Edit: Tuyết Y
Thời gian sau đó, Ôn Uyển vẫn như trước đây. Mỗi ngày chuyên cần
luyện cỡi ngựa bắn cung, vô cùng chịu khó. Đang luyện, thì đã nhìn thấy
Yến Kỳ Hiên kích động hừng hực chạy tới, thần thần bí bí đi theo Ôn Uyển nói: “Phất Khê, Trường Thuận vừa mới nói cho ta biết là, ngày mai sẽ có đường hội [biểu diễn tại nhà], gánh Xuân Hỉ nổi tiếng nhất trong kinh thành sẽ khai xướng ở Lê Viên. Chúng ta đi xem kịch có được không. Hát hay mà có thể sẽ hát bộ hí kịch mới đó.”
Ôn Uyển nghe có hí kịch mới để xem, bản thân nàng vốn cũng thích hí khúc [các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện], đương nhiên cũng muốn đi nghe thỏa thích một phen, thì vui vẻ đồng ý đi trước.
Ngày hôm sau sau khi mặc quần áo xong, Yến Kỳ Hiên kêu réo bảo Ôn
Uyển nhanh lên một chút. Ôn Uyển vừa ra tới, thấy hắn mặc một thân cẩm
phục màu trắng sạch sẽ mà trong sáng, trong lỏng ngoài chặt hết sực vừa
vặn, tóc không buông thả mà dùng ngọc quan cố định thật tốt ở trên. Trên khuôn mặt trắng nõn mơ hồ có ánh sáng sáng bóng lưu động, một đôi mắt
xinh đẹp chuyển động lấp lánh hào quang mê người. Xinh đẹp đến mức căn
bản là không giống người thật.
Ôn Uyển đực mặt ra ngơ ngác nhìn mười giây. Nên bị Băng Dao bên cạnh
nhéo nàng một cái. Ôn Uyển phục hồi lại tinh thần, trên mặt chẳng những
không có bộ dáng xấu hổ, ngược lại là bộ dạng rất khó chịu. Ôn Uyển ở
trong lòng nói thầm, ngươi nói xem một nam hài tử, lớn lên còn xinh đẹp
hơn so với nữ nhân làm cái gì chứ. Trong lòng phỉ nhổ nhưng trên mặt
cũng không lộ ra, bằng không, cái tên gia hỏa nóng nảy này thế nào cũng
sẽ nổi giận với nàng.
Bất quá, tên tiểu tử thối này, không thể mặc màu trắng. Ánh mắt
chuyển một cái, rất là xoi mói. Yến Kỳ Hiên kỳ quái hỏi “Làm sao thế?
Chỗ nào không đúng sao?” .
Ôn Uyển lắc đầu: “Thế Tử Gia, ý của công tử, là ngươi mặc quần áo màu trắng quá xinh đẹp, đẹp mắt giống như tiên nữ trong tranh vậy. Công tử
nhìn cũng không chớp mắt được, thật xinh đẹp.” Đông Thanh thật muốn cười lớn, công tử nhà hắn thật sự là hiếm thấy nha, nói ra lời nói như vậy
mà một chút xấu hổ cũng không có.
Yến Kỳ Hiên vừa nghe Ôn Uyển nói như thế, thì giống như giẫm phải
phân chó. Lại nhìn thấy Ôn Uyển lúc này còn có một vẻ mặt bộ dạng cười
híp mắt, vội vàng quay trở lại trong viện của mình, đổi một bộ cẩm phục
màu xanh đen. Ôn Uyển nhìn thấy, lúc này mới gật đầu.
Ôn Uyển cũng chưa từng đi đến rạp hát, lần này là lần đầu tiên giống
như là đại cô nương lên kiệu hoa vậy. May mà Yến Kỳ Hiên cũng là xe nhẹ
chạy đường quen [ý chỉ đi nhiều lần nên quen thuộc], đông chuyển tây chuyển, vòng vo cả gần nửa ngày.
Ôn Uyển thấy tác phong như đi ăn trộm của hắn, thì
rất khó hiểu. Sau này hỏi ra mới biết, thì ra Thuần Vương Gia không
cho phép hắn đến gánh hát xem hí kịch, nói là loại địa phương này ngư
long hỗn tạp, cũng không có người tốt.
Ôn Uyển trên dưới liếc nhìn đánh giá tên gia hỏa này. Trong lòng xấu
xa mà nghĩ, Thuần Vương đâu phải sợ chỗ này ngư long hỗn tạp không có
người tốt, đoán chừng là sợ nhi tử quá xinh đẹp, bị người khác dụ dỗ,
đổi đi hát hí khúc hoặc là say mê con hát nào đó, vậy thì xảy ra vấn đề
lớn rồi. Thời đại này, vẫn rất thịnh nam phong đấy. Rất nhiều công tử
gia đình giàu có, bên cạnh đều nuôi gã sai vặt xinh đẹp mềm mại để đùa
bỡn. Nhìn Yến Kỳ Hiên còn nhỏ tuổi, rất thích hợp với con đường này nha. Khụ, xem ra người làm cha như Thuần Vương này, cũng là dụng tâm lương
khổ a!
Đang suy nghĩ chuyện của mình, đã nghe trong rạp hát cách đó không xa truyền tới thanh âm y y nha nha, Ôn Uyển nghe âm thanh kia cũng biết,
đã bắt đầu rồi.
Rất xa đã nhìn thấy một tòa nhà rất có khí thế, bên trên viết hai chữ rất to “Lê Viên”. Ôn Uyển nhìn này hai chữ, thì cười một cái. Nàng còn
nhớ, dường như có bài hí khúc cũng có chỗ gọi là Lê Viên. Yến Kỳ Hiên đi vài bước, thấy Ôn Uyển vẫn còn nhìn khắp nơi xung quanh, không kiên
nhẫn mà lôi nàng đi vào. Vừa đi vào, đã nhìn thấy một gã sai vặt thanh
tú tươi cười đầy mặt chạy ra nghênh tiếp.
“Thế Tử Gia, lão gia người đến rồi. Mời người. . . . . .” Tiểu nhị
nhiệt tình đi lên nghênh đón. Ôn Uyển nghe nói lão gia, thì phì cười ra
tiếng. Yến Kỳ Hiên bỗng chốc khuôn mặt có đủ loại màu sắc.
“Ánh mắt ngươi mù sao, chỗ nào nhìn ra ta già chứ? Gia ta còn chưa có thành thân, ngươi đã kêu la ta là già rồi, ngươi cố tình rủa ta hả?
Ngươi cái tên khốn kiếp này, cẩu nô tài, không muốn sống sao.” Yến Kỳ
Hiên tức giận mắng, một cước đã đá người ta lăn trên mặt đất rồi.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân ăn nói vụng về. nhưng mà Thế Tử Gia,
hí kịch sẽ phải bắt đầu hát rồi, nếu người còn không vào, thì phải lỡ
mất kịch hay rồi? Gia, bên trong xin mời.” Tiểu nhị kia bị đạp trên mặt
đất, cái ót bị đập vào, nhưng rất nhanh bò dậy quỳ gối trước mặt Yến Kỳ
Hiên. Một bên dập đầu nói xin lỗi, một bên giải thích. Gã sai vặt kia
đầu óc xoay chuyển cũng rất trôi chảy.
Yến Kỳ Hiên còn muốn đánh, thì bị Ôn Uyển dùng lực túm một cái lôi
về, một sự việc nhỏ như vậy đã muốn đánh người, có chút chuyện bé xé ra
to rồi. Lại còn, làm cho mọi người chú ý bọn họ, sẽ không tốt.
“Hừ, nếu có lần sau nữa, cẩn thận Gia rút đầu lưỡi của ngươi.” Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển mất hứng, nhìn lại, dường như hí kịch cũng muốn mở
màn rồi, cũng không so đo nữa. Bỏ lại một câu, hất đầu lên đi vào bên
trong viện.
Gã sai vặt kia nhìn bóng lưng Ôn Uyển, trong lòng suy nghĩ Hắc tiểu
tử này ở đâu đến, Thế Tử Thuần Vương Phủ này thế nhưng lại nghe lời hắn . Cái này thật đúng là kỳ quái. Bất quá gã sai vặt rất nhanh lưu loát mà
bò dậy, ba bước thành hai bước đi phía trước, mời hai người ngồi xuống,
sắp xếp hai vị trí trên ở hàng thứ hai. Cho bào đường [chạy vặt trong phòng khách] ngâm một bình trà Long Tĩnh thượng đẳng, rồi hắn lại đi ra ngoài dẫn khách nhân tới.
“Vậy mà không có bao sương [như là một gian phòng riêng] ư?”.
Ôn Uyển kỳ quái mà nhìn Yến Kỳ Hiên, phía dưới sân này quá nhiều người,
lúc này lại là thời tiết đầu tháng năm, hơi nóng một chút. Sau khi ngồi
xuống, mùi mồ hôi nam nhân, mùi khói thuốc, xông lên đến mức người khó
chịu. Hơn nữa những nam nhân này giọng lại đặc biệt lớn, làm cho Ôn Uyển đau đầu.
“Ngồi ở chỗ này mới cảm nhận hết mùi vị. Ngồi đi, ít lải nhải thôi.
Đây mới là nơi để đàn ông chân chính nán lại, học nhiều chút đi, cũng
không biết là đã là học theo ai nữa, cả người đều là khí chất đàn bà. Ở
đây mới thay đổi được, biết chưa?”. Yến Kỳ Hiên lúc này vô cùng có khí
phách nam tử. Nhìn kỹ hai người bào đường, sợ người khác nhìn ra hắn ở
trước mặt Ôn Uyển ăn nghẹn. Lập tức bắt đầu bày ra điệu bộ lão đại.
Ôn Uyển vừa nghe cũng biết tên gia hỏa này lại mắc tật cũ, tức giận
nhìn hắn liếc một cái, nhưng lại không có quét đi thể diện của hắn. Ôn
Uyển ở trước mặt người ngoài, là vô cùng thuận theo tên gia hỏa này. Đủ
để hắn bày ra điệu bộ lão đại. Nghe lời Yến Kỳ Hiên nói, cũng cùng ngồi
xuống bên cạnh hắn.
Gánh Xuân Hỉ, lần trước Ôn Uyển ở Phủ Phúc Linh Công chúa nghe qua
một lần. Hát đúng là không tệ. Nghe nói lần này là vở hí kịch mới đứng
hàng chính, gọi là cái gì 《 Chiết Quế 》, làm sao không phải là chiết
quan, chiết quan không phải là càng chọc cười sao. Nhưng mà, gánh hát
nổi tiếng vang dội như vậy, hát hí kịch cũng đều dễ nghe như vậy. Sẽ
không uổng phí của bọn họ một buổi không luyện kỵ xạ, mong ngóng mà tốn
thời gian dài như vậy để chạy tới.
“Hai vị Gia, từ từ uống.” Bào đường đặt lên một bình trà Long Tĩnh.
Hai người vội vã lên đường gấp rút đến mức mệt mỏi, cũng khát rồi,
Yến Kỳ Hiên nâng chung trà một ngụm nước toàn bộ cũng đều trút vào trong bụng, giống như là bò nhai mẫu đơn [ý chỉ hao phí thứ tốt cho người không biết thưởng thức] vậy. Ôn Uyển nhìn thấy trực tiếp lắc đầu, tên gia hỏa này, thật sự là chà đạp đồ tốt mà, lãng phí như thế.
Một người bên cạnh thấy, vô cùng khinh thường mà nhìn Kỳ Hiên. Quay
đầu tinh tế uống trà trong tay, nhẹ nhàng nhấp một miếng, chậm rì rì
nói: “Uống trà phải uống như vậy, không phải giống như trâu uống nước,
rõ ràng là chà đạp đồ vật mà.”
“Ngươi nói ai chà đạp đồ đạc, có bản lãnh nói thẳng đi. Làm gì mà
giống như là con rùa đen. Chỉ dám nói, không dám thừa nhận, rùa đen
Vương bát.” Yến Kỳ Hiên nghe thanh âm trào phúng kia, quay đầu nhìn một
cái, lập tức tru như sói.
“Ta cũng không nói gì, ta chỉ nói đồ tốt phải chậm rãi thưởng thức,
không nên giống như là trâu uống nước, chà đạp đồ tốt.” Một nam tử kèm
theo thanh âm mỉa mai đáp lại nói.
Ôn Uyển nâng mắt nhìn lên, nhìn thấy một nam tử đầu đội tử kim quan,
một thân hoa phục , bộ dạng khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi. Ánh mắt
lộ vẻ khinh thường nhìn nàng và Yến Kỳ Hiên .
Mà theo bên cạnh hắn là một nam tử tuổi cũng không chênh lệch lắm,
nam tử kia đầu đội Trân Châu quan, hai bên cạnh quan rũ xuống hai sợ dây tơ thừng màu đỏ thật dài, mỗi bên treo một cái nút bằng bạch ngọc. Mặc
một thân áo choàng màu trắng bạc, nhìn tướng mạo cũng tuấn lãng bất
phàm, chỉ là nét mặt lộ ra vẻ lệ khí âm tàn, làm giảm thật lớn giá trị
của con người.
Kiểu cách hai người đối xử với Yến Kỳ Hiên, rõ ràng có chứa mùi vị
khiêu khích. Thậm chí, không biết có phải là Ôn Uyển cảm giác sai hay
không, nàng cảm thấy người kia có địch ý với mình. Kỳ quái, nàng bây giờ chỉ là một tiểu tử đến từ Giang Nam, không có kết thù oán với người nào đâu?
Xoay chuyển một hồi, Ôn Uyển buồn bực, không phải nói thân phận Yến
Kỳ Hiên rất cao quý à. Tại sao bọn họ dám khiêu khích hắn thế. Lại còn
không kiêng nể gì mà gây hấn nữa! Chẳng lẽ còn có việc bí mật gì mà mình không biết.
“Ngươi. . . . . .” Yến Kỳ Hiên đang muốn bùng phát, thì bị Ôn Uyển
kéo tay hắn lại, trấn an bảo hắn ngồi xuống. Tiếp theo, Đông Thanh lại
cho bào đường rót cho hắn một chén trà nữa. Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển
động viên, hắn biết Ôn Uyển thông minh từ trước đến giờ, cũng không ăn
thiệt thòi, lại càng không để cho mình mất mặt. Bèn nghe theo ý của Ôn
Uyển, mà ngồi xuống.
Ôn Uyển bưng trà lên, chậm rãi uống. Uống hai ngụm, có chút chán ghét mà để xuống. Mùi vị thật đúng là chẳng ra gì. Còn nói rạp hát danh vọng nhất kinh thành, ngay cả pha trà cũng không biết, rõ ràng là uổng phí
lá trà tốt như vậy. Ôn Uyển vẻ mặt tức giận mà nhìn tên bào đường kia.
Bào đường không hiểu ra sao, trong lòng hồi hộp một chút, sẽ không tìm mình trút giận a!
“Làm sao vậy? Trà này không tốt sao?”. Yến Kỳ Hiên nhìn bộ dạng ghét
bỏ của Ôn Uyển, cố ý bưng lên uống một chén, không cảm thấy có cái gì
không tốt.
“Lại tới thêm một tên giở trò không hiểu mà làm như hiểu vậy. Khụ,
người không có văn hóa thì đi cùng người không có văn hóa, viết sai chữ
thì cũng chỉ có thể đi chung với người viết sai chữ, cái đó gọi là gà
chó một ổ. Cổ nhân cũng không có gạt chúng ta.” Người bên kia một lòng
nhằm vào Ôn Uyển, lập tức liền không cố kỵ chút nào. Trong miệng còn nhả ra từ ngữ châm biếm.
Đối với cuộc tranh đấu này, những người bên cạnh, tất cả đều nhìn
bằng thái độ xem cuộc vui. Cũng không kiêng nể gì, chẳng qua là, Ôn Uyển thấy rất khó chịu.
“Tiểu nhị, khi dễ chúng ta cũng giống như những người khác, không có
kiến thức phải không?”. Đông Thanh nhìn bộ dạng Ôn Uyển, lạnh lùng mà
nhằm vào tiểu nhị. Ngầm châm chọc những người khác, chỉ biết là học đòi
văn vẻ, thật ra thì chỉ là khoác lên tấm da thôi [ý chỉ khoác lác, chỉ được vẻ bề ngoài]. Bên trong, còn không phải là thối nát không chịu nổi sao.
“Vị công tử này, nô tài bảo đảm, nước trà của chúng ta tuyệt đối
không có vấn đề gì. Nô tài dám lấy đầu ra đảm bảo, nước trà tuyệt đối
không có vấn đề.” Tiểu nhị nhìn thấy, trong lòng hồi hộp một chút. Xem
ra chính mình nhìn sai rồi, tiểu tử này đúng là nhân vật lợi hại, thực
sự mà bới lông tìm vết lòi ra cái gì thì phiền phức rồi.
“Trà không có vấn đề, nhưng nước pha trà có vấn đề, trà này không
phải dùng nước suối tốt nhất mà pha, hẳn là dùng nước giếng pha đấy.”
Một câu nói đơn giản của Ôn Uyển, khiến cho chân của bào đường một chút
đã nhũn xuống. Con ngươi trợn lên giống như là muốn rớt ra ngoài vậy.
Cái này, cái này cũng có thể uống mà phát hiện ra được sao.
“Ngươi uống mà cũng phát hiện ra được cái này sao?” Nhìn bộ dạng của
tên bào đường kia, Yến Kỳ Hiên đã biết Ôn Uyển nói đúng không tám thì
chín phần rồi, lập tức hoảng sợ lên tiếng hỏi.
“Khi pha trà phải lấy nước suối là tốt nhất, nước sông là loại hai,
còn kém cỏi nhất là nước giếng. Dùng nước suối pha trà, có mùi vị trong
veo, và sẽ cảm nhận được mùi vị rất ngon của trà sau khi uống. Nếu dùng
nước giếng pha trà, sẽ có vị chát. Thế Tử Gia, thưởng thức kỹ càng, có
thể cảm nhận ra được rất rõ ràng.” Ôn Uyển không mở miệng, Đông Thanh ở
bên cạnh vừa mở lời giải thích. Giọng điệu của Đông Thanh vô cùng bình
thản, nàng cũng không có ý bới lông tìm vết, chỉ là trần thuật một sự
thật. Mà ý tứ trong lời nói của nàng là muốn làm yếu đi sự ảnh hưởng mà.