Chỗ ở của Tống Lạc Dương:
“Lạc Dương, ngươi nói ta nghe, đến tột
cùng Ôn Uyển thắng ngươi ở hạng mục nào?” Ngay Hải lão nghe tin đồn bên
ngoài, cũng nhịn không được tới hỏi. Hắn tin tưởng Tống Lạc Dương không
bao giờ nói láo.
“Lão sư, chuyện này ta không thể nói cho người biết, ta lúc trước đã giao hẹn với Ôn Uyển, không thể đem hạng
mục tỷ thí cụ thể nói cho người khác biết. Nếu người muốn biết, có thể
đến hỏi Ôn Uyển.” Tống Lạc Dương uyển chuyển cự tuyệt. Chuyện này quan
hệ đến vấn đề trung tín của hắn, đương nhiên hắn không thể nói ra.
Hải lão cũng biết điểm này, nhìn dáng
dấp của Tống Lạc Dương, hắn cũng biết sẽ không moi được tin gì. Hỏi Ôn
Uyển lại càng không thể nào.
“Lão sư, người không cần lo lắng, sau
này người nhất định sẽ biết.” Tống Lạc Dương cười. Hải lão gật đầu, cũng không tiếp tục truy cứu. Hai người dựa theo lệ cũ, bày bàn cờ ra. Tống
Lạc Dương tiếp tục bại bởi Hải lão. Tống Lạc Dương nhìn con cờ, nghĩ nếu Ôn Uyển cùng Lão sư so cờ, không biết có thể dành phần thắng hay không?
Hành phương các:
“Quận chúa, hội thơ Thu uyển gửi thiệp
cho Quận chúa, mong năm ngày sau Quận chúa có thể đến dự.” Ôn Uyển nhìn
bộ dạng hưng phấn của Hạ Ngữ, cảm thấy rất kỳ quái.
Sau khi hỏi xong, mới biết được, thì ra
hội thi thơ Thu Uyển kia chính là nơi các tài nữ nổi danh tụ tập. Ai có
thể nhận được thiếp mời, chứng tỏ người đó không những có thân phận địa
vị, mà còn có học vấn cao. Nếu có thể được các vị tiền bối bình luận tốt thì tương lai của người đó sẽ thăng tiến không ngừng. Việc này không
giống với các đồ vật khuê nữ không thể truyền ra ngoài làm tổn hao danh
dự thông thường. Đây là cơ hội ngàn vàng để các quý phụ nhân nhận biết
các thiên kim tiểu thư, để làm mai mối cho con mình, tìm con dâu tốt.
Dĩ nhiên, thi từ bên trong không được
phép truyền ra ngoài. Nếu tra ra được ai đem thi từ truyền ra ngoài, thì danh tiếng của người này sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Đã từng có một cô gái phạm phải sai lầm như vậy. Kết quả, cô gái đó bị tất cả các quý nữ
trong kinh thành khinh bỉ, liên lụy đến cha của nàng, bị người khác hãm
hại buộc phải từ quan, rời khỏi kinh thành.
Ôn Uyển khoát khoát tay, muốn nàng làm
ăn kiếm tiền, đi tham gia các hiệp hội buôn bán trao đổi…, nàng còn cảm
thấy hứng thú. Còn về thú vui của các tiểu thư khuê các này, nàng không
có hứng thú.
“Quận chúa, người không đi?” Ôn Uyển gật đầu. Hạ Ngữ còn muốn nói gì nữa, Ôn Uyển liền lắc đầu.
Sau có cầm xã, kì xã, họa xã, thi xã. . . . . . đều muốn mời Ôn Uyển tham gia, nhưng nàng vẫn một mực cự tuyệt.
Hành động này của nàng, làm cho mọi người nghị luận rối rít, không biết
ruốt cuộc nàng am hiểu cái gì? Nhưng Tống Lạc Dương đã từng khẳng định:
Ôn Uyển đã thắng hắn một hạng mục, đối với những lời nói của Tống Lạc
Dương…hoàn toàn không có ai hoài nghi. Nhưng thái độ của Ôn Uyển như
thế, lại càng làm cho mọi người tò mò, suy đoán lung tung.
Hoàng cung:
“Ngươi đã tra ra được đứa bé kia, đến
tột cùng đã lấy cái gì thắng được Tống Lạc Dương chưa?” hoàng đế nghe
nhiều, cũng có chút nghi ngờ. Nhưng là tra tới tra lui, cũng không thể
tra ra ruốt cuộc Ôn Uyển am hiểu cái gì.
“Theo người phía dưới đáp lời. Quận chúa đối với thi từ không quá am hiểu cũng không có hứng thú. Muốn nói thứ
quận chúa am hiểu nhất, đó là vẻ tranh. Bức tranh của quận chúa, người
xem không ai hiểu. Có lẽ nàng dựa vào cái này để mưu lợi, vừa vặn lọt
vào mắt của Tống tiên sinh, tình cảm thầy trò của hai người rất tốt.
Hoàng thượng, đây là bức tranh do quận chúa vẽ.” người đi điều tra cũng
không dám khẳng định . Nhưng vì không muốn chủ tử nói mình vô năng, liền phát ngôn như vậy.
Hoàng đế nhìn hồi lâu, cũng không nhìn
ra ý nghĩa của nó “Tống Lạc Dương tính tình cổ quái như vậy, bức tranh
này chắc đúng khẩu vị của hắn, có lẽ là khả năng này. Xem ra đứa bé kia, đúng là có phúc khí, có thể được danh sĩ đệ nhất thiên hạ nhận làm học
trò.”
Hoàng đế đã từng nghĩ muốn Tống Lạc
Dương làm Đế sư(*), nhưng lại bị Tống Lạc Dương đùn đẫy, không tới mấy
ngày, liền không thấy bóng dáng đâu. Cũng may lòng dạ hoàng đế rộng rãi, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã bị bắt giam.
(*)Đế sư: thầy giáo của hoàng đế.
Có thể vì Ôn Uyển là học trò cuả Tống
Lạc Dương, mặc dù nàng là nữ nhi, nhưng tin tức vừa truyền ra, trong một đêm liền nổi tiếng, ở trong chốn sĩ tử nàng có danh tiếng rất tốt. Mặc
dù những chuyện này đối với Ôn Uyển không có tác dụng gì, nhưng trên
thực tế, đối với thế nhân mà nói đây là một loại vinh dự cực cao. Những
sĩ tử kia sau này thấy nàng, đều rất khách khí. Việc này đối với nàng có lợi ích rất lớn.
Hành phương các:
“Quận chúa, Hạ Thiên nói, nguyên liệu
người phân phó chọn mua đã được đặt trong xưởng. Tất cả Thêu Nương đều
đã mời đầy đủ. Hai mươi thêu nương ở đất phong đại khái nửa tháng nữa sẽ đến. Hạ Thiên cùng Hạ Nhật hỏi quận chúa, lúc nào khởi công?” Ôn Uyển
nghe, liền suy nghĩ, sau đó trở về, cầm lấy giấy, vẽ mười hai con giáp,
nhưng nhìn thế nào cũng thấy không giống.
“Ngươi biết vẽ tranh không?” Ôn Uyển bất đắc dĩ hỏi Hạ Ảnh. Hạ Ảnh gật đầu, cầm lấy giấy bút, Ôn Uyển cảm giác
Hạ Ảnh giống như Mã Lương khi có được bút thần, bức tranh vẽ mười hai
con giáp, sống động như thật, Ôn Uyển cảm thán, mình nhặt được bảo bối
rồi.
“Đưa cái này cho bọn hắn, để cho bọn họ
dựa vào đây mà làm. Trước tiên, mỗi hình mẫu làm năm trăm món. ” Ôn Uyển suy nghĩ một chút, tạm thời cũng không biết sau này sẽ như thế nào, hay là trước hết nên ổn định một chút.
Tống phủ:
“Ô, ô. . . . . .” Ôn Uyển thổi một khúc, trong chốc lát nha hoàn bên cạnh nàng cùng nha hòan và gã sai vặt của
Tống phủ đều chạy trốn mất dạng (TT: haha). Thật sự không thể
chịu được loại tạp âm này a, thật là có thể đem người sống thổi đến
chết. Nhưng Tống Lạc Dương vẫn nằm ở trên giường, chờ Ôn Uyển thổi xong
thủ khúc, mới mở mắt ra. Ôn Uyển âm thầm thán phục lão sư của nàng,
trong lòng lại thêm một phần kính trọng
“Ừ, không tệ. thủ khúc này, so với hôm
qua, thì hôm nay sai ít hơn năm chỗ. Âm luật tiết tấu cũng nắm giữ được
sáu phần, nửa tháng nữa, căn bản có thể thổi tốt khúc nhạc này. Bất quá
ngươi phải chú ý, những nốt nhạc ở đoạn đầu tiên, ngươi luôn thổi sai,
cái này có chút khó khăn. . . . . .” Tống Lạc Dương gật đầu khen ngợi,
sau đó giảng giải những chỗ bị sai cho Ôn Uyển.
Tống Lạc Dương dạy rất thật tình, Ôn
Uyển học cũng rất thật tình. Tạp âm do nàng tạo ra lớn như vậy, lão sư
cũng có thể kiên nhẫn nghe từ đầu đến cuối, nếu nàng không cố gắng học,
thật là có lỗi với lão sư đã dốc lòng dạy dỗ mình. Mặc dù Ôn Uyển không
có thiên phú, nhưng không phải mọi người đều nói, trời cao sẽ đền đáp
những kẻ chuyên cần sao.
Buổi sáng dạy thổi sáo, xế chiều dạy vẽ
tranh. Tống Lạc Dương dạy Ôn Uyển rất tùy ý , không có chương trình học
cố định. Hắn muốn dạy cái gì thì sẽ dạy cái đó, Ôn Uyển cũng rất thật
tình lắng nghe.
Ôn Uyển đối với tài vẽ tranh của Tống
Lạc Dương, chỉ mới nghe mọi người đồn thổi chứ chưa nhìn thấy bao giờ.
Hôm nay nàng thế nhưng lại được lão sư giới thiệu về tranh của người,
đây cũng là một thú vui.
“Vi sư am hiểu nhất là tranh sơn thủy,
còn về tranh họa người thì hơi kém một tí. Từ cổ chí kim, chân chính đại biểu cái tình của Sơn Thủy Trung Quốc, đem tình cảm với Sơn Thủy ôm ấp
biểu đạt được vô cùng nhuần nhuyễn, chính là Đông Tấn Đào Tiềm. Sơn
Thủy cỏ cây ở trong tranh của đào đầy thâm ý thâm tình, là siêu nhiên
hơn cả bề ngoài, là bình thản trung hoà. Trò có biết ý tưởng tạo hình
quan trọng trong tranh sơn thủy là cái gì không?” Tống Lạc Dương hỏi Ôn
Uyển.
Ôn Uyển gật đầu, viết lên giấy: điều
quan trọng nhất khi vẽ tranh sơn thủy là phải nắm được toàn bộ cái
“thần” của cảnh vật. Cảnh giới cao nhất của tranh sơn thủy là “sống động y như thật”, đây cũng là cảnh giới tối cao của hội họa.
“Ừ, không nghĩ tới trò đối với hội họa,
cũng rất có thiên phú. Vẽ tranh cũng có ba nguyên tắc. một, tuyệt đối
không được sao chép giống y, loại tranh này là lừa đời lấy tiếng; hai,
tuyệt không giống như hình tượng con người, thường thường giả danh thoải mái, vàng thau lẫn lộn, đều là bức tranh lừa đời lấy tiếng; ba, duy
nhất phải vẽ chính là sự vật hiện không giống như thật, đây mới là bức
tranh thật sự. . . . . .” Ôn Uyển vễnh tai cẩn thận lắng nghe. Cái này
cùng lão sư khuê học kia, nói cũng không phải là một cảnh giới. Một
cường điệu kỷ xảo bút pháp, một cường điệu ý cảnh.
Người trong nghề cũng với tay ngang,
chênh lệch là ở chỗ này. Ôn Uyển nghe những lời chỉ dạy của Tống Lạc
Dương xong, nghĩ như vậy. Nghe lời nói của các họa sĩ khác, thì không có gì hứng thú, nghe lão sư nói thật là đã ghiền.
“Ừ, tài nghệ vẽ tranh của ngươi rất mới
mẻ độc đáo, thật sự có thể cách tân phát dương quang đại, đúng là một
đột phá lớn trong nghệ thuật vẽ tranh. Hảo hảo cố gắng, sau này nói
không chừng ngươi có thể trở thành một hoạ sĩ lớn đây.” Tống Lạc Dương
nhìn bức tranh theo phái trừu tượng của Ôn Uyển, cười tán dương .
Ôn Uyển rất khiêm nhường mà tỏ vẻ chẳng
qua là nàng chỉ vẽ lung tung mà thôi. Nhưng Tống Lạc Dương lại rất chân
thành học tập tài nghệ vẽ tranh Tây Dương của của Ôn Uyển. Nhìn thái độ
chân thành của Lão sư, Ôn Uyển xấu hổ.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn.
Xem đi, đây chính là sự khác nhau của danh sư(*) và dung sư(*). Nhìn một cái tiên sinh của mình, chưa bao giờ đả kích nàng, luôn dốc lòng dạy
dỗ. Xem thử các tiên sinh khuê phòng khác, chính là làm dáng, bày đặt
bồi dưỡng.
(*) Danh sư: thầy giáo nổi danh, tiếng tăm lừng lẫy.
(*) Dung sư: thầy giáo bình thường, xoàng xĩnh.
Chờ sau khi dạy xong, Tống Lạc Dương
muốn Ôn Uyển tối nay quay lại gặp mấy đồng môn của hắn, Tống Lạc Dương
muốn Ôn Uyển cùng với bọn họ quen biết một chút. Nói không chừng, sau
này vạn nhất có việc, cũng có thể tìm bọn họ giúp đỡ.
Ôn Uyển thấy Tống Lạc Dương dùng tấm
lòng chân thực đối xử với mình, nàng rất cảm động. Hơn một tháng chung
đụng, Ôn Uyển biết lão sư vẫn luôn đối tốt với nàng. Tiên sinh thoạt
nhìn phóng đãng không kềm chế được, nhưng đối với nàng lại vô cùng thận
trọng chu đáo. Ôn Uyển cảm thán, tại sao hắn không phải là cha của nàng. Nếu hắn là cha của nàng, nàng nhất định sẽ rất hạnh phúc nha.
Đến buổi tối, có mấy người rối rít tới
cửa. Ôn Uyển nhìn, mặc dù họ đều đang mặc thường phục, nhưng giở tay
nhấc chân, vẫn có thể nhìn ra, mấy người này nhất định là người trong
quan trường. Hơn nữa, chức quan cũng không tệ.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Tống Lạc
Dương để cho Ôn Uyển đi ra ngoài, bồi bọn họ. Tống Lạc Dương nhất nhất
giới thiệu: “Đại Lý Tự Khanh Phương Húc, chiêm sự phủ chiêm sự Hoa Thân Kiều, Quang Lộc tự Khanh Tưởng tên Thế, Binh bộ viên ngoại Lang Dư
Cảnh”
Bọn họ cùng là tiến sĩ với Tống Lạc
Dương, ban đầu đều là bạn rất thân. Ôn Uyển nhất nhất tiến lên hành lễ,
mỗi người đều chuẩn bị một bao tiền lì xì thật dày. Bốn người này, đều
là nhân vật có thực quyền a, sau này có việc, thật đúng là có thể tìm
bọn họ giúp đỡ.
“Sau này ta thường xuyên không có kinh
thành, người học sinh này, các ngươi cần phải giúp ta hảo hảo chiếu cố.” Tống Lạc Dương hướng về phía mấy người bạn hữu tốt ngày xưa nói, hắn
một chút cũng không khách khí.
Mặc dù nàng chỉ là một hài tử, nhưng bản thân nàng cũng có tước vị trong người. Muốn mấy người bọn hắn coi
chừng, chắc cũng không cần coi chừng cái gì. Mấy người nghe cũng lập tức đáp ứng. Nếu thật sự có chuyện, giúp đỡ chút ít hẳn là không thành vấn
đề.
Tống Lạc Dương nhìn bọn họ đáp ứng, quay đầu hướng về phía Ôn Uyển đang hầu hạ họ cười nói “Ngươi nghe được, bọn họ đều đáp ứng vi sư rồi, có việc gì cần, ngươi có thể đi tìm bọn họ.”
Ôn Uyển cười híp mắt gật đầu đáp ứng. Tống Lạc Dương để cho Ôn Uyển đi ra ngoài.
“Lạc Dương, ngươi đang làm cái gì vậy?
Qua nhiều năm như vậy, chúng ta đã đề cử biết bao nhiêu học sinh nhân
tài cho ngươi. Ngươi chọn tới chọn lui, lại chọn phải một nữ học sinh.
Ta cũng biết Quận chúa tốt, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là nữ nhân, ngươi nhẫn tâm để học thức cả đời của mình cuốn trôi theo dòng nước như vậy.” Dư cảnh có chút mất hứng nói, những người khác cũng phụ họa theo, chỉ
có Phương Húc không có mở miệng nói chuyện.