Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 207: Q.6 - Chương 207




Gió thổi tới làm lá cây bên cạnh reo xào xạc, cây cối xung quanh đều lay động. Hạ Dao ở bên cạnh nhắc nhở: “Quận chúa, gió bắt đầu lớn rồi.” Không thể để cho hài tử trúng gió, rất dễ cảm lạnh.

Ôn Uyển nhìn cây cối phía xa lay động nghiêng ngả, gió lớn ập tới không phải chơi, nàng liền hạ màn che trên xe xuống che chở các con ở trong xe, gió lớn hơn nữa cũng không lọt tới cục cưng nhà nàng. Ôn Uyển tự mình đẩy xe, đợi đến chỗ không có gió nàng liền ôm lấy con vào lòng trở về nhà. Hạ Dao đã sớm chuẩn bị khăn lông cho Ôn Uyển lau mồ hôi: “Hai tiểu tử này ngày càng nặng rồi, đợi mấy ngày nữa đã không bế được hai đứa.” Bây giờ bế hai đứa cũng chỉ có thể bế một hồi, xa thêm chút nữa nhiều nhất chỉ có thể ôm một đứa. Đoán là không quá hai năm, một đứa cũng bế không được.

Hạ Dao cười nói: “Trẻ con vốn lớn nhanh mà.”

Ôn Uyển nhận được vài thiếp mời, nàng chỉ bảo người giữ lại thiếp của Mai nhi, những thiếp khác nàng không hồi âm.

Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh: “Cung tuyển lần này đã đến hồi cuối rồi, trong hoàng cung bây giờ hẳn rất náo nhiệt nhỉ?”

Hạ Ảnh gật đầu: “Lần này hoàng thượng hẳn sẽ lưu lại mấy mỹ nhân. Trong đó Tú nữ sẽ trở thành nữ nhân hậu cung có một. Muội muội ruột của thế tử phi phủ Thuần Vương Giang Vi có lẽ sẽ cho Lục hoàng tử làm trắc phi.” Còn chút chuyện khác Ôn Uyển không chú ý lắm.

Ôn Uyển cười lắc đầu: “Đều nói, bốn nữ nhân làm thành một sân khấu kịch. Nhiều nữ nhân như vậy, mỗi ngày đều có trò hay không ngừng, càng chế thêm nhiều chuyện bát quái cho ta rồi.” Nếu nàng có nữ nhi tuyệt đối sẽ không nhập hậu cung, không đúng, là tuyệt đối không thể vào hoàng gia. Gả ra ngoài như thế nào cũng có thể làm mưa làm gió. Gả vào hoàng gia, vừa nghĩ đã thấy một màn nước mắt chua xót.

Hạ Nhàn bưng dưa hồng lên: “Quận chúa, đây là hôm nay hoàng thượng ban thưởng tới. Vô cùng ngọt, người nếm thử xem.”

Ôn Uyển nhìn dưa hồng cười cầm lấy một miếng. Tất cả những người khác cũng lần lượt lấy ăn. Ôn Uyển đối với người bên cạnh đã nhiều năm như vậy, ăn mặc dùng đều rất tùy ý. Mà mọi người cũng biết Ôn Uyển có một thói quen, đó chính là thứ gì cũng ăn, xem chúng như món mình thích, chỉ cần tốt cho thân thể đều sẽ ăn. Ăn uống cũng vô cùng có quy luật, tuyệt không ăn uống quá độ.

Nha hoàn tới bẩm báo, nói La phu nhân đã tới. Ôn Uyển khẽ cười, không ra ngoài nghênh đón mà trở về phòng thay y phục. Bởi vì Ôn Uyển muốn bồng con trai nên chỉ mặc y phục tối màu như đen, xanh. Những màu như trắng ngà từ khi có con đụng nàng cũng không đụng. Bởi vì những màu đó không cẩn thận sẽ bị con trai quệt bẩn một mảng.

Ôn Uyển vào phòng ngủ bảo Hạ Xảo nhanh tới rửa mặt cho nàng. Hôm nay tốt hơn nên trang điểm phục sức thật đẹp. Lần này nàng muốn cho Mai nhi thấy rằng nữ nhân thành thân sinh con cũng có thể có mị lực động lòng người. Tránh cho nàng ta ngày ngày nói mình thiếu phụ có chồng luống tuổi. Mai nhi nguyện ý làm thiếu phụ có chồng luống tuổi nhưng nàng không muốn.

Mai nhi và Ôn Uyển tương giao nhiều năm như vậy, nàng đều không ra nghênh đón mà toàn chờ trong phòng. Hôm nay không thấy Ôn Uyển chờ trong phòng, Mai nhi nghi ngờ Ôn Uyển đang làm gì đó.

Chờ lúc thấy Ôn Uyển, hai tròng mắt Mai nhi quả nhiên như muốn rớt ra. Nàng rất hoài nghi có phải mình hoa mắt rồi không. Lần trước gặp Ôn Uyển toàn thấy nàng mặc xiêm y màu đen rộng thùng thình, mặc dù có gầy đi không ít nhưng cảm giác không mãnh liệt như hôm nay.

Lần này Ôn Uyển mặc một bộ váy áo màu vàng nhạt. Trên ống tay áo thêu mẫu đơn, mây trời bằng chỉ bạc. Bên hông buộc một cái đai lưng xanh ngọc lộ rõ vóc dáng thon thả mảnh khảnh. Búi tóc vấn kiểu Lưu Vân, giữa đeo một cây trâm hoa hải đường màu lam, chuỗi ngọc màu tím rũ xuống hai bên bả vai. Làn da mịn màng mềm mại như trứng gà. Ánh mắt sáng ngời rực rỡ như chứa đầy sao, nàng dịu dàng khẽ cười câu mất hồn người.

Ôn Uyển thấy vẻ mặt của Mai nhi thì rất đắc ý. Màu vàng nhạt chỉ những cô nương chưa chồng mới mặc. Vốn khi còn con gái Ôn Uyển cũng rất ít mặc màu này nhưng hôm nay nàng cố ý muốn kích thích Mai nhi. Tránh cho Mai nhi nói mình già, con cái lớn cả rồi, qua vài năm đã làm tổ mẫu, mà cái này không thể mặc, cái kia không thể mặc, biến mình thành thiếu phụ luống tuổi.

Hôm nay Ôn Uyển muốn làm cho Mai nhi kinh sợ ái mộ. Nữ nhân sinh con cũng có thể mặc quần áo màu vàng như thiếu nữ. Hơn nữa mặc vào một chút cũng không cảm thấy nàng đang giả trang gái trẻ, bởi vì nhìn qua nàng vẫn như cô nương trẻ trung mười sáu.

Mai nhi nhào tới véo Ôn Uyển một cái, còn muốn nắm lấy mặt Ôn Uyển liền bị Ôn Uyển tránh được, Mai nhi không nhịn được kêu: “Trời ạ? Lúc này mới mấy ngày, lần trước đi thôn trang cũng không thấy kiều diễm như vậy. Ngươi lớn lên bằng cách nào vậy, có pháp thuật biến ra sao?”

Ôn Uyển ha ha cười không ngừng, nụ cười kia có đắc ý, hơn nữa còn tự đắc: “Cái gì biến sắc mặt? Cái gì như đổi một người khác chứ? Ta đây là khôi phục vóc người, giống như trước khi sinh con có được hay không? Ta cũng không biết biến thân à.” Lần trước mặc quần áo rộng thùng thình, búi tóc cũng là tùy ý vấn, cũng không tỉ mỉ trang điểm, chắc chắn không giống rồi.

Mai nhi trừ cảm thán hơi gầy chút rồi cũng không nói câu thứ hai. Hôm nay thấy nàng thế này. Cho nên nói Phật cần mạ vàng, người cần quần áo, câu này quá đúng rồi. Mai nhi than thở không dứt: “Sai lầm rồi, là biết biến thân. Hôm nay nhìn lại còn thấy mỹ miều hơn cả trước khi sinh con.”

Không phải Mai nhi lấy lòng. Hôm nay Ôn Uyển nhiều hơn một phần tình thương của mẹ, lại là nữ nhân thành thục, cộng thêm khí chất. Cho nên, hiển nhiên chính là một mỹ nhân. Lần trước thật không nhận ra, nhưng hôm nay cảm giác như thế vô cùng mãnh liệt.

Ôn Uyển đón nhận lời ca ngợi này: “Ngươi dụng tâm bảo dưỡng cũng sẽ được thôi. Đơn thuốc ta đã sớm cho ngươi rồi, do ngươi không dùng.”

Mai nhi cười khổ nói: “Ngươi cho rằng ta giống ngươi sao, đồ đốt tiền như vậy sao ta dám thoải mái dùng được chứ. Từ trên xuống dưới nhiều ánh mắt dòm ngó như vậy kia kìa!” Trong phủ Quốc công vốn đã túng quẫn, mỗi ngày nàng muốn hao phí nhiều thế, lời đồn đãi nhảm nhí cũng phiền chết nàng.

Ôn Uyển vừa nghe lời này liền có chút kỳ quái nhìn Mai nhi. Nàng cho biện pháp cũng không phải rất đốt tiền a! Tỷ như dùng sữa bò tắm rửa cũng không hao phí bao nhiêu tiền.

Mai nhi cười khổ: “Hữu dụng đấy, nhưng không thể quang minh chánh đại như ngươi vậy.”

Ôn Uyển thấy dáng vẻ Mai nhi cười khổ liền sáng tỏ. Ở nơi này, chức trách của chính thê không phải là khiến cho mình thật xinh đẹp, mà phải để ý hậu viện, quản lý cơ thiếp, dạy hài tử. Nếu chính thê tìm biện pháp làm cho mình trở nên xinh đẹp, tất nhiên sẽ làm cho trưởng bối không thích, cơ thiếp châm biếm, hạ nhân chỉ điểm, như vậy sao còn có uy.

Ôn Uyển lập tức không thể nói gì thêm nữa. Ai cũng không thể giống như nàng, ừ, đốt tiền. Dĩ nhiên, chủ yếu nhất chính là trong phủ này chỉ có mình nàng làm chủ đương gia, có dùng tiền như thế nào cũng không có người nói.

Mai nhi thấy Ôn Uyển có chút ngại ngùng liền cười nói: “Cũng khá tốt rồi. Mặc dù không tốt như ngươi, nhưng ngươi cho biện pháp không tồi, người khác đều nói ta không giống mẹ của ba đứa nhỏ đây này!”

Ôn Uyển không muốn lại tiếp tục đề tài này nữa: “Di nha đầu đã năm tháng cũng không mang đến cho ta nhìn một chút. Hài tử mau lớn, một ngày một ngày đều không giống nhau.” Chuyện này hôm nay Ôn Uyển đã thấm sâu hiểu rất rõ. Chính nàng nhìn Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi đều cảm thấy mỗi ngày một dạng.

Mai nhi gật đầu: “Chờ lớn chút rồi nói. Đúng rồi, hai đứa nhỏ đâu rồi?!”

Ôn Uyển bĩu môi: “Đang ngủ say ở bên trong kia! Nếu không sao có thể thư thái tự tại hàn huyên với ngươi cả ngày như vậy, đi, ta cho ngươi xem mấy thứ này.” Ôn Uyển cầm bức tranh vẽ hai đứa trẻ cho Mai nhi xem, cả một chồng thật dầy: “Hai đứa nhỏ này phải nói là mỗi ngày một dạng. Vừa nhìn tranh đã có thể cảm giác được hai đứa lớn lên thực vui vẻ.”

Ôn Uyển thấy Mai nhi nhìn dấu chân cười nói: “Phía trên này viết một tháng là đại biểu cho dấu chân một tháng tuổi. Hai tháng chính là hai tháng tuổi. Cùng họa với nhau, chờ khi chúng lớn lên cũng có thể biết mình từng chút từng chút lớn lên như thế nào.”

Hiện tại cảm giác của Mai nhi không phải là hâm mộ, mà chỉ có cảm khái: “Ôn Uyển, ngươi chiếu cố hai đứa bé thực tốt. Bởi vì dụng tâm nhiều như vậy, trả giá một phần là có thể nhận được một phần thu hoạch. Thứ tốt cũng không phải khi không mà có.” Nhìn chỉ là một bức tranh, một dấu chân, một phần ghi chép, nhưng nó truyền tải biết bao yêu thương của Ôn Uyển. Ôn Uyển trả giá cho hài tử nhiều không biết bao nhiêu lần nàng đối với hài tử của mình.

Ôn Uyển cười nói: “Trước kia không làm mẹ không biết. Hiện tại làm mẹ mới phát hiện có con rồi, ngươi chỉ hận không thể đem tất cả mọi thứ trên đời này cho bọn chúng.” Đáng tiếc, nàng cho nhiều hơn nữa thì con trai vẫn thiếu hụt một phần tình thương của cha, không được hoàn chỉnh.

Hai người hàn huyên hết chuyện con trẻ cũng đề cập tới những chuyện khác. Mai nhi nói đến một chuyện: “Ôn Uyển, cuối năm ngoái Lễ bộ Thượng thư trình lên tấu chương, kính xin hoàng thượng tuyển tú lấp đầy hậu cung. Hoàng thượng liền hạ thánh chỉ tháng hai đã chọn tú nữ các nơi đưa lên. Hôm nay Tú nữ đều đến kinh thành rồi, hiện tại đã vào vòng thứ năm. Kinh thành hôm nay vô cùng náo nhiệt a! Ngươi biết chưa. Lần trước ta có viết thư cho ngươi mà.”

Ôn Uyển gật đầu. Hiện tại còn lại bao nhiêu tú nữ, bối cảnh gia đình những người này Ôn Uyển vô cùng rõ ràng, chẳng qua nàng không muốn nói đến đề tài này: “Chọn Tú có liên quan gì đến chúng ta. Ngươi muốn lo lắng cũng phải mười mấy năm sau. Di nha đầu mới được có năm tháng kia mà!”

Mai nhi lập tức phản bác: “Cho dù mười mấy năm sau cũng là vào cửa nhà các ngươi. Làm sao? Nhanh như vậy đã không nhận nợ rồi sao?”

Ôn Uyển ha ha cười không ngừng, không phản đối cũng không đồng ý. Đùa cợt một hồi Mai nhi mới nói thẳng: “Là như vầy, ngươi cũng biết ta và Giang Lâm có quan hệ không tệ. Nàng có một bào muội (phụ thân Giang Lâm đã phục chức) có số tuổi vừa đúng, tướng mạo cũng là nhất đẳng, tài nghệ cũng tốt, vừa vặn nằm trong phạm vi chọn Tú, cho nên muốn nhờ ngươi một chút. Lần trước ta có viết thư cho ngươi, vậy mà chẳng thấy ngươi hồi âm!”

Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “Tại sao muốn khâu cuối cùng không được tuyển? Chẳng lẽ cô nương này đã có ý trung nhân?” Trong lòng nàng đậu xanh rau muống, người nào mới có quan hệ không tệ với Giang Lâm. Nàng với Giang Lâm tối đa cũng chỉ có thể coi là có giao tình. Hơn nữa, nữ nhân này không có chuyện gì lại tới lợi dụng mình, xem mình là con nít, dễ lợi dụng như vậy. Lần trước Ôn Uyển không hồi tin là do khinh thường. Nói chuyện này làm gì.

Mai nhi lắc đầu: “Chỉ là không muốn vào hậu cung. Với quan hệ của ta với ngươi, ta cũng không giả bộ ngớ ngẩn làm gì. Phàm là cô nương, chỉ cần không phải muốn leo lên quyền thế hoặc là không thể làm gì, ai nguyện ý vào hậu cung. Chẳng qua, ta chỉ giúp truyền lời cho ngươi. Ta đã nói với nàng rồi, ngươi sẽ không tùy ý nhúng tay vào chuyện hậu cung. Ôn Uyển, ta chỉ nhận lời Giang Lâm hỏi thử chút thôi.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Có phiền toái không ta không biết. Nhưng chuyện tuyển tú ta sẽ không nhúng tay. Ngươi phải biết rằng đây là chuyện hậu cung. Dù cậu hoàng đế có cưng chìu ta, nhưng ta cũng không thể không có phân tấc như vậy. Nếu ngay cả hậu cung ta cũng đặt vào một chân, không biết họ còn nghĩ ta muốn làm cái gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.