Edit: Asita
Một đoàn này không hề có việc đánh nhau, cả đám Mao Tân Trạch không
kịp làm gì đã bị đánh cho nằm đo đất kêu oa oa. Lần này Đông Thanh hạ
thủ so với đầu năm đánh đám quần áo lụa là kia thì nặng hơn nhiều, không để cho bọn họ bị thiếu tay thiếu chân đã là từ bi rồi. Đông Thanh chỉ
mấy kẻ đang nằm trên mặt đất, lớn lối kêu:” Lần này bỏ qua cho các
ngươi, nếu có lần sau, sẽ cắt đứt chân của các ngươi.”
Ôn Uyển cảm giác có người đang nhìn mình, liếc nhìn xung quanh thì
không nhìn thấy gì cả. Đông Thanh ở bên cạnh hỏi:” Công tử, sao vậy? Có
phải có gì không thích hợp hay không. Nếu không thỏa đáng chúng ta trở
về thôi.” Trải qua chuyện lần trước, hiện tại Đông Thanh rất cẩn thận.
Ôn Uyển cảm giác rất rõ có người nhìn mình nhưng lại không nhìn thấy
người, cảm giác như vậy thật không tốt. Nghe thấy lời nói của Đông Thanh trong lòng nàng liền sinh ra cảnh giác, vì có chuyện lần trước, Ôn Uyển thấy tốt hơn là nhanh nhanh đi về nhà, liền vội vàng mang theo thị vệ
về vương phủ.
Mẫu thân của Mao Tân Trạch thấy hắn bị đánh cho thành đầu heo, thì
khóc đến hôn Thiên động địa (kêu trời kêu đất), mang theo hắn đến vương
phủ đòi công đạo nhưng cả bóng người cũng không gặp, Thuần vương phi
cười ha ha hóa giải.
Mao phu nhân trong lòng cực kỳ căm tức, một tiểu tử tới từ Giang Nam
cũng thật cuồng vọng, ỷ có chỗ dựa là Thuần Vương phủ dám làm xằng làm
bậy. Mao phu nhân lập tức đi vào hoàng cung, để Đức Phi trước mặt hoàng
thượng nhắc tới, đả kích Thuần Vương.
Đức Phi nhận được tin tức giận dữ vô cùng, một tên dân đen nho nhỏ ở
Giang Nam, lại dám đánh cháu ruột của nàng, thật đúng là ăn gan hùm mật
gấu (to gan lớn mật). Cục tức này làm sao nàng có thể nhịn được, coi như có Thuần Vương là chỗ dựa thì thế nào, khoản nợ này nàng ghi tạc trên
đầu Thuần Vương.
“Hoàng thượng, thói đời bây giờ thật không chịu nổi. Một tên sĩ tử
nho nhỏ ở Giang Nam cũng dám ăn to nói lớn, tuổi còn nhỏ mà dám nhận tài đánh cờ của hắn vô địch thiên hạ. Người cuồng vọng như thế nô tì lần
đầu tiên nghe được.” Đức Phi đi theo Hoàng đế làm nũng.
“Người nào mà có khẩu khí lớn như thế?” Hoàng đế nghe được cảm thấy rất hứng thú.
“Chính là cháu của Thuần Vương phi, tiểu sĩ tử tới từ Giang Nam, tên
là Giang Thủ Vọng. Tuổi còn nhỏ mà vô cùng càn rỡ, thật khiến người ta
thấy những điều chưa hề thấy.” Đức Phi than thở.
“Giang Thủ Vọng? Nàng từ nơi nào nghe thấy như vậy. Trẫm nghe Thuần
Vương nói đứa bé kia khiêm nhường nhẫn nhịn, phẩm tính thuần lương. Làm
ra Bình sinh Chí trẫm cũng xem qua, đúng là thiếu niên có tài. Trẫm còn
định qua mấy ngày nữa tuyên hắn tiến cung diện thánh. Làm sao đang tốt
đẹp lại có nhàn ngôn toái ngữ ( lời nói bàn luận nhàn rỗi không hay ho)
đến bực này.” Hoàng đế sau khi nghe xong liền trầm mặt xuống. Lại dám
nói bậy về Ôn Uyển như vậy, Ôn Uyển trong mắt ông là ngàn tốt vạn tốt,
không có một chút tỳ vết nào.
“Những kẻ này thật ghê tởm, là tại nô tì không tra xét kỹ, nghe thấy
người khác nói như vậy, kính xin Hoàng thượng thứ tội.” Đức Phi nghe
Hoàng Thượng khẩu khí không vui, trong lòng liền căng thẳng, lập tức đổi thái độ nói.
“Lần này không tính, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa.”
Hoàng đế trở mình, ngủ thật say, để lại Đức Phi lòng như phiên giang đảo hải (quay cuồng). Tên Giang Thủ Vọng này đến tột cùng là người như thế
nào, thế nhưng có thể khiến Thuần Vương sùng bái, ngay cả Hoàng Thượng
cũng bảo vệ hắn. Không được, phải để cho người ta đi điều tra thật kỹ.
Ngày hôm sau, Đức Phi gửi tin về nhà, sai người đi Giang Nam điều tra rõ về Giang Thủ Vọng xem có điểm gì đặc thù.
Hiền Phi nhận được tin tức cũng không đặt ở trong lòng, chỉ thấy có
chút quái dị. Hiện tại tất cả tinh thần của nàng đều đặt ở Ôn Tuyền thôn trang. Nghe được tin tức nói bệnh của Ôn Uyển quận chúa đã bắt đầu có
khuynh hướng chuyển biến tốt đẹp.
” Kỳ Huyên, Huynh phái người đi Giang Nam điều tra thêm đi, ta cảm
thấy Giang Thủ Vọng này có chút quái dị, về phần quái dị ở chỗ nào, ta
cũng không thể nói rõ.” Từ Trọng Nhiên cẩn thận khuyên.
“Người có chút tài, kiêu ngạo không biên giới, huynh không cần coi
trọng hắn.” Yến Kỳ Huyên thật ra vô cùng không thích thái độ cuồng vọng
của Giang Thủ Vọng. Hắn là con trai của thân vương, là vương tử Hoàng
tôn chân chính, có thể được hắn tự mình mộ danh bái phỏng là cho hắn ta
rất nhiều mặt mũi (nể trọng, vinh dự), không nghĩ tới lại bị hắn ta lạnh mặt từ chối. Mặc dù không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng hắn cảm
thấy rất khó chịu, người không biết điều như thế cần quan tâm tới hắn
ta làm gì.
“Không phải đâu, ta thật sự cảm thấy tên Giang Thủ Vọng này không đơn giản. Huynh nghĩ mà xem, hắn tình nguyện cùng hai kẻ lỗ mãng quần lụa
áo là như Yến Kỳ Hiên và La Thủ Huân thâm giao nhưng lại cự tuyệt kết
giao cùng Tào Tụng. Người có tài học tuyệt đối sẽ không làm chuyện như
thế, huống chi là danh gia vọng tộc ở Giang Nam. Điều này rất không hợp
tình hợp lý. Hơn nữa ta thấy khi hắn để thị vệ đánh Mao Tân Trạch, trong mắt tràn đầy châm biếm, thậm chí còn chứa giễu cợt. Mao Tân Trạch là
cháu ruột của Đức Phi nương nương, hắn chỉ là sĩ tử Giang Nam thế nhưng
không sợ chút nào. Khó hiểu hơn chính là bên cạnh hắn ta có sáu hảo thủ
nhất đẳng. Ỷ thế đến bực này, Kỳ Huyên huynh không cảm thấy quái dị sao. Giang Thủ Vọng chẳng qua chỉ là cháu của Thuần Vương phi, chẳng lẽ đáng giá để Thuần Vương bỏ ra công sức lớn như vậy bảo vệ, vì hắn không sợ
cùng Chỉ Thân Vương Phủ trở mặt. Ta cảm thấy vô cùng khác thường, chẳng
qua là quái dị ở chỗ nào ta lại không nói rõ được. Hay là đi điều tra
thêm, xem một chút có chuyện gì xảy ra?” Từ Trọng Nhiên cảm thấy quái
dị, nhưng thật sự không nghĩ ra được.
“Không phải Thuần vương chú ý hắn, mà là Thuần thế tử chú ý hắn.
Huynh không nhìn thấy ánh mắt Yến Kỳ Hiên nhìn Giang Thủ Vọng, ta đoán
Mao Tân Trạch sẽ có rắc rối. Về phần chuyện huynh nói, huynh không nên
suy nghĩ nhiều. Một kẻ từ Giang Nam tới, tính tình có chút quái dị là
bình thường, những cái khác ta không nhìn ra cái gì đặc biệt, không cần
vì hắn lãng phí tinh lực. Nếu hắn thật sự có tài, vài năm sau tự nhiên
sẽ vào triều, đến lúc đó hết thảy đã thành định cục, nếu hắn muốn được
ta lấy lòng có cầu cũng không được. Hiện tại cho dù có tài danh hơn nữa
đối với ta cũng vô dụng. Hiện tại nên chú ý là triều đình phân tranh
không ngừng, phụ vương ta liên tục bị Triệu vương chèn ép, Hoàng tổ phụ
cũng tùy ý thế lực của Triệu Vương bành trướng. Gần đây tâm tình của phụ vương ta không tốt, ta tạm thời không muốn có nhiều chuyện khiến phụ
vương ta thêm mệt mỏi. ” Yến Kỳ Huyên phiền não.
“Bệnh tình của Ôn Uyển quận chú vẫn như trước sao?” Từ Trọng Nhiên
nghe thấy Kỳ Huyên nói thế cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, lặp tức
thuận theo lời hắn hỏi.
“Phụ vương ta chưa nói gì, nhưng nhìn bộ dáng của Người cũng không
thấy có gì bất ngờ. Mẫu phi ta nói muốn đến thôn trang tự mình chiếu cố
Quận chúa nhưng phụ vương không cho phép. Cũng thật không đúng lúc, vào
thời khắc mấu chốt biểu muội lại bị bệnh, thật khiến người ta đau đầu.
Biểu muội thông tuệ hơn người, có nàng ở bên cạnh Hoàng gia gia sẽ khiến cho phụ vương có một trợ lực lớn. Thế mà đúng vào thời khắc mấu chốt
lại ngã bệnh. Mẫu phi ta cũng muốn phụ vương đưa tỷ tỷ vào trong hoàng
cung làm bạn Hoàng gia gia, nhưng bị phụ vương cự tuyệt. Nói đến chuyện
này ta cũng thấy đau đầu. Lần đó hảo hảo gặp mặt thế mà lại thành dạng
kia, tỷ tỷ của ta thật không biết suy nghĩ thế nào, khiến cho Ôn Uyển
biểu muội kể từ hôm đó không thèm gặp bất cứ người nào trong vương phủ
trừ phụ vương.” Yến Kỳ Huyên rất muốn được cùng phụ vương chia sẻ, nhưng việc này hắn căn bản không giúp đỡ được.
“Tra không ra dấu vết sao?” Từ Trọng Nhiên kinh ngạc hỏi.
“Từ chỗ phụ vương ta nhìn không ra dấu vết, cũng không biết phụ vương nghĩ như thế nào? Cho dù Người bận rộn, không thể phân thân, cũng nên
phái một hai người thân cận đến thôn trang cùng biểu muội, trấn an nàng. Cứ để Biểu muội một người cô đơn ở thôn trang, đến khi biểu muội tốt
hơn quay trở lại kinh thành cũng sẽ có hiềm khích với phụ vương và Trịnh vương phủ, lúc ấy không thành trợ lực mà lại thành lực cản. Ta thật sự
không rõ phụ vương đang nghĩ gì, tiếp tục như vậy, tình thế đối với
chúng ta thật bất lợi. Nhiều chuyện xảy ra, nhưng phụ vương vẫn án binh
bất động, tùy ý Triệu vương khi dễ, không ra mặt cũng không phản kháng.
Ta thật nghĩ không ra, còn tiếp tục như vậy, vạn nhất đại cục đã định,
thì có thể không còn cơ hội.” Yến Kỳ Huyên càng nói càng lo âu.
“Vương gia thương nhất chính là Quận chúa, Người làm như vậy nhất
định có lý do. Huynh không cần quá lo lắng.” Từ Trọng Nhiên khuyên giải, trong dầu hắn thoáng hiện ra một ý nhưng quá nhanh khiến hắn không kịp
nắm bắt.
Ở Ôn Tuyền thôn trang, Bình quốc công cuối cùng cũng thành công kéo
Bình Hướng Hi đến. Lần này có Quốc công gia, Tứ lão gia, Thượng Đường,
Thượng Kỳ cùng nhau làm công tác tư tưởng với hắn, cuối cùng Quốc công
gia hỏi hắn có phải muốn phá hủy tiền đồ hai đứa con trai của hắn, hơn
nữa vô cùng rõ ràng nói cho hắn biết, nếu Trịnh vương đăng cơ, hai con
trai của hắn dù có đọc nhiều sách hơn nữa cũng vô dụng, bởi vì bọn họ cả đời cũng đừng mong vào được quan trường.
Không được lòng hoàng đế, cho dù vào quan trường cũng bị trị rất
thảm. Bình Hướng Hi có hai nhược điểm lớn, một chính là tai mềm, bị nữ
nhân nói hai câu đã dao động, hai chính là hai con trai – huyết mạch của hắn.
Vì lý do như vậy, rốt cuộc cũng thuyết phục được Bình Hướng Hi, để
hắn miễn cưỡng mang theo Thượng Đường cùng Thượng Kỳ, Thượng Lân đi theo Quốc công gia đến thăm nữ nhi sắp chết.
Đáng tiếc đến thôn trang Ôn Uyển cũng không gặp bọn họ, Hạ Thu đi ra
nói:” Quốc công gia, Ngũ lão gia, Quận chú hiện tại đang ở thời điểm mấu chốt, không thể gặp người ta.”
Quốc công gia cẩn thận hỏi:”Bệnh tình của Ôn Uyển như thế nào?”
Hạ Thu suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp:” Bệnh tình của quận chúa
hôm nay đã có chuyển biến tốt đẹp. Thái y nói nếu không phát bệnh nữa
thì rất nhanh có thể khống chế. Cho nên tại thời khác mấu chốt như bây
giờ, thái y nói Quận chúa không nên gặp người khác.”
Bình Hướng Hi chán nản, đi nửa ngày trời đến bóng người cũng không
gặp:” Ngươi đi nói cho nàng biết ta đến thăm nàng, hỏi nàng có gặp
không?”
Hạ Thu sắc mặt không đổi đáp:” Ngũ lão gia tha lỗi, Hoàng thượng đã
phân phó, bất kỳ chuyện gì bất lợi cho bệnh tình của Quận chúa đều cự
tuyệt. Thái y nói hiện tại Quận chúa đang ở thời khác mấu chốt không thể quấy nhiễu cho nên ta không thể đem lời này truyền cho Quận chúa.”
Không truyền lời, sẽ không thể nói Quận chúa bất hiếu, muốn trách cũng
chỉ trách đến nàng.
Bình Hướng Hi thấy nàng ngay cả Hoàng đế cũng lôi ra, còn muốn nói gì đó nhưng bị Quốc công gia lôi đi. Trên đường về, Bình Hướng Hi rất tức
giận, biết thế đã không đến. Tức giận quá mức, cũng không biết có phải
là trùng hợp hay không, xe ngựa bị sa vào hố rồi trời bỗng nhiên đổ mưa. Lúc Bình Hướng Hi xuống xe ngựa, thì bị trật eo, sau không chịu được
nhưng vì trời mưa nên không thể ngồi cáng trở về, đành phải ngồi trên xe ngựa, xe ngựa xóc nảy khiến hắn kêu khổ thấu trời. Trở lại kinh thành
mời đại phu tới khám, đại phu nói ít nhất phải dưững hai đến ba tháng
mới có thể lành.
Quốc công gia nhìn đệ đệ ruột thịt này, không có gì có thể diễn tả tâm tình của hắn giờ phút này.