Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 121: Q.6 - Chương 121: Chẩn đoán chính xác




Edit: Gà

Beta: Tiểu Tuyền

Trương thái y tới đây, cẩn thận thỉnh mạch cho Ôn Uyển. Sau khi tỉ mỉ xem mạch một hồi, liền sắc mặc vui mừng đứng lên nói chúc mừng: “Chúc mừng Quận chúa, chúc mừng Quận chúa, là hỉ mạch. Được một tháng rồi.” Lần này đã là chẩn đoán chính xác một trăm phần trăm. Thông thường, có hỉ mạch luôn được xem là một chuyện tốt, càng huống chi là đối với người có tình huống đặc thù như Ổn Uyển.

Ôn Uyển nhận được tin xác thực, ngày ngày nàng mong chờ cục cưng, không nghĩ tới khi cục cưng tới thật, lại có chút cảm giác không thể tin nổi. Ôn Uyển vuốt bụng, nàng sắp được làm mẹ rồi, cục cưng mà nàng trông chờ hai đời, rốt cuộc đã có rồi. Từ lúc biết được thân thể nàng đã phục hồi, nguyên khí đã được bồi bổ, việc mang thai sẽ không có vấn đề, trong lòng nàng vẫn luôn rất lo lắng. Hôm nay, đã có thật rồi, đã mang thai thật rồi. Ôn Uyển không biết nên biểu đạt nỗi vui mừng của mình như thế nào, cứ ngồi ngây một chỗ cười. Trong đầu chỉ quẩn quanh ý nghĩ, nàng sắp làm mẹ, nàng sắp làm mẹ rồi.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển ngồi ở đó cười ngây ngô. Bộ dáng ngốc nghếch như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Hoàng đế tất nhiên cũng rất vui mừng: “Người đâu, ban thưởng.” Hoàng đế vung tay lên, dược liệu, thuốc bổ trân quý giống như không cần lấy tiền ào ào đưa tới phủ Quận chúa. Đồng thời để Trương thái y làm thái y chuyên trách cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển mơ mơ màng màng trở về phủ Quận chúa. Cho tới tận khi xuống xe ngựa, đầu óc vẫn còn mê muội. Nguyện vọng nhiều năm như vậy đột nhiên trở thành sự thật, Ôn Uyển vẫn còn đắm chìm trong vui sướng.

Ôn Uyển không nói với bên ngoài, nhưng thái độ của hoàng thượng, cũng đủ để những người nhạy bén cảm nhận được. Loại tin tức này, không phải là cơ mật, hơn nữa còn là chuyện tốt. Đương nhiên rất nhanh đã lan truyền ra ngoài.

Thái tử điện hạ nghe tin, chỉ là hơi chút sửng sốt một chút, rồi bỏ qua không để ý tới. Ôn Uyển có mang thai hay không, đều không ảnh hưởng tới hắn. Trước đây, quan hệ của hắn với Ôn Uyển cũng không hề tốt như nhiều người vẫn tưởng. Chỉ là so với những huynh đệ khác có thời gian quen biết lâu hơn một chút. Nhưng kể từ sau lần cung biến, quan hệ của hắn với Ôn Uyển chỉ còn duy trì ở mặt ngoài. Nếu không phải Thái Tử Phi cùng Ôn Uyển là khuê mật, Ôn Uyển cũng không nguyện ý nể mặt hắn. Nói vậy, tức là đến cả quan hệ mặt ngoài nể mặt lẫn nhau cũng không có.

Như Vũ khi ở yến hội đã đoán được vài phần. Mặc dù Ôn Uyển phủ nhận, nhưng bản thân nàng là người đã có hai con, chỉ cần nhìn tình trạng của Ôn Uyển là đoán được ngay. Tin chắc rất nhiều người có mặt ở đó cũng có chung suy đoán như vậy. Bởi vì đã đoán trước được, nên cũng không cảm thấy quá kinh ngạc. Ngược lại, Bảo Vân cảm thán nói: “Quận chúa thật là có phúc khí.” Thành thân ba tháng, liền có thai. Chỉ là trượng phu không biết khi nào mới trở lại. May mà có hài tử bên cạnh, cũng cảm thấy an ủi hơn.

Như Vũ cười khổ: “Đừng nói mấy thứ kiểu như Ôn Uyển có phúc khí nữa.” Những lời này chính nàng cũng đã nói không biết bao nhiêu lần. Nói đến bây giờ đã không còn cảm giác nữa. Những gì mà Ôn Uyển có được, hai từ phúc khí không đủ để nói hết. Như Vũ ngay đến hâm mộ cũng không cần. Bởi vì hâm mộ không được. Nghĩ càng nhiều, lại càng so sánh với bản thân nhiều hơn. Như vậy, sẽ chỉ càng khiến cuộc sống của nàng thêm đau khổ.

Bảo Vân nhìn ra được thần sắc của Như Vũ: “Nương nương, người đừng đau buồn. Vận số của mỗi người mỗi khác. Lại nói, nương nương cũng rất tốt, có Đại điện hạ cùng Tiểu điện hạ. Đại điện hạ lại được hoàng thượng yêu thích như vậy.”

Như Vũ khẽ thở dài. Đúng vậy. Đối với người bên ngoài, cuộc sống của nàng cũng rất đáng hâm mộ. Thái Tử Phi, rất có thể sẽ là quốc mẫu tương lai. Song, nỗi khổ của nàng thì ai có thể thấu. Nếu có thể, nàng càng muốn gả cho một nam tử bình thường một chút, sống một cuộc sống bình thường. Mà không giống như bây giờ, tình huống của trượng phu vô cùng gian khổ khó khăn, tim cũng không đặt trên người nàng. Nếu không phải còn có hai nhi tử, nàng thật sự không biết vì sao bản thân phải sống trong khổ sở như vậy. Hài tử, vì hài tử, nàng phải cố gắng chống đỡ.

Như Vũ xốc lại tinh thần, bắt đầu chuẩn bị quà tặng cho Ôn Uyển. Như Vũ biết kiêng kị. Hài tử bình thường khi chưa đầy ba tháng, phải chăm sóc rất cẩn thận. Trong phủ Quận chúa, ngoài Ôn Uyển ra, không còn chủ nhân nào khác. Cho nên, Ôn Uyển chắc chắn sẽ không tiếp bất kỳ khách nhân nào. Muốn gặp cũng phải đợi đến khi thai vị đã ổn định.

Mấy vị hoàng tử đối với việc này cũng không cảm thấy bất ngờ. Hai người ở thôn trang cố gắng phấn đấu như vậy, có thai là bình thường. Không có thì đúng là vận số quá kém

Chỉ có Lục hoàng tử phi Vũ Đồng đối việc này là đứng ngồi không yên. Nàng gả tới đây liền sinh được một tiểu tử mập mạp, đáng tiếc, hài tử không giữ được, chưa đầy một tuổi đã mất (tỷ lệ tử vong của trẻ em ở cổ đại rất cao). Hiện giờ dưới gối chỉ có một nữ nhi. Hai năm qua cố gắng điều dưỡng thân thể, nhưng vẫn không có tin tức gì. Nếu Bảo ca nhi của nàng còn sống. . . . . .

Vũ Đồng nghĩ tới đây, liền mặt mày nghiêm trọng, đột nhiên đứng lên. Nha hoàn bên cạnh vội vàng hỏi: “Vương phi, người làm sao vậy?”

Vũ Đồng lắc đầu nói: “Không có gì.” Nàng chỉ là nhớ tới Như Vũ đã từng nói qua với nàng, khi nàng ấy mới sinh hài tử, Ôn Uyển đã tặng cho nàng một quyển sách nhỏ, bên trong có rất nhiều biện pháp phòng ngừa. Hơn nữa, mấy người Mai Nhi, Ngọc Tú, Chân Chân cũng có. Thật trùng hợp là, bốn người này đều bình an sinh hạ hài tử, hài tử đều rất khỏe mạnh.

Vũ Đồng lẩm bẩm nói: “Chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp.” Vũ Đồng rốt cuộc thu hồi mấy suy nghĩ lung tung này về. Nàng bây giờ, quan trọng nhất là mau chóng sinh một nhi tử. Hoàng hậu hiện tại đang phải trông coi trong Phật đường, không có biện pháp gây sức ép với nàng. Nếu đi ra ngoài, không biết sẽ hành hạ nàng như thế nào.

Từ xưa đã có quy định là chưa đầy ba tháng thì không thể nói ra. Nhưng từ những lễ vật mà các nhà đưa tới phủ đệ, tin tức Ôn Uyển có thai, muốn giấu cũng không được .

Trong số những người nhận được tin tức, cao hứng nhất, đương nhiên là Bạch Thế Hoa, thiếu chút thì khoa chân múa tay vì vui mừng. Quận chúa mang thai, Bạch gia sắp hưng thịnh rồi: “Nhưng nhất định phải sinh một tiểu tử mập mạp.” Cao hứng xong, liền thúc giục Thanh Hà đến thăm Ôn Uyển.

Thanh Hà tức giận từ chối: “Bây giờ thai vị còn chưa ổn định, Quận chúa sẽ không gặp bất kì ai. Đợi qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ đến thăm .”

Ôn Uyển đối với việc Hạ Nhàn mỗi ngày đều không ngừng nhồi nhét bồi bổ cho nàng, vô cùng choáng váng. Phải tốn không biết bao nhiêu nước miếng để giải thích với Hạ Nhàn và Hạ Dao: “Không thể ăn nhiều, nếu bồi bổ bụng quá lớn, đến lúc sinh rất dễ bị khó sinh. Nếu không tin thì mấy người đi hỏi Trương thái y đi. Xem những gì ta nói có phải là thật hay không.”

Trương thái y là một thái y rất có trách nhiệm: “Đúng vậy, nếu thai nhi quá lớn, đến lúc đó mẫu thân sẽ chịu khổ, còn có khả năng khó sinh.” Trương thái y quả thật làm tròn bổn phận của mình, thuốc thang, thức ăn, bắt mạch, đều do chính hắn cùng đồ đệ của mình xem xét cẩn thận. Trải qua lần ngộ độc thức ăn kia của Ôn Uyển, mọi người đối với thức ăn của Ôn Uyển kiểm soát vô cùng chặt chẽ, đều do một tay Hạ Nhàn đảm nhận. Những người khác, hoàn toàn không được đến gần tiểu trù phòng.

Ôn Uyển vuốt bụng, có chút tiếc nuối nói: “Bây giờ chỉ còn có cha con là chưa nhận được tin tức thôi. Nếu lúc này có cha con ở bên cạnh hai mẹ con chúng ta, thì tốt biết bao!” Quá trình mang thai vô cùng gian khổ. Không có trượng phu bên cạnh làm bạn, Ôn Uyển cảm thấy thật đáng tiếc.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển lại nhớ Tướng quân. Cũng may là có hài tử, phần lớn lực chú ý của Ôn Uyển đều tập trung trên người hài tử. Nếu cứ giống như mấy ngày đầu Tướng quân rời đi, nàng thật sự lo Quận chúa sẽ mắc bệnh tương tư mất: “Quận chúa, nếu không thì dùng bồ câu truyền tin, để người ở trạm dịch đem tin tốt này báo cho Tướng quân. Để cho Tướng quân cũng được chung vui.” Hạ Dao nói như vậy, cũng là vì dời đi lực chú ý của Ôn Uyển. Khụ, nàng thật không ngờ, luôn bình tĩnh tự chế (tự kiềm chế) như Quận chúa, hiện giờ lại giống như một nữ nhân bình thường, lo được lo mất (Ôn Uyển im lặng, ta vốn là một nữ nhân tầm thường, được chưa).

Ôn Uyển liếc nhìn Hạ Dao: “Trạm dịch là nơi dùng để chuyển những tin tức quân tình trọng yếu. Sao có thể dùng để chuyển việc riêng. Ngươi định lấy của công dùng vào việc tư hả? Ta nhớ là người công tư vô cùng rõ ràng mà.”

Hạ Dao đối với việc Ôn Uyển đến tận bây giờ vẫn theo đuổi nguyên tắc không được phép chiếm lợi thì sẽ không chiếm lợi, ngoài cười ra thì trong lòng càng thêm kính nể. Một người, có thể giữ vững nguyên tắc không thể lay chuyển, thì cần phải có bao nhiêu nghị lực: “Người ta có lòng tốt thì lại bị nói thành người muốn chiếm dụng của công.”

Ôn Uyển cười: “Ta không có ý này. Chỉ là không thể phá vỡ nguyên tắc. Đợi muộn một chút rồi nói với hắn cũng không sao. Dù sao trong lòng hắn hẳn cũng đã đoán được.” Thân thể của nàng, trừ nàng ra, thì Bạch Thế Niên là quen thuộc nhất. Lại nói, nàng đã nói là tám chín phần mười rồi. Bạch Thế Niên trong lòng cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Bị Ôn Uyển và Hạ Dao nhắc tới, Bạch Thế Niên hắt hơi liên tục mấy cái. Bạch Thế Niên sờ sờ mũi, chẳng lẽ là vì sống trong ôn hương không biết gió sương, khiến cho thân thể hắn hiện tại trở nên kém hơn. Mới chỉ ngủ bên ngoài mấy ngày, đã bị cảm lạnh.

Diệp Tuần đi tới, cười nói: “Tướng quân, đây không phải là cảm lạnh, đây là có người đang nhắc tới ngài. Từ sáng sớm tới tối muộn đều nhắc tới ngài nha!” Từ trưa tới giờ, cứ hắt hơi liên tục. Quận chúa nhớ Tướng quân, đương nhiên là phải rất nhiều.

Bạch Thế Niên không biết lại còn có kiểu như vậy nữa! Cười dời đi đề tài. Nhưng đến lúc mọi người đều ăn uống no nê, quay về lều trại ngủ, Bạch Thế Niên lại ngủ không được, đi ra ngoài.

Ban đêm có chút lạnh, một cơn gió thổi qua, thổi tới trong rừng, phát ra âm thanh vù vù, như khóc như nỉ non. Bạch Thế Niên rùng mình một cái. Chưa đợi Bạch Thế Niên xoay người quay vào trong lều, Cao Tần ở bên cạnh đã đưa tới một chiếc hạc y bằng gấm màu đen. Bạch Thế Niên liền nhận lấy, trực tiếp khoác lên người.

Bạch Thế Niên nhìn lên bầu trời. Trước đây khi ở cùng một chỗ với Ôn Uyển, bọn họ thường xuyên ngồi nhìn bầu trời đầy sao. Ôn Uyển nói nàng từ nhỏ đã thích ngắm sao. Không biết Ôn Uyển bây giờ có đang ngồi một mình trước cửa sổ ngắm sao hay không. Buổi tối lúc ngủ, chân có phải đến nửa đêm vẫn còn lạnh hay không? Buổi tối ngủ một mình liệu có nằm úp sấp ngủ không. Ngộ nhỡ đè ép bụng. . . . . .

Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên đột nhiên nhớ tới, hôm nay hình như là ngày chẩn đoán chính xác. Chớp mắt đã tới ngày đó rồi. Ôn Uyển tám chín phần mười là mang thai. Đáng tiếc, hắn không thể là người đầu tiên nhận được tin tức. Càng không thể làm bạn bên cạnh mẫu tử bọn họ.

Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên lại càng cảm thấy nhớ thê tử đang ở kinh thành. Haizzz, đáng tiếc, hắn hiện tại cách thê tử cùng hài tử càng ngày càng xa.

Bạch Thế Niên đang phiền muộn đâu rồi, thì thấy Diệp Tuần đi tới. Nhìn thấy Bạch Thế Niên liền cười nói: “Sao thế? Lại nhớ Quận chúa à?.”

Bạch Thế Niên không trả lời, không trả lời tức là thừa nhận. Sao có thể không nhớ, vợ chồng mới tân hôn liền phải chia lìa. So với Ôn Uyển, hắn càng luyến tiếc hơn. Nhưng con đường này là do hắn chọn, nhất định phải kiên định đến cùng. Không thể hối hận, càng không thể quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.