Trong vòng nửa tháng, Ôn Uyển đã đem tất cả phố xá lớn nhỏ trong kinh thành đều đi hết. Nơi nào có mứt quả ghim thành xâu ngon, mì nước ở đâu ăn ngon. . . . . . nàng đều ghi ở trong lòng rồi. Yến Kì Hiên nhìn Ôn
Uyển cuồng nhiệt yêu thích đối với mứt quả ghim thành xâu, thì rất trầm
lặng.
Cuối cùng, ngăn cản không nổi Ôn Uyển hấp dẫn, cũng ăn thử. Ăn được
một nửa liền ném, chua gay gắt, còn có chút đắng, hắn thề sẽ không ăn
lần nữa. Lại quay đầu, nhìn Ôn Uyển ăn vô cùng ngon, trong lòng nói
thầm, xem ra cục than nhất định là đầu thai sai rồi. Chỉ thích những thứ con gái thích. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cũng không dám
biểu lộ ra . Cục than nhỏ hơn hắn nhiều, nhưng tính tình so với hắn còn
lớn hơn đi. Hắn cùng cục than chung sống nửa tháng này coi như là hiểu
biết chút ít. Cùng tên này đấu, tuyệt đối sẽ không có chỗ tốt. Bởi vì
chỉ cần là phụ vương, cho dù có lý hay không, đầu tiên là khiển trách
hắn một bữa rồi hãy nói. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn là ca ca, cho nên sẽ là lỗi của hắn.
Ngày hôm đó, Ôn Uyển hướng về phía con hẻm ngoằn ngoèo gấp khúc nổi
lên hứng thú. Nói muốn vào xem một chút , cho nên liền vòng vo tiến vào.
Yến Kì Hiên mang vẻ mặt đau khổ nói”Ta nói cục than này, ngươi rốt
cuộc đang làm gì? phòng ốc vừa thấp vừa khó coi như vậy, có gì đẹp mắt
.” Đường lại nhỏ, cục than này, chính là một quái thai. Thích những thứ
mà người khác không thích.
Ôn Uyển khinh bỉ nhìn hắn một cái”Ta là đang rèn luyện cảm giác
phương hướng.” Lại rèn luyện cảm giác phương hướng, đến cuối cùng vẫn là không có cảm giác phương hướng, không thể trách Ôn Uyển quá kém cỏi ,
thật sự là quy cách xây dựng bên trong không có điểm khác biệt. Đi vòng
quanh, không biết đi tới nơi nào rồi, đoàn người liền lạc đường.
Mọi người thật ra cũng không gấp, dù sao cũng là đi ra ngoài chơi, đi dạo chung quanh, đi đủ rồi tùy tiện bắt một người dẫn bọn họ đi ra
ngoài. Yến Kì Hiên thấy Ôn Uyển không vội, nếu hắn nóng nảy sẽ lộ ra vẻ
kém cỏi hơn. Cho nên miệng càng không ngừng hỏi Ôn Uyển rất nhiều vấn
đề. Ngay cả việc học cũng hỏi rất nhiều.
Ôn Uyển thật muốn mắng hắn hai câu, đây không phải là muốn mình lộ sơ hở sao. Cũng may Đông Thanh vô cùng đắc lực, nàng nói ra khỏi miệng
đồng thời, Đông Thanh liền phiên dịch ra . Cũng may nhờ cái hẻm nhỏ này, cũng chỉ có thể đi thành một hàng. Ôn Uyển lại đi ở phía sau cùng ,
những người khác cũng không nghĩ tới cái vấn đề này, và không có hoài
nghi.
Đang đi tới, thì đột nhiên nghe được cách đó không xa, trong một gian phòng, truyền tới tiếng khóc kêu trời gọi đất. Tiếp theo là một tràng
âm thanh mắng oang oang.
Ôn Uyển cùng Yến Kì Hiên liếc mắt nhìn nhau, không hiểu lắm chuyện
đang xảy ra. Trong hẻm nhỏ vốn đang có vài người, nghe được câu này, tất cả đều lui vào trong nhà. Yến Kì Hiên thấy bộ dạng Ôn Uyển tò mò, liền
nói”Nếu không, chúng ta đi xem một chút.”
Ôn Uyển sớm đã qua tuổi tò mò, hơn nữa lại bị thuần Vương gia cảnh
cáo, nên chỉ lắc đầu. Việc không quan hệ tới mình thì chớ quản, nhưng là rất nhanh, lại nghe đến một tiếng kêu thê lương của một cô gái, trong
thanh âm kia, tràn đầy tuyệt vọng. Tiếp theo là tiếng một nam tử, thô
ách dường như lâm vào đường cùng, giống như dã thú quát”Ta và các ngươi liều mạng. . . . . .” giọng nói này, rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ
đến cường đạo vào nhà dân rồi.
Ôn Uyển cùng Yến Kì Hiên hai người liếc mắt nhìn nhau, tình huống
này. Đến bây giờ, mà Ôn Uyển còn không biết chuyện gì xảy ra, vậy thì
uổng phí nhiều năm giả mù như vậy, trong nhà này, nhất định có đạo tặc
vào. Nhưng mà ban ngày, ở đâu có thổ phỉ a! Trong lòng Ôn Uyển kinh
ngạc. Yến Kì Hiên thì ngược lại chỉ vào Trường Thuận nói ” Ngươi vào xem một chút, rốt cuộc là chuyện gì.”
Một hồi, bên trong đã nghe thấy tiếng Trường Thuận cầu cứu”Ta nói cho các ngươi biết, ta là thiếp thân tùy tùng của thế tử Gia Thuần Vương
vương phủ, các ngươi muốn giết ta, cũng xem một chút đầu có đủ cứng rắn
không. Các ngươi nếu dám đụng đến ta, các ngươi cũng không thể chết tử
tế. Thế tử Gia, cứu mạng a, thế tử Gia, cứu mạng a!”
Yến Kì Hiên nghe lời này, lập tức giận dữ. Xuống ngựa liền vọt vào trong tiểu viện kia. Ôn Uyển cũng xuống ngựa, từ từ tiến vào.
Chờ sau khi đi vào, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng vẫn ngây
dại. Trong viện, một nam tử tráng kiện ba bốn mươi tuổi bụng bị trúng
một đao, máu còn đang chảy; một phụ nữ té ở trong vũng máu, nhìn sắc mặt này cũng hẳn là đã chết, cô gái ôm nam tử cùng phụ nhân khóc đến bi
phẫn, chính là tiếng nói Ôn Uyển nghe được kia, cứ ngỡ là nàng bị cường
bạo, nhưng bây giờ nhìn lại, y phục hoàn hảo không tổn hao gì. Ôn Uyển
nhìn thất thế, đoán chừng là người nhà phạm nhân…, khụ, những thứ sách
nhàn tản kia nàng đã xem nhiều, não đều đã ghi nhớ rõ. Song nhìn nàng ta đầu bù tóc rối, bộ dạng thê thảm. Mặc dù như thế, Ôn Uyển vẫn nhìn ra
được, nàng kia, lớn lên còn rất xinh đẹp .
Ôn Uyển nhìn người trong viện, ánh mắt mở càng lớn. Bởi vì những
người trong viện tất cả đều mặc y phục của bộ khoái của kinh thành phủ
doãn.
Lúc này đối diện Yến Kì Hiên, là một người trên tay cầm đao, thoạt
nhìn dường như là người đứng đầu, hắn kêu lên”Ngươi ăn Gan hùm mật báo
rồi, ngay cả người của Gia cũng muốn giết. Được lắm, thật là không ngờ, thật sự có can đảm, Gia hôm nay thật đúng là được mở mắt rồi.”
Ôn Uyển nhìn Trường Thuận, Trường Thuận đáng thương hình như là bị thương.
Bộ khoái kia lại cũng không kinh hoảng, mặt lạnh như tiền nói ” thế
tử Gia xin hãy tha lỗi. Gia đình này chính là những kẻ trộm, trước đó
không lâu đã trộm đi một bảo vật của Lục lão gia La gia. Tiểu nhân phụng mệnh truy xét, nhận được tin tức liền đến đây kê biên tài sản. Mới vừa
rồi tiểu nhân tưởng người đi vào là đồng bọn, mà không biết thật sự là
nô bộc của thế tử Gia. Chúng ta cũng chỉ theo việc công mà làm, xin thế
tử Gia đừng làm khó chúng ta.”
Yến Kì Hiên giận đến mặt đỏ rần “Ngươi đồ chó này, ý của ngươi nói ta cũng là đồng bọn. Ngươi thật to gan.”
Nữ tử đang khóc liên tục lại lớn tiếng kêu”Hắn nói nhảm, bảo vật kia
chính là chi bảo gia truyền của nhà chúng ta. Rõ ràng là bọn họ nghe
được tin đồn, nhà chúng ta có gia truyền chi bảo, nên muốn lấy làm của
riêng. Các ngươi đừng nghĩ vu hãm, nhà chúng ta trong sạch.”
Ôn Uyển nhìn nam tử kia vẻ mặt trấn tĩnh. Cẩn thận nhìn kỹ, nam tử
kia biểu cảm chính trực, bộ dạng cũng không có bất kỳ e ngại gì. Nhìn
lại Yến Kì Hiên đang giận đến phát nhảy như sấm, thì đi đến. Lôi kéo tay Yến Kì Hiên, lắc đầu.
Bộ khoái kia thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, có một người hiểu
chuyện là tốt rồi. Nếu không chuyện này, để cho thế tử Thuần Vương Phủ
nhúng tay vào, có thể bị phiền toái “Đa tạ vị này có thể thông cảm.”
Ôn Uyển nhìn hắn, chỉ cười một tiếng “Đem bảo vật cho chúng ta xem.”
Nam tử kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thì chần chờ một chút, rồi hướng về phía một bộ khoái khác đưa ánh mắt, người nọ cung kính dâng
lên một cái quyển trục. Ôn Uyển mở bức tranh ra, tham quan học tập một
chút “À, nguyên lai là 《 Khê Sơn lữ hành mưu đồ 》của Phạm Khoan, quả
thật cũng được coi là bảo vật, khó trách có trộm để ý. Có điều, ta rất
hiếu kì. Lục lão gia La gia, đường đường là quốc công phủ đệ, thế nhưng
có thể tùy ý bị người dân thường trộm đi một bức tranh. Chậc, thì ra
là chỗ ở của La gia, ngay cả hạng người phố xá như vậy cũng có thể tự do ra vào .”
Trong mắt bộ khoái kia dần hiện ra một tia ngạc nhiên, thâm sâu mà
nhìn Ôn Uyển một cái. Trên mặt lại cũng không thấy một vẻ bối rối “Ngoại nhân không biết, thật ra những kẻ này là trộm đạo, cũng không phải là
đạo tặc gì, quốc công phủ đệ cũng không phải dễ dàng đi vào như vậy.”
Nàng kia oán hận nhìn bộ khoái kia nói ” ngươi nói nhảm, hai vị quý
nhân, bọn họ đều là nói nhảm. Chúng ta xác thật chỉ là dân chúng tóc húi cua thôi.”
Ôn Uyển nhìn Đông Thanh, Đông Thanh đột nhiên đánh lén vị nam tử mặt
lạnh kia, nam tử kia phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh được Đông
Thanh đánh lén. Đao trong tay lấy tốc độ chớp nhoáng nhanh chóng xuất
thủ. Ôn Uyển nhìn gật đầu. Chậc, quả là có hai bản lãnh thật sự. Bộ
khoái lợi hại như thế đến đây đối phó dân chúng bình thường, nơi nào cần phiền toái như vậy. Cho là những danh môn bộ khoái kia cũng chỉ ăn
không ngồi rồi à. Nếu thật muốn chiếm đồ của người khác, tùy tiện tìm
hai tiểu lâu la là được, đâu cần thận trọng như vậy.
Ôn Uyển cười đem bức tranh trả lại cho vị bộ khoái bên cạnh, hướng
về phía Yến Kì Hiên gật đầu, liền xoay người đi. Nàng kia chuẩn bị bổ
nhào tới ôm chân Ôn Uyển, nhưng bị Đông Thanh cản trở. Ôn Uyển nhìn
khuôn mặt kia khóc đến lê hoa đái vũ trước mặt, trong lòng thở dài một
tiếng, nhàn sự là không thể quản . Quản nhàn sự, thì cũng đồng nghĩa
đụng phải phiền toái. Cho nên, nàng mặc kệ, chuyện không liên quan đến
mình.
Ôn Uyển thấy Yến Kì Hiên muốn nhúng tay, thì kéo tay của hắn, lôi hắn đi ra ngoài. Yến Kì Hiên cảm thấy rất uất ức, không chịu đi, sau khi
nhận được ánh mắt cảnh cáo của Ôn Uyển, liền nắm chặt tay, không cam
lòng nhưng vẫn biết điều đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Yến Kì Hiên nhìn chằm chằm Ôn Uyển nói ” ngươi cho
rằng lời người kia nói là sự thật. Biết đâu nàng kia nói mới là thật
đó?”
Ôn Uyển cười nói”Ngươi cảm thấy muốn cướp đoạt một bức tranh của dân tóc húi cua, cần điều động một cao thủ để cướp đoạt như vậy sao.
Ngươi cho rằng cao thủ là ăn no không có chuyện gì làm à!”
Chỉ có Trường Thuận đáng thương , hắn quyết định, sau này sẽ không
xung phong đi trước nữa. Hôm nay nếu không phải hắn phản ứng mau, nói
không chừng là thành quỷ dưới đao rồi.
Yến Kì Hiên quát “Ngươi cũng nói, kia bức tranh là của Đại họa sĩ,
khẳng định giá trị không nhỏ. Vậy bọn chúng chính vì thấy tiền nảy lòng
tham rồi? Ngươi cho rằng bộ khoái kia là người tốt. Ngươi làm thế là
thấy chết mà không cứu, chính là quỷ máu lạnh.”
Ôn Uyển bỉu môi, quỷ máu lạnh thì quỷ máu lạnh, muốn nhiệt tâm như
vậy làm gì. Hơn nữa nàng nhiệt tình qua mấy lần rồi, kết quả không có
lấy một lần có hồi báo tốt .
Đông Thanh thấy hai người rùm beng, vội vàng ở một bên nói “Thế tử
Gia, mới vừa rồi nam tử cầm đầu kia mặc dù ta không nhận ra. Nhưng chuôi đại đao ta lại biết một chút. Đây là Đông Chính Vi đệ nhất bộ khoái
kinh thành phủ doãn, người này nổi danh thiết huyết, con người kiên
cường, tính tình ngay thẳng , sẽ không ức hiếp dân chúng.” Nói cách
khác, Ôn Uyển suy đoán đúng.
Còn có một điều Ôn Uyển không nói ra , nàng nhìn nữ tử kia, đã cảm
thấy không thích hợp. Về phần nói chỗ nào không đúng, thì nàng nói không ra. Nhưng cảm giác cứ là lạ . Bất quá, chuyện này, nàng vẫn không nên
quản nhiều. Nàng đã đáp ứng Thuần Vương, không chõ mõm vào nhiều chuyện.
Yến Kì Hiên rất là tức giận nhìn Đông Thanh, Đông Thanh co đầu lại,
hướng tới gần Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng là mặc kệ bọn họ xung đột, nhảy lên
ngựa, chạy đi.
Yến Kì Hiên nhìn Ôn Uyển một bộ dạng không để ý tới người khác liền
phát cáu. Nhưng hắn lại không làm gì được được Cục than này, thật là tức chết hắn. Oán hận trừng mắt nhìn Ôn Uyển một cái, rồi cũng cùng quay
về vương phủ.