Ads
Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
“Van cầu ngươi, bỏ qua cho ta đi, ta van cầu ngươi. Ngươi muốn cái
gì, ta nói cha ta cho ngươi, van cầu ngươi thả ta có được hay không.”
Trong miệng thì kêu, nhưng tất cả tâm tư thì để ở trên tay. Nàng phát
hiện cái tay rốt cục có thể cử động rồi, nên mới cố ý kêu để phân tán
lực chú ý của tên biến thái . Ông trời phù hộ, tay rốt cục có thể cử
động. Tay phải lay động hạ xuống, chủy thủ rơi xuống tới tay, Ôn Uyển
đang muốn nắm được. Nhưng có người so sánh với nàng còn nhanh hơn một
bước.
“Hắc hắc, muốn cùng ta chơi cái này, ngươi còn non lắm.” Tên nam nhân biến thái, lấy được chủy thủ trong tay áo của Ôn Uyển. Hắn đã sớm phát
hiện Ôn Uyển bề ngoài la khàn cả giọng, bên trong lại không kinh hoảng,
thậm chí còn có chút rục rịch động đậy ( rục rịch ngóc đầu dậy ). Hắn cười lạnh một tiếng. Muốn ở trước mặt hắn mà giở thủ đoạn, thì còn
non một chút. Ha hả, nhưng mà giãy dụa như vậy thật là thích thú.
“Chà, đúng là một thanh đao tốt, cũng là một thanh bảo đao chém sắt
như chém bùn. Tiểu bảo bối, ngươi chắc chưa thử qua mùi vị của cây đao
này, có muốn nếm thử hay không.” Rút chủy thủ ngắn gọn ra, để trên mặt
Ôn Uyển. Trời tháng chín mà Ôn Uyển cảm giác được như băng lạnh thấu
xương.
Ôn Uyển nhìn tên biến thái trước mặt, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, tên
biến thái này, nàng chăm chú nhìn tên biến thái này. Không nghĩ tới hành động của nàng, hắn đã sớm nhìn ra. Nàng hiện tại nên làm cái gì bây
giờ. Ôn Uyển trong mắt giãy dụa vô vọng. Nàng hôm nay nhất định là chạy
không thoát khỏi ma chưởng . Cả đời, phải bị tên biến thái này kiềm chế
đến sít sao .
“Theo ta chơi những thứ này, tiểu mỹ nhân, ngươi còn quá non . Biết
điều một chút , nếu ngươi ngoan ngoãn, ta còn có thể thương tiếc ngươi
một chút, nếu không, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết .” Nói
xong thì ác độc vô tình, cúi đầu cắn lấy bả vai Ôn Uyển, dường như muốn
cắn đứt miếng thịt trên người nàng. Đau đến Ôn Uyển đổ toàn bộ mồ hôi
lạnh. Cũng bởi vì bị kích thích. Làm cho tay nàng, rốt cục có thể khẽ cử động.
Trong mắt tên biến thái nóng bỏng càng ngày càng đậm, Ôn Uyển có thể
nhìn ra được, đó là biểu hiện dục vọng dâng cao. Mới vừa rồi thứ mà
người này uống, hẳn là thuốc kích dục. Mà người như vậy là nguy hiểm
nhất. Thần kinh Ôn Uyển lập tức buộc chặc . Nàng nhất định phải tìm
cách, nhất định phải tìm cách.
Quả nhiên, người này không thể nhẫn nại nữa, bắt đầu xé rách y phục
của nàng. Áo ngoài bị xé toang. Ôn Uyển cũng không cầu khẩn nữa, mặt lộ
vẻ tuyệt vọng, nhận mệnh mà rũ xuống mi mắt.
Tên nam nhân biến thái hài lòng nhìn vẻ mặt tuyệt vọng nhận mệnh của
Ôn Uyển. Động tác cũng mềm nhẹ không ít. Xé rách áo khoác, sau đó vươn
tay xé quần áo trong của Ôn Uyển. Chỉ cần trong lúc này giật quần áo, lộ ra áo lót bên trong. Đến lúc đó , bí mật của Ôn Uyển cũng giấu không
được nữa. Hơn nữa, còn phải vĩnh viễn bị kiềm chế. Cả đời đừng nghĩ sống cuộc sống an thân.
Ôn Uyển thừa dịp hắn chuyên tâm xé y phục của mình, ngón tay cái tay
phải nhấn nút nhỏ trên chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa. Trượt hai cái, liếc
mắt nhìn thấy trên mặt nhẫn lộ ra một cây kim tiêm nhỏ. Nhưng sắc mặt
vẫn là vẻ tuyệt vọng, như sắp chết , một loại vẻ mặt lấy lòng Tam lão
gia. Tam lão gia nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, thì hưng phấn càng nồng đậm.
Ôn Uyển thấy một đôi tay mập mạp đang cố sức xé quần áo trong của
mình. Cũng may lúc trước Ôn Uyển lo lắng cho thân phận của mình bị tiết
lộ. Áo lót cùng quần áo trong cũng là đặc biệt yêu cầu làm theo thiết kế của mình, rất khó xé. Muốn xé rách, cũng cần phải phí chút khí lực.
Cũng nhờ việc này nên có thể tranh thủ thời gian, Ôn Uyển đem kim tiêm
bén nhọn hướng về phía tay tên nam nhân biến thái hèn mọn đâm xuống. Tên biến thái không có đề phòng Ôn Uyển còn có chiêu này, liền bị đâm trúng .
Ôn Uyển thấy đã đâm trúng , trái tim căng thẳng rốt cục cũng buông
xuống . Ông trời phù hộ, lần này thật là ông trời phù hộ. Lần trước Băng Dao làm cho nàng chiếc nhẫn này, Ôn Uyển đã nghĩ tới vạn nhất gặp người tâm hư không thể dò , người bình thường nàng không nghĩ làm vậy . Những người đó nhất định sẽ không đi chú ý chiếc nhẫn của nàng, nếu thật có
cái gì vạn nhất xảy ra. Nói không chừng cũng có thể tránh được một kiếp. Hơn nữa Băng Dao bỏ ở trong chiếc nhẫn không chỉ là thuốc mê, mà là độc dược kịch độc. Khi đó nàng còn kiên quyết không muốn dùng. Chỉ sợ vạn
nhất không cẩn thận tự mình trúng chiêu thì làm sao bây giờ. Cũng may
Băng Dao cười nói, buổi sáng mỗi ngày nàng đều uống giải dược. Cho dù
thật đâm trúng mình, cũng không sao. Cùng lắm thì như bị một cây kim
bình thường đâm mà thôi.
Sau khi nghe nói rõ chi tiết, lại làm thí nghiệm thử. Cảm thấy có thể phòng thân, ở cổ đại xác suất gặp chuyện không may quá cao, cho nên
nàng đã bị Băng Dao thuyết phục đáp ứng. Nàng lúc ấy chẳng qua chỉ làm
chuẩn bị cho vạn nhất, nàng thật không có nghĩ tới lại dùng cái này giết người, chỉ là muốn làm phòng bị thôi. Không nghĩ rằng, hôm nay lại phải dùng tới . Nàng dùng chiếc nhẫn kia giết người. Lần này, nàng đích thân giết người. Lúc này tâm tình của Ôn Uyển rất bình tĩnh.
Tam lão gia lập tức cảm giác được tay của hắn tê dại đi, ngẩng đầu
thấy Ôn Uyển đang cười nhìn mình, người mà mới vừa rồi còn có bộ dạng
nhận mệnh tuyệt vọng. Hiện tại người mà hắn tự cho rằng đã là thức ăn
ngon trong miệng, thế nhưng đang có vẻ mặt trêu tức , cái vẻ mặt này và
vẻ mặt của thiếu niên sắp lâm vào tử vong lúc nãy, như là hai người. Nói cách khác, hắn không nghĩ tới, tên này lại có thể giấu diếm sâu như
vậy, không ngờ thực sự đang diễn trò với hắn.
Tam lão gia ý thức được điểm này, lập tức sắc mặt đại biến, lui về
sau hai bước. Cảm giác tê dại trên thân thể càng ngày càng đậm, hắn cảm
giác mình khó chịu gay gắt, liền xoay người tàn bạo nhào tới siết cổ Ôn
Uyển lạnh giọng hỏi “Mới vừa rồi ngươi đã làm gì với ta? Ngươi dùng thứ
gì đâm ta, nói, phía trên chiếc nhẫn của ngươi có vật gì , nói, là vật
gì.”
Ôn Uyển nằm ở trên giường, mặc dù tay có thể động, nhưng thân thể vẫn mềm nhũn không nhúc nhích được. Nàng hiện tại không có sức lực phản
kháng, chỉ đành phải chịu đựng hắn bóp cổ, bóp đến mặt biến thành màu
tím, một câu cũng nói không nên lời. Ôn Uyển cảm giác mình cũng nhanh sẽ chết, cái tay nhanh chóng giơ lên, chỉ chỉ cổ họng của mình. Ý là ngươi siết cổ ta, ta nói không được.
Tên nam nhân biến thái hơi chút buông lỏng “Nói, mới vừa rồi trên kim có thứ gì. Nếu không, ta lập tức bóp chết ngươi, ”
Ôn Uyển từng ngụm từng ngụm mà thở, cảm giác mình rốt cục chưa chết,
tâm tình cũng khá hơn. Híp mắt cười nói “Ngươi yên tâm, trên cây kim kia đâm vào ngươi, có thoa một chút thuốc ta làm, loại thuốc này, sẽ không lập tức làm chết người, bất quá hiệu quả của nó rất kinh khủng . Bởi vì thuốc này, trên đời trừ ta ra sẽ không có bất luận kẻ nào có giải dược. Nếu như ngươi không muốn chết, tốt nhất đừng có đối với ta động thủ
động cước nữa. Nếu không, ta sẽ để ngươi chết rất khó coi.”
Thấy tên biến thái không tin, Ôn Uyển cười đến sung sướng “Ngươi có
biết nếu không có giải dược, lúc chết sẽ ra sao không ? Thất khiếu chảy
máu, toàn thân rữa nát, phát ra từng trận mùi hôi thối. Còn phải hành hạ đủ ba đến chín ngày , từ từ để tất cả thịt trên người ngươi đều rữa nát thành từng đống bùn lầy buồn nôn. Ha hả, ngươi bóp đi, bóp chết ta,
ngươi cũng giống ta không chết tử tế được.”
Nam nhân biến thái kinh hãi, bất quá rất nhanh liền tỉnh táo lại”Vậy
ngươi nói, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Như thế nào mới có thể đem
giải dược cho ta?” Nam nhân biến thái đã cảm thấy từng đợt khó chịu, hô
hấp cũng càng ngày càng nặng .
Ôn Uyển cười đến rất sung sướng “Đương nhiên là đem ta đưa trở về . . . . . .” Nàng là cố ý nói chất độc này, có giải dược. Nhưng tuyệt đối
sẽ không cho hắn . Ôn Uyển nhớ tới bị cái tên biến thái buồn nôn như heo kia liếm qua, liền khó chịu muốn chết. Sau này cũng không biết có thể
để lại ám ảnh tâm lý hay không?
Nam tử biến thái nhìn Ôn Uyển, đã nhìn thấy trong đối mắt của Ôn Uyển có nụ cười lạnh cùng sự chán ghét. Liền ói một búng máu, máu có màu đen . Nhìn máu màu đen, tên biến thái âm lệ trừng Ôn Uyển”Ngươi lại dám gạt ta. Nói, ngươi đến tột cùng là người nào? Làm sao ngươi lại có Thiên Cơ độc, loại độc chất này thường nhân chỉ cần lây dính một chút hẳn phải
chết không thể nghi ngờ. Người bình thường không thể nào có. Thuần Vương càng không có khả năng cho một đứa con riêng nhỏ bé như ngươi. Ngươi
nói, ngươi rốt cuộc là người nào? Không đúng, nếu như ngươi thật sự chỉ
là một đứa con riêng nhỏ bé, làm sao có thể được Thuần Vương kính trọng
như vậy. Thuần Vương cho dù có ngốc, hoặc ngươi quá thông minh. Cũng
không thể tiết lộ tin tức như thế cho ngươi. Không đúng, ngươi không thể nào là con riêng của Thuần Vương. Ngươi nói, ngươi rốt cuộc là người
nào? Nếu như ngươi không nói ra ngươi là ai, thì đời này ngương cũng
đừng nghĩ ra khỏi cái cửa này.”
Ôn Uyển cười nói”Ta là ai, không quan trọng. Quan trọng là …, ngươi sắp chết”
Tên nam nhân muốn lớn tiếng kêu lên, tuy nhiên chỉ có thể phun ra
từng ngụm từng ngụm máu đen. Nhìn Ôn Uyển, như sứ giả trong địa ngục
“Ngươi nói, ngươi đến tột cùng là người nào? Nói, ngươi không thể nào là người của chúng ta. Ngươi là người của Trịnh vương . Không thể nào,
Trịnh vương cũng không thể đem chuyện như vậy nói với một đứa bé. Ngươi
nói, ngươi rốt cuộc là người nào? Nói. Nếu như ngươi không nói, thì hôm
nay ngươi phải chết ở chỗ này.”
Ôn Uyển nhìn hắn cười lạnh “Nói cho ngươi biết cũng không sao. Ta là
người nào mọi người không cần biết. Ta chỉ là một đệ tử thế ngoại cao
nhân xuống núi tới đây lịch lãm. Đáng tiếc, ngươi sẽ phải chết trong tay của ta. Cho dù ta chết thật rồi, sư phó của ta cũng giống nhau sẽ giết cả nhà các ngươi, báo thù rửa hận. Chỉ Thân Vương Phủ ngươi thật cho là đã rất giỏi à. Hừ, tầm nhìn hạn hẹp, sư phó của ta vừa ra tay, thì chó
gà cũng không tha.”
Có điên nàng mới báo ra thân phận thật. Ở hiện đại, có bao nhiêu
người ở lúc đắc ý, cho là mình nắm được thắng lợi, dương dương đắc ý ,
dễ dàng tiết lộ mọi chuyện. Sau đó bị người khác ghi âm hoặc là nói ra
ngoài, khiến cho thân bại danh liệt thậm chí cửa nát nhà tan. Nàng mới
không có ngu như vậy, nơi này quỷ dị đến thế, ai biết có cơ quan hay có
người ẩn nấp không, vạn nhất báo thân phận ra, chính là nàng tự đào hầm
chôn mình a. Dù sao chuyện bát quái nàng nghe được quá nhiều, tùy tiện
thêu dệt một chút lẫn lộn, một câu chuyện bát quái để cho người khác đau đầu. Bởi vì, tìm không ra đầu mối.
Người nọ vẫn còn chưa từ bỏ ý định nói “Sư phụ ngươi là ai?” Nói xong thì liền phun ra một ngụm máu đen
Ôn Uyển nháy ánh mắt, suy nghĩ , rất chân thành nói”Sư phó của ta, là cao nhân. Tên cao nhân, không phải có thể tùy tiện tiết lộ .”
Nói hồi lâu, lại là một đống lời nói nhảm, không có đến một câu thực dụng . Tên biến thái chán nản, lai tiếp tục hộc máu.
Ôn Uyển đã nghĩ mình rốt cục đào thoát khỏi ma chưởng, trong lòng kêu may mắn. Thế nhưng lại không phát hiện tên nam nhân biến thái từ từ lục lọi đến bên bàn . Nhìn Ôn Uyển, mà té xuống. Lúc ngã xuống , một tay
nắm một cái chuông đồng trên bàn . Vừa ngã xuống, chuông đồng liền phát
ra thanh âm thanh thúy. Ôn Uyển bị chuông đồng làm cả kinh âm thầm tự
trách mình sơ ý khinh thường, dĩ nhiên, nàng biết tình huống hiện tại,
dù không có sơ ý khinh thường cũng không có thể làm được gì . Bất quá,
chuyện có thể không kết thúc nhanh như vậy. Nên tới sẽ tới, dù tình
huống nào đi nữa cũng so với vừa rồi tốt hơn.
Ôn Uyển nhìn tên biến thái, té trên mặt đất, thất khiếu chảy máu mà
chết, chết nhưng không thể tin. Đã chết mà hai mắt mở thật to như không
nguyện ý nhắm lại, một bộ dạng chết không nhắm mắt. Ôn Uyển nhìn thật
muốn nhổ cho hai cái, đức hạnh này, cũng không biết bao nhiêu oan hồn
đã từng chết trong tay của hắn, hắn còn chết không nhắm mắt. Sau khi
chết Diêm vương nhất định cho hắn xuống mười tám tầng địa ngục mới đáng.
Ý chí mãnh liệt khẩn cầu, để cho Ôn Uyển chiến thắng sự sợ hãi. Hiện
tại chính là cơ hội, nàng cần phải khẩn cấp rời khỏi địa phương quỷ quái này. Thân thể đã có thêm chút sức lực, cố mạnh mẽ chống tay đứng lên,
từ từ đi qua nhặt thanh chủy thủ lên. Còn không có nhặt xong, đã nhìn
thấy tên nam tử bưng thuốc đẩy cửa tiến vào.
Thiếu niên là nghe được tiếng chuông nên đi tới, lúc đầu khi hắn nghe thấy tiếng chuông, thì cho là thiếu niên vừa đưa vào đã chết. Trong
lòng hắn còn đang nói thầm, lần này làm sao nhanh như vậy, thiếu niên
này cũng quá vô năng, đã vậy còn bị giết chết quá mau, thật là vô dụng.
Nào biết đâu rằng, vừa đi vào thì nhìn thấy thiếu niên kia vẫn yên lành
mà sống, còn chủ tử của hắn, thì toàn thân thất khiếu chảy máu, chỉ còn
lại là máu đen, nằm ở trên mặt đất. Rất rõ ràng, thiếu niên này giết chủ tử của hắn rồi.
“Ngươi thế nhưng, ngươi thế nhưng giết hắn rồi. Giết tốt, ha ha, giết tốt. Ác ma này rốt cục đã chết, rốt cục đã chết, ta rốt cục có thể giải thoát.” Sau khi xem xong, thì lớn tiếng la lên. Phảng phất như ma quỷ
từ địa ngục tới .
Phát tiết xong, nhìn Ôn Uyển vẫn còn mặc y phục đàng hoàng, hoàn hảo
không tổn hao gì. Hắn không hề cam tâm, vô cùng không cam tâm”Tại sao,
tại sao ngươi có thể không bị ác ma này làm bẩn, tại sao ngươi có thể
chạy trốn, ngươi cũng cùng chết đi, theo ta cùng chết đi! Cùng nhau
xuống địa ngục đi.” Ôn Uyển vốn còn muốn nói, ta dẫn ngươi cùng đi ra.
Lời nói còn không ra khỏi miệng, thi người nọ đã nhặt chủy thủ trên mặt
đất hướng trái tim nàng đâm tới.
Ôn Uyển cảm giác mình rất xui xẻo, làm sao vừa giải quyết xong một
biến thái, lại tới thêm một người điên nữa. Xem ra người ở bên cạnh tên
biến thái đã lâu, tất cả cũng thành biến thái. Ôn Uyển đến lúc này còn
muốn nói, chẳng lẽ năm nay là năm đại hung của nàng, nếu không, làm sao
mà nhiều tai nạn như sóng đánh tới vậy chứ?
Lúc chủy thủ sắp đâm vào thân thể nàng, Ôn Uyển nghĩ tới, gặp nhiều
việc khó khăn, nhiều chuyện thống khổ, ta đều không có chết, đều kiên
cường sống sót. Chưa từng có ý buông tha cho tính mạng của mình. Nhưng
bây giờ, lại chết trên tay một tên vô danh tiểu tốt, khụ, nàng thật là
không cam lòng a. Đến điện Diêm vương, nàng phải trách cứ Diêm vương,
nàng sống hai đời thì đều bị quản thúc, một chút quyền tự chủ cũng không có . Đang muốn hảo hảo sống hai năm, thì đã đem mạng mình kết thúc. Ôn
Uyển lúc này cũng có chút ít bội phục mình rồi, xem ra, hiện tại cuộc
sống an nhàn trôi qua đúng là quá dễ dàng, sắp chết rồi, còn có thể
nghĩ linh tinh.