũng vào lúc này, đã xảy ra một
chuyện lớn, còn là chuyện làm cho Ôn Uyển bất ngờ.
“ Quận chúa, Hoàng thượng té xỉu ở ngự thư phòng rồi. Thái y chẩn
đoán không ra là bệnh gì, người nhanh vào cung xem đi.” Hạ Ảnh được tin
tức, lập tức chạy tới nói cho Ôn Uyển.
Ngay cả quần áo Ôn Uyển cũng không kịp đổi, mặc một thân thường phục
tiến cung. Đến nội cung khi tiến vào điện Dưỡng Hòa, đã nhìn thấy cậu
hoàng đế nằm trên giường, thần sắc bình thản. Bên cạnh, đứng rất nhiều
người.
Hoàng hậu, phi tử, thái tử, hoàng tử, cả đám vây quanh chờ đợi trong phòng.
Ôn Uyển vào tẩm cung, đẩy hết tất cả mọi người ra, chạy đến trước
giường, trông thấy hoàng đế đã ngủ rồi, ngủ rất bình thản. Tuy nhiên sự
bình thản này lại làm cho Ôn Uyển hãi hùng khiếp vía. Cái bộ dạng của
Hoàng đế, khiến cho Ôn Uyển nhớ tới lúc trước mình bị trúng độc Thụy mỹ
nhân.
Ôn Uyển nhẹ nhàng gọi: “Cậu hoàng đế, cậu hoàng đế người làm sao vậy? Cậu hoàng đế, cậu hoàng đế, người tỉnh lại đi.” Ôn Uyển kêu càng lúc
càng lớn, đáng tiếc kêu cả buổi, hoàng đế vẫn không động đậy.
Hoàng hậu vừa định mở miệng thì nhìn thoáng qua hoàng đế ở trên
giường một cái. Ánh mắt liền liếc về phía Đức phi vẫn một mực cúi đầu.
Đức phi bị hoàng hậu sai sử liền cúi đầu. Lúc ngẩng đầu thì nhẹ giọng
nói: “Quận chúa, người như vậy sẽ quấy nhiễu hoàng thượng.”
Ôn Uyển dường như không nghe thấy, chỉ kéo màn che ra rồi đi đến bên
giường, thấy Vương thái y đứng ở một bên, nàng vội vàng hỏi: “Vương thái y, cậu hoàng đế cuối cùng là bị bệnh gì, ngươi nói mau, ngươi nói mau
đi?” Cậu hoàng đế bị làm sao vậy? Trúng độc? không đúng nha, cậu hoàng
đế anh minh thần võ, cùng Triệu Vương chiến đấu nhiều năm như vậy, làm
sao có thể trúng chiêu của đối thủ. Không thể, cậu hoàng đế không có
việc gì. Ôn Uyển một mực tự nói với mình là phải tỉnh táo, tỉnh táo.
Nhưng mà, trong đầu lại toàn vang lên tiếng ong ong.
Trên mặt Vương thái y có vẻ sầu lo: “Quận chúa, Hoàng thượng là do mệt nhọc quá độ nên ngất đi.”
Ôn Uyển không tin liền hỏi lại: “Chỉ là mệt nhọc quá độ mà ngất đi,
điều này sao có thể, vậy tại sao ta gọi mà cậu vẫn bất tỉnh? Ngươi không biết? Ngươi làm sao lại không biết?”
Vương thái y cúi đầu nói: “Hoàng thượng, bởi vì mệt nhọc quá độ, dẫn
đến phát bệnh không tiện nói ra, cho nên mới té xỉu. Thần, vô năng.”
Ôn Uyển trong đầu ong ong lên. Vô năng, vô năng sao? Vậy cậu, cậu
phải làm sao bây giờ? Ôn Uyển toàn thân mềm nhũn, thoáng một cái ngồi
dưới đất, không thể nào, không thể nào? Cậu hoàng đế còn trẻ như vậy,
đúng là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh. Làm sao có thể, làm sao có thể, ở trong mắt Ôn Uyển, hoàng đế ít nhất cũng có thể sống đến niên kỷ lớn
như ông ngoại hoàng đế vậy. Cho nên, nàng sớm xuất cung, cho nên, nàng
mới không tiến cung. Bởi vì dù sao thời gian gặp mặt còn rất rất rất
nhiều.
Ôn Uyển cảm thấy, trời đất như đổ sụp xuống vậy. Cả người ngơ ngác,
bây giờ nàng mới biết được, cậu hoàng đế trẻ trung khỏe mạnh, nhưng cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào. Cậu Hoàng đế không còn, không còn. Tại
sao có thể như vậy, không thể nào, không thể nào? Ôn Uyển mờ mịt, trong
miệng lầm bẩm nói.