Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 238: Q.4 - Chương 238: Để lộ bí mật (hạ)




Ôn Uyển tới gặp hoàng đế, đã thấy hoàng đế nhìn nàng chằm chằm từ đầu đến chân. Ôn Uyển tỏ vẻ mặt kỳ quái nhìn hoàng đế ở trên cao đang tìm cách giày vò nàng. Nàng bị ông nhìn đến nội tâm hoang mang rối loạn, toàn thân đều lạnh buốt, sẽ không phải mình lại sắp chết rồi chứ, thật sự không nhịn được sợ hãi được trong lòng, hỏi “Ông ngoại Hoàng đế, người làm sao vậy? Có phải con có gì không ổn hay không? Sẽ không phải trúng độc, hay là bị quái bệnh gì a? Nếu thật sự là vậy, người ngàn vạn lần không được gạt con. Nhất định phải nói để con còn chuẩn bị.”

Ôn Uyển bị chuyện lần trước làm sợ tới mức bị ám ảnh rồi.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, nghĩ đến lời Thiên lão đầu nói vừa rồi. Suy xét ra Ôn Uyển ngoại trừ thông minh giống ngoại tổ mẫu của nó, những thứ khác đơn giản chỉ là tính tình rất mẫn cảm, tâm phòng bị hơi nặng một tí. Hẳn không phải là loại người như vậy, lại nói, tình huống lúc ấy cũng sẽ không có người thay nó cải mệnh.

Về phần nói quý không thể nói, hoàng hậu là quý không thể nói, nhưng mệnh cách quý không thể nói không nhất định phải là hoàng hậu. Ôn Uyển nếu không phải là hoàng hậu thì trong tương lai địa vị cũng sẽ không thấp hơn so với hoàng hậu.

Hôm nay thiên hạ mặc dù còn có phân tranh, nhưng tính ra cũng coi như là yên bình, lão Bát là người tài giỏi, cũng không có khả năng sẽ bị người khác lộng quyền, tính tình Ôn Uyển lại sợ phiền toái. Ừm, chắc có lẽ sẽ không xuất hiện chuyện thay đổi triều đại.

Hoàng đế cân nhắc cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định, trước xem một chút rồi tính. Hoàng đế sờ đầu Ôn Uyển, lại nhìn kỹ nàng. Ánh mắt ấy rất phức tạp. Hoàng đế như thế nào cũng không nghĩ ra, Ôn Uyển lại được sửa mệnh. Nếu như Ôn Uyển không cải mệnh, vậy thì vốn nên là vận mệnh gì. Lão Ngũ làm hoàng đế, với cái tính tình kia mà làm hoàng đế, giang sơn sẽ có bộ dạng gì?

Ôn Uyển trong nội tâm bồn chồn “Ông ngoại Hoàng đế, người làm sao vậy, kỳ kỳ quái quái. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải con sắp chết rồi hay không? Nếu con thực phải chết, người nhất định phải nói cho con biết, để trước khi con chết còn an bài tốt mọi chuyện.”

Hoàng đế nghe lời Ôn Uyển, tức giận nói “Tiểu hài tử, không được cứ luôn miệng nói sẽ chết hay không? Ông ngoại muốn sống lâu trăm tuổi, Ôn Uyển cũng sẽ sống lâu trăm tuổi. Về sau, không được nói tới những điềm xấu này nữa.”

Ôn Uyển bĩu môi. Giả vờ mất hứng nói “Ông ngoại hoàng đế mấy hôm nay thật là lạ, làm hại con lo lắng suốt. Có việc thì phải nói ra, để buồn bực trong lòng đối với thân thể không tốt đâu ạ.”

Hoàng đế cười đến rất quỷ dị. Ôn Uyển rùng mình một cái: “Nói cho ông ngoại nghe, mấy ngày đó con đã đào thoát thế nào? Đừng có nói với ông là bị gả cho cái gì xấu xí khó nhìn? Rõ ràng lúc trở về đã có thể mở miệng nói chuyện, vì sao một thời gian dài như vậy rồi còn muốn giả vờ không nói gì?”

Ôn Uyển há miệng đến mức có thể nhét được một quả đào lớn. Nhanh như vậy liền tra được rồi sao. Thật sự là vượt quá dự liệu của nàng a. Ôn Uyển cà lăm cả buổi “Hoàng đế, ông ngoại hoàng đế. Người, người biết?” Thần Cơ Doanh {ám vệ} này, cũng quá cường hãn đi, lại biết rõ nàng có thể mở miệng nói chuyện.

Hoàng đế lại thả thêm một quả bom: “Ông ngoại còn biết, con cùng Bạch Thế Niên bái đường thành thân rồi. Mấy ngày đó là vì trốn hắn đúng không? Không trở lại sớm, là có nguyên nhân khác phải không?” Hoàng đế là người nào, tuy Ôn Uyển không để lộ ra mặt, nhưng Ôn Uyển dụng tâm ẩn núp vài ngày, là vì cái gì, trong lòng của ông cũng đoán ra được.

Đầu Ôn Uyển nổ oanh một tiếng. Nổ tung rồi, người cũng ngốc rồi. Cái này mà cũng biết nữa sao? Thần Cơ Doanh này sẽ không gọi là cường hãn nữa, cứ gọi là biến thái đi.

Hoàng đế còn cười cười: “Thê tử mà Bạch Thế Niên nói, chính là con đi?”

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi, lập tức phản bác nói “Không phải ạ.” Quỷ mới làm vợ của hắn đi? Kiên quyết không thừa nhận.

Hoàng đế lại vuốt đầu Ôn Uyển. Hoàng đế nghĩ đến Bạch Thế Niên cái mệnh cách sao chổi kia, may mà Ôn Uyển nhà ông là người phúc trạch thâm hậu, mới không bị tên sát thần Bạch Thế Niên này khắc: “Kể ra, cũng thực là hiếm thấy. Nhưng ông ngoại không hiểu, lúc trước con gặp hắn như thế nào? Vì sao lại làm hắn nhớ mãi bảy năm nay?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển lộ vẻ sầu khổ, lời này biết nói thế nào. Cuối cùng thấy ánh mắt hoàng đế sáng long lanh, nàng quẫn 囧. Hơn nửa ngày mới cà lăm nói nói: “Mùng một tháng tám tám năm trước, là năm con mới trở về. Con đi Ngọc Tuyền tự dâng hương cho nương, ở bên dòng suối sau chùa đã gặp hắn, đem hắn đẩy vào nước. Thiếu chút nữa khiến hắn tắt thở. Sau đó trên đường đi nhìn thấy liền nhận ra hắn. Con không muốn gặp hắn nên để cho thế thân giả trang gặp hắn. Hắn đã coi con là thế thân?”

Hoàng đế gặp chuyện vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, thế nhưng cũng cười hỏi: “Cho nên, đến bây giờ Bạch Thế Niên vẫn nghĩ con là thế thân của Ôn Uyển quận chúa?”

Ôn Uyển nhận mệnh gật đầu.

Hoàng đế không tin: “Hắn là người ngốc à? Ngay cả thế thân cùng chân thân đều phân biệt không được. Con đường đường là quận chúa tôn quý. Khí độ, lời nói, tu dưỡng, hắn cũng không phân biệt được sao?”

Ôn Uyển tuy không muốn gả cho Bạch Thế Niên, nhưng cũng không muốn để hoàng đế trách tội hắn, việc này chủ yếu là do nàng, không trách được Bạch Thế Niên. Vì vậy, dùng mặt khổ qua nói với hoàng đế chính mình lừa gạt Bạch Thế Niên, nàng là thế thân. Về sau sợ hắn nghi hoặc, còn cố ý cho hắn thấy mặt khác: “Cho nên, người này hẳn là không biết, người cùng hắn bái đường thành thân là con? Chỉ cho là người ấy đã mất.”

Hoàng đế vẫn chưa tin: “Thật không biết, hay là giả vờ không biết? Nếu không, vì sao lại nói cái gì mà cả đời không tái giá nữa. Còn không phải là giả vờ giấu giếm?”

Ôn Uyển đổ mồ hôi, ông ngoại hoàng đế cũng quá cường hãn rồi. Nàng không có mị lực lớn như vậy đâu: “Hẳn không phải thế, con đã đem mình biến thành bộ dáng thế thân rồi mà. Về phần nói không cưới nữa, chắc là hắn không phải trọng tình với người thê tử chết đi kia, mà vì biết rõ chính mình lấy một người khắc chết một người, nản lòng thoái chí, dứt khoát không cưới nữa, còn tranh thủ được một cái mỹ danh tình thâm ý trọng với thê tử kết tóc.”

Hoàng đế trầm tư một lát, ừm, cái giải thích này mới hợp lý. Nếu như Bạch Thế Niên biết rõ, cũng sẽ không cố ý trình bày những lời kia trên sổ con. Lại thêm hành động của Ôn Uyển, cái này nha đầu chết tiệt ranh mãnh ngay cả mình cũng thường xuyên lừa gạt, đi lừa gạt một Bạch Thế Niên cũng không phải vấn đề gì lớn. Hoàng đế còn nhận được tin tức, về thái độ của Bạch Thế Niên đối với chuyện chọn rể của Thích Tuyền, không khỏi càng vui vẻ.

Hoàng đế cười xong, nói: “Năm đó ở Ngọc Tuyền tự, sợ là không chỉ suýt tắt thở như vậy đi?” Bạch Thế Niên đường đường là một võ trạng nguyên, làm sao có thể bởi bị một tiểu cô nuơng không có đến ba lượng thịt đẩy ngã, còn xém chút tắt thở. Còn vì chuyện này nhớ mãi bảy năm, đây không giống loại chuyện Bạch Thế Niên làm.

Ôn Uyển cắn môi trên lại cắn môi dưới không nói lời nào.

Hoàng đế cười ha hả nói: “Con không nói, ông đem Hạ Ảnh gọi tới, nàng cũng sẽ nói cho ông ngoại biệt. Con vẫn nên trung thực cung khai đi.”

Ôn Uyển có thể trăm phần trăm khẳng định Hạ Ảnh nhất định sẽ bán đứng nàng ngay. Lập tức nhăn nhó cả buổi, mới đỏ mặt nói: “Con cho là hắn ngạt thở, cho nên, đã giúp hắn tiếp hơi. Cho nên. Cho nên, cái này, cái này. . .”

Hoàng đế nghi hoặc mà hỏi thăm: “Tiếp hơi? Tiếp hơi như thế nào?”

Sau khi hoàng đế hiểu được Ôn Uyển tiếp hơi là miệng đối miệng, liền không chút nghĩ ngợi đập một phát vào gáy Ôn Uyển. Dùng bảy phần sức, đánh Ôn Uyển thật sự rất đau, đây là lần đầu tiên hoàng đế đánh nàng. Lập tức mắt nước mắt lưng tròng, trông rất đáng thương.

Hoàng đế mới không có tâm tư thương xót nàng. Lần này hoàng đế rất phẫn nộ, đứa cháu gái của ông thông minh như vậy, nhìn thấy Bạch Thế Niên liền biến thành kẻ đần rồi. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nổi giận mắng: “Tại sao con lại ngu xuẩn thế hả? Hắn lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ bằng con lại có thể làm cho hắn tắt thở hay sao? Con coi hắn làm bằng nước hả? Ngày bình thường thì thông minh, sao lại dễ dàng mắc lừa như vậy.” Hoàng đế không cần Ôn Uyển giải thích, liền biết rõ lúc ấy nhất định là Bạch Thế Niên trêu đùa Ôn Uyển.

Ôn Uyển lập tức ôm hoàng đế khóc, khóc đến vô cùng thương tâm (giả vờ thôi) “Ông ngoại hoàng đế, lúc ấy con rất hoảng sợ, con cho rằng mình đã giết người? Con sợ, trong lúc ấy căn bản là không có tâm tư suy nghĩ nhiều. Ông ngoại hoàng đế, con lúc ấy thực là bị sợ đến choáng váng. Con cũng không ngờ tên khốn kia lại xảo trá như vậy. Lại đi giả chết.” Khóc khóc, thực vô cùng thương tâm. Lời của hoàng đế, càng làm nàng thấy mình thật ngu xuẩn. Nàng mà được di truyền một phần thông minh của ông ngoại hoàng đế, cũng sẽ không bị tên hỗn đản chết tiệt kia chiếm tiện nghi. Cũng sẽ không bị gả thay, còn bị bắt đi động phòng. Nàng xui xẻo, nàng đau khổ, đều do cái đồ lừa gạt, sao chổi đáng ghét kia (kỳ thật nếu là Ôn Uyển hiện tại, tuyệt đối sẽ không làm thế. Đơn giản là bởi tâm tình bất đồng. Hồi ấy nàng giết một con kiến cũng không nỡ, nghĩ đến mình giết người, có thể tỉnh táo mới kỳ quái. Bị lừa cũng rất bình thường).

Hoàng đế nhìn ra được Ôn Uyển vô cùng kháng cự, vừa cười vừa nói “Dù sao hắn cũng nghĩ con đã chết. Ông ngoại tứ hôn cho con, con kết hôn rồi. Hắn biết cũng vô dụng.”

Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi kêu lên: “Không được, con mới không cần hiện tại liền tứ hôn, con không muốn nhỏ như vậy đã bị định hôn sự.” Thấy hoàng đế tức giận trừng mắt nhìn nàng, thì nhanh chóng giải thích: “Con còn nhỏ mà. Ai biết giờ đính hôn về sau sẽ là dạng gì. Nhỡ là dài ngắn sai lệch, thành dưa vẹo táo nứt, hay là đến trước khi kết hôn lại mất. Con phải tìm ai khóc đây. Kiên quyết không cần. Đến lúc đó lại chọn sau đi.”

Hoàng đế suy nghĩ, nếu thật sự là mệnh định nhân duyên, Ôn Uyển muốn chạy cũng trốn không thoát. Hoàng đế nghĩ đến Bạch Thế Niên không mất năm bảy năm cũng không về ngay được. Đến lúc đó rồi nói sau!

Hoàng đế trầm tư một chút nói: “Ôn Uyển, nói cho ông ngoại nghe, có phải sư phụ sửa mệnh cho con hay không?”

Ôn Uyển a một tiếng, kỳ quái mà hỏi: “Sửa mệnh, sửa mệnh gì ạ?” Cái này, nàng thật không biết. Mệnh còn có thể thay đổi được sao?

Lúc Hoàng đế nói ra lời này, nghiêm túc nhìn biến hóa trên mặt Ôn Uyển. Thấy bộ dạng Ôn Uyển cực kỳ kinh ngạc. Vuốt vuốt đầu Ôn Uyển, xem ra, ngay cả cái nha đầu này, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra rồi.

Hoàng đế nghĩ nửa ngày, ngoại trừ sư phụ trong lời Ôn Uyển nói, sẽ không có người nào sửa mệnh cho Ôn Uyển nữa. Chỉ là cao nhân như vậy, khả ngộ nhưng không thể cầu.

Ôn Uyển đối với việc này rất buồn bực “Ông ngoại hoàng đế, người không nói chuyện này ra được không? Người không nói ra, cũng không có người nào biết? Dù sao Bạch Thế Niên cho rằng con đã chết, hắn cũng phải mất mười năm tám năm mới có thể trở về, đến lúc đó chắc chắn con đã lập gia đình rồi.”

Hoàng đế nghe xong vui vẻ: “Con còn không biết, Thích Tuyền muốn chọn Bạch Thế Niên làm con rể, lại bị hắn cự tuyệt rồi. Nói hắn đã hứa với thê tử kia, cả đời không cưới vợ. Con xác định có thể giấu diếm cả đời?”

Ôn Uyển há to miệng: “Thích tiểu thư kia có phải bộ dạng rất xấu hay không? Nếu không sao có thể đem người chết ra để lấy cớ chứ?” Chuyện này thì Ôn Uyển thật không biết. Gần đây bận bịu muốn chết, mỗi ngày phải đọc tấu chương cho hoàng đế, còn phải băn khoăn không để hoàng đế quá mệt nhọc, nên không có thời gian nghe bát quái. Chớ đừng nói là chuyện bát quái xa xôi như vậy.

Hoàng đế nắm bả vai Ôn Uyển, nhìn kỹ, thực tâm mà nói, Ôn Uyển nhà ông cũng chỉ có thể coi là dung mạo hạng trung: “Hoàn toàn ngược lại, Thích Lệ Nương con gái của Thích Tuyền, có danh là đệ nhất mỹ nhân biên quan. Không chỉ có thế, mà còn là tài nữ, ôn nhu hiền thục, tính cách dịu dàng”. Đương nhiên, so ra cũng không bằng một sợi tóc của Ôn Uyển nhà ông.

Ôn Uyển chớp mắt: “Đầu óc hắn bị nước vào rồi sao? Một cô nương tốt như vậy, lại môn đăng hộ đối, tại sao còn không lấy làm vợ?”

Hoàng đế vui tươi hớn hở nói: “Hắn nói hắn đã hứa với vợ của hắn, sẽ không cưới vợ nữa. Hắn đã chuẩn bị làm người cô đơn cả đời rồi.” Tuy hoàng đế đối với chuyện này bất mãn tới cực điểm, nếu còn ở kinh thành, kiểu gì thì hoàng đế cũng để Bạch Thế Niên ăn không hết khổ đi. Nhưng hiện tại, thấy Bạch Thế Niên mỗi ngày phải chịu nỗi khổ tương tư, cả đời phải làm người góa vợ, hoàng đế liền cảm thấy, cái trừng phạt này cũng coi là đủ lớn (hoàng đế thật tà ác).

Ôn Uyển bị hoàng đế nhìn đến lông toàn thân dựng hết lên: “Ông ngoại hoàng đế, người muốn làm gì? Ông ngoại hoàng đế, người đừng nói cho hắn biết, cứ để hắn nghĩ con đã chết rồi. Con với hắn, không xứng đôi.”

Hoàng đế vui tươi hớn hở mà hỏi: “Vì sao vậy? Hắn đã nói như vậy rồi, sao một chút con cũng không cảm động?” Kỳ thật, ngoại trừ tuổi hơi bị lớn, Ôn Uyển phúc khí thâm trạch cũng không sợ bị khắc. Bỏ qua một ít nhân tố bên ngoài, hoàng đế lại cảm thấy Bạch Thế Niên vô cùng thích hợp. Hơn nữa còn nhất võng tình ý (như kiểu một mảnh thâm tình ấy), hoàng đế cũng có chút hài lòng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bản thân Bạch Thế Niên có năng lực mạnh mẽ cống hiến đối với xã tắc. Nếu như là người khác, hoàng đế khẳng định sẽ diệt luôn. Ở đâu còn có thể chiếm đại tiện nghi như vậy.

Ôn Uyển lộ ra vẻ khinh thường: “Lời nam nhân nếu có thể tin tưởng, heo mẹ đều có thể trèo cây rồi. Ông ngoại hoàng đế, người xem, nói nghe thì hay lắm, nhưng chắc chắn không quá ba năm lại đón dâu thôi.” Có thể nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh thật, nhưng nạp thiếp hay thu thông phòng cũng thế thôi. Nàng mới không cần cùng những nữ nhân khác dùng chung một nam nhân. Bàn chải răng và nam nhân, tuyệt đối không thể dùng chung. Hơn nữa nam nhân này quá nguy hiểm. Ôn Uyển chỉ cần nghĩ tới buổi tối đó, nàng liền lo sợ hãi hùng.

Mặc dù đối với tuổi tác và lời đồn khắc chết người Ôn Uyển không quá để ý. Nhưng Bạch Thế Niên lại làm cho nàng thấy sợ hãi. Người nam nhân này rất cường thế, nàng không thể khống chế được. Đối với người mình không thể nắm chắc, hơn nữa trong tay cầm trọng binh, tương lai còn có thể làm đại nguyên soái, Ôn Uyển sẽ tránh lui ba thước.

Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, cười cười, không cùng Ôn Uyển nói tiếp. Bạch Thế Niên có thể đối với quân sĩ chứng minh là cả đời này hắn sẽ không tái giá, nhất định sẽ không tái giá nữa. Nếu không, hắn làm sao còn chỗ đứng trong quân. Chỉ cần Bạch Thế Niên không cưới vợ, Ôn Uyển không lấy chồng. Hai người, tóm lại vẫn có cơ hội ở cùng một chỗ.

Kỳ thật là do quan niệm hai người khác biệt. Đối với hoàng đế mà nói, những tiểu thiếp, thông phòng ông không có để vào mắt, chỉ coi giống như đồ chơi mà thôi. Ông nhìn trúng chính là lời hứa của Bạch Thế Niên. Ở trong mắt hoàng đế, chỉ cần không cưới vợ thì vẫn là độc thân. Ôn Uyển chạy cũng không thoát. Chẳng qua hoàng đế đối với việc hắn sai sót ngẫu nhiên cưới được Ôn Uyển, chiếm tiện nghi lớn như vậy, trong lòng vẫn rất căm tức. Nhưng Ôn Uyển nói cũng đúng, từ lúc ra biên quan đến bây giờ, hơn nửa năm qua, biểu hiện của Bạch Thế Niên không tầm thường. Bạch Thế Niên thực sự là tướng soái tài ba, sẽ có thể ổn định lại biên quan. Cho nên, không thể trừng phạt.

Ôn Uyển lại không nghĩ như vậy, nàng có tư duy của người hiện đại. Bạch Thế Niên cho dù cả đời không cưới vợ, Ôn Uyển cũng sẽ không nói cho hắn biết mình còn sống. Bởi vì Bạch Thế Niên đã có nữ nhân (Đinh thị). Tuy không viên phòng, nhưng cũng coi như là hàng đã xài rồi, Ôn Uyển tuyệt đối không cần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.