Edit: Lợn Bay
Beta: Tiểu Tuyền
Hoàng đế cùng Ôn Uyển hàn huyên xong thì bàn đến chính sự, lại nói một chuyện dính đến cả công và tư: “Bình Thượng Đường đã bị giam một thời gian dài như vậy cũng đã đủ. Ôn Uyển, ta thấy cũng nên thả hắn ra rồi.”
Ôn Uyển gật đầu cười nói: “Cậu Hoàng Đế người nói như thế nào thì như thế ấy.” Có lần dạy dỗ này cũng đã đem tất cả ngạo khí của Bình Thượng Đường mài mòn hết. Tin tưởng Bình Thượng Đường cũng không dám tới lải nhải khiến cho nàng mệt mỏi nữa.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển như vậy, cười nói: “Con yên tâm, Bình Thượng Đường cũng không phải là Bình Hướng Hi, hắn không dám tới nói con đâu.” Trừ phi thật sự muốn chết, nếu không hiện tại chỉ có thể đi nịnh bợ lấy lòng Ôn Uyển, còn dám làm cho Ôn Uyển ngột ngạt sao? Nếu thật sự dám liền trực tiếp diệt đi, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy. Dù sao cũng còn có một Phúc Ca Nhi có thể truyền thừa hương khói cho Hoàng tỷ.
Tô Chân nhận được tin tức, nói chỉ cần đem tất cả ngân lượng Bình Thượng Đường tham ô hối lộ gom đủ nộp lại quốc khố, liền có thể đem người thả ra.
Tô Chân vội hỏi bao nhiêu ngân lượng.
Người tới mặt không đổi sắc nói: “Tám mươi vạn lượng”.
Tám mươi vạn lượng, đây không phải là muốn nàng táng gia bại sản sao? Nhưng dù có táng gia bại sản cũng không đủ. Tô Chân lập tức ngất đi, người phía dưới mời đại phu cứu mạng. Bình gia lại náo loạn một trận.
Đại quản gia nhìn tình trạng này vô cùng đau khổ. Thời khắc nguy nan phu nhân té xỉu, còn trông cậy vào làm cái gì ?
Tô Chân không dùng được, Đại quản gia không có cách nào khác, chỉ có thể đi tìm Phúc Ca Nhi. Sau khi Phúc Ca Nhi nghe xong, nhớ tới trước đây cô nói với tỷ đệ bọn hắn những chuyện kia, sắc mặt liền tái đi, sai Đại quản gia đi hỏi phụ thân chuyện này rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Dù sao trong nhà bao nhiêu của cải phụ thân hắn cũng biết. Muốn chuẩn bị một hai chục vạn lượng còn có thể, chứ tám mươi vạn lượng, táng gia bại sản cũng gom không tới nhiều bạc như vậy. Dù là mượn cũng không mượn được. ừ, có tài lực bực này cũng chỉ có một người là cô. Nhưng ai dám mở miệng nói với cô đây? Ít nhất là hắn không dám mở miệng nói chuyện này, hắn cũng không cho phép Mẹ đi.
Đại quản gia lập tức đi tìm Bình Thượng Đường. Bình Thượng Đường giãy dụa một lúc lâu, cuối cùng vẫn tiết lộ cho Đại quản gia, đưa cho hắn một tín vật, sai đem đồ này giao cho Phúc Ca Nhi.
Phúc Ca Nhi tự mình đi ngân hàng lấy đồ Bình Thượng Đường lưu giữ trong ngân hàng Quảng Nguyên. Phúc Ca Nhi nhìn cái hộp này, thật giống như cái hộp này có thể nở hoa, thật lâu cũng không động. Cuối cùng nhờ Đại quản gia nhỏ giọng thúc giục, hai tay Phúc Ca Nhi run rẩy mở ra, nhìn bên trong đầy một chồng ngân phiếu Quảng Nguyên, tổng cộng sáu mươi vạn lượng.
Tay Phúc Ca Nhi mềm nhũn làm chiếc hộp rơi trên mặt đất. Cả người đều dựa vào gã sai vặt. Lúc trước cô dù nói như vậy, nhưng Phúc Ca Nhi vẫn ôm chút hy vọng nhỏ, hy vọng đó là giả dối, là cô nhận được tin tức giả, nhà bọn họ không thiếu ăn không thiếu mặc, cuộc sống rất giàu có, cha hắn không thể nào còn đi tham ô hối lộ, tự hủy tương lai. Nhưng hiện tại một chồng lớn ngân phiếu này chứng minh thật sự cô không có vu hãm phụ thân hắn, cha hắn thật đã tham ô một khoản lớn.
Phúc Ca Nhi nắm chặt quả đấm. Bây giờ không phải là thời điểm cho hắn mềm yếu. Nhất định phải đem người cứu ra. Chỉ có đem người cứu được, qua thời gian dài tất cả cũng sẽ rơi vào quên lãng. Dù sao những tội danh này cũng không bị vạch rõ, một khi náo lớn hắn sẽ trở thành con của tội quan, cả đời này của hắn cũng sẽ bị hủy.
Phúc Ca Nhi về đến nhà, trong tay có sáu mươi vạn lượng bạc còn thiếu hai mươi vạn. Khoản tiền này tất nhiên phải tìm mẹ hắn đòi.
Tô Chân biết chính xác trượng phu đã tham ô khổng lồ, đây rõ ràng là triều đình muốn đòi lại, lập tức lầm bầm: “Lão gia tham ô nhiều như vậy, vậy những thứ tiền tài kia đi nơi nào?” Tám mươi vạn, chỉ còn lại có sáu mươi vạn, còn hai mươi vạn đi đâu rồi.
Phúc Ca Nhi đối với nghi vấn của nàng vô cùng bất đắc dĩ: “Mẹ, bây giờ còn thiếu hai mươi vạn, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao gom góp được số tiền kia đây?”
Tô Chân cũng không còn biện pháp. Trong tay nàng chỉ có mười vạn lượng bạc, còn mười vạn lượng kia Tô Chân chuẩn bị bán cửa hàng, bán điền sản gom góp cho đủ.
Nha hoàn bà tử bên cạnh đều khuyên: “Phu nhân, điền sản cửa hàng này nếu bán sau này không thể mua trở lại nữa, đây đều là những sản nghiệp sinh lợi rất tốt. Phu nhân, hay là đi ra ngoài mượn chút xem sao!” Nếu là ngày thường, nha hoàn bà tử có lẽ còn có thể khuyên Tô Chân đi tìm Ôn Uyển vay tiền. Nhưng hiện tại coi như xong.
Tô Chân cũng thật không nỡ bán những thứ tiền đồ sản nghiệp này. Chân Chân đi tìm chị dâu nàng xin hỗ trợ, chị dâu suy nghĩ một chút rồi nói: “Bạc chỗ này của ta còn có một chút, theo ý của ta là muộn bán hai cửa hàng, lại mượn thêm chút, chắc cũng đã gom đủ rồi. Về phần điền sản thì đừng có bán, sau này còn phải dựa vào đấy!” Chị dâu cũng là biết trên tay Tô Chân có sáu cửa hàng sinh lợi rất tốt cho nên mới đề nghị như vậy.
Tô Chân trở về bán hai cửa hàng và bất động sản chung quanh cùng một chút đồ trang sức đeo tay. Sau đó lại đi ngân hàng nài nỉ mượn tiền, mượn một chút, gom đủ liền đưa đi.
Hoàng đế sở dĩ chỉ đem tiền bạc Bình Thượng Đường tham ô thu hồi lại, mà không có xét nhà (đây là việc hoàng đế thích nhất) chủ yếu là suy nghĩ Bình phủ còn cung phụng bài vị Phúc Huy công chúa. Nếu tịch thu nhà, chẳng phải là muốn kinh động Phúc Huy công chúa ở trên trời sao? Cho nên trước đem tiền bạc thu trở về, những thứ khác nha, hoàng đế sẽ không để ý.
Nói về Bình Thượng Đường đây cũng là được hưởng phúc của Phúc Huy công chúa. Nếu dựa theo tính tình hoàng đế, dù nghèo mạt kiếp còn chưa đủ, chỉ sợ một nhà già trẻ đều không còn chỗ ở.
Không đến hai ngày Hình bộ đã thả Bình Thượng Đường ra. Chẳng qua Bình Thượng Đường không còn công danh, sau này cũng không thể tái khởi.
Bình Thượng Đường trở lại phủ, thấy bảng hiệu Bố Chính Sứ đã bị gỡ xuống, đổi lại là bảng hiệu Bình phủ. Bình Thượng Đường nhìn cửa thật lâu không lên tiếng, đợi Đại quản gia bên cạnh thúc giục mới vào trong, có một nha hoàn kêu to: “Lão gia trở lại”.
Thời điểm Bình Thượng Đường ra tù, chỉ còn lại một bộ xương. Về đến nhà phải bồi bổ thuốc thang rất lâu mới trở lại ra hình người, tóc trắng đã nửa mái đầu. Bình Thượng Đường nghĩ đến nửa năm này sống không bằng chết, buổi tối gặp ác mộng liên tục (thật ra thì hắn ở trong phòng giam cũng không phải chịu cái gì khổ cực, đơn giản là bị lạnh bị đói, không phải chịu loại bi thảm như Bình Hướng Hi).
Minh Duệ đi theo Quan Nhị lang lên bờ, đến một địa giới tên là Lộ Châu, Quan Nhị lang chỉ nói có công sự, nhưng cụ thể là công sự gì thì Minh Duệ không biết. Minh Duệ cũng không có ý định hỏi, đối với chuyện không liên quan mình không biết cũng được.
Lúc rảnh rỗi Minh Duệ mang theo Hạ Dao cùng Võ Tinh đi dạo phố xá. Nếu là trước đây hắn khẳng định sẽ không ở nơi này mà đi dạo loanh quanh. Nhưng Ôn Uyển đã dạy hắn, nói nhìn phong cảnh ven đường có thể làm cho cả người thanh tĩnh, Minh Duệ cảm thấy quả thật rất tốt.
Minh Duệ đang đi trên đường, đột nhiên một thị vệ bên cạnh hắn va vào một lão nhân té trên mặt đất, liền oa oa kêu gào thị vệ đụng ngã hắn.
Mọi người đều nhìn chằm chằm đoàn người Minh Duệ, trong đó không thiếu ánh mắt đồng tình, từ ánh mắt kia có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề.
Minh Duệ cười một tiếng, chắc là đụng vào một tên khó chơi rồi.
Quả nhiên, sau một lát một người trẻ tuổi đi tới, lớn tiếng kêu: “Các ngươi đụng vào người ta còn muốn chạy, có vương pháp hay không?”
Võ Tinh lạnh lùng nói: “Ngươi muốn như thế nào?” Biện pháp vụng về như vậy cũng dám lấy ra dùng với họ, ngại mình chết không đủ nhanh sao?
Người trẻ tuổi lưu loát nói: “Cha ta bị các ngươi đụng phải, tất nhiên là muốn xem đại phu, còn muốn uống thuốc, dưỡng bệnh. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, Minh Duệ sắc mặt hòa ái nhìn hắn: “Vậy ngươi nói xem muốn bao nhiêu.”
Người tuổi trẻ kia cho rằng Minh Duệ nghĩ họ là người nhà quê, muốn chuyện nhỏ hóa không, lại nhìn gấm vóc trên người hắn, tuyệt đối là công tử có tiền: “Chúng ta cũng không cần nhiều, một ngàn lượng bạc là đủ rồi.”
Minh Duệ cảm thấy muốn cười thật to. Một ngàn lượng, lừa cũng thật ngọt: “Nếu không đưa thì sao đây? Không đưa tiền cho ngươi thì như thế nào?” Muốn từ trong tay của hắn lấy tiền, vậy cũng phải nhìn xem mình có bản lãnh này hay không.
Người trẻ tuổi đột nhiên trở nên rất hung tàn: “Không thì để lại mạng ở nơi này.” Vẫy tay một cái, mười mấy đại hán vạm vỡ đi ra ngoài, người người đều đầu trâu mặt ngựa, nhìn rất dọa người.
Bên này của Minh Duệ chỉ có sáu người, đối phương có mười hai người tất nhiên nên phải lo lắng hơn.
Minh Duệ ha hả cười một tiếng: “Được, vậy thì đem mạng bọn ngươi lưu lại ở chỗ này” Lời của Minh Duệ vừa cất lên, một thị vệ bên cạnh đã xuất thủ, đảo mắt một cái mười hai người đều té trên mặt đất, có mắt trợn trắng, có kêu cha gọi mẹ gào khóc thảm thiết.
Người trẻ tuổi lập tức cũng biết mình đá đến thiết bản: “Tiểu gia tha mạng, tiểu gia tha mạng. Tiểu nhân có mắt như mù, tiểu nhân . . . . . .” Minh Duệ chẳng qua chỉ cười cười, hướng về phía thị vệ mới vừa rồi xuất thủ đưa một ánh mắt. Thị vệ kia nhận được lệnh, không cần nói nói nhảm nửa câu, trực tiếp đem người này lấy đi nửa cái mạng.
Tuần tra bộ khoái tới đây, thấy cảnh tượng thê thảm này không ngừng hít mạnh một hơi. Nhóm người vừa mất nửa cái mạng kia thấy bộ khoái liền lớn tiếng kêu, nói đoàn người Minh Duệ muốn giết người.
Minh Duệ tiếu tựa phi tiếu nhìn bộ khoái.
Bộ khoái kiến thức không tầm thường, thấy khí thế của Minh Duệ, lập tức thu liễm, không dám càn rỡ: “Xin hỏi công tử. . . . .” Tiên lễ hậu binh mới là vương đạo. Biết rõ ràng lai lịch những người này rồi mới quyết định nên làm gì. Hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Minh Duệ lạnh lùng nói: “Ta bây giờ đang ở trạm dịch. Ở đây có việc đến trạm dịch tìm ta.” Nhìn bọn này rõ ràng là ác bá ở đây, còn dám gày bẫy hắn. Không giết chết bọn họ, giữ lại cho nửa cái mạng cũng đã quá tiện nghi bọn chúng.
Bộ khoái lỗ mũi là rất thính, mặc dù Minh Duệ không tự giới thiệu nhưng người có thể ở trạm dịch đều không phải hạng người thấp kém. quan viên chỗ này nghe được người đang ở trạm dịch chính là Quan Nhị lang đầu mục Hổ Uy Quân và một nhi tử của đầu lĩnh Hổ Uy Quân.
Bộ khoái nhận được lệnh vốn muốn tới bắt thị vệ đả thương người, ngược lại thiếu chút nữa bị thị vệ đánh cho. Cũng may lúc trước Quan Nhị Lang đi xử lý công vụ, không tham gia ẩu đả nên những chuyện phía sau đều giao hết cho hắn đi xử lý.
Nếu chỉ là Quan Nhị lang, quan viên địa phương chắc chắn sẽ không cho hắn mặt mũi nhưng thân phận Minh Duệ đặc thù, những người này dám đắc tội Quan Nhị lang cũng không dám đắc tội Minh Duệ, đắc tội Minh Duệ chẳng khác nào đắc tội Ôn Uyển Quận chúa, mũ ô sa trên đầu tuyệt đối là không giữ được , Thậm chí còn có thể liên lụy cả nhà (trong mắt họ Ôn Uyển rất đáng sợ). Cho nên cuối cùng chuyện này cũng không đi đến đâu, đoạn nhạc đệm nho nhỏ rất nhanh đã trôi qua.
Quan Nhị lang có chút cảm thán, đại công tử này thật thủ đoạn, hắn sau này phải kiềm chế hơn.
Minh Duệ lại vô tình nói: “Đối với người như vậy nên ra tay độc ác. Chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người là được”. Hắn bảo thị vệ xuất thủ, Hạ Dao cô cô cũng không lên tiếng, đó là vì chưa đi quá giới hạn. Về phần tại sao chỉ lấy đi nửa cái mạng, Minh Duệ không muốn đụng tới mạng người. Dù phải đến quan phủ một lần cũng không sao cả nhưng đánh chết người tính chất sẽ không giống vậy nữa.
Quan Nhị lang thấy Minh Duệ nói chuyện cứng rắn như vậy cũng không nói cái gì nữa. Dù sao thân phận khác nhau, Minh Duệ dám kiêu ngạo như thế, đó là vì hắn có chỗ dựa. Quan Nhị lang cũng biết Minh Duệ không phải là một người cậy mạnh, nên không nói tiếp.
Sau khi Bình Thượng Đường trở về luôn cảm thấy chán chường vô cùng, lại nghĩ tới mình không còn có cái gì nữa, công danh đã mất, cái gì cũng không còn, thanh niên tao nhã không tới ba mươi đã làm quan nhị phẩm, tất cả đều đã trở thành mộng ảo. Một người từng đứng ở trên mây cao lại rơi vào chốn thấp hèn, loại thống khổ này người không được trải qua sẽ không cách nào thấu hiểu.
Ôn Uyển nghe được Bình Thượng Đường muốn cầu kiến, không gặp được nàng còn cẩn thận dặn dò kẻ dưới chuyển lời. Trước đây Bình Thượng Đường đâu chịu đích thân đi, chỉ sai quản gia chào hỏi, tức là không cần qua lại với nàng. Hiện tại thất thế liền nhớ tới nàng. Thật là buồn cười. Ôn Uyển ngại mất thể diện, không nên để người đứng mãi ngoài cửa nên chỉ sai quản gia qua chào hỏi.
Bình Thượng Đường uống một bình trà, không thấy Ôn Uyển đi qua, chỉ có một nha hoàn tới đây truyền lời: “Quận chúa bề bộn nhiều việc, không có thời gian tiếp khách, kính xin Bình lão gia thứ lỗi.”
Bình Thượng Đường lần này muốn tới nói cám ơn sau đó xin lỗi Ôn Uyển nhưng Ôn Uyển ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu. Bình Thượng Đường thất thểu rời phủ Quận chúa, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu kim quang kia lấp lánh trên đỉnh đầu, sợ là đời này hắn cũng khó mà gặp được Ôn Uyển.
Phúc Ca Nhi nghe tin Bình Thượng Đường đi phủ Quận chúa lập tức nhịn không được bật cười. Gã sai vặt bên cạnh bị làm cho sợ đến thất kinh : “Đại gia, người làm sao vậy?”
Phúc Ca Nhi cười nói: “Sao ông ấy còn dám đi phủ Quận chúa tìm cô. Rốt cuộc ông ấy muốn làm gì đây?” Đã làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy còn dám đến phủ Quận chúa. Có phải muốn hắn sau này không còn mặt mũi mà bước ra cửa có phải hay không?
Mặc dù trong lòng Phúc Ca Nhi vạn phần tức giận nhưng đây là cha hắn, là cha ruột của hắn. Trừ việc sau này để cho Đại quản gia nhắc nhở, cái gì hắn cũng không thể làm. Hiện tại trong lòng Bình Thượng Đường còn nghẹn khuất, oán khí này hắn còn không muốn bị phát tiết lên chính mình đâu.
Không bao lâu, chưởng quỹ phía dưới đã tới báo cáo cho Tô Chân biết, hiện tại thương hành Quảng Nguyên nâng giá tiền hàng, cao hơn một thành. Ôn Uyển vốn cho Tô Chân giá tiền tốt nhất, bằng với những đại thương nhân mua buôn(cũng giống Mai Nhi. Nhưng hiện tại cái ưu đãi này cũng không còn.
Tô Chân lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Chưởng quỹ trong lòng buồn bực, còn có thể có chuyện gì xảy ra? Nhất định là Quận chúa phân phó xuống, nếu không đương tốt lành làm sao lại nâng giá.
Lần này Bình Thượng Đường đến phủ Quận chúa khiến cho Ôn Uyển rất ác cảm, trực tiếp phân phó đem giá hàng nâng lên một thành, dựa theo giá tiền bình thường mà thu. Họ được tiện nghi còn khoe mã, nàng đã coi tiền như rác như vậy quá lâu rồi.
Tô Chân nghe chưởng quỹ đáp lời, lập tức trong lòng chua xót vô cùng. Nàng không biết tại sao Ôn Uyển phải đột nhiên làm như vậy, nhưng dù cho nàng van xin tới cửa cũng không thể thay đổi được gì.
Phúc Ca Nhi nhận được tin tức liền tới đề nghị với Tô Chân, trong nhà gần đây may là đã cố gắng giao ra được tám mươi vạn lượng bạc. Nếu chưa giao, đoán chừng sẽ có không ít Ngự sử lúc trước buộc tội sẽ thừa thắng xông lên, đó là bởi vì có hào quang của cô nên không ai biết mười năm này bọn họ rốt cuộc buôn bán lời bao nhiêu tiền, cho nên không dám khẳng định tiền này là tham ô hay là nhà mình tự kiếm ra (ngươi suy nghĩ nhiều rồi, những người kia thấy hoàng đế không truy cứu mới nhắm một mắt mở một mắt). Nhưng nếu không biết thu liễm nhất định sẽ bị người ghi hận. Cô đã sớm nói sẽ không quan tâm nhà bọn họ nữa, cho nên hiện tại điệu thấp mới là vương đạo.
Tô Chân làm ăn không tốt, cộng thêm trong nhà cần phải điệu thấp bèn dứt khoát đem bốn cửa hiệu mặt tiền còn dư lại vừa bán hai cái trả nợ, may là như vậy, vẫn thiếu hơn một vạn lượng bạc, nợ bên ngoài chỉ bán cửa hàng để trả, mấy chỗ bất động sản lúc trước mua và những điền sản cũng không động, ngoài ra còn có hai cửa hiệu mặt tiền, cộng thêm ba bất động sản và điền sản trong tay còn dư, hàng năm cũng không thiếu tiền thu vào, cuộc sống vẫn rất giàu có
Tô Chân cũng không vì tiền bạc mà rầu rĩ, chỉ một mực nghĩ tới chuyện kết hôn của con gái (ai bảo ngươi sinh nhiều như vậy). Hiện tại cũng phải bắt đầu chuẩn bị một phần hồi môn cho đại nữ nhi, nhị nữ nhi. Nhưng tranh chữ đồ trang sức đeo tay, đồ cổ đều chuẩn bị quá ít. Những thứ này còn cần phải chi rất nhiều, còn có tam nữ nhi cùng nhi tử, cũng là một con số lớn.
Phúc Ca Nhi không quan tâm những thứ chuyện vụn vặt này, nhưng từ chi phí hằng ngày này, hắn cũng có cân nhắc, sai Đại quản gia đề nghị Tô Chân tiết kiệm chi tiêu trong nhà, khẳng định từ bây giờ bắt đầu thật sự điệu thấp.
Tô Chân nghĩ lão gia mới vừa thoát khỏi lao ngục, chi tiêu tiết kiệm cũng là phải, cho nên đuổi bớt một nhóm người làm, sau đó giảm nguyệt ngân còn một nửa, chi tiêu cho những thứ khác cũng toàn bộ giảm đi một nửa.
Phúc Ca Nhi đối với quyết định này tất nhiên là tán thành. Trong nhà đã thành ra cái bộ dạng này rồi, chẳng lẽ còn có thể cẩm y ngọc thực, nhìn cũng không ra thể thống gì.
Bình Thượng Đường thấy làm nhiều chuyện như vậy mà không hỏi ý mình, hắn ở nhà đã mất đi quyền lực, liền phát giận, thường xuyên cáu kính, sau đó lại bị bệnh.
Mấy ngày nay Tô Chân cũng đau khổ không dứt, thân thể yếu, hầu hạ hắn chưa được mấy ngày cũng ngã bệnh. Mộng Lan cùng Mộng Tuyền vốn ở trong khuê phòng thêu đồ cưới cũng phải đi ra ngoài giúp đỡ quản gia.
Thật ra thì Mộng Tuyền tương đối tốt hơn nhiều rồi, dù sao cũng còn tới ba bốn năm mới lấy chồng, từ từ cũng được, dù sao cũng không gấp. Nhưng Mộng Lan năm nay đã mười bốn rồi, sau khi cập kê sẽ phải thành thân rồi, Mộng Lan hiện tại mỗi ngày đều ở trong phòng thêu đồ cưới, Mộng Tuyền xử lý vài việc vặt trong nhà. Không ngờ Mộng Tuyền đem trong nhà từ trên xuống dưới xử lý thực ngay ngắn rõ ràng.
Ôn Uyển nghe được Bình gia hôm nay đã giảm bớt chi, cũng không lấy làm lạ. Hiện tại làm ăn không nổi nữa, chỉ có thể dựa vào tiền thuê nhà và điền sản mà sống, nếu không giảm bớt chi tiêu, sau này tiền hài tử kết hôn cũng không có. Hôn sự Mộng Lan cùng Mộng Tuyền đều là những mối tốt, đồ cưới càng không thể làm cho người ta coi thường. Đến lúc đó. . . . . . Ôn Uyển cười rất không phúc hậu.