Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 87: Q.4 - Chương 87: Cây nông nghiệp (trung)




Edit: Asita

Ôn Uyển thấy bộ dạng kích động của Trịnh Vương, thì vội vàng bày tỏ ban đầu nàng nghe Trang đầu nói nếu có thể mở rộng trồng trọt có thể cứu rất nhiều mạng người, tạo phúc cho dân chúng trong thiên hạ, nghĩ rằng nếu Ông ngoại hoàng đế biết cũng sẽ không còn phải vì lương thục của dân chúng mà rầu rĩ. Nàng chỉ muốn cho ông ngoại hoàng đế vui, hơn nữa chỉ là người bỏ ra ít tiền, người bỏ công sức thật sự là trang đầu và lão sư, không có liên quan gì tới nàng. Ôn Uyển đẩy tất cả công lao cho Tống Lạc Dương và trang đầu.

Trịnh Vương thấy Ôn Uyển kiến thức rộng rãi thì chỉ có thể chắc lưỡi hít hà, lại vì lòng dạ rộng rãi của nàng mà cảm thán:” Làm sao ban đầu cháu biết hai loại cây này khi thu hoạch có thể có sản lượng lớn như vậy? Lại nhìn thấy trên sách sao?” Mặc dù Ôn Uyển luôn nói tất cả phát kiến của nàng là từ trên sách nhưng Trịnh vương vẫn có chút không tin, bởi vì chuyện này rất quan trọng.

Ôn Uyển tỏ vẻ tất nhiên là đọc thấy trên sách, làm sao tự nhiên nàng có thể tưởng tượng ra được, nhưng mà nàng cũng giải thích thêm một câu đó là sách của phương Tây, hiện tại Trịnh vương muốn xem , nàng sẽ tìm cho, nhưng tất cả đều là tiếng nước ngoài.

Trịnh vương cảm thấy buồn cười, chuyện ôn dịch lần trước, Ôn Uyển cũng đọc trên sách mà phòng ngừa cho sự cố chưa phát sinh. Lần này nàng lại đọc sách, liền biết một loại cây lương thực có thể thu hoạch hơn nghìn cân trên một mẫu. Nếu như là người bình thường cho dù đọc thấy cũng không để ý, nhưng Ôn Uyển thường có thể từ những chỗ mà không ai chú trọng tìm được thông tin và đồ có giá trị, thật sự là áp dụng ngay những điều đọc được, cho nên có thể nói Ôn Uyển chính là phúc tinh của hắn a.

Trịnh vương cũng không nói nhiều thêm về việc thu hoạch hai loại cây lương thực này, hiện tại hắn muốn biết có còn những cây nông nghiệp khác có sản lượng cao mà lại không cần trồng trọt trên đất tốt như thế hay không? ” Uyển nhi, cháu còn biết loại nào có thể không cần trồng tại ruộng đất màu mỡ, tốt nhất là có thể trồng được trên sườn núi, ruộng cạn?”

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, dường như cây ngô (bắp)là loại cây có thể trồng ở sườn núi. Ôn Uyển liền cầm bút viết trên giấy:” Trên sách viết cây ngô có thể trồng trên đất hoang, trên sườn núi, sản lượng cũng không thấp, những loại khác thì cháu cũng không biết rõ lắm. Cậu thử tìm người chuyên làm về việc này hỏi thêm một chút. Nếu được thì nên mang giống cho người ta trồng nhiều loại thử xem, những cây như vậy cần thời gian theo dõi, thời gian ngắn không biết được.”

Trịnh vương chẳng qua ôm tâm lý cầu may một lần, không nghĩ tới đúng là có loại lương thực có thể trồng trên đất hoang. Nếu ba dạng cây nông nghiệp này được mở rộng ra thì sẽ tạo phúc lớn cho dân chúng, triều đình không cần vì lương thực mà rầu rĩ nữa, như thế có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng a!

Dùng xong bữa tối Trịnh vương liền trở về kinh thành, Ôn Uyển khuyên hắn sáng sớm ngày mai hãy trở về, có vội cũng không vội một buổi tối, sắc trời bây giờ đã tối về tới kinh thành phải hơn nửa đêm rồi.

Trịnh vương nhìn trời, cười nói:” Đây có là gì, kể cả trời đang bão tuyết cậu cũng thường xuyên đi đường ban đêm, đừng nói bây giờ là thời tiết giữa tháng sáu. Có sóng to gió lớn gì mà cậu chưa từng thấy, cháu yên tâm, cậu sẽ cẩn thận, không có việc gì đâu. Uyển nhi, cháu thật sự không trở về cùng cậu sao, ông ngoại nhớ cháu nhiều lắm đấy”.

Ôn Uyển nhìn Trịnh vương rồi lắc đầu, tỏ vẻ nàng thật sự sợ khí trời nóng bức trong kinh thành, chờ trời bớt nóng bức rồi nàng sẽ trở về, mặc dù chưa định thời gian trở về cụ thể nhưng chắc chắn trước ngày trung thu (mười lăm tháng tám) sẽ trở lại kinh thành.

Trịnh vương biết Ôn Uyển là người rất có chủ kiến, nên cũng không cưỡng cầu, chỉ nhắc Hạ Dao cẩn thận chiếu cố Ôn Uyển, liền lên ngựa mang theo một đám thị vệ chạy nhanh trở lại kinh thành.

Ôn Uyển có thể hiểu vì sao Trịnh Vương mừng rỡ quan tâm như vậy. Hiện tại ở xã hội này, dân chúng còn chưa được ấm no (ban đầu khi nàng ở nông thôn cũng không có cơm ăn, luôn ở tình trạng đói bụng). Nhưng mà nàng cũng không quá để ý, những cây nông nghiệp như khoai lang, khoai tây, cây ngô cho dù nàng không nhúng tay sớm muộn cũng lưu truyền đến Trung Quốc, hiện tại có nàng cũng chỉ là biết sớm một vài năm thôi.

Ôn Uyển bỏ qua những hờn dỗi trong lòng liền tỉnh táo lại, cẩn thận ngẫm nghĩ về những tình tiết lúc đó (lúc xảy ra chuyện ở phủ Trịnh vương). Chuyện đó có rất nhiều điểm kỳ quái, tại sao những người ấy lại muốn dùng xuân dược tác dụng mạnh mà không phải là độc dược, nếu lúc ấy độc chết nàng không phải là sẽ bớt việc sao?

Nàng không nghĩ ra lý do của chuyện này, những nàng cũng hiểu rõ, ở thời điểm này, tạm thời không nói đến chuyện tình thân, trên mặt lợi ích, vào thời khắc mấu chốt này nàng cũng không thể có hiềm khích với cậu, nếu không chỉ có lợi cho người đối địch với bọn họ.

Hiện tại cậu Trịnh vương có thể lấy chuyện sau trăm tuổi (khi chết) không thể gặp lại bà ngoại ra thề (Ông Uyển biết người ở thời đại nay vô cùng mê tín, lời thề này thật sự vô cùng nặng), nàng có chút đồng tình với cậu. Tạm thời không nghĩ tới vì sao bà ngoại lại làm chuyện như thế, nhưng những chuỵên cậu phải chịu đựng trong những năm vừa qua thật sự không dễ dàng, tình cảnh không hề kém so với hoàn cảnh của nàng đời trước, thậm chí cậu còn ở tình cảnh nặng nề hơn bởi vì tùy lúc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Hơn nữa, nếu không tha thứ thì thế nào? Chẳng lẽ thật sự nàng có thể trở mặt với cậu Trịnh vương hay sao? Không thể, nếu ngăn cách cùng cậu Trịnh vương chẳng lẽ lại tìm nơi nương tựa Triệu vương? Người có thể đối xử với vợ con như vậy khiến nàng nhìn thấy mà kinh hãi. Nguyện vọng của Ôn Uyển thật ra không cao, nàng chỉ cần Trịnh vương có thể đáp ứng sau này những chuỵện có liên quan đến nàng sẽ không dối gạt nàng, không tùy ý đặt nàng ở nơi nguy hiểm, cho dù muốn lợi dụng cũng cho nàng biết rõ và có thời gian để chuẩn bị, thế là đủ.

Trịnh vương vừa về tới kinh thành liền tiến cung gặp Hoàng đế.

“Phụ hoàng, nếu như có thể mở rộng những cây nông nghiệp này, tất nhiên sẽ tạo phúc cho dân chúng trong thiên hạ, sẽ bớt nhiều lo lắng về việc thiếu lương thực, thời tiết khô hạn hay thiên tai.” Bây giờ Trịnh vương đã lấy lại bình tĩnh, đã thấy qua bộ dáng không gợn sóng của Ôn Uyển, nếu hắn vẫn kích động thì thật mất mặt. Hơn nữa, đại sự (chuyện lớn) như vậy, chắc chắn phụ hoàng đã biết từ sớm.

Quả nhiên đúng như Trịnh vương dự liệu. Hoàng đế sau khi nghe xong sắc mặt vẫn rất bình tĩnh:” Hiện tại ở thôn làng kia, khoai lang và khoai tây giống đã có hơn một trăm nghìn cân. Lúc này đã qua mùa khoai tây còn khoai lang đã bắt đầu vào mùa, có thể trồng với số lượng lớn. Ở thôn trang của Ôn Uyển có chừng tám mươi nghìn cân khoai lang, một mẫu có thể sinh ra gần ngàn cân, khoai lang một khi được trồng rộng rãi thì số lượng giống không phải chỉ cần như thế này. Tạm thời lấy ra ba mươi nghìn cân trồng trọt thử, tích lũy đủ giống sang năm sẽ mở rộng trồng trọt một cách toàn diện. Chuyện này trẫm giao cho con xử trí.” Hoàng đế chú ý đến mọi mặt, tất cả những vấn đề đều suy nghĩ cẩn thận.

Trịnh vương suy nghĩ thêm một chút rồi thưa:” Phụ hoàng, lúc nhi thần trở lại, Tống tiên sinh đáp ứng sẽ đem ghi chép về quá trình trồng khoai lang khoai tây mấy năm này trình lên. Phụ hoàng, nhi thần nghĩ, nên phái một ít quan viên công bộ đi theo Tống tiên sinh học tập, đến lúc mở rộng sẽ phái bọn họ đến những nơi trồng trọt để theo dõi và thu hoạch, chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt.”

Hoàng đế gật đầu đáp:” Lúc trước trẫm đã cho mười mấy người đến học tập ở thôn trang, bây giờ hẳn là có thể sử dụng. Con lui xuống tiến hành đi, bây giờ là mùa trồng khoai lang, nếu bỏ lỡ sẽ phải đợi tới năm sau.”

Trịnh vương đáp:” Nhi thần biết rõ, nhi thần sẽ dụng tâm làm tốt việc này.”

Hoàng đế sở dĩ phải đợi Trịnh vương đi đến thôn trang của Ôn Uyển bởi vì việc này thật sự chỉ có thể giao cho Trịnh vương. Nếu giao cho những người khác phiền toái không phải nhỏ bình thường. Chưa nói những chuyện khác, hiện tại giá cả một cân khoai tây là hai lạng bạc, khoai lang thì một lạng bạc một cân, kể cả có giảm giá thì hơn một trăm nghìn cân giống cũng phải gần hai triệu lạng bạc.

Hoàng đế biết chỉ cần ông mở miệng, Ôn Uyển sẽ hai tay dâng lên, nhưng là ông không muốn mở miệng lần này. Ông ngoại lại muốn cái gì đó của cháu gái, lại còn không có tiền trả, Hoàng đế thật sự không thể vứt bỏ mặt mũi như vậy. Lần trước là Ôn Uyển tự động dâng lên, cộng thêm có tình huống đặc thù, là chuyện không có cách nào, nhưng lần này ông không thể mở miệng.

Về phần để những người khác đi tiếp nhận, trong lòng hoàng đế hiểu rất rõ, với tính tình của Ôn Uyển, trừ ông và Trịnh vương ra, ai cũng đừng mong chiếm được tiện nghi từ nàng, cho nên công việc này chỉ có thể do lão Bát làm.

Ôn Uyển không biết, tất cả tình hình ở thôn trang của nàng đều ở dưới sự quản chế của Hoàng đế. Đây cũng là lý do tại sao ở bên ngoài khoai lang khoai tây rất đắt nhưng thôn trang của nàng vẫn có thể an nhiên trồng ra nhiều như vậy. Tất cả đều là nhờ Hoàng đế chống đỡ, chuyện này Tống Lạc Dương biết, trang đầu biết, tất cả mọi người ở thôn trang đều biết.

Nói xong chính sự, Hoàng đế nhìn Trịnh vương, mặt lộ vẻ không vui hỏi:” Sao lại không đưa Ôn Uyển trở về cùng?” Lần này đi, có hai nhiệm vụ chỉ hoàn thành một, không có mang được Ôn Uyển trở lại. Ông vốn tưởng nha đầu kia chỉ ở thôn trang vài ngày, không nghĩ tới nàng xấu tính tới thôn trang liền không trở lại.

Trịnh vương nghe hỏi, trên mặt không khỏi nở nụ cười:” Nha đầu kia nói trong kinh thành quá nóng, ở thôn trang mát hơn. Chờ thêm một ít ngày nữa qua đợt nóng, trước trung thu nàng sẽ trở về. Nhi thần muốn cứng rắn kéo nàng về theo, nhưng nha đầu này dám uy hiếp nhi thần, nói rằng nếu lôi nàng về nàng lại đi, xem có thể mỗi lần đều ép nàng trở lại kinh thành hay không, sau này cũng sẽ không để ý tới nhi thần, không cùng nhi thần nói chuyện nữa. Vì vậy nhi thần không có cách nào, đành phải trở lại một mình.” Lời này vào tai hoàng đế, có chút ý tứ “không lộ rõ” nha.

Hoàng đế nhìn lão Bát vốn mặt quan tài lại lộ ra nụ cười, tâm tình rất khó chịu. Chuyện ở thôn trang tất nhiên Hoàng đế đã biết nhất thanh nhị sở (rõ ràng không sót chút gì), nhưng Hoàng đế thật vẫn không nghĩ tới Ôn Uyển có thể dễ dàng vì hai ba câu nói của lão Bát mà bị dỗ dành. Ban đầu ông còn cho rằng Trịnh vương phải trải qua một trận khó khăn, ai ngờ chỉ trải qua mấy cái nháy mắt đã đem khúc mắc giải quyết, quá trình thật sự thuận lợi ngoài dự liệu của ông.

Trong lòng Hoàng đế thực sự vì Ôn Uyển mà thở dài, đứa bé này tâm địa vẫn còn quá mềm mại, là một kẻ ngốc a. Trong lòng Hoàng đế không mùi không vị, nhìn thấy Trịnh vương thật không thuận mắt, liền mặt lạnh cho hắn đi ra ngoài.

Trịnh vương không biết tại sao Hoàng đế lại như thế, mới vừa rồi còn tốt, nói chuyện còn vui vẻ, sao vừa nháy mắt đã biến sắc mặt, đuổi hắn ra ngoài rồi. Tâm tư của người già thật khó đoán, không trách đứa bé kia lúc nào ở trong hoàng cung cũng nơm nớp lo sợ.

Một thời gian ngắn tiếp theo, hoàng đế cũng thường xuyên bắt bẻ hắn, thường xuyên khiển trách, dù làm thế nào cũng nhìn không vừa mắt, trong công việc cũng tìm xương trong trứng gà, tìm cớ khiển trách khiến Trịnh vương chật vật không chịu nổi.

Hiền phi nhận được tin tức, thì có chút không tin hỏi lại:” Hòa hảo rồi? Cứ đơn giản như vậy ? Trịnh vương qua nói chuyện với Ôn Uyển hai câu, hai người liền hòa lại? Ôn Uyển không có cùng Trịnh vương giận dỗi nữa?” Nha đầu kia là người nhạy cảm như thế, sau khi biết Trịnh vương lợi dụng nàng, theo dự liệu của bà nếu không cùng Trịnh vương trở mặt, thì ít nhất cũng có hiềm khích. Xem xét một thời gian dài, tính tình này của Ôn Uyển sẽ không dễ thay đổi, sao có thể chỉ vì Trịnh vương nói hai ba câu thì đã bị dỗ rồi.

Nhưng tin tức thật sự thiên chân vạn xác (chính xác 100%), biểu hiện của Ôn Uyển lại lần nữa lọt ra ngoài dự tính của bà. Bà bây giờ thật sự nhìn không thấu trong đầu đứa bé này đang nghĩ gì, bà một chút manh mối cũng không nhận ra được.

Hiền phi suy nghĩ thật lâu, mới hiểu được một chút. Đủ loại biểu hiện của Ôn Uyển, không phải bởi vì nàng nổi giận với Trịnh vương, nảy sinh hiềm khích với hắn, mà là muốn biểu lộ rõ thái độ của nàng ấy để Trịnh vương đau lòng, hối hận. Nàng lại rộng lượng, không quá hai câu liền tha thứ, vậy thì sau này Trịnh vương sẽ không bao giờ đối xử với nàng như thế nữa. Đáng tiếc, ý nghĩ này thật ngây thơ.

Hiền phi cười nói:” Rất có ý tứ.” Ôn Uyển ngay cả những chuyện này cũng có thể lấy ra lợi dụng, tính toán lòng người đến mức này, còn có chuyện thể hiện tâm tư ý tứ được so với chuyện này sao?

Trần tiên sinh và Trầm Giản vốn còn muốn hỏi chuyện ở thôn trang, nhưng thấy sắc mặt Trịnh vương hiếm khi vui mừng như thế, cũng biết chuyện đã kết thúc viên mãn.

Trầm Giản đối với tính tình Trịnh vương hiểu rõ, hẳn phải có chuyện tốt to lớn nếu không Trịnh vương cũng không cao hứng đến vậy, liền hỏi:” Vương gia, chẳng lẽ còn có chuyện mừng gì lớn hơn sao?”

Trần tiên sinh cũng cảm thấy Trịnh vương có chút hương phấn quá độ, nếu chỉ là cùng Quận chúa hòa hảo cũng không cao hứng đến nỗi thế a.

Trịnh vương rất nhanh giải đáp thắc mắc của hai người, đem những chuyện xảy ra ở thôn trang nhất nhất nói rõ cho hai người, phản ứng của hai người cũng trở nên vui mừng vạn phần.

Đối với bọn họ, đây tuyệt đối là chuyện tốt, thật sự là chuyện tốt lớn như trời a. Chuyện này một khi hoàn thành chính là đại sự ban ơn cho toàn thể dân chúng trong thiên hạ, giải quyết được vấn đề khó khăn không nhỏ cho triều đình, lập được công tích lớn có thể lưu truyền sử sách ngàn đời. Có chính tích (chuyện công tích lớn gắn với lợi ích của cả đất nước) lớn như vậy, việc tranh đoạt địa vị thái tử lại thêm một phần thắng.

Trần tiên sinh cảm khái nói:” Khó trách Tống Lạc Dương có một lần viết trong thư cho thần, hắn đang làm một chuyện tạo phúc cho thiên hạ dân chúng. Nguyên lai là đại sự đến bực này.”

Trầm Giản cũng cảm thán nói:” Vương gia, Quận chúa thật đúng là khiến ta cảm khái. Âm thầm như gì cũng không làm, nhưng đến lúc làm lại hù dọa mọi người đều sợ hãi kêu to.” Lần này hắn bị Trịnh vương trừng phạt nặng nề, vốn trong lòng còn có chút không thoải mái, nhưng bây giờ đúng là khiến hắn sợ hãi và tự trách thật sâu. Vạn nhất Quận chúa thật sự bị làm sao, đúng là hắn có chết ngàn lần cũng không thể bù đắp nổi trách nhiệm.

Trịnh vương cùng hai người thương lượng chuỵện này, bởi vì phải đợi sổ con của Tống Lạc Dương nên còn có thời gian một ngày một đêm.

Ở thôn trang, mặc dù trên mặt Ôn Uyển có bộ dáng thư thái, nhưng chỉ là để che giấu không cho người khác biết nội tâm của nàng, nàng đang tiếc nuối rất nhiều, năm ngoái, những ngày hè như thế này ở Minh Nguyệt sơn trang trải qua mới thật sự là những ngày tiêu dao như thần tiên.

Ôn Uyển nghe được tin tức Yến Kỳ Hiên đã trở lại kinh thành.

Hạ Dao gật đầu nói:” Thuần thế tử gia đã trở lại kinh thành, bây giờ còn đang ở nhà dưỡng bệnh. Nhưng nghe nói hiện tại đã tốt hơn trước kia nhiều. Quận chúa không cần lo lắng, ở Giang Nam đã không có chuyện gì, trở lại kinh thành càng không thể có chuyện được.” Trong kinh thành danh y tụ tập, tâm bệnh của Yến Ky Hiên đã khỏi, quả thật không có gì lo lắng.

Trịnh vương trình sổ con của Tống Lạc Dương lên:” Phụ hoàng, đây là sổ con của Tống Lạc Dương trình lên, trong này ghi lại cặn kẽ cách trồng khoai lang, từ thời điểm bắt đầu, chăm sóc đến quá trình thu hoạch.”

Bởi vì Tống Lạc Dương không phải quan viên, nên sổ con của hắn không ó tư cách trình lên Ngự án xin ý kiến, phải nhờ Trịnh vương thay mặt trình lên.

Hoàng đế nhận lấy xem, rồi phân phó người gọi Thượng thư Hộ bộ Tào Ngâm Tào địa nhân và thượng thư Công bộ Lục Triển Nguyên, Lục đại nhân đến.

“Các khanh xem sổ con này đi? Rồi phân tích cho ý kiến xem nên chuẩn bị phát triển như thế nào?” Hai người nhìn sổ con liền mở to hai mắt, trong mắt tất cả đều là không dám tin.

“Hoàng thượng, này, cây này một mẫu thu hoạch, một mẫu có thể thu hoạch gần ngàn cân, còn không cần trồng ở ruộng tốt… Tin tức này là thật hay sao?” Tào Ngâm không tin tưởng lắm, ruộng tốt nhất trồng cũng không có sản lượng như vậy đâu, điều này sao có thể!

“Một mẫu thu hoạch một ngàn cân, mà là gieo trồng tại sườn núi, không cần gieo trồng trong ruộng nước? Hoàng thượng, đây là sự thật sao?” Lục đại nhân vừa mừng vừa sợ hỏi lại.

“Điều này không sai, bọn họ đã nghiên cứu năm năm, quá trình khoai tây và khoai lang trưởng thành đều ghi chép cặn kẽ. Bổn vương cũng đã tự mình đi xem, thiên chân vạn xác (sự thật đến từng chân tơ kẽ tóc).” Trịnh vương sắc mặt vô cùng bình tĩnh đáp.

Hai người xác định tin tức là thật liền khiếp sợ đến ngẩn ngơ, hồi lâu không nói chuyện. Ôn Uyển quận chúa có thể âm thầm làm được đại sự bực này, Quận chúa quả thật là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng nhất định hù chết người.

Tào đại nhân thấy sắc mặt bình thản của Hoàng đế, phía ngoài lại không hề có chút tiếng gió (tin đồn, tin tức) nào, trong lòng liền suy đoán chuyện này là do Hoàng đế phong tỏa tin tức, bằng không chuyện lớn như thế sao chút tiếng gió cũng không có:” Hoàng thượng, nếu mở rộng thu hoạch mấy loại cây này, thì không còn lo lắng dân chúng phải chịu đói, cũng không lo lắng sẽ xuất hiện nạn đói nữa.” Đến lúc đó, gánh nặng của triều đình cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.

Hoàng đế gật đâu: “Việc này giao cho Trịnh vương thực hiện, Hộ bộ và Công bộ hiệp trợ, nhất định sang năm phải đem đầy đủ những cây lương thực này mở rộng trồng trọt.”

Hai người lập tức cung kính đáp ứng.

Tào thượng thư còn muốn nói thêm, nhưng Hoàng đế vung tay lên cho bọn họ đi xuống, thấy Hoàng đế như vậy những lời sắp sửa ra khỏi miệng Tào thượng thư lại nuốt trở về, đàng hoàng theo Trịnh vương lui ra ngoài.

Ra khỏi Dưỡng Hòa điện, Tào Ngâm ngần ngại hỏi:” Vương gia, ở thôn trang của Quận chúa tổng cộng có bao nhiêu cân lương thực làm giống.”

Chờ biết ở thôn trang của Ôn Uyển có hơn một trăm vạn cân lương thực, Tào đại nhân lộ vẻ mặt khó xử:” Vương gia, nếu dựa theo giá thị trường thì triều đình cần bỏ hai triệu lạng bạc để thu mua. Hiện tại còn chưa thu được thuế cây trồng vụ hè, tiền bạc trong quốc khố không đủ. Vương gia, người xem cần làm như thế nào mới phải?” Vấn đề nữa là, cho dù thu được thuế rồi cũng không thể bỏ bút tiền lớn như vậy mua giống cây lương thực nha.

Trịnh vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó chỉ biết cười khổ. Phụ hoàng thật đúng là lão hồ ly, không trách được người vội vàng bảo mình đi thôn trang, hóa ra là cố ý để mình tự biết, tự bẩm tấu về việc đem mở rộng cây lương thực này. Phụ hoàng không tiện mở miệng, liền giao cho hắn a, nên trầm mặc một hồi mới nói:” Chuyện này bổn vương tự có biện pháp xử lý.”

Ôn Uyển ở thôn trang qua được mấy ngày thư thái liền nghe thấy Trịnh vương tới. Ôn Uyển rất ngạc nhiên, mặc dù trong thư có thúc giục nàng trở về, nhưng nàng đã tỏ rõ thái độ trước Trung thu sẽ trở về nha, giờ không có việc gì khẩn cấp thiết yếu tới đây làm gì a, chẳng lẽ muốn bắt nàng trở về?

Ôn Uyển đi ra ngoài nghênh đón Trịnh vương, thấy phía sau còn đi theo hai vị đại thần chính là Tào thượng thư và Lục thượng thư, Tính tình Trịnh vương, Ôn Uyển còn không hiểu rõ sao, chỗ nào giống người thích hưu nhàn, rõ ràng là có công việc mới tới.

Hai vị đại thần tới lần này đầu tiên là để kiểm tra tận mắt, sau đó là muốn đích thân hỏi thăm để tính toán trước cho tốt. Dù sao nếu thật sự mở rộng, đó là chuyện lớn bậc nhất với triều đình, muốn thu hoạch tốt lần này cũng phải an bài trước kế hoạch trồng trọt năm tới.

Trịnh vương thấy Ôn Uyển cũng không vòng vo:” Ôn Uyển, tất cả mầm mống (củ, giống) cây lương thực ở thôn trang của cháu triều đình đều muốn thu mua, phân ra các nơi để trồng thử, nếu không có vấn đề gì thì sang năm sẽ mở rộng trồng trọt.”

Ôn Uyển nhìn Trịnh vương, tỏ vẻ:” Mua cái gì, muốn thu thì lấy đi là được.” Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi nói ra khiến Tào đại nhân và Lục đại nhân thật xấu hổ, ngày trước lời đồn Ôn Uyển quận chúa nổi danh keo kiệt, không biết do kẻ nào truyền ra.

“Hiện nay triều đình không đủ tiền bạc, ở đây có mười vạn lượng bạc, cháu cầm trước đi, chỗ còn thiếu, chờ triều đình dư dả sẽ trả toàn bộ.” Trịnh vương đưa cho Ôn Uyển ngân phiếu mười vạn lượng bạc.

Hai vị thượng thư đại nhân thi nhau chảy mồ hôi, Trịnh vương thật là mạnh mẽ a, gần hai triệu lượng bạc tiền lương thực mà có thể chỉ đưa mười vạn lạng bạc để lấy.

Trịnh vương ôn hòa giải thích: “Cậu muốn đem phương pháp trồng khoai lang, khoai tây mở rộng ra, có cây lương thực thu hoạch lớn như vậy sau này cho dù có thiên tai hạn hán cũng không sợ. Số tiền này là bồi thường cho cháu.”

Ôn Uyển thấy nếu không tỏ thái độ, chắc còn phải bị hiểu lầm, lập tức ngẩng mặt, lộ ra bộ mặt mất hứng, làm điệu bộ mấy cái:” Vương gia, hai vị đại nhân, quận chúa nhà chúng ta nói, nếu những cây kia hữu dụng, người cứ cầm đi, không cần đưa tiền, những thứ này cũng không có gì đáng tiền.”

Trịnh vương lắc đầu:” Thế làm sao được.” Tư thái tất nhiên phải làm đủ, không phải làm cho Ôn Uyển nhìn mà làm cho hai vị thượng thư đại nhân nhìn.

Ôn Uyển thử nghĩ một chút, quả thật nếu một phần cũng không cầm có chút đáng tiếc, cho nên bảo Hạ Dao cầm bút tới, trên giấy viết một loạt mấy chữ,

Hạ Dao biết ý tứ của Ôn Uyển, cười híp mắt nói:” Quận chúa nói, nàng lúc trước mua giống xài hết năm vạn lạng, mấy năm vừa rồi coi như lấy lợi tức bốn ngàn lượng. Triều đình nếu thật có thành ý đem trả nàng năm vạn bốn ngàn lượng là được, nàng cũng không coi là bị lỗ.”

Trịnh vương bị phép tính của Ôn Uyển khiến cho dở khóc dở cười. Ôn Uyển thật đúng là có thể tính a, quả nhiên người khác muốn cùng Quận chúa làm ăn, tất cả đều có thể kiếm tiền.

Tào đại nhân và Lục đại nhân nghe thấy cũng cảm động bội phần. Bọn họ rõ ràng Quận chúa nói như vậy chính là không cần bạc, nhưng nếu một phần cũng không nhận thì đả thương thể diện của triều đình. Lần này không giống như lúc trước ,lần trước nàng là vì nghĩa quyên (quyên tiền vì việc nghĩa) nhưng lần này là triều đình thu dùng, như vậy coi như cho triều đình mặt mũi.

Trịnh vương nghe vậy nhẹ gật đầu:” Những thứ đó là tài sản cá nhân của cháu, triều đình làm sao có thể chiếm tiện nghi.”

Ôn Uyển trong lòng khinh bỉ, hừ, ông ngoại hoàng đế lúc trước còn nói quốc khố thiếu hụt, ông nghĩ cách làm sao tăng thu giảm chi, vì chuyện tiền bạc buồn bã không biết làm sao cho tốt. Mấy thứ này nếu dựa trên giá thị trường tới thu mua, triều đình có thể lấy ra bút tiền lớn như vây sao?

Khụ, trên đời này còn có người nào bi thảm như nàng sao? Tặng đồ cho người ta còn phải cầu xin, van người hãy nhận lấy. Hạ Dao ở một bên thuật lại lời nói của Ôn Uyển:” Vương gia, quận chúa nói, những thứ cây lương thực này nàng từ khi mua vẫn để ở thôn trang, không có quản. Trước chỉ do đọc thấy trong sách liền nổi hứng làm thử, định khi nào ở trước mặt Hoàng thượng nói đến, mang về triều đình có thể được Hoàng thượng khen, hiện tại nếu bán đi nàng thật không dám. Nếu nhận tiền này thì trong lòng sẽ xấu hổ, muốn thưởng thì cứ thưởng cho Tống tiên sinh và trang đầu là được.” Lẽ ra nên sớm đưa về, Ôn Uyển còn có Hoàng trang do Hoàng đế ban thưởng, nếu thật tính thì có thể tính rõ được sao.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút:” Vương gia, quận chúa nói, nếu như mọi người băn khoăn, xin Vương gia thay quận chúa cầu Hoàng thượng đem giao ba mươi khuynh sa địa (đất cát) ở bờ sông ngoại ô phía Đông cho nàng. Quận chúa nói nàng vốn chuẩn bị đi mua nơi đó, hiện tại coi như phân cho nàng để bù số lương thực này đi.”

“Vậy sao được, đó là đất hoang, phần lớn là sa địa a.” Trịnh vương không đồng ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.