Hai mươi sáu tháng chín, lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Bạch Minh Duệ, Bạch Minh Cẩn. Ngày này, chính là ngày náo nhiệt nhất trong phủ đệ Quận chúa.
Có người tiến lên bẩm báo nói: “Quận chúa, Thái tử phi đến.”
Ôn Uyển đứng lên, tự mình ra nghênh đón. Lúc trước Ôn Uyển cũng đã phân công nhiệm vụ xuống phía dưới. La Thủ Huân hỗ trợ chiêu đãi thế tử Bình quốc công, thế tử Uy Vũ hầu. Những nam khách khác do Bạch Thế Hoa, Minh Chí, Minh Hoài đi chiêu đãi. Về phần Thái tử cùng các vị hoàng tử, Ôn Uyển tự mình đến tiếp đãi. Thân phận Ôn Uyển đặc thù, cộng thêm cũng là một thành viên trong hoàng tộc, nên thật sự cũng không sợ dẫn đến việc phát sinh điều gì không tốt hoặc không thể giải thích được.
Về phần hậu viện cũng không cần lo lắng, đã sớm bố trí xong. Mai nhi tới đây từ rất sớm, cộng thêm có Như Vũ giúp đỡ, còn có Đại phu nhân cũng là người có quan hệ xã giao tốt. Hậu viện không có vấn đề.
Cho nên lúc này Như Vũ đến sớm cũng nằm trong dự liệu của Ôn Uyển. Bởi vì Ôn Uyển đã nói với hoàng đế để ngày hôm đó cho Thái Tử Phi tới đây hỗ trợ. Những thứ khác thì không cần Thái Tử Phi hỗ trợ, trong ngày này chỉ hỗ trợ chào hỏi khách khứa là được.
Ôn Uyển đi qua đón người. Cùng nhau trở về nhà . Trong phòng Mai Nhi đã đến. Như Vũ cười nói: “Ta còn tưởng rằng ta đã được coi là đến sớm rồi, không ngờ so với ta ngươi còn đến sớm hơn!”
Trên mặt Mai Nhi mang thần sắc vui mừng “Thế tử nhà ta sợ tân khách tới cửa sớm, cho nên hừng sáng liền tới đây rồi. Hôm nay Ôn Uyển muốn hai người chúng ta mệt nhọc, chờ sau khi xong việc, chúng ta phải bắt chẹt nàng một khoản thật tốt. Ôn Uyển, nghe rồi chứ, đến lúc đó cũng không thể keo kiệt nha.”
Như Vũ quay đầu: “Ôn Uyển, đã nghe được rồi. Một khoản này cũng không ít.”
Ôn Uyển vui tươi hớn hở nói: “Được, làm sao lại không bắt chẹt được. Chỉ cần ta có, đảm bảo không keo kiệt.”
Sau khi Ôn Uyển nói mấy câu với hai người xong, phải đi tiền viện chào hỏi Thái tử. Thái tử nhìn thấy Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn, ngày hôm đó Ôn Uyển phải đón tiếp khách lạ,* cho nên mặc một thân cung trang hoa văn chim phượng thêu chỉ vàng, chải búi tóc phức tạp, trên đó cắm một cây trâm ngọc trai. Đoan trang thanh tao lịch sự, ung dung hoa quý.
Ngày đại hỉ, thái tử cũng nói lời chúc mừng. Không liên quan đến những cái khác, chỉ nói đến yến hội của hài tử. Ôn Uyển cũng không có lòng xã giao. Nếu thật cùng nàng trò truyện thì trời cao biển rộng gì cũng có thể nói. Cho nên nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nói một thôi một hồi, tân khách phía ngoài cũng đã lục tục đến. Ôn Uyển nghe được Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đến. Ôn Uyển cười để Thái tử từ từ dùng trà. Còn mình thì đi ra ngoài nghênh đón Tam hoàng tử Kỳ Mộ cùng Lục hoàng tử Kỳ Phong.
Thái tử thấy bối cảnh của Ôn Uyển thì trong lòng có chút phức tạp. Nhớ năm đó, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ôn Uyển, Ôn Uyển vẫn là một tiểu cô nương vô cùng yếu đuối. Sau đó mang Ôn Uyển đi tham gia đại thọ sáu mươi của Hoàng gia gia, ở trên yến hội Ôn Uyển giống như Hai lúa, cái gì cũng đều không hiểu. Nhưng cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn hỏi.
Mười lăm năm. Mười lăm năm rồi, thời gian trôi qua thực vui vẻ. Ai có thể tưởng tượng ra được, nữ hài tử khiếp nhược không biết gì năm đó, tới hôm nay lại trở thành là Quận chúa tôn quý quyền thế ngập trời của Đại Tề. Trận thịnh yến hôm nay, mời rất nhiều quan lại quyền quý, khiến cho hắn kinh hãi.
Nói đi nói lại, quan hệ của hắn cùng với Ôn Uyển đã rất không tệ. Từ khi phụ vương đi đất phong, hắn sẽ cách ba đến năm ngày lại đến phủ quốc công thăm nàng. Không biết từ lúc nào lại dần dần bất hòa rồi. Hình như là từ sau khi phụ hoàng lên ngôi, hoặc từ lúc sớm hơn. Nhưng quan hệ chuyển biến xấu là lúc xảy ra sự kiện Cung biến. Từ lúc đó về sau, quan hệ của hắn cùng với Ôn Uyển…….
Trên mặt Thái tư lộ vẻ khổ sở, thật ra thì quan hệ của hắn cùng Ôn Uyển làm sao lại không tốt? Cũng bắt đầu từ lúc nào. Quan hệ của hắn với phụ hoàng lại bắt đầu không tốt?
Tam hoàng tử và Lục hoàng tử nhìn thấy Ôn Uyển thì sửng sốt một chút. Không phải bị bộ dáng đoan trang phú quý của Ôn Uyển làm cho ngây ngẩn cả người. Mà lần này cũng lần trước nhìn thấy, thật sự khác biệt một trời một vực. Hiện tại nàng đã là nữ nhân sanh hài tử. Nhưng bộ dáng này nói là thiếu nữ chưa lấy chồng cũng không có nói quá.
Tam Hoàng tử liền cười nói: “Đã qua thời gian hơn nửa năm không nhìn thấy biểu muội rồi. Không nghĩ tới, phong thái của biểu muội vẫn như cũ.”
Ôn Uyển cười tủm tỉm nói: “Nói phong thái của ta như cũ không thay đổi. Biểu ca biểu đệ vẫn là ngọc thụ lâm phong như vậy, nào giống như ta là thiếu phụ luống tuổi đã có chồng. Thật không công bằng.”
Kỳ Phong có chút ngoài ý muốn. Trước kia cho tới bây giờ Ôn Uyển chưa từng nói giỡn cùng với bọn họ, lần này tâm tình tốt như vậy. Cũng đúng, người gặp chuyện tốt tinh thần cũng sảng khoái hơn: “Lời này của biểu tỷ không thỏa đáng rồi. Nếu ta và biểu tỷ đứng chung một chỗ, người nào không biết, thật sự sẽ cho rằng ta là huynh trưởng.” Lời này cũng không phải là khen tặng, Kỳ Phong không già. Nhưng lại để ria mép, thoạt nhìn cũng có chút già hơn tuổi. Nếu là không có hàm râu này. Thì vẫn là mỹ nam tử.
Ba người nói đùa một hồi, lại nghe nói có khách đến. Ôn uyển nghe thấy được Ngũ Hoàng tử cùng Trấn Nam hầu đến, ánh mắt lóe lóe. Lúc trước nghe nói Từ trọng Nhiên muốn thoát khỏi Yến Kỳ Huyên, bây giờ nhìn lại vẫn là anh em tốt nhỉ? Nàng liền biết, làm sao lại dễ dàng thoát khỏi như vậy được. Đã gắn nhãn lên rồi. Cả đời thoát cũng không ra.
Ôn Uyển cười để cho hạ nhân dẫn bọn họ vào phòng khách. Lại đi ra ngoài đón khách. Nhìn thấy hai người, liền cười khách sáo, mời đi vào.
Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên kể từ sự kiện lần đó, sau khi mẫu phi hắn bế môn tư quá cũng đã trầm tĩnh hơn. Sau lại cùng Từ Trọng Nhiên ồn ào không hòa thuận, Từ Trọng Nhiên nghĩ thoát khỏi sự khống chế của Yên Kỳ Huyên. Nhưng bây giờ hai người lại xuất hiện cùng lúc. Xem ra là đã đạt được nhận thức chung.
Ngũ hoàng tử cười nói: “Biểu muội cũng đã làm mẹ hài tử rồi mà vẫn chói lọi trước sau như một như vậy.” Lúc trước có nghe nói Ôn Uyển sinh hài tử, mập một vòng. Không còn dung mạo như xưa nữa. Nhưng lúc này lại là nhân vật nổi bật, so với trước đây còn đẹp hơn ba phần.
Trên mặt Ôn Uyển vẫn như thường, nhìn về phía Từ Trọng Nhiên nói: “Trấn Nam Hầu gia cũng cho là như thế sao?” Ôn Uyển nghĩ tới gần đây Yên Kỳ Huyên yên lặng xuống như vậy, xem ra không thể không bỏ qua công lao của Từ Trọng Nhiên, thật đúng là có chút tài năng.
Từ Trọng Nhiên mặc một thân cẩm bào màu tím nhạt, vóc người cao to mạnh mẽ, một cây trâm ngọc màu tím cắm ở trên búi tóc, cùng một thân cẩm bào hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh. Mà đôi mắt kia, như mặt nước bao la mà rộng lớn, trong suốt như nước, bình tĩnh không gợn sóng. Từ Trọng Nhiên nghe thấy câu hỏi của Ôn Uyển, cười nói: “Ngũ điện hạ nói lời này cũng là uyển chuyển. Muốn thần nói, chỉ có mười chữ.”
Ôn Uyển cười khanh khách nói: “A, mười chữ? Rửa tai lắng nghe.” Cảm giác của Ôn Uyển hôm nay đối với Từ Trọng Nhiên là càng ngày càng nội liễm hơn, là một nam nhân từ trong ra ngoài đều toát ra mị lực. Trong lòng Ôn Uyển cũng âm thầm tiếc hận, nếu năm đó Từ Trọng Nhiên được như bây giờ, nàng nhất định sẽ động tâm. Nói không chừng sẽ không gặp được Bạch Thế Niên.
Từ trọng Nhiên giọng nói trong trẻo ngâm: “Kính Viên có giai nhân, Dung Hoa Nhược đào lý.” (xuất phát từ câu Nam quốc có giai nhân, dung hoa nhược đào lý của tác giả Tào Thực)
Ôn Uyển liền mở miệng cười khanh khách, tiếng cười thanh thúy dễ nghe, phảng phất như tiếng nước suối róc rách mùa đông: “Trấn Nam Hầu thật là quá khen.”
Lúc này phía ngoài vang lên giọng nói tràn đầy uy nghi: “Uyển Nhi cười vui mừng như vậy, là có chuyện tốt gì hay sao?” Dứt lời, hoàng đế mặc một thân xiêm y màu vàng sáng đi tới.
Ôn Uyển tiến về phía trước, sau khi hành lễ liền cười nói: “Cậu Hoàng đế , người cũng thiệt là. Đến sao lại không để cho người ta truyền lời, để con chuẩn bị thật tốt ra ngoài nghênh đón người.”
Hoàng đế đến đây. Những người này hoặc nhiều hoặc ít đều có dự liệu trước. Người nào không biết hoàng đế thích hai đứa bé, thật sự giống như là bảo bối vậy. Đem một đám Long Tôn hoàng tử toàn bộ đều hất ra.
Hoàng đế cười nói: ” Từ xa xa đã nghe thấy tiếng con cười nói vui vẻ. Còn không có nói cho ta biết là có chuyện gì tốt.” Hoàng đế cũng rất ít nghe được Ôn Uyển cười tùy ý như vậy.
Ôn Uyển cười rất là đắc ý: “Cậu Hoàng đế , Ngũ biểu ca cùng Trấn Nam hầu so sánh con với hoa. Nhớ năm đó người cũng chưa từng khen ngợi con xinh đẹp hay không? Lắm lúc con rất tự ti cho là có phải mình lớn lên xấu quá hay không? Còn lo lắng không ai thèm lấy. Hiện tại đã là mẫu thân của hai đứa bé rồi. Ngược lại còn bị người khen so sánh với hoa. Cậu Hoàng đế , người nói có phải con càng sống càng hồi xuân trở lại hay không?” Nói xong còn tăng thêm một câu nói: “Con phải quay trở về soi gương” Ôn Uyển hành động không có một tia giống như làm bộ làm tịch mà giống như tùy ý nói hôm nay ăn cơm hay không vậy.
Ngũ hoàng tử cùng Từ Trọng Nhiên nghe thấy lời này mồ hôi dữ dội. Quận chúa Ôn Uyển lại tự ti, tin đồn này mà truyền ra ngoài e rằng sẽ bị người khắp thiên hạ phỉ nhổ. Quận chúa Ôn Uyển mà còn tự ti, thì những người khác còn đường sống hay không?
Hoàng đế nghiêm mặt: “Càng ngày càng lùi trở về? Ừ, xem ra đúng là càng ngày càng lùi trở về. Còn dám nói mình xấu nữa.” Vì sao kêu là mình rất xấu. Ôn Uyển mà xấu không phải có nghĩa là hắn cũng xấu sao? Gan lớn bằng trời rồi.
Ôn Uyển cười duyên nói: “Là tự ti a. Cậu Hoàng đế không nhớ rõ, thời điểm năm đó con trở lại kinh thành, con dược coi là một tiểu nha đầu đen thui một đầu đầy tóc khô vàng. Tưởng tượng cũng thấy thật khó coi.” Năm đó dinh dưỡng không đầy đủ, mặc dù ở trong phủ An Nhạc Hầu hai tháng, nhưng vẫn đen gầy khô vàng. Sau lại trở về trong phủ quốc công, nếu không phải có y phục cùng trang sức chống đỡ cho chút ít, không biết đã bị một đám cô nương Bình gia đè xuống đến cấp nào nữa.
Trên mặt Hoàng Đế lộ vẻ không vui: “Ngày đại hỉ nói chuyện đó để làm gì.” Chuyện năm đó, hoàng đế không mấy nguyện ý nhắc đến. Năm đó Ôn Uyển gặp toàn chuyện không tốt cả, năm đó hắn cũng không có chuyện may mắn (ngày đó lúc gặp gỡ dược hoàng đế, tất cả đều là khổ nạn. Có thể viết một quyển sử kí khổ nạn). Ôn Uyển cũng đành chịu. Hai cậu cháu sinh ra là cuộc sống khổ nạn. Cũng gặp phải để cùng nhau vượt qua cuộc sống.
Hoàng đế quét một vòng, không thấy hai hài tử: “Duệ Ca Nhi và Cẩn Ca Nhi đâu sao lại không thấy ở đây? Ở chỗ nào? Mau mau ôm hài tử mang ra đây, trẫm đều đã thật lâu không gặp rồi.”
Ôn Uyển mấp máy miệng, cái gì gọi là thật lâu không gặp kia chứ? Mấy ngày hôm trước là ai đã gặp thế? “Hai hài tử lúc này mệt mỏi, buồn ngủ rồi. Có lẽ bây giờ đã tỉnh lại. Hạ Ảnh, đi xem một chút, nếu như hai bé đã tỉnh thì ôm tới đây.” Ý chính là, nếu còn chưa có dậy thì một lúc nữa mới ôm tới.
Đoàn người vào chính đường, hoàng đế ngồi ở thượng vị, thái tử ngồi ở bên trên phía bên trái. Ôn Uyển ngồi ở bên trên phía bên phải. Đang nói chuyện dở thì nghe thấy người bên ngoài bẩm báo nói, Hạo Thân vương tới.
Ôn Uyển ồ lên một tiếng: “Ông chú đã đến rồi.” Hoàng đế đến đây, đã có trong dự liệu của Ôn Uyển. Nhưng ngay cả Hạo thân vương cũng đến, Ôn Uyển thật sự có chút ngoài ý muốn đấy!
Hoàng đế cười nói: “Đúng vậy, đều tới rồi. Trong nhà lại không có trưởng bối. Cũng nhận một phần làm trưởng bối chống đỡ cho con đấy!” Trưởng bối nhà mẹ đẻ Ôn Uyển đều là người trong hoàng tộc. Về phần Bạch gia liền bị hoàng đế tự động bỏ qua. Bởi vì người Bạch gia, trừ Bạch Thế Niên không có lấy một người có thể đưa lên mặt bàn.
Ôn Uyển mỉm cười liền ra ngoài đón Hạo thân vương đi vào: “Ông chú, lão nhân người đã tới. Cậu Hoàng đế nói, trong phủ đệ không có lấy một trưởng bối đầy đủ bản lãnh để trấn giữ, thật không ra được cái dạng gì. Đang nói, thì ông chú đã đến đấy rồi. Có ông chú ở đây, sẽ không sợ Cậu Hoàng đế nói.”
Hạo thân vương nhìn dung nhan cười đến rực rỡ của Ôn Uyển, trong bụng cũng cao hứng: “Ta đến đây chính là để trấn giữ thể diện cho cháu đó.” Ngày thường bộ dáng của Ôn Uyển lạnh tanh. Thật giống như dù trời sập xuống cũng không liên quan đến nàng. Hôm nay lại khoan khoái đến như vậy, người nhìn thấy trong lòng cũng cao hứng hơn nhiều.
Ôn Uyển vui tươi hớn hở nói: “Ông chú tới, không phải là tới để trấn giữ đâu a.” Hạo thân vương bối phận lớn nhất, làm người trấn giữ tuyệt đối không thành vấn đề.
Ôn Uyển cùng Hạo thân vương cười cười nói nói tiến vào chính sảnh.
Ôn Uyển thấy người cả phòng, âm thanh cười vui không ngừng. Ôn Uyển nhịn không được thở dài nói: “Biệt Uyển của ta, đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên náo nhiệt đến như thế.” Đây cũng không phải là lần náo nhiệt nhất. Nhân vật có quyền có thế triều Đại tề căn bản đến hơn phân nửa. Như vậy mà còn không phải náo nhiệt, vậy thì càng không có cái gọi là náo nhiệt. Cái này gọi là đầu sỏ hội họp. Cũng bởi là vì như thế, trị an trong phủ đệ của Ôn Uyển lại càng nghiêm hơn.
Võ Tinh nghĩ một trăm thị vệ không đủ, liền lấy ba trăm Ngự Lâm quân đến đây để hỗ trợ duy trì trật tự. Dù sao có nhiều quý nhân như vậy, chỉ cần xảy ra chút lỗi lầm cũng ra chuyện đại sự.
Hoàng đế cười nói: “Điều này không thể trách người nào được. Bản thân con đem biệt uyển đóng kín, không để cho ai đi vào. Biệt Uyển vắng ngắt cũng là do con tạo nên.” Ôn Uyển luôn ở trong biệt uyển còn không có chuyện gì, hoàng đế không nguyện ý nhất chính là Ôn Uyển đem chính bản thân mình giống như ẩn sĩ. Không tiếp xúc với ngoại nhân.
Những người khác lại nghĩ khác, nếu không phải hai đứa bé phải làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai, còn không biết có thể đi vào đây hay không? Trong thời gian thường ngày đại môn phủ Quận chúa thật sự là đều đóng chặt.
Hạo Thân vương lại còn cười to: “Hoàng thượng, Ôn Uyển đấy là sợ người ngoài nhặt vàng trong phủ đem đi. Cho nên quan trọng nhất chính là đóng cửa không tiếp.” Hôm nay phía ngoài đều đồn rằng trong phủ Tôn Quý Quận chúa trên đất đầy vàng. Nói chỉ cần đến được phủ Tôn Quý Quận chúa một chuyến. Đảm bảo cả đời vô lo (nhặt được đồng tiền cả đời sống tốt).
Trên mặt Ôn Uyển tỏ vẻ yếu ớt: “Ông chú, những thứ kia cũng chỉ là lời đồn, thật ra thì cháu rất nghèo.” Nói thật nàng tương đối nghèo a! Xây dựng đảo nhỏ cũng từ thiện đường chi. Còn có mấy sản nghiệp xưởng đồng hồ cùng trại Trân Châu, xưởng lông cừu, thật không có bao nhiêu tiền. Cũng bày biện cho đẹp mắt thôi. Người duy nhất biết nội tình đoán chừng chỉ có hoàng đế.
Mọi người vì không có cách nào nôn khan, nếu là có thể ói cái rãnh, tuyệt đối sẽ nôn vẻ mặt của Ôn Uyển. Nàng còn dám nói mình nghèo. Thần tài triều Đại Tề nói mình nghèo. Người khác đều không cần sống rồi.
Ôn uyển nhìn bộ dáng không tin của mọi người, không để ý đến nguy cơ bị mọi người quần đấu, không biết sống chết nói tiếp: “Ta thật rất nghèo.”
Hạo thân vương cười ha ha. Hắn biết Ôn Uyển nhiều năm như vậy, lại cảm thấy hôm nay Ôn Uyển đáng yêu nhất. Uhm. Giống như đứa bé, nhìn khiến cho người ta liền thích.
Từ Trọng Nhiên nhìn vẻ mặt của Ôn Uyển, trong lòng ngũ vị đều có. Từ trên mặt Ôn Uyển nhìn thấy nụ cười hạnh phúc, đủ để chứng minh Ôn Uyển rất hài lòng với cuộc sống bây giờ. Cũng không bởi vì Bạch Thế Niên không ở bên cạnh liền cảm thấy không tốt. Quận chúa Ôn Uyển vẫn sống rất thoải mái trước sau như một.
Ngoại viện náo nhiệt, nội viện cũng rất náo nhiệt giống như vậy. Ôn Uyển đi ra phía ngoài chiêu đãi khách khứa. Mấy vị hoàng tử phi ở nội viện được Như Vũ ra mặt chào hỏi, quyền quý thì do Mai nhi chào hỏi. Mọi người cũng thường xuyên tụ họp, nên vô cùng quen thuộc. Thật cũng không có gì xung đột.
Hà thị đi theo Vũ Đồng đến phủ Quận chúa. Từ ngoài được kiệu mềm mang vào nội viện. Dựa theo quy củ cũng không thể vén rèm lên. Bước ra khỏi kiệu mềm, một trận mùi thơm mát xông vào mũi.
Hà thị nhìn qua, một mảnh hoa lài thật to. Hoa nở rực rỡ, gió thổi qua, mang đến một trận mùi thơm. Vũ Đồng dẫn theo Hà thị đi theo nha hoàn dẫn đường. Hà thị một đường nhìn sang, trong lòng cảm thán, cảnh sắc trong vườn này so sánh với ngự hoa viên đều tinh xảo đẹp đẽ (đây vốn dĩ chính là hậu hoa viên hoàng gia).
Lục hoàng tử phi mang theo Hà thị vào chính sảnh, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ quái dị. Tất cả mọi người đều biết được thói quen của Ôn Uyển, cho nên ai cũng không có mang theo tiểu thiếp di nương…. Lần này Ôn Uyển mở yến tiệc đãi khách, tới trong phủ Quận chúa, tất cả đều là phu nhân chính thất. Lục hoàng tử phi liền xé rách cái lệ này, đem theo một tiểu thiếp tới đây. Thật sự dũng khí quá lớn rồi.
Vũ Đồng đến nội viện. Nhìn thấy trong phòng khách đều là chị em dâu của mình, gương mặt đều đỏ bừng. Nhìn thoáng qua Hà thị, trong mắt thoáng loé ánh sáng lạnh. Để cho nàng đi theo thật mất mặt.
Người phía dưới thấy, lập tức đem một cái ghế tới đây. Đặt ở phía sau Vũ Đồng. Vũ Đồng bỏ rơi người phía sau, cùng với mọi người cùng nhau cười cười nói nói. Hà thị nhìn mọi người từ đầu tới cuối cũng không để ý đến mình, ánh mắt cũng keo kiệt không cho nàng một cái. Cho dù có thì tuyệt đối là xem thường. Thử nghĩ xem cũng hiểu được, làm chính thất ghét nhất chính là thiếp thất xinh đẹp tranh thủ tình cảm. Trong lòng Hà thị cũng hiểu, cho nên lúc này nàng vô cùng thành thật ngồi ở phía sau. Trong lòng kì quái nhiều tân khách đến đây như vậy, làm sao Quận chúa Ôn Uyển lại không có đi ra ngoài chiêu đãi khách nhân.
Tam hoàng tử phi La thị cười nói: ‘Thời gian này trôi qua thật mau, lần trước hài tử mới đầy tháng, nháy mắt đã tròn một tuổi rồi.”
Như Vũ biết đây là La thị ám chỉ hỏi tại sao Ôn uyển không có mang theo hai hài tử ra ngoài. Cười nói: “Bây giờ Ôn Uyển đang ở ngoại viện chiêu đãi mấy vị điện hạ. Hai đứa bé còn đang ngủ, vì thế không có để bà vú bế đi theo!” Cũng không nói nhiều lời thêm, tự mình nghĩ đi.
Trong nháy mắt toàn bộ mọi người đều dại ra. Nhưng thử nghĩ xem thân phận của Ôn Uyển, mọi người cũng liền cảm thấy thoải mái. Không có ai không cảm thấy thể lý giải, tại sao lại có thể để cho đích thân phu nhân chính thất đi chiêu đãi nam tử.
Như Vũ tìm chủ đề mà nữ nhân nào cũng thích nói: “Lại nói, lần trước nhìn thấy Ôn Uyển thật khiến cho bổn cung giật mình. Lần này so với lần trước khi chúng ta nhìn thấy Ôn Uyển, thật sự giống như hai người ấy. Ôn Uyển bây giờ, nhìn qua làm sao giống một nữ nhân đã làm mẹ. Nói nàng càng ngày càng hồi xuân, thật sự không phải khen. Sau khi gả cho người rồi sinh con, so sánh với cô nương lại càng xinh đẹp hơn. Thấy như vậy ta lại càng nhìn mà thèm a!” Nhìn mà thèm là cái chắc chắn, nữ nhân, ai không hi vọng mình lúc nào cũng xinh đẹp, kéo dài được tuổi thanh xuân.
La thị có chút không tin: “Thái tử phi, Quận chúa gầy nhiều như vậy? làm sao lại gầy được như vậy?” Thời đại này còn không lưu hành việc giảm cân. Biện pháp để giảm cân phất tay đều có thể nói ra được. Chứ đừng nói chi việc sinh hài tử so sánh với việc không có sinh hài tử mạnh hơn nhiều.
Như Vũ cười nói: “Nếu muội không tin tưởng. Một lúc nữa Ôn Uyển sẽ trở lại. Đến lúc đó muội nhìn Ôn Uyển là biết lời ta nói có phải chuyện đùa hay không a?” Vũ Đồng đã không gặp Ôn Uyển một thời gian khá dài, mặc dù nghe được tin đồn dung nhan của Ôn Uyển bây giờ so với trước kia đẹp hơn không ít. Nhưng tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn.
Nhằm vào đề tài Ôn Uyển giảm cân, mọi người cũng hàn huyên đến khí thế ngất trời. Hà thị nhớ được thời diểm tháng năm, nhìn thấy quận chúa Ôn Uyển, bởi vì ban đầu tình huống đặc thù. Nàng cũng chỉ là vội vã nhìn thoáng qua. Quận chúa Ôn Uyển trong ấn tượng không giống như Thái Tử Phi nói, sẽ không xinh đẹp đến như vậy chứ?
Hạ Dao nghe Ôn Uyển bảo nếu hài tử đã dậy liền ôm đến tiền viện. Mang theo hai bé con vừa mới được ăn no đến tiền viện: “Hoàng thượng, Quận chúa, hai vị thiếu gia đã ôm tới đây ạ.”
Sau khi ôm hai hài tử đi vào, mọi người liền đồng loạt nhìn sang. Hai đứa bé mặc quần áo giống nhau. Tiểu áo mãng bào màu xanh ngọc có thêu Tường Vân. Trên cổ có theo khóa trường thọ bằng vàng trăm sự như ý. Vừa vào phòng, một đôi mắt hạnh của Cẩn Ca Nhi liền đảo một vòng. Thấy nhiều người như vậy, lập tức liền vui vẻ. Vừa nhìn cũng biết là thích náo nhiệt.
Hạo Thân vương vui tươi hớn hở nói: “Ôn Uyển, lúc trước ta nói với cháu tướng mạo Duệ Ca Nhi lớn lên giống Bạch Thế Niên, nhưng tính tình nhưng lại giống như cháu, là một hài tử trầm ổn. Cẩn Ca nhi dung mạo giống cháu. Tính tình này hẳn lại là giống Bạch Thế Niên. Nha đầu a, cháu nói xem đây là người dạy như thế nào vậy hả?” Phân phối được như vậy thật sự là quá tốt rồi.
Ôn Uyển cười một tiếng: “Ông chú, ta không biết gì cả. Ngài phải hỏi chính bọn chúng mới đúng!”
Ánh mắt Cẩn Ca Nhi cuối cùng dừng lại trên người hoàng đế. Vào phòng, hướng về phía hoàng đế giang hai tay, muốn hoàng đế ôm. Không ngoài ý muốn hoàng đế liền nhận ôm lấy. Hôn Cẩn Ca nhi một cái: “Nhiều ngày như vậy không được gặp Cẩn Ca Nhi, con có nhớ ông cậu hay không?”
Cẩn Ca nhi cười hắc hắc gật đầu giống như con gà mổ thóc, mặc dù không có nói chuyện, nhưng hành động tỏ vẻ bé vô cùng nhớ ông cậu.
Mọi người than thở một trận.
Duệ Ca Nhi vừa tiến vào ánh mắt liền chăm chú nhìn vào trên người Ôn Uyển. Đối với những người khác không có hứng thú. Đáng tiếc lần này Ôn Uyển không có ôm bé giống như ngày thường. Bởi vì trong nháy mắt, Duệ Ca Nhi đã bị ôm đến trong tay Hạo Thân vương ” Nếu so sánh ra đứa nhỏ này nặng hơn rất nhiều.” Lần trước ôm là năm tháng trước, đã hơn năm tháng qua tất nhiên phải nặng. Hơn nữa Duệ Ca Nhi lớn lên chắc nịch. Nhìn không mập, cũng rất có sức nặng. Thật ra Cẩn Ca Nhi lớn lên rất tốt. Nhưng nếu so với Duệ Ca Nhi thì vẫn kém hơn một chút.
Hoàng đế nghe thấy lời này nhịn không được cười nói: “Làm sao có thể không chắc nịch kia chứ. Ngày ngày ngã, tất nhiên phải chắc rồi.” Cẩn Ca Nhi giống như nghe hiểu được lời này, đung đưa hai tay tỏ vẻ đồng ý với lời nói của hoàng đế.
Hạo Thân vương nghe được liền kỳ lạ: “Ngày ngày ngã? Làm sao lại ngã được?” Mọi người đều biết một năm này Ôn Uyển cái gì cũng không làm, sản nghiệp cũng không quản, chỉ ở nhà chiếu cố hai đứa bé, nói rằng có người không tận tâm để cho bị ngã, vậy thì khẳng định không thể nào. Giọng nói của hoàng đế cũng đã cho thấy điểm này. Tất nhiên là hài tử bị ngã, có liên quan đến Ôn Uyển rất lớn. Cho nên tất cả mọi người đều rất tò mò.
Ôn Uyển nhìn Duệ Ca Nhi ở trong ngực Hạo Thân vương nhìn mình chằm chằm, cười nói: “Tiểu cục cưng, đây là ông chú. Lần trước ở Ôn Tuyền sơn trang đã từng ra mắt rồi đó.”
Duệ Ca Nhi nghe hiểu lời Ôn Uyển nói,……., nhìn lại Hạo Thân vương. Vừa quay đầu lại nhìn chằm chằm Ôn Uyển, thật giống như ông chú đã từng nhìn thấy cũng không thích. Hạo thân vương nhìn đứa nhỏ này, mới một tuổi mà giống như hiểu được lời người lớn nói. Rất là ngạc nhiên: “Tiểu tử này. Còn nhỏ mà đã thông minh như vậy.”
Ôn Uyển mới không cần danh tiếng hài tử thông minh lan truyền ra ngoài: “Đại Bảo nhà ta từ lúc mới sinh đã rất an tĩnh.” Hiện tại quan trọng nhất chính là nói lái sang chuyện khác: “Mới vừa rồi cậu Hoàng đế cũng thiệt là, thật giống như con rất ngược đãi Đại Bảo không bằng.”
Mọi người rất có hứng thú. Kỳ Phong cười mở miệng hỏi điều mà mọi người đều rất muốn hỏi: “Biểu tỷ nói cho chúng ta biết đi, chúng ta cũng muốn biết là chuyện ra sao, làm sao lại ngã được?”
Ôn Uyển nghĩ đến Minh Duệ ngày ngày té ngã, bản thân cũng nhịn không được cười lên: “Đại Bảo nhà ta lúc nào cũng muốn đi về phía trước. Mới mười tháng đã muốn học đi. Ta nghĩ hài tử mới mười tháng xương cốt còn chưa phát triển tốt, không để cho nó học đi. Nhưng đứa nhỏ này tính tình lại mạnh mẽ, ta ngăn cũng không được. Ta nghĩ mài dũa tính tình của nó, cho nên để mặc nó tự mình học đi. Kết quả, hắc học đi không có ai đỡ, đi được một bước liền té ngã. Ngã đến sưng hết mặt mũi. Học hơn hai tháng, rốt cuộc cũng thành công. Tuy nhiên vẫn đi không được lâu (Đại Bảo yếu ớt nói: Ta bước đi rất thành thạo rồi, sẽ không té).” Thật ra thì cũng không có khoa trương như hoàng đế nói như vậy. Chỉ có một hai lần cái trán bị đụng mà thôi. Thời gian khác, thì không có bị đụng. Nhưng cũng có rất nhiều lần bị ngã lật nhào, rốt cuộc là vẫn thành công.
Hạo Thân vương nghe, ngạc nhiên chăm chú nhìn Duệ Ca Nhi đang ở trong ngực. Những người khác cũng có ngạc nhiên, có kinh ngạc, còn lấy làm khó hiểu. Ánh mắt đều tập trung vào Minh Duệ trong ngực Hạo thân vương.
Minh Duệ cảm thấy mọi người đều đang nhìn mình, không có sợ hãi, càng không có khiếp nhược mà rút lui vào trong lòng Hạo Thân vương. Bé vẫn như lúc đầu đi vào vậy, nhìn Ôn Uyển. Ý muốn Ôn Uyển ôm bé.
Ôn Uyển biết tiểu tử này đã hết nhẫn nại rồi. Đôi mắt trông mong nhìn nàng nhiều lần, nếu không theo hắn, đoán chừng là sẽ bực mình. Ôn Uyển cười nói: “Ông chú, đứa nhỏ này nặng, người cũng mệt mỏi rồi. Để cho con ôm đi!”
Hạo thân vương buông lỏng tay, Duệ Ca Nhi một chút cũng không chờ, nhào tới trong ngực Ôn Uyển. Ôn Uyển cười xấu hổ nói: “Ông chú đừng trách móc, Đại Bảo tương đối sợ người lạ. Bình thường trừ muốn con ôm, thì không thích người khác ôm cho lắm.” Ôn Uyển nói những lời này, cũng uyển chuyển nói cho những người ngồi ở đây rằng Duệ Ca Nhi không thích người khác ôm hắn. Thật ra Duệ Ca Nhi không phải sợ hãi, mà là không thích người khác ôm hắn. Kể từ khi biết đi rồi, ngay cả mẹ cũng không muốn cho ôm. Chỉ khi cần Ôn Uyển ôm, mới tình nguyện tự mình từ từ đi tới.
Ôn Uyển nói xong câu này lại tăng thêm một câu: “Tiểu hầu tử Minh Cẩn kia thì ai cũng không sợ, người nào ôm cũng được.” Ôn Uyển vừa nói xong, bé giống như nghe hiểu Ôn Uyển đang khích lệ bé vậy, vui tươi hớn hở tay chân múa may về phía Ôn Uyển, thật giống như tỏ vẻ, mẹ nói đúng, ta so với ca ca khiến mọi người thích hơn nhiều.
Hạo Thân vương nhìn Cẩn Ca Nhi đang ở trong ngực hoàng đế cười đến thoải mái. Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng kia, liền cười đem Cẩn Ca Nhi đưa cho Hạo Thân vương: “Tiểu tử này, hôm nay sao lại vui vẻ đến như vậy kia chứ?”