Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 81: Q.5 - Chương 81: Đau khổ




Đoàn người đang tranh luận kịch liệt thì thị vệ thân cận A Mông của Bạch Thế Niên, đi tới bẩm báo “Bẩm Tướng quân, Thích tiểu thư tới.”

Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương, đã nhìn thấy thân hình thướt tha mềm mại, tú nhã tuyệt tục (*) của Thích Lệ Nương, càng trưởng thành càng có mị lực.

(*)tú nhã tuyệt tục: nho nhã xinh đẹp mà không dung tục

Trương Nghĩa không nhìn nhiều, còn Bảo Bảo Cương thì mắt không hề chớp. Trương Nghĩa đẩy Bảo Bảo Cương một cái, hai người rất có lễ phép chào hỏi Thích Lệ Nương “Thích tiểu thư.”

Sắc mặt Thích Lệ Nương hiền hòa, rất dịu dàng nói “Làm phiền hai vị Tướng quân rồi, ta có mấy câu muốn nói với Bạch tướng quân, không biết có tiện hay không.”

Hai người vội nói: “Tiện, tiện chứ.” Rồi lôi quân sư chưa định đi rời khỏi đó.

Thích Lệ Nương mang vẻ mặt quật cường, nàng không tìm ra căn nguyên nguồn cội thì sẽ không bỏ qua “Bạch tướng quân, huynh nói với cha ta, huynh không thể cưới ta. Ta muốn biết tại sao? Là vì danh tiếng huynh khắc vợ sao? Bạch tướng quân, ta nói cho huynh biết, ta không sợ, và ta cũng không tin vào những thứ kia.”

Bạch Thế Niên rất thành khẩn nói “Thích tiểu thư, ta đã sớm nói với tiểu thư là ta đã lấy vợ. Hơn nữa, ta cũng đã hứa với nàng ấy, đời này sẽ không lấy vợ nữa. Mặc dù nàng ấy đã chết, nhưng ta đã hứa với nàng ấy, ngoại trừ nàng ấy, ta sẽ không lấy bất cứ nữ tử nào khác. Tình nghĩa của Thích Lệ Nương, Bạch mỗ rất cảm tạ, nhưng Bạch mỗ không thể tiếp nhận.”

Thích Lệ Nương cực kỳ tức giận với nữ tử trong lời đồn kia “Ta không tin lại có nữ nhân như vậy. Tướng quân, nếu như nàng thực sự thương yêu quý trọng huynh, thì nàng sẽ hi vọng huynh được hạnh phúc, mà không phải để cho huynh cô đơn một mình, nhẫn tâm để cho tướng quân bơ vơ cả đời. Nếu như nàng đã không thực sự thương yêu quý trọng huynh, thì tướng quân cần gì phải vì một nữ tử như vậy mà hết lòng tuân thủ lời thề ( không thể không nói, đây là bộ mặt thật của Thích Lệ Nương).”

Bạch Thế Niên nghe được lời nói đó, lập tức lạnh mặt nói: “Thích cô nương, thê tử của ta là nữ nhân đẹp nhất tốt nhất trên đời này, ta không cho phép cô nương ở đây chửi bới nàng. Niệm tình lần đầu tiên, ta coi như thôi, nhưng nếu lại có lần tiếp theo, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.”

Thích Lệ Nương rưng rưng nước mắt, thút thít giống như oán trách, rất đáng thương: “Tướng quân, vì sao huynh phải ý chí sắt đá như thế? Tướng quân, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy tướng quân, thì ta đã thích tướng quân rồi. Vì sao tướng quân phải đối xử với Lệ Nương như vậy? Tướng quân, trái tim huynh thật tàn nhẫn.”

Bạch Thế Niên cố nín nhịn, mới làm cho mình bình tĩnh không nổi giận: “Ta nhận sự yêu mến của Thích cô nương, nhưng Bạch mỗ quả thật không thể tiếp nhận tình nghĩa của cô nương, xin hãy thứ lỗi.”

Thích Lệ Nương rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa: “Bạch tướng quân, ta biết ta có chút quá đáng. Nhưng mà ta thực sự không tin sẽ có loại nữ tử như vậy. Ta đã cho người đến kinh thành điều tra, huynh không có lấy vợ, mà vị nữ tử kia hiện tại đã bị giáng xuống làm thiếp thất, còn người thành thân với huynh chỉ là một nha hoàn. Nha hoàn này cũng không được chôn cất vào phần mộ tổ tiên nhà các người, chỉ được các người tùy tiện tiện mai táng ở bên ngoài. Nếu như Bạch tướng quân thật thực sự tình thâm ý trọng với nàng, thì tại sao lại đối xử với nàng như thế? Còn nếu không phải, tại sao Bạch tướng quân lại phải đối xử với ta thế này?”

Trong mắt Bạch Thế Niên hiện lên sự tàn khốc, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất “Ta không lừa cô nương, ta cũng không lừa gạt bất luận kẻ nào. Thê tử của ta, không phải là vị nha hoàn kia. Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, ta và nàng có lời thề đến bạc đầu. Cho nên, lời ta đã hứa thì ta phải làm được. Nếu không, ta không có mặt mũi để gặp nàng ấy.”

Thích Lệ Nương hiểu rõ trong lòng, nàng đã suy đoán trong đó có nguyên nhân bên trong: “Nàng cứu huynh thế nào?”

Bạch Thế Niên lạnh lùng nói: “Đây là chuyện riêng của Bạch mỗ, không cần phải khai báo với cô nương.”

Thích Lệ Nương yếu ớt hỏi “Tướng mạo nàng rất đẹp sao? Mà có thể khiến người nhớ mãi không quên như vậy.”

Bạch Thế Niên lắc đầu “Bàn về tư sắc, nàng so với Thích tiểu thư kém khá xa. Nhưng mà, ở trong lòng ta nàng là đẹp nhất .” Hình ảnh hiện ra trong đầu, không phải là nụ cười tươi tắn của Thanh nhi, mà là dung nhan cao ngạo lạnh lùng của Ôn Uyển. Hơn bốn năm rồi, cũng không biết bộ dạng nàng trưởng thành ra sao. Có phải đã trưởng thành thực sự như phượng hoàng bay lượn trên trời hay không?

Thích Lệ Nương thấy Bạch Thế Niên lại chìm vào hồi ức, sắc mặt nhu hòa. Lúc này Thích Lệ Nương mới biết, Bạch Thế Niên quả thực thương yêu trân trọng nữ nhân kia, mà không phải đóng kịch cho nàng xem. Không, nàng tuyệt đối không chấp nhận, trong mắt Thích Lệ Nương lại lóe lên tia sáng nóng bỏng: “Tướng quân, người đã mất rồi thì không thể đeo đuổi nữa. Tại sao huynh lại muốn sống trong hồi ức như thế? Ta tin rằng nếu như nàng ấy còn sống, nếu nàng ấy thật lòng vì huynh, chắc chắn sẽ không đành lòng nhìn thấy huynh bi thương.” .

“Ta cũng hi vọng như vậy. Chỉ là không biết được lúc nào mới có thể gặp lại!” Trong mắt Bạch Thế Niên hiện lên sự đau đớn. Rõ ràng hắn suy đoán nàng có thể còn sống, nhưng bản thân hắn lại không muốn thừa nhận, tiến thoái lưỡng nan, chịu đủ dằn vặt, đây là điều để người ta đau khổ nhất. Có thể nói là hắn hận, nhưng mà hắn lại hận không nổi.

Nữ nhân kia. . . . . . Bạch Thế Niên chỉ cần vừa nghĩ về nàng ấy, thì sự cay đắng lại dâng tràn.

“Bạch tướng quân, ba năm nay, thiếp tin rằng chàng đã sớm hiểu rõ lòng thiếp. Lệ Nương muốn gả làm vợ huynh. Thiếp cũng sẽ hết sức kính trọng người vợ đã chết kia của chàng. Ta tin là, nếu như người thê tử đã chết kia của chàng ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ rất vui khi thấy tướng quân sống hạnh phúc, mà không phải nhìn thấy tướng quân ngày ngày đều chán nản đau lòng.” Ánh mắt Thích Lệ Nương lấp lánh hữu thần nhìn Bạch Thế Niên. Nam tử này, là người mình nhìn trúng, bản thân mình còn chưa từng thấy nam nhân nào dũng mãnh phi thường và cương nghị có thể không chú ý đến mỹ mạo của mình như vậy. Nàng cũng không tin bằng nhân phẩm, bề ngoài, tài học của mình mà không chinh phục được nam nhân này.

“Thích tiểu thư, Bạch mỗ rất cảm tạ sự yêu mến của tiểu thư, nhưng Bạch mỗ không thể tiếp nhận. Đời này ta đã quyết định sẽ không lấy vợ nữa. Sau này vì con nối dõi mà có lẽ ta sẽ nạp thiếp, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy vợ.” Bạch Thế Niên nói lần này, là cự tuyệt không thể thương lượng, hắn hoàn toàn không để ý đến phong thái điềm đạm đáng yêu của giai nhân, Thích Lệ Nương nhìn sự kiên trì nơi đáy mắt Bạch Thế Niên, thì nước mắt rơi như mưa.

Thích Lệ Nương nước mắt tuôn rơi quay về.

Bảo Bảo Cương tức giận chỉ trích quân sư Diệp Tuần “Quân sư, bản thân ngươi là lưu manh, ngươi cũng hy vọng tướng quân cũng là lưu manh sao?”

“Bảo Cương, huynh nói hưu nói vượn cái gì vậy. Quân sư, chuyện này vẫn phải xin người giúp đỡ rồi, Thế Niên nghe lời Quân sư nói nhất, ngươi nói với hắn đi, nếu đại tẩu trước kia đã không còn, thì chuyện tái giá cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi.” Trương Nghĩa khá bình tĩnh.

“Tướng quân làm đúng, ta cũng sẽ không khuyên giải người đâu.” Diệp Tuần nhẹ nhàng nói một câu khiến cho hai người đều vô cùng thất vọng, và cũng rất khó hiểu.

Trương Nghĩa rất là khó hiểu: “Tại sao? Ta muốn biết lý do của quân sư người.”

“Nữ nhân kia làm thị thiếp của Thế Niên thì ta không phản đối. Nhưng còn làm thê tử à, thì kém không phải một chút thôi đâu. Dĩ nhiên, nếu như Thế Niên muốn thành thân với nàng, ta cũng sẽ không phản đối, nhưng ta tuyệt đối không tán thành.” Lời nói của Diệp Tuần khiến cho Bảo Bảo Cương trợn tròn mắt.

Trương Nghĩa cố gắng khuyên giải “Thích tiểu thư ở đâu mà kém cỏi như ý của ngươi chứ? Nếu như ngươi nói nàng quá phóng khoáng, thì ngươi nên biết nơi này là biên quan, không thể so với những tiểu thư khuê các ở kinh thành kia được.”

“Nữ nhân này rất giả dối. Hơn nữa, hành động như thế của nữ nhân này là gì? Các ngươi cũng không thử nghĩ xem, nàng biết rất rõ nỗi lòng của Trần A Bố hướng về nàng, trước khi tướng quân chưa đến, hai người cũng đã thân thiết. Tại sao tướng quân vừa đến, nàng lập tức đã dời tình biệt luyến rồi. Từ lúc đó, Trần A Bố và tướng quân như nước với lửa. Các ngươi không cảm thấy, vũng nước này bị nàng quấy rối như thế thì càng hỗn loạn đến vẩn đục hay sao?” Diệp Tuần bình tĩnh nói.

Hai người kia cũng nghiêm nghị.

Trần A Bố là Hữu phó tướng, Bạch Thế Niên là Tả phó tướng. Bạch Thế Niên vừa tới biên quan đã âm thầm chịu không ít thiệt thòi, nhưng bốn năm qua rồi, thế lực của tướng quân hoàn toàn áp chế Trần A Bố. Mà Đại nguyên soái biên quan tuổi đã lớn, cộng thêm trên người bị thương. Tương lai chức vụ Nguyên soái khẳng định vẫn phải chọn một trong hai người kia .

“Quận chúa, người đi ra bằng lòng làm hòa một tiếng đi, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp.” Hạ Ảnh có chút lo lắng.

“Không như vậy thì còn có thể thế nào, hắn có thể giương cao thanh thế, đương nhiên là có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa, nhất định đã được sự đồng ý của cậu Hoàng Đế. Hiện tại cũng không truyền ra, thì cậu Hoàng Đế đã cho phép chuyện này rồi. Nếu ta phản đối, vậy không phải ta đã quét đi mặt mũi của cậu Hoàng Đế sao? Nếu ta đồng ý làm hòa, ngươi cũng đừng quên, bây giờ ta còn đang trong lúc chịu tang. Hắn có thể khuếch trương thanh thế, nhưng ta lại cẩn thận từng li từng tí. Tùy hắn thôi, có cậu Hoàng Đế ở đây, sau này cũng không lo gả không được cho một người chồng tốt. Nói thế nào thì vẫn còn chịu tang hai năm nữa, để cho một mình hắn từ từ dằn vặt đi.” Có kỳ tang này, nàng cũng không sợ cậu Hoàng Đế chỉ hôn lung tung. Ôn Uyển cầm lấy một quả lê, cắn một phát, ừm, thật nhiều nước, thật ngọt.

Hạ Dao nhận được tin tức: “Quận chúa, Quách Thông đã chết, Hoàng Thượng đã bắt đầu xử lý, Hộ bộ Thượng thư xuống ngựa rồi.”

Những tin tức này Ôn Uyển đã sớm biết. Hơn nữa Hoàng Đế tiết lộ tin tức cho nàng là có ý định bổ nhiệm Tả Thị Lang – Dư Kính làm Binh Bộ Thượng Thư.

Ý của Hoàng Đế rất rõ ràng, Dư gia, đã lợi dụng Ôn Uyển làm tấm ván nhảy. Hơn nữa, lời Hoàng Đế nói cũng đã rất rõ ràng, các loại dấu vết chứng tỏ Dư Kính biết độc thủ phía sau màn có Quách Thông, nhưng lão không dám ra mặt, bởi vì bối cảnh của Quách Thông quá mạnh mẽ, phía sau là ba vị hoàng tử, trong đó còn có một vị là Thái Tử. Cho nên Dư Kính đẩy nàng ra ngoài chịu tội thay.

Hoàng Đế cố ý nói cho Ôn Uyển biết, hắn muốn thăng chức bổ nhiệm Dư Kính làm Binh Bộ Thượng Thư, chính là để xem phản ứng của Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển lại không có chút phản ứng nào.

Ôn Uyển nhớ đến lời Hoàng Đế nói, lại tiếp tục cắn một ngụm lê, mùi vị đắng muốn chết đã không ngon như vừa rồi nữa.

Hôm nay đã là tháng mười một, Ôn Uyển một mình ở trong Viện Hải Đường, nàng nhìn Hải Đường khô héo, trong lòng Ôn Uyển cũng đau thương. Có là người thân ở địa vị cao, thì nhất định chỉ có vướng mắc về quyền lợi, không có tình cảm thuần khiết. Người cô độc… nàng cũng phải làm một người cô độc sao?

Ôn Uyển có chút mờ mịt, cuối cùng nàng cũng phải chọc thủng từng cái cửa sổ này. Nếu giả ngốc, tình bạn này cẫn có thể tiếp tục, nhưng có tiếp tục nữa thì trong lòng cũng có cái gai. Nhưng nếu không giả ngốc . . . . .

Ôn Uyển cười nhạo mình một phen. Giả ngốc à, còn định để bị lợi dụng một lần nữa sao? Nàng đã là đứa ngốc rồi, giả vờ thì vẫn là đứa ngốc: “Phát thiệp mời, mời phu nhân Cố gia đến quý phủ một chuyến.”

Y Y đến phủ đệ, xa xa nhìn thấy Ôn Uyển mặc một bộ váy dài chấm đất màu hoa ngọc lan có hoa văn chìm màu bạc uốn lượn, thật giống như muốn thoát xác thành tiên. Không biết tại sao, trong lòng Y Y đột nhiên hoang mang rối loạn, nhưng vẫn kiềm chế bối rối dưới đáy lòng, đi qua nói: “Ôn Uyển, sao lại ở chỗ này, không phải ngươi nói thân thể không tốt à, ngộ nhỡ hóng gió rồi bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao đây?”

Nét mặt Ôn Uyển không chút thay đổi nói: “Hôm nay không có gió.” Ôn Uyển vừa thấy bộ dáng e sợ chột dạ của Y Y, thì nàng cũng biết, nàng ấy đã sớm biết việc này.

Y Y không biết vì sao Ôn Uyển lại nói ra lời như thế, nên nàng sửng sốt một chút. Ôn Uyển cũng không nói chuyện, không gian bỗng chốc chìm vào trong sự yên lặng.

Qua thật lâu, Ôn Uyển nhìn Y Y nói: “Lá thư ngày đó ngươi đưa cho ta, ngươi có biết là cái gì không?” Sắc mặt Ôn Uyển rất lạnh nhạt, cứ như nàng đang nói về một chuyện râu ria.

Sắc mặt Y Y hơi thay đổi: “Ta không biết cụ thể lắm, nhưng mà cha ta nói, nó liên quan đến tiền đồ Dư gia. Vạn nhất không may, thì họa lập tức giáng xuống gia đình.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Thật sự không biết sao?” Xoay đầu lại, vẻ mặt rất nhạt, rất nhạt, nhạt đến mức không nhìn ra thần sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.