Hoàng đế cũng nhìn thấy ánh mắt kia, nhưng nghĩ đến Ôn Uyển gần đây rất biết chừng mực, chắc có lẽ sẽ không đưa ra chuyện bản thân mình không làm được, lập tức sảng khoái gật đầu. Tổ tôn hai người đánh cả buổi, kết quả hoàng đế thua: “Nói, con muốn gì?”
“Ông ngoại hoàng đế, con muốn một đạo thánh chỉ. Nói rõ về sau được tự do kết hôn, bất luận kẻ nào cũng không được can thiệp, mà do con tự mình làm chủ, ai cũng không thể nhúng tay, kể cả cậu cũng không được.” Ôn Uyển cười tủm tỉm nói, nếu có được thánh chỉ này, về sau, bất kể là ai, cũng không thể tùy ý đem nàng gả đi.
“Nhân duyên đều có trời định. Không phải Giác Ngộ đại sư đã phê cho con rồi, nói nhân duyên của con là do trời định sao?” Hoàng đế cười, chưa đáp ứng.
“Nhân duyên trời định, chuyện đó cùng thánh chỉ tự do kết hôn đâu có xung đột. Nếu thật là nhân duyên mệnh định, cho dù có thánh chỉ rồi, con cũng đều gả cho hắn thôi. Ông nói có đúng hay không? Ông ngoại hoàng đế, là người đã nói, con thắng thì muốn gì đều có thể mà.” Ôn Uyển ở bên hoàng đế làm nũng nói.
Hoàng đế suy nghĩ kỹ một hồi, nhìn đôi mắt trông mong của Ôn Uyển, nghĩ đến lời nói ngày đó của Ôn Uyển và lời của Thuần Vương nói với mình. Giác Ngộ đại sư xác thực là phê nhân duyên thiên định. “Ôn Uyển, cho con thánh chỉ cũng không phải là không thể, nhưng con phải nói thật với ông, ba ngày kia, đến tột cùng con đi nơi nào. Thật sự trốn trong sơn động qua ngày hay sao? Con nói con giả dạng làm một nam hài, điều này quả thật không có khả năng.” Hoàng đế thẳng tắp mà nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển cắn răng liều chết nói mấy ngày đó ẩn núp trong sơn động, còn nói ra một vị trí sơn động. Hoàng đế đã phái người đi thăm dò, đúng là có người từng ở qua nhưng cũng không cam đoan được Ôn Uyển thực sự ở tại nơi đó.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển ngậm chặt miệng như vậy nên tạm thời buông tha. Nhưng ông thật sự rất muốn biết, trong ba ngày đó nha đầu này rốt cuộc đã đi nơi nào? Cho đến bây giờ, ngay cả Thần Cơ Doanh đều không thể tra ra mấy ngày đó Ôn Uyển đã đi nơi nào, đây là lần đầu tiên có chuyện như vậy.
Cũng trong ngày ấy, mật báo của Bạch Thế Niên đã đến tay hoàng đế. Trong thư của Bạch Thế Niên có nhắc đến việc Ôn Uyển quận chúa đã từng nói cần cải tiến ngựa, vũ khí trang bị, cùng việc tăng cường tố chất của binh sĩ.
Hoàng đế vừa xem đã biết có điểm khác thường.
Hạ Dao đang ở Vĩnh Ninh cung, trong thư phòng cùng Ôn Uyển, Ôn Uyển luyện chữ còn nàng thì mài mực. Nghe nói hoàng đế triệu kiến nàng, liền thả cục mực xuống đi điện Dưỡng Hòa.
Ôn Uyển nghi hoặc. Hai năm qua, dường như đây là lần đầu tiên ông ngoại hoàng đế tuyên thánh chỉ bảo Hạ Dao đi qua.
Hoàng đế hỏi Hạ Dao: “Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên tổng cộng đã gặp mặt ba lần. Trong ba lần gặp, hai người đã nói những chuyện gì?” Hoàng đế đối với Ôn Uyển hiểu rất rõ. Tính tình Ôn Uyển cẩn thận vô cùng. Ở bên cạnh ông đã hơn hai năm, cho dù ông bắt buộc, Ôn Uyển cũng sẽ không chủ động nói chuyện chính sự. Như tính tình của Ôn Uyển, ở trước mặt ông một chữ cũng không đề cập tới. Làm sao có thể nói chính vụ với một người ngoài được.
Hạ Dao đem tình huống của hai người thuật lại một lần.
Hoàng đế để lộ vẻ mặt nghi hoặc, những điều này đều là biện pháp giảm bớt thương tổn, cho dù sổ con không nhắc tới những biện pháp này, nó cũng không thoát nổi quan hệ với hai chữ “biên quan”.
Sau khi Hạ Dao nói xong thì có vẻ mặt chần chờ. Hoàng đế liền hiểu, trong đó có vấn đề : “Nói đi. Còn chuyện gì gạt trẫm?”
Hạ Dao quỳ trên mặt đất: “Cũng không phải thuộc hạ che giấu điều gì? Chỉ là thái độ của quận chúa đối với Bạch Tướng quân rất quái dị. Từ lần trên đường gặp Bạch Tướng quân, quận chúa đối với Bạch Tướng quân rất kiêng kị.”
Hạ Dao thậm chí còn đem việc Ôn Uyển nói sợ hãi hoàng đế sẽ tứ hôn nàng cho Bạch Thế Niên: “Lúc ấy thuộc hạ cũng không biết vì sao quận chúa lại có ý nghĩ như vậy?”
Hoàng đế hiểu được quan hệ bên trong, trước tiên có thể khẳng định được một việc. Chính là hai người Ôn Uyển và Bạch Thế Niên đã cùng gặp mặt trước khi hắn đi tòng quân. Cũng bởi vì lần gặp mặt kia, Ôn Uyển mới không chào đón Bạch Thế Niên.
Hạ Dao nhìn thần sắc của hoàng đế, biết rõ hoàng đế đang hoài nghi. Cũng không dấu diếm nữa, lập tức nói: “Quận chúa nói, bảy năm trước đã gặp một lần, ở sau Ngọc Tuyền tự. Lúc ấy quận chúa nói Bạch Tướng quân chọc giận nàng, nàng đẩy ngã Bạch Thế Niên xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối, hai người liền kết thù. Cho nên chết cũng không dám gặp mặt Bạch Tướng quân.”
Hoàng đế thoáng một phát liền nhớ lại tư liệu về Bạch Thế Niên: “Nói cách khác, những năm này Bạch Thế Niên lan truyền việc thương nhớ cái gọi là tiểu hồ ly, có lẽ chính là Ôn Uyển.” Có thể làm cho Bạch Thế Niên nhớ mãi không quên, sao có thể là một nữ tử bình thường. Hoàng đế buồn bực. Người mệnh định của Ôn Uyển không phải là Bạch Thế Niên đấy chứ?
Hạ Dao cảm giác da đầu mình run lên: “Nếu như quận chúa không nói dối, thì đúng là vậy.”
Hoàng đế cảm thấy việc này chưa hết: “Ngoài những cái này, còn có những hành động khác lạ nào không?”
Hạ Dao thấy hoàng đế hỏi như vậy, lập tức không dám giấu diếm: “Cũng bởi vì như thế, quận chúa ba lần gặp Bạch Tướng quân, đều là để cho thế thân gặp thay. Bản thân Quận chúa cũng không gặp Bạch Tướng quân.”
Hoàng đế mở to hai mắt: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?” Bởi lúc ấy phòng trong chỉ có ba người biết rõ, thế thân chết rồi, nên chỉ có Ôn Uyển cùng Hạ Dao biết rõ tình hình cụ thể. Hạ Dao vốn không muốn nói, nhưng nàng phát giác dường như hoàng đế đã biết.
Hạ Dao kiên trì đem lời nói lập lại một lần.
Hoàng đế thở sâu một hơi: “Người đâu, tuyên Ôn Uyển tới gặp trẫm.” Nếu như ông không đoán sai, Ôn Uyển cái nha đầu chết tiệt kia, nhất định trong ba ngày đó đã gặp mặt Bạch Thế Niên.
Ôn Uyển nhận được tin, liền cảm thấy hôm nay thực khác thường. Nàng thả bút xuống, thay trang phục rồi đi điện Dưỡng Hòa. Hạ Dao thấy Ôn Uyển tiến vào lập tức lui ra ngoài. Trong điện Dưỡng Hòa, chỉ còn lại tổ tôn hai người.
Hoàng đế giận tái mặt nói: “Ôn Uyển, con còn không nói thật với ông ngoại. Mấy ngày đó, đến tột cùng con trốn đi đâu hả?”
Đây là lần thứ hai Hoàng đế dùng giọng điệu nói chuyện nghiêm khắc như vậy. Ôn Uyển cúi thấp đầu, trong nội tâm xoay chuyển rất nhiều biện pháp. Về sau Ôn Uyển nghĩ đến nói càng nhiều sai càng nhiều, cho nên chỉ nói mình ở trong sơn động, giả dạng làm tên ăn mày vào cửa thành, không nói tiếp những thứ khác nữa.
Ôn Uyển nhận thấy thần sắc của hoàng đế không đúng, nên tiếng nói giống như muỗi kêu: “Kỳ thật, con không trốn trong sơn động, là núp trong lều cỏ của Tống lão sư, né qua ba ngày.” Trốn ở bên trong lều cỏ, cứ coi là vậy đi.
Hoàng đế thấy lúc Ôn Uyển trả lời, nhìn vào mắt ông, có điểm chột dạ chợt lóe lên. Hoàng đế vô cùng khẳng định Ôn Uyển có việc giấu diếm. Dựa theo lời Ôn Uyển nói, tra xét nửa năm đều không có tra ra được nguyên cớ. Lần này nếu không phải Bạch Thế Niên ngẫu nhiên tiết lộ, ông vẫn không thể đào lời nói thật ra từ Ôn Uyển. Vậy thì ngoại trừ Ôn Uyển, vĩnh viễn cũng không có ai biết mấy ngày nay rốt cuộc Ôn Uyển trải qua thế nào, làm cách nào quay trở lại kinh thành, kể cả ông cũng không biết được.
“Ôn Uyển, con nói cho ông ngoại biết, nếu như lời con nói với ông là thật, ông ngoại có thể cân nhắc cho con được tự do kết hôn. Bằng không, ông lập tức đem con chỉ hôn cho ngũ tiểu tử của lão Bát. Tiểu tử kia cũng không tệ.” Hoàng đế nửa dụ dỗ nửa uy hiếp.
Ôn Uyển ngạc nhiên: “Ông ngoại Hoàng đế, ông đang nói đùa với con phải không?”
Khuôn mặt Hoàng đế lộ vẻ nghiêm túc: “Quân vô hí ngôn, nếu con không nói, ông sẽ lập tức hạ chỉ, đem con gả cho Ngũ tiểu tử. Đó cũng là một hài tử văn võ song toàn, hẳn có thể xứng đôi với con”.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế không giống đang nói giỡn, nghĩ đến Yến Kỳ Huyên kia. Nàng run rẩy một trận, gả cho hắn à, quên đi, đây là chuyện rất sai lầm. Hiện tại danh phận của cậu đã định, người kia trong tương sẽ là hoàng tử, lại là người thông minh tài trí thượng đẳng. Người như vậy, không có khả năng sẽ an giữ bổn phận, tuyệt đối là có dã tâm cùng dục vọng. Gả cho hắn, chẳng khác gì trời tháng sáu còn đem nàng đặt trên lò sưởi. Nàng còn muốn sống thêm hai năm, trải qua hai năm thật an ổn, không muốn lại phải đi đấu đá tranh giành.
Ôn Uyển muốn bịa ra một câu chuyện, nhưng rất nhanh liền buông tha. Muốn lừa được ông ngoại hoàng đế, trước hết phải lừa gạt được chính bản thân mình đã. Nhưng có thể thêu dệt lên lời nói dối mà lừa được chính mình, Ôn Uyển tự hỏi còn không có công lực bực này. Cho nên đành cân nhắc một phen, quyết định nói thật ra.
Ôn Uyển nửa thật nửa giả nói: “Kỳ thật ngày đó, con ở cách thị vệ không xa đã bị một cô gái bắt được. Nàng kia bị người nhà buộc lập gia đình, nhưng trong lòng nàng ta đã có người khác, hơn nữa tân lang lớn lên thật xấu xí, nhà lại nghèo. Vì một ước định gì đó của tổ tiên nên không thể không gả. Không còn biện pháp nào khác bèn trói con biến thành tân nương để gả thay. Đến nửa đêm, con đã chạy ra được. Con sợ ông biết, đem con đóng gói tặng người ta nên không dám trở về. Đến khi những tin tức kia lắng xuống . . . Con cảm thấy không sai biệt lắm, mới dám trở về.”
“Cái gì?” Hoàng đế cả kinh đứng lên.
Ôn Uyển nhìn hoàng đế, trong nội tâm hắc hắc cười. Không có khả năng tra ra được a! Thời điểm nàng nhận được tin tức này, liền đem nó tính toán chuẩn bị đường lui rồi. Lúc ấy nàng còn cảm thán nói, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, không thể không nói, thật sự là quá thần kỳ đi. Đây là tin tức nàng đã sớm tìm hiểu rõ. Nói ra được bảy phần thực, ba phần giả. Ngày đó tại vùng ngoại ô xác thực là có một việc như vậy, mới có thể lừa dối vượt qua kiểm tra.
Ôn Uyển tâm tư sâu sắc, cũng biết ở trước mắt hoàng đế không thể lộ ra chân tướng. Nhưng biến hóa rất nhỏ trên mặt nàng vẫn không thể qua khỏi ánh mắt của hoàng đế. Hoàng đế cũng không nói thêm cái gì, chỉ cho nàng đi xuống.
Vào ban đêm, hoàng đế xem xét tư liệu ảnh vệ trình lên: “Hoàng Thượng, đây là tư liệu tất cả những người đã thành thân trong ngày ấy.”
Kết quả tra được là từ mùng hai đến mùng bốn tháng tám, trong vòng ba ngày, trong kinh thành và cả vùng ngoại ô, kết hôn chỉ có hai đám, một người trong đó cùng lời Ôn Uyển nói có bảy phần phù hợp.
Tuy vậy hoàng đế nhạy bén đến thế nào, là điều không cần phải nói. Hoàng đế bỏ qua người giống lời nói của Ôn Uyển, ánh mắt lại dính chặt trên danh tự của một người khác.
Hoàng đế nhìn danh tự của người này, trong miệng cẩn thận mà đọc mấy lần “Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên.”
Hoàng đế nhìn qua ba chữ kia: “Cho các ngươi thêm một ngày. Tra rõ ràng, ngày Bạch Thế Niên kết hôn, phải chăng đã xảy ra chuyện bất thường gì. Hơn nữa, đem những chuyện Bạch Thế Niên đã làm trong ba ngày đó, đều trình báo lên.” Vốn là nạp một tiểu thiếp, hoàng đế cũng không đi quản. Nhưng mà ông đối với hành vi này vẫn có chút bất mãn. Hiện tại xem ra, chuyện cũng không đơn giản như ông tưởng.
Buổi tối, Ôn Uyển cùng hoàng đế dùng cơm. Không thấy hoàng đế có gì khác thường. Tuy trong nội tâm có nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Ôn Uyển cảm thấy, việc này chỉ có nàng biết rõ, Bạch Thế Niên sẽ không có khả năng sẽ nói ra, nên vô cùng bảo đảm bí mật.
Nhưng Hạ Dao lại phá nát tâm lí may mắn của Ôn Uyển: “Quận chúa, có phải người giấu diếm thuộc hạ việc gì hay không? Mấy ngày kia, rốt cuộc người trốn ở đâu vậy?”
Trái tim của Ôn Uyển đập thình thịch. Nàng đóng cửa lại rồi lấy bút lông thanh ngọc đồ hoa (hoa lau trắng) viết hai chữ, rồi lại buông xuống. Chuyện hôm nay có quỷ rồi. Ông ngoại hoàng đế nhất định là tra ra được dấu vết để lại, mới có câu hỏi vừa nãy. Nhưng nàng tự hỏi, cho tới bây giờ nàng không hề tiết lộ nửa chữ. Ngay cả nằm mơ cũng đều không có. Cẩn thận hồi tưởng, xác thực là không tiết lộ ra dấu vết, nàng mới yên lòng một chút.