Trương phu nhân quan sát Di Huyên cùng Mẫn Gia, lại đối chiếu với nữ nhi nhà mình, nội tâm thầm thở dài. Mặc dù nói nữ nhi nhà mình không tệ, nhưng so sánh với hai cô nương trước mặt, vẫn là bì không kịp. Trương phu nhân triệt để tắt tâm tư.
Ôn Uyển “ A” một tiếng nói “Nói cho cô cô biết, thường ngày ở nhà làm gì?” Ôn uyển trong lòng hối hận a, nếu như đây là con gái nhà mình thì tốt rồi, tiểu cô nương thật xinh đẹp.
Mẫn Gia tự nhiên trang nhã cùng Ôn Uyển đáp: “ Con hiện tại đang ở nhà học nữ hồng, mẫu phi hiện tại đang dạy bảo con, dạy con học quản gia.”
Mai nhi ở bên cạnh trêu ghẹo: “ Ôn Uyển, ngươi cho rằng vẫn giống chúng ta hồi đó à. Cả ngày nghiên cứu món ăn. Bọn họ không phải cùng nhũ mẫu học tập, thì cũng là cùng tiên sinh học cầm kì thi họa.” Ý của Mai nhi là Mẫn Gia rất cố gắng khắc khổ. Vì vậy mới nói, làm đại gia khuê tú cũng không phải việc nhàn hạ.
Ôn Uyển vui vẻ nói: “Ơ, còn nhỏ vậy mà phải học bao nhiêu là thứ, cái này vất vả quá đi, học tập chỉ là thứ nhì, thân thể mới là quan trọng.” Việc học hành này không thua kém Minh Cẩn cùng Minh Duệ. Xem ra, danh môn quý nữ cũng không phải việc dễ làm a!
Ôn Uyển đối với việc Mai nhi cùng Giang Lâm làm thế nào dạy bảo nữ nhi chưa từng hỏi qua. Nhưng nàng cũng có yêu cầu đặc biệt, chính là thân thể của nàng dâu nhất định phải tốt. Vì vậy, lần này gặp lại thân thể của Mẫn Gia đơn bạc như vậy, so sánh với Dĩ Huyên còn kém chút. Thật sự muốn kết cửa hôn nhân này, điểm này phải nói một chút. Nơi này điều kiện chữa bệnh lạc hậu như vậy, thân thể tốt là nhất định phải cần.
Minh Duệ và Minh Cẩn cũng tiến lên hành lễ cho hai người. Minh Duệ đã sớm biết Di Huyên là cô nương được mẹ định sẵn sẽ gả cho hắn. Nhưng mà hắn liếc cũng không liếc nhìn nhiều quá một giây. Chỉ cẩn thê tử sau này hiếu thuận với cha mẹ, xử lí tốt việc nhà, ân ái giống như cha mẹ thì hắn không bảo đảm, nhưng hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng.
Minh Cẩn không biết Mẫn Gia vợ Ôn Uyển chọn cho hắn, thấy tiểu cô nương xinh đẹp như vậy liền nhìn không chớp mắt, trong lòng không khỏi thở dài, cô nương này thật xinh đẹp.
Giang Lâm thấy Ôn Uyển nở nụ cười chân thành, còn nói học chỉ là thứ hai, quan trọng nhất là thân thể tốt. Lập Tức thấp thỏm ban đầu cũng tiêu tan không ít. Mới vừa rồi Giang Lâm thấy Minh Duệ và Minh Cẩn, hài tử 9 tuổi nhưng khí độ bất phàm. Giang Lâm nhìn trúng chính là Minh Cẩn. Đứa nhỏ này đúng như Mai nhi nói, sẽ không thiệt thòi cho Mẫn Gia. Nếu bỏ lỡ, người làm mẹ như nàng sẽ phải hối hận.
Ôn Uyển vui vẻ buông Mẫn Gia ra, còn chưa nói được hai câu, Thu Hàn đi tới hướng Ôn Uyển bẩm báo, tướng quân phái người mời hai công tử đi tiền viện.
Trong lòng Ôn Uyển buồn cười, nam nhân này đoán chừng là biết thế tử phi Thuần vương đến đây trong lòng không sảng khoái. Cho nên hấp tấp phái người đi gọi hai hài tử trở về. Chẳng qua nhìn thái độ của Minh Cẩn rất thích Mẫn Gia. Điều này cũng là Ôn Uyển lường trước. Minh Cẩn từ nhỏ đã thích cái đẹp, Mẫn Gia hiện tại xinh đẹp như vậy, lớn lên tất nhiên là một đại mĩ nhân. Một đại mĩ nhân như thế mới có thể nắm chặt tiểu tử kia.
Ôn Uyển cười cho hai hài tử đi ra ngoài. Hướng về các tiểu cô nuong trong phòng khách nói: “ Các cháu cũng đi chơi đi, có người lớn ở đây mấy đứa bé sẽ không tự nhiên.”
Lời của Ôn Uyển truyền ra, đã có người tới dẫn hài tử đi xuống. Lần này Ôn Uyển để Mộng Nam giúp đỡ chiêu đãi những cô nương này. Mộng Nam còn chưa có đính hôn, cùng những cô nương này tiếp xúc nhiều chút, sau này nhân duyên sẽ thuận lợi hơn chút.
Ngày này khách tới rất nhiều, Đông thế tử phi, phu nhân Bình quốc công, tam hoàng tử phi… Tiền viện Ôn Uyển không phải không biết đến, nhưng là hậu viện, Ôn Uyển nhìn thấy một đống người mà mình không nhận ra. Vấn đề này cũng may Hạ Dao Hạ Ảnh đều biết. Ở bên cạnh nhắc nàng( Ôn Uyển buồn bực, hai nữ nhân này, cửa lớn không ra, làm sao đều biết hết vậy).
Tô Chân mang theo Mộng Nam tới. Ôn Uyển không chiêu đãi nàng ta. Nàng chỉ hành lễ với đại phu nhân.
Tô Chân cũng không có gì bất mãn. Thân phận quyết định tình cảm. Ôn Uyển có thể để ý Mộng Nam, nàng đã rất cảm kích.
Mặc dù nói trong nhà Mộng Nam không có người chống lưng, nhưng có Ôn Uyển làm núi dựa vững chắc, mọi người cũng nể tình. Bản thân Mộng Nam do ma ma từ nhỏ nuôi dạy, quy củ lễ nghi tự nhiên là nhất đẳng, không thể xem nhẹ, mọi người cũng không dám xem nhẹ, nên chung đụng cùng những cô nương ở nơi này rất vui vẻ.
Ôn Uyển từ buổi sáng yến khách, vẫn bận đến tận buổi tối, lúc hồi phủ quận chúa, toàn thân đều mệt rã rời. Lúc Ôn Uyển đang tắm thì nói với Hạ Dạo “Ta bây giờ tình nguyện phê duyệt sổ con, cũng không muốn tiếp tục làm cu li như vậy nữa”. Cười một ngày, Ôn Uyển cảm thấy mặt đã cứng ngắc lại.
Hạ Dao cười khẽ, quận chúa từ nhỏ liền chán xã giao. Qua nhiều năm như vậy cũng không thay đổi. Hôm nay nhìn thấy những mệnh phụ kia, cười một ngày cũng là làm khó nàng “Cũng chỉ là hôm nay thôi.” Hôm nay tới yến hội đều là những phu nhân cao quí, ngày mai Ôn Uyển không phải đi gặp nữa.
Ôn Uyển nằm ở trong thùng tắm:” Nếu không phải một ngày, ta mới không tình nguyện làm cái việc phí sức này đâu! Khụ, bây giờ ta đặc biệt hy vọng hai hài tử lớn lên, nhanh chóng đem vợ cưới vào cửa. Ta liền hoàn toàn không có chuyện gì nữa.” Chờ con dâu vào cửa. Những chuyện này nàng có thể phủi mông không làm nữa.
Hạ Dao cười lắc đầu. Quận chúa làm chưởng quỹ vung tay làm đến nghiện rồi “Quận chúa, tướng quân cùng đại công tử và nhị công tử còn chưa trở lại. Người xem…”
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Bạch Thế Niên thì mặc hắn, phái người đi đem hài tử đón trở lại.” Bạch Thế Niên muốn cùng bào huynh đệ nâng ly suốt đêm nàng không ngăn cản. Chồng nàng từ sau khi phong tước, liền uống đến cao hứng, đã không dùng được, vẫn luôn trong tình trạng phiêu, phiêu giữa không trung. Ôn Uyển chuẩn bị để hắn phiêu hai ngày, cao hứng xong liền để hắn tỉnh lại.
Trương Nghĩa về đến nhà, cùng Trương phu nhân nói đến Minh Duệ và Minh Cẩn. Trương Nghĩa rất là tiếc nuối: “Trước kia ở biên thành vẫn luôn nghe nói hai công tử là rồng phượng trong loài người. Những ngày qua nhìn hai hài tử, ta càng thêm kinh ngạc. Khụ, Dũng nhi nhà chúng ta có thúc ngựa theo không kịp a( Hài tử lớn nhất của Trương Nghĩa). Phu nhân, nàng nói xem, cửa hôn sự này nếu có kể kết thì quá tốt.” Bất kể là Minh Duệ hay Minh Cẩn. Hắn nhìn đều thuận mắt a, hài tử chín tuổi mà không nóng không vội, không tự ti không kiêu ngạo, gặp người có lễ có độ. Trương Nghĩa không tìm thấy trên người hai hài tử nửa diểm không thỏa đáng ( nói đúng ra Minh Duệ hoàn toàn đạt đến, còn Minh Cẩn cũng xem như miễn cưỡng đạt đến.)
Minh Cẩn trong mắt Bạch Thế Niên còn nhiều tật xấu, nhưng trong mắt người ngoài là hài tử vô cùng không tệ.
Trong lòng Trương phu nhân cũng vạn phần tiếc nuối, nhỏ thế đã có khí độ như vậy, chờ khi trưởng thành, tương lai nhất định là nhất đẳng: “ Không thể thì thôi chứ còn như thế nào? Chuyện quận chúa nói đúng là có tồn tại. Mặc dù năm đó lão gia cùng hầu gia từng có ước định muốn kết thân gia. Nhưng lão gia và hầu gia cũng chỉ là nói miệng một chút. Nếu hai hài tử của hắn chưa định hôn, đến lúc đó có thể nói đến lời hứa đính hôn lúc đầu, thúc đẩy cửa hôn sự này. Nhưng bây giờ không được. Lão gia, người không biết hôm nay trên yến hội, ta thấy hai vị tiểu thư của phủ Thuần vương và phủ Trấn quốc công, hai hài tử tựa như quan âm ngọc nữ hạ phàm. Nữ nhi nhà ta so ra vẫn thua kém.” Tiếc nuối cũng chỉ là tiếc nuối, nhưng Trương phu nhân biết chuyện này không thể nào. Mặc dù nàng tự nhận nữ nhi của mình cũng là nhất đẳng, nhưng không thể không thừa nhận, hai cô nương kia cùng hai hài tử của hầu gia xứng đôi hơn.
Trương phu nhân nói như vậy là một phần chủ yếu. Một phần khác, cũng vì nữ nhi nhà mình. Hiện tại Ôn Uyển rõ ràng không muốn kết cửa hôn sự này. Nếu vẫn vội vàng, đến lúc đó chịu thiệt chính là nữ nhi nhà mình. Cho nên, kể từ phương diện nào, cửa hôn sự này cũng không thể.
Trương Nghãi chỉ có thể than thở thật sâu: “ Nói trở lại tướng quân cũng thật có phúc khí. Trước kia vẫn nói tướng quân ngu ngốc, chờ một nữ nhân đã chết. Bây giờ nhìn lại, tướng quân chờ đợi nhiều năm như vậy thật là đáng giá.” Hai hài tử xuất sắc như vậy, chờ lâu hơn nữa cũng đáng. Khụ, nếu mấy nhi tử của hắn có một đứa so ra mà vượt hai hài tử này, hoặc chỉ cần bằng một nửa, hắn cũng sẽ không cần phải lo lắng nhiều.Hài tử tốt như vậy, thật là làm hắn ghen tị hâm mộ muốn chết a!
Trương phu nhân biết ý tứ của trượng phu: “ Mọi người đều có duyên phận của chính mình. Hiện tại hâm mộ, nhưng lúc đầu hầu gia sống thật quá nhiều khó khăn. Chàng cũng là tận mắt thấy hắn trải qua. Đây chính là như tổ tiên nói khổ tận cam lai.” Ban đầu Bạch Thế Niên thế nào cũng không cưới, đeo trên lưng áp lực lớn như vậy cũng không chịu cưới Thích Lệ Nương, cuối cùng Thích Lệ Nương phải làm thiếp. Nhưng sau đó vẫn kiên trì không cùng Thích Lệ Nương chung phòng, đây không phải là việc mà nam nhân nào cũng làm dược.
Phải biết rằng, khi đó có nhiều tin đồn thật khó nghe. Nói hắn bất lực, tin đồn này không phải nam nhân nào cũng chịu được. Như Trương phu nhân biết, biên thành nhiều nam nhân như vậy , cũng chỉ có Bạch tướng quân có thể làm được. Cũng bởi vì phần này kiên trì, sự chờ đợi không oán không hối hận, mới đả động được tim như bàn thạch của quận chúa. Cũng mới làm cho hoàng thượng đồng ý gả quận chúa. Cho nên nói, có một việc chịu thiệt thòi, mới có được phúc khí mà người bình thường không có.
Trương Nghĩa nhớ đến chuyện năm đó, cũng chỉ có thể lắc đầu than thở. “Đúng vậy, năm đó Hầu gia, ta thấy một lần là trong lòng khổ sở một lần. Năm đó khuyên bao nhiêu cũng không có tác dụng.” ban đầu hắn cũng là cha của nhiều hài tử rồi, nhưng tướng quân đã gần ba mươi, ngay cả con nối dòng cũng không có. Mắt thấy tướng quân không chỉ chịu Trần A Bố nhúc nhã, còn phải chịu nguy cơ tuyệt tử tuyệt tôn. Bọn họ những người này không ai không khuyên tướng quân. Nhưng chính tướng quân cắn răng cũng không chịu cùng Thích Lệ Nương viên phòng, phải đợi phu nhân. Tất cả mọi người đều cho rằng Hầu gia sẽ sống cả quãng đời còn lại trong cô độc, ai biết hi vọng. Nhưng như hiện tại chính là khổ tận cam lai.
Trương phu nhân thấy trượng phu đem chuyện này buông xuống, còn nói về biểu hiện hôm nay của Chu phu nhân: “ Lão gia, ngại thể diện của người, ta còn mang nàng đi. Nhưng nếu là lần sau, ta nhất định không mang theo nàng. Kinh thành không giống biên thành, nếu còn tiếp diễn như vậy, sau này những mệnh phụ kinh thành kia, sẽ không ai giao thiệp với chúng ta nữa. Hôn sự của hài tử đều bị trì hoãn.” Trương phu nhân nói còn nhẹ. Nếu chuyện này lan truyền ra bên ngoài, hôn sự của nữ nhi sẽ không thuận lợi.
Trương Nghĩa cười khổ: “Không mang thì không mang.’ Lại nói, ai bảo Chu huynh đã mấy lần cứu hắn đây! Thiếu nợ thì hắn còn trả hết, nhưng ơn cứu mạng làm sao trả hết đây.
Lúc này Ôn Uyển cũng hỏi chuyện xảy ra ngày hôm nay, biểu hiện của Chu phu nhân làm nàng rất kỳ quái: “Trương gia có phải thiếu nợ Chu gia cái gì hay không a?” Nếu không phải như thế, Trương Phu nhân cũng không thể mang theo Chu phu nhân tới. Đây là việc cực kỳ mất mặt a.
Hạ Ảnh nói Trương Nghĩa được trượng phu Chu phu nhân cứu mạng, hơn nữa cứu mạng ba lần. Người nơi này đặc biệt chú trọng ân nghĩa. Cho nên Trương Nghĩa đối với người này đặc biệt chiếu cố. Cũng bởi vì thế, quan chức người này cũng tăng nhanh.
Ôn Uyển lắc đầu, thiếu nợ như vậy cũng thật nhức đầu. Cũng may Bạch Thế Niên không có làm chuyện để cho nàng nhức đầu. Là một người đã cứu Bạch Thế Niên, nhưng Bạch Thế Niên cũng cứu hắn. Coi như tương lễ, không để mang ơn cứu mạng tới cầu van xin giúp đỡ( Ngay cả có ý nghĩ này cũng không có lá gan này.)
Ôn Uyển bò lổm ngổm trên giường, Hạ Dao giúp nàng xoa bóp. Mấy ngày qua Ôn Uyển đều cần xoa bóp mới có cảm giác thư sướng chút. Mệt nhọc chân chính, chờ chuyện trong nhà làm xong, lại muốn bắt đầu bận rộn chuyện làm ăn. Bỏ lại một năm, không mất ba tháng chỉnh đốn thì không xong. Ôn Uyển thử nghĩ thôi, đầu cũng to ra. Hiện tại Ôn Uyển chỉ có một chữ: Mệt.
Ôn Uyển nghe thấy, Hầu gia cùng hai tiểu công tử trở lại, chờ phụ tử ba người tắm rửa xong, Ôn Uyển làm trò trước mặt Bạch Thế Niên, hỏi hai hài tử: “Minh Cẩn, cha con nói cô nương Trương gia không tệ, chính là cô nương mặc bộ xiêm y đỏ tươi ra mắt các con. Con cảm thấy tiểu thư Trương gia kia như thế nào?”
Bạch Thế Niên lập tức đen mặt: “Trước mặt hài tử nàng nói chuyện này làm gì?” Bạch Thế Niên tức giận không phải vì Ôn Uyển nhắc tới chuyện Trương gia, mà cho rằng Ôn Uyển đối với hai hài tử quá phóng túng rồi. Mệnh Lệnh của cha mẹ, lời của người làm mai, hỏi hài tử làm gì? Hài tử ở đâu có quyền lên tiếng.
Ôn Uyển trong lòng nói thầm, chủ nghĩa đại nam nhân. Là nhi tử cưới vợ, không hỏi bọn họ thì hỏi ai: “ Cái gì không thể hỏi hài tử? Nay người muốn lấy vợ là bọn nó. Vợ lấy về nhà cũng theo chúng cả đời. Nếu như không hợp ý, chàng cũng không cho con chúng ta lên tiếng sao?”
Bạch Thế Niên im lặng, đây là chuyện vợ chồng nên bí mật nói. Tại sao có thể trước mặt hài tử nói chuyện này? “ Tốt lắm tốt lắm, không nói chuyện này nữa, Minh Duệ Minh Cẩn, các con cũng mệt nhọc cả ngày rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai lại bận rộn nữa.”
Minh Duệ nhìn cha mẹ hắn ở chung một chỗ cãi vã, không biết tại sao tâm tình đặc biệt tốt, nhịn không được bật cười lên.
Thật ra thì cha và mẹ làm trò trước mặt bọn hắn nói nhao nhao, ngược lại có thể thấy tình cảm rất tốt, trên mặt đều không thể hiện ra. Tương kính như tân mới đáng sợ.
Bạch Thế Biên nhìn trên mặt Minh Duệ mang theo nụ cười, lập tức ngậm miệng không nói nữa. Quá mất thể thống rồi, ở trước mặt hài tử gây lộn cùng Ôn Uyển. Uy nghiêm của làm người phụ thân như hắn ở đâu? Nghĩ tới đây liền bất mãn nhìn Ôn Uyển một cái. Ôn Uyển làm việc cũng không theo lẽ thường an bài. Như này làm sao cũng phải để cho hắn nói một câu a!
Ôn Uyển tính toán đem việc này nói rõ ràng. Ừm, thuận tiện hỏi Minh Cẩn đối với Mẫn gia cảm giác như thế nào? Nếu là Minh Cẩn không thích, nàng thích cũng vô dụng: “ Minh Cẩn, cha các con muốn đem Trương gia cô nương mà con nhìn thấy hôm nay cho con làm vợ, tự con nói xem Trương gia cô nương hôm nay thế nào?” Ôn Uyển trực tiếp hướng nhi tử hỏi. Dù sao hai tiểu tử thối này đã sớm biết vợ là ý gì, không phải nàng dạy hư hài tử.
Ôn Uyển căn bản không nghĩ, Minh Cẩn có hiểu hết vợ là có ý gì hay không? Ôn Uyển thường xuyên cùng Minh Cẩn kể chuyện Trư bát giới lấy vợ, nàng trước kia có giải thích qua, vợ chính là theo cả đời, nên cho là Minh Cẩn tự mình hiểu dược.
Dĩ nhiên, trước kia Minh Cẩn không hiểu hiện tại đã hiểu. Trong khoảng thời gian này, Minh Duệ thường xuyên nghĩ cách làm cho người ta nói cái gì là vợ. ừm, còn có biện pháp làm cho Minh Cẩn biết nam nữ bảy tuổi khác biệt, để cho Minh Cẩn sau này chú ý.
Minh Cẩn lập tức cự tuyệt: “ Không cần, cô nương kia mặt ngơ ngác, cả người ngu ngốc, hơn nữa lớn lên cũng không dễ nhìn, con không cưới nàng làm vợ. Sau này kết hôn con muốn lấy người xinh đẹp như mẹ làm vợ.” Người nọ cả người bên cạnh hắn đều không bằng, hắn mới không thèm lấy nàng làm vợ đâu! Vợ là người bên cạnh hắn cả đời, nhất định phải cưới vợ thật xinh đẹp.
Ôn Uyển nghe xong dở khóc dở cười. Tiểu tử thối này, chính là yêu cái đẹp. Nữ nhi Trương gia là hài tử an tĩnh, ở đâu ra mặt ngơ ngác a! Hơn nữa, cô nương Trương gia mặc dù không phải là đại mĩ nhân, nhưng lớn lên cũng là cô nương thanh tú, ở đâu tệ vậy.
Bạch Thế Niên giận đến sắc mặt biến thành màu đen, còn chưa kịp nói lời khiển trách ra miệng, Minh Duệ liền lên tiếng.
Minh Duệ giúp dỡ Minh Cân: “ Cha, Minh Cẩn nói có điều không đúng, nhưng cô nương Trương gia thật không thích hợp. Cha, người không biết, hôm nay mẹ chỉ nhìn qua một cái, cô nương kia liền run rẫy, cô nương này hành động không phải là nhát gan, mà là chưa từng thấy quen mặt. Cha, cô nương như vậy làm sao lấy về nhà làm vợ, có thể giúp chúng ta quản gia hay sao? Có thể cùng người ngoài xã giao tốt được sao? Cha, vợ như vậy cưới về, đến lúc đó người mệt là mẹ a! Mẹ, huynh đệ bọn con muốn cưới phải là đích nữ danh môn thế gia.” Minh Duệ là người biết ăn nói, nếu muốn Minh Cẩn cưới cô nương Trương gia kia vào cửa, đó chính là làm hại Minh Cẩn, hắn là người đầu tiên phản đối.
Lời Minh Duệ nói, Ôn Uyển dở khóc dở cười. Nhưng nghe Minh Duệ nói, Ôn Uyển nghĩ trong lòng tiểu tử thối này đối với Di Huyên rốt cuộc là thái độ thế nào đây? Chẳng lẽ cho là chỉ cần thích hợp hắn sẽ lấy? Ai cũng không sao cả. Ôn Uyển thử nghĩ, hay là có cơ hội nói chuyện chút cùng Minh Duệ.
Bạch Thế Niên một bụng tức giận, trong nháy mắt liền bị Minh Duệ dập tắt. Vốn là Bạch Thế Niên cũng chỉ kháng nghị chuyện mới vừa rồi Ôn Uyển hành động quá mất thể thống rồi, quá nuông chiều nhi tử, cũng không có ý gì khác. Minh Duệ nhất định phải cưới danh môn quý nữ, bởi vì thân phận nhất định. Nhưng Minh Cẩn nha, nếu không có tầng quan hệ này của Ôn Uyển, nữ nhi của Trương Nghĩa cũng thích hợp. Nhưng Ôn Uyển đã chính xác nói cho hắn biết, sau này Minh Cẩn nhất định là có tước vị, hơn nữa rất có thể là thế tập võng thế hầu tước, đích nữ đại môn nhà giàu quản gia yêu cầu rất nhiều, nữ nhi của Trương Nghĩa cấp độ không đủ.
Triều đại này là triều đại quan hệ, trưởng tử thừa kế gia nghiệp, tương lai là đương gia, phu nhân đích trưởng tử tương lai, đích thực phải lựa chọn cẩn thận. Nhưng con thứ thì không giống nhau, chờ đến số tuổi đi ra lập môn hộ. Đây cũng là một nguyên nhân năm đó Bạch Thế Niên muốn Ôn Uyển đổi ý. Chẳng qua là, nhà bọn hắn tình huống đặc thù, hiện tại hắn cũng đã sớm dập tắt cái tâm tư này.
Bạch Thế Niên hỏa khí tiêu tan, trong lòng cũng không nhịn được lắc đầu. Nhi tử nhà hắn thực sự mới chín tuổi sao? Sao hắn lại có cảm giác đã hai ba tuổi chứ? Nói chuyện còn ra vẻ nữa.
Trong nội tâm Bạch Thế Niên oán thầm, Ôn Uyển dạy dỗ hài tử thế nào vậy? Lão đại thông tuệ như vậy, làm cho kẻ làm cha như hắn không có cảm giác thành tựu. Quá buồn bực. Khụ, nhi tử quá yêu nghiệt cũng làm cho người ta khó chịu a.
Minh Cẩn lập tức ủng hộ lão cha: “ Cha, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, qua mười năm nữa con cũng phải lấy vợ. Mẹ, mẹ chọn cho con phu nhân xinh đẹp giống mẹ ấy, hiền lành, tài giỏi giống mẹ.”
Lúc này Minh Cẩn đối với khái niệm vợ cũng không phải đặc biệt hiểu hết. Nhưng hắn biết rõ vợ là người cùng hắn trải qua cả đời. Còn có thể cùng mình chăm sóc cha mẹ ( Minh Duệ nói). Về phần yêu cầu, theo Minh Cẩn nhận thấy, mẹ hắn là người xinh đẹp nhất rồi. Tương lai vợ hắn nhìn phải không kém mẹ, phải tốt giống mẹ.
Bạch Thế Niên trừng mắt với Ôn Uyển. Một điều hai điều đều thuận theo hài tử này, sao có thể coi trời bằng vung? Người cha như hắn làm cái gì? Còn có, ngày thường Ôn Uyển giáo dục hài tử cái gì nha? Làm bừa bãi.
Ôn Uyển đối với việc Bạch Thế Niên im lặng chỉ trích không để ý, ngược lại tủm tỉm nói: “ Đây là chuyện liên quan đến cả đời bọn hắn, khẳng định phải hỏi bọn hắn mới được.”
Minh Cẩn đầu óc sáng dạ nói: “ Đây không phải mẹ nói, mà là tự con muốn. Cha, sau này ông cậu hoàng đế sẽ tìm cho con người vợ xinh đẹp nhất đấy. Cha, con không lấy cô nương Trương gia kia, cô nương kia thật khó coi.” Minh Cẩn cũng không dám nói thẳng cô nương Trương gia kia quá xấu, nếu nói như vậy, xác định sẽ lại bị phạt.
Minh Duệ nghe xong cười ha hả không ngừng: “ Minh Cẩn, đại quận chúa phủ Thuần vương, là vợ mẹ nói cho đệ đó, sau này nàng lớn lên nhất định là một đại mĩ nhân.”
Minh Cẩn hai mắt sáng ngời: “ Mẹ, thật sự, có thật không vậy?” Hắn nhớ rõ, cô nương kia lớn lên thật xinh đẹp tựa như tiên nữ, hắn thật sự rất thích.
Minh Duệ và Minh Cẩn kẻ sướng người họa, sắc mặt Bạch Thế Niên đen như nhọ nồi, hô hấp so với lúc trước càng mạnh.
Ôn Uyển giống như không nhìn thấy, gọi Hạ Dao đưa hài tử ra ngoài, đợi thời điểm trong phòng chỉ còn hai người, Ôn Uyển
Bạch Thế Niên là nhẫn lại nhịn, mới không phát giận trước mặt hài tử. Hài tử đi rồi, Ôn Uyển lại làm như không có chuyện gì, Bạch Thế Niên nhìn không được: “Bình Ôn Uyển, nàng rốt cuộc dạy dỗ hài tử thế nào a? Hôn nhân đại sự, mệnh lệnh cha mẹ, lời của bà mai, nàng còn ở trước mặt hài tử hồ ngôn loạn ngữ, nàng rốt cục nghĩ thế nào?” Phóng túng hài tử coi trời bằng vung rồi.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên tức giận đến hô hấp không đều, không những không tức giận ngược lại còn nở nụ cười: “ Là ta không giáo dục tốt, giờ chàng đã trở về, để chàng có thể giáo dục bọn hắn tốt.” Ôn Uyển cái gì cũng không nói qua với hài tử, là hài tử bọn hắn tự biết đấy. Đặc biệt là Minh Duệ, thế gia danh môn quí nữ, nàng đều không có đề cập qua. Nhưng là những lời này Ôn Uyển cũng không nói với Bạch Thế Niên. Tuy tất cả mọi người đều biết Minh Duệ trưởng thành sớm, nhưng Minh Duệ có một vài phương diện phát triển không giống người thường. Mọi người đều nghĩ là do nàng dạy, Ôn Uyển cũng chưa từng phủ nhận qua. Ôn Uyển thừa nhận đơn giản vì không muốn Minh Duệ bị hoài nghi. Những năm qua, Ôn Uyển vì biểu hiện bên ngoài của Minh Duệ mà xử lý không biết bao nhiêu chuyện, cũng bởi như thế nên không có ai hoài nghi Minh Duệ là yêu nghiệt.
Cũng may Ôn Uyển luôn che chở Minh Cẩn giống như vậy, lại thường xuyên cùng Minh duệ tâm sự, mẫu tử hai người nói chuyện phiếm, người ngoài cũng không hiểu trò chuyện cái gì. Cho nên, nhiều biểu hiện của Minh Duệ, mấy người Hạ Dao biết cũng nghĩ là do Ôn Uyển dạy.Trong suy nghĩ của mọi người, Ôn Uyển là biến thái nhất đấy, so sánh với nàng, Minh Duệ biến thái cũng không phải là sự việc hiếm lạ.
Bạch Thế Niên nghẹn họng, bất quá hắn rất nhanh đáp ứng: “ Được, ta dạy, nhưng nàng cũng phải hứa không thể dung túng bọn hắn, càng không được thay bọn hắn biện hộ. Đặc biệt là chuyện ngày hôm nay, không được xảy ra lần nữa.”
Ôn Uyển cười khẽ, còn cần nàng biện hộ cho nữa: “ Chàng yên tâm, dù là chàng lột một tầng da bọn hắn, ta ở bên cạnh một chữ cũng không nói.” Nói xong Ôn Uyển trở về phòng ngủ, trâm cài trên đầu đều tháo xuống.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không để ý hắn, chính nàng còn lên giường đi ngủ, lập tức cũng không biết làm thế nào. Vợ con hắn cùng chiến tuyến, mình hắn bên kia chống chèo, ba chọi một , rất khó làm đấy. Cũng may Bạch Thế Niên chỉ là muốn nghiêm khắc với hai hài tử, để bọn hắn về sau thành tài, đại tài. Có không ít phụ thân như hắn, muốn hài tử phải mười phần thuận theo mình, Nhi tử không được khiêu chiến quyền uy của phụ thân, tuy có một chút không thoải mái, nhưng cũng có thể chấp nhận.
Bạch Thế Niên thở ra một hơi uất khí, chuẩn bị đi ngủ. Ôn Uyển liền chui vào ngực hắn, cười tủm tỉm nói: “Đồ ngốc, nếu Minh Cẩn không thích Mẫn Gia ta cũng không cưỡng cầu. Hôn sự của nhi tử điều kiện tiên quyết là môn dăng hộ đối, nhưng cũng phải để hài tử cảm thấy hợp ý. Nếu cưỡng cầu, về sau cuộc sống của hài tử trôi qua không tốt,làm cho người làm cha mẹ đều phải lo lắng.”
Bạch Thế Niên kì thực đã nghĩ thông suốt, nhưng vì hôm nay Ôn Uyển khiêu chiến quyền uy làm phụ thân của hắn, nói không giữ lời nên không có lên tiếng.
Khả năng nhìn mặt nói chuyện của Ôn Uyển cực kỳ lợi hại, lập tức phát hiện Bạch Thế Niên tâm khẩu không đồng nhất, nhưng nàng vẫn vừa cười vừa nói: “Lão công, mỗi người đều có một duyên phận riêng. Năm đó chàng muốn chờ ta, liền chờ một mạch mười bốn năm đây này. Bao nhiêu người khuyên chàng, chàng đều không nghe. Ta cũng hy vọng nhi tử tìm được một thê tử tình đầu ý hợp, vợ chồng ân ân ái ái, chúng ta làm trưởng bối cũng an tâm.”
Nhắc đến năm đó, Bạch Thế Niên trừng mắt nhìn nàng: “ Nàng còn không biết xấu hổ mà nhắc chuyện năm đó. Năm đó nàng dám gạt ta, nói nàng là Thanh nhi. Rõ ràng đang tốt đấy, còn cố ý gặp ta nói Thanh nhi chết rồi. Ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào nhẫn tâm như vậy.” Ở biên thành sáu năm, hắn trôi qua dày vò biết bao a, đời trước hắn nhất định là thiếu nợ nữ nhân này.
Ôn Uyển ha ha cười ngây ngô, thấy Bạch Thế Niên một bụng oán khí, liền chủ động dụ dỗ hắn, tùy ý muốn làm gì thì làm. Nhưng Bạch Thế Niên cũng biết Ôn Uyển mệt nhọc, lăn một hồi trên giường rồi tạm bỏ qua cho nàng.
Hầu phủ tiệc tùng mười ngày đêm, đại quản gia đem sổ sách giao cho Ôn Uyển. Ôn Uyển lại để cho người dưới xem xét, làm xong đưa nàng xem.
Ôn Uyển đang chuẩn bị bắt đầu làm việc, Mai nhi tự mình đến thăm nơi nàng làm việc.
Mai nhi vừa thấy Ôn Uyển liền vội vàng hỏi thăm: “ Ôn Uyển, ta nghe nói Bạch Thế Niên cùng Trương gia, Bảo gia từng có hôn ước, về sau muốn cùng bọn họ kết làm thông gia. Ôn Uyển, sự việc có phải thật như vậy không?” Bảo gia, Trương gia đều có nữ nhi, tuy nữ nhi Bảo gia chỉ mới bốn tuổi, cùng Minh Cẩn là kém một chút. Nhưng bằng hữu sinh tử nha, chênh lệch mấy tuổi cũng không sao. Hơn nữa quan hệ nhà bọn họ cùng vương phủ lớn nha.
Ôn Uyển có chút kì quái. Hạ Dao bên cạnh nói chút với nàng, trong kinh thành truyền ra tin Bạch gia cùng Trương gia và Bảo gia từng có hôn ước. Việc này hình như là trong một đêm lưu truyền khắp kinh thành. Ôn Uyển thân là người trong cuộc nhưng lại không biết: “ Rất nhiều năm trước đây Bạch Thế Niên trong lúc uống rượu đã nói đùa với họ. Lời nói đùa làm sao mà thật được.” Người trong cuộc cho là thật thì là thật, cho là nói đùa thì tự nhiên cũng không phải chuyện thật.
Nếu Ôn Uyển không muốn, lời nói trong yến tiệc hôm trăng rằm cũng trở thành lời nói đùa đấy. Cho nên, Mai nhi mới sốt ruột phát hỏa lên. Bất kể như thế nào, Bạch Thế Niên chính miệng nói ra, cái quan hệ này phức tạp hơn rồi.
Hạ Ảnh đi tới, bên tai Ôn Uyển nói Thầm một trận, sắc mặt Ôn Uyển lập tức phát lạnh. Ăn gan hùm mật gấu, dám tính toán nàng.
Mai nhi thấy thế có chút lo lắng nói: “ Có phải có người cố tình tung ra tin tức, tính toán ngươi cùng hầu gia không?” Nhìn cái dạng này, rõ ràng chính là hướng về Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên rồi. Mặc kệ kết quả như thế nào, Bạch Thế Niên nhất định phải đeo cái danh không kể ân nghĩa rồi.
Sắc mặt Ôn Uyển liền khôi phục bình thường, khẽ cười nói: “ Không sao.”
Mai nhi thấy Ôn Uyển không để ý trong lòng cũng buông xuống, nhưng vẫn nhịn không được dặn dò Ôn Uyển: “ Nhà các ngươi danh tiếng gần đây quá lớn rồi, các ngươi kiềm chế chút, đừng để người ta bắt được điểm yếu.” Mai nhi không lo lắng cái khác, chỉ lo danh tiếng quá lớn, chọc hoàng đế khó chịu.
Ôn Uyển một chút cũng không để ý: “ Không việc gì, ngươi yên tâm, hiện tại làm ra chuyện này cũng không tính là chuyện xấu. Chỉ là danh bị dơ, không sao đâu.” Làm thần tử có điểm không tốt, không hoàn mỹ như vậy ngược lại sẽ khiến hoàng đế an tâm, thần tử cũng an tam hơn. Có điều khiến cho Bạch Thế Niên chịu ủy khuất, không biết hắn có tức giận không đây.
Mai nhi lại không lạc quan như Ôn Uyển, trước khi đến nàng đã cùng trượng phu nói qua chuyện này. Mai nhi chuyển lời La Thủ Huân: “ Ôn Uyển, Thần Võ Hầu là ba mươi năm mới có duy nhất một người được phong Hầu, cùng với việc các ngươi mở yến tiệc mười ngày mười đêm, qua lại đều là các tướng lãnh trong quân. Về sau vẫn là cẩn thận một chút, tránh khỏi phạm vào kiên kị không cần thiết.”
Ôn Uyển cười khẽ, quả thực nên kiêng kị, nhưng vô cùng kiêng kị lại lộ ra lòng không trung thành, cái thái độ này người bình thường rất khó nắm bắt, nhưng cũng may Ôn Uyển với hoàng đế cực kỳ hiểu rõ, có thể nắm rõ cái này đúng mực: “ Nên phô trương thì nên phô trương, bằng không, kiềm chế liền làm cho người ta thấy lại càng nói gì đó. Không cần lo lắng, trong lòng ta tự có chừng mực. Chờ thêm chuyện này qua lại từ từ trù tính chuyện khác.” Nếu hiện tại thu liễm tất cả danh tiếng, vậy cũng quá giả đi, ngược lại càng làm mọi người chú ý. Bạch Thế Niên không phải nàng, nàng có thể ẩn nhẫn ít xuất hiện, nhưng Bạch Thế Niên không cần, Bạch Thế Niên khoa trương một chút sẽ tốt hơn.
Mai nhi còn chưa đi, Giang Lâm đã tới đây rồi. Nha hoàn đưa Giang lâm đến phòng khách nhỏ. Giang Lâm thấy phòng khách nhỏ trang trí rất đơn giản, bên sườn phía đông thiết kế một kháng bàn, trên bàn chứa dụng cụ uống trà, dưới mặt bàn có bốn cái ghế đá đen, bên cạnh gần cửa sổ để vài cái ghế tựa dựng thành hoa ỷ, nhìn như vậy liền biết là cố ý dùng để chiêu đãi khách nhân ngồi đấy.
Ôn Uyển cùng Mai nhi nghe Giang Lâm đến, liền lập tức đi qua gặp người. Giang Lâm thấy Ôn Uyển, sửng sốt một chút. Ôn Uyển hiện tại ăn mặc vô cùng đơn giản, quần áo rộng thùng thình ở nhà. Trên tóc cái gì cũng không đeo, vô cùng đơn giản đấy.
Giang Lâm tới là nói tới chuyện của Mẫn gia, lần trước Giang Lâm đã căn cứ theo ý tứ của Ôn Uyển, dẫn theo Mẫn Gia tới. Hiện tại nàng cũng chỉ muốn một câu nói, dù sao thanh danh đã sớm lan truyền ra, hiện tại muốn một câu nói cũng là bình thường.
Giang Lâm trong lòng cũng chuẩn bị một tin xấu. Nàng hy vọng Ôn Uyển cho nàng một câu trả lời thuyết phục. Nếu không phải nguyện ý, thì thừa cơ hội này nói ra rõ ràng. Nếu nguyện ý thì tốt nhất là đính hôn. Nếu không trong lòng nàng không nỡ. Người làm cha không có trách nhiệm, nhưng người làm mẹ như nàng phải vì con gái mà quyết định. Không thể giống người làm cha với con gái không có trách nhiệm, chôn sống nữ nhi nhà mình không hay.
Ôn Uyển đối với việc này có thể hiểu được. Lại nói cũng là do nàng ích kỷ, nếu là con gái mình bị người ta đối đãi như vậy cũng sớm không chịu được. Hiện tại mẫu thân cô nương kia đã đến muốn nói chuyện, nàng tất nhiên là phải cho đối phương một cái công đạo.
Ôn Uyển đứng lên nói ra: “ Hai người các ngươi ở đây trò chuyện trước, ta đi rồi sẽ trở lại.” Ôn Uyển muốn hỏi qua ý của Minh Cẩn, nếu Minh Cẩn đồng ý liền đáp ứng hôn sự này.
Mai nhi nhìn qua Giang Lâm, Mai nhi là không lo lắng Ôn Uyển hủy ước hẹn. Giao tình cả hai nhà bọn họ, Ôn Uyển sẽ không làm như vậy. Nhưng hôn sự của Minh Cẩn cùng Mẫn Gia, Ôn Uyển có chút không bằng lòng đấy.
Trong phòng không có những người khác, Giang Lâm mới lên tiếng: “ Sợ là quận chúa đã biết Võ thần Hầu có ý kia, quận chúa không hài lòng Trương gia cô nương, mới để ta đem Mẫn gia đến.”
Mai nhi tứ lạng bạt thiên cân: “Không đâu, đứa nhỏ Minh Cẩn kia, ngươi cũng thấy rồi, kinh thành không tìm được hài tử tốt như vậy rồi. Chẳng lẽ Minh Cẩn còn thiệt thòi Mẫn Gia.”
Giang Lâm cười khổ: “ Hài tử rất tốt, nhưng cần phải thành công.”
Mai nhi thấy thế vừa cười vừa nói: “ Yên tâm đi, Ôn Uyển có thể mở miệng để ngươi dẫn theo Mẫn Gia, tại trước mặt nhiều người khen Mẫn Gia như vậy, chính là đã hạ quyết tâm. Không có chuyện gì đâu.” Mẫn gia hoàn toàn phù hợp với một chút yêu cầu của Ôn Uyển, ngày đó nàng còn thấy Minh Cẩn nhìn Mẫn Gia không chớp mắt, điều kiện gì toàn bộ qua rồi, Ôn Uyển không có khả năng đổi ý đâu.
Trong lòng Giang Lâm suy nghĩ nói: “ Chỉ mong vậy.”
Giang Lâm cho rằng Ôn Uyển muốn đi tìm Bạch Thế Niên thương lượng. Nói cho cùng thì Bạch Thế Niên cũng chính là đương gia, cùng Bạch Thế Niên thương lượng cũng là nên.
Ôn Uyển là đi tìm nhi tử, không phải tìm Bạch Thế Niên. Ôn Uyển là đến hỏi ý kiến Minh Cẩn. Thật lòng mà nói, Ôn Uyển cũng hy vọng Minh Cẩn đáp ứng. Nếu Minh Cẩn của nàng không đáp ứng , nàng cũng chỉ có thể hướng Giang Lâm tạm thời đừng công khai ra bên ngoài. Nếu Giang Lâm không đồng ý, Ôn Uyển rất lo lắng, đối với dư luận bên ngoài Bạch Thế Niên vì tăng thêm tình huynh đệ, đến lúc đó xác định là phải đáp ứng hôn sự với Trương gia. Ôn Uyển có chút thở dài, suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân vĩnh viễn không giống nhau.
Minh Duệ cùng Minh Cẩn đi ra, Minh cẩn mắt vẫn nhìn con chim họa mi bên trên hành lang. Con chim họa mi tiếng hót sang ngời thanh thúy, lại thêm xinh đẹp, Minh Cẩn rất thích.
Minh Duệ cười không nói Minh Cẩn.
Ôn Uyern đem sự tình chân tướng nói một lần cùng hai nhi tử: “ Minh Cẩn, nếu con không nhớ Mẫn Gia lớn nên như thế nào, ta bèn cho con gặp nàng, con cảm thấy thế nào? Có thể làm vợ con không?” Ôn Uyển cảm thấy hài tử đã lớn như vậy rồi, nên có thể tự mình quyết định rồi. Ừ, tuy có hơi sớm một chút, nhưng đây là tình thế bắt buộc a.
Minh Duệ đối với việc mẹ hắn làm công tác tư tưởng trước, ngoại trừ bội phục vẫn là bội phục. Nhi tử nhà ai đối với hôn sự được mình quyết định, đều phải nghe theo lời cha mẹ cả.
Ôn Uyển thấy bộ dạng Minh Cẩn sốt ruột không nhịn được cười lên. Tiểu từ này, thời điểm còn chưa biết vợ là ý nghĩa gì đã thích nghe chuyện Trư Bát giới cưới vợ, bây giờ đối với cô dâu của chính mình liền sốt ruột nóng lòng. “Mẹ nói cho con biết, nếu con đồng ý, thì sẽ cùng cô nương phủ Thuần vương định ra hôn sự này rồi. Minh Cẩn, sau này con trưởng thành cưới nữ nhi nhà người ta, nhất định phải đối tốt với nữ nhi nhà họ, không để cho người ta chịu ủy khuất. Nam tử hán đại trượng phu, làm người phải có trách nhiệm. Nếu không đến lúc đó mẹ sẽ thu thập con, ừ, để ca ca cùng mẹ đến thu thập con.” Ôn Uyển đối với các tính này của nhi tử rất hiều. Tiểu tử này rất có tiềm chất hoa hoa công tử. Người khác làm mẹ đối đãi nhi tử thế nào Ôn Uyển không biết, nhưng Ôn Uyển không hy vọng con mình sau này gặp một người yêu một người. Cho dù hắn thực sự hoa tâm, Ôn Uyển cũng muốn quản thúc hắn. Nếu là vạn nhất, sau này Minh Cẩn phải nạp thiếp gì đấy, cũng phải tuyệt đối cam đoan địa vị của chính thê. Ôn Uyển vô cùng chán ghét những nam nhân sủng ái thiếp thất, kế thất, vân vân, cuối cùng để vợ chồng đồng sàn dị mộng, con cháu đều có vấn đề. Đương nhiên, đây là Ôn Uyển chuẩn bị tâm lí xấu, bản chất của Minh Cẩn là một hài tử thông minh hiếu thuận.
Minh Cẩn rất ít khi thấy thần sắc nghiêm nghị của Ôn Uyển, lập tức lộ vẻ mặt do dự. Cúi đầu muốn suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ cả buổi liền hỏi Minh Duệ: “ Ca, sau này huynh lấy vợ về sẽ như thế nào?”
Minh Duệ cười khẽ: “Thê tử của mình, thì phải tự mình bảo vệ thật tốt, không để nàng ủy khuất, cả đời đối tốt với nàng.” Hắn không si tình được giống cha đối với mẹ, nhưng hắn cũng sẽ bảo vệ vợ hắn thật tốt, vợ chồng tôn trọng nhau, bạc đầu giai lão.
Minh Cẩn lại chăm chú suy nghĩ rồi hạ quyết định: “ Tốt. Mẹ, con hứa với người, về sau sẽ đối tốt với Mẫn Gia muội muội, không để nàng ủy khuất, không để nàng khổ sở, cả đời đều tốt với nàng.”
Ôn Uyển im lặng, Mẫn Gia làm sao lại trở thành muội muội con rồi “ Tốt, mẹ tin tưởng Minh Cẩn nhà chúng ta là nam từ hán đại trượng phu, sẽ không nuốt lời.”
Cái hứa hẹn này, trong tương lai lại làm cho Minh Cẩn giống như Tôn Ngộ Không, trên đầu đeo vòng kim cô, làm không tốt một cái mẹ hắn sẽ nhắc đến, làm Minh Cẩn chỉ có thể thành thành thật thật mà làm, làm cho Minh Cẩn phiền muộn rất nhiều năm.
Nhi tử dã đáp ứng, Ôn Uyển cũng tự nhiên nhận lời.
Lúc này Ôn Uyển mới quay lại nhìn Minh Duệ. Minh Duệ nói gấp: “ Con đều nghe mẹ.” Tiểu cô nương Di Huyên này cũng được, phù hợp với yêu cầu chọn vợ của hắn.
Lúc này Ôn Uyển mới thư thái. Trở về nói với Giang Lâm nàng đã đáp ứng hôn sự, nhưng những diều kiện kia vẫn cần, phải sau mười năm tuổi mới đính hôn: “ Lúc trước nói mười lăm tuổi đính hôn, thì mười năm tuổi đính hôn. Ngươi yên tâm, cái hẹn này hữu hiệu đấy. cho dù ta…”
Mai nhi thoáng cắt lời Ôn Uyển, không cho Ôn Uyển nói tiếp mấy lời phía sau: “ A Lâm lại không nói không tin ngươi, ngươi trù chính mình làm gì đấy? Cũng không sợ điềm xấu.” Ôn Uyển đã đáp ứng, lại trước mặt nàng đáp ứng, như vậy thì không còn vấn đề gì rồi.
Ôn Uyển nhẹ nàng cười, nàng ở đâu trù chính mình, ai không việc gì lại đi trù chính mình chứ. Nhưng Ôn Uyển cũng không nói tiếp những lời kia.
Giang Lâm nghe xong, hòn đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống. Tuy nữ nhi nhà nàng có phong hào quận chúa, không lo gả, nhưng nếu đeo cái danh như vậy trên lưng, rốt cục cũng không tốt. Hơn nữa, nàng thật lòng cảm thấy Minh Cẩn là một hài tử không tệ, mặc dù không tốt bằng ca ca, nhưng so với các hài tử cùng tuổi hắn, hắn đã là số một số hai rồi, lại nói ở kinh thành cũng là một đám gả khó gặp. Cho nên, trong lòng Giang Lâm rất hy vọng hôn sự này thành công. Bằng không ngày đó đã không mang nữ nhi đến.
Ba nữ nhân. Lại nói một ít chuyện. Mãi đến khi Hạ Dao tới bên tai Ôn Uyển nói một hai câu, hai người bèn cười cáo từ.