Edit: namtranthienkhang
Beta: LyLy
“Uyển Nhi, có phải ma ma đã dạy cháu lễ nghi hay không?”
Trịnh vương nhìn Ôn Uyển động tác ưu nhã tự nhiên, không tự chủ mà hỏi.
Ôn Uyển gật đầu.
“Uyển Nhi, cháu nói với Kì Ngôn, là cháu muốn học chữ?” Ôn
Uyển gật đầu, Trịnh vương vừa nghe cười nói, có phải muốn làm tài nữ hay không ?
Ôn Uyển lắc đầu, làm tư thế viết chữ. Trịnh vương vừa thấy
liền hiểu, bảo ngày mai sẽ an bài người cho nàng, sau đó, để nàng trở
về. Ôn Uyển lôi kéo quần Trịnh vương , chỉ chỉ hắn, làm tiếp bộ dạng
viết chữ.
“Cháu muốn cậu dạy cháu viết chữ? Nhưng mà cậu bề bộn nhiều việc, không có thời gian dạy cháu.” Trịnh vương lắc đầu, Ôn Uyển gật
đầu, lại lắc đầu, sau đó lại làm mấy động tác.
“Cháu muốn ta dạy cháu hai chữ ‘cậu’(*).” Trịnh vương nhìn
Ôn Uyển, Ôn Uyển cao hứng gật đầu. Trịnh vương ngầm thở dài, nắm tay
nàng, đi vào thư phòng. Xuân Hoa ở ngoài thư phòng chờ, thư phòng là
trọng địa, không thể tùy tiện đi vào .
(*)cậu trong tiếng Trung là cữu cữu, nên mới nói là hai chữ
Trịnh vương ở trên giấy Tuyên Thành, viết hai chữ ‘cữu
cữa’. Ôn Uyển nhìn, chữ cậu viết cùng thể chữ hiện đại không khác bao
nhiêu. Trịnh vương tại tờ giấy khác chỉ nàng cách viết như thế nào, Ôn
Uyển viết rất nghiêm túc. Khoảng nửa canh giờ sau, bên ngoài có người
kêu Vương gia, hẳn là có việc bẩm báo.
“Uyển Nhi, cháu trở về trước đi, cậu có việc phải làm.” Mặt mũi liền khôi phục vẻ lạnh nhạt lúc trước.
Ôn Uyển gật đầu, mở ra hai tay. Trịnh vương nghi ngờ nhìn
nàng, sau đó bế nàng lên. Ôn Uyển ở trên mặt hắn hôn một cái, cười đến
vô cùng rực rỡ.
Trịnh vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó càng thương tiếc
nhìn nàng. Kêu người ở phía ngoài đến, một nam tử hơn bốn mươi tuổi đi
vào. Nhìn thấy trong thư phòng còn có một hài tử, thì có chút chần chờ
nhìn Trịnh vương. Trịnh vương để Ôn Uyển xuống, Ôn Uyển nhìn nam tử kia, muốn đi ra ngoài. Trịnh vương vuốt đầu nàng, nói rõ, không cần đi ra
ngoài . Ôn Uyển vừa nghe, liền đặc biệt cao hứng.
Nhưng cũng không muốn quấy rầy bọn họ, đứng ở trên ghế,
nghiêm túc luyện chữ. Không có nghe bọn họ nói cái gì, luyện không dưới
hai mươi lần, còn vô cùng có kiên nhẫn mà luyện. Trịnh vương cùng nam tử kia nói chuyện xong lúc nào, nàng cũng không biết.
“Ừ, so sánh với mới vừa rồi trông đẹp hơn nhiều, cháu phải
kiên trì luyện tiếp. Sau này chữ của cháu sẽ càng ngày càng đẹp.” Đang
nói, thì nam tử áo xám lần trước nàng nhìn thấy tiến vào. Nhìn bộ dạng
kia của hắn, Ôn Uyển biết, nhất định là có chuyện quan trọng phải nói,
nàng liền cầm hai chữ Trịnh vương vừa viết, rồi lui ra ngoài.
“Vương gia, không nghĩ tới Vương gia thương yêu tiểu quận chúa như vậy.” Nam tử áo xám cảm khái nói.
“Trầm Giản, nói một chút tình hình hôm nay như thế nào?”
Hai người ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu, lúc đi ra, đã là giờ
hợi.
Ôn Uyển trở về chỗ ở, cũng không có đi ngủ, mà đi thư phòng luyện chữ, luyện đến giờ hợi, Xuân Hoa thúc giục một hồi mới chịu đi
ngủ.
Bình minh ngày thứ hai, Ôn Uyển ngửi thấy từng trận mùi
thơm ngát, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra. Thấy Hạ Hà đang lấy diệp cúc
ngày hôm qua xuống, thay vào bằng một chậu hoa mẫu đơn tươi đẹp.
Ôn Uyển chỉ chỉ trời, Xuân Hoa nói bây giờ là giữa giờ mẹo, hẳn là hơn sáu giờ. Nghe đến đó, Ôn Uyển liền bò dậy. Xuân Hoa khuyên,
muốn cho nàng ngủ nhiều hơn một chút, dù sao cũng không có chuyện gì cần làm. Ôn Uyển rất kiên định mà lắc đầu, sau khi làm vệ sinh cá nhân
xong, liền đến thư phòng, sau nửa canh giờ luyện chữ, Ôn Uyển đã viết
đầy một trang giấy, bảo Xuân Hoa đưa đến cho Trịnh vương xem.
“Chỉ đưa cái này, tiểu thư, không tặng thêm cái gì khác nữa sao?” Xuân Hoa có chút chần chờ, đưa một trang giấy, đưa giấy làm cái
gì a.
Ở cổ đại, có rất nhiều nữ tử cũng không biết chữ. Không nói đến tỳ nữ, thậm chí các cô nương nhà bình thường, phần lớn đều không
biết chữ.
Ôn Uyển gật đầu, Xuân Hoa không có biện pháp, đành giao cho người đưa qua. Sáng sớm Trịnh vương đã đi ra ngoài, vừa trở về, liền
nhận được đồ Ôn Uyển đưa tới, nhìn thấy, liền mĩm cười.
“Vương gia, chuyện gì làm người cao hứng thế?” nam tử áo
xám bên cạnh kỳ quái hỏi. Trịnh vương đưa giấy qua cho hắn, nam tử áo
xám vừa nhìn, liền cười cười, không nói gì.
Vừa mới ăn điểm tâm xong, thì ma ma đã tới, cẩn thận dạy
cho nàng rất nhiều thứ, tổng hợp nội dung của những thứ kia lại, chính
là làm sao để Ôn Uyển trở thành một thiên kim tiểu thư trong xã hội
thượng lưu, trở thành một người tôn quý, khiến cho người khác không thể
bỏ qua sự tồn tại của mình.
“Vương gia, ngũ công tử, Bình đại nhân cùng Bình phu nhân
của Quốc công phủ cầu kiến.” Lâm quản gia bẩm báo. Trịnh vương lạnh lùng nói, không gặp. Sau đó phân phó , không được để tin tức này truyền tới
hậu viện.
Bình Hướng Hi cùng An Hương Tú ở cửa lớn đợi một lúc lâu, vẫn không thấy ai ra mở cửa, liền xám xịt quay trở về.
“Chúng ta cũng đã đến đây hai ngày rồi, phu quân, coi như
lúc trước chúng ta chiếu cố nàng sơ sót. Nhưng chúng ta đã tự mình đến
nhận lỗi, nàng còn làm bộ làm tịch từ chối như vậy. Ta là mẹ kế không
đáng nói, nhưng chàng là phụ thân của nàng. Nàng có chỗ nào đem người
phụ thân như chàng để vào trong mắt. Ỷ có Vương gia làm chỗ dựa liền vô
pháp vô thiên, có nữ nhi nào mà dám làm như vậy chứ?” An Hương Tú trong
lòng oán hận hàng vạn hàng nghìn, nhưng trên mặt vẫn ôn nhu yếu ớt, chọc người đau lòng. Thật sự, nàng hận muốn chết. Làm sao đang yên ổn, cái
nha đầu này không chết đi, còn gây ra phong ba lớn như vậy, khiến nàng
bị dính líu vào.
“Đứa bé kia, dù sao cũng gặp phải bọn người lòng dạ hiểm độc đó. Có chút tức giận, cũng là dễ hiểu .” Bình Hướng Hi ôn hòa nói .
“Thiếp biết, thiếp biết mà lão gia hoài nghi là ta ra tay.
Nhưng mà, thiếp làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Đưa nàng đến nông
thôn là chủ ý của lão thái quân, ngày đó thiếp cũng tận lực cầu xin hết
nửa ngày. Điều này, chính phu quân tận mắt chứng kiến. Trước đó vài
ngày, thiếp nghĩ đứa bé này lớn lên, nên học chút ít nữ công gia chánh. Học các thứ tốt cho danh dự của tiểu thư khuê phòng …, sau này tìm một
gia đình tốt, gả đi cũng dễ dàng. Mới đón người trở về, nhưng ai có thể
tưởng tượng được, có người lòng dạ đen tối như vậy, lại đổi người, làm
nen chuyện tội nghiệt ngập trời như thế. Phu quân, ngươi phải tin tưởng
thiếp. Nếu thiếp không muốn nhìn thấy đứa bé này, tội tình gì phải đem
nàng đón trở lại. Cũng chỉ là một nữ nhi, tương lai cũng là người của
người khác. Đến lúc đó đặt mua cho nàng một phần đồ cười thật lớn, ta
cũng không thiếu mấy thứ đó. Thiếp tội gì phải làm ác nhân, mạo hiểm như vậy. Dù nói thế nào, đứa bé kia cũng là một nửa cốt nhục của hoàng tộc, ta cũng sẽ không trêu chọc mối họa này, để hại đến tương lai của Thượng kỳ Thượng Lân.” An Hương Tú vừa nói xong, nước mắt ào ào chảy.
“Chưa nói ngươi có làm hay không. Chẳng qua cha cùng đại ca bị hoàng thượng khiển trách, nên khó tránh khỏi tức giận. Chúng ta phải nhịn, chờ đem Thanh Viện đón về nhà, phụ thân hết giận. Sau đó nàng hảo hảo đối đãi với Thanh Viện, tự nhiên, phụ thân sẽ biết nàng không phải
là người như vậy.” Bình Hướng Hi an ủi.
“Dạ.” Nàng cúi đầu đáp lời, mi mắt rũ xuống, dù cho nàng có làm tốt hơn nữa, Quốc công gia cũng sẽ không thích nàng.
Hai người trở về nhà, vào ngũ phòng. Bình Hướng Hi đi đến chỗ của Quốc công gia.
“Mụ mụ, người nói xem, tại sao ta tốn nhiều thời gian, tốn
nhiều công phu như vậy, mà cái nha đầu kia vẫn không chết. Chẳng lẻ,
mệnh của đứa bé này cứng cỏi như vậy, đến ông trời cũng thu không được.” Trong mắt An Hương Tú nồng đậm sự tức giận. Ngày đó, trưởng thôn nói đã làm sạch sẽ. Không nghĩ tới, cư nhiên, nó lại không chết. Hiện tại, cái nha đầu chết tiệt kia có Vương gia làm núi dựa, sau này, nhất định sẽ
tìm nàng báo thù .
“Nếu không chết, ta còn phải nhận về. Tiểu thư cần phải
chuẩn bị kĩ càng, con ta đã đi nghe ngóng tin tức, nói, đứa bé kia,
tuyệt đối không phải là người hiền lành gì. Tiểu thư, chúng ta phải cẩn
thận đối phó. Nếu không, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.” Vạn bà bà đem
tin tức hỏi thăm được, nói với An Hương Tú.
“Tiểu thư, không nói Hầu gia, thậm chí ngay cả Triệu vương, nàng cũng lừa gạt. Người nghĩ, nàng có thể là một người đơn giản sao?
Hơn nữa hiện tại, nàng ta lại có Trịnh vương làm chỗ dựa, Hoàng thượng
cũng sẽ ra mặt giúp nàng, vì thế chúng ta nhất định phải cẩn thận.” Thấy An thị không nói tiếng nào, Vạn bà bà lại cẩn thận dặn dò.
“Người yên tâm, mụ mụ, ta sẽ chú ý.” Từ một thứ nữ, bò đến
vị trí ngày hôm nay, làm sao có thể thua trong tay một đứa bé sáu tuổi
được.
Ở phủ Trịnh Vương, Đông Tuyết bất mẫn với Ôn Uyển tới cực điểm.
“Hừ, không phải chỉ là một đứa con gái riêng, làm như mình
tôn quý lắm. Ỷ và việc mình lớn lên giống Trịnh vương, liền cho rằng
mình rất giỏi.” Đông Tuyết rất không ưa Ôn Uyển, cộng thêm việc Ôn Uyển
không dữ thể diện cho nàng, khiến tâm nàng bất mãn tới cực điểm. Trước
kia, đến Liên quản gia còn phải nể mặt nàng ba phần. Không nghĩ tới, bây giờ, nàng lại bị một nha đầu chèn ép như vậy. Đông Tuyết hướng về phía
mấy tiểu nha đầu, bày tỏ sự khinh thường của mình. Mấy tiểu nha hoàn này rất sợ nàng, đều gật đầu đồng ý.
Ôn Uyển đang ở trong thư phòng luyện chữ, Trịnh vương dẫn
một lão giả đi vào, xem mạch cho Ôn Uyển, trầm tư hồi lâu, sau đó cẩn
trọng xem lại một lần nữa, rồi mới hướng Trịnh vương gật đầu, Trịnh
vương đi theo hắn ra phòng ngoài.
“Vương thái y, bệnh câm của nàng có chữa trị được không?” Trịnh vương có chút chờ đợi hỏi .
“Tiểu thư trong lúc còn là thai nhi đã bị hạ nhiệt độc, sau khi sinh ra lại không kịp thời chữa trị. Nếu chữa trị từ nhỏ, thì hiện
tại đã tốt hơn nhiều.” Vương thái y sờ cằm, vuốt chòm râu.
“Kia, không thể trị khỏi sao?” Trịnh vương có chút thất vọng.
“Cũng may tiểu thư tuổi còn nhỏ, nếu trễ thêm hai năm nữa,
sẽ không chữa trị được. Bất quá, trước tiên phải từ từ điều trị, cộng
với biện pháp trâm cứu của thần, sẽ giải nhiệt độc cho nàng. Nhưng bệnh
của tiểu thư, không thể trong nhất thời có thể trị tốt.” Vương thái y
chậm rãi nói, một chút cũng không nhìn thấy sự lo lắng của những người
bên cạnh.
“Có hy vọng là tốt rồi, chỉ cần có thể trị lành, bao lâu cũng không quan trọng.” Trịnh vương cười nói.
Vương thái y là thái y nổi tiếng nhất trong cung, chuyên
trị những căn bệnh khó giải. Hắn đã nói có hy vọng, vậy thì đã nắm chắc
tám phần thành công, hy vọng tất cả mọi chuyện đều thuận lợi.
Những ngày kế tiếp, Ôn Uyển rất đáng thương. Mỗi ngày đều
phải uống thuốc, uống thuốc bắc, sau đó là thuốc bổ. Nhân sâm, tổ yến,
lộc nhung, đông trùng, hạ thảo, những thuốc bổ quý báu kia cứ cách ba
hoặc năm ngày là lại đến một lần, Ôn Uyển có cảm giác giống như vàng
đang chồng chất lên người mình. Không, đến vàng cũng chưa mắc như vậy a.
Lúc xế chiều, Xuân Hoa mang nàng đến tiền viện. Nhìn cách
bày trí ở đó, là một thư phòng. Khi Ôn Uyển đi vào, đã nhìn thấy một lão nhân gia chừng năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất nghiêm cẩn. Sau khi làm lễ bái sư xong, tiên sinh bắt đầu dạy nàng học chữ. Đầu tiên là học tam tự kinh, Tiên sinh ở phía trên đọc, Ôn Uyển ở phía dưới nhìn sách, đến xế
chiều, căn bản nàng đã đem nội dung cuốn sách học thuộc, khiến cho tiên
sinh rất vui sướng, xoay quanh Ôn Uyển. Nhìn Ôn Uyển, hắn có cảm giác
mừng như điên, nhưng cũng rất tiếc nuối, luôn thầm nói trong miệng, đáng tiếc a đáng tiếc.
Kể từ khi đi theo tiên sinh, Ôn Uyển nhận thức được rất
nhiều chữ mới, nàng thật muốn sớm thoát khỏi cuộc sống mù chữ. Hiện tại, nàng không thể nói chuyện, rất nhiều chuyện đều phải dựa vào chữ viết,
cho nên Ôn Uyển càng ra sức học. Mỗi ngày ngoài thời gian đi học, thời
gian còn lại Ôn Uyển dành cho việc ôn bài, buổi tối lại đến thư phòng
luyện chữ, luyện đến giờ hợi.
“Tiểu thư, sáng hôm nay người không cần lên lớp. Tú nương
sẽ đến đây lấy số đo của người, may mấy bộ quần áo mới cho người. Vương
gia còn phái người kêu chưởng quỷ mang đồ trang sức trong đếm đến cho
người chọn. Người cứ việc lấy thứ gì mình thích.” Ôn Uyển vừa nghe,
khoát khoát tay, nói tùy tiện chọn thứ gì cũng được.
Sau khi phân phó xong, Ôn Uyển vẫn đến thư phòng, đại khái
tiên sinh đã nhận được tin tức, nên không có tới. Nàng một mình ở đó
luyện chữ. Một lát sau, yiên sinh đi đến, nhìn Ôn Uyển đang tập trung
tinh thần luyện chữ, âm thầm gật đầu, sau đó tiếp tục học.