Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 81: Q.6 - Chương 81: Gặp Diệp Tuần




Theo như ý của Bạch Thế Niên thì muốn để cho Ôn Uyển tới phủ tướng quân rồi gặp Diệp Tuần. đối với một chút chuyện nhỏ này thì Ôn Uyển sẽ nghe theo Bạch Thế Niên. Nhưng Diệp Tuần thì lại không chịu, hắn nói hắn muối tới thẳng phủ quận chúa để gặp quận chúa, bởi vì hắn muốn nhân cơ hội này ngắm một chút cảnh sắc trong vườn ( mùa đông cảnh sắc đìu hiu vốn đâu có cái gì để ngắm ) .

Lần này, Bạch Thế Niên cũng ở trong thư phòng để gặp khách ( Ôn Uyển cũng cho người đặt làm cho Bạch Thế Niên một thư phòng khác ) Hai người vào thư phòng, Ôn Uyển thấy trong phòng đều là đao kiếm, binh khí các loại treo lên. Trên bàn, giá sách cũng chỉ có các loại sách hành quân đánh giặc để ngổn ngang.

Ôn Uyển quay đầu nhìn về phía Hạ Dao: “Lộn xộn như vậy mà cũng không biết kêu người tới dọn dẹp.”

Bạch Thế Niên ở bên cạnh cười nói: “Là ta không cho phép người khác vào thư phòng của ta . Trong thư phòng của ta cũng chỉ có một mình ta tự dọn dẹp.” Ở trong quân doanh đã thành thói quen. Bất kể là ai, thậm chí ngay cả thị vệ ta thân nhất bên cạnh hắn đều không cho người ta đụng vào bất kỳ một vật nào trong thư phòng của hắn.

Ôn Uyển cho là có thể là sợ tiết lộ quân tình gì , cũng không đi tính toán: “Nếu chàng không tin tưởng bọn họ, chờ ta rảnh rỗi thì ta sẽ thu dọn cho chàng.” Thu dọn xong thì cũng không còn mấy ngày, đoán là tới xong tuần trăng mật thì cũng phải đi. Khụ, Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì trong lòng rất buồn bực .

Người ở phía ngoài đến bẩm, nói Diệp quân sư đến rồi. Ôn Uyển thấy trong thư phòng loạn như vậy thì kiên quyết không ở trong thư phòng này gặp người, nếu không biết còn tưởng nữ chủ nhân này ngược đãi hắn như thế nào. Vì thế nên vội phân phó người đưa Diệp Tuần đến chờ ở phòng khách.

Diệp tuần đến phòng khách, đánh giá trang sức, nhìn thế nào cũng thấy đơn giản. Nhưng tinh tế thưởng thức thì chứa đựng nội hàm trong đó. Đang đánh giá bức tranh trên tường, thì có hai người nam nữ mặc bạch y nguyệt nha đi tới. Nam anh tuấn tiêu sái, khí vũ bất phàm, nữ chói lọi như xuân hoa, sang chói như Thu Nguyệt; quả thật là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.

Ôn Uyển nhìn nam tử hơn ba mươi tuổi trong phòng khách. Mặc một thân áo xanh, mang một mũ tứ phương. Rất đàng hoàng có phong phạm của Tống Lạc Dương. Ôn Uyển nhìn Diệp tuần, rất khó tin tưởng một người nam nhân như thế lại thích lảm nhảm, phải, xác thực mà nói hắn là một nam nhân Bát Quái “Ngươi chính là quân sư của phu quân Bổn cung, được xưng có Kinh Thiên duy địa tài – Diệp tuần?” những lời này của Ôn Uyển có chứa mùi thuốc súng.

Diệp tuần chắp tay “Quận chúa, những danh hiệu kia…. cũng chỉ là vớ vẩn mà thôi.”

Liếc mắt nhìn về phía Bạch Thế Niên, thật ra thì Bạch Thế Niên cũng không biết tại sao Ôn Uyển lại ra oai phủ đầu với Diệp tuần. Nhưng hắn cũng không chen vào nói, chỉ hướng về phía Diệp tuần trưng ra bộ dạng ‘ngươi tự cầu phúc đi’.

Ôn Uyển vốn muốn cho người pha trà. Nhưng thấy thái độ Diệp tuần xấc láo, thì cười nhạt nói ” Phàm tiên xử chiến địa nhi đãi địch giả dật, hậu xử chiến địa nhi xu chiến giả lao. Cố thiện chiến giả, trí nhân nhi bất trí vu nhân. Năng sử địch nhân tự chí giả, lợi chi dã; năng sử địch nhân bất đắc chí giả, hại chi dã. Cố địch dật năng lao chi, bão năng cơ chi, an năng động chi. Xuất kỳ sở tất xu, xu kỳ sở bất ý. Chí vu vô hình; thần hồ thần hồ, chí vu vô thanh. Cố năng vi địch chi tư mệnh. Tiến nhi bất khả ngự giả, trùng kỳ hư dã; thối (tham khảo them giải nghĩa ở đây http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=10485.15;wap2). Xin quân sư giải thích cặn kẽ với bản cung đây là ý gì?” Cũng không có cùng Diệp tuần nói nhảm, vừa lên tới đã cho một hạ mã uy.

“Thật hư đan xen, cần phải chủ động xuất kích” Diệp tuần lập tức nghiêm túc lên.

Ôn Uyển cũng không nể mặt lưu tình. Tiếp tục hỏi ” Tri chí nhi hậu ý thành, ý thành nhi hậu tâm chính, tâm chính nhi hậu thân tu, thân tu nhi hậu gia tề, gia tề nhi hậu quốc trị, quốc trị nhi hậu thiên hạ bình (sự vật được xét đến cùng rồi mới hiểu biết thấu đáo, hiểu biết thấu đáo rồi mới có lòng chính đáng, có long chính đáng rồi mới tự thân sửa chữa, thân sửa được rồi mới điều chỉnh nhà, nhà được sửa trị rồi sau đó mới trị nước, nước sửa trị rồi thì thiên hạ mới thái bình – trích tứ thư bình giải). Từ thiên tử thế cho nên thứ dân. Nhất nhất đều lấy tu thân làm gốc. Kỳ bản loạn nhi mạt trị giả. Phủ hĩ. Kỳ sở hậu giả bạc, nhi kỳ sở bạc giả hậu, vị chi hữu (Gốc loạn mà ngọn yên không bao giờ có vậy. Cũng như chưa có ai đối với người hậu với mình mà xử bạc, đối với người bạc mà xử hậu). Diệp quân sư, có thể báo cho bổn cung biết, ngươi có tu thân Tề gia không?” .

Diệp tuần mặt không đỏ hơi thở không gấp nói “Không sai, Diệp mỗ không Tề gia.” trong lòng Diệp tuần âm thầm suy nghĩ, Quận chúa có ý gì? Sau lưng của hắn cũng không nói quận chúa nửa câu bậy a! Chẳng lẽ là Bạch Thế Niên ở sau lưng. . . . . .

Ôn Uyển nhìn Diệp tuần một cái. Bạch Thế Niên da mặt dầy cũng là hắn dạy nên . Nghe nói người này da mặt dầy, có thể đứng hang thứ ba trong thiên hạ ( Bạch Thế Niên nói ).

Bạch Thế Niên cũng không muốn hai người dông dài nữa. Cười nói”Vợ, quân sư kỳ nghệ rất tốt. Biết nàng chơi cờ giỏi. Cho nên cố ý tới đây lãnh giáo một hai. Nàng cứ thành toàn tâm nguyện của hắn nhé”

Diệp tuần nghe lời này, lập tức thu bộ dạng cà lơ phất phơ lại.

Ánh mắt Ôn Uyển đảo qua, nhưng không có nói tiếp “Tại sao ta phải đồng ý? Theo đánh cờ, hắn không đủ trình độ, ta không muốn lãng phí thời gian.”

Diệp tuần thấy sự lạnh nhạt trong mắt Ôn Uyển, có chút sờ không được mạch đếm. Không phải nói, đã đáp ứng rồi à, tại sao lại không muốn?

Bạch Thế Niên cẩn thận đẩy tay Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn Diệp tuần “Nếu như ta thắng, Bạch Thế Niên sẽ giống như ta đi Ôn Tuyền thôn trang tránh đông, cho đến trước khi trở về. Thời gian chúng ta ở lại đó, chuyện trong kinh thành ngươi hãy toàn quyền xử lý.”

Diệp Tuần chợt hiểu ra, thì ra là ở chỗ này chờ hắn a. Không chút nghĩ ngợi đáp: “được.”

Lần này trên khuôn mặt của Bạch Thế Niên có chút hả hê rồi “Kỳ nghệ của Diệp Tuần so với ta còn cao hơn, vợ, nàng cũng phải cẩn thận nhé. Đừng thua đấy.” Có thể buông tay mặc kệ mọi chuyện thì tất nhiên là tốt rồi.

Diệp Tuần rất khinh thường mà xem thường với Bạch Thế Niên, đều nói trọng sắc khinh bạn, đây chính là một ví dụ sáng loáng nha!

Bạch Thế Niên liền đi lấy bàn cờ tới, bày ra quân cờ , hai người bắt đầu chém giết. Lúc này đánh cờ, Ôn Uyển không có áp dụng cách đối phó như trước đánh với Bạch Thế Niên. Ôn Uyển đã nhìn ra, Diệp Tuần này là một người vô cùng xảo trá, đối với người xảo trá thì không thể vừa ra quân liền chiến thắng, lúc này phải lấy ổn thỏa làm đầu .

Diệp Tuần vừa bắt đầu cũng không dám phớt lờ, hắn dùng toàn lực ứng phó. Danh tiếng của Phất Khê công tử cũng không phải là hư danh nói chơi .

Bàn cờ này của Ôn Uyển bắt đầu lấy ổn trọng làm đầu cẩn thận chặt chẽ, nhìn toàn bộ đại cục, trong ổn định lại có cầu thắng, Diệp Tuần dần dần rơi xuống hạ phong, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, càng ngày càng chăm chú. Chân mày cũng càng ngày càng nhăn chặt.

Bạch Thế Niên ở bên cạnh cũng nhìn tới nhập thần.

Nửa canh giờ sau, Diệp Tuần phải thả quân cờ trong tay ra “Quận chúa, ta thua. Kỳ nghệ của quận chúa đúng như trong truyền thuyết, cao không thể với.”

Người xưa luôn có câu nói, xem chữ nhìn người, xem cờ nhìn tính cách. Ôn Uyển vừa bắt đầu đã đánh ổn trọng, cẩn thận chặt chẽ, nhìn quanh đại cục, chờ vừa được ưu thế lập tức không chút nào nương tay từng bước ép sát, để cho đối thủ không đường thối lui, tiếp theo là mạnh mẽ hạ sát thủ.

Ôn Uyển nhàn nhạt , mặt không thay đổi nói “Một thương nhân thành công không chỉ cần đem thương trường thành chiến trường mà còn cần phải hiểu được lấy đại cục làm trọng, mục tiêu là trục lợi trong thương trường nhưng không phải là bản chất. Ta biết ngươi nhìn không được ta lấy thân phận quận chúa hành nghề đê tiện, nhưng ngươi có nghĩ tới nếu không có kinh tế phồn thịnh thì sao lại có dân giàu nước mạnh hay không?”

Diệp Tuần lần này vui lòng phục tùng”Diệp mỗ thụ giáo.” Thật ra thì trong đáy lòng hắn cũng không hiểu được lời của Ôn Uyển nói rốt cục là có ý gì, nhưng nhìn lại quân cờ đã hạ xuống để cho hắn nhìn ra được, quận chúa là một người, ừ, là người lúc nào nên ác độc thì tuyệt đối không lưu tình.

Sau khi hạ xong quân cờ, Ôn Uyển hướng về phía Bạch Thế Niên nói: “Chàng cứ đi ra ngoài trước đi , ta muốn cùng quân sư nói riêng hai câu.”

Bạch Thế Niên nghi ngờ, Diệp Tuần cũng nghi ngờ. Sau khi Bạch Thế Niên đi ra ngoài xong thì trong phòng khách cũng chỉ còn dư lại ba người là Ôn Uyển, Hạ Dao, Diệp Tuần.

Ôn Uyển cũng không vòng vo cùng Diệp Tuần nữa mà nói trực tiếp : “Diệp đại nhân, ta giữ ngươi lại là hi vọng ngươi có thể để cho Bạch Thế Niên được hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà trở lại kinh thành.” Ôn Uyển thấy Diệp Tuần há mồm muốn nói chuyện, liền trực tiếp cắt đứt: “Ngươi đang đứng ở trước mặt ta, cũng không cần nói những câu như ngươi không làm được hay làm được. Ngươi là ai ta biết rất rõ ràng, những nguy hiểm mà các ngươi quay về gặp phải ta cũng biết, nhưng chi cần bản thân Bạch Thế Niên không có tự mình đi mạo hiểm, có ta trấn giữ ở kinh thành, mặc dù Thích Tuyền có muốn giở âm mưu quỷ kế thì cũng phải nghĩ kỹ xem hắn có chịu đựng được hậu quả này hay không, mười năm ta có thể đợi, ta cũng không có bất cứ yêu cầu khác, ta chỉ muốn hắn có thể an toàn trở lại. Diệp Tuần, ta cần có sự đảm bảo nhanh chóng của ngươi.” Ở biên quan, tất nhiên còn có người của Diệp Tuần. Chỉ cần Diệp Tuần dùng toàn tâm toàn lực, nguy hiểm có thể xuống đến một phần.

Diệp Tuần kinh ngạc . Bạch Thế Niên mơ hồ đoán được thân phận của hắn, đó là bởi vì hắn cố ý tiết lộ ra ngoài . Nhưng Quận chúa, Quận chúa làm sao mà biết được? Diệp Tuần vô cùng khẳng định, tuyệt đối Bạch Thế Niên sẽ không nói những chuyện này với Ôn Uyển. Qua thật lâu, Diệp Tuần mới mở miệng nói: “Quận chúa, ta không thể đảm bảo được chuyện này cho người. Nhưng Quận chúa yên tâm, ta nhất định đem hết toàn lực.”

Ôn Uyển gật đầu: “Tốt.”

Thời điểm Bạch Thế Niên quay trở lại phòng nhìn thấy Ôn Uyển xoa bụng thì trong lòng liên lo lắng “Sao thế ?” đừng có lại là đau bụng a ( Ôn Uyển: mồ hôi, một tháng cũng chỉ có một lần thôi có được hay không).”

Ôn Uyển tức giận nói”Cũng không nhìn một chút hiện tại giờ nào, sớm qua giờ cơm.” . Bạch Thế Niên nghe xong thì cười to không dứt, nắm lấy tay Ôn Uyển rồi quay trở về sân.

Ôn Uyển dùng xong bữa cơm liền hỏi “Ngày mai ta phải đi thôn trang rồi, chàng có muốn nhanh chóng giải quyết việc rồi theo cùng không hay còn phải chờ chàng nhàn rỗi mới đi.”

Bạch Thế Niên liền thương lượng “Ra tết Nguyên tiêu lại đi a.” . Ôn Uyển dứt khoát lắc đầu, tết nguyên tiêu ở đây mặc dù thật náo nhiệt, chơi cũng rất tốt nhưng lại rất lạnh, năm trước giờ này các nàng đã ở trên ôn tuyền thôn trang.

“Vậy nàng cứ đi trước đi, ta chậm chút sẽ đi qua cùng với nàng.” Hiện tại Bạch Thế Niên và Ôn Uyển coi như không còn bí mật gì cả.

Lúc xế chiều, Ôn Uyển để cho Bạch Thế Niên cùng nàng đi gặp một người. Bạch Thế Niên vừa thấy có thể làm cho Ôn Uyển tự mình tới cửa bái phỏng , ừ, thật giống như trừ hoàng đế, không ai a.

Ôn Uyển cười nói: “Là Lão sư a. Lão sư vẫn thường thương yêu ta giống như nữ nhi, vì ta mà không thể không rời bỏ kinh thành đi lưu lạc ( ngươi xác định là hắn không phải ở bên ngoài đi du lịch). Chàng có biết không, nếu năm ấy không phải lão sư đi tìm Mộc thần y thì ta cũng không còn ở trên đời này nữa rồi, cũng sẽ không gả được cho chàng. Trên đời này trừ cậu hoàng đế thì người thân duy nhất trên đời của ta chính là lão sư rồi.” Cũng bởi vì nàng quá bận rộn nên thời gian gặp mặt của Ôn Uyển vá Tống Lạc Dương càng ngày càng ít, mà hiện tại Tống Lạc Dương lại càng ngày càng mê luyến việc nghiên cứu cải tiến cây nông nghiệp.

Thời điểm bái kiến Tống Lạc Dương, mặc dù văn nhân đều có chút xem thường võ quan, những mắt thấy Bạch Thế Niên là nhất biểu nhân tài, đứng chung một chỗ cùng với Ôn Uyển lại vô cùng tương xứng nên Tống Lạc Dương cũng rất hài lòng. Cùng hai người nói chuyện cả ngày, sau đó còn giữ lại dùng bữa tối .

Dùng xong cơm, vốn là Tống Lạc Dương còn muốn cùng Bạch Thế Niên tiếp tục trò chuyện. Nhưng Ôn Uyển nhắc nhở, trở về còn có việc. Nên hai người đi trở về phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.