“Nương nương, vương phi cầu kiến.” Triệu vương phi tiến cung gặp Hiền phi.
“Mau mời vào.” Cách ngày bà phân phó đi kiểm tra đã gần nửa tháng rốt cuộc hôm nay cũng có tin tức. Hiền phi nửa muốn nhận được tin tức xác
thực lại sợ hãi nhân được tin tức xác thực.
Vừa thấy Triệu vương phi, bà liền vẫy tay cho mọi người lui ra:” Đã
có tin tức từ Giang Nam phải không? Cha con nói như thế nào?”
Sắc mặt Triệu Vương phi có chút trắng bệch, đây là tin tức nàng nửa
canh giờ trước vừa nhận được. Lúc ấy vừa nghe có thư từ Giang Nam nàng
liền mở ra xem, tin tức do cha nàng tự tay viết. Trong thư nói Giang Thủ Vọng là một thiếu niên vô cùng nội liễm. Thời điểm ở Giang Nam, mặc dù
có tài học nhưng bởi vì lớn lên đen đúa cho nên làm người rất quái gở,
trầm mặc ít nói, thanh âm nói chuyện cũng không dễ nghe, nhưng không có
khiến người vừa nghe liền kinh hãi như người kia. Căn cứ vào hỏi thăm
những tôi tớ từng hầu hạ cạnh Giang Thủ Vọng thì thân thể Giang Thủ Vọng cực kỳ yếu ớt, lúc trước đại phu cũng có nói qua sẽ sống không quá mười lăm tuổi. Hơn nữa, căn cứ vào tin tức thăm dò được, Giang Thủ Vọng
không biết thổi sáo, cũng không vẽ tranh hay có kỳ nghệ cao cường, hắn
còn không đấu cờ thắng được Đường tỷ, mà kỳ nghệ của Đường tỷ hắn chỉ do ma ma của Giang gia dạy dỗ, không cần thử cũng biết tài nghệ đến đâu (ý là chắc chắn kỳ nghệ yếu kém).
Chung tổng đốc vì muốn chắc chắn còn cố ý đi tìm vị đại phu hàng năm
chữa bệnh cho Giang Thủ Vọng, đáng tiếc vị đại phu kia đã chuyển đi,
nhưng cũng tìm được một đại phu đã một lần thăm bệnh cho Giang Thủ Vọng, người nọ nói bệnh của Giang Thủ Vọng là từ khi còn là thai nhi, không
thể trị tận gốc.
Lần này nữ nhi nhờ lão điều tra chuyện này, Chung tổng đốc thấy rất
kinh ngạc bởi vì kết quả trước sau không giống nhau. Lão nhận định trong chuyện này có gì đó kỳ quái. Trong thư, Chung tổng đốc cũng gửi kèm một phần thư do đích thân Giang Thủ Vọng viết.
Lúc ấy Triệu vương phi đọc xong tin tức liền suýt chút ngất đi.
Chuyện này còn cần nói gì nữa, riêng những chuyện khác chưa bàn tới, chỉ nói về kỳ nghệ của Giang Thủ Vọng thôi, ngay cả một tiểu cô nương mười
hai tuổi cũng không thắng được, mà tiểu cô nương này do ma ma dạy dỗ, kỳ nghệ có thể cao đến mức nào? Năm ngoái kỳ nghệ của Giang Thủ Vọng có
thể hòa với Hải đại nhân a, chênh lệch như thế không khiến người hoài
nghi thật khó khăn a. Thì ra mẫu phi hoài nghi là đúng, Giang Thủ Vọng
ngang trời xuất thế năm ngoái không phải là Giang Thủ Vọng thật, mà là
Ôn Uyển giả dạng.
Nàng phải mất một lúc lâu mới có thể bình ổn tâm tình hoảng sợ.
Hiền phi nhìn tin tức, lấy ra một bản viết đẹp của Ôn Uyển mà bà để
cho người tìm tới, hai bản viết so sánh liền nhìn ra đây căn bản không
phải bút tích của một người. Hiền phi liền ngã ngồi trên ghế.
Triệu vương phi còn mang them một chút hy vọng nói:” Mẫu phi, chuyện
này có thể là trùng hợp, con đã nhìn thấy chữ viết của Ôn Uyển, hình như cũng không giống nhau.”
Hiền phi nghe đến đó, lại nghĩ tới năm đó tay Ôn Uyển sưng to như vậy còn có thể viết chữ. Lúc ấy mặc dù bà có nghi ngờ, chẳng qua chữ viết
kia thật sự quá xấu nên bà cũng không nghĩ sâu, nhưng bây giờ thì đã
hiểu ra:” Năm đó, thời điểm nàng ta trở về, tay phải sưng to, sưng to
giống như bánh bao vậy. Tay như thế căn bản không thể nào viết chữ,
nhưng nàng ta có thể trong một đêm viết xong câu đối cho Hoàng đế. Hôm
nay nghĩ lại, năm đó hẳn nàng ta dùng tay trái viết ra bộ câu đối đó.
Hai tay của Ôn Uyển chắc chắn đều có thể viết chữ. Làm khó nha đầu này
rồi, nhiều năm cả người đầy tài năng nhưng có thể ẩn nhẫn như vậy, mặc
kệ ngoại giới vu hãm, danh tiếng xấu không để đâu cho hết cũng có thể
làm như không nghe thấy. Nha đầu này thật sự rất biết nhẫn nhịn”. Nhưng
cũng bởi vì hiểu biết và nhẫn nại mới có thể tránh được giám thị của bà, nếu không Ôn Uyển bây giờ đã trở thành một nấm mồ.
Lúc đầu Ôn Uyển thật đúng là không biết, nhưng bởi vì nàng vừa tới
thế giới này, đối với quy tắc của thế giới này chưa quen thuộc, sợ bị
cho rằng là yêu quái cho nên làm gì cũng cẩn thận chặt chẽ. Sau này nàng hoài nghi có người ngầm giám thị, muốn đối với mình bất lợi nên làm cái gì cũng càng tiểu tâm dực dực (cẩn thận kỹ càng), dù danh tiếng vị
truyền thành như vậy nhưng vẫn giả ngu. Cũng bởi vì Ôn Uyển cẩn thận như thế mới khiến Hiền phi cho rằng nàng quả thật vô hại, tránh được kết
quả bị hại chết.
Triệu vương phi thấy cả người lạnh run. Nàng từ nhỏ được cha thương
yêu, có đôi khi cha sẽ dạy bảo nàng một số thứ, những người là cao thủ
kỳ nghệ thường thường là người trong lòng mưu tính sâu xa. Người như vậy có hai loại, một là cậy tài mà kiêu ngạo còn nếu không thể hiện ra thì
là những nhân vật chân chính lợi hại. Những điều Ôn Uyển vẫn thể hiện ra cùng với tài năng đằng sau của nàng ta hoàn toàn khác biệt, nên nếu
nàng đoán không sai, Ôn Uyển chính là loại người thứ hai mà cha nói.
Hiền phi thấy vẻ mặt Triệu vương phi thay đổi thất thường, trong lòng hiện lên vô số ý niệm nói:” Con trở về đi, chuyện này, một mình con
biết là được, không cần nói với Hồng Bân.” Cũng là gián tiếp nhắc nhở
Triệu vương phi:” Một mình con biết là tốt rồi”.
Triệu vương phi vừa đi ra ngoài, Quách ma ma vội vàn đi tới, nhẹ nhàng xoa bóp cho bà.
Hiền phi lộ ra vẻ mặt hối hận khôn cùng:” Ma ma, ngươi biết không Ôn
Uyển quả thật chính là Giang Thủ Vọng, không phải ta đoán mò, Ôn Uyển
quả thật chính là kẻ năm ngoái đã vang danh kinh thành Giang Thủ Vọng.
Ta thật không nghĩ tới hoàng thượng có thể yêu thương nó như thế, phóng
túng nó đến mức này.”
Quách ma ma không thể tin, nhưng biết chủ tử của nàng từ trước đến
nay đều không nói ra lời không có căn cứ:” Nương nương, đây cũng là
chuyện lớn, nếu không có căn cứ xác thực chính xác thì không nên tin.”
Hiền phi cười khổ lắc đầu:” Thái độ lúc trước của Hoàng thượng cũng
rất quỷ dị, có lẽ là trước khi có sự kiện ám sát. Ngươi nhìn thần thái
Ôn Uyển đi, chỗ nào giống với một người bệnh nặng mới khỏi. Hôm nay điều tra đã muốn chứng minh được đầy đủ, ta chỉ không nghĩ tới, thật không
nghĩ tới hoàng thượng lại coi trọng Ôn Uyển như vậy.”
Quách ma ma cũng sầu lo trong lòng, nhưng không dám lên tiếng.
Hiền phi rất nhanh điều chỉnh tâm thái:” Hiện tại ta rốt cuộc đã
biết, năm đó Ôn Uyển tại sao không muốn công bố nó dùng tài nghệ gì
thắng được Tống Lạc Dương. Nếu như ta đoán không sai, nó dùng kỳ nghệ
thắng Tống Lạc Dương. Ma ma, ngươi có thể tưởng tượng nổi một đứa bé sau tuổi mà có một tay kỳ nghệ thắng được thiên hạ đệ nhất danh sỹ sao? Nếu lan truyền ra ngoài ngươi có biết sẽ có kết quả gì không? Kỳ nghệ không thể so với những tài nghệ khác, cái này không chỉ dựa vào thiên phú mà
còn cần mưu lược và bố cục kỹ càng, nó lại có thể giấu diếm sâu như thế. Ta đã không nghĩ tới điểm này, nên mấy năm nay ta cũng bị những hành
động bề ngoài của nó che mắt.” Nếu như bà nhận được tin tức, không, chỉ
cần nhận được một chút xíu tin đồn thôi thì bà cũng đã hạ thủ. Khi đó
bên cạnh Ôn Uyển còn không có nhiều người bảo vệ như vậy, giết chết nó
cũng không phải việc quá khó khăn. Hơn nữa khi ấy Hoàng thượng cũng
không quá quan tâm tới Ôn Uyển, sở dĩ phong Ôn Uyển là quý Quận chúa
chẳng qua cũng là danh tự trên mặt. Nếu mấy năm trước có bị giết chết
đì, thì hoàng thượng cũng sẽ không bận tâm quá nhiều, không như hiện
tại, đã coi trọng nha đầu kia đến thế này.
Quách ma ma tự nhiên hiểu, giờ có nói nhiều hơn nữa, cũng đã trở
thành sự thật:” Nương nương, vậy người nói một chút xem bây giờ nên làm
như thế nào. Cũng không thể tiếp tục để mặc như thế, sẽ rất bất lợi cho
Vương gia.”
Hiền phi lắc đầu, giờ phút này đầu óc bà có chút loạn:” Cái này ta còn chưa nghĩ ra.”
Quách ma ma liền động viên Hiền phi:” Nương nương, năm đó Tô quý phi
kinh thế tuyệt diễm đến bực nào, không chỉ hoàng thượng kính trọng mà
hoàng hậu cũng thích, thái hậu cũng nghiêng về nhưng cuối cùng thì sao?
Chẳng phải cũng sớm héo tàn trong hoàng cung? Công chúa Phúc Huy cũng là nha đầu thông tuệ, nhưng cũng sớm héo tàn như thế. Nương nương người
không cần lo lắng, Ôn Uyển quận chúa sẽ không ngoại lệ, cũng sẽ trở
thành một đóa hoa sớm tàn trong hậu cũng mà thôi.”
Hiền phi cười khổ lắc đầu:” Tô Phượng năm đó rốt cuộc tại sao lại
cùng Hoàng Hậu chết đi, lúc trước ta còn cho là bị ám hại, nhưng bây giờ thấy Trịnh Vương còn sống tốt ta liền biết năm đó Tô Phượng chết đi tất nhiên là có ẩn tình. Nếu ta đoán không sai, Trịnh vương là do chính
nàng ta tráo đổi, chỉ là đến giờ ta vẫn còn không nghĩ ra nguyên nhân
của chuyện này. Hơn nữa Ôn Uyển cũng không phải Tô Phượng. Nha đầu này
có lực nhẫn nại mà người bình thường không tưởng tượng được. Có một thân tài học mà giấu đi không để ngoại nhân biết, ngươi suy nghĩ một chút,
một đứa bé mười tuổi, nếu như có thể nổi tiếng thiên hạ, có ai có thể ẩn nhẫn được? Ta ở thờ điểm mười tuổi tuyệt đối không làm được, mà Tô
Phượng cũng không làm được, thế nhưng Ôn Uyển làm được. Tại sao? Rất có
thể là nàng biết, một khi nàng thể hiện ra năng lực của mình, thì ta
nhất định sẽ không để cho nàng sống. Nha đầu này, từ khi Trịnh Vương rời đi kinh thành đã bắt đầu phòng bị ta. Nói cách khác, nha đầu này luôn
biết ta đối với nó bất lợi, nhưng nhiều năm vẫn giả vờ ngây ngốc. Tâm kế như thế, trên đời có mấy người làm được.”
Quách ma ma thử nghĩ một chút thì thấy Ôn UYển Quận chúa thật lợi
hại, trong lòng cả kinh nhưng nhịn lại không kêu ra tiếng, một lúc sau
mới nói:” Nương nương cũng đừng quá lo lắng. Nếu Hoàng thượng thật sự
yêu thương Ôn Uyển quận chúa thì tại sao lại dung túng nàng đi làm
chuyện khiến người ta lên án này. Một cô nương giả dạng thành nam tử,
cái này có thể không tổn hại đến khuê dự của nàng sao? Hoàng thượng trên mặt là sủng ái quận chúa, thực tế đối với quận chúa có hại không có
lợi.”
Hiền phi lắc đầu:” Ngươi sai lầm rồi, biểu hiện một năm này của Ôn
Uyển, nếu lan truyền ra ngoài thế nhân không chỉ không lên án mà ngược
lại càng thêm tán dương. Một bài Bình sinh chí, một tay kỳ nghệ cao siêu không mấy người trong thiên hạ ngăn cản được, cộng thêm Hoàng thượng
dung túng, một khhi lan truyền ra ngoài đối với con của ta là đả kích
trí mệnh. Cho nên chuyện này không thể truyền bá ra ngoài. Hơn nữa nếu
truyền bá ra ngoài, hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ tra xét.”
Quách ma ma nghe lời này, lòng liền chìm xuống:” Tóm lại nhất định có biện pháp, nương nương đừng quá lo lắng a.”
Hiền phi lắc đầu nói:” Hoàng thượng dù cưng chiều Ôn Uyển thế nào
thật ra ta cũng không để ý, nhưng chỉ duy nhất có chuyện này là khiến
cho ta lấy làm kinh hãi.”
Quách ma ma cảm thấy khó hiểu:” Nương nương, không phải chỉ là Hoàng
thượng sủng ái quận chúa quá mức sao? Nếu nương nương không lo lắng, tại sao còn kinh hãi. Hơn nữa vừa rồi người hẳn là nên cùng Vương phi
thương lượng nhiều hơn, sao lại để cho vương phi xuất cung đây.”
Hiền phi đã không nói ra, là Triệu vương phi không toàn tâm toàn ý
đối với con trai của bà, không hề đem toàn bộ tâm tư đặt trên người
Triệu vương. Ngay cả chuyện trong hậu viện nàng ta cũng nhắm một mắt mở
một mắt. Với thủ đoạn của Triệu vương phi, chỉ cần nàng ấy có lòng, nhất định có thể quản chế hậu viện thỏa đáng, nhưng nàng không có, mặc kệ
những nữ nhân kia tại hậu biện tác quái, cho nên bà đối với Triệu vương
phi cũng không yên tâm.