Hạo Thân Vương cố gắng quan sát vẻ mặt Ôn Uyển, hắn muốn nhìn ra điều gì đó từ trên mặt nàng, nhưng đáng tiếc không nhìn ra được gì. Đứa nhỏ
trước mắt, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Hạo Thân Vương nhìn Ôn Uyển,
Thuần Vương có thể giao ngọc bài có quan hệ trọng đại như vậy cho tên
tiểu tử này, thì tất nhiên trên người tên tiểu tử này phải có điều bí ẩn gì đó. Hơn nữa, tên tiểu tử này căn bản là không sợ những hắn. Loại
không sợ này, là không sợ từ trong xương, chứ không phải phùng má giả
làm người mập (giả bộ không sợ). Cho tới bây giờ, người có thể
thản nhiên, không sợ khi bị ông nhìn chằm chằm như vậy, có thể nói là
đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng tên tiểu tử này lại làm được. Tiểu tử
này, tuyệt đối không phải đơn giản là một đứa con riêng như vậy.
Nghĩ như vậy, Hạo Thân Vương cũng bỏ qua ý định giết chết Ôn Uyển tại chỗ, có điều vẫn giả bộ làm mặt lạnh, nổi giận nói “Nể mặt Thuần Vương, hôm nay tạm thời bỏ qua cho ngươi. Nếu còn có lần tiếp theo, đừng trách Bổn Vương không chừa mặt mũi cho Thuần Vương.” Trong ánh mắt kia, tràn
đầy sát khí, đến những người đứng xem bên cạnh, đều bị dọa sợ đến cúi
đầu.
Nhưng Ôn Uyển, một chút phản ứng cũng không có. Lực sát thương bởi
ánh mắt của Hạo Thân Vương, đối với nàng mà nói, căn bản là không có tác dụng gì. Lực sát thương trong ánh mắt của Hạo Thân Vương có lớn hơn thế nữa thì chẳng lẽ có thể lớn hơn lực sát thương trong ánh mắt của ông
ngoại Hoàng Đế sao. Nàng ở bên cạnh Hoàng Đế mấy tháng này, đối với loại ánh mắt lạnh thấu xương này, đã sớm có năng lực miễn dịch.
Có điều hôm nay nàng đã chọc giận vị ông chú ngoại này rồi, làm ông
mất mặt trước nhiều người như vậy, để tránh ông tiếp tục tìm nàng gây
phiền toái, có lẽ nên thành thật một chút, đừng khiến ông phát hỏa thêm
nữa, hơn nữa biểu hiện quá mức dễ bị phát hiện. Mặc dù nàng đã bị phát
hiện một lần, nhưng vẫn phải bảo đảm ít xuất hiện thì tốt hơn, cho nên
cúi đầu xuống.
Hạo Thân Vương nhìn người mới vừa rồi còn là đối thủ so chiêu với
hắn, giận giữ nhìn hắn, một chút cũng không sợ hãi hay lo lắng, lúc này
rõ ràng sẽ không e ngại hắn, mà lại giả vờ ngoan ngoãn, sự nghi ngờ
trong lòng lại càng tăng lên. Hơn nữa, vẻ mặt như thế, hình như hắn đã
từng nhìn thấy vẻ mặt tương tự.
Sau khi Yến Kỳ Hiên được thả ra, liền chạy lại, lo âu kêu “Phất Khê, Phất Khê, ngươi có sao không? Chúng về nhà, nhanh về thôi.” Hắn lôi kéo Ôn Uyển, bước nhanh đi, lên ngựa, chạy vội trở về. Ôn Uyển nhìn bộ dáng của hắn, biết Yến Kỳ Hiên thật sự bị dọa hỏng rồi.
Ánh mắt mới vừa rồi của Hạo Thân Vương thật sự làm cho Yến Kỳ Hiên sợ hãi. Hắn nhìn vẻ mặt của Hạo Thân Vương, so với vẻ mặt của cha hắn lúc
muốn giết người, là cùng một loại. Hắn cho là Ôn Uyển thật sự không thể
trách khỏi kiếp nạn khó khăn này, trong lòng vô cùng hối hận. Bây giờ
nhìn thấy Ôn Uyển hữu kinh vô hiểm [bình an vô sự], cho nên lập tức đi về nhà, ở nhà vẫn là an toàn nhất.
Đoàn người nhanh chóng trốn khỏi hiện trường. Kỳ Thiệu còn muốn đuổi
theo, nhưng bị người bên cạnh hắn ngăn cản “Tiểu tử này có chút tà môn (không bình thường), trong tay của hắn thậm chí còn có ngọc bài của Hoàng gia. Hắn rất có
thể cũng là người trong Hoàng Tộc, nếu như ta đoán không lầm, tên Hắc
tiểu tử này, hẳn là con riêng của Thuần Vương gia. Trước tiên phải dò la tin tức đã, rồi hãy tính tiếp ” Đánh chết một tên tiểu tử đến từ Giang
Nam, cho dù hắn có là cháu trai trong tộc của Thuần Vương Phi, cũng
không có gì lớn, nhưng nếu như hắn là người trong Hoàng Tộc, vậy thì
phải tính cách khác.”
Kỳ Thiệu nghe xong những lời này, chỉ đành phải oán hận nhìn thân ảnh của hai người rời đi. Ngay cả ông chú còn phải thả cho bọn hắn đi, thì
bọn họ nhất định sẽ không lay chuyển được hắn [Hạo Thân Vương] rồi, chỉ đành phải oán hận đem trận chiến này ghi tạc vào lòng.
“Phất Khê, ngươi thật tốt.” Chờ khi bọn họ đi hơn nửa đường, cũng
không có người đuổi theo, sự lo lắng trong lòng Yến Kỳ Hiên, mới tính là thực sự bỏ xuống được.
Nghĩ tới Ôn Uyển thật sự đứng về phía mình, Yến Kỳ Hiên thật cao
hứng. Hôm nay hắn đúng là được nở mày nở mặt một phen. Lúc trước mỗi lần hắn có chuyện gì, tất cả bạn bè của hắn đều trốn thật xa, còn bây giờ,
Phất Khê lại kiên định đứng ở bên cạnh hắn, lại còn đánh nhau cùng hắn,
thật tốt.
“Được rồi tên đầu heo nhà ngươi, đau chết mất.” Trên người truyền tới từng trận đau rát, Ôn Uyển đau đến nỗi mặt mày đều vặn vẹo, trong lòng
khóc thét, ôi, thật là tai bay vạ gió a, sau này ra cửa, nhất định phải
mang nhiều thêm vài tên thị vệ. Lần này, đi ra ngoài mà lại mang qúa ít
thị vệ, nên mới có thể bị thiệt thời lớn như vậy.
Không đúng, sau này nhất định phải trừng phạt nặng nề cái tên gia hỏa không tận sức này [Đông Thanh]. Nếu lúc đầu nàng ta chịu bộc lộ công phu thật sự thì mình làm sao lại
bị đá một cước này, đau chết nàng rồi. Cũng không biết có bị nội thương
hay không, có để lại di chứng không. Với lại hôm nay thiếu chút nữa là
khó giữ được cái mạng nhỏ này a, kinh thành thật đúng là nơi nguy hiểm
trùng trùng điệp điệp a, cũng may nàng sớm có phòng bị, nếu không, hôm
nay sợ là phải đi gặp Diêm Vương gia rồi. Thật may, thật may.
Hạo Thân Vương ở trên đường trở về, ngay lúc này, thị vệ bên cạnh
cũng đáp lời nói “Vương gia, tiểu tử này có chút tà môn. Mới vừa rồi,
lúc chúng ta đi qua, ánh mắt hắn nhìn về phía chúng ta, tiểu nhân cảm
thấy rất kỳ quái. Người có khí thế như vậy, tiểu nhân chỉ thấy trên
người Gia cùng mấy vị Vương gia khác mà thôi. Vương gia, tiểu tử này,
tiểu nhân cảm thấy thân phận hắn không đơn giản, với lại thái độ của
Thuần Vương đối với hắn cũng rất kỳ lạ.”
Một cận vệ khác, chính là người đánh nhau với Đông Thanh cũng nói
“Vương gia, tiểu nhân cũng cảm thấy quái dị. Tùy tùng bên cạnh tên tiểu
tử kia, mặc dù so với tiểu nhân thì kém một chút, nhưng võ nghệ phi
phàm. Có thể để cao thủ như thế làm tùy tùng ở bên người, bản thân
chuyện này đã là chuyện rất kỳ quái rồi. Còn thần sắc lúc hắn đối mặt
với Vương gia, tiểu nhân nhìn ra được, tiểu tử này không phải là không
biết nên mới không sợ, mà trong lòng hắn khẳng định, Vương gia không thể làm gì hắn. Thân phận của tiểu tử này, tiểu nhân cảm thấy không đơn
giản.”
Không cần bọn họ nói, Hạo Thân Vương đã sớm cảm thấy kỳ lạ. Người có
khí thế như vậy, đương nhiên là thân ở địa vị cao, hơn nữa phải là người sống lâu ở địa vị cao mới có được. Có điều, hắn thật sự không hiểu, cho dù nó có là con riêng của Thuần Vương gia, cũng chỉ là một đứa con
riêng, nó dựa vào cái gì lại ngang tàng như vậy. Trong lòng có nỗi băn
khoăn, nói với người bên cạnh ” đi điều tra, xem tên tiểu tử này, rốt
cuộc có lai lịch gì?”
Một người trung niên béo béo mập mập, quan sát toàn bộ quá trình đánh nhau, nhìn những người phía dưới dần dần tản đi, rất có hứng thú nói
“Khó gặp được một đứa trẻ có linh tính như vậy. Đi, hỏi thăm một chút,
thiếu niên này là ai? Đứa trẻ kia, thoạt nhìn toàn thân đều là linh
tính. Gia ta đã thật lâu không gặp được một mầm non tốt như vậy. Lần này sẽ không để cho Gia thất vọng nữa.”
“Lão gia, vị tiểu thiếu gia này, là cháu của Thuần Vương Phi, tên là
Giang Thủ Vọng, tự là Phất Khê. Có điều cũng có lời đồn đãi, thật ra
tiểu tử kia chính là con riêng của Thuần Vương gia.” Người trung niên
kia nghe được, hắn là đệ tử vọng tộc ở Giang Nam, liền than thở gật gật
đầu, lầm bầm lầu bầu, khó trách được, quả nhiên là hài tử thế gia trăm
năm dạy dỗ.
Sau khi Diệp thái y chuẩn mạch cho Ôn Uyển xong “Ưm, công tử yên tâm, chỉ là một chút vết thương ngoài da thôi. Không có thương tổn đến lục
phủ ngũ tạng, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, thì sẽ tốt thôi.”
Nói xong, lại viết một toa thuốc.
Ôn Uyển nghe được mình chỉ bị thương ngoài da, đương nhiên là phải
dùng thuốc bôi ngoài da để làm tan máu bầm. Băng Dao nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng. Ôn Uyển đau đến mức chảy nước mắt. Đúng là tai bay vạ gió,
tai bay vạ gió a. Cái tên Yến Kỳ Thiệu kia, đồ hỗn trướng. Đồ cặn bã như vậy, còn muốn thành thân với mình. Cần phải phế hắn thành thái giám,
mới có thể giải được mối hận trong lòng nàng. Lúc ấy sao lại không biến
hắn thành thái gián vậy chứ.
“Thiếu gia, người kiên nhẫn một chút, rất nhanh là tốt rồi.” Băng Dao thoa thuốc dán cho Ôn Uyển, sau đó từ từ xoa bóp, trên người nàng một
mảnh xanh tím. Ôn Uyển sai người đem một cái khăn lông đến, đặt ở trong
miệng cắn, nàng trên dưới hai đời cũng chưa từng chịu khổ như vậy, hiện
tại bởi vì tên Yến Kỳ Hiên hại mình mà phải chịu khổ thế này. Xoa bóp
hơn nửa giờ, thiếu chút nữa đau đến hôn mê rồi. Thuốc rốt cục cũng bắt
đầu phát huy tác dụng, từ từ, bắt đầu mát lạnh, không đau nhức nóng rát
giống như lúc trước nữa, thuốc này đúng là không tệ.
“Thật vô dụng, không phải chỉ là bôi chút thuốc thôi sao, lại còn
khóc nhè. Giống như nữ nhân, nói ngươi giống nữ nhân, ngươi còn không
thừa nhận. Nhìn thử xem, bộ dạng này có khác gì đàn bà không.” Yến Kỳ
Hiên chờ Ôn Uyển thoa thuốc xong, thấy vành mắt Ôn Uyển hồng hồng, lập
tức giễu cợt.
Ôn Uyển giận dữ, nắm lấy gối đầu trên giường ném tới. Tên khốn kiếp
tinh trùng lên não này, nếu không phải tại hắn, nàng sẽ bị thương thành
bộ dạng này sao? Còn xém chút nữa bị Hạo Thân Vương giết chết. Nàng còn
chưa tính sổ với hắn, hắn còn mặt mũi tới đây cười nhạo nàng. Đông Thanh ở bên cạnh phối hợp mắng: “Ngươi tên khốn kiếp này, nếu không phải tại
ngươi, ta sẽ bị đánh sao? Ngươi là con rùa đen khốn kiếp không có lương
tâm.”
Ôn Uyển buồn bực nhìn thoáng qua Đông Thanh đang ở bên cạnh. Tên này, làm sao mà mắng chửi người càng ngày càng trôi chảy vậy chứ. Nàng thế
nhưng cũng tuôn ra những lời thô tục như vậy. Lại nghĩ đến trận đánh
nhau ẩu đả kia, nàng lại còn phun ra lời thô tục. Phiền phức rồi, nàng
bị hai tên gia hỏa này dạy hư mất, sau này phải chú ý thôi.
“Được rồi, đều là lỗi của ta, sau này khi đi ra ngoài, ta nhất định
sẽ mang thêm nhiều thị vệ. Có điều, ngươi khóc là ngươi sai a! Chúng ta
là nam tử hán đại trượng phu, dù cho chảy máu cũng không được rơi lệ.
Đừng khóc, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.” Kỳ Hiên cầm khăn lông
ướt, giúp Ôn Uyển lau khuôn mặt mèo kia.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng quan tâm của hắn, lửa giận trong lòng mới giảm
bớt một chút. Thấy hắn nguyện ý ở chỗ này cúi thấp đầu làm nhỏ, cho nên
nàng cũng không vứt sắc mặt cho hắn nhìn. Lại nói, chuyện này lúc đầu
cũng là do nàng trêu chọc tai họa mà ra, không thể toàn bộ đều trách tên gia hỏa này.
“Đánh nhau? Người còn bị thương? Còn xém chút bị Hạo Thân Vương đánh
chết?” Thuần Vương đang ở bên ngoài, nhận được tin tức, lập tức chạy về
Vương Phủ. Lúc này Yến Kỳ Hiên đã trở về phòng mình, thoa thuốc xong,
liền thấy Thuần Vương quay về. Hắn lập tức thành thành thật thật khai
báo những chuyện vừa mới xảy ra.
“Cho dù ngươi có muốn đi rạp hát, thì cũng nên mang một vài thị vệ
với tùy tùng. Thế nhưng ngươi chỉ dẫn theo hai thị vệ tùy thân, còn để
cho Ôn…Phất Khê bị thương. Ngươi chăm sóc đệ đệ như vậy sao? Ta đã dặn
dò ngươi như thế nào? Ngươi nghe vào tai này ra tai kia sao?” Thuần
Vương giận đến nổi gân xanh.
“Con cũng không ngờ Kỳ Thiệu lại hèn hạ như vậy, hắn thấy Phất Khê
gầy yếu, liền nhắm vào Phất Khê. Nếu hắn nhắm vào con, tuyệt đối sẽ
không có tình trạng này.” Yến Kỳ Hiên rất khuất nhục, cũng rất ảo não.
Cái tên vương bát đản này, hại mình hiện tại lại bị Phụ Vương mắng.
“Ngươi đúng là tên hữu dũng vô mưu, xem xem, lần này lại dính líu đến Phất Khê. Nếu Phất Khê có tam trường lưỡng đoản [việc không may] gì xảy ra, ta sẽ không tha cho ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, đến Từ Đường
quỳ, không có chỉ thị của ta, không cho phép rời khỏi đó.” Thuần Vương
giận đến nỗi xoay người đi đến sân của Ôn Uyển.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Thuần Vương nhìn Ôn Uyển, sắc mặt trắng
bệch, đau đến hàm răng vang khanh khách, tâm thật không đành lòng a. Ôn
Uyển khó khăn gật đầu, tỏ vẻ không có gì đáng ngại.
“Thái y nói xương cốt không có bị thương, chỉ là một chút vết thương
ngoài da thôi, cháu yên tâm đi, cố gắng dưỡng thương mấy ngày là tốt
rồi.” Thuần Vương an ủi nói. Ôn Uyển gật đầu, người ỉu xìu, không có
chút tinh thần. Thuần Vương nhìn thần sắc này của Ôn Uyển, trong lòng
cười trộm. Cho ngươi đánh nhau, bây giờ cũng đáng đời.