Edit: Nhạn Linh
Beta: Tiểu Tuyền
Bạch Thế Niên dùng thời gian hơn một tháng để lên đường, đến giữa tháng mười một rốt cục cũng tới biên quan. Ngày thứ hai tới biên quan, thị vệ A Mãnh liền đưa thiệp mời tới: “Tướng quân, Nguyên soái mời buổi tối đi dự tiệc. Khuya hôm nay trên yến hội sẽ có rất nhiều tướng lĩnh cấp cao tham dự, người có thể theo chân bọn họ tiếp xúc nhiều một chút đối với tướng quân mới có lợi.”
Bạch Thế Niên nhận thiệp nói: “Đáp lời cho người đưa thiệp tới, nói rằng ta sẽ tham gia yến hội đúng giờ.”
Bạch Thế Niên quả thật là tham gia yến hội đúng giờ. Trên yến hội, người tới đều là tướng lĩnh cao cấp trong quân doanh. Bạch Thế Niên là thiếu niên thành danh, lại dựa vào bản lãnh của mình nên ở Đại Tề có uy vọng rất cao. Mọi người ở biên quan là chú trọng quân công (công trạng trong chiến đấu), trên chiến trường nói đến chính là thực lực, mà không phải số tuổi và kinh nghiệm. Cho dù hắn chỉ có hai mươi hai tuổi đã đảm nhiệm biên quan nhị bả thủ nhưng không có ai không phục cho nên khi hắn tới phủ nguyên soái rồi, mọi người đều bắt đầu trò chuyện với Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên không kiêu ngạo không nóng nảy, ăn nói khéo léo, đã nhanh chóng giành được thiện cảm của mấy người để tâm muốn qua lại thân thiết với hắn.
Nhưng mà trong lúc cùng nhau nói chuyện, cảm giác được ánh mắt sắc bén bất thiện hướng về phía mình, Bạch Thế Niên quay đầu lại thì nhìn thấy một người vóc dáng khôi ngô, lớn lên cao lớn thô kệch, để râu quai nón, nhìn không ra số tuổi, chỉ thấy một đôi mắt to như chuông đồng lóe ra tia sáng sắc bén, vừa nhìn là biết không có ý tốt. Thấy Bạch Thế Niên nhìn về phía mình, trong mắt hắn chợt lóe lên tia âm hàn.
Bạch Thế Niên phảng phất làm như không nhìn thấy, mặt không đổi quay đầu lại, nhưng trong mắt thoáng hiện ra tia tàn khốc lại bị người chung quanh thấy. Hắn vừa tới, muốn cùng các vị tướng lãnh làm tốt quan hệ, sau này sống chung hòa hợp. Nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Dám khiêu khích hắn, có thể được, nhưng còn phải xem có cái tư cách này hay không?
Những người xung quang đang cố ý giao hảo cùng hắn, chịu khí thế lãnh liệt toàn thân hắn phát ra trong nội tâm liền tự cân nhắc.
Một nam tử râu quai nón nhìn cũng rất khôn khéo đi đến bên cạnh Bạch Thế Niên cười nói: “Bạch tướng quân, người này tên là Trần A Bố, là hữu soái (Bạch Thế Niên là Tả phó tướng, cũng là Tả phó soái ). Chức vị nguyên soái vốn là hắn có nhiều cơ hội, nhưng mà Bạch tướng quân thì lại có cơn hội hơn.”
Bạch Thế Niên lơ đãng nói tạ ơn.
Thích Tuyền năm nay đã năm mươi ba tuổi rồi nhưng thân thể vẫn cường tráng, trong khi nói chuyện khí thế mười phần, lên núi đánh chết một con cọp cũng không có vấn đề gì. Thích Tuyền nhìn thấy Bạch Thế Niên là nhất biểu nhân tài, cười nói: “Nói vậy tất cả mọi người cũng đã biết, đây là Bạch tướng quân, Hoàng Thượng tự mình chỉ định đến. Thật là thiếu niên ra anh hùng, một đời so sánh với một đời lại càng mạnh hơn. Lão phu nơi này về sau phải nhờ cậy vào Bạch tướng quân rồi.” Đây là đem Bạch Thế Niên nâng lên trên cao, đặt hắn sống trên lò lửa. Dứt lời, Bạch Thế Niên liền cảm thấy vô số ánh mắt nhìn về phía hắn.
Bạch Thế Niên cũng không khiêm nhường, hiện tại không phải là thời điểm để khiêm nhường nên liền đứng lên nói: “Bạch mỗ mới tới, đối với hết thảy sự vụ không quá quen thuộc, sau này còn phải dựa vào Nguyên soái cùng các vị tướng quân giúp đỡ.”
Trần A Bố đứng dậy: “Nghe danh Bạch tướng quân võ công cái thế đã lâu, bổn tướng muốn lãnh giáo một hai, không biết Bạch tướng quân có thể vui lòng hay không?”
Bạch Thế Niên cười nói: “Nếu Trần tướng quân có lòng, Bạch mỗ như thế nào lại để cho Trần tướng quân thất vọng. A Mãnh, cầm bảo kiếm của ta tới.” Ở trong quân, chú trọng nhất chính là thực lực. Lần này nếu như lùi bước, sau này hắn đừng nghĩ đến việc sẽ có chỗ đứng ở trong quân. Thời điểm nào nên kiêu ngạo phải kiêu ngạo, thời điểm nên thể hiện phải thể hiện.
Trần A Bố năm nay hai mươi bốn, so sánh với Bạch Thế Niên thì hơn hai tuổi, lập công vô số, cũng là một mãnh tướng trong quân doanh, là cánh tay của Nguyên soái.
Bạch Thế Niên cầm một thanh trọng kiếm, Trần A Bố dùng chính là một thanh đại đao. Đao của Trần A Bố thế công sắc bén, nhắm hướng Bạch Thế Niên đánh tới. Bạch Thế Niên hơi chút lắc mình đã tránh được nhưng đối phương vẫn liên tục ra những thế đao sắc bén hướng về phía ngực hắn. Vẫn né tránh chỉ thủ chứ không tấn công, đợi Trần A Bố thở dốc trong nháy mắt, kiếm trong tay chợt hóa thành kiếm quang, lấy khí thế không thể ngăn chặn trực tiếp hướng Trần A Bố đâm tới, công kích vô cùng mạnh mẽ, Trần A Bố không ngăn cản được liền lùi về phía sau mười bước.
Hai người cùng ra một chiêu nhưng hiệu quả lại hoàn tòan khác nhau.
Bạch Thế Niên thu kiếm: “Đa tạ.” Chẳng qua là tỷ thí, cũng không cần thiết phải phân thắng bại. Hắn đã chiếm thượng phong, nên không cần thiết phải khiến cho Trần A Bố bị thua.
Trần A Bố mặc dù không cam lòng, nhưng trước mặt mọi người cũng không nên làm quá mức: “Bạch tướng quân không hổ là Hoàng Thượng chỉ định tới, quả nhiên bất phàm.” Hai chữ phía sau dường như là cắn răng mà nói.
Bạch Thế Niên cười nhạt, biểu lộ phong phạm đại tướng của mình. Nụ cười này, chiếm được không ít hảo cảm của tướng lĩnh.
Thích Tuyền cũng âm thầm gật đầu, hành xử ung dung, ứng đối khéo léo, chừng hai mươi tuổi đã được như ngày hôm nay quả thật là bất phàm.
Thích Tuyền trở lại hậu viện, một cô gái trẻ tuổi tiến lên, quấn cánh tay của hắn hỏi: “Phụ thân, Bạch tướng quân kia có phải đúng như trong truyền thuyết là một anh hùng cái thế tràn đầy phong độ không?”
Thích Tuyền tán thưởng nói: “Đúng là nhân tài khó có được. Chờ thêm hai ngày sẽ để cho hắn vào phủ, con tự mình xem qua một chút.” Nữ nhi của hắn là Lệ Nương năm nay cũng đã mười sáu rồi, những người đến cầu hôn cũng đạp hỏng cả cửa nhà hắn. Nhưng Lệ Nương ánh mắt rất cao, không có nhìn trúng ai. Lần này hắn nghe nói Hoàng Thượng chỉ định Bạch Thế Niên tới. Hắn đã phái người đi hỏi thăm thì biết Bạch Thế Niên cũng chưa lấy vợ. Nên trong lòng có cái ý nghĩ này, cửa hôn nhân này đối với tương lai của Thích gia bọn họ là vô cùng tốt. Hôm nay nhìn thấy được tận mặt Bạch Thế Niên, lại càng xác định cái chủ ý này.
Mấy ngày sau, Bạch Thế Niên liền nhận được lời mời riêng của Nguyên soái vào thăm phủ của hắn. Bạch Thế Niên mới tới chưa đến mười ngày, Thích Tuyền liến chiếu cố hắn vượt qua hẳn các thuộc hạ bình thường. Bạch Thế Niên cũng không phải là thanh niên mười sáu. Trên đời này, trừ cha mẹ ruột ra thì không người nào không có ý đồ mà lại vô duyên vô cớ đối tốt với mình. Đối với ngươi tốt nhất định là có mưu đồ. Mặc dù hắn không biết Thích Tuyền tính toán hắn cái gì, nhưng là binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, hắn cũng không sợ.
Vào phủ Nguyên soái, nơi này không thể so với kinh thành. Kiến trúc phòng ốc dựa theo đặc điểm địa hình, chẳng qua là bố trí tương đối xảo diệu, rất tinh tế (khác với chỗ ở của hắn). Hiển nhiên đây là kết quả của sự dụng tâm của nữ nhân trong phủ đệ.
Bạch Thế Niên nhìn kiến trúc nơi này, bỗng dưng lại nhớ tới Vĩnh Ninh Cung, kiến trúc xa hoa xa xỉ, phối hợp với cách bố trí đơn giản đến tận cùng, nhưng lại không thể nói là không hài hòa, thật dường như nó vốn nên như thế. Mà ở trong đó, kiến trúc rộng lớn, nhưng lại được bố trí vô cùng tinh xảo tỉ mỉ, bố trí làm cho người ta nhìn rất hài hòa, nhìn kĩ lại có cảm giác thiếu một chút gì đó. Bạch Thế Niên mỉm cười lắc đầu nói, có thể bởi vì Vĩnh Ninh Cung coi như là nửa ngôi nhà của Thanh Nhi, khiến hắn luôn vô thức mà nghĩ về nơi đó, cũng không biết Thanh Nhi ở trên trời sống có tốt hay không?
Thích Tuyền thấy Bạch Thế Niên thì vô cùng yêu thích. Hai người hàn huyên một hồi, khi thấy hắn nói năng, học thức cũng không tầm thường, Thích Tuyền lại càng hài lòng, cười ha hả ra tiếng: “Nếu có cái gì cần dùng đến cứ nói với ta. Hiện tại mùa đông giá rét, chính là thời điểm nghỉ ngơi và hồi phục. Chờ đầu mùa xuân năm sau, thát tử lại tới xâm chiếm, ngươi phải có chuẩn bị.”
Bạch Thế Niên máy móc nói: “Rất tốt. Có Nguyên soái chiếu cố, hết thảy đều rất thuận lợi.” lời nói mang theo sự thương lượng.
Hai người đang nói, nghe thấy một trận tiếng bước chân nhỏ vụn. Một cô gái mặc xiêm y đỏ tươi, tha thướt mềm mại đi tới, dịu dàng nói: “Cha, có chuyện gì mà vui vẻ như thế?”
Thấy cô gái đi ra mặc một thân áo váy màu xanh lá mạ thêu hồng mai. Ba nghìn sợi tóc búi thành một búi, cài một chiếc ngọc trâm lỏng lẻo ở trên, lại cài thêm một Kim Bộ Dao, trang sức ngọc trai thật dài rủ xuống lắc lư rung động. Một thân da thịt mềm mại lại có sắc xanh phụ trợ khiến nó càng mịn màng như sứ trắng, da thịt căng mịn dường như bấm vào là có thể chảy ra nước, một đôi mắt mang tình ý ngượng ngùng, xa xăm mà mông lung, lông mi dày như quạt lông chớp động, dưới cánh mũi thẳng tắp là môi hồng kiềm diễm ướt át.
Ở biên quan, bởi vì gió lớn mặt trời chói chang, da của các cô gái đều thô ráp, để có da thịt nhẵn mịn như vậy, phải tốn hao công sức bảo dưỡng thật tỉ mỉ mới có được. Mỹ nhân như thế đối với nam nhân khác mà nói có lẽ có sức hấp dẫn, đáng tiếc vị tiểu mỹ nhân này gặp chính là Bạch Thế Niên. Mỹ nhân so với nàng đẹp hơn gấp mấy lần như Lý Ngọc Tuyết, Bạch Thế Niên cũng không động tâm. Hôm nay, lại càng không chớp mắt một cái.
Thích Tuyền đối với phản ứng của Bạch Thế Niên rất sửng sốt, anh hùng thích mỹ nhân chính là truyền thuyết không bao giờ cổ. Lại không nghĩ rằng Bạch Thế Niên không để tâm đến mỹ nhân đúng như truyền thuyết. Lập tức lại càng vui lên, cười ha hả nói: “Thế chất, đây là tiểu nữ Lệ Nương. Lệ Nương, bàn về họ hàng, con nên gọi Thế Niên một tiếng biểu ca. Sao còn không hành lễ?”
Lệ Nương nhẹ nhàng khẽ chào: “Biểu ca mạnh khỏe, Lệ Nương xin có lễ.” Ngẩng đầu vừa nhìn lên đã thấy một đôi mắt sáng ngời. Người lớn lên ở biên quan, không có nhiều cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Thấy nam tử trước mắt tràn đầy chí khí dương cương, tuấn lãng bất phàm, trên mặt Lệ Nương bỗng ửng đỏ.
Bạch Thế Niên vẫn quy củ mà đáp lễ lại nhưng không có bất kì biểu hiện nào khác. Nói chuyện thêm một lúc, Thích Tuyền vờ vô ý mà nói đến chuyện kết hôn. Bạch Thế Niên cũng không có để ý tới, khiến Thích Tuyền lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không nói thêm lời nào.
Nói thêm mấy câu Bạch Thế Niên liền trở về phủ đệ của mình, cũng không thèm nhìn mỹ nhân nhiều thêm một cái.
Lệ Nương lôi kéo tay Thích Tuyền dịu dàng nói: “Cha, Bạch tướng quân thật không có lấy vợ sao?” Hiển nhiên là nàng cực kỳ vừa ý Bạch thế Niên. Lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thế Niên, Lệ Nương đã biết đây là người mà nàng một mực chờ đợi.
Thích Tuyền rất quen thuộc đối với việc hôn nhân của Bạch Thế Niên: “Còn chưa lấy vợ, trước khi tới nơi này đã có một thị thiếp thu một thông phòng.”
Ánh mắt Thích Lệ Nương sáng lên. Chỉ là nhìn thần thái kia dường như đã có người trong lòng, nhưng nếu là người không để tâm thì mình nên làm cái gì bây giờ? Không, ngay cả đã có người trong lòng, nàng cũng không thể buông tha. Hạnh phúc của mình, thì phải tranh thủ.
Ở trên đường Bạch Thế Niên hỏi người bên cạnh: “Thích tướng quân thành thân ở đây, có ba nữ hai nam? Cô gái này là con thứ mấy?”
Bạch Thế Niên cố ý chọn binh sĩ hàng năm ở biên quan làm tùy tùng, binh sĩ nghe lời hắn hỏi vội vàng đáp: “Là con gái thứ ba của Nguyên soái, tên là Lệ Nương. Tướng quân, Thích tiểu thư này là đệ nhất mỹ nhân ở biên quan. Trần tướng quân vẫn luôn ái mộ Thích Tam tiểu thư, đã từng hướng Nguyên soái cầu hôn nhưng Nguyên soái đều lấy lý do Thích Tam tiểu thư còn nhỏ, hãy để thêm hai năm nữa. Hôm nay tướng quân tới, nhất định có thể lấy được trái tim Thích tiểu thư, lấy đệ nhất mỹ nhân này về nhà.”
Bạch Thế Niên sắc mặt nhàn nhạt nói: “Lời này sau này không nên nói nữa, ta đã lấy vợ rồi.” Thích Lệ Nương vừa nhìn đã là cô gái có lòng tính toán, bày đặt nói nữ nhi còn nhỏ. Hơn nữa, sau này hắn sẽ có nữ nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy vợ. Thân phận của Thích Lệ Nương như vậy cũng không thể làm thiếp của hắn. Bạch Thế Niên không chút nghĩ ngợi cái vấn đề này, chuyện trước mắt là phải bắt tay vào việc tiếp nhận và chỉnh đốn sự vụ.
Người phía dưới đều ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tin tức bọn họ lấy được đều nói tướng quân chưa lấy vợ, làm sao lại có vợ rồi.
Thích Tuyền nghe được những lời này, sắc mặt liền phát lạnh. Chẳng lẽ tin tức hắn nhận được là sai, lập tức truyền tin trở lại kinh thành sai người tra rõ chuyện này.