Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 106: Q.7 - Chương 106: Chính ủy




Kỳ Triết trở về Vương Phủ mới hiểu hết được ý trong lời nói của Ôn Uyển. Sân hắn đã được đổi. Sân mới cách thư phòng Hạo Thân Vương không xa. Mà người hầu hạ bên dưới, Hạo Thân Vương đã để mặc hắn xử lý.

Kỳ Triết nhớ tới lời Ôn Uyển, hắn biết tất cả cũng đều nhờ có Ôn Uyển biểu tỷ. Trong lòng Kỳ Triết lại càng cảm kích. Nghe quản gia truyền lời bèn lập tức không kiêng kỵ nữa, chỉ để lại hai tùy tùng ngày thường đi theo hắn, hai người này cũng là tâm phúc của hắn, rất trung thành. Về phần những nha hoàn bà tử khác trong viện một người cũng không để lại. Không phải tất cả đều có vấn đề, nhưng vốn không an lòng, nên đã đổi mới tất cả.

Hạo Thân Vương nghe được Kỳ Triết chỉ để lại hai tùy tùng thiếp thân hầu hạ, người hầu trong viện đã đổi sạch, sắc mặt có chút tức giận. Thư Ôn Uyển gửi cho Hạo Thân Vương cũng không nói chuyện mẹ kế ngược đãi, chỉ thuật lại lời của thái y, nói đứa bé này suy nghĩ quá nặng, dinh dưỡng không đầy đủ, rất thiếu cảm giác an toàn. Những thứ này so với viết cái gì mà chịu hành hạ vân vân càng hữu hiệu hơn nhiều.

Hạo Thân Vương là người tinh nhất trong những người người tinh (tinh trong tinh tế), há lại không biết ẩn ý trong những lời này. Nhưng muốn xử trí cũng khó, rốt cuộc là chuyện hậu viện của nhi tử, hơn nữa nữ nhân này nổi tiếng hiền lành. Tại hậu viện, cũng được người kính yêu. Về phần muốn hại chết Kỳ Triết vân vân, đó cũng là do đứa bé này suy nghĩ quá nặng. Nghĩ tới nghĩ lui, đành dứt khoát chuyển hài tử đến bên cạnh, lại đổi hết người bên cạnh. Cũng báo cho Nhị lão gia, sau này không nên xen vào chuyện của Kỳ Triết nữa.

Một loạt hành động như vậy tất nhiên đã kinh động cả hậu viện. Hạo Thân Vương là người cầm quyền trong vương phủ, nói một không hai, cũng không ai có can đảm dám phản bác.

Mà ở trong mắt mọi người , hài tử bất hảo kia không ngờ lại có thể biến thành một hài tử nho nhã lễ độ. Như vậy thật quá yêu nghiệt rồi. Biến hóa như vậy khiến cho mọi người ngạc nhiên không dứt. Trong lòng đều thầm khen Quận chúa dạy dỗ thật giỏi!

Khi bắt đầu Đông thế tử phi còn không để ý, bây giờ lại hối hận không thôi. Mới mười ngày đã biến hóa lớn như vậy, biết thế lúc ấy nên cùng Ôn Uyển nói một chút, trực tiếp chọn nhi tử của nàng (Đông thế tử phi cho là nhi tử còn nhỏ, có chút không nỡ. Lúc đầu đã tỏ thái độ không tích cực).

Hài tử bất hảo nhất phủ Hạo thân vương đã được Quận chúa cải tạo. Tin tức kia chẳng mấy chốc đã truyền đến tai các gia đình thượng lưu.

Ôn Uyển khi nhận được tin tức có chút câm nín: “Hơn mười ngày này, chỉ có lúc ăn cơm ta mới gặp hắn. Từ đầu đến cuối ta còn chưa có cơ hội dạy hắn đâu! Không công lại được nhận cái danh này.”

Hạ Ảnh che miệng cười một tiếng, sợ là người khác muốn gánh cái danh này cũng gánh không nổi!

Kỳ Triết thay đổi lớn như vậy quy hết cho Ôn Uyển cũng không phải là không có nguyên nhân. Nàng dạy Minh Duệ và Minh Cẩn tốt như vậy cũng không muốn nói nhiều. Ngay cả Linh Đông, trải qua ba năm cũng gần như thoát thai hoán cốt, còn không làm cho người ta kinh sợ sao? Một gia tộc truyền thừa dựa vào cái gì? Chính là người nối nghiệp. Mà Quận chúa lại có có khả năng cải tạo gỗ mục thần kỳ, có thể không làm cho người ta thèm muốn sao?

Cũng may là địa vị Ôn Uyển đủ cao, người bình thường không dám mở miệng. Nếu là địa vị hơi chút thấp chút, đoán chừng bậc cửa trong phủ Quận chúa cũng không qua được. Ngay cả hoàng đế đều cười nói Ôn Uyển hẳn nên đi làm tiên sinh.

Ôn Uyển nghe được câu này rất vui vẻ: “Cậu Hoàng đế, người nói xem nếu được, cậu tìm người tới tiếp nhận, con đi làm tiên sinh dạy chữ. Mỗi sáng mỗi chiều lên lớp một tiết, con càng thoải mái tự tại!”

Hoàng đế im lặng, sao đã muốn quẳng gánh a! Lúc này ba mươi cũng chưa tới, hắn sắp năm mươi tinh lực vẫn còn đầy đây (Ôn Uyển khóc: cậu hoàng đế coi con như nam nhân mà sai xử à?). Hoàng đế vốn còn muốn nói với Ôn Uyển một chuyện. Thấy bộ dạng này của Ôn Uyển cũng đành bỏ qua. Đoán chừng cái nha đầu này sẽ phản kháng. Hay là đến lúc đó lại nói với nàng.

Hoàng Đế lại hỏi tính toán của Ôn Uyển đối với chuyện hải khẩu cùng Giang Nam: “Cậu Hoàng đế, vụ Giang Nam lần trước xảy ra còn chưa tới mười năm. Lần này, cậu tính. . . . . .” Là đại động, hay là tiểu động. Ôn Uyển nghĩ tới Hạ Ảnh nói Tổng đốc Giang Nam là tâm phúc của hoàng đế, đoán chừng cũng là tiểu đả tiểu nháo rồi. Bình Thượng Đường thiếu não kia, cấp trên là người của hoàng đế, chưa từng ngáng chân, vậy mà hắn cũng có thể nháo thành cái dạng này, thật sự là ngu không chịu nổi!

Hoàng đế gật đầu: “Giang Nam bất động. Hải khẩu phải động rồi.” Đã mất nhiều tiền như vậy, tất cả đều là tiền trong quốc khố. Hải khẩu a, thuế má đã vượt qua Giang Nam. Sau này còn có thể càng ngày càng nhiều. Hoàng đế đối với hải khẩu cực kì hài lòng.

Nghĩ tới đây, hoàng đế nhìn Ôn Uyển. Xóa bỏ lệnh cấm ở biển ban đầu đều là Ôn Uyển cố gắng thúc đẩy. Hắn cũng là bị bản kế hoạch của Ôn Uyển làm cho động lòng, không nghĩ tới, lại thật đúng như Ôn Uyển đã mô tả. Hải khẩu hôm nay đã thành trọng địa rồi: “Ôn Uyển, Hổ Uy Quân con đã tiếp nhận chưa?” Tướng lĩnh Hổ Uy Quân phạm án đều bị đày đi rồi, hôm nay là do người thay thế tạm quản.

Ôn Uyển gần đây đã suy ngẫm chuyện này: “Cậu Hoàng đế, tướng lĩnh Hổ Uy Quân người tự chọn đi. Từ phía dưới chọn ra cũng được. Từ chỗ khác điều tới cũng được (ý của Ôn Uyển là không nên chiêu mộ lính mới). Chẳng qua con hi vọng có một người làm công tác tư tưởng (ở hiện đại gọi là chính ủy), thường xuyên đề tỉnh những tướng lĩnh này một câu. Đừng để cho bọn họ tái phạm sai lầm như vậy nữa.” Ôn Uyển cảm thấy chỉ cần không quá giới hạn, dù kiếm tiền bất chính nàng sẽ không quản. Cũng không thể chặn hết đường sống của người ta.

Hoàng đế biết Ôn Uyển nhất định là muốn đem chuyện giao cho hắn. Chẳng qua không nghĩ tới Ôn Uyển còn muốn chuẩn bị một văn chức. Nghe Ôn Uyển giải thích, hoàng đế cảm thấy rất có lý. Ở trong mắt hoàng đế, người Ôn Uyển nói thật ra thì tương đương với chức giám quân trong triều.

Ôn Uyển tức ói máu, chính ủy này muốn so với giám quân sao? Giám quân chính là đại biểu hoàng đế kiểm tra tướng lĩnh có trung thành hay không, chức năng cũng giống như mật thám. Chính ủy chỉ làm công tác tư tưởng, cách xa vạn dặm đi. Dĩ nhiên, hoàng đế coi như giám quân cũng được: “Cậu Hoàng đế, giám quân này cần phải chọn cẩn thận. Con cảm thấy nếu tốt, trong quân đội sau này đều nên có một người như vậy.” Như vậy có thể giảm bớt khả năng sa ngã. Ôn Uyển không quá hi vọng sẽ biến mất hoàn toàn. Chỉ cần để cho mọi người biết hậu quả không phải là bọn họ có thể gánh chịu, những trường hợp vi phạm cũng sẽ giảm bớt.

Năm ngàn binh lính Hổ Uy Quân, hoàng đế tùy ý để Ôn Uyển giày vò: “Thống lĩnh Hổ Uy Quân ta nghĩ hay là từ phía dưới chọn ra. Người từ những địa phương khác điều qua chưa chắc sẽ phục tùng con.” Hoàng đế thật lòng nghĩ cho Ôn Uyển. Quan quân phía dưới căn bản đều từng vào sinh ra tử cùng Bạch Thế Niên, cộng thêm Hổ Uy Quân là Ôn Uyển sáng lập. Hôm nay Ôn Uyển lại có ân tình với những tội quan, họ nhất định sẽ tin phục Ôn Uyển.

Đạo lý bên trong Ôn Uyển sớm đã hiểu. Cho nên khi nghe được hoàng đế nói như vậy, Ôn Uyển cười thật chân thành: “Cậu Hoàng đế thật tốt.” Như vậy có thể bớt đi không ít chuyện.

Hoàng đế hỏi Ôn Uyển có vừa ý người nào không.

Ôn Uyển thật sự có coi trọng một người, trước là tướng lĩnh trung tầng Hổ Uy Quân, họ Quan. Người này có ưu điểm là trung hậu, ngay thẳng, là một người vô cùng có nguyên tắc. Việc vi phạm nguyên tắc hắn kiên quyết không làm. Khuyết điểm chính là không biết biến thông, cũng vì vậy nên không muốn cùng những người khác thông đồng làm bậy, sau đó bị chèn ép, còn bị giảm hai cấp. Ôn Uyển luôn luôn thích người có nguyên tắc, dĩ nhiên nếu là chọn chưởng quỹ, Ôn Uyển nhất quyết không cần loại tính tình này. Nhưng quân doanh lại khác, chỉ cần biết đánh giặc, ngay cả đầu gỗ Ôn Uyển cũng dùng. Hơn nữa người càng ngay thẳng trung hậu, Ôn Uyển càng yên tâm.

Hoàng đế thấy người Ôn Uyển đề cử, gật đầu một cái: “Ánh mắt không tệ. Vậy giám quân chọn người nào đây?” Người này cũng không dễ chọn.

Ôn Uyển lắc đầu: “Tạm thời con chưa tìm được ai, cứ từ từ mà chọn.” Thật ra trong lòng Ôn Uyển đang suy nghĩ tạm thời khẳng định tìm không ra, nhưng không sao. Hiện tại không có không phải là tương lai không có.

Nói xong chính sự, hoàng đế nói: “Qua Tết Nguyên Tiêu, ta muốn đi thôn trang. Đến lúc đó con theo cùng ta.” Năm trước Hoàng đế cũng đi thôn trang lúc đầu năm.

Ôn Uyển gật đầu: “Lại thêm một thằng nhóc đến, tổng cộng là bốn rồi, nhất quyết không thu nữa” Trừ Hạo Thân Vương, cũng không còn người nào có thể đả động nàng. Dĩ nhiên, chủ yếu là Hạo Thân Vương trả giá quá cao, không có mấy người có thủ bút lớn như vậy.

Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói đến 5% trong tay Hạo Thân Vương: “Cậu Hoàng đế, con cũng không muốn chỗ cổ phần này. Người xem nên xử trí thế nào.” Ôn Uyển muốn để hoàng đế tự suy tính. Nàng không cần. Ôn Uyển trong tay có một thành, cũng đã đủ rồi.

Hoàng đế bây giờ không thiếu hai ba chục vạn lượng bạc này: “Nếu như vậy, quyên nó vào từ thiện đường đi!” Những năm qua được cái danh tốt này, thực ra hoàng đế còn chưa làm qua chuyện gì.

Ôn Uyển nghe xong mừng rỡ: “Được, được, được.” Hàng năm có thêm một khoản tiền lớn như vậy, xem ra quy mô từ thiện đường có thể mở rộng hơn. Ôn Uyển nghĩ tới đây rồi nói tiếp: “Chờ hai xưởng của con hồi vốn, con cũng đem một xưởng quyên vào. Như vậy sau này sẽ không cần chi tiền nữa rồi.”

Hoàng đế nghe xong dở khóc dở cười. : “Không nghĩ tới con còn có lúc giả vờ ngớ ngẩn đây!” Tiền này còn không phải là vào túi Ôn Uyển sao.

Ôn Uyển hớn hở: “Chưa vào túi của mình, dĩ nhiên là không tính là tiền của mình rồi.” Hiện tại Ôn Uyển tâm tình rất tốt. Giải quyết chuyện Hổ Uy Quân, cộng thêm hoàng đế thiên vị, Ôn Uyển thoải mái cực kỳ.

Đáng tiếc không đợi Ôn Uyển cao hứng được hai phút, hoàng đế lại hỏi một vấn đề khiến Ôn Uyển mất vui: “Chuyện Bình Thượng Đường, con cũng biết rồi. Có ý kiến gì không đây?”

Ôn Uyển trả lời rất rõ ràng: “Cứ dựa theo luật pháp Đại Tề mà làm, đúng theo trình tự mà xử trí.” Tội của Bình Thượng Đường cũng không phải tội chết, tối đa cũng chỉ lưu vong thôi.

Hoàng đế như thể nhìn thấu suy nghĩ của Ôn Uyển: “Không thể phán lưu vong, tối đa cũng chỉ tước bỏ công danh, vĩnh viễn không trọng dụng. Ôn Uyển, không nhìn thầy chùa cũng phải xem mặt Phật, hắn là nhi tử của mẹ con.” Mà chuyện của Bình Thượng Đường nói to thì to, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Hoàng đế là muốn xử trí theo hướng nhỏ. Thế nào cũng là con thừa tự của Hoàng tỷ, lưu vong rất ảnh hưởng đến thanh danh.

Ôn Uyển bĩu môi: “Hai mươi năm này là nhờ con bảo hộ hắn mới thuận bưồm xuôi gió, không phải chịu qua một chút khổ sở. Cậu Hoàng đế, người phải cho hắn một bài học để hắn ghi nhớ thật lâu.” Cũng bởi vì mẹ nàng nên luôn không để cho Bình Thượng Đường ăn khổ, trong lòng Ôn Uyển rất không thoải mái. Cảm giác như thể mình đã vì tình riêng mà làm trái luật pháp.

Hoàng đế gật đầu đáp ứng Ôn Uyển: “Được, lần này nhất định cho hắn ăn đủ đau khổ.” Cho dù Ôn Uyển không nói, hoàng đế cũng sẽ làm thế. Không lưu vong không có nghĩa sẽ được thư thái. Lần này tuyệt đối muốn cho hắn nếm đủ trái đắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.