“Phu nhân, đây là danh tự quận chúa chọn cho Nhị tiểu thư.” Hạ Ảnh đem trang giấy đưa cho Chân Chân, Chân Chân nhìn trên giấy viết hai chữ ‘ Mộng Tuyền ’, lấy rất hay.
Ôn Uyển đã ôm hài tử hơn một khắc đồng hồ, tay có chút mỏi, liền đặt đứa bé xuống. Hạ Lâm đã sớm đi ra thu dọn sương phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh. Hiện tại, Hành Phương Các của nàng đã bị chiếm đoạt, giờ trở về chỉ có thể ở trong tiểu sương phòng này thôi.
Ôn Uyển cũng thừa dịp mọi người chưa tới đầy đủ, đi Hành Tùng các thăm Bình Hướng Hi một chút. Chỉ thấy hắn có chút gầy. Nhưng thứ khác cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Ôn Uyển đi qua, thoáng tỏ chút ý tứ liền đi ra. Không cùng Bình Hướng Hi có nửa câu nói nhảm.
Trở lại Ngẫu Hương Tạ, Như Vũ, Vũ Đồng, Mai nhi, Ngọc Tú, Y Y, Tịnh Thu, sau khi qua gặp Chân Chân, được hạ nhân dẫn tới sương phòng bên cạnh nơi Ôn Uyển nghỉ chân. Đã gần hai năm, bảy người mới có dịp cùng nhau sum vầy. Không bao lâu nữa, mọi người đều phải lập gia đình rồi, gả có xa có gần, về sau nếu muốn gặp nhau, sợ là rất khó.
Khí sắc Như Vũ coi như tốt vì đã có một bé trai bên người, chính là Linh Nguyên, Nguyên ca nhi. Lần này nàng vốn muốn ôm tới nhưng lại sợ nhiều người sẽ dọa đến bé. Linh Nguyên là trưởng tôn trong phủ Trịnh Vương, địa vị không cần phải nói.
Mai nhi tuy trượng phu nạp thiếp, trong nhà còn có một đám tiểu thiếp oanh oanh yến yến, nhưng nàng không thèm để ý, những tiểu thiếp kia cũng không dám làm càn trước mặt nàng. Lại có mẹ chồng che chở, cùng nhi tử trải qua cuộc sống cũng coi là thanh thản ổn định.
Sắc mặt Ngọc Tú kém rất nhiều, tuy đã thoa rất nhiều phấn, nhưng sắc mặt vẫn kém nhất.
Y Y đang đợi gả nên có chút thấp thỏm bất an, nhưng vẫn vô cùng hoạt bát. Vũ Đồng còn chưa đính hôn, vẫn thiên chân đáng yêu. Cả ngày đều vui tươi hớn hở, ngày trôi qua vô cùng thoải mái.
Tịnh Thu thì thoạt nhìn càng trầm mặc. Mấy vị cô nương ở đây, chỉ có Tịnh Thu là chân chính ứng câu ngạn ngữ, gọi là “nữ nhi mười tám đại biến”. Tịnh Thu trước kia chỉ có thể nói là bộ dạng xinh xắn, hiện tại đã có thể xưng là tuyệt đẹp được rồi. Ôn Uyển nhìn Tịnh Thu hiện tại: mặc một thân y phục đỏ tươi, trang sức trên đầu cũng không nhiều nhưng không tổn hại chút nào mỹ mạo của nàng. Dung nhan trong suốt như ngọc, như vầng trăng mới nhú. Phong thái diễm lệ tao nhã, nữ tử xinh đẹp không gì sánh được như vậy, có nhan sắc tốt nhất trong đám bọn họ.
Ôn Uyển nhìn Tịnh Thu. Nhan sắc bực này, đoán chừng là dùng để kết thông gia, leo vào tầng lớp quyền quý. Đối với nàng mà nói, cũng không biết là phúc hay là họa. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ nhất thời của Ôn Uyển. Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, nàng cũng không có bản lãnh lớn để đi quản.
Khí sắc tốt nhất trong mấy người ngồi đây, đương nhiên không còn ai có thể hơn Ôn Uyển. Ở bên cạnh hoàng đế, chính nàng cũng được thơm lây không ít. Mọi người nhìn Ôn Uyển cũng cảm thấy có biến hóa to lớn, khó có thể đoán trước.
Trước kia Ôn Uyển chỉ có thể nói là một cục bột trắng mịn, mập mạp đặc biệt đáng yêu. Nhưng mà hiện tại lại thanh nhã tú lệ, toàn thân cao thấp còn để lộ ra khí thế lạnh thấu xương, để cho người ta không dám nhìn thẳng. Dựa theo cách nói của Ôn Uyển thì là gần son thì đỏ, gần mực thì đen. Ở cùng ông ngoại và cậu lâu rồi, nên trên người cũng nhiễm khí thế vương giả của họ. Mà ngay cả Tịnh Thu, người dung mạo đẹp nhất, ở trước mặt Ôn Uyển cũng mất sắc, chỉ có thể làm nền.
Như Vũ quấy động bầu không khí, cùng nhau nói nói cười cười. Ôn Uyển tuy nhiên có thể nói, nhưng nàng vẫn không thích nói chuyện, giống như trước kia, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ nói, ở một bên xem bọn họ đùa giỡn.
Thời điểm tẻ nhạt, Y Y cùng Vũ Đồng ở một bên tìm lời đùa giỡn. Không biết có phải Ôn Uyển ảo giác hay không, Ôn Uyển cảm thấy Như Vũ cố ý như vô ý đánh giá Tịnh Thu.
Ôn Uyển nhìn thấy hai lần, đi theo bên người ông ngoại, ánh mắt nàng đã luyện thành nhất đẳng. Tâm niệm vừa động, chẳng lẽ là đại biểu ca coi trọng Tịnh Thu, muốn cưới Tịnh Thu làm tiểu thiếp. Kể ra Tịnh Thu lớn lên cũng thực sự xinh đẹp. Đại biểu ca hình như còn có mấy tiểu thiếp nữa đó!
“Ôn Uyển, nhìn khí sắc của ngươi, thời gian này tất nhiên là trôi qua cực kỳ thoải mái rồi. Trong mấy người chúng ta, vẫn là ngươi có phúc khí nhất.” Mai nhi cảm thán. Trước kia nàng không dám nói lời này, nhưng bây giờ Trịnh Vương đã trở thành Thái Tử. Trịnh Vương sủng ái Ôn Uyển như chính con ruột của mình. Tương lai Trịnh Vương trở thành hoàng đế, tự nhiên là càng không thể bạc đãi nàng đi. Hơn nữa hiện giờ Trịnh Vương có thể được làm Thái Tử, Ôn Uyển đã xuất lực vô cùng lớn. Trịnh Vương còn có thể không đem nàng thành bảo bối mà yêu thương sao? Vì vậy, Mai nhi mới nói Ôn Uyển là người cực kỳ có phúc khí.
Như Vũ ở bên cạnh cười nói: “Kỳ thật Chân Chân mới là người có phúc khí nhất đấy”. Nói xong, như vô ý liếc nhìn Ôn Uyển. Phúc khí của Chân Chân, toàn bộ đều là Ôn Uyển cho.
Ngọc Tú thấy Ôn Uyển không đáp lời, ảm đạm nói: “Ngươi có phúc khí, Như Vũ cũng có phúc khí đấy. Còn ta, mới không có phúc khí”.
Nàng thấy tiệc đầy tháng của nhị nữ Chân Chân được tổ chức náo nhiệt như vậy, trong lòng rất không có tư vị. Tiệc đầy tháng đầu năm của nữ nhi mình chỉ mời mấy người, ăn bữa cơm là xong việc. Lúc này, Chân Chân đã sinh ra hai nữ nhi, cũng không nghe nói Bình Thượng Đường muốn nạp di nương. Đến nha hoàn thông phòng cũng là Chân Chân tự mình lấy cho. Hiện tại mình so sánh cùng Chân Chân không ngờ lại kém nhiều như vậy! Nếu lúc trước mình kiên trì thì tốt rồi, cũng không cần chịu một cuộc sống hiện giờ. Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên, luận ra… phu quân đối với nàng cũng vô cùng tốt. Có thể được trượng phu săn sóc như vậy, thời gian qua cũng mới được sống dễ chịu.
Ôn Uyển lập tức ra hiệu. Hạ Dao trợn trắng mắt, rõ ràng nàng có thể nói chuyện, lại không muốn nói, còn để mình phiên dịch: “Quận chúa nói, phúc khí phải dựa vào chính mình tích thành. Chuyện của ngươi quận chúa cũng biết một hai. Quận chúa nói, ngươi không cần nén giận như vậy. Vu lão gia đã bị bãi quan vĩnh viễn không được tuyển dụng nữa, Vu gia thiếu gia nếu không phải nhờ cha ngươi, đoán chừng con đường làm quan cũng chỉ dừng ở đó thôi. Con đường làm quan của Vu thiếu gia còn phải dựa vào cha ngươi nâng đỡ. Ngươi nén giận như vậy, chỉ khiến mẹ chồng ngươi càng kiêu căng mà thôi.”
“Nhưng mà, thập niên đích tức phụ ngao thành bà (người con dâu rèn luyện, chịu đựng mười năm cũng trở thành mẹ chồng). Không chịu đựng, ta còn có thể làm sao. Ta cũng nghĩ qua rất nhiều phương pháp, nhưng thử qua từng cái rồi, đều vô dụng cả.” Ngọc Tú vô cùng buồn rầu nói.
Ôn Uyển cúi đầu, không nói thêm lời nào. Người ta đã nói như vậy rồi, chẳng lẽ mình còn nhúng tay vào chuyện nhà người ta. Chuyện Thượng Đường nàng sẽ nói, bởi vì đó là nhà nàng, nàng có tư cách để nói.
Như Vũ thấy Ôn Uyển không tiếp lời liền cười cười chuyển chủ đề: “Ôn Uyển, có thời gian thì qua Đông cung đi lại nhé. Mẫu phi toàn nhắc đến muội đó. Ôn Uyển, Nguyên ca nhi nhà ta, cũng có thể mở miệng nói chuyện rồi, đến lúc sinh nhật Nguyên ca nhi, muội nhất định phải tới a.”
Ôn Uyển để lộ nét mặt tươi cười: “Thế tử phi, quận chúa nói, chờ ngày ấy, Hoàng Thượng cho phép, nàng nhất định sẽ đi. Nàng cũng muốn nhìn Nguyên ca nhi đáng yêu nữa.”
Vũ Đồng và Y Y ở bên cạnh nói một ít chuyện vui, đem tất cả mọi người chọc cười.
Tịnh Thu một mực đem chính mình làm vật thể trong suốt, lúc này cũng khó có được nói một câu: “Thật hoài niệm lúc trước chúng ta cùng ở trên núi làm thơ. Hiện tại nhớ tới, dường như đã là chuyện kiếp trước.” Nàng còn nói chưa dứt lời, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Ôn Uyển kinh ngạc liếc nhìn Tịnh Thu, chẳng trách, chắc sắp bị gả cho đại biểu ca làm thiếp thất thật rồi. Lại nói, Hứa Tịnh Thu chỉ lớn hơn nàng có một tuổi, đã phải lập gia đình rồi. Cái này cũng quá nhanh đi. Quả thực là tàn phá mầm non mà!
Y Y phảng phất như không nghe ra ý buồn thương trong đó, vui tươi hớn hở nói: “Nói cái gì nha! Cuộc đời của chúng ta, giờ mới bắt đầu. Ta còn chờ mong tương lai ngày sau, được đi theo phu quân, hòa thuận mĩ mãn. Lại sinh mấy tiểu tử mập mạp. Về sau còn hưởng phúc với con cháu nữa”
Vũ Đồng tươi cười nói: “Đúng vậy a. Đến lúc đó chúng ta kết làm nhi nữ thân gia (thông gia).”
Y Y trêu cười nói: “Phu gia (nhà chồng) ngươi còn không có, đã nghĩ đến kết thân cho con cái, ngươi có biết xấu hổ hay không?” Mọi người cười nháo thành một đoàn.
Muốn nói trong bọn họ, người không hề thay đổi chính là Y Y và Vũ Đồng. Có thể nguyên nhân là vì còn chưa lấy chồng, còn được nuông chiều trong nhà. Nhưng Y Y sau này sẽ phải gả xa tận Giang Nam, về sau khó mà gặp mặt.
Ôn Uyển nắm tay Y Y, có chút không nỡ buông. YY vỗ lưng Ôn Uyển như vỗ con cún nhỏ, an ủi: “Cục cưng ngoan, không cần lo lắng, tỷ tỷ sẽ sống rất tốt đó!”
Phụt. Ôn Uyển tại chỗ cười ra tiếng.
Mọi người cũng ngồi cười đến đau bụng, Ôn Uyển đập đập nàng vài cái. Có chuyện Y Y chen vào này, đoàn người đều nói chút chuyện cao hứng.
“Quận chúa, khai tiệc rồi.” Cả đám người, lần lượt đi ra ghế ngồi.
Ôn Uyển dùng xong ngọ thiện thì trở về hoàng cung.
Mai nhi lôi kéo Ngọc Tú, oán trách nàng không hiểu chuyện: “Ngươi đến Vu gia rồi, đầu cũng biến thành gỗ mộc luôn hả? Lời của Ôn Uyển, rõ ràng có ý ra mặt vì ngươi. Ngươi ngược lại, một câu “thập niên tức phụ ngạo thành bà”, đem bỏ đi một phen hảo ý của Ôn Uyển.”
Ngọc Tú ở trong lòng có ủy khuất, nghe xong lời Ôn Uyển nói, chỉ muốn kể ra ủy khuất của mình. Nàng thật không nghĩ nhiều: “Mai nhi, ta, ta không biết ta vừa nói sai.” Mới vừa rồi là thoáng nghĩ đến chuyện thương tâm, lại thấy tất cả mọi người trôi qua tốt như vậy, trong lòng lại càng có tư vị, vừa chua xót vừa đắng chát. Ở đâu còn nghĩ đến nhiều như thế. Nên trong đầu nghĩ cái gì, tất cả đều thốt ra luôn.
Quan hệ của Ngọc Tú và Mai nhi cũng rất thân thiết cho nên càng tức giận khi thấy nàng không đấu tranh: “Ta nói này, ngươi thật sự là ở Vu gia đến ngốc rồi. Chưa nói đến sự ủng hộ của nhà mẹ đẻ, hôm nay người ngồi với ngươi ở đây, một người là tôn quý quận chúa, một người là Thái Tử Phi tương lai (còn chưa kể Mai nhi cũng là phu nhân thế tử quốc công phủ). Ôn Uyển còn gợi ý nói giúp ngươi, sao ngươi lại không động não thế? Có bạn bè như vậy, không cần các nàng giúp ngươi nhiều, chỉ cần được các nàng nhấc tay chi lao (việc nhỏ, đơn giản, dễ, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay) thôi cả đời ngươi cũng được ích lợi lớn vô cùng. Có nhiều người làm chỗ dựa giúp ngươi như vậy, ngươi lại không biết bám vào a!”
Ngọc Tú ảm đạm: “Làm sao bọn họ lại làm chỗ dựa giúp ta được.”
Mai nhi phiền muộn không thôi. Lúc còn khuê tú, Ngọc Tú cũng là một người lanh lợi, làm sao mà gả cho người ta rồi, giờ lại biến thành như vậy. Nhưng nhìn bộ dáng tiều tụy của Ngọc Tú, Mai nhi lại nói: “Ta thật không biết nói như thế nào với ngươi nữa. Nếu như Ôn Uyển không muốn giúp ngươi, vừa rồi nàng nói nhiều như vậy làm gì. Bao nhiêu người nịnh bợ không thiếu, ngươi ngược lại tình nghĩa ngày xưa không muốn củng cố, còn đẩy ra bên ngoài. Ngươi thật sự là gả cho người ta liền biến thành người ngốc rồi sao?”
Ngọc Tú cúi đầu: “Ta, ta bị chuyện gần đây làm tâm lực tiều tụy hết rồi.”
Mai nhi thở dài, đụng phải mẹ chồng cực phẩm như vậy, xác thực là chịu tội: “Mẹ chồng ác như vậy, cũng nên hung ác chỉnh một trận. Ngọc Tú, chúng ta liền kỳ nhân chi đạo, hoàn kỳ nhân chi thân đi (dùng phương pháp của người đó để trị lại người đó).”
Ngọc Tú kỳ quái nhìn Mai nhi, Mai nhi hừ một cái, nói: “Mẹ chồng ngươi không phải muốn nhét tiểu thiếp cho tướng công ngươi sao, làm cho bà ta không có tâm tư giày vò ngươi nữa là được.”
Mai nhi nói thầm bên tai Ngọc Tú mấy câu, Ngọc Tú chần chờ nói: “Làm vậy, có được không! Mẹ chồng ta còn không náo đến lật trời.”
Mai nhi cười ha ha, quậy đến lật trời càng tốt: “Ngươi ngốc quá, đương nhiên phải làm thật bí mật không để mẹ chồng ngươi bắt được. Có bỏ mới có được. Bỏ một ít tiền bạc, nhưng được sống thư thái. Muốn làm hay không, có bỏ hay không, chính ngươi quyết định!”
Ngọc Tú cắn răng: “Làm.” Như vậy, lão thái thái sẽ không còn tâm tư giày vò mình rồi.
Không đến nửa tháng, Vu lão gia qua nhà bằng hữu làm khách, trong lúc vô tình thấy một nha hoàn bộ dạng quả thật là quốc sắc thiên hương. Thấy Vu lão gia nhìn về phía nàng, vẻ mặt còn thẹn thùng. Gia chủ thấy hai người mặt mày đưa tình, cười nói nếu thích thì sẽ tặng cho Vu lão gia. Vu thái gia giả vờ từ chối một phen, liền đem nha hoàn này mang về nhà.
Người cổ đại, tặng mỹ tỳ cho nhau là một việc phong nhã. Nhưng tiếc người mỹ tỳ này là Mai nhi cố ý cho người đi chọn. Được trải qua dạy dỗ tỉ mỉ, thủ đoạn lợi hại số một, Ngọc Tú cũng phải mất một ngàn lượng bạc.
Mai nhi nhờ bằng hữu của lão thái gia ra mặt đưa tặng. Đương nhiên, cũng phải đưa ra chút lợi ích. Việc phong nhã như vậy, cũng không phải là việc hại người khác, bằng hữu của Vu lão gia lập tức đáp ứng. Vu lão gia mang người về nhà, liền trong ngày ra mắt thu phòng luôn. Cô gái này biết rõ thuật phòng the, để cho Lão thái gia rất hưởng thụ, cảm thấy mỹ nữ trước kia chạm qua chẳng khác gì nhai sáp nến. Ngày hôm sau, liền nâng nàng ta thành di nương.
Vu phu nhân nhận được tin tức, không chịu đồng ý. Nhưng Vu lão gia phản ứng rất kịch liệt. Vu phu nhân một khóc hai náo ba thắt cổ đều dùng hết nhưng tiếc rằng Vu lão gia đã quyết tâm. Ông là chủ nhà, ngay cả thu một di nương cũng không được, sau này ông còn để mặt vào đâu.
Kỳ thật Vu lão gia cũng đã có hai di nương, nhưng đều bị Vu lão phu nhân thu thập thỏa đáng. Thủ đoạn của Vu lão phu nhân cũng chẳng vừa. Thấy khóc lóc om sòm không được, sẽ dùng tới thủ đoạn mềm dẻo. Đòi khế ước của vị di nương này, đã là nha hoàn chuyển thành di nương, khẳng định phải có khế ước bán thân. Vưu di nương cũng không phải người ngốc. Lập tức nói gia chủ đã giúp nàng thoát khỏi nô tịch, nàng hiện tại chỉ là thường dân. Vu lão gia sao lại không biết tính tình của Vu lão phu nhân, lập tức xác nhận nói. Là bình dân cũng tốt.
Vu lão phu nhân trước kia thường dùng chiêu này nhưng đối với Vưu di nương thì một chút tác dụng đều không có, Vu lão phu nhân mỗi ngày đều muốn bắt lỗi của Vưu di nương. Vưu di nương từng cái đều nhịn, tuy ôn nhu yếu ớt, nhưng không rớt một giọt nước mắt nào. Đến lúc hầu hạ Vu lão thái gia, nhìn trên thân thể băng cơ ngọc cốt trắng nõn có vài vệt xanh tím, Vu lão gia nổi giận đùng đùng đem Vu lão phu nhân hung hăng răn dạy một trận, sau đó để cho Vưu di nương không cần làm theo quy củ, còn cho phép nàng mở phòng bếp nhỏ trong viện của mình, đem Vu lão phu nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cả ngày suy nghĩ tính toán làm sao thu thập con hồ li tinh này.
Ngọc Tú rốt cục cũng được rảnh rỗi, thở dài một hơi. Nàng biết rõ, vị di nương này thật ra là một nữ tử đàng hoàng, chỉ là gia đạo sa sút, tỷ muội hai người, vì nàng có nhan sắc nên bị mẹ kế bán vào giáo phường, muội muội nhan sắc kém hơn bị bán đi làm nha hoàn cho người ta. Mai nhi giúp đỡ chuộc thân cho muội muội nàng, nhận lời sẽ giúp muội muội nàng tìm một người trong sạch. Nàng cũng quyết một lòng mà ở Vu gia đấu cùng Vu lão phu nhân, dù sao thân phận của nàng, nhất định không thể làm chính thê, phải làm thiếp cũng không sao cả. Có thể cùng đương gia phu nhân kết thành liên minh, ít nhất nửa đời sau của nàng sẽ không phải sợ bị lạnh hay bị đói.
Đã có Vưu di nương cùng Vu lão phu nhân đấu pháp, Vu lão phu nhân không rảnh mà đi giày vò nàng. Cuộc sống của Ngọc Tú cũng tốt hơn nhiều. Không quá hai ngày, Ngọc Tú nhận thiếp mời của Chân Chân, đến Bình gia, thì ra Ôn Uyển chọn lựa hai ma ma từ trong cung lại đây. Một người cho Chân Chân, một người cho nàng. Hai ma ma này đặc biệt tới giúp bọn họ điều dưỡng thân thể.
Ngọc Tú lập tức cảm động lệ nóng doanh tròng. Nàng vốn tưởng rằng Ôn Uyển cao cao tại thượng, sẽ xem thường nàng chỉ gả cho quan lục phẩm thấp kém. Không nghĩ tới, lúc ấy Ôn Uyển ngoài miệng không nói gì, nhưng lại đem chuyện của nàng nhớ ở trong lòng: “Chân Chân, giúp ta cám ơn Ôn Uyển. Cám ơn nàng.” Nàng cũng không phải quá khờ, ma ma giúp điều dưỡng, lại là người từ trong hoàng cung. Chuyện này nếu không phải người có thân phận địa vị, có nhiều tiền cũng không thể mời được.
Nhưng vị ma ma này chỉ là tạm thời theo nàng để điều dưỡng thân thể. Có lưu lại hay không, còn phải xem người ta có nguyện ý hay không? Cái gọi là dưa xanh hái không ngọt, Ôn Uyển cũng không có khả năng cưỡng cầu. Hơn nữa, thăng gạo là ơn, đấu gạo thì thù (ý là làm ơn nhỏ thì người ta mang ơn, làm ơn to quá người ta thù ghét), Ôn Uyển cũng biết.
Thân thể Ngọc Tú vốn ở nhà mẹ đẻ đã được dưỡng vô cùng tốt. Không bị chọc tức, giờ lại có người giúp đỡ điều dưỡng, khiến nội tâm khoan khoái thân thể béo tốt. Hai tháng sau, Ngọc Tú lại mang bầu. Cảm giác được lần mang thai này khác với lần trước, Ngọc Tú trong nội tâm mơ hồ suy đoán đây nhất định là con trai. Âm thầm thở dài một hơi. Dù thế nào cũng hi vọng là con trai. Có con trai rồi thì ai cũng không nói gì được.
Cũng lúc này, Ngọc Tú mới biết, chủ ý nạp Vưu di nương kia, là Ôn Uyển nói cho Mai nhi. Đương nhiên, Ôn Uyển không nói cụ thể, chỉ nói luôn bị động chịu trận, không bằng chủ động xuất kích. Nghĩ đến chuyện Ôn Uyển cùng Mai nhi làm vì nàng, Ngọc Tú cảm động không thôi.
Mai nhi kéo tay của nàng nói: “Ôn Uyển hôm nay thân ở địa vị cao. Rất nhiều việc, không thể ra mặt làm. Những viên quan ngự sử kia không có việc gì làm, còn không phải đi công kích nàng à. Ngọc Tú, ngươi phải nghĩ cho Ôn Uyển, nàng có địa vị như hiện tại, đều dựa vào chính mình có được. Lại không có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ, bên trong còn phải nơm nớp lo sợ. Trước kia lạnh nhạt với chúng ta, không cùng chúng ta thân cận, không phải nàng lạnh lùng. Mà là vì khi đó tình thế chưa rõ, nếu cùng chúng ta đi lại thân cận quá sẽ khiến đối thủ chú ý, nắm giữ chúng ta làm con bài, nàng sợ hại chúng ta, hại nhà mẹ đẻ của chúng ta, cho nên mới xa cách chúng ta. Không phải ngươi nghĩ Ôn Uyển có địa vị tôn quý rồi sẽ xem thường mà không muốn quan hệ với chúng ta đấy chứ? Kỳ thật Ôn Uyển mới là người nhiệt tâm nhất. Ngươi nhìn xem nàng đối với Chân Chân, đối với ta, đối với ngươi thế nào? Đời trước chúng ta phải tu được nhiều phúc khí thì mới có thể kết giao được một hảo bằng hữu như vậy đấy.”
Ngọc Tú nén nước mắt, ừm một tiếng.
Mai nhi cầm khăn đưa cho nàng: “Người mang thai, kỵ nhất là rơi nước mắt. Nào, đừng khóc nữa.”
Ôn Uyển nhận được tin tức thì cười cười, đối đãi người như vậy, phải ra tay độc ác. Bị ức hiếp mà nhu nhược không đánh trả người ta càng lấn tới. Cho nên, phải dùng thủ đoạn đặc biệt.
Hạ Dao im lặng, quận chúa nhà bọn họ, cũng quá rảnh rỗi rồi. Những chuyện nhỏ nhặt này cũng đi quản. Nhưng thấy Ôn Uyển cười tủm tỉm, vui vẻ, nàng thấy, làm những chuyện nhàm chán này cũng không tệ. Ít nhất tâm tình quận chúa sẽ rất tốt. Đồng thời, cũng nhắc nhở Ôn Uyển: “Quận chúa, ngẫu nhiên ra tay giúp đỡ là được rồi. Về sau, không nên nhúng tay nữa. Bằng không, họ có việc liền tìm tới người, sao người có thể xoay sở hết.”
Ôn Uyển nở nụ cười, không nói tiếp nữa.