Thoáng cái đã qua trăm ngày của hoàng hậu và thái tử phi, trong kinh
thành người ta bắt đầu làm hôn sự. Hôn sự của Diệp Tuần và Hạ Nhàn cũng
nhắc tới hàng ngày.
Diệp Tuần ngóng trăng ngóng sao, rốt cục cũng ngóng đến cuộc sống
thành thân rồi. Cái gọi là thành thân, thật ra là bày rượu mừng trong
Hầu phủ.
Hơn nửa năm này, Hạ Nhàn đem tất cả có thể dạy đều dạy hết cho Thu
Niên, cái không có dạy thì sau này từ từ dạy. Dù sao Hầu phủ và phủ Quận chúa vốn là một nhà. Sau này vẫn là có thể thường xuyên đến gặp. Chẳng
qua là không thể cùng nhau hầu hạ bên cạnh Ôn Uyển.
Hạ Nhàn nhìn về phía Hạ Dao và Hạ Ảnh sang đây xem nàng, vành mắt
hồng hồng. Mặc dù nói Hầu phủ và phủ Quận chúa là một nhà, nhưng mà sau
này muốn gặp Quận chúa cũng khó khăn.
Hạ Dao biết vẻ mặt này của Hạ Nhàn đại biểu cái gì: “Ngươi đừng suy
nghĩ nhiều. Thật ra thì cho dù không có chuyện này, ngươi cũng phải gả
cho Diệp Tuần. Sau này đến Hầu phủ, đem chuyện trong Hầu phủ cũng xử lý thỏa đáng, cũng là phân ưu cho Quận chúa.” Hạ Dao căn bản là không muốn nói, sau khi Hạ Nhàn thành thân sẽ là đương gia thiếu phu nhân. Thành
thân rồi, nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.
Hạ Ảnh cũng nói: “Thật ra ở Hầu phủ hay là đi theo phủ Quận chúa,
cũng đều giống nhau. Hạ Nhàn, ngươi nhìn Đông Thanh xem, mặc dù không
hầu hạ bên cạnh Quận chúa, nhưng Quận chúa vẫn coi nàng như một thành
viên trong phủ Quận chúa mà đối đãi đấy thôi. Xông ra họa lớn như vậy,
Quận chúa cũng vẫn tha thứ cho nàng. Chỉ cần ngươi tận tâm tận lực vì
Quận chúa, Quận chúa đối với ngươi cũng vẫn giống như thế. Hầu phủ sau
này là phủ đệ của Minh Duệ đấy, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?” Minh Duệ là bảo bối đầu quả tim trong lòng Ôn Uyển đấy.
Hạ Nhàn lau nước mắt: “Ta đã biết.”
Ngày thành thân hôm đó, Hầu phủ xếp đặt tiệc. Không nói đến những
người khác, chỉ bằng vào Diệp Tuần làm quân sư của Bạch Thế Niên, cùng
thuộc hạ bên cạnh Bạch Thế Niên chung đụng hòa hợp. Nhân duyên không thể nói là rất tốt, nhưng cũng không kém được.
Trước khi Hạ Nhàn lên kiệu hoa, Ôn Uyển rốt cuộc cũng hiện thân. Thật ra thì oán giận của Ôn Uyển đối với Hạ Nhàn đã sớm tiêu tan rồi. Chẳng qua đã làm sai chuyện, thì phải nhận trừng phạt. Đây cũng là tấm gương
cho những người khác nhìn.
Ôn Uyển nhìn Hạ Nhàn nước mắt mông lung, cười nói: “Lại khóc, khóc
thành con mèo hoa rồi. Lúc nào muốn trở lại thì trở lại, phủ Quận chúa
vĩnh viễn là nhà của ngươi.”
Hạ Nhàn nghe những lời này, nước mắt lại ngăn không được, cuồn cuộn
rơi xuống. Nha hoàn bên cạnh vội vàng cầm khăn lau nước mắt cho nàng.
Quy cách lập gia đình của Hạ Nhàn rất cao, những nha hoàn khác không
thể sánh bằng kịp. Dĩ nhiên, nhất định không thể so sánh được với Hạ
Dao, thân phận Hạ Dao đặc thù, không thể có ý nghĩ so sánh.
Hạ Nhàn gả đi, cũng coi như kết thúc một chuyện lo lắng trong lòng
Bạch Thế Niên. Buổi tối hai người ân ái một phen, Bạch Thế Niên vuốt
bụng Ôn Uyển: “Đã nửa năm rồi, sao còn không có chút động tĩnh. Vợ,
chúng ta cố gắng chút nữa.” Bạch Thế Niên muốn nhi tử, nhưng Ôn Uyển
muốn nữ nhi. Vợ chồng hai người mặc dù có chút xung đột, nhưng trai hay
gái nhất định là do trời, Bạch Thế Niên cũng không nói nhất định phải là nhi tử, chỉ là muốn có thêm đứa nhỏ. Bỏ lỡ Minh Duệ và Minh Cẩn trưởng thành, hắn muốn nhìn hài tử thứ ba từng chút từng chút một lớn lên.
Ôn Uyển cũng rất phối hợp, hai người lại một lần nữa lăn giường. Xong chuyện, Bạch Thế Niên vuốt bụng Ôn Uyển: “Cũng không biết lần này có
được hay không?”
Ôn Uyển cười nói: “Nhìn xem duyên phận thôi.”
Ngày hôm đó Bạch Thế Niên đi ra ngoài kết bạn, mang theo hai nhi tử
cùng đi, không có ở trong nhà, chỉ còn lại một người Ôn Uyển. Lúc ngủ
trưa, Ôn Uyển không nhịn được sờ bụng một chút: “Hạ Dao, ngươi nói xem
cũng đã nửa năm rồi, làm sao vẫn không có chút động tĩnh thế?” Ôn Uyển
cũng cảm thấy kỳ quái. Thời điểm tân hôn, hai tháng đã mang bầu. Giờ đã
nửa năm, hai người lăn giường mấy lần cũng không thiếu, làm sao lại
không có đây! Nữ nhi xinh đẹp trắng trẻo của nàng a!
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, đừng nóng vội. Loại chuyện này cũng phải nhìn duyên phận.” Dựa theo cách nói của Hạ Dao, có hay không cũng không sao cả, dù sao đã có Minh Duệ và Minh Cẩn rồi.
Ôn Uyển nghĩ tới một thân vết thương của Bạch Thế Niên, rốt cuộc vẫn
không yên lòng. Nếu thân thể có vấn đề, vậy thì không cần giằng co nữa.
Nếu thân thể không thành vấn đề, vậy thì cố gắng bồi bổ là được rồi.
Ôn Uyển ở trong vườn hoa tản bộ. Ngày thường nhìn cả vườn xinh đẹp,
Ôn Uyển luôn hăng hái bừng bừng. Nhưng hôm nay, sắc mặt có chút ưu sầu.
Hạ Dao khó hiều rồi: “Quận chúa, sao thế?”
Ôn Uyển sờ sờ bụng: “Cũng không biết nên nói như thế nào nữa.” Bạch
Thế Niên đặc biệt hi vọng sinh đứa nhỏ, so với nàng muốn nữ nhi, tâm
tình còn vội vàng hơn. Hiện giờ nàng lo lắng, vợ chồng hai người thân
thể không phải là có vấn đề. Nếu thật sự xảy ra vấn đề, vấn đề này cũng
là ở trên người Bạch Thế Niên. Dù sao, nếu nàng có vấn đề, thái y đã sớm nói với nàng rồi.
Hạ Dao cười nói: “Có tự nhiên tốt. Không có thì cũng không cần cưỡng
cầu. Dù sao còn có Minh Duệ và Minh Cẩn ở đây!” Mặc dù nói hai đứa bé
không coi là nhiều, nhưng có Minh Duệ và Minh Cẩn rồi, sau này khai chi
tán diệp là không có vấn đề.
Nói lại, Hạ Dao đều cho rằng vợ chồng Ôn Uyển rất có phúc khí, một
lần sinh được hai nhi tử, địa vị vô cùng vững chắc. Hiện tại cho dù phía ngoài lan truyền Quận chúa là người đàn bà đanh đá, nhưng có Minh Duệ
và Minh Cẩn cho Quận chúa chỗ dựa. Mọi người cũng chỉ sẽ nói hai câu.
Nếu sinh chính là hai nữ nhi, vậy chuyện không giống như trước rồi. Dĩ
nhiên, cái loại giả thiết này, vẫn không nghĩ tới thì hơn.
Ôn Uyển lắc đầu: “Không phải là . . . . . .” Ôn Uyển cũng không biết
nên nói cái gì. Ôn Uyển rất rõ ràng thân thể của mình, sẽ không có vấn
đề. Mặc dù năm đó lúc nàng khó sinh, thái y nói cần phải nghỉ ngơi ba
đến năm năm, hiện tại cũng đã qua chín năm, thân thể đã sớm dưỡng tốt
rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ lại muốn, cuối cùng vẫn cảm thấy hẳn phải biết rõ
ràng. Rốt cuộc là thời cơ chưa tới, hay là thân thể hai người có vấn đề. Ôn Uyển cho người đi mời phụ khoa thánh thủ Trương thái y tới đây bắt
mạch cho nàng. Ngày thường xem mạch bình an chính là Diệp thái y, hôm
nay tới là Trương thái y khó tránh khỏi khiến cho mọi người suy nghĩ
nhiều.
Để cho Trương thái y sang đây xem, nói nàng mọi chuyện đều tốt, thân
thể không có nửa phần vấn đề. Ôn Uyển nghe xong, sắc mặt càng thêm ưu
sầu. Nàng không thành vấn đề, vậy vấn đề có thể là ở trên người Bạch Thế Niên.
Hạ Dao là người hầu hạ thân cận nhất bên cạnh Ôn Uyển, nhìn vẻ do dự
trên mặt Ôn Uyển đã biết: “Quận chúa lo lắng, vấn đề ở trên người Hầu
gia sao?”
Ôn Uyển gật đầu, Bạch Thế Niên từng trúng độc, mặc dù đã giải độc
nhưng nguyên khí tổn thương nặng nề, thân thể không được tốt như trước
kia. Sau lại dùng rất nhiều dược vật điều trị thân thể. Nếu chỉ là vấn
đề về sinh dục, thật ra Ôn Uyển cũng không quá để ý. Dù sao có hai nhi
tử, thừa kế hương khói kéo dài huyết mạch gì đó không cần lo lắng. Không có nữ nhi cũng không sao, Ôn Uyển sợ là sợ, trên người Bạch Thế Niên
còn có những di chứng khác. Hơn nữa còn là di chứng ẩn núp không có cách nào phát hiện.
Hạ Dao cười nói: ” Nói một chút cùng Hầu gia là được. Mặc dù Hầu gia
còn muốn nhi tử, cho dù có biết, tóm lại đã có Minh Duệ và Minh Cẩn,
cũng sẽ không quá thất vọng.” Hầu gia thấy Minh Duệ và Minh Cẩn quá
thành tài rồi, cho nên muốn có nhiều thêm mấy nhi tử tài giỏi như vậy.
Lại không nghĩ đến vì bồi dưỡng Minh Duệ và Minh Cẩn, Quận chúa đã hao
tốn không biết bao nhiêu kinh nghiệm và tâm huyết đấy.
Ôn Uyển lắc đầu cười khổ, nàng nơi nào lo lắng những thứ này chứ! Ôn
Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Ngươi an bài xuống, để cho thái y xem mạch
cho hắn kỹ một chút.” Cái gọi là nhìn, đơn giản chính là để cho thái y
chẩn đoán bệnh cẩn thận. Dĩ nhiên, bắt đầu khẳng định không thể nói kiểm tra chuyện này. Ôn Uyển lo lắng đả thương tự ái của Bạch Thế Niên đấy!
Hạ Dao cười nói: “Đã biết, quận chúa.” Hạ Dao đối với hành động lo
lắng đến đối phương của hai người Ôn Uyển và Bạch Thế Niên. Thường xuyên cười nói cùng Võ Tinh. Quận chúa trừ thỉnh thoảng đùa tiểu tính tình ra thì đối với Hầu gia vẫn luôn quan tâm tỉ mỉ. Chuyện nhỏ cũng rất chú
ý. Dĩ nhiên, lúc nóng nảy phát tính tình thì không nói đến rồi. Mỗi khi
Quận chúa phát giận, Hầu gia đặc biệt nhẫn nhịn. Hai vợ chồng chung đụng như thế, rất khác biệt.
Diệp thái y đến chẩn đoán bệnh cho Bạch Thế Niên, thậm chí còn mời
thêm một thái y khác ở Thái y viện, Vương thái y cùng đến, khiến cho
Bạch Thế Niên còn cho rằng mình bị bệnh gì đấy.
Kết quả, là không thể sinh con nữa. Bạch Thế Niên nghe được mình
không thể sinh con nối dòng nữa rồi, lúc ấy cả người mông lung. Hắn mới chưa đến bốn mươi tuổi, lại không thể có hài tử. Hắn còn muốn có thêm
hai nhi tử đấy, Ôn Uyển còn muốn có thêm nữ nhi.
Sau khi Ôn Uyển nhận được tin tức này, nói thầm tiểu nữ nhi trắng mịn khả ái của nàng ngâm nước nóng rồi. Nữ nhi và nàng vô duyên vô phận a.
Bạch Thế Niên nhìn vẻ mặt Ôn Uyển có hơi thất vọng, thần sắc có chút
suy sụp. Nửa năm này Ôn Uyển vẫn nói thầm muốn nữ nhi. Nuôi một nữ nhi
trắng mịn khả ái, đến lúc đó sẽ nuông chiều thế nào. Kết quả, hắn thế
nhưng lại không thể thỏa mãn được mong ước này của thê tử.
Bạch Thế Niên buồn bực không dứt, thậm chí không nhịn được xốc chăn
xuống giường. Hiện tại hắn thật sự không muốn nhìn thấy thần sắc thất
vọng của Ôn Uyển.
Ôn Uyển chép miệng, đi đến bên trong nằm co lại. Tâm tình Ôn Uyển
cũng không tốt, dĩ nhiên, nguyên nhân hai người tâm tình không tốt lại
không giống nhau.
Bạch Thế Niên rầu rĩ, một người ở trong sân lẳng lặng đứng. Nhìn
trăng sáng treo trên cao, còn có ánh sao đầy trời. Bóng đêm thật đẹp,
chẳng qua là tâm tình không tốt không có rảnh rỗi thưởng thức bóng đêm
tuyệt đẹp này.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên đứng ở giữa sân, lộ ra vẻ cô tịch trống
vắng như thế. Không biết tại sao, trái tim thắt lại, có loại cảm giác
đau đớn. Ôn Uyển không nhịn được từ phía sau lưng ôm lấy nam nhân đang
tự trách ở trong bóng tối nói: “Đứa ngốc, nhân sinh đến tám chín phần
mười là không như ý, không thể sinh thì không thể sinh chứ sao. Dù sao
trong nhà còn có hai tiểu tử làm ầm ĩ chúng ta. Ta muốn nữ nhi, nhưng
không có thì không có. Chờ nhi tử thành thân rồi, sinh cho ta một đống
tôn nữ, đến lúc đó chúng ta mang theo tôn nữ chơi. Nếu chàng không thích tôn nữ, vậy thì ôm tôn tử.”
Bạch Thế Niên vuốt tóc nàng, Ôn Uyển nói như vậy đã chạm đến tim của
hắn “Ôn Uyển, xin lỗi nàng.” Hắn cũng muốn một nữ nhi mềm mại khả ái,
giống như Ôn Uyển. Theo ở bên người nàng, nhìn nữ nhi mới ra đời, phụng
bồi nữ nhi lớn lên, đền bù tiếc nuối.
Ôn Uyển vuốt những vết sẹo mới trên người Bạch Thế Niên, cố ý dùng
giọng nói thoải mái: “Chàng có thể bình an trở lại, ta đã rất cảm kích.
Nữ nhi không có thì không có. Có chàng là đủ rồi. Dù sao chàng cũng
không để ta phải thủ quả cả đời, ông trời đối với ta đã rất ưu ái rồi.”
Bạch Thế Niên vừa nghe Ôn Uyển nói đến không kiêng kỵ, không biết tại sao đột nhiên có chút bật cười: “Nàng thật đúng là không biết kiêng kỵ
gì a! Nàng yên tâm, sẽ không để nàng thủ quả cả đời. Chúng ta trở về. . . . . .” Nói xong chặn ngang ôm lấy Ôn Uyển trở về phòng ngủ.
Ôn Uyển rất im lặng. Suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân vì sao khác
biệt lớn như vậy chứ!? Vừa mới thấy hắn thương tâm khổ sở như vậy, hiện
tại đã rảnh rảnh rỗi muốn những chuyện này. Ôn Uyển đẩy tay Bạch Thế
Niên ra “Đừng, hiện tại không tiện đâu. . . . . .”
“Đừng có dùng mãi cái cớ như vậy. Mới vừa rồi còn trêu chọc ta đấy. . . . . .” Bạch Thế Niên cúi đầu trên bờ vai nàng khẽ cắn một ngụm. Ôn
Uyển dùng sức cũng đẩy không ra, không làm sao nói được lời thật. Đợi
đến đầu hắn trượt đến phía dưới, thấy nguyệt sự của nàng đến, mới biết
được nàng nói thật.
Bạch Thế Niên nhớ tới lúc thành thân, Ôn Uyển đau đến khó chịu. Nửa
năm này lại không gặp lại được cái tình trạng này, kỳ quái hỏi: “Trước
kia không phải bụng nàng luôn rất đau sao?” Thời điểm hỏi chuyện này,
giọng nói cũng khàn khàn, mới vừa rồi trêu chọc đến bốc hoả rồi.
“Nói mà không nghe. Lúc này khó chịu.” Ôn Uyển không cần động, cũng
cảm giác được cái vật vừa nóng lại vừa cứng kia, quăng một cái nhìn xem
thường.
Bạch Thế Niên đè thấp thanh âm, xem ra là nhịn đến khó chịu “Ừ. . . . . . Lão bà, nàng giúp ta một chút.”
Nếu là lúc trước, Ôn Uyển mới không thèm quản hắn, chẳng qua lúc này
Bạch Thế Niên đang rất khó chịu, nàng cũng muốn an ủi một chút. Dù sao
đã là vợ chồng, hai người nửa năm qua nay cũng ân ái triền miên, cũng
không còn nhiều cố kỵ như vậy.
Khuấy động một trận, nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng đỏ ngầu, Ôn
Uyển cúi đầu cười một tiếng. Bạch Thế Niên nghe được nàng cười, mở mắt,
nhìn Ôn Uyển cúi đầu xuống, chỉ thấy Ôn Uyển ngậm lấy vật nóng bỏng của
hắn.
Bạch Thế Niên nhịn không được kích thích bậc này, từ trong cổ họng
phát ra tiếng ngâm vui vẻ thư sướng, hắn cúi đầu nhìn Ôn Uyển, một tay
vuốt mái tóc đen nhánh của nàng.
Ôn Uyển hành hạ một trận, nhìn hắn rốt cục cũng được thả lỏng, đứng
dậy mặc quần áo, cầm lấy nước trên bàn súc miệng, mới bò lại trên
giường, vừa lên giường, lại bị cuốn vào trong ngọt ngào ấm áp.
Bạch Thế Niên híp híp mắt cười hỏi: “Có phải nàng lén xem xuân cung đồ hay không?”
Ôn Uyển mới không muốn nói chuyện với hắn: “Mệt chết đi được, ngủ”.
Bạch Thế Niên như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng
một cái: “Được, đi ngủ.” Có thể do cực độ mệt mỏi, Bạch Thế Niên rất
nhanh liền ngủ mất.
Ôn Uyển lại ngủ không được. Trong lòng canh cánh chuyện này, làm sao
ngủ được. Ở trên giường lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, cuối cùng,
vẫn bị Bạch Thế Niên ôm gọn vào trong ngực.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên nói: “Chàng giả bộ ngủ sao?”
Mới vừa rồi đúng là Bạch Thế Niên giả bộ ngủ, hắn cũng không muốn Ôn
Uyển nghĩ mãi chuyện này, mặc dù không thể sinh con đúng là tiếc nuối.
Nhưng có Minh Duệ và Minh Cẩn cũng đủ rồi, so với lúc trước coi bói nói
hắn đời này phải cô độc sống quãng đời còn lại, hiện tại đã rất hạnh
phúc rồi. Hắn chẳng qua là đau lòng vì không thể thỏa mãn cái nguyện
vọng nho nhỏ này của Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy vẻ day dứt của Bạch Thế Niên lúc này, cuối cùng vẫn đem
chuyện mình lo lắng nói ra: “Không thể sinh, mặc dù có chút tiếc nuối
nhưng cũng không có gì. Ta chỉ lo lắng, có khi nào chàng còn có những di chứng khác chưa được phát hiện hay không? Lão công, ta rất lo lắng cho
thân thể của chàng.” Không phải là lo lắng tức thời, mà là vô cùng lo
lắng. Bị trọng thương nhiều lần như vậy, ba lần bốn lượt kề cận cái chết bị kéo trở về, Ôn Uyển thật sự lo lắng Bạch Thế Niên sẽ ra đi trước
nàng.
Bạch Thế Niên chợt hiểu ra, lập tức cười nói: “Thái y cũng chỉ nói
ngày đó ta bị thương, đối với chuyện sinh con có trở ngại. Cũng không
nói đến những di chứng khác. Lão bà, nàng yên tâm, ta đã hứa cùng nàng
bạc đầu giai lão, sẽ không nuốt lời.”
Ôn Uyển khẽ ừ một tiếng.
Ôn Uyển ở trong thư phòng xử lý chuyện, Hạ Dao đi tới, trên mặt tràn
đầy nụ cười: “Quận chúa, Đông Thanh đã trở lại.” Đông Thanh đi hải khẩu
đã bảy năm rồi, rốt cục cũng trở lại.
Ôn Uyển cười nói: “Đang ở đâu đấy?” Tin tức đã sớm nhận được, nhưng
lộ trình khá xa, phải hơn một tháng rồi, ngày hôm qua nàng còn nhắc đến.
Đông Thanh nhìn Ôn Uyển, lập tức cả kinh mà quên cả hành lễ, bắt đầu
ầm ĩ: “Quận chúa. Bảy năm không gặp, sao người so với bảy năm trước còn
xinh đẹp hơn thế?” Đây không phải là khen tặng, tuyệt đối là phát ra từ
nội tâm. Nhớ năm đó lúc Đông Thanh rời đi, đúng lúc Ôn Uyển đang ở thời
kỳ hậu sản, bất kể là da dẻ hay vóc người, cũng đều không được tốt như
hiện tại.
Những năm này Đông Thanh nghe nhiều tin đồn về Quận chúa, thậm chí cả những tin đồn phong hoa tuyệt đại lúc trước cũng đều nghe qua, nhưng
không có rung động như khi tận mắt nhìn thấy.
Ôn Uyển nghe Đông Thanh khen ngợi chẳng phân biệt trường hợp, trong
lòng yên tâm không ít. Sau khi Ôn Uyển biết chuyện Tần lão ngũ vẫn luôn
lo lắng cho Đông Thanh, chỉ sợ Đông Thanh chịu không nổi. Rất nhiều nữ
nhân sau khi bị trượng phu phản bội, nếu không phải là nản lòng thoái
chí, cũng là tính tình đại biến. Mặc dù Ôn Uyển nghe Hạ Dao nói Đông
Thanh không có chuyện gì, nhưng nghe là nghe, mà đáy lòng vẫn rất lo
lắng. Hôm nay thấy Đông Thanh vẫn hoàn hảo như trước, nói chuyện vẫn
nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trong đầu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đông Thanh nghe được Ôn Uyển lo lắng, trong lòng cảm động không dứt, trên mặt cười hì hì nói: “Quận chúa, thật ra thì hiện tại nội tâm ta
vẫn có chút khổ sở. Nhưng mà nếu Quận chúa có thể đáp ứng ta một chuyện, thì chút khổ sở này của ta cũng sẽ không còn tồn tại?”
Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi nói: “Ngươi nói đi?” Bất kể là chuyện gì, chỉ cần có thể làm được nàng nhất định sẽ đồng ý.
Đông Thanh cười híp mắt nói: “Quận chúa, người cũng biết. Cho tới nay người ta sùng bái nhất chính là tướng quân. Quận chúa, người xem có thể để cho tướng quân an ủi an ủi ta hay không?” Đông Thanh vẫn theo thói
quen gọi Bạch Thế Niên là tướng quân, mà không quen gọi là Hầu gia.
Ôn Uyển còn chưa lên tiếng, Hạ Dao bật cười nói: “Làm sao tướng quân
mới an ủi được ngươi? Là ôm ngươi một cái, hay là cùng ngươi tâm sự?”
Ôn Uyển nghe được ôm một cái, hung hăng nhìn chằm chằm Đông Thanh một cái, hừ, nữ nhân này nếu dám nói lên yêu cầu không an phận, hừ, vậy
thì, một nhát bóp chết nàng ta.
Đông Thanh nhìn Ôn Uyển giống như con nhím đang xù lông lên, cười ha
hả không ngừng: “Quận chúa yên tâm, ta không cần tướng quân ôm, cũng
không cần tướng quân tâm sự. Ta muốn cùng tướng quân tỷ thí một trận,
cùng đại tướng quân anh hùng cái thế đánh một trận chính là nguyện vọng
của ta.”
Ôn Uyển liếc Đông Thanh một cái. Cho dù nàng nguyện ý, nhưng Bạch Thế Niên cũng không bằng lòng đâu, đúng là nữ nhân tự mình đa tình: “Được,
chuyện này ta sẽ nói cùng hắn. Ngươi trước cứ đi xuống nghỉ ngơi, chờ
dưỡng tốt tinh thần lại cùng hắn đấu một trận, ta tới làm trọng tài.”
Đông Thanh hỉ hỉ hả hả rời đi. Nếu người ở hải khẩu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Đông Thanh, giống như một lão ngoan đồng này, tuyệt đối sẽ rớt con ngươi đầy trên mặt đất đấy. Nữ nhân giết người không chớp mắt, ở trước mặt Quận chúa có thể vui vẻ như vậy.
Bạch Thế Niên biết Ôn Uyển muốn hắn tỷ thí một trận cùng Đông Thanh,
lập tức hừ lạnh một câu: “Nếu ta không đồng ý?” Thật ra thì Bạch Thế
Niên phát hiện mình cũng có chút bị Ôn Uyển làm hư rồi, gặp chuyện Ôn
Uyển làm không vừa lòng hắn liền mặt lạnh, mãi cho đến Ôn Uyển đối tốt
gấp bội đối với hắn mới thôi, mềm mại ngoan ngoãn dỗ hắn thư thư phục
phục. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng sẽ theo hắn, nếu nàng không theo hắn, hắn
mới không làm như vậy.
Ôn Uyển đứng trước mặt hắn siết chặt bả vai hắn, ôn nhu đem chuyện
của Đông Thanh nói một lần: “Lại nói chuyện này cũng là ngoài ý muốn.
Nàng cả đời trung thành, phút cuối lại rơi vào kết quả như vậy. Cho nên
nguyện vọng này, ta muốn thỏa mãn nàng. Lão công, chàng biết không, Đông Thanh sùng bái chàng biết bao nhiêu. Chuyện năm đó. . .” Ôn Uyển đem
chuyện khi nàng mới chỉ mười tuổi bị lời nói hùng hồn của Đông Thanh
kinh sợ đến thiếu chút nữa nghẹn chết kể ra. Đây tuyệt đối là chuyện mà
Ôn Uyển khó có thể quên nhất từ lúc sinh ra đến giờ.
Bạch Thế Niên nghe xong cười ha ha: “Lão bà. Bên cạnh nàng quả thật
là nhân tài xuất hiện lớp lớp a! Được, tỷ thí thì tỷ thí.” Mười tám năm
trước đã có thể nhìn ra hắn và Ôn Uyển là một đôi trời đất tạo nên, nhân tài, tuyệt đối là nhân tài. Ừ, hẳn là thỏa mãn cái nguyện vọng nho nhỏ này của nàng ta.
Vốn Đông Thanh muốn tỷ thí vào ngay ngày hôm sau, lại bị Ôn Uyển cự
tuyệt. Mãi cho đến sau ba ngày nghỉ ngơi, Ôn Uyển mới đồng ý.
Lúc tỷ thí, Đông Thanh mặc một thân trang phục, cả người tản mát ra
ánh sáng chói mắt khác thường. Ôn Uyển nhìn mà cười không ngừng. Đây
chính là mị lực của thần tượng nha! Nhớ năm đó Đông Thanh mê Bạch Thế
Niên thành cái dạng gì, không nghĩ tới cũng đã qua hai mươi năm rồi,
vẫn còn si mê như vậy.
Minh Duệ và Minh Cẩn cũng tới hiện trường tỷ thí. Hai hài tử tới quan sát. Vốn dĩ Bạch Thế Niên không cho phép, nhưng Ôn Uyển nghe Minh Duệ
thỉnh cầu liền đồng ý.
Tỷ thí không bao lâu, Bạch Thế Niên rõ ràng chiếm thế thượng phong.
Ôn Uyển nhỏ giọng nói: “Có phải Đông Thanh nhường hay không?” Ôn Uyển đã từng xem Bạch Thế Niên tỷ thí cùng Văn Dược, biết được bản lĩnh của hắn cao bao nhiêu. Nhưng đối với Đông Thanh, Ôn Uyển cũng không rõ ràng. Ôn Uyển chưa từng thấy Đông Thanh động thủ.
Hạ Dao cười nói: “Quận chúa. Hầu gia ở trong quân được xưng là đệ
nhất dũng tướng đấy, võ nghệ của Đông Thanh không tệ, cũng là đối thủ
của Hầu gia. Nếu Quận chúa cảm thấy chưa đã ghiền, ta đi xuống cùng Hầu
gia tỷ thí một phen.”
Ôn Uyển còn chưa mở miệng, Minh Duệ ở bên cạnh đã gật đầu lia lịa:
“Mẹ, người để cho cô cô và cha tỷ thí đi. Để cho con nhìn mà học tập.”
Hạ Dao là sư phụ của Minh Duệ, hiện tại Bạch Thế Niên cũng ở đây hướng
dẫn Minh Duệ. Cơ hội tốt như vậy, hắn muốn nhìn một chút xem ai mạnh ai
yếu.
Ôn Uyển nghe cười một tiếng: “Được. Minh Duệ nói cái gì thì chính là
cái đó.” Nhi tử muốn nhìn xem phụ thân và sư phụ hắn người nào lợi hại
hơn, vậy thì thành toàn hắn thôi. Khó có khi nhi tử nói ra yêu cầu. Nói
đến chuyện này, trong lòng Ôn Uyển vạn phần thoải mái, Minh Duệ lúc này
rốt cục có chút bộ dáng của hài tử rồi.
Sau hai khắc chung, Đông Thanh bại.
Mặc dù Đông Thanh thua, nhưng trên mặt vẫn cực kỳ hào hứng vui thích. Bởi vì là tỷ thí hữu hảo, đến điểm là dừng, cũng không có xuất hiện
chuyện chảy máu gì gì đó.
Ôn Uyển cầm lấy khăn lau mồ hôi cho Bạch Thế Niên, sau khi ngồi xuống nha hoàn mang lên cháo hạt đậu. Chờ Bạch Thế Niên nghỉ ngơi tốt lắm. Ôn Uyển mới nói để hắn tiếp tục tỷ thí cùng Hạ Dao. Dĩ nhiên, tỷ thí cùng
Võ Tinh cũng được.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển: “Là chủ ý của người nào? Minh Cẩn sao?”
Bạch Thế Niên rất khẳng định đây không phải là ý kiến của Ôn Uyển, người đầu tiên nghĩ đến chính là Minh Cẩn.
Minh Cẩn ở một bên nghe rất là không vui nhìn cha mình, cái gì thế?
Người đầu tiên nghĩ đến là hắn, tại sao không thể là ca ca chứ?
Minh Duệ vội vàng đứng ra nói: “Cha, là con nói. Con muốn nhìn một
chút xem võ nghệ của cha và cô cô khác nhau thế nào?” Minh Duệ sớm đã có cái ý nghĩ này, chẳng qua là không tiện nói ra mà thôi. Lần này là một
cơ hội, nếu không nhắc tới thì thật sự quá lãng phí.
Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua đại nhi tử quá mức trầm ổn, không khác
gì tiểu lão đầu. Hiện tại hắn đã không còn khả năng sinh con, cả đời này sẽ chỉ có hai cốt nhục này, có thể bởi vì như thế, trong lòng hoặc
nhiều hoặc ít cũng có chút ít dung túng. Đặc biệt là đối với Minh Duệ
luôn trầm ổn, khó có được một lần đưa ra yêu cầu, nói: “Được.”
Minh Cẩn lầm bầm: “Cha thật thiên vị.” Ca ca nói gì cũng tốt, hắn làm cái gì cũng sai, thiên vị đến không có mức độ.
Ôn Uyển nghe Minh Cẩn lầm bầm, cười xuống. Minh Cẩn cũng thỉnh thoảng bực tức hai câu, phát tiết bất mãn đối với Bạch Thế Niên, không có
những ảnh hưởng khác. Cho nên Ôn Uyển cũng không đi quản. Chỉ cần Minh
Cẩn biết, thật ra Bạch Thế Niên thương yêu hắn và Minh Duệ như nhau là
được.
So với tỷ thí giữa Hạ Dao và Bạch Thế Niên, thì tỷ thí giữa Đông
Thanh và Bạch Thế Niên có thể nói là kém một đoạn. Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh
bên cạnh hỏi: “Sao lại khác nhiều như vậy?”
Hạ Ảnh đối với vấn đề này của Ôn Uyển rất là im lặng: “Hạ Dao tỷ tỷ
từ nhỏ đã là thiên tài võ học hiếm thấy, đến nay còn chưa gặp được địch
thủ đâu.” Quận chúa hẳn là đã biết từ rất sớm.
Ôn Uyển không lên tiếng, tiếp tục xem, còn lại Minh Duệ và Minh Cẩn
ngay cả ánh mắt cũng không dám nháy, chỉ sợ nháy mắt sẽ bỏ lỡ chiêu thức đặc sắc.
Ôn Uyển nhìn mấy phút đồng hồ cũng không có hứng thú, quay lại ngồi
vào vị trí uống trà. Đối với cái loại chém chém giết giết này, quả thật
Ôn Uyển không thích lắm.
Mặc dù Minh Cẩn không muốn luyện công cho rằng luyện công rất cực
khổ. Nhưng cũng không cản trở cậu hăng hái bừng bừng, thỉnh thoảng còn
khen hai câu tốt.
Sau hai khắc chung, Ôn Uyển thấy hai người vẫn không phân ra cao
thấp: “Hạ Ảnh, ngươi nhìn xem ai thắng ai thua?” Ôn Uyển nhìn chưa ra
trong hai người người nào cao người nào thấp hơn.
Hạ Ảnh cười nói: “Chẳng phân biệt được cao thấp!”
Ôn Uyển bĩu môi, ý tứ của Hạ Ảnh là Hạ Dao sẽ nương tay, lấy tính
cách của Bạch Thế Niên tình nguyện thua cũng không muốn Hạ Dao nhường,
chính là đả kích nặng nề tự ái của hắn: “Để cho bọn họ nghỉ ngơi một
chút. Nói cùng Hạ Dao, đợi đến lúc có thể thắng liền thắng, không nên
chủ hoà.” Cho dù Bạch Thế Niên thua cũng không mất mặt. Hạ Dao có căn
cốt hiếm gặp, là thiên tài luyện võ bẩm sinh, lại có cao nhân chỉ điểm,
trải qua nhiều năm chăm chỉ luyện tập như vậy. Bạch Thế Niên thua cũng
không có gì mất mặt.
Hạ Ảnh gật đầu.
Người đang tỷ thí chắc là không biết nghỉ ngơi. Nhưng nếu Ôn Uyển đã
phân phó, Hạ Ảnh đương nhiên đi lên thuật lại ý của Ôn Uyển. Bạch Thế
Niên không phản đối ý kiến của Ôn Uyển, Hạ Dao vừa nghe cũng thu tay.
Bạch Thế Niên có chút mất hứng xuống đài, đi tới bên cạnh Ôn Uyển:
“Thêm một hồi là có thể phân ra thắng bại rồi đấy?” Khó có khi gặp được
một cao thủ như vậy. Hắn đánh rất hưng phấn như vậy! Lại nói, hắn nghỉ
ngơi đến xương cốt cũng muốn ngứa lên rồi.
Ôn Uyển nhìn vào mắt hắn cười nói: “Sau này nếu chàng cảm thấy tay
chân ngứa ngáy, muốn tìm người tỷ thí, có thể tìm Võ Tinh Võ Chiêu bọn
họ. Bọn họ sẽ không khiến chàng thất vọng.” Tứ đại thị vệ bên cạnh Ôn
Uyển, tất cả đều là cao thủ số một số hai.
Bạch Thế Niên gật đầu: “Được.” Người hầu hạ thân cận bên cạnh Ôn
Uyển, còn có mấy nam thị vệ, cũng là cao thủ nhất đẳng. Đến lúc đó tìm
bọn họ bồi luyện, cũng là một chuyện không tệ.
Xuống đài lần nữa, Bạch Thế Niên phát hiện Hạ Dao xuất thủ so với lúc trước hung ác hơn rất nhiều, đại khái cũng đoán được vì sao vừa rồi Ôn
Uyển lại hô ngừng. Sợ là trong lúc tỉ thí vừa rồi, Hạ Dao còn nương tay.
Hạ Dao am hiểu ám đấu. Một so một càng là kẻ địch đầy đủ kinh nghiệm. Kinh nghiệm thực tế của Bạch Thế Niên cũng vô cùng phong phú, chẳng qua hắn là cao thủ sử dụng sức mạnh, chống lại Hạ Dao thân thủ nhẹ võ công
cực cao, dĩ nhiên là rơi vào thế hạ phong.
Bạch Thế Niên cứ thế không chút tiếc nuối nào mà bị thua.
Ôn Uyển quay qua nói với Minh Duệ: “Mặc dù phụ thân con thua dưới tay Hạ Dao. Nhưng ở trên chiến trường, phụ thân con lại thực dụng hơn. Nếu
một mình độc đấu, Hạ Dao lại thực dụng hơn.” Đây chính là khác nhau của
hai người, Ôn Uyển hy vọng Minh Duệ có thể học được ưu thế của cả hai
người.
Minh Duệ biết ý của Ôn Uyển: “Mẹ, Người yên tâm, con hiểu.” Hai người đều có ưu điểm của riêng mình, cậu muốn học ưu điểm của họ.
Bạch Thế Niên cười hỏi Ôn Uyển: “Mới vừa rồi cố ý nghỉ ngơi một chút, chính là để cho Hạ Dao không cần phải nương tay với ta sao?” Lúc bắt
đầu thế lực của Hạ Dao và hắn ngang nhau, khiến hắn cho rằng hắn và Hạ
Dao không kém nhau lắm. Không nghĩ tới sau khi nghỉ ngơi một chút liền
phát hiện võ công của Hạ Dao so với hắn cao hơn không chỉ một chút.
Ôn Uyển cười nói: “Hạ Dao được xưng là một trong mười cao thủ đứng
đầu thiên hạ, chàng thua cũng không có gì hối tiếc.” Nghe nói võ công
của Thiên Long còn cao hơn Hạ Dao, hình như còn đứng trong top 3 đấy.
Bạch Thế Niên rất đồng ý với cách làm của Ôn Uyển, nhưng mà nghĩ tới
tỷ thí mới vừa rồi: “Lão bà, cái thuộc hạ Đông Thanh của nàng, trước kia thật sự đã nói ta với nàng là một đôi trời đất tạo nên sao?” Mười tám
năm trước nha, Ôn Uyển mới mười tuổi thôi.
Ôn Uyển bĩu môi:”Đó là nàng nói hươu nói vượn, khi đó ta còn chưa
khỏe lại, nàng nói ta không xứng với chàng, phải khỏe mạnh hoạt bát tốt
lắm mới có thể xứng với đại anh hùng cái thế là chàng đấy.”
Bạch Thế Niên mừng rỡ đến không xong.
Ôn Uyển thấy tâm tình Bạch Thế Niên không tệ: “Ta tính mời La phu
nhân và thế tử phi Thuần Vương tới đây ngắm hoa. Đến lúc đó chàng cũng
có thể gặp con dâu tương lai.” Mặc dù Bạch Thế Niên không nói gì nữa,
nhưng Ôn Uyển cảm thấy để cho Bạch Thế Niên trông thấy là tốt nhất. Để
cho trong lòng hắn nhận định hai cô nương này xong, sau này cũng sẽ
không có gợn sóng nào nổi lên nữa.
Bạch Thế Niên lập tức cười nói: “Được. Nàng cứ chọn đi thôi.” Không phải chỉ là hai tiểu cô nương thôi sao, gặp thì như thế nào.
Ôn Uyển nghe nói cười xuống.
Minh Cẩn đối với chuyện tỷ thí nhớ mãi không quên: “Ca, huynh nói
chúng ta có được sư phụ võ nghệ cao như vậy, quá tốt đúng không?”
Minh Duệ nhìn thoáng qua Minh Cẩn: “Nhìn thái độ học võ của đệ, sau
này nếu võ công của đệ có thể cao như phụ thân, ta và mẹ hoàn toàn yên
tâm rồi.” Mặc dù hiện tại buổi sáng và buổi tối Minh Cẩn đều học võ,
nhưng tiểu tử này tâm tư thiên về học văn nhiều hơn. Dĩ nhiên, cũng
không nói có gì không đúng. Nếu thích, thì cố gắng theo hướng này cũng
được.
Minh Cẩn lại bĩu môi, mới không cãi cọ cùng Minh Duệ.
Đông Thanh đi tới hầu hạ bên cạnh Ôn Uyến, không đến hai ngày, Ôn
Uyển đã đem nàng đuổi ra. Có một loại người, trời sinh chịu không nổi
trói buộc, trói buộc Đông Thanh ở nội viện, không chỉ có Đông Thanh
không thoải mái, mà Ôn Uyển cũng không thoải mái. Còn không bằng cứ để
Đông Thanh ở bên ngoài, tự do tự tại.
Đông Thanh mặt mang đau khổ nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa, người không
quan tâm tới ta nữa rồi?” Cái loại vẻ mặt này, thật sự là rất thương
tâm, thấy vậy khóe miệng Ôn Uyển trực tiếp co rút.
Hạ Dao nghẹn, cố gắng dùng sức không để mình bật cười, có một kẻ dở
hơi như vậy ở bên người, mỗi ngày đều có chuyện hài hước nha.
Ôn Uyển ném cái chén trên tay về phía Đông Thanh: “Ít ở chỗ này khoe
mẽ đi.” Ôn Uyển khẳng định Đông Thanh có thể tiếp được cái chén nàng ném xuống, nếu không cũng sẽ không giày xéo đồ như vậy.
Để Đông Thanh ở trong nội viện, không khác gì bẻ đi đôi cánh của nàng ta, nhìn qua chẳng có chút sức sống. Ôn Uyển thích nhất, chính là cái
sức sống trên người Đông Thanh này, nếu không có sức sống này, cũng
không còn là Đông Thanh nữa rồi.
Cuối cùng Đông Thanh vẫn đón nhận yêu cầu của Ôn Uyển, không chấp
nhận cũng không được nha, Ôn Uyển đã lên tiếng, nàng chỉ có thể nghe
theo mà thôi.
Ôn Uyển vẫn là câu nói kia, Đông Thanh muốn trở lại lúc nào thì trở
lại lúc đó: “Nơi này là gốc rễ của ngươi, cũng là nhà của ngươi, vĩnh
viễn là hậu thuẫn của ngươi.”
Đông Thanh lia lịa gật đầu.