Edit: Lung Nguyệt
Ôn Uyển thế nào cũng không tưởng tượng được N năm sau, thế hệ hậu bối không hẹn mà gặp đều nhất trí cho rằng Học
viện Khai Tâm chính là nữ tử học viện đệ nhất thiên hạ, còn nàng chính
là nhân vật tiên phong mở đường khai sáng loại hình nữ tử học viện.
Nếu thế hệ hậu bối biết Ôn Uyển hoàn
toàn là vì muốn dời đi phiền toái nên mới đưa ra đề nghị này cho Thuần
Vương, không biết họ sẽ có cảm tưởng gì a. Có khi còn không bầu Ôn Uyển
là nhân vật tiên phong khai sáng gì gì đó nữa ấy chứ.
Bởi vì chương trình mà Ôn Uyển viết
tương đối tường tận . Người nào đượcc mời tới, đại khái trên cơ bản là
căn cứ vào chương trình sẵn của Ôn Uyển.
Tuy vậy, khung làm việc vẫn còn tồn tại một vài chỗ thiếu sót, Thuần vương phi sau đó cũng đã sửa đổi hoàn
thiện lại một lần. Có điều, lần này Ôn Uyển cũng không có biết Thuần
Vương Phi đối với chuyện này quá mức hào hứng nhiệt tình.
Bởi vì Thuần Vương chỉ ở phía sau Học
viện Khai Tâm hỗ trợ nhân thủ, lần này người ra mặt là thuần Vương Phi. Ôn Uyển không lộ diện mà hàng năm đều đi học tập trong này, như vậy,
không ai biết Ôn Uyển chính là một đại cổ đông của học viện, mọi người
cũng đều cho rằng Ôn Uyển tối đa cũng chỉ giúp đỡ nghĩ một vài chủ ý hay ho nào đó mà thôi.
Dù sao, danh xưng của học viện và chỗ học tập của Ôn Uyển kia đều có tên giống nhau cơ mà.
Thuần Vương Phi hết sức nhiệt tâm, đem
tất cả sơ hở trước trước sau sau mà Ôn Uyển không có suy nghĩ đến đều
hoàn thiện, nàng cũng đem chuyện này trở thành một đại sự cần thận trọng hoàn thành mà làm, đưa ra năm vấn đề rất trọng yếu và mấu chốt đối với
học viện, coi đây là nhóm hạng mục quan trọng cần chú ý nhất:
Một: vấn đề về an toàn. Học viện
dành cho nữ nhi, tuyệt đối không thể cho nam tử đi vào. Cho nên, phía
ngoài chỗ nào cũng đều có chừng hai mươi hộ vệ ngày ngày canh gác luân
phiên. Bên trong cũng có nữ tiên sinh cùng bà Tử tuần tra vô cùng nghiêm ngặt.
Hai: vấn đề giữ bí mật. Đồ đạc bên
trong không cho phép mang bất kỳ vật nào ra bên ngoài. Ôn Uyển thì nói
thẳng, đồ đạc của mình thì chính mình giữ gìn cho kỹ, nếu làm mất, chính mình chịu trách nhiệm. Học Viện không có nghĩa vụ bảo quản đồ dùng hộ
ngươi. Nếu ngươi ngại đồ đạc rườm rà phiền phức có thể tự mình mang đi
nhà bếp đốt luôn. Xảy ra chuyện, học viện không chịu bất cứ trách nhiệm
nào. Dĩ nhiên, nếu như ở trong học viện mà bị người khác trộm mất vật gì bên người thì cần lập tức báo cho tiên sinh, nếu quá thời gian quy định thì tự ngươi đi mà gánh lấy trách nhiệm.
Ba: vấn đề kỷ luật. Ở trong học viện
nghiêm cấm cạnh khóe, tranh cãi, phỉ báng nhau hoặc nói những lời không
đạo đức, lại càng không cho phép đánh nhau, một khi phát hiện, bất luận
là người nào, cứ theo luật mà khai trừ.
Bốn: thức ăn ở phòng ăn. Phương diện
này cần trông coi chặt chẽ, phòng ngừa người khác quấy rối trong thức
ăn. Hơn nữa còn phải bảo đảm một bữa buổi trưa này, không nói mọi người
đều hài lòng, ít nhất phải để không ai nói là khó ăn.
Ngũ: chất lượng dạy học. Cái này là
trọng yếu nhất. Bất quá, vấn đề này Ôn Uyển cũng không lo lắng lắm.
Người có thể được những quý phu nhân này khen ngợi, nhất định là phải có chút tài năng. Hơn nữa trong chương trình của Ôn Uyển là dùng phương
pháp trả lương cho lão sư của hiện đại, tiền công là lương cơ bản cố
định cộng với tiền phụ đạo dạy thêm ngoài giờ. Một tháng mười lượng bạc
lương cố định, nếu dạy thêm một khóa ngoài giờ nữa thì thêm năm lượng
bạc, nếu dạy thêm nhiều thì càng có nhiều tiền.
Tổng cộng mời hai mươi vị tiên sinh,
trước hết chi tiền công vào khoảng bảy tám trăm lượng, tiền công linh
tinh khác đại khái chi khoảng ba trăm. Nói một cách khác, một tháng có
thể thu vào bảy tám ngàn lượng trên sổ sách, loại trừ đi các chi phí bỏ ra, tháng đầu tiên có thể thu hồi vốn đầu tư ban đầu, các tháng sau thu vào toàn bộ đều là lợi nhuận.
Ôn Uyển về sau biết được buôn bán lần
này kiếm được không ít tiền thực sự muốn hôn mê. Tiền này, nàng thật
không có nghĩ tới muốn kiếm về. Nhưng cuối cùng cũng không có biện pháp, người ta đưa tiền cho ngươi, ngươi chẳng lẽ còn có thể không nhận.
Học viện Khai Tâm xây được hai tháng,
cái gì mà Thục Nữ học viện, Phương Hữu học viện gì gì đó mọc lên như nấm sau mưa. Bọn họ thu phí dụng so sánh với Học viện Khai Tâm thấp hơn rất nhiều, có nơi thậm chí một nửa cũng chưa tới. Số lượng học sinh của Học viện Khai Tâm bắt đầu giảm xuống, có lần giảm tới 130 người. Ôn Uyển
biết được điều này cũng không có phản ứng gì.
Nhưng Thuần Vương nóng nảy. Hắn đi tìm Ôn Uyển thương lượng, nếu không, chúng ta cũng xuống giá. Ôn Uyển cười
lắc đầu, nói chúng ta không những không hạ mức phí dụng, ngược lại, mỗi
vị học viên còn phải thêm hai mươi lượng phí dụng. Ôn Uyển có ý tứ là,
muốn đem Học viện Khai Tâm của nàng biến thành học viện quý tộc.
“Hơn nữa, những người lúc trước vì ham
món lợi nhỏ mà bỏ đi nhất định không thu nhận lại nữa.” một câu nói rất
đơn giản, sau này lại làm cho rất nhiều người tức đến mức ngất luôn.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển hồi lâu, tinh thần vẫn chưa hồi phục lại, cuối cùng, vẫn là nghe theo ý Ôn Uyển.
Vốn là tất cả mọi người đang chờ Học
viện Khai Tâm xuống giá, trời mới biết đầu óc hai vị chủ trì phía sau
Học viện Khai Tâm có phải là bị hỏng rồi hay không? Người khác đều hạ
giá, hết lần này tới lần khác bọn họ lại nâng giá.
Người nào cũng chờ Học viện Khai Tâm đóng cửa, nào biết đâu rằng, học viên của Học viện Khai Tâm một người
cũng không thiếu, ngược lại lại có khuynh hướng tăng lên.
Vốn là những kẻ bỏ học viện mà đi trước kia bây giờ muốn trở về thế nhưng học viện đều không thu. Những học
viên ai cũng trợn tròn mắt.
Nói không thu sẽ không thu, người ta
vẫn nói không quy củ thì không thành quy tắc, ngựa tốt sẽ không quay
đầu. Cho nên, bất kể ai nói gì đều không cần thiết. Cái này thực khiến
người ta vừa tức vừa vội.
Hành phương các:
“Quận chúa, Tào bang hiện tại càng đấu
lợi hại. Nhìn bộ dáng kia thì có vẻ Đại đương gia chiếm phần thắng lớn
hơn chút ít. Dù sao, làm đại đương gia hơn hai mươi năm, tất cả thủ hạ
đều chính là người mà hắn đề bạt.” Hạ Ảnh có chút bận tâm nói.
Ôn Uyển khoát khoát tay, ý là cầu phú
quý trong nguy hiểm. Đại đương gia kia hiện giờ cũng đã năm mươi sáu
mươi, sớm nên lui. Chiếm mãi lấy một vị trí, cũng chỉ là chiếm lấy mà
thôi, ở Tào bang lại càng chú ý người nào có tư thái xuất sắc.
Nàng nhớ lại bản thân lúc trước đi theo Lưu Thiến xem một bộ phim võ hiệp, nói bang chủ cái bang là người có võ công đứng đầu, cộng thêm phẩm đức nhất định là được chọn lựa kỹ càng ( làm ơn đi, người ta là minh chủ võ lâm ).
Hạ Ảnh có chút sốt ruột: “Quận chúa,
vạn nhất Nhị đương gia thua, chúng ta chẳng phải mất oan bốn mươi vạn
lượng bạc? Bốn mươi vạn lượng bạc, nhiều tiền như vậy!”
Ôn Uyển cười, không có nói tiếp, tiếp
tục đi thư phòng luyện chữ đi. Bốn mươi vạn lượng bạc không thể nào
không thu trở lại, trừ phi là Ngọc gia ngã, nếu không, nàng thật đúng là không có chút gì lo lắng. Hạ Ảnh không làm sao được, chỉ đành phải đem
tin tức này nói cho Trịnh vương, hỏi Trịnh vương nên xử lý như thế nào.
Ôn Uyển căn bản là không đem chuyện kia để ở trong lòng. Đi theo mấy cô nương, học tập vẫn rất là vui vẻ. Ôn
Uyển lúc trước cũng nói với các nàng, mọi người vẫn học cho tới khi cha
mẹ không cho tới học nữa thì thôi, phí dụng vẫn là ba mươi lượng bạc như lúc trước.
“Làm sao ngươi biết, các nàng sẽ không
đi, ngược lại rất nhiều người sẽ trở lại?” Thuần Vương vẫn không thể
hiểu, không nhịn được hỏi.
“Quận chúa nói, nếu như ngươi không rõ, ngươi có thể đi hỏi Vương Phi. Nhìn xem nàng nguyện ý đem nữ nhi đưa
đến học viện tốn hai mươi lượng một tháng, hay là học viện tốn tám mươi
lượng một tháng?.” Thuần Vương thật đúng là đi hỏi thê tử của mình.
Thuần Vương Phi vô cùng kỳ quái nhìn
hắn nói, nữ nhi của ta tự nhiên là phải đi học viện tốt nhất để đọc sách rồi. Trong quan niệm phổ biến của mọi người, đắt tiền nhất, dĩ nhiên
chính là tốt nhất. Thuần Vương đột nhiên nghĩ tới, nếu để cho mình đưa
nhi tử đi học đường, tự nhiên là chọn nơi đắt tiền nhất, nhất định là
đáng giá.
“Đứa bé này, đều nhanh thành tinh.”
Thuần Vương nghĩ thông suốt chuyện này, cười nói. Cũng không phải hắn
không nghĩ tới điểm này, thật sự là nhất thời không nghĩ ra nhanh như
vậy. Đi học ở cổ đại, trường nào có danh tiếng là tốt nhất . Tốt nhất
học viện, ngược lại thu phí sẽ rất thấp, thậm chí không nên thu học phí.
Thuần Vương ý nghĩ ngứa ngáy, nghĩ để
cho Ôn Uyển xuất một chút chủ ý nào khác, hạng mục gì dễ kiếm tiền. Ôn
Uyển tỏ vẻ, mình kiên quyết không hề làm ăn nữa. Từ nay về sau, nàng chỉ thanh thản ổn định đi theo vài vị cô nương ở nhà cùng nhau học tập, vui đùa, trải qua một thời thơ ấu vui vẻ bù lại những gì thiếu thốn đời
trước.
Ngõ Bát Tỉnh:
“Quận chúa, Ngọc đại quan nhân cầu
kiến.” Ôn Uyển nghe, cũng biết chuyện mấy khu đất hoang của nàng đều làm xong không sai biệt lắm.
Quả nhiên, Ngọc Phi Dương nói ba mươi khối Ôn Uyển mua lúc trước đều đã xây tốt lắm. Bây giờ là tới trao đổi ký hợp đồng.
Người này quả nhiên là nhân tài. Ở khu
vực phố xá sầm uất, tất cả đều tạm thời xây thành khoang chứa hàng, có
thể làm kho dự trữ cho chính hàng hóa của hắn; ở địa phương tương đối
vắng vẻ một chút, khu lớn xây thành phòng ốc, khu nhỏ tất cả đều xây
dựng thành kho hàng. Lớn hơn nữa, ví dụ như khu nào bảy tám mẫu trở lên
thì xây dựng thành hệ thống quán trọ, sau này có thể hướng tới đối tượng là những thí sinh lên kinh đi thi hoặc đi học muốn tìm nhà ở. Trong
ngày thường cũng có thể cho người khác thuê ngắn hạn để ở.
Ôn Uyển nhìn hợp đồng, còn có điều kiện chi tiết, đối với song phương đều có lợi liền gật đầu, lưu dấu gốc ấn
triện của mình ở trên khế ước sau đó ký tên của mình.
“Ba mươi nóc phòng ốc, khấu trừ một năm tiền thuê, ngươi còn muốn giao một vạn sáu ngàn lượng bạc cho ta.” Ôn
Uyển nghe, lập tức cho người cầm ngân phiếu đưa cho hắn. Sau này, hàng
năm chỉ thu tiền thuê ba mươi nóc phòng ốc này cũng đã gần hai vạn lượng bạc. Thật là, cực kỳ có lời.
“Quận chúa, tại sao mảnh đất Phố Trường An kia không để cho ta xây dựng lại? Nếu là người nguyện ý, ta chấp
nhận đưa một cái giá rất hợp lý cho người.” Ngọc Phi Dương nhìn trúng
nhất chính là mảnh đất kia, nhưng là Ôn Uyển dường như có ý định khác.
Nhưng hắn cũng không cam lòng a.
Ôn Uyển lắc đầu.
“Sau này, nếu là Quận chúa có chuyện
làm ăn khác, Ngọc mỗ rất mong đợi được cùng Quận chúa hợp tác lần nữa.”
Ngọc Phi Dương cười nói. Có mấy kho hàng này, sau này tồn trữ hàng hóa
sẽ dễ dàng hơn, không còn cảnh chỉ tồn một chút hàng hóa, đến lúc cần
thì gấp cuống lên.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, ra dấu mấy
cái: “Nếu là Ngọc quan nhân nguyện ý, có thể ở Giang Nam mở một cửa hàng đồ chơi trẻ con, phân chia cổ phần là 5:5. Không biết Ngọc đại quan
nhân có hứng thú hay không.”
Ngọc Phi Dương cảm thấy vụ làm ăn này
không tính là lớn, nhưng là thử nghĩ xem, Ôn Uyển đã ném ra cành ô-liu,
nếu là lần này không tiếp, sau này muốn có cũng chẳng còn cơ hội. Hơn
nữa, thịt muỗi cũng là thịt. Gật đầu đáp ứng, hai người liền thương
lượng chi tiết, rất vui vẻ mà đạt thành hiệp nghị ban đầu .
Ngọc Phi Dương nhìn Ôn Uyển: “Quận
chúa, không biết ngươi có thể không thể nói tác động Chu vương. Nếu có
thể nói động Chu vương, thì chuyện này phần thắng càng lớn.”
Ôn Uyển không hiểu được, Hạ Ảnh lộ ra
thích thú không rõ cười lạnh, cậu nhà mẹ của Chu vương chính là Nhị gia của Thần Tiễn Hầu phủ Bạch gia, bây giờ là Tổng đốc Giang Nam. Hắn có
thể có được chức vị béo bở này, Chu vương hẳn là đã ra sức rất lớn. Nếu
là giật dây cùng Chu vương, chuyện này liền nắm chắc.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, đáp ứng sẽ
tiến cử giúp hắn. Về phần kết quả, Chu vương có thể đáp ứng hay không
cũng chẳng phải chuyện của nàng. Hơn nữa từ giờ trở đi, nàng cũng nói rõ với Ngọc Phi Dương, chuyện này nàng tuyệt đối không nhúng tay vào. Nếu
là nàng không muốn liền đem tiền trả về cho nàng.
Từ chuyện này về sau, Ôn
Uyển quyết định, sau này cần phải điệu thấp một chút, chuyện gì cũng
không làm, đàng hoàng đi theo vài vị cô nương cùng nhau học tập. Gần đây tên của nàng đều trở thành đều trở thành đề tài nóng rồi.
Đáng tiếc, ở thời điểm nàng quyết định nhất định phải điệu thấp, thì lại có chuyện.