Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 169: Q.6 - Chương 169: Chương 16




lùng mà kêu gọi Thái Tử Phi và phong Vương phi. trong nội tâm của Ôn Uyển đối với hai người kia cũng bất mãn rồi. Nếu Tiểu Giang thị trực tiếp cầu kiến là không gặp được nàng rồi. Mà nay lại đi theo hai người tiến đến, khó tránh khỏi bên trong còn có chuyện gì đó ẩn dấu.

Khuôn mặt Tiểu Giang thị thoáng chốc đỏ bừng. Như vũ và Phong Vương phi thấy thần sắc nhàn nhạt của Ôn Uyển , lại nhìn thần sắc của Tiểu Giang thị thì tự trách bản thân mình quả thật là nhiều chuyện.

Mai nhi thấy sắc mặt không vui của Ôn Uyển liền cười cười giảng hòa : ” ồ, cây ngọc trâm hồ điệp của Giang Trắc Phi thật sự là xinh đẹp. Nhìn xem chế tác, hẳn là ở trong phủ nội vụ phải không? Nhìn tỷ lệ cũng có thể là kiểu dáng mới nhất rồi.”

Nữ nhân nha, thích nhất chính là được khoa trương khen xinh đẹp hoặc cách ăn mặc xinh đẹp. Còn có thảo luận các loại đồ trang sức cũng với son phấn bột nước, lời này của Mai Nhi vừa ra thì sắc mặt của Tiểu Giang thị cũng hòa hoãn rất nhiều .

Vũ Đồng thấy thế liền cười tán dương nói “Thực rất đẹp, đây công nghệ chế tạo ở trong phủ nội vụ rồi. Cây trâm ngọc hồ điệp này thật là đẹp mắt. Rất xứng đôi.” Đây cũng không phải lấy lòng, là hai cái ngọc trâm này xác thực xinh đẹp.

Hai cái trâm ngọc Hồ Điệp vô cùng hoa lệ, ở bên trên chính là Hồ Điệp màu xanh ngọc, dưới đáy là hoa ngọc có hình chim trả ( phỉ thúy ). Bướm, hoa, lá, ở chính giữa lại là bảo thạch màu hồng đẹp đẽ làm sáng chói như tên gọi. Bình thường đồ trang sức như vậy đều rất dễ dàng kích thích túi tiền của nữ tử thích làm đẹp.

Tiểu Giang thị như là khoe khoang, rất đắc ý “Là kiểu mới nhất vừa ra của phủ nội vụ, Hoàng hậu nương nương thưởng cho mẫu phi, mẫu phi cho ta.”

Trong mắt Như vũ hiện lên vẻ mỉa mai. Mai nhi nhìn âm thầm lắc đầu. Như thế nào lại vờ ngớ ngẩn như vậy. Ngươi có thể đi bất cứ ở nơi nào khoe khoang đồ trang sức của ngươi, nhưng ngàn vạn lần đừng có ở tại chỗ này của Ôn Uyển mà khoe khoang đồ trang sức. Đồ trang sức của Ôn Uyển tất cả đều dùng đơn vị là hộp tới để tính toán, bên trong đại bộ phận cũng đều là phủ nội vụ làm ra đấy,tinh xảo hoa lệ, vô cùng trân quý. Chỉ là Ôn Uyển không thích đeo đồ trang sức , không phải là ở sự kiện lớn thì Ôn Uyển đều rất mộc mạc. Nhưng so sánh đồ trang sức cùng với Ôn Uyển, bất kể là số lượng hay là kiểu dáng hoặc trình độ đẹp đẽ quý giá đều giống như là múa rìu qua mắt thợ vậy.

“Cái nào là Duệ ca nhi, cho ta ôm một cái.” Tiểu Giang thị cười ha hả mà hỏi thăm.

Quan ma ma và Chu ma ma nhìn thấy trên tay Tiểu Giang thị phủ một bộ móng tay thật dài thì đôi mắt nâng lên tới trên cổ họng rồi, đứa nhỏ mới đầy tháng làn da vô cùng non mềm, chỉ không chú ý một chút là có thể lưu lại dấu vết đỏ, còn rất dễ dàng bị làm bị thương. Hiện tại nếu để cho nàng ôm, vạn nhất làm bị thương đứa nhỏ thì biết làm thế nào cho phải. Quan ma ma cùng Chu ma ma nhìn về phía Ôn Uyển. Chỉ có nghe Ôn Uyển phân phó

Ôn Uyển đừng nói tới bộ đồ móng tay ở trên tay của Tiểu Giang thị cho dù là không có bộ đồ móng tay kia cũng không có khả năng để cho nàng tới ôm đứa nhỏ: “Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi đã mệt mỏi lâu như vậy rồi , có lẽ cũng cần nghỉ ngơi. Quan ma ma, Chu ma ma, đem hài tử ôm xuống dưới. Để cho bọn hắn nghỉ ngơi thật tốt.”

Hai vị nghe xong, lập tức cung kính mà lên tiếng. Liền ôm hài tử đi xuống.

Trong mắt Tiểu Giang thị hiện lên vẻ thâm độc : “Quận chúa, ta chỉ là nghe được thế tử nói muốn cùng quận chúa kết làm thân gia với nữ nhi cho nên cũng muốn nhìn con rể tương lai một chút. Kính xin quận chúa có thể thông cảm một hai.”

Như vũ cùng Vũ Đồng trước kia không có quen biết gì vớiTiểu Giang thị , lần này thật sự là trùng hợp thôi. Nhưng hiện tại đối với sự vô lễ của Tiể Giang thị thì có chút dở khóc dở cười, cho dù Ôn Uyển có thật làm than gia thì đó cũng là cho đích nữ, con trai trưởng của Ôn Uyển làm sau có thể cưới một thứ xuất được, thứ nữ của vương phủ đối với người khác mà nói tuy rất tôn quý, nhưng ở trong mắt của Ôn Uyển, vẫn cứ là thứ xuất. Chứ đừng nói tới còn có mẹ đẻ như vậy.

Ôn Uyển nghe xong lời này, nở nụ cười: “Ngươi thật sự là nói đùa. Dòng dõi của Thuần vương phủ cao như vậy, người tầm thường đâu có thể trèo cao tới được.” Ôn Uyển cũng không có sai biệt thể hiện ta không có đáp ứng cửa thứ nhà các ngươi rồi.

Tiểu Giang thị ngạc nhiên, nàng ở Tiền viện nghe được nhiều người nói như vậy, sao có thể không nhận lời được? Trong mắt Tiểu Giang thị hiện lên bối rối, hôm nay nàng thật vất vả năn nỉ rất lâu mới được cơ hội, cầu thế tử, thế tử không đồng ý, cầu thế tử phi, thì bây giờ mới đi ra được, trong ngày thường nàng cũng không có bước ra khỏi cửa. Trong nội tâm Tiểu Giang thị sợ hãi, vạn nhất Ôn Uyển để ý, không nhận,chối bỏ đề nghị trước kia của Yến Kỳ Hiên. Nếu biết rõ nguyên nhân là bởi vì chính mình, thế tử khẳng định sẽ không để yên cho mình, còn có, nếu lời này của Ôn Uyển lan truyền đi ra ngoài, đối với nữ nhi của nàng cũng có ảnh hưởng không tốt : “Quận chúa ngươi…”

Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Phủ quận chúa này của ta cửa nhỏ, không chiêu đãi nổi quý nhân lớn như ngươi. Hạ Dao, tiễn khách.”

Hạ Dao thấy Tiểu Giang thị không động đậy thì khẽ thoáng cười một chút : “Nếu như ngươi không đi. Đừng trách ta đem ngươi ném ra.”

Tiểu Giang thị tin tức ít, kiến thức hẹp. Có một câu cách ngôn nói rất hay, càng là bị áp, người lại càng nhỏ mọn. Tiểu Giang thị mấy năm này một mực không có đi ra ngoài, lần này cũng là do sai sót ngẫu nhiên. Giang thị mang thai không tốt nên cũng không muốn đi, Tiểu Giang thị tự mình cầu được đi nên Giang thị cũng liền thuận thế mà nhận lời.

Ôn Uyển kỳ thật đã từng phỏng đoán qua, Hạ Dao vì cái gì mà bưu hãn như vậy. Hạ Dao ở bên trong Thần Cơ Daonh , học được một thân bản lĩnh, thậm chí đảm nhiệm chức Phó thống lĩnh. Năng lực của bản thân là vô cùng cao minh, lại thêm Hạ Dao cũng có xuất thân hoàng tộc nên đối với người trong hoàng tộc ít có kính sợ. Đối với bất kỳ người nào, nàng đều có thể sắc mặt không chút thay đổi. Cũng bởi vì hai nguyên nhân này nên Hạ Dao so với người bình thường càng bưu hãn hơn.

Tiểu Giang thị bởi vì không biết nguyên nhân nên hoa dung thất sắc “Ngươi dám, ngươi…

Lời nói của Tiểu Giang thị vừa ra, Hạ Dao ở ngay dưới sự chú ý của mọi ngươi, như túm một con gà vậy, đem bắt Tiểu Giang thị lại, cất bước lớn đi ra ngoài.

Bên ngoài có một tiếng kêu như là giết heo, mấy người trong phòng đều lạnh run, Như Vũ tự mình đã nhìn thấy sự bưu hãn của Hạ Dao, Vũ Đồng trước đây cũng nghe nói qua sự bưu hãn của nha hoàn bên người Ôn Uyển, nhưng hôm nay thấy một màn này cũng thật sự dọa nàng sợ hãi.

Mai nhi là lần đầu tiên trông thấy Ôn Uyển phát uy, có chút kinh ngạc. Cánh cửa của Thuần vương phủ rất cao, bình thường chỉ có người khác đến thăm nịnh bợ lấy các nàng, có rất ít người dám cho các nàng sắc mặt xem. Nhưng hôm nay rất rõ ràng, Ôn Uyển không cho Giang Trắc Phi mặt mũi, cũng không cho phủ Thuần vương một chút mặt mũi. Quan hệ của Thuần vương gia cùng ôn uyên đều rất tốt, nếu không năm đó tiên đế cũng không đem Ôn Uyển đặt ở trong phủ Thuần vương để tôi luyện. Ôn Uyển lại cùng thế tử có cảm tình rất tốt, Mai nhi biết rõ, bắt đầu Ôn Uyển cũng không có phản bác cùng Vương phủ kết thân, chỉ là yêu cầu cô nương tốt. Đương nhiên, cái cô nương này phải là đích nữ của thế tử phi. Nhưng bây giờ vì Tiểu Giang thị mà nó có thể bị ngâm nước nóng, kết quả không phải bàn cãi.

Vũ Đồng cau chặt lông mày, cân nhắc thoáng một chút liền nói: “Ôn Uyển, ta cũng muốn nói cùng với ngươi vài lời, ngươi đừng mất hứng a! Hạ Dao như vậy thì ngươi thật sự phải quản lý lại. Làm sao lại có thể một chút không như ý liền đánh người như vậy. Nàng đây không phải là gây tai họa cho ngươi sao?”

Ôn Uyển khẽ cười nói: “Dựa theo bối phận mà nói, ta còn phải gọi nàng một tiếng bà cô. Ông ngoại Hoàng đế đem nàng để ở bên cạnh ta, là vì muốn trợ giúp ta, cũng không phải cho ta để ta đem làm nô tài với nha hoàn mà sai bảo đâu. Cho nên, chỉ cần nàng mặc kệ ta, ta liền cám ơn trời đất rồi. Ta ở đâu còn dám quản giáo nàng. Chẳng qua ngươi yên tâm, Hạ Dao làm việc là vô cùng có chừng mực, không cần ta phải lo lắng.”

Hạ Dao ở gian ngoài nghe được hai chữ bà cô thì khóe miệng khẽ run rẩy. Nếu tính toán dựa theo bối phận ra thì chỉ là biểu tỷ thôi có được không, ở đâu lại thành bà cô rồi. Nghiễm nhiên lại đem bối phận của nàng nâng lên hai bậc. Hạ Dao rất nhanh liền hiểu được, có được cái thân phận này ngược lại cũng có thể giảm đi được rất nhiều miệng lưỡi thị phi.

Không nói Vũ Đồng bị dọa, Như Vũ cũng nghe xong cũng muốn hôn mê rồi: “Ôn Uyển, ngươi? Ý của ngươi là, Hạ Dao thật sự là nữ nhi của hoàng thất?”

Ôn Uyển cười đến rất uyển chuyển: “Còn giả dối được sao? Nữ nhi hoàng thất còn có thể giả mạo được hay sao, ta cũng chỉ mới biết được vào năm trước thôi. Lúc ấy dưới thời điểm ta tức giận liền bắt nàng diện bích tư quá một tháng, cậu hoàng đế liền nói cho ta biết, lúc đó còn đem ta dọa sợ rồi. Được rồi, ta một mực coi nàng như thị vệ mà đối xử, hôm nay lại nói cho ta biết nàng là cô tổ mẫu của ta, cũng may cậu hoàng đế cũng chỉ nói cứ coi nàng như là một nha hoàn bình thường, nói thì nói như vậy nhưng ta đâu có can đảm coi nàng như nha hoàn bình thường được. Hận không thể đem nàng coi như tổ tông mà cung phụng đó chứ?” Dù sao cũng không ai dám đi tới chỗ hoàng đế để tìm hiểu tin tức. Về phần Thần Cơ Daonh, ba chữ kia Ôn Uyển đã nghe được rất nhiều. Nhưng đối với cái tổ chức này thì không hiểu được hình thức cụ thể cho lắm, nhưng có một điểm nhất định đúng, là người bên trong đều vô cùng thần bí, cho nên nếu muốn đi tra thì không thể tra ra được.

Như Vũ cũng kinh hãi, hiện tại rốt cục nàng hiểu được vì sao mà Hạ Dao lại bưu hãn như thế rồi. Thì ra chính là có thân phận không tầm thường, cho nên mới đối với đám người đồng lứa bọn họ muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi.

Vũ Đồng thì bị dọa sợ. Tiên hoàng rốt cục đã xảy ra chyện gì, làm sao lại đem đường muội của mình cho Ôn Uyển làm nha hoàn để sai xử, rốt cục là có chuyện gì xảy ra.

Tâm tình của hai người không giống nhau nhưng lại rất nhanh liền thu lại thần sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.