Edit: Trần Phương
Hắn cũng từng rất tò mò, Ôn Uyển đến tột cùng là lấy cái gì để thắng
được Tống Lạc Dương. Năm đó hắn đã ra giá tới một vạn lượng bạc chỉ để
mời Tống Lạc Dương đến vì mẫu phi hắn chơi một khúc. Nhưng bị Tống Lạc
Dương cự tuyệt từ bên ngoài. Chuyện này ngay cả mặt mũi vương gia hắn
cũng không cho, như thế nào lại giữ mặt mũi cho một đứa nhóc con như Ôn
Uyển. Nếu như nàng không có chỗ nào hơn người, thì làm sao hắn có thể
thu nàng làm đệ tử.
Cho nên hắn không kìm chế nổi sự tò mò trong lòng, đi tìm Trịnh vương để hỏi. Trịnh vương hồi âm nói hắn đã hỏi Ôn Uyển, Ôn Uyển chỉ nói mưu
lợi thắng được Tống Lạc Dương, cũng vừa đúng lúc Tống Lạc Dương muốn
nhận đệ tử để truyền thừa y bát. Về mặt cụ thể rốt cuộc là đã ngẫu nhiên thắng được Tống Lạc Dương ở hạng mục gì thì Trịnh vương cũng không rõ
ràng lắm. Ngay cả những kẻ hầu hạ bên người nàng cũng không ai biết. Cho nên khắp thiên hạ người biết rõ chuyện này chỉ có thầy trò hai người.
Người khác hoài nghi Tống Lạc Dương nhường, nhưng hắn tuyệt đối không nghi ngờ. Một người có phẩm chất cao thượng như vậy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mờ ám. Chân tướng của chuyện này không biết đến khi nào mới
có thể vạch trần. Hắn thật sự rất là mong đợi.
Nhiều năm sau này, chờ đến khi hắn rốt cuộc biết Ôn Uyển lấy cái gì
thắng được Tống Lạc Dương, thì cũng thẳng thắn lắc đầu không nguyện ý
công bố tất cả quá trình của nguyên nhân đó. Hắn đã đánh giá tiểu nha
đầu này ở mức cao nhất nhưng như thế vẫn là đánh giá thấp nha đầu này.
Ngõ Bát tỉnh
Ôn Uyển trở về nhà, sắc mặt có chút âm trầm. Mọi người đều muốn tính
toán với nàng. Còn không phải là bởi vì nàng hiện tại có nhiều tiền, có
bản lãnh thì tự mình đi kiếm tiền đi, muốn kiếm tiền của nàng lại còn
dùng cái loại kỹ năng xem mắt này nữa. Tên tiểu quỷ đồ chơi nông cạn, tự cho là mình lớn lên đẹp trai hướng về phía nàng ôn nhu cười nói, mơ
tưởng. Bệnh thần kinh.
Nàng cũng không phải là đứa con nít tám tuổi, thiếu niên kia mặt thì
ấm áp, đáy mắt chứa đầy ý khinh thị nàng, nàng đã nhìn được một cách rất rõ ràng. Là ngươi muốn kết hôn với ta, cũng không phải là ta vội vàng
hướng đến. Nha nha, thử nghĩ xem ngươi là người nào a? Ngươi không muốn
cưới cô nãi nãi ta càng không nguyện ý gả. Thật đúng tự cho là mình
người gặp người yêu, hoa thấy hoa yêu, con chuột nhìn thấy cũng từ trong miệng mèo chui ra.
Càng có vẻ ôn nhu văn nhã, lớn lên tuấn tú làm cho người ta có cảm
giác như được tắm gió xuân, lại càng không thể được. Nếu như là giả, thì đó chính là người có tâm tư thâm trầm. Về sau lợi dụng sẽ không có chút nào nương tay. Nếu như là sự thật, thì nam nhân đều là kẻ háo sắc. Cộng thêm có vẻ bề ngoài tốt, tính tình lại ôn hòa sau này sẽ là một kẻ đào
hoa làm tan nát bao trái tim. Sau này nếu gả cho người bình thường nàng
có thể kìm chế hắn, nếu gả cho người của hoàng gia, hết thảy lấy phu vi
tôn. Khi đó có thể bị xui xẻo. Chẳng lẽ đến lúc đó lại phải tiến hành
trạch đấu , trạch đấu cái quỷ gì. Nàng tình nguyện cả đời độc thân cũng
không cần gả chồng để ngày ngày cùng nữ nhân khác ngủ chung cùng với một nam nhân. Bẩn, có khác gì nhà vệ sinh công cộng đâu.
Huống chi người nam nhân này, nhìn cũng là một người không đơn giản.
Hạ Ảnh vừa nghe Ôn Uyển muốn biết tin tức về Nam An thế tử, lại nhìn
khuôn mặt nàng hai chân mày khóa chặt, cười khuyên nói “Quận chúa yên
tâm đi, hoàng thượng sẽ không đáp ứng gả người cho Nam An thế tử. Nếu
hoàng thượng nhìn trúng thì lúc trước khẳng định đã gả rồi. Như đã nói
là qua hai năm sau, trải qua 4 -5 năm sau, người cũng mới có 13 -14 tuổi mà Nam An thế tử đã 17 -18 tuổi rồi, sớm đã thành thân. Rồi lại nói,
cái gì gọi là có tài trong tông thất hoàng tộc so với các vương tôn công tử cũng chỉ là bình thường thôi. So với tài tử ở Giang Nam thì vẫn còn
một khoảng cách xa lắm. Nếu nói trong kinh thành nhiều gia đình danh giá muốn gả cho hắn cũng chỉ là bởi vì hắn có tước vị. Một gia thế tốt, có
tài danh, dáng vẻ bề ngoài được, đạo đức cũng không hư, bốn mặt đều có
đủ nên mới được các quý phu nhân ưu ái. Phụ vương hắn đã là Quận vương
đến thế hệ này của hắn hoàng thượng cũng không thêm vương vị, như thế có thể thấy nhà họ đã hết mức rồi, nếu như hắn có đầy đủ năng lực, hoàng
đế thêm vương vị cũng là chuyện của sau này. Cho nên quận chúa cứ yên
tâm đi, không có gì cần phải lo lắng”
Nghe Hạ Ảnh nói rõ ràng như vậy, Ôn Uyển tự nhiên không còn suy nghĩ về chuyện đó nữa.
“Quận chúa, Tô gia gửi thiệp mời” Ôn Uyển nhìn tấm thiếp đỏ thẫm, suy nghĩ một chút, hay là mình đi. Cũng không có chuyện gì, bất quá chỉ là
lung lạc tình cảm một chút. Đoán chừng là muốn cùng nàng làm ăn kiếm lấy hai phần tiền.
“Quận chúa đến” Đại nha hoàn lục bình bên người Tô phu nhân khuôn mặt tươi cười nói.
Đối với Ôn Uyển thì Tô phủ không người nào không biết. Lúc trước chữa bệnh bằng phương pháp mát xa bằng hạt cát. Mấy ngày trước đây còn mang
tới biếu cho Lão thái gia một cái gương lưu ly có kích thước không nhỏ.
Làm cho Tô phủ vừa hâm mộ vừa buồn cười. Gương là loại vật phẩm tặng cho nữ nhân, không ngờ nàng cũng có thể nghĩ ra, lại tặng gương cho lão
thái gia. Làm cho khuôn mặt của ông cười đến rạng rỡ như mặt trời.
“Nha, hôm nay ăn mặc giống như con nít thật đáng yêu” Ôn Uyển hôm nay mặc trang phục theo ý kiến của mọi người. Mặc thân áo lụa màu đỏ chót
họa tiết mây bay hoa lá mùa xuân. Trên đầu cài ngọc trâm màu xanh có
hương thơm, trên cổ đeo chuỗi ngọc bát bảo thượng hạng. Trên tay mang
vòng vàng ròng có khảm năm viên thạch bảo. Vô cùng phú quý, so sánh với
người ăn mặc đơn giản trước đây thì khác nhau một trời một vực.
“Ôn Uyển muội muội, mẫu thân nói muội đến ta còn không tin. Ta biết
muội là người bận rộn, không nghĩ muội thật sự sẽ tới” Chân chân vừa đi
ra vừa nói, thân thiết theo sát Ôn Uyển, Ôn Uyển nở nụ cười đối phó.
“Quận chúa, cây trâm trên đầu ngươi thật xinh đẹp, có thể cho ta nhìn xem không?” Chân Nhan mắt chăm chú nhìn cây trâm ngọc có hương thơm
trên đầu Ôn Uyển, ánh mắt phát ra ánh sáng thèm muốn.
Ôn Uyển cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái. Nàng ta lúc nào cũng tự
cho là mình đúng, chẳng để ý gì đến sắc mặt của người khác da mặt so với tường thành còn dầy hơn.
“Quận chúa, Chân Nhan chỉ nói giỡn thôi” Chân chân bận rộn lấy lại
hòa khí. Đưa mắt nhìn Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển không có chút nào để ý đến
nàng ta, không cho nàng ta chút mặt mũi nào. Nhất thời tức giận vạn
phần.
“Quận chú sau này nên thường tới chơi. Lúc trước nhiều lần gửi thiệp
mời, ngươi lần nào cũng không có thời gian. Sau này nên sắp xếp thời
gian đi ra ngoài một chút, không thể lúc nào cũng bận rộn như vậy được.” Chân chân cười nói.
“Người ta bận rộn kiếm tiền, nơi nào có thời gian cùng theo chúng ta
học thêu thùa cùng quy củ” Chân Nhan bên cạnh cất tiếng âm dương quái
khí, bệnh thần kinh. Ôn Uyển không có để ý đến nàng, hoàn toàn không có
nhìn nàng chút nào.
“Muội muội, hay là chúng ta tránh xa một chút. Ai biết có cái gì bẩn
thỉu hay không, vạn nhất đụng phải sẽ đen đủi lắm” Chân Nhan thấy Ôn
Uyển không thèm để ý đến trong lòng nàng tức tối, nói chuyện khẩu khí
càng không thèm che đậy.
“Bốp…” Cổ ma ma tát thẳng tay vào mặt nàng ta, tức giận mắng cho một trận.
Chân Nhan che mặt sưng đỏ chạy đi. Ôn Uyển lắc đầu, gia giáo Tô gia vẫn rất tốt, sao lại xuất hiện trường hợp thế này.
Chỉ một lát sau, phía trước có tiếng bước chân của một nhóm người vội vã đi tới. Trong đó có một nữ nhân bề ngoài xinh đẹp, khóc đến thiên
hôn địa ám.
“Quận chúa, Nhan nhi nhà ta cứ coi như là đối với ngươi không cung
kính. Nhưng ngươi cũng chỉ là khách tới chơi nhà, tại sao lại có thể
đánh Nhan nhi nhà chúng ta, ngươi cũng đã quá đáng rồi” Người này đoán
chừng chính là tiểu thiếp Kim thị của cậu họ.
“Nàng ta lại dám công khai nói trên người Quận chúa nhà chúng ta có
đồ bẩn thỉu, ngươi nói xem? Ta đánh nàng có sai à” Cổ ma ma vô cùng lớn
lối. Ôn Uyển có danh tiếng xấu, cũng là do người khác vu cho nàng. Dù
sao hoàng thượng cũng sẽ làm chỗ dựa cho quận chúa, sợ cái gì?
“Trong kinh thành ai cũng nói nàng là yêu quái nhập vào thân. Ngay cả Thuần Vương cũng bị nàng dọa cho sợ hãi. Hơn nữa, làm gì có ở nơi nào
có hài tử nhỏ tuổi mà lại biết nhiều như vậy, không phải là yêu quái thì là cái gì?” Chân Nhan gân cổ lên, lớn tiếng cãi lại.
Cổ ma ma đang định tiến lên, nhưng là bị Ôn Uyển ngăn lại. Ôn Uyển
cười một tiếng hướng về Cổ ma ma khoát tay, Cổ ma ma thối lui vài bước.
Ôn Uyển nhìn nàng, Chân Nhan đắc ý cười ra tiếng. Cười còn chưa dứt,
trên người lại bị đánh thật mạnh như muốn đoạt mạng, trên người truyền
đến cảm giác đau thấu tim gan.
“Hoàng thượng đối với quận chúa yêu thương có thừa. Ngươi lại dám ở
chỗ này nói lời hoang đường, giá họa cho người khác. Yêu quái, dám nói
quận chúa nhà chúng ta là yêu quái, ngươi mới thật đúng là người quái
dị. Thật ra ngươi chính là hâm mộ ghen tị với quận chúa nhà chúng ta.
Ngươi không cần phải ác tâm đổ tiếng xấu cho quận chúa của nhà ta.” Hạ
Ảnh cất tiếng nói, không để cho Chân Nhan cãi một lời. Ôn Uyển chưa bao
giờ biết Hạ Ảnh còn ác độc như vậy.
“Chỉ là tiểu hài tử, không nên để ý không nên để ý. Cũng chỉ là tiểu
hài tử trong nhà, muốn nói chuyện phiếm để tăng tình cảm thôi” Tô phu
nhân cười nói.
Nếu là những người trong nhà khác, Ôn Uyển nhất định sẽ xoay người
rời đi. Lần này coi như là cấp cho ông cậu chút mặt mũi, kiên nhẫn ngồi
trên ghế híp mắt nghe các nàng nói loạn, về quần áo và trang sức một
chút.
Ôn Uyển ngồi nghe cảm thấy chán, muốn ngáp một cái. Một đám nữ nhân
này thật nhàm chán, nếu nàng ngày nào cũng phải ngồi thế này thì thật là sợ hãi run cả người, chuyện không tốt này không nên nghĩ tới. Ôn Uyển
đang tính toán, xem nên làm cái gì để lấp đi khoảng thời gian trống
rỗng, tránh cho mình nhàn rỗi quá. Làm ăn, hay là thôi, trước nghỉ một
thời gian đã. Vậy thì làm cái gì cho tốt đây. Đúng còn một việc nàng vẫn muốn làm, nhưng mà chưa có thời gian thích hợp. Ôn Uyển âm thầm hạ
quyết tâm.
“Ôn Uyển muội muội ngươi không nên để ý. Chân Nhan chính là một người bộc tuệch như vậy, ngươi không cần để trong lòng.” Chân Chân tiễn Ôn
Uyển ra ngoài xin lỗi vạn phần.
“Tiểu thư, nàng đâu có phải là nói lời vô tâm. Nàng có miệng có lòng. Nàng chính là ghen tỵ với quận chúa được sủng ái, nhìn thấy quận chúa
có ngọc trâm màu xanh có hương thơm cho nên càng bất mãn. Nàng cho rằng
ai cũng như tiểu thư người, nàng coi trọng cái gì đều cho nàng. Lòng
tham của nữ nhân đó thật không có đáy.” Lục yên buồn bực.
“Quên đi, chỉ là mấy đồ trang sức đeo tay thôi, đâu đáng giá để ngươi nhớ thương thời gian dài như vậy” Chân chân không khỏi buồn cười. Ôn
Uyển nhìn Chân chân như vậy, âm thầm lắc đầu. Cũng không biết mợ làm mẹ
như thế nào đường đường là thiên kim tiểu thư mà nuôi dưỡng thành một
người nhu nhược như vậy. Sau này lập ra đình thì làm thế nào, chắc chắn
sẽ bị người ta khi dễ chết.
Từ Tô phủ trở lại, Ôn Uyển bắt đầu giấu diếm tài năng. Những cái
thiệp mời cũng không nhận thêm cái nào nữa. Ngày ngày ở nhà học tập sử
kí, nhị thập tứ sử, cố gắng trước khi lão sư trở lại đem tất cả học
thuộc lòng, nắm rõ trong đầu.
Mỗi sáng sớm thức dậy ở trong chính viện của mình bắt đầu nhận thư
xác nhận. Trong ngày còn phải xử lí chuyện làm ăn, Ôn Uyển là loay hoay
mãi không hết việc. Mệt mỏi, nàng thật muốn mang tất cả quăng qua đầu,
đem ném hết cho người khác làm, để nàng ngày ngày có thể được đi du
ngoạn.
Không đợi Ôn Uyển được thư giãn mấy ngày. Bình gia lại xảy ra đại sự. Phiền toái lại tìm đến cửa. Ôn Uyển vừa nhận được tin tức kia, nàng
nghĩ nàng tình nguyện bận rộn mệt chết như mấy ngày qua, chứ không muốn
giáp mặt người của Bình gia. Chỉ cần không phải giáp mặt mấy người kia
nàng sẽ không oán trách gì nữa.
Ôn Uyển không khỏi nhớ tới một câu nói, tính mạng ngay từ khi sinh ra có thể có vô số hành hạ. Hành hạ cả đời mới coi như là chân chính sinh
ra.