Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 79: Q.4 - Chương 79: chuyện vặt ( thượng )




Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

Chân Chân có chút mất tự nhiên , Thượng Đường cho là nàng là đang sợ”Không cần lo lắng, Đại bá mẫu rất từ ái dễ gần, chắc chắn sẽ thích nàng .”

“Dạ.” Chân Chân ôn nhu trả lời. Nàng quả thật có chút khẩn trương.

Đại phòng bên kia cũng đã nhận được tin tức rồi, Chân Chân một đường đi qua. Bố trí như vậy so sánh với phủ Quận Chúa không biết phú quý hơn gấp bao nhiêu lần. Chân Chân cũng biết, phủ Quận Chúa hoàn toàn có thể bố trí được phú quý, nhưng nghĩ đến tính tình của Ôn Uyển, Chân Chân cười một tiếng, cũng vừa lúc hợp với ý của nàng.

Tôi tớ chu đáo dẫn người đến chỗ ở của Đại phu nhân

Ở trong tân phòng cũng đã nhìn thấy qua tân nương, nhưng vì cô dâu trang điểm đậm, nên lúc này mới có thể thấy rõ ràng. Đại phu nhân âm thầm khen ngợi, lớn lên xuất chúng, toàn thân có phong độ của người trí thức, không hổ là nữ nhi nhà thư hương môn đệ dạy nên.

Đại phu nhân đối với vợ chồng Thượng Đường tự nhiên là hòa ái dễ gần. Đến chỗ của Đại phu nhân nói chuyện một lúc lâu. Tống thị và Kim thị đối với nàng cũng thân thiết gần gũi, cư xử như chị em dâu bình thường

Nói chuyện được một lúc thì quá buổi trưa, Đại phu nhân phái người đi ngũ phòng truyền lời, là hai vợ chồng sẽ dùng cơm ở đại phòng. Sau khi dùng cơm xong sẽ mang theo Chân Chân, đi chi thứ hai.

Thượng Dũng đứng một bên chờ, đối với hôn lễ này hắn vui mừng không ít . Hiện tại nhìn tướng mạo và tài tình của em dâu đều là số một, thì cực kỳ vừa ý . Đệ đệ rốt cục cũng đã trưởng thành, hiện tại có gia đình trở thành người lớn rồi. Không cần mình quan tâm nữa.

Vào phòng chào hỏi nhau xong. Sau đó hai người liền đi dâng hương cho người mẹ đã mất của bọn hắn.

Xế chiều hôm đó Thượng Dũng phải trở về nơi nhận chức.

Hai người trở về phủ Quận Chúa thì đã qua giờ Mùi. Ôn Uyển đang ở thư phòng đọc sách, ngoài mặt khách khí nói: Thất phu nhân đã tới, Ôn Uyển cười đón nàng đi vào.

Đón Chân Chân đi vào trong phòng ngủ là vì hai người đã kết giao hơn hai năm, Chân Chân đối với bố trí ở nơi này cũng đã rất quen thuộc. Chẳng qua là hiện tại thân phận thay đổi. Cảm giác cũng không giống nhau.

“Thiếu phu nhân, đây là Quận Chúa giao lại cho người.” Hạ Ảnh đang cầm một chồng sách, đặt ở trước mặt Chân Chân.

Chân Chân nhìn lên chồng sách, rồi nhìn Ôn Uyển. Nàng còn tưởng rằng mình có một tiểu cô khôn khéo như vậy thì sau này mình có thể phủi tay không phải quản lý. Nào biết đâu rằng, ý nghĩ này của mình đã sai rồi. Cố ý giả bộ làm ra vẻ rất giận “Ôn Uyển, ta không nhận đâu. Ta còn tính toán đem của hồi môn là thôn trang cùng cửa hàng giao cho muội xử lý, ta chỉ đợi cuối năm thu lợi tức . Muội làm như vậy đầu tiên chính là bắt ta làm culi cho muội, nhưng ta không đồng ý.” .

Ôn Uyển cười cười. Muốn nàng giúp xử lý cửa hàng cùng thôn trang. Nàng làm gì có thời gian này. Chứ đừng nói đến lúc người ngoài biết được không chừng còn có thể hiểu lầm là nàng đang mưu tính đồ cưới của chị dâu.

Hạ Dao ở bên cạnh cau mày lại, mặc dù nói rất hai người thân thiết, nhưng rốt cục cũng là chị dâu em chồng, làm việc cũng phải biết tránh kiêng kị. Hơn nữa. Để cho Quận Chúa giúp đở nàng xử lý đồ cưới, nàng cũng thực có can đảm nghĩ. Cho rằng Quận Chúa là tôi tớ quản gia của nàng sao?

Trong lòng Hạ Dao không thoải mái nên cũng thể hiện luôn lên trên mặt “Quận Chúa nói, ngươi không nhận cũng không sao, cứ để những thứ đó lại chốc nữa sẽ đưa tới thư phòng của thất thiếu gia. Dù sao lúc trước cũng là hắn giúp xử lý. Quận Chúa đã dự định qua hai ngày nữa, sẽ đi lên thôn trang nghỉ hè. Hiện tại thời tiết bắt đầu nóng, nên khiến cho người khó chịu. Vì vậy ngươi vẫn nên nhận lấy đi.” Hạ Dao đối với Chân Chân, ngay cả tôn xưng cũng không có.

Lục Yên thấy trong mắt Hạ Dao căn bản là không có tiểu thư nhà bọn họ. Nên rất là phẫn hận, nhưng lại bị Lục La ở bên cạnh kéo kéo tay áo. Trước đó Hạ Dao cũng đã có danh tiếng độc ác rồi, hiện tại người nào mà dám buông sắc mặt đối với nàng thì trừ phi muốn chết.

Chân Chân rất bất đắc dĩ “Muội biết chắc là ta sẽ không đem những thứ này đưa cho ca ca muội đúng không? Bước đầu tiên đã gãi bẫy ta rồi. Có em chồng khôn khéo như vậy cũng không phải là chuyện tốt.” nhà làm quan người ta, những chuyện nội viện đều là phụ nhân xử lý, nơi nào có chuyện giao việc nhà cho nam nhân xử lý. Nếu như truyền ra ngoài, sẽ bị người ta nói là không hiền đức.

Chân Chân không nói lại Ôn Uyển nên không muốn nhận cũng phải nhận lấy. Chân Chân có chút buồn bực, người khác nghĩ mọi biện pháp nắm quyền quản gia vào tay. Còn nàng không muốn thì ngược lại, muốn phủi tay không quản lý cũng không được.

Chân Chân biết Ôn Uyển rất không có kiên nhẫn đối với mấy thứ xã giao bên ngoài. Lại càng không thích người trong Bình phủ. Nhưng mà thôn trang của Ôn Uyển cùng những người ở trong viện, nàng quả thật không muốn quản. Bởi vì sợ quản không tốt. Nơi này dính dấp rất nhiều thứ “Ôn Uyển, hay là đem tất cả mọi chuyện ra phân công đi. Người trong viện cùng với thôn trang của muội thì muội tự xử lý. Những chuyện xã giao khác cùng với mấy chuyện bên ngoài thì giao cho ta, muội thấy như vậy có được không?”

Tính tình của nàng nhu thuận mềm mại, nhưng không có nghĩa là nàng ngu. Nàng có thể nghe ra được trong lời nói của Hạ Dao đối với nàng không cung kính. Hạ Dao là hoàng đế ban thưởng, lai lịch và địa vị quá lớn, lại là nha hoàn đắc lực bên cạnh Ôn Uyển. Mà trong Hành Phương các, cũng đều là người của hoàng thượng ban thưởng hoặc Vương gia đưa tới. Từng người bọn họ cũng đều có lai lịch và địa vị mà nàng không đụng vào được ,nàng cũng không dám tùy ý động đến họ.

Ôn Uyển cười cười. Ở trong phủ đệ của nàng, còn không có ai gan lớn đến dám lộn xộn. Chẳng qua nếu Chân Chân nhượng đã bộ rồi, thì nàng tự nhiên cũng phải lui bước.

Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nàng nghe theo khuyên răn của Hạ Dao, nói mặc dù nàng có không thích thì khi đối ngoại cũng nên giữ vững bộ dáng mặt mũi hòa ái, thân thiện, như thế sẽ có lợi cho nàng hơn, bởi vì gương mặt vốn lạnh lùng hoặc không để ý tới người khác thì sẽ khiến cho người ta có cảm giác lạnh như băng. Đổi lại một loại phương thức khác, bắt đầu cuộc sống mới, bởi vì thái độ tốt làm cho mọi người cũng có ấn tượng tốt. Cho nên trong khoảng thời gian này, Ôn Uyển cũng cố gắng thích ứng hơn.

Hiện tại Ôn Uyển thật sự thở phào nhẹ nhõm. Sau này không cần mình phải đi xã giao với những người chán ghét kia nữa, trong lòng Ôn Uyển thoải mái không ít.

Chuyện của ngoại viện cũng không cần Chân Chân phải quan tâm, ở nội viện Ôn Uyển cũng để cho Cổ ma ma cùng Cố ma ma giúp đỡ Chân Chân quản lý rồi.

Mặc dù lúc trước nội viện chính là Cố ma ma cùng Cổ ma ma giúp đỡ, nhưng chuyện vụn vặt cũng rất nhiều, tất cả đều muốn Ôn Uyển đưa ra quyết định. Hiện tại ném cho Chân Chân rồi sẽ bớt đi một chút chuyện vặt.

“Tiểu thư, nha hoàn thiếp thân Hạ Nhạc của cô gia thì Quận Chúa có nói xử trí như thế nào hay không?” nha hoàn thiếp thân Lục Yên của Chân Chân nhẹ nhàng mà hỏi Chân Chân.

“Không phải một thiếp thân nha hoàn sao? Ôn Uyển làm sao lại quan tâm một đứa nha hoàn như vậy, nhưng dù sao thì nàng cũng hầu hạ tướng công mấy năm rồi, để đặt mua cho nàng một phần đồ cưới tốt, tìm một nhà khá giả gả đi là được.” Chân Chân không quá quan tâm đến.

Lục La ở bên cạnh cũng không dám nói nhiều. Vì Lục Yên là nha hoàn đắc ý nhất bên cạnh tiểu thư, nên làm việc có chút liều lĩnh. Lúc trước ở trong tướng phủ, phu nhân vì muốn nàng ấy ngăn chặn những người khác nên giữ lại nàng ấy lại. Nhưng đã đến phủ Quận Chúa mà cứ giữ tính tình như vậy, cũng không biết có thể gây họa cho tiểu thư hay không?

“Tiểu thư, người cũng không thể xem thường như vậy được, hôm nay nô tỳ thấy nha hoàn này, rất có tâm tư. Người nên chuẩn bị tinh thần, vạn nhất bị nàng chui chỗ trống, thì biết làm thế nào cho phải. Tiểu thư, người cũng không nên quên mất chuyện ở thôn trang kia.” Lục Yên lập tức gấp gáp nói.

“Cứ để đó đi, cũng không có gì đáng ngại.” Chân Chân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì không ngăn được sợ hãi. Đối với việc trượng phu có nữ nhi tư sinh trước hôn nhân, làm một tân nương đợi gả dù sao nàng vẫn không thoải mái.

“Thiếu phu nhân, Cố ma ma cùng Cổ ma ma đã tới.” Chân Chân liền đứng lên, đi ra ngoài nghênh đón bọn họ. Vốn muốn Ôn Uyển và nàng cùng nhau giải quyết sẽ tốt hơn. Nhưng Ôn Uyển nói không cần, muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp hỏi riêng Cố ma ma cùng Đại quản gia là được.

Chân Chân bắt đầu có chút nơm nớp lo sợ. Nào biết đâu rằng, nàng hỏi cái gì thì hai người Cố ma ma và Cổ ma ma đều trả lời cái đó, hơn nữa còn nói rất cặn kẽ. Có thể nói, chính thức là tri vô bất ngôn tri ngôn bất tẩn ( không biết không nói, biết thì nói hết ). Gặp Đại quản gia cũng giống như vậy, nàng tiếp xúc với việc quản gia cũng quá thuận lợi rồi, thuận lợi tới nỗi Chân Chân còn cảm thấy không phải là thật.

Vẫn thường nghe nói nô tài ma cũ bắt nạt ma mới. Nhớ tới khi chị dâu nàng chưởng gia, còn phải xử trí qua vài tôi tớ hạ nhân. Nhưng khi đến trong tay nàng, thì lại quá thuận lợi. Chờ Chân Chân tiếp nhận chuyện tình phủ Quận Chúa mới phát hiện ra, phủ Quận Chúa làm việc vô cùng có quy tắc. Tất cả hạ nhân đều không có làm sai quy củ, từ đầu tới cuối hoàn toàn không cần lo lắng bọn họ dùng mánh lới trộm cắp gian manh, lừa trên gạt dưới. Nàng quản gia mấy ngày liền thấy vô cùng dễ dàng.

“Quận Chúa, nô tỳ thấy nha hoàn thiếp thân Hạ Nhạc của Thất thiếu gia mấy ngày nay có chút xốc nổi, chọc cho đại nha hoàn Lục Yên bên cạnh thất thiếu phu nhân nghi kỵ, Lục Yên kia nô tỳ nhìn thế nào cũng cảm thấy là kẻ lẳng lơ. Quận Chúa, cái nha đầu này tâm tư bất chính. Có cần xử trí hay không?” Cổ ma ma cẩn thận hỏi.

Ở bên trong phủ đệ Quận Chúa, Ôn Uyển, mới thật sự là đương gia. Mặc dù Lục Yên kia là người bên cạnh của thiếu phu nhân, nhưng mà họ chỉ cần một câu nói của Quận Chúa thôi.

“Quận Chúa nói, để cho Thất phu nhân tự mình xử lý. Cái nhà này về sau sẽ để nàng ta trông coi, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng muốn Quận Chúa nhúng tay, thì nàng còn nhường lại quyền đương gia làm gì?” Hạ Dao ở bên cạnh nói

Cổ ma ma biết được ý tứ Ôn Uyển rồi nên cũng không nói thêm gì nữa. Quận Chúa nói như vậy, chắc chắn là sớm đã có chú ý.

Lục Yên ở tướng phủ là Đại nha hoàn nhất đẳng. Lại người lớn lên từ nhỏ cùng với Chân Chân, nên lúc ở tướng phủ thân phận địa vị cao hơn tất cả các tôi tớ nhất đẳng khác , chung quanh cũng có không tí người nịnh nọt bợ đỡ nàng, nhưng đến phủ Quận Chúa thì cũng không có một người nào để ý tới nàng.

Phủ Quận Chúa có quy củ của phủ Quận Chúa. Chỉ cần dựa theo quy củ làm việc, ngay cả Đại quản gia cũng sẽ không tùy ý trừng phạt người khác. Chuyện lúc trước là để tăng thêm áp lực trừng phạt, nhưng cũng giống như vậy, đều không trừng phạt loạn mọi người, chỉ cần không phải là người phản bội chủ tử, thì mọi người cứ yên tâm làm tốt chuyện của mình là được.

Hiện tại Thất thiếu phu nhân là đương gia, nhưng chủ nhân chân chính của phủ Quận Chúa là Quận Chúa, không phải là Thất thiếu phu nhân. Những chuyện này trong lòng bọn họ trước đó cũng đã có tính toán, sẽ không làm trái với ý của Chân Chân nhưng cũng sẽ không khom lưng nịnh nọt, càng sẽ không đút lót nha hoàn bên người nàng.

Bởi vì nguyên nhân này nên không ai vì Lục Yên là đại nha hoàn thiếp thân nhất đẳng mà đối với nàng xem trọng hơn một chút. Đối với việc lấy lòng nịnh nọt lại càng tuyệt đối không có.

Chẳng qua khiến người ngoài chú ý chính là, Lục Yên cùng nha hoàn thiếp thân Hạ Nhạc của Thượng Đường mới có mấy ngày qua mà hai người đã minh tranh ám đấu, còn rùm beng lên. Đối với lần này, Ôn Uyển đều có nghe thấy.

Không nói Cổ ma ma, chính là Cố ma ma cũng đều nói với Ôn Uyển. Cố ma ma thường không để những chuyện hậu viện quấy rồi tới Ôn Uyển, lần này cũng là lần đầu tiên nhắc tới “Quận Chúa, Lục Yên này vừa nhìn đã biết là người không thành thật. Nhìn loại tình huống, người không biết còn tưởng rằng nàng ta là chủ tử. Quận Chúa, ta nghe tùy tùng thiếp thân của Thất thiếu gia nói. Lục Yên kia đối với thiếu gia có tâm tư không nên có. Quận Chúa, không xử trí nàng ta sợ sẽ huyên náo tới cả phủ không yên.”

Lục Yên tự cho là mình làm việc bí ẩn, cũng không nghĩ tới trong phủ Quận Chúa là những người nào. Mới tới đây có mấy ngày, không nói Hạ Hỉ, chỉ mấy ma ma khôn khéo này thôi đều đã nhìn ra mánh khóe .

Ôn Uyển nhìn Cố ma ma hỏi “Cố ma ma, Quận Chúa hỏi ngươi, lời này là ai nói cho ngươi, là Hạ Nhạc sao?”

Cố ma ma có chút hoảng sợ, bận rộn quỳ xuống nói “Quận Chúa, không phải là Hạ Nhạc. Là Hạ Hỉ nói. Hắn thấy chuyện không tốt nên mới nói. Quận Chúa, lão nô vạn lần cũng không dám chứa tư tâm riêng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.