Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 234: Q.7 - Chương 234: Đại quân hồi kinh




Theo thời gian đại quân hồi kinh ngày càng gần, Ôn Uyển cũng ngày càng bận rộn hơn. Loay hoay mãi Ôn Uyển cũng không có biện pháp ba bữa cơm dùng chung với nhi tử nữa.

Ôn Uyển bận rộn như thế, người đầu tiên bất mãn là Minh Cẩn. Cộng thêm Linh Đông suốt ngày theo bên cạnh Ôn Uyển, Minh Cẩn càng ngày càng bất mãn hơn: “ Ca, tại sao biểu ca có thể theo bên cạnh mẹ, còn chúng ta thì không thể?” Trước kia mẹ chỉ có bọn họ là bảo bối, cùng theo sát bọn họ. Nhưng bây giờ lại không giống với lúc trước, đi ra ngoài một chuyến mọi chuyện lại biến hóa nhiều như vậy.

Minh Duệ cũng không thể nói mẹ không mang bọn họ theo nghe chính sự là vì muốn tốt cho bọn họ. Nhưng những lời này có nói thì Minh Cẩn cũng không hiểu được.

Minh Cẩn thấy Minh Duệ không nói lời nào, trong lòng càng khó chịu: “ Tại sao biểu ca Linh Đông có thể, chúng ta lại không thể? Không được, ca, ngày mai, chúng ta phải theo mẹ.”

Minh Duệ nhức đầu vuốt vuốt cái trán, bất đắc dĩ đem chuyện này nói với Ôn Uyển. Ôn Uyển suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ ra cách nào nói với Minh Cẩn, cuối cùng phải nhờ Phương tiên sinh ra tay. Quân quân thần thần này, Ôn Uyển lo rằng quan niệm cấp bậc của mình không mạnh nói với Minh Cẩn càng gây mơ hồ. Đến lúc đó làm cho Minh Cẩn không có quan niệm đẳng cấp, lại làm hại đến nhi tử. Vẫn là để Phương tiên sinh giải thích được rõ ràng hơn.

Không biết Phương tiên sinh nói với Minh Cẩn như thế nào, tóm lại Minh Cẩn rất nghe lời không đòi theo bên cạnhÔn Uyển nữa. Tuy nhiên vẫn còn bất mãn, là ở chung một nhà, vậy mà không gặp được Ôn Uyển.

Ôn Uyển bất đắc dĩ trấn an Minh Cẩn: “ Chờ mẹ qua đợt bận rộn này, đến lúc đó ngày ngày làm điểm tâm con thích, con nói có được hay không?”

Minh Cẩn đồng ý, nhưng những vấn đề mới lại xuất hiện. Minh Cẩn ngày ngày đều hỏi ông cậu Hoàng đế khi nào mới về, cha lúc nào mới trở lại. Ông cậu Hoàng đế trở lại mẹ sẽ không còn bận rộn nữa, còn cha trở lại, đó là vì hắn mong đợi nhiều năm rồi.

Minh Cẩn thấy Ôn Uyển một lần liền hỏi một lần: “ Mẹ, cha lúc nào trở lại kinh thành?Làm sao vẫn chưa trở lại? Mẹ, lúc nào thì trở lại nha?”

Ôn Uyển mỗi ngày đều bề bộn công việc, lại đối mặt với sự lo lắng của Minh Cẩn, trong lòng Ôn Uyển đôi khi cũng nóng nảy. Ai mà có thể chịu đựng được một ngày hỏi đến ba lần, tai củaÔn Uyển muốn đóng thành kén luôn rồi. Cộng thêm một đống chuyện ở phía trước, Ôn Uyển phải vô cùng nhẫn nại, mới không mở miệng khiển trách Minh Cẩn: “Con trai, ba ngày nữa cha con sẽ về, đến lúc đó con muốn thế nào cũng được.”

Minh Cẩn nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Ôn Uyển, cảm thấy rất ủy khuất cúi thấp đầu khóc thút thít. Minh Duệ cười nói: “Mẹ, đệ đệ chỉ muốn sớm được nhìn thấy cha thôi.” Minh Duệ đã bí mật khuyên Minh Cẩn nhiều lần, nhưng không dùng được. Khuyên lơn không thể trấn an được lo âu của Minh Cẩn.

Ôn Uyển nhìn Minh Cẩn đang ủy khuất, ôm Minh Cẩn vào lòng: “ Ngoan, rất nhanh cha con sẽ trở lại kinh thành. Nhẫn nhịn một chút, rất nhanh sẽ trở về rồi” Dừng lại một chút áy náy nói: “Cũng là mẹ không tốt, dạo này mẹ quá bận rộn. Đợi ông cậu Hoàng đế các con trở lại, mẹ sẽ không còn bận rộn nữa. Đến lúc đó sẽ cùng cha các con ở cạnh các con.” Nói đi nói lại, cũng là hai người họ làm cha mẹ không tốt, vợ chồng bọn họ khiến hai đứa bé thua thiệt rất nhiều.

Minh Cẩn cũng không phải là không hiểu chuyện, chẳng qua là mỗi ngày không được thấy Ôn Uyển lại nhớ cha. Nghe lời Ôn Uyển nói, ôm cổ Ôn Uyển nói: “ Con biết mẹ là tốt nhất. Mẹ, chờ cha trở lại, chúng ta đi thôn trang nghỉ phép có được không?”

Cái này cũng không phải do Ôn Uyển đáp ứng: “ Chỉ sợ năm nay không được. Trên đầu mẹ hiện giờ còn có rất nhiều việc, nửa năm còn sợ làm không xong. Nhưng mà mẹ hứa với con, chờ làm xong hết việc, liền dẫn các con đi nghỉ phép được hay không?” Ôn Uyển không nói là đi xa nghỉ phép. Bởi vì không chắc chắn, không biết sau khi Hoàng đế trở về có thả nàng cùng Bạch Thế Niên hay không?. Vạn nhất bị chộp tới sai xử như trâu bò cũng đành chịu. Ôn Uyển bây giờ đối với Hoàng đế có cảm giác bất lực.

Minh Cẩn biết phải nghe lời: “ Tốt, mẹ nói phải giữ lời, đến lúc đó cha mẹ dẫn con cùng ca ca đến Minh Nguyệt sơn trang. Con nghe nói nơi đó rất vui.” Minh Cẩn còn chưa có đi Minh Nguyệt sơn trang, vẫn luôn nghe Kỳ Triết và Linh Đông kể.

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi liềnđápứng: “Được, mẹ hứa với con.”

Minh Cẩn tha thiết chờ đợi ngay cả Ôn Uyển cũng rất tưởng niệm. Mỗi ngày tính toán, tính toán còn hai ngày nữa là về nhà rồi, trong lòng rất vui vẻ phấn khởi lại có chút điểm lo lắng: “Đã tám năm không gặp, không biết có thay đổi gì không nữa?”

Ôn Uyển lo lắng phu thê hai người trở nên lạnh nhạt.

Ôn Uyển lo lắng là chuyện bình thường, đổi lại với vợ chồng khác cũng thế, tám năm không gặp, gặp lại rồi không đảm bảo không lạnh nhạt được. Ừ, có cảm giác rất quái dị, vốn là người thân cận quen thuộc nhất, giờ lại cảm giác xa lạ như thế.

Hạ Dao không biết Ôn Uyển đang rối rắm, cười nói: “ Quận chúa, người đừng lo lắng , tướng quân vẫn như vậy, không thể thay đổi được.”

Ôn Uyển bĩu môi: “Vẫn là loại gì? Hiện nay người dân cà Đại Tề này còn ai không biết hắn sợ vợ chứ? Nếu không phải hắn, ta có thể trở thành người phụ nữ đanh đá đệ nhất thiên hạ sao?” Cái này đúng là oan uổng mà. Không cho phép hắn nạp thiếp, cứ như vậy hồ đồ khiến nàng trở thành người đàn bà đanh đá đệ nhất thiên hạ. Thật là không có đạo lý mà!

Hạ Dao cũng biết Ôn Uyển khẩn trương, liền cẩn thận an ủi.

Ôn Uyển khoát tay: “ Ngươi ở bên cạnh ta cũng đã một ngày rồi, hôm nay để Thu Hàn trực đêm đi. Ngươi trở về nghỉ ngơi thôi.” Ôn Uyển nghĩ sau này để Thu Hàn cùng Thu Thủy nhận ca. Không thể cứ mãi làm phiền Hạ Dao được. Vợ chồng hai người dù sao không gặp nhau cũng không phải chuyện gì tốt.

Hạ Doa cười nói: “Dù sao Thu Hàn và Thu Thủy cũng là người mới. Nếu Quận chú đồng ý, hãy để Hạ Ảnh trở lại hầu hạ.”

Ôn Uyển không có lên tiếng.

Hạ Dao biết Ôn Uyển vẫn còn giận: “ Quận chúa, Hạ Ảnh làm chuyện này là sai. Nhưng nếu để Hoàng thượng phái đến một người nữa, còn không bằng giữ lại Hạ Ảnh ở bên người. Thu Vân và Thu Nga trong đoạn thời gian này ta cũng chú ý rất kỹ,nhưng không được. Quận chúa muốn họ trở về, nhưng ám vệ đã đến thì rất khó trở về. Một là dùng bọn họ, nếu không thì dùng Hạ Ảnh! Mặc dù Hạ Ảnh có rất nhiều khuyết điểm, làm nhiều chuyện người không thể tha thứ được, nhưng có chuyện ta có thể dùng tính mạng để đảm bảo, Hạ Ảnh ở bên người Quận chúa nhiều năm như vậy, chưa từng làm qua chuyện bất lợi với Quận chúa. Sau này cũng không bao giờ làm chuyện bất lợi với Quận chúa.” Ám vệ là người không dễ lộ ra ngoài ánh sáng, hiện tại hai người đã ra ngoài ánh sáng, không thể trở về được nữa. Cho nên, Thu Vân và Thu Nga không thể trở về. Nếu muốn giữ cả hai người, ai có thể đảm bảo sẽ dùng tốt chứ. Còn nữa, sau này tướng quân trở lại, sẽ có rất nhiều chuyện không giống như bây giờ. Chính là hai người Thu Vân và Thu Nga, Hạ Dao cũng có ý nghĩ muốn đẩy đi chỗ khác.

Dĩ nhiên, đẩy cũng là đẩy ra ngoài làm nhiệm vụ, mà không phải là bán hay là giết.

Sau khi Hạ Dao tới bên cạnh Ôn Uyển, đúng là chưa bao giờ thấy Hạ Ảnh làm chuyện có lỗi với Ôn Uyển. Cho nên Hạ Dao có chút tâm tư muốn giữ Hạ Ảnh ở lại, nhưng phần lớn là suy nghĩ cho Ôn Uyển. Hạ Dao rất rõ, Hạ Ảnh tuyệt đối không bán đứng Ôn Uyển, càng sẽ không làm ra chuyện bất lợi cho Ôn Uyển. Nếu là trước kia, Hạ Dao sẽ không đề nghị Ôn Uyển như vậy. Nhưng bây giờ lại không giống như lúc trước. Hoàng đế càng ngày càng lớn tuổi, lòng nghi ngờ càng ngày càng nặng không nói, tính cách ngày càng ác độc. Tần phi, nhi tử, tôn tử , một đám người đều đặt ở kinh thành, mặc kệ sống chết của bọn họ. Nếu có người rắp tâm khác, khích bác quan hệ giữa Quận chúa và Hoàng đế, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Hạ Ảnh nhiều nhất cũng có chỗ làm không đúng thôi, bằng vào một điểm này có thể cho qua.

Ôn Uyển quả thật đang băn khoăn phương diện này. Đây cũng là nguyên nhân nàng vẫn chậm chưa ra quyết định. Bởi vì quân tâm khó dò. Trước kia, Bạch Thế Niên ở biên thành nàng rất cẩn thận, Bạch Thế Niên trở lại kinh thành nàng càng cẩn thận hơn nữa. Ôn Uyển nghĩ đến thời kỳ sống nơm nớp lo sợ như vậy, nếu như ở hiện đại thì tốt rồi. Nếu không được là có thể di dân, đi nước ngoài ở. Còn ở đây nơi nào cũng không đi được.

Ôn Uyển lắc đầu: “Nếu nàng ta tự quyết định thêm một lần nữa, ta thật sự không chịu nổi.” Lần này bình an vô sự, nếu lại có lần tiếp theo thì biết làm sao đây? HạẢnh không phải lần đầu tiên khiêu chiến điểm mấu chốt của nàng. Ôn Uyển thật không muốn giữ nàng ta lại.

Hạ Dao biết Ôn Uyển băn khoăn: “Quận chúa, không có chuyện lần sau đâu. Sau này để Hạ Ảnh chịu trách nhiệm tình báo. Tướng quân trở lại, Quận chúa có nhiều thời gian hơn, chúng ta bên này cũng có thể độc lập.” Ý của Hạ Dao là chờ Bạch Thế Niên trở lại, Ôn Uyển sẽ có thời gian chỉnh đốn lại thế lực của mình, không cần hoàn toàn dựa vào thế lực của Hạ Ảnh nữa.

Ôn Uyển suy nghĩ một hồi lâu vẫn lắc đầu, nhưng không có cự tuyệt, nói nàng phải suy nghĩ kỹ đã. Nữ nhân này đã vượt qua điểm mấu chốt của nàng, cho dù có thể dùng lại, cũng không thể tin dùng như xưa được nữa.

Nói xong chuyện Hạ Ảnh, Ôn Uyển nhịn không được nói về Đông Thanh: “ Ta thật không biế tĐông Thanh là người của cậu Hoàng đế, những người này cũng hạ độc thủ được. Nếu không phải do ta kiên trì thì nàng ta cũng đã gặp thủ đoạn độc ác của bọn họ rồi.” Ôn Uyển cho là thủ đoạn của ám vệ quá tàn nhẫn.

Ôn Uyển không biết, ám vệ cùng người của Thần Cơ Doanh còn cho rằng thủ đoạn của nàng mới tàn nhẫn a! Có thể nghĩ ra biện pháp nghiện thuốc phiện, không tàn nhẫn thì gọi là gì?

Hạ Dao đối với chuyện Đông Thanh là ám vệ cũng không cảm thấy có cái gì. Mặc dù tính tình Đông Thanh có chút quái gở, nhưng đối với Quận chúa lại trung thành tận tâm, mấy năm nay đem chuyện hải khẩu xử lý gọn gàng ngăn ngáy. Chẳng qua Hạ Dao không ngờ rằng Đông Thanh lại xảy ra chuyện như thế.

Ôn Uyển muốn gọi Đông Thanh về: “Chuyện hải khẩu, ta định để Đông Chính Vi quản. Chờ Bạch Thế Niên về, ta sẽ giao lại từng chuyện cho hắn trông coi, ngươi thấy thế nào?” Bạch Thế Niên chắc chắn là muốn từ chức ở nhà. Hoàng đế không muốn, Ôn Uyển cũng muốn Bạch Thế Niên từ chức. Nếu lại đi đảm nhiệm chức vị qua trọng nào đó, Ôn Uyển sẽ rất lo lắng. Bạch Thế Niên không có công chức trong người, vậy thì ở nhà quản lý thế lực của mình là tốt rồi.

Hạ Dao đối với chuyện này bắt đầu lo lắng: “ Quận chúa, vậy người nói, giao chuyện đảo nhỏ cho tướng quân, Hoàng thượng có suy nghĩ nhiều hay không?”

Ôn Uyển cười khẽ, suy nghĩ nhiều cũng không có biện pháp. Đảo này vốn chính là đường lui của cả nhà bọn họ, chẳng lẽ không thể để lão công nhà mình tham dự vào, đây cũng quá buồn cười đi : “ Suy nghĩ nhiều thì suy nghĩ nhiều. Bạch Thế Niên đã sớm biết chuyện này, phải tìm một cơ hội nào để Bạch Thế Niên lên đảo nhỏ xem một chút . Hành binh đánh giặc, hắn so với ta hiểu rõ hơn nhiều, tình hình vùng duyên hải hắn cũng biết tận tường hơn. Giao cho hắn, ta yên tâm hơn.”Trên đời này, không có ai làm nàng yên tâm hơn Bạch Thế Niên. Ôn Uyển quyết định không những giao mọi chuyện ở hải khẩu cho Bạch Thế, thế lực ở hải khẩu cũng muốn bàn giao cho Bạch Thế Niên. Trước kia thì lo lắng, Ôn Uyển trải qua chuyện của Thiên Long, lại thêm kiên định trong lòng. Đó chính là, xây dựng đảo nhỏ là chuyện vô cùng cấp bách. Nếu như chờ Hoàng đế trở lại, tình thế không đúng, vậy thì không những phải xây dựng đảo nhỏ, mà phải đưa ra quyết định xấu nhất. Phải chạy ra nước ngoài rồi.

Hạ Dao cười gật đầu một cái “Quận chúa, chờ tướng quân trở lại, người không cần mệt mỏi như vậy nữa.” Những năm này, Quận chúa vì chuyện làm ăn, vì tướng quân, vì hài tử, không biết có bao nhiêu cực khổ. Tướng quân trở lại, Quận chúa dễ dàng hơn nhiều.

Ôn Uyển cũng không khỏi cảm khái: “ Tám năm rồi, cuối cùng cũng trở về. Không biết bộ dáng có gì thay đổi không nữa?” tuy rằng Ôn Uyển có chút lo lắng đối với sự xa cách của vợ chồng nhiều năm, nhưng không thể không thừa nhận rằng, có Bạch Thế Niên bên cạnh, nàng sẽ không bị mệt như hiện tại. Dù sao có người cùng nàng chia sẻ gánh nặng, bất kể là tốt hay là xấu.

Hạ Dao chế nhạo nói: “Quận chúa yên tâm, sẽ không lộ vẻ trẻ tuổi như Quận chúa đâu. Tướng quân thấy Quận chúa, nhất định sẽ kinh diễm.”

Ôn Uyển không nhịn được khóe miệng nhếch lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.