Edit: LyLy
“Ngươi nói lâu như vậy, tự tin như vây, thì lấy bằng chứng ra đi. Lấy đồ vật có thể chứng minh thân phận của ngươi ra đây.” Triệu vương lạnh
lùng nói.
Nếu nàng là nữ nhi của Phúc Huy công chúa, cứng rắn bị đón trở về
Bình gia. Tự nhiên, người nọ xử lí vô cùng thỏa đáng. Tiểu hài tử này,
lại có cái gì có thể chứng minh thân phận của mình. Nhưng hắn biết rất
rõ, trên người nàng không có gì cả .
Ôn Uyển lôi kéo tay áo Triệu vương, chỉ chỉ mình, khoát tay áo.
“Ý của ngươi là, ngươi có chứng cớ, nhưng không có để trên người, mà
nó được dấu ở một nơi bí ẩn khác?” Nam tử áo xám hiện tại đoán được ý
nàng cũng rất có thứ tự. Ôn Uyển gật đầu. Ôn Uyển lôi kéo quần áo dưới
chân Trịnh vương, đôi mắt trông mong nhìn người. Trịnh vương cười hỏi,
ngươi là muốn cậu đi theo cháu tìm đồ vật có thể chứng minh thân phận
của ngươi sao? Ôn Uyển gật đầu.
“Tốt, cậu đi cùng cháu.” Trịnh vương đặc biệt cao hứng, hôm nay hắn
không chỉ không bị Triệu vương tính toán được, mà ngược lại Triệu vương
còn tặng một đại lễ cho hắn. Nhìn Ôn Uyển, Trịnh vương có loại ấn tượng
mơ hồ, Ôn Uyển, rất có thể chính là người trong lời nói của Đại Sư, là
cơ duyên của hắn.
Phụ tá lập tức phân phó, Trịnh vương muốn nắm tay Ôn Uyển, nhưng nàng lại giang hai tay ra, ý là muốn ôm. Trịnh vương trong lòng cao hứng,
một tay đem nàng bế lên, cất từng bước dài đi ra ngoài.
Ôn Uyển nhìn Trịnh vương thật sự ôm mình, vô cùng vui vẻ, cùng hắn
mặt dán mặt, cảm thụ được nhiệt độ từ người hắn truyền tới. Trong lòng
Ôn Uyển rất cao hứng, không cần phải chết, thật coi như là tìm được
đường sống trong chỗ chết a! Lần này nàng rốt cuộc cũng tìm được người
thân, chờ khi chứng minh thân phận của mình xong, sau này rốt cuộc không cần lúc nào cũng phải lo lắng khó giữ được cái mạng nhỏ của mình, cũng
không cần lo lắng ăn bữa nay không có bữa sau.
Tô Hiển cùng Bình thế tử cũng hướng về phía cổng thành, vội vàng đi theo.
“Bình Hướng Thành, ngươi dẫn đường, đi đến thôn trang lúc trước Ôn
Uyển ở.” Trịnh vương lạnh lùng ra lệnh. Bình thế tử mặc dù muốn ngăn
cản, nhưng nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc kia, hắn biết, hiện tại thân phận của Ôn Uyển đối với Trịnh vương mà nói, đó là chuyện quan
trọng hàng đầu. Mà chuyện này đã không còn nằm trong vòng khống chế của
hắn. Đem lời cự tuyệt nuốt trở vào, gật đầu, nói đây là chuyện hắn phải
làm .
“Vương gia. . . . . .” Nam tử áo xám có chút chần chờ. Ôn Uyển nhìn
bộ dạng khó nói của nam tử áo xám, liền hướng về phía Trịnh vương khoát
tay, chỉ chỉ nam tử áo xám.
“Không có chuyện gì, cậu đi cùng với cháu. Đem theo năm mươi binh
lính cùng đi.” Ôm Ôn Uyển cất bước đi ra ngoài. Sắc mặt Triệu vương âm
tình bất định.
“Vương gia, người không cần lo lắng, thuộc hạ đã tra rất rõ ràng. Sẽ
không có vấn đề gì xảy ra, bọn họ sẽ không tìm được bất kỳ chứng cớ
nào.” Thị vệ bên cạnh vội vàng nói .
“Tìm không ra chứng cớ thì thế nào, chỉ cần xem khuôn mặt, còn có
những chuyện mà nàng nói, ngươi không nhìn thấy thái độ của Tô Hiển sao? Chỉ còn kém một chút là hắn không có trực tiếp nhận người thân tại chỗ. Cho dù bây giờ có mấy đại thần không ủng hộ, nhưng mà nha đầu kia tinh
ranh giống như quỷ, ai biết nàng còn có chiêu thức gì. Đem thị nữ kia
cùng ả ca kỹ kia kéo ra ngoài đánh chết cho bổn vương, thành sự không có bại sự có thừa. Sống bên cạnh quỷ nha đầu kia nhiều ngày như vậy, thế
nhưng không có nhận ra được điểm gì lạ. Còn những người khác, tất cả đều phạt bốn mươi đại côn, Bổn vương thế nhưng lại nuôi một đống phế vật.”
Triệu vương thật sự giận muốn chết. Hắn lại bị Ôn Uyển tính kế, thật sự
muốn hung hăng cho mình một cái tát. Lần này mặt mũi của hắn mất sạch
ráo.
An Nhạc hầu về tới Hầu phủ, liền nổi giận đùng đùng đi vào chánh viện.
“Hầu gia, người làm sao vậy?” Hầu gia phu nhân kỳ quái nhìn An Nhạc hầu đang nổi giận đùng đùng.
“Tại sao? Mua một hạ nhân cũng không điều tra cẩn thận, lại đi mua nữ nhi của Phúc Huy công chúa, cháu ngoại của hoàng đế, cháu cố của tướng
quốc, con ruột của Bình quốc công, lại làm nha hoàn của An Nhạc phủ
chúng ta. Ngươi còn dám hỏi tại sao!” An Nhạc hầu nổi giận đùng đùng.
(quan hệ phức tạp quá, ta không biết có đúng không nữa, xoắn hết cả
não!)
Khó trách ngày đó nha đầu kia còn dám đi cùng vói Triệu vương, lúc ấy hắn còn giật mình, nha đầu kia làm sao lại có lá gan lớn như vậy, tại
sao có dũng khi lớn như vậy? Không sợ Triệu vương giết nàng tại chỗ sao. Hôm nay xem ra, cái nha đầu này vẫn luôn biết thân thế của mình, hơn
nữa còn hoài nghi, chuyện của nàng cùng tam nữ nhi của mình có liên
quan. Còn nhỏ tuổi, nhưng lại có tâm kế như vậy, quả thật đáng sợ.
“Làm sao có thể?” Hầu phu nhân bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa ngã
xuống, nhưng rất nhanh liền ổn định lại tinh thần: “Cho dù xác nhận được nàng thật sự là nữ nhi của công chúa thì sao? Hầu gia đừng nóng vội,
nếu bị truyền ra, nhiều nhất thì cũng bị Ngự sử khiển trách vài câu.
Trong kinh thành này, phủ đệ nào mà không mua người hầu, chính nàng
không chịu nói, lại là một con câm, ai biết được. Hầu gia, ngươi không
cần quá lo lắng.”
“Đương nhiên ta biết, nhưng ta lo lắng không phải là chuyện này. Đứa
bé này ở trên yến tiệc nói thẳng rằng nàng bị ném xuống sông. Chỉ còn
kém chưa nói đó là bị mẹ kế hại. Ở trên yến hội, còn trực tiếp ghét bỏ
ta. Lão phu lớn tuổi như vậy, cho tới bây giờ còn chưa từng mất thể diện như thế. Ngày mai, không, là hiện tại, nàng kêu nữ nhi bất hiếu kia trở về cho ta, xem thử nàng đã chọc bao nhiêu họa rồi.” Hầu gia tự nhiên
biết chuyện này không thể trách Hầu gia phu nhân được, nhưng nghĩ tới,
ông vẫn rất tức giận. Chuyện này truyền đi những phủ đệ khác, mặc dù sẽ
gánh chút ít trách nhiệm, nhưng cũng không quá lớn. Tối đa cũng bị tra
xét mấy ngày. Ai biết mua nha hoàn nhưng lại mua được cháu ngoại của
hoàng đế. Nhưng điểm bất đồng là, Ôn Uyển nói thẳng, nàng hoài nghi phụ
tử bọn họ hợp mưu hãm hại nàng, cho nên mới không dám nói sự thật.
“A!” Hầu phu nhân lúc này mới nhớ tới, nói đến nữ nhi của vị công
chúa kia. Lần trước còn muốn giáo huấn nàng một bữa, không nghĩ tới, lại chậm một bước. Hầu gia phu nhân hít một hơi lãnh khí.
Tô Hiển vừa về tới nhà, liền lập tức báo cáo tình huống với Tô Hộ
“Cha, thật sự là giống nhau như đúc. Lúc ấy đứa bé kia vừa xuất hiện, cơ hồ tất cả mọi người đều nhận định đứa nhỏ này là nữ nhi tư sinh của
Trịnh vương. Trịnh vương nhìn đứa bé kia, cũng không phủ nhận được một
lời.”
“Ngươi nói là đứa bé kia tự mình nói.” Tô Hộ hiển nhiên cũng ý thức được ý nghĩa sau lưng của chuyện này, thận trọng hỏi.
“Đứa bé kia không thể nói chuyện, nhưng nàng viết ra. Con nhìn nàng
nói rất có trật tự, nên không thể là giả được. Con cảm thấy chuyện này
rất trọng đại, vốn là muốn đi theo chứng thực một phen, nhưng bọn họ lại cỡi ngựa đi, con không có cách nào đuổi theo được.” Tô Hiển không cỡi
ngựa.
“Theo ngươi, thì chuyện này có mấy phần là sự thật?” Tô Hộ hỏi.
“Theo con, thì có đến bảy phần.” Tô Hiển cẩn thận nói.
“Theo ta, chắc chắn là mười phần, những điều đứa bé này nói là sự
thật.” Tô Hộ cười nói. Tô Hiển kinh ngạc nhìn cha của hắn, làm sao người có thể khẳng định chắc chắn như vậy
“Triệu vương là hạng người gì chứ, nếu hắn không có thăm dò cẩn thận, làm sao có thể tùy tiện gửi thiếp mời. Từ trước đến nay, có thể làm cho Triệu vương bị nghẹn, đứa bé này là người thứ nhất. Điều này nói rõ,
đứa bé này vô cùng thông minh. Lẽ ra, nếu nàng đã biết thân phận của
mình, dựa theo huyết thống mà nói, Triệu vương cũng là cậu của nàng, tại sao nàng không nói thân phận thật sự của nàng cho Triệu vương, bởi vì
nàng sớm đã biết, Triệu vương muốn lợi dụng nàng làm chuyện gì đó. Cho
nên, nàng vẫn giả vờ ngây ngốc. Cho tới hôm nay không có biện pháp giả
bộ nữa, lại thấy một người cùng mình lớn lên giống như đúc, lúc này mới
bộc lộ thân phận.” Tô Hộ khôn khéo phân tích .
“Đứa bé này đúng là rất thông minh. Bất quá, Triệu vương nói, Bình
gia đã đón nữ nhi của biểu muội trở về, đang ở tại ngoại viện của Bình
gia.” Tô Hiển có chút bận tâm.
“Chuyện này không cần lo lắng, nếu đứa bé này thông minh như vậy,
nhất định là đã có chuẩn bị. Chuyện bây giờ chúng ta cần bận tâm, không
phải là chuyện này, mà là một chuyện khác” Tô Hộ cẩn thận nói.
“Chuyện gì?” Tô Hiển kinh ngạc một hồi.
“Ta nhớ được, năm đó thời gian Trịnh vương ra đời, cùng với Tô quý
phi cô con sinh hạ cái công chúa kia, chỉ cách mấy canh giờ.” Một câu
nói, khiến cho Tô Hiển vừa mừng vừa sợ.
“Chuyện này phải thận trọng, con hãy cẩn thận điều tra nghe ngóng.” Tô Hộ nhẹ nói. Tô Hiển gật đầu.
Chờ sau khi nhi tử rời khỏi đây, ánh mắt thâm thúy của Tô Hộ nhìn về
phương hướng hoàng cung. Lúc trước vẫn bị Triệu vương buộc phải tỏ thái
độ, Triệu vương vẫn hi vọng mình có thể ủng hộ hắn, dâng tấu thỉnh cầu
hoàng thượng sớm ngày sắc lập thái tử. Mình vẫn một mực do dự, hiện tại, nếu quả thật đúng như mình suy đoán, hắn sẽ không cần do dự nữa. Đoán
chừng sau bữa tiệc lần này, chuyện đó sẽ có kết quả. Hắn cũng không cần
phải đánh cuộc.
Ở Bình gia, tùy tùng của Bình thế tử trở về đưa tin cho quốc công Gia.
“Ngươi nói cái gì?” Bình quốc công cả kinh thiếu chút nữa tái phát
bệnh tim. Qua một hồi lâu mới khôi phục chút ý thức, cẩn thận hỏi lại
người Bình thế tử phái trở về, từng li từng tí những chuyện phát sinh
lúc trước.
“Vậy thế tử có nói, đứa bé kia có mấy phần xác suất là nữ nhi của
Bình phủ chúng ta?” Mặc dù Bình quốc công đã biết trước kết quả, nhưng
vẫn ôm hy vọng hỏi lại.
“Thế tử nói, chuyện này nắm chắc tám phần, cô nương kia nói năng có
trật tự. Nô tài lúc ấy đang ở bên cạnh thế tử, nhìn cô nương kia, khí
chất bất phàm, thông minh lanh lợi, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng
một thân thông thái, đứng bên cạnh Trịnh vương không hề thua kém chút
nào. Đối mặt với một đám trọng thần trên yến hội, còn có thể cười nhạt
như thường, đối mặt với sự ép hỏi của Cổ đại nhân, thế nhưng một chút
cũng không khiếp nhược (khiếp sợ, hèn yếu). Quốc công Gia, người hoàng
gia vốn dĩ cao quý, không phải ai cũng có thể giả vờ.” Đầy tớ nhà quan
cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức đem lời của thế tử,
hơn nữa còn có ý nghĩ của mình nói ra.
“Nói cách khác, chuyện này hoàn toàn là sự thật. Vậy đứa bé kia tại
sao không nói sự thật cho An Nhạc hầu biết ?” Quốc công Gia có chút ảo
não, sau lại thấy kỳ quái.
“Bởi vì, tiểu thư hoài nghi, hết thảy những chuyện nàng gặp gỡ đều do Ngũ phu nhân làm hại. những câu trả lời của nàng trên yến hội hoàn toàn không cho An Nhạc hầu một chút mặt mũi nào. Nàng còn nói, muốn đi tìm
phủ tông nhân, không hề nhắc đến quốc công phủ.” Những lời còn dư
lại…hắn cũng không dám nói, nhưng ý tứ trong đó lại rất rõ ràng, tiểu
thư cho là người của Bình gia không đáng tin cậy. Hơn nữa, đối với người của Bình gia, còn có oán hận.
“Đồ nghiệt Tử, người đàn bà độc ác này.” Chỉ cần suy nghĩ một chút Quốc công Gia liền đoán được chân tướng sự việc.
“Phái hai người, đem mấy người ở ngoại viện bắt lại, ép hỏi đến tột
cùng đã có chuyện gì xảy ra?” Nói xong, còn cho gọi những người ở ngũ
phòng tới hỏi. Nhưng sau đó, lại kêu họ trở lại. Chẳng qua là thật sâu
thở dài một tiếng.