Edit: Anglegirl Lovely
“Ôn Uyển, lại đây với bá mẫu nào.” Tam phu nhân nhiệt tình kêu Ôn
Uyển. Đứng bên cạnh là Thủy di nương, cười nhẹ nhàng trông thật đáng
thương nhìn Ôn Uyển khẩn cầu nhưng Ôn Uyển vờ như không thấy. Trên đời
này làm gì có ai lại giúp đỡ người đã hãm hại mình cơ chứ? Ban đầu đúng
là không nên mềm lòng cứu người mà, cho nên mới nói, chuyện tốt là không nên làm. Làm chuyện tốt chỉ chuốc lấy phiền toái.
Ôn Uyển nhìn xung quanh một vòng lại không thấy Đại phu nhân thì cảm
thấy kì quái. Tại sao Đại phu nhân lại không tới? Nhưng mà nàng nhìn
thấy Thế tử phu nhân thì liền đi tới ngồi bên cạnh, Thế tử phu nhân Tống thị cười rồi cho người lấy thêm một cái ghế nữa. Nhìn các vị phu nhân
khác, không có người nào là nàng quen biết cả. Nhưng nhờ có đại thiếu
phu nhân ở bên cạnh giới thiệu từng người cho nàng: đây là Tiêu đại phu
nhân Hàn Lâm Viện, đây là phu nhân Lễ Bộ thị Lang. . . Ôn Uyển như đã
đi vào cõi tiên, nàng giới thiệu kệ nàng còn mình thì nghĩ chuyện khác.
Tất cả mọi người đều là phu nhân hàng tứ ngũ phẩm trở xuống. Ôn Uyển
gương mặt bình tĩnh hướng về phía những người vừa được đại thiếu phu
nhân giới thiệu, nhất nhất gật đầu.
“Quận chúa, đây là nữ nhi của ta, Bích Nguyệt. Nếu Quận chúa không
chê có thể thử kết bạn với nàng.” Một vị phu nhân đẩy đẩy một cô nương
trông khá xinh đẹp đi ra.
Ôn Uyển nghe vậy lắc đầu, Hạ Ảnh ở một bên liền đáp” Quận chúa nói,
nàng đã có bảy bạn tốt khuê trung rồi. Nếu tùy tiện dẫn thêm người tới,
những bằng hữu khác có thể sẽ mất hứng .”
“Chỉ cần Quận chúa đồng ý là được, mặc kệ các nàng nghĩ như thế nào.” Ôn Uyển nghe thế thì trong lòng cười lạnh, thật là những người vội vàng mà. Ôn Uyển cầm lấy chén trà bên cạnh giả vờ như muốn uống, sau đó lại
để xuống nhưng cũng không tiếp lời của nàng ta, trên mặt vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt đầy xa cách.
Dù sao thì nàng vốn là một người câm, không muốn phụ họa làm trò cười cho người khác đó cũng là chuyện thường tình. Ai cũng không có lý do
hỏi nàng. Chẳng qua là nàng nghĩ chỉ mới có hơn một ngày, cho Bình
Hướng Hi một chút mặt mũi nhưng đã có người xin nhờ vả, thật không biết
tự lượng bản thân mình có bao nhiêu giá trị.
“Quận chúa, Nhị phu nhân mời Quận chúa đi qua một chuyến.” Dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều quan sát Ôn Uyển.
Ôn Uyển không biết là nên vui hay nên buồn, làm cho nàng qua nhìn một di nương, nàng là một Quý Quận chúa tứ phẩm, là cháu ngoại của hoàng
đế, vậy mà muốn nàng phải hạ mình tới dự tiệc của một thứ muội đã là cho mặt mũi lớn nhất rồi, vậy mà bây giờ lại còn muốn nàng cất bước qua
phòng sinh nhìn một di nương.
Ôn Uyển mở to mắt nhìn nha hoàn kia, như nhìn về một không gian khác. Cổ ma ma ho khan một tiếng mắng” To gan, chỉ là một di nương nho nhỏ đã cho mình có bao nhiêu tôn quý mà lại muốn Quận chúa chúng ta đi xem
nàng?”
Không nghĩ tới thiếp thân sai vặt bên cạnh Bình Hướng Hi cũng đi tới
nói ” Quận chúa, lão gia nói muốn người đi thăm di nương một chút. Di
nương mấy ngày nay vẫn luôn mong nhớ người, nàng bây giờ đang ở cữ ,
không thể đi ra ngoài. Nên để Quận chúa phải đi qua đó một chuyến.”
Ôn Uyển có cảm giác mình muốn hôn mê. Xem ra động kinh là có di truyền. Đã chết một người, nhưng vẫn còn một ở đây, không chết cũng không động kinh vậy mà vẫn có thể
sống tốt nha. Tại sao hắn còn chưa chết vậy, Ôn Uyển trong mắt toát lên
lửa giận, nhưng mà mọi người đang nhìn nàng, chỉ đành lộ ra nụ cười khổ, ngược lại cam chịu đứng lên.
Cổ ma ma sắc mặt lập tức thay đổi, ngăn trở Ôn Uyển” Quận chúa, người đây là đang làm cái gì vậy? Chỉ là một tiện tỳ, có tài đức gì mà dám để cho người phải hạ mình qua thăm nàng?”
Ôn Uyển nước mắt quanh tròng nhưng vẫn lắc đầu, đi ra ngoài. Các vị
phu nhân thật sự có chút không hiểu. Thế tử phu nhân cũng khẽ thở dài
một tiếng, mẫu thân nàng còn khinh thường, một nữ nhi thứ nữ mà phải
điều động nhiều người như vậy sao? Suy nghĩ của Ngũ thúc thật không
đúng, hắn cho rằng nhiều người phải đi thăm thứ nữ bảo bối là vì điều
gì? Đơn giản chỉ bởi vì muốn chứng minh đứa muội muội này được cưng
chìu. Tuy là một thứ nữ chi thứ hai nhưng cũng là muội muội của quận
chúa. Khụ, Thế tử phu nhân nghĩ tới đây cũng vội vàng đứng lên, đi theo
ra ngoài. Sợ xảy ra chuyện gì còn có thể lập tức giải quyết
Ôn Uyển thực ra không có vào trong phòng, nàng chỉ đứng ở ngoài phòng, Hạ Ảnh truyền lời.
“Quận chúa, Phương nhi còn làm phiền Quận chúa phải tới một chuyến,
thiếp thân thật áy náy.” Phạm di nương mềm mại nói. Ôn Uyển chẳng qua là lẳng lặng đứng yên.
“Quận chúa, lão gia thật ra rất yêu thương Quận chúa. Dù sao cũng là
người một nhà, vì cái gì lại giống như người xa lạ rồi để người khác vì điều này mà bàn tán.” Phạm di nương lắc đầu, dịu dàng nói. Mặc dù đang ở cữ nhưng bộ dạng mềm mại như nước kia lại khiến người ta thương tiếc.
Đáng tiếc, nàng lại đối mặt với một người tâm địa lạnh lùng là Hạ Ảnh,
những gì nhận được chỉ là tiếng hừ lạnh đầy khinh thường.
Ôn Uyển phất tay để Hạ Ảnh cho mọi người trong nhà đi ra ngoài. Tất
cả mọi người vẫn không nhận lệnh, Phạm di nương vội đuổi họ đi ra. Nha
hoàn bà tử lúc này mới trước sau bước ra. Ôn Uyển nhìn, không khỏi bật
cười.
“Quận chúa, người xem, thiếp thân nói cũng không phải là không có lý. Các người nháo thành như vậy chẳng phải chỉ tiện nghi cho người khác
thôi ư? Người một nhà, xích mích là điều không thể tránh khỏi. Người
cùng lão gia dù gì cũng chỉ là có chút hiểu lầm, hoàn toàn có thể gỡ bỏ. Gỡ bỏ được hiểu lầm này, gia đình chung quy vẫn là gia đình, huyết mạch tình thâm, phải vui vẻ với nhau mới đúng.” Phạm di nương vẻ mặt lấy
lòng, nhìn xuyên thấu Ôn Uyển qua lớp màn mỏng manh đầy mong chờ nói.
“Phạm di nương, ngươi ở ngũ phòng sống thế nào Quận chúa nàng không
xen vào, cũng không có kiên nhẫn đi quản. Lần này coi như là lần đầu
tiên nên cho qua, nếu như ngươi còn thêm một lần xúi giục Ngũ lão gia
tính kế Quận chúa nhà chúng ta nữa thì nhất định sẽ không sống nổi đâu.
Cũng không thèm soi gương coi chính mình có khả năng tính kế Quận chúa
không? Đừng có tự đề cao bản thân mình quá. Dựa vào bản lĩnh này của
ngươi cũng chỉ có thể quyến rũ được Ngũ lão gia mà thôi. Nếu lỡ làm Quận chúa tức giận thì ngươi sẽ phải hối hận. Ngươi tốt nhất là nên thông
minh lên một chút đi, Quận chúa và những người khác không giống nhau,
muốn bóp chết ngươi cũng giống như bóp chết một con kiến mà thôi, cũng
không nên để ta phải nói lại một lần nữa.” Hạ Ảnh khinh thường nói.
Phạm di nương trong mắt có chút khuất nhục, nhưng vẫn ôn nhu nói”
Quận chúa, người đây là đang hiểu lầm rồi. Ta chỉ muốn giúp Quận chúa
cùng lão gia hòa thuận như lúc ban đầu mà thôi, không có ý tứ gì khác.
Quận chúa . . .”
Hạ Ảnh mặt không đổi sắc nói” Ngươi tốt nhất nên hiểu rõ ràng, ngươi
nếu dám mượn Ngũ lão gia để tính toán Quận chúa chúng ta, ta sẽ khiến
ngươi chết không có chỗ chôn thây. Ngươi đừng cho là người Bình gia
không ai biết được lai lịch của ngươi thì có thể lừa dối. Nếu như ngươi
có hành động khác, chỉ cần một lời nói, những chuyện xấu mà lúc trước
ngươi đã làm sẽ bị phơi bày ra ngay, để cho người cả kinh thành đều
biết. Ngươi suy nghĩ một chút, Bình gia có còn chỗ cho ngươi dung thân
hay không . . .”
Ôn Uyển thì đã sớm bước ra khỏi phòng, Hạ Ảnh cũng đi theo sau đó.
Phạm di nương nhìn Ôn Uyển, tay nắm chặt áo ngủ bằng gấm, cắn răng,
đôi môi đều cắn đến ứa máu nhưng vẫn không thấy đau. Nàng chính là không nghĩ tới, nàng cho là vẫn có thể giấu diếm. Chuyện ở nhà cũ hiện tại đã được xử lý ổn thỏa. Nàng cho là không còn chuyện gì nữa rồi, nhưng lại không nghĩ tới, không nghĩ tới chuyện lục đục nội bộ trong nhà lại bị
người khác biết đến nhất thanh nhị sở. Nếu như chuyện này bị phát hiện,
nàng sẽ có số phận như thế nào, nàng cũng không biết. Nhưng mà nàng
biết, nàng chắc chắn sẽ bị lão gia bởi vì chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả
nữ nhi cũng sẽ bị lão gia ghét bỏ. Nghĩ tới đây, tức giận công tâm, cộng thêm thân thể sau khi sinh, mắt liền trợn trắng rồi ngất xỉu.
Ôn Uyển ra khỏi phòng, phía ngoài nha hoàn bà tử lập tức đi vào,
nhìn thấy Phạm di nương ngất xỉu ở một bên, khóe miệng còn có máu. Lớn
tiếng kêu di nương ngươi làm sao vậy, sau đó lại là một trận rối ren.
Bỗng có thiếp thân tâm phúc lớn tiếng kêu lên” Nhị phu nhân té xỉu,
Nhị phu nhân té xỉu. Đại phu, thỉnh đại phu, nhanh đi thỉnh đại phu.”
Vừa nói vừa cho người tìm Bình Hướng Hi.
“Ngươi đối với Nhị nương nói cái gì?” Bình Hướng Hi vừa nhận được tin tức vội vàng chạy tới, vào phòng bỗng thấy nhìn nữ nhân mình yêu thương bất tỉnh nhân sự liền nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn Ôn Uyển.
Khách nhân bên trong nghe được tin tức cũng chạy tới xem náo nhiệt, mấy
vị phu nhân Bình gia muốn ngăn cản cũng đều ngăn không được.
Ôn Uyển hướng về phía Hạ Ảnh bút họa vài nét, vẻ mặt kia vừa tức giận lại cũng rất lạnh nhạt. Bút họa hồi lâu, Hạ Ảnh cười lạnh nói với Bình
Hướng Hi” Quận chúa hỏi ngươi, vào thời điểm nàng đầy tháng thì ngươi
đang ở đâu? Khi nàng vừa được ba tháng đã bị đưa tới thôn trang thì lúc
đó ngươi đang làm gì ? Thời điểm nàng sinh nhật mỗi năm ngươi đang ở nơi nào? Nàng ở trong trang ăn không đủ no mặc không đủ ấm sắp chết đói
chết rét ngươi ở chốn nào? Nàng bị lừa phải ăn trứng gà bị dị ứng dẫn
đến nỗi suýt chết sao không thấy mặt ngươi? Từ nhỏ đến lớn, mười năm
nay, ngươi có ôm qua nàng một lần hay không, có từng hỏi qua nàng sống
có được hay không, có quan tâm nàng có ăn ngon mặc ấm hay không? Mười
năm này, ngươi đã cho nàng một phân tiền để tiêu dùng, hay mua được cho
nàng một phần lễ vật không? Ngươi có vì Quận chúa đã làm một chuyện gì
hay không? Ngươi thử chạm vào lương tâm của ngươi hỏi một chút, ngươi có làm hay không, chỉ sợ một lần cũng không có.”
Hạ Ảnh dừng lại một hồi rồi lại nói ” Bởi vì ngươi là cha ruột của
Quận chúa, nàng kính trọng ngươi, có đồ gì tốt đều nghĩ đến ngươi đầu
tiên. Nhưng mấy năm qua ngươi đối với Quận chúa đã làm những gì, một
mình ngươi trong lòng hiểu rõ. Bởi vì ngươi là cha ruột của nàng, cho
nên nàng mới hiếu thuận ngươi, kính yêu ngươi, đó là chuyện thiên kinh
địa nghĩa . Cũng bởi vì ngươi là cha ruột nàng, cho nên mấy năm này,
nàng đối với đủ mọi chuyện ngươi làm đều nhẫn nại thối lui, những thứ
này Quận chúa bọn ta đều cắn răng nhịn. Nhưng ngươi bây giờ làm như vậy
là có ý gì? Là muốn nói cho nàng biết, là muốn nói cho mọi người trong
thiên hạ biết, nữ nhi như nàng là phải dùng cái chết để báo hiếu, phải
chịu sự khinh bỉ, đáng để bị khinh bỉ, vậy mà vẫn còn thiếu nợ ngươi,
ngươi còn dùng nàng để làm nền một nữ nhi do tiểu thiếp sinh ra? Một nữ
nhi tiểu thiếp sinh ra nếu được ngươi xem như bảo vật, vậy thì cứ cho là bảo bối của ngươi đi. Không cần lấy Quận chúa làm nền cho nàng. Người
ta nói phụ từ nữ mới hiếu, vậy ngươi nói một chút, ngươi đối với Quận
chúa từ ở chỗ nào? Chỉ cần ngươi nói ra được một điều, bọn ta sẽ không
nói thêm gì nữa.”
Mọi người chung quanh liền trợn mắt há mồm ra nhìn Bình Hướng Hi.
Ôn Uyển thì chớp mắt, cố gắng ở nơi đó chờ nhìn Bình Hướng Hi, chờ
câu trả lời của hắn. Bình Hướng Hi há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng
cái gì cũng đều không nói được.
Ôn Uyển nhìn hắn, đợi thật lâu cũng không thấy trả lời liền cầm khăn
tay Hạ Ảnh đưa cho nàng . Ôn Uyển sau khi lau mắt, nghĩ tới những chuyện bi thương, nước mắt lại rơi xuống như mưa, tí tách rơi xuống đất, nhìn
như vậy muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Cổ mama nhìn cũng là lau nước mắt, khóc thút thít nói ” Quận chúa,
trở về đi thôi, nghe lời mama, trở về đi thôi, không nên ở chỗ này nữa.
Có ủy khuất gì thì tìm hoàng thượng mà nói.”
Ôn Uyển cúi đầu, theo Cổ mama đi ra ngoài. Thân ảnh cô đơn khiến vài
vị phu nhân trông thấy cũng đều rớt nước mắt. Hạ Ảnh chờ đoàn người đi
rồi cũng lập tức đi theo.
Có vài người nhanh chóng rời đi, còn vài người còn lại có chút vui
sướng nhìn người khác gặp họa, nhìn sắc mặt một trận xanh một trận trắng của Bình Hướng Hi. Lời này vừa nói xong, không có ai trách Ôn Uyển đối
với phụ thân mình vô lễ cả. Ngược lại nhìn sắc mặt Bình Hướng Hi đều
thay đổi, có một số người lén lút bỏ đi. Còn mấy người chưa đi cũng viện có rời khỏi.
Chuyện này rất nhanh liền truyền khắp kinh thành, rất nhiều người đều nói Bình Hướng Hi não bị nhúng nước. Chỉ là một nữ nhi do tiểu thiếp
sinh ra mà còn muốn Quận chúa giúp nàng giữ thể diện. Quận chúa có một
phụ thân như vậy thật là bi ai cho nàng biết bao nhiêu.
Ôn Uyển ngồi ở trên xe ngựa, nước mắt vẫn không ngăn được mà tiếp tục rơi. Hạ Ảnh cầm một bình nhỏ đưa cho nàng, Ôn Uyển nhận lấy, đưa lên
mắt nhỏ hai giọt vào. Nước mắt liền ngừng chảy.
Hạ Ảnh không hiểu hỏi” Quận chúa, nếu thương tâm như vậy cần gì phải
tới đây? Hắn chính là vô tâm cũng không có quan hệ gì tới người, tội gì phải tới để tức giận, hay sau này, không tới cũng được.”
Ôn Uyển lắc đầu, dùng khăn lông ướt xoa mặt. Dựa vào xe ngựa rồi nhắm mắt lại, nàng lần này thật sự rất thất vọng. Khóc là giả, nhưng không
thể nói phần thương tâm này là giả dối. Trước kia nghe nói cha mẹ thiên
vị, hiện tại mới biết được, có phụ thân căn bản cũng như không có. Mình
đối với hắn tới cùng là cái gì, ngay cả đến một cái thiếp thất ti tiện
cùng thứ nữ cũng không bằng nha. Mọi người đều có tim, cho dù không phải là cha ruột nhưng qua từng đó năm, Ôn Uyển đều đã làm tốt.
Từ chuyện ở Minh Nguyệt sơn trang, cho đến chuyện ở kinh thành, trong ngày thường có thứ gì tốt nàng đều tặng hắn. Đúng, nàng quả thật là
không cam lòng đưa qua, mà đó cũng có chút tâm tư diễn trò. Nhưng là
người, làm sao lại có thể cho rằng dùng đồ đạc của nàng lại là chuyện
đương nhiên. Còn có thể mặt không đổi sắc cho rằng đó là chuyện thiên
kinh địa nghĩa.
Một người xa lạ cho một tên khất cái một phân tiền, trợ giúp người
nghèo khổ thì trong lòng họ cũng có cảm kích. Nếu giúp một người lòng
lang dạ sói thì thà cầm tiền này ném xuống hồ vẫn còn nghe thấy tiếng.
Nhưng mà tại sao hắn lại đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy. Cho dù là một tảng đá thì cũng biết đau. Cho dù là nuôi một con sói còn có ơn dưỡng
dục. Nhưng đây thì sao?
Cũng may cho tới bây giờ vẫn không xem hắn là cha, nếu không sẽ thật
buồn bực đến chết. Hừ, mỗi lần nhớ lại, tâm tình liền tệ, phải buồn bực
một hồi lâu. Không biết bao giờ mới thoát được keo dán thuốc này đây? Ôn Uyển buồn bực nghĩ lúc nào mới có thể cùng hắn thoát khỏi quan hệ.
Nếu một năm chuyện này xảy ra đến mấy lần, là con người sao nàng chịu nổi nha! Nàng cũng không nên ác tâm tính toán như vậy, nhưng mà người
này, tính toán cũng không được.
Nếu không chờ qua hiếu tang để cho hắn ra ngoài nhận chức, như vậy là có thể thoát được rồi. Nhưng mà rất nhanh liền buông tha cho việc đó,
nghĩ thử xem, loại người này nếu làm quan thì thà chính mình chịu tội
vẫn tốt hơn. Thà như vậy còn hơn mang đến tai họa cho dân chúng thì nàng đã tạo nghiệt lớn.
Ôn Uyển buồn bực một hồi, nàng đến lúc nào mới có thể cùng cái lão
cha hờ bệnh thần kinh kia đoạn tuyệt quan hệ đây? Khụ, suy nghĩ thật kĩ
thì thấy đây là một điều khá khó khăn. Nàng cũng không phải là không
nghĩ tới việc cầu ông ngoại hoàng đế giúp đỡ, nhưng suy nghĩ là một
chuyện, cầu cứu ông ngoại hoàng đế thì có thể làm được gì? Chẳng lẽ có
thể thoát khỏi được quan hệ cha con? Còn không phải vẫn nhận lấy những ràng buộc của đạo hiếu sao? Tạm thời cứ như vậy đi, chờ thời cơ chín muồi rồi làm cũng được.
Ôn Uyển đang rất buồn bực, hoàng đế đã phái thái giám tới đây truyền nàng vào cung.
Thế tử phu nhân trở lại quốc công phủ nói chuyện này. Nàng kỳ quái
hỏi” Nương, đáng lý ra dựa vào địa vị của Quận chúa thì hoàn toàn có thể không cần để ý tới chuyện này. Cho dù nàng không tới cũng sẽ chẳng có
ai chỉ trích nàng, vậy tại sao nàng nhất định phải tới thăm mới được?
Đến đó còn bị làm nhục thế. ”
Quốc công phu nhân lắc đầu” Ta cũng không biết. Nhưng mà theo những
suy nghĩ của ta về Quận chúa trong nhiều năm qua thì chưa có người nào
có thể chiếm được lợi từ trên người nàng. Mặc dù ta không biết nàng muốn làm cái gì, bất quá, Ngũ lão gia đi đến bước này cũng chẳng mang lại
cho hắn được lợi ích gì. Chính là hắn nghĩ rằng mình là phụ thân Quận
chúa cho nên bắt nàng làm gì cũng là chuyện thực hiển nhiên. Lại thêm
Phạm di nương không có đầu óc kia cũng không biết đang tính toán cái gì
với Ôn Uyển. Chắc là Ôn Uyển trong lòng đã có tính toán hết thảy, chẳng
qua là nàng hiện tại ẩn nhẫn không nói ra mà thôi. Đợi nàng bộc lộ ra
ngoài, đoán rằng đó sẽ là chuyện không thể thay đổi. Khụ, phong thủy
Bình gia thực tốt. Thật vất vả mới có một nhân vật như Ôn Uyển, vậy mà
lại không quan tâm đến Bình gia.”