Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Tiểu Tuyền
“Sớm biết như vậy, biết thế lúc trước đã đem Ngọc Tú gả cho Bình Thượng Đường rồi. Đều là tại Bình Nhị lão gia chết tiệt. Nếu như không có hắn cản đường này, chúng ta làm sao sẽ tìm được một nhà , có một bà mẹ chồng ác như vậy. Ngọc Tú đáng thương của ta. Nếu đến phủ Quận chúa, không chỉ phu quân tiền đồ như gấm, chính mình làm chủ đương gia, còn không cần chịu sự tức giận của mẹ chồng, làm sao phải trải qua cuộc sống như vậy.” Tưởng phu nhân đau lòng không thôi.
Ngọc Tú gả đi, ban đầu còn có một vài ngày tốt lành. Nhưng khi đương gia phu nhân trở lại kinh thành, thì lại xảy ra không ít chuyện. Ban đầu bắt bẻ gả đi một năm đều không có mang thai, thật vất vả mới điều dưỡng tốt mà mang bầu, thì phu nhân lập tức cho nhi tử lập hai cái thông phòng. Đợi đến khi Ngọc Tú sinh ra một nữ nhi, lại lấy danh nghĩa không có con trai trưởng lập cho nhi tử của nàng hai cái vợ kế. Mà nữ nhi kia là con biểu muội họ xa chi thứ hai của phu nhân, họ Cung, người cũng như tên, Cung Tâm Kế, không bao lâu đã đem cái phu nhân hiện tại đẩy xuống làm thiếp, cũng may mà thiếu gia không phải là người hồ đồ. Thiếu gia so với mẹ hắn đầu óc thông minh hơn, đối với Ngọc Tú rất là săn sóc.
Nhưng bởi vì thiếu gia thiên vị, nên phu nhân đối với Ngọc Tú lại càng là mũi không thấy mũi, mắt không thấy mắt. Còn có tật xấu bới xương trong trứng gà nữa. Lúc trở lại nhà mẹ đẻ dù có muôn ngàn khó khăn, Ngọc Tú cũng chịu đựng không nói. Lúc này Tưởng phu nhân hối hận vạn lần, lúc trước bà nghe ngóng tin tức nói phụ mẫu đều là người tính nết tốt, không nghĩ tới, những gì tìm hiểu được tất cả đều là dối trá. Cái lão yêu bà kia biến đổi biện pháp giày vò con gái bà. Chưa từng thấy qua một bà mẹ chồng ác như vậy.
Lúc này biết Trịnh vương được lập làm thái tử, trong nội tâm càng hối hận đến xanh ruột. Cũng không phải trong lòng nàng có ý muốn trèo cao. Chẳng qua đây là cái bệnh chung của cha mẹ trong thiên hạ, đều hi vọng nhi nữ có tương lai tốt. Lại nói, con rể cũng không quá tệ, nhưng mà có một bà mẹ chồng ác như vậy. Cuộc sống cũng sẽ có muôn vàn khó khăn. Đâu có cuộc sống quá tốt như Tô Chân.
Chân Chân có phúc khí mà Tưởng phu nhân nhắc tới, lúc này đang rất đau đầu. Thanh San mang theo nha hoàn chạy tới phòng nàng, nói muốn đặt mua đồ trang sức, muốn đi ra ngoài tiếp khách. Ăn mặc giản dị như vậy, làm sao đi ra ngoài gặp khách được. Đến lúc đó họ còn không đối xử lạnh nhạt với nàng.
Từ khi Trịnh vương được chính miệng hoàng đế chứng thực, lập làm thái tử. Địa vị của Ôn Uyển, thì không cần phải nói.
Không nói, hiện tại Chân Chân bị nịnh bợ lấy lòng. Chỉ cần có thể cùng Tôn Quý Quận chúa có quan hệ. Đó là tiền phác hậu dũng a. Cho nên, ngay cả Thanh San cũng được mời không ngừng. Đương nhiên, đều là một ít tiểu quan lại mời.
“Ngươi là đại tẩu của ta. Cái gọi là trưởng tẩu như mẹ. Những chuyện này tự nhiên là muốn ngươi chuẩn bị.” Thanh San một chút cũng không xấu hổ nói.
Chân Chân ra mặt tiếp khách, nàng cũng muốn đi theo. Hiện tại không đi ra ngoài còn chờ đến lúc nào. Nàng năm nay đã mười bốn tuổi, nên tìm nhà chồng rồi. Cho nên lúc này, đòi mua đồ trang sức. Những đồ trang sức của nàng lúc trước đều bị tịch thu cả. Hiện tại, nhìn thấy trong phòng nhiều đồ trang sức xinh đẹp như vậy liền hoa mắt.
Sắc mặt Mao ma ma liên tục biến đổi, cho tới bây giờ bà chưa từng thấy một vị thiên kim tiểu thư không biết xấu hổ như vậy. Ở nơi nào có bộ dạng thiên kim tiểu thư. Cái này so với nữ nhi nhà thương nhân còn không bằng: “Cô nương nói ra lời này thật buồn cười. Đồ trang sức quần áo đều có trong quy định cả. Phu nhân chúng ra cũng không thiếu nợ ngươi. Lão nô sống đến từng này tuổi rồi, còn chưa từng thấy qua một cô nương không có mặt mũi như vậy. Hôm nay lão nô coi như là được mở rộng tầm mắt rồi.”
Thanh San giận dữ, vừa mới chuẩn bị khóc lóc om sòm. Lại không ngờ Hạ Lâm lại tới. Ôn Uyển biết rõ Chân Chân thật sự là một người da mặt mỏng, sẽ ứng phó không được những người Ngũ phòng vô liêm sỉ này. Nên đem Hạ Lâm để lại làm quản sự cho nàng. Hạ Lâm tính cách đanh đá, cũng bẻm mép lắm, có nàng ở đây Chân Chân sẽ không chịu thiệt thòi. Lúc này Hạ Lâm nhận được tin tức, vừa tới đã thấy Thanh San cùng thiếp thân ma ma của Chân Chân làm ầm lên, nên hỏi nha hoàn bà tử trong sân, sau khi biết rõ tiền căn hậu quả, liền nhịn không được cười: “Ngươi muốn đặt mua đồ trang sức đi ra ngoài tiếp khách, tìm Lão thái gia, tìm ca ca ruột chị dâu ngươi. Ngươi nói trưởng tẩu như mẫu, nên đi tìm Cửu phu nhân mới đúng chứ. Tìm phu nhân nhà chúng ta làm cái gì. Bây giờ tất cả tính toán sổ sách, quản cả gia. Những người canh gác như các ngươi đều là người chết đấy ư, cái gì cũng đều cho vào. Thất phu nhân, đem những thủ vệ bà tử này toàn bộ thay đổi đi.”
Mao ma ma đẩy Chân Chân, Chân Chân a một tiếng.
Lại nói, Hạ Lâm thật sự là hâm mộ Tô thị. Lúc trước khi Ngũ phòng chuyển đến, cuộc sống Tô thị thật sự vui sướng giống như thần tiên. Có điều hiện tại cũng không kém. Quận chúa sớm biết bọn họ có cái đức hạnh gì, nên để cho bọn hắn tách ra sống, giảm đi rất nhiều tranh chấp. Còn đem mình để ở lại ngăn cản những con ruồi đáng ghét này. Nơi nào có em gái chồng đối với chị dâu tốt như vậy chứ, cái Tô thị này mềm yếu đến làm người ta giận điên người, có mệnh tốt đến làm cho rất nhiều người hâm mộ không được.
“Ta cùng chị dâu nói chuyện, ngươi xen miệng vào cái gì.” Thanh San hận Hạ Lâm thấu xương. Mỗi lần đều là cái lão bà này làm hỏng mất chuyện của mình. Có nàng ở đây, mình không lấy được nửa điểm tốt từ Tô Chân. Mà ngay cả đi ra ngoài, cũng đều bị cái lão bà này cản đường.
“Ngươi cũng biết Thất phu nhân là chị dâu ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi coi tiền như rác đấy! Còn chưa thấy qua em gái của chồng không biết xấu hổ như vậy, mỗi ngày đều nhằm vào đồ trang sức trong phòng chị dâu. Ngươi như vậy mà là đại gia tiểu thư, ngay cả nha hoàn thân cận bên cạnh quận chúa chúng ta cũng không có kiến thức hạn hẹp như vậy.” Hạ Lâm mai mỉa.
“Ngươi có ý gì, ngươi nói ra ngay cả nha hoàn của Ôn Uyển cũng không sánh bằng rồi.” Thanh San tức giận.
“Tất nhiên là không sánh bằng rồi, không nói hiện tại hầu hạ bên người Quận chúa đều là cung nữ có phẩm giai. Mà ngươi có một người mẹ ruột tâm địa đen tối như vậy, thì ngươi vẫn không sánh bằng các nàng. Ít nhất các nàng thân gia trong sạch, tri thư đạt lễ, còn ngươi có cái gì? Có cũng là khóc lóc om sòm chơi xấu.Còn không biết xấu hổ.” Hạ Lâm không có sợ bọn họ, nên mắng không chút lưu tình nào.
“Ngươi…” Muốn phát biểu, Hạ Lâm căn bản không sợ nàng.
“Thanh San, tại sao muội lại tới nơi này rồi. Trở về.” Miêu thị nhìn cái cô em gái chồng này, đầu lại đau. Quả thực mẹ như nào thì có con gái như vậy.
Miêu thị hạ quyết tâm, mau đem cái cô em gái chồng không biết liêm sỉ này gả đi ra ngoài. Về sau có thể không lui tới tuyệt đối không tới. Hiện tại, thì lại để cho bà tử đem nàng nửa kéo nửa lôi trở về. Mang nàng về Thanh Nhã cư, nghiêm khắc quản giáo.
“Hạ Lâm, may mắn còn có ngươi.” Chân Châm cảm kích vạn phần. Đối với người không nói lý lẽ như vậy, nàng thật sự không biết phải ứng phó như thế nào. Người này, so với thứ tỷ nàng còn không biết xấu hổ hơn. Đường đường trong phủ đệ quốc công lại nuôi dưỡng ra một khuê tú như vậy. Thật sự là, không biết nên nói cái gì.
Hạ Lâm bất đắc dĩ, chỉ có thể nói cái này là việc mình nên làm. Nếu không có Quận chúa lên tiếng, ai lại muốn ở chỗ này, mệt chết người rồi. Đi Kính Hoa Viên thoải mái hơn nhiều.
Trong ba tháng này, Chân Chân cũng coi như chịu chút ít ủy khuất. Nhưng so với cuộc sống trước kia, thật sự là không cách nào so sánh được. Cái trình độ mặt dày như Thanh San, phải nói là một kỷ lục mới. Đều là trượng phu nhất thời mềm lòng. Nếu nghe lời Ôn Uyển ở bên ngoài mua một tòa nhà, cho bọn hắn ở cũng giống như vậy. Nhưng bây giờ, một ngày ầm ĩ nhỏ, ba ngày lại một ầm ĩ lớn. Trong nhà mỗi ngày ầm ĩ không ngớt, khiến cho nàng đau cả đầu, thậm chí có mấy lần động thai khí. Hiện tại hối hận, cũng không có chỗ mà hối hận. Mời thần đến thì dễ tiễn thần đi mới khó a. Lúc này muốn Bình Hướng Hi chuyển ra ngoài, mà không có nguyên nhân đặc thù thì đừng nghĩ. Ôn Uyển thân phận quý trọng. Người khác không làm gì được nàng. Nhưng Thượng Đường làm nhi tử trên danh nghĩa nên không thể nào chuyển đi được. Nghĩ đến thời gian thư thái trước kia, cùng thời gian loạn thất bát tao này, Chân Chân rất buồn bực.
Hạ Lâm đang cùng Chân Chân nói chuyện, bên ngoài một cái nha hoàn nói: “Lâm ma ma, Cố ma ma sai người tới nói mời người đi qua một chút. Nói Hành Phương các còn có một chút đồ đạc muốn chuyển. Đi xong chuyến này, thì không cần sang nữa.”
Sau khi Ôn Uyển truyền lệnh về, bởi vì lúc ấy là cuối năm, cũng không tiện để chuyển. Thoáng một cái đã hết một năm, hai quản gia đi theo Cố ma ma, bắt đầu kiểm kê từng hòm trang sức.
Vừa ra tết nguyên tiêu, Hạ Thiêm cùng Hạ Hằng, bắt đầu dọn nhà. Trong khố phòng Hành Phương các đặt quá nhiều đồ vật, đại bộ phận đều là rất quý trọng. Trước nửa tháng, không thể liếc mắt qua loa để kiểm kê, bởi vì trong tay Ôn Uyển còn có một phần danh sách, không thể ném bớt đồ đạc đi, cũng phải phòng bị ăn trộm. Còn phải đem Kính Hoa viên bên kia chỉnh lý tốt. Khiến những người làm việc phải mệt đến ngất ngư. Nhưng mà tất cả mọi người đều vui mừng không thôi. Cái Hoa viên kia, ở thời gian dài, nhất định có thể trường thọ. Bởi vì nhìn thấy cảnh đẹp ý vui nên tâm tình sẽ tốt.
Hôm nay đám người Hạ Thiêm cùng Hạ Hằng, đã ở trong Kính Hoa viên dàn xếp. Lần này, là một lần cuối cùng. Lần sau không cần đến nữa. Hạ Lâm kỳ thật cũng muốn đi qua đấy. Không muốn ở lại cái chỗ chướng khí mù mịt quỷ quái này. Nhưng mà không làm sao được, Ôn Uyển nhìn trúng nàng miệng lưỡi sắc bén, thay Thất phu nhân Tô thị ngăn cản một vài con ruồi ở Ngũ phòng.
Bình Hướng Hi cùng đám người Thượng Kỳ, nhìn thấy từng cái rương lớn chuyển ra ngoài. Mỗi lần Thanh San nhìn thấy rương hòm, con mắt đều bốc lên ánh sang xanh. Bình Ôn Uyển cái nữ nhân chết tiệt kia, đồ trang sức hiếm có nhiều đến mấy gian phòng, mà nàng một món đều lấy không được. Miêu thị sợ Thanh San chạy tới gây chuyện, nên sai bà tử nghiêm khắc coi chừng nàng. Nghiêm khắc cảnh cáo họ nếu xảy ra vấn đề, hai bà tử này trực tiếp bị đánh chết.
Miêu thị kỳ thật cũng rất phiền muộn, không phải nàng đỏ mắt khi thấy nhiều rương hòm như vậy. Mà là nếu như Ôn Uyển không có chuyển đi, chồng của nàng còn có khả năng khởi phục. Nhưng hôm nay, không có Ôn Uyển ở phía trên bảo kê bọn họ, còn không biết như thế nào bị người ta chà đạp đây này!
Nghĩ lại ánh mắt Ôn uyển không tệ, Miêu thị tuy gả tới hơn một tháng đã xảy ra chuyện. Ngay cả đồ cưới của mình đều bị triều đình thu đi, đổi thành vị tân nương tử nào cũng náo đến ngất trời ý chứ, thậm chí có thể hòa ly luôn. Mà nàng lại không khóc không nháo, đem Ngũ phòng chỉnh lý thỏa đáng. Khiến cho Thượng Kỳ áy náy không thôi, càng đối với nàng tốt hơn.
Miêu thị đang suy nghĩ mấy chuyện, chợt nghe nha hoàn bẩm báo nói : “Cửu phu nhân, không hay rồi. Hạ Thiêm quản gia, đang tháo biển hiệu.”
Cái tháo biển hiệu này là đại sự a. Phủ Hoàng quý Quận chúa, năm chữ này, là hoàng đế tự tay viết cho. Mấy năm nay Ôn Uyển được tứ phong lên rồi, nhưng bảng hiệu này không có đổi. Miêu thị nghe xong cười khổ, cả người đều đi hết cả. Bảng hiệu khẳng định là phải bỏ đi rồi.
Ở Kính Hoa viên, Hoàng đế vung tay lên, đổi tên thành “Tôn Quý Quận chúa phủ”. Ôn Uyển nói muốn xuất cung đi xem một chút, hoàng đế vừa cười vừa nói: “Gấp cái gì, đó là nhà của con, còn sợ không có thời gian xem sao.” Ôn Uyển đành phải kiềm chế hưng phấn và kích động, chờ đợi cơ hội thích hợp đi xem.
Sau khi Trịnh Vương được lập làm thái tử, và Ôn Uyển lại có thể nói chuyện được, đã trở thành một cô nương khuê nữ nổi danh nhất trong kinh thành. Còn cao hơn cả thái tử. Ôn Uyển nghe được lời đồn, ngược lại bật cười.
Ôn Uyển đang đánh quyền thì Hạ Dao đi tới vừa cười vừa nói: “Quận chúa, ngày mai là ngày tiệc đầy tháng nhi tử của phu nhân thế tử La gia. Người xem nên đưa cái lễ gì tốt?”
Ôn Uyển nghe xong bất giác cười cười, lời nói trước kia của nàng chẳng qua là an ủi một câu, nhưng không ngờ lại là thật: “Phân phó xuống dưới, đặt mua một phần hậu lễ.”
Lễ Ôn Uyển xác thực đủ nặng, so với Mộng Lan chỉ thiếu một ít. Ôn Uyển vốn muốn tự mình đi nhưng hoàng đế không đồng ý.
Mai nhi nhìn thấy danh mục quà tặng dày đặc, cũng hiểu rõ Ôn Uyển cố ý làm chỗ dựa cho nàng. Trong nội tâm cảm kích, đem phần ân tình này ghi ở trong lòng.
Ngày hôm đó, sau khi ngẫm lại Ôn Uyển thấy đến lúc cho Khương Lâm xuất phát, đi đem ba cái đầu thuyền sửa chữa, bắt đầu chạy thuyền cho nàng kiếm tiền.
Ôn Uyển không có xuất cung, chỉ sai Hạ Ảnh tự mình truyền lời cho Khương Lâm: “Khương Lâm, Quận chúa nói. Nếu như ngươi có thể làm tốt chuyện này, để cho nàng hài lòng, nàng cũng sẽ không để ngươi bị thiệt. Nhưng nếu như ngươi có dị tâm, mặc kệ ngươi chạy trốn đên chân trời góc biển, mặc kệ bao nhiêu năm, Quận chúa cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Tất nhiên Khương Lâm đã phát hạ lời thề biểu thị trung tâm. Vợ con đều được chuộc ra, cũng đều thả ở trong kinh thành. Cho dù không phải vì những điều này, hắn cũng không dám có dị tâm. Ôn Uyển Quận chúa rất lợi hại. Hồi tưởng lại tấm bản đồ mà Ôn Uyển đưa cho hắn. Cái tấm bản đồ ka so với bản đồ Khương gia bọn hắn còn muốn nguyên vẹn hơn. Căn cứ theo lời đại quản gia, Quận chúa là từ căn cứ một người phương tây, ghi một quyển sách du kí, từng cái vẽ ra. Lại tìm rất nhiều tư liệu, còn nói đây không phải là bản hoàn thiện, còn thiếu khuyết. Bảo hắn hãy bổ sung thêm. Hơn nữa cố ý dặn dò nhất định phải cho người đi biển, đem những địa phương thấy được trên đường. Dù là một hòn đảo nhỏ, đều phải ghi nhớ kĩ rõ ràng.
Hạ Thiêm nói: “Về phần nguồn cung cấp, ngươi yên tâm. Quận chúa nói. Nàng trở về tìm người chuẩn bị thỏa đáng. Sẽ đưa cho ngươi đồ tốt nhất. Đây là hai mươi vạn lượng bạc Quận chúa cho ngươi.”
Sáng sớm ngày thứ hai Khương Lâm đã xuất phát.
Hoàng đế từ khi lập thái tử, lượng công việc giảm bớt một nửa, mấy thứ ông còn nắm giữ, đều là vấn đề quân quyền. Ôn Uyển như một cái đuôi nhỏ, một tấc cũng không rời đi theo chiếu cố.
Trở lại kinh thành không bao lâu, bởi vì giao mùa, hoàng đế lại sinh bệnh một hồi. Ôn Uyển thấy mà rất khó chịu. Hoàng đế lại cầm quyền không giao. Thiếu chút nữa làm cho Ôn Uyển vất vả đến bạc đầu. Khụ, đáng tiếc đến mức này. Ôn Uyển chỉ khích lệ, cũng không có gan khuyên. Khuyên nữa, chẳng khác gì bảo hoàng đế thoái vị (không có quyền cũng đồng nghĩa với thoái vị).
Ngày sáu tháng ba, Quan Thừa Tông đón dâu, lấy đúng là một nữ tử đanh đá. Yến Tư Ngọc. Ôn Uyển kỳ thật rất buồn bực, Phúc Linh công chúa tại sao phải để cho nhi tử lấy một cô nương có thanh danh bên ngoài như vậy, lẽ ra Phúc Linh công chúa tâm cao khí ngạo sẽ cẩn thận chọn lựa con dâu mới đúng.
Hạ Dao biết Ôn Uyển nghi hoặc liền cười nói: “Ai nói Phúc Linh công chúa là ngốc đấy. Nàng mới là người thông minh nhất đó. Cưới vợ, nếu không hiếu thuận không hiền lành, còn có thể tìm cái khác. Nhưng một khi có việc, bên trong phủ công chúa thì có trợ giúp. Quận chúa, phủ Nam An Quận vương cùng phủ Hạo thân vương có quan hệ thân mật. Tuy nhiên Nam An thế tử đi nhầm một bước cưới con gái Chung gia, nhưng chỉ cần không có cùng Hạo thân vương sinh ra hiềm khích, bọn hắn vẫn có cơ hội xoay mình được thái tử điện hạ ưu ái. Về phần nữ nhi Chung gia, Nam An thế tử tuy không thể bỏ, nhưng là đưa đến Phật đường hoặc quang vinh nuôi dưỡng như ban đầu là được, cũng không có ảnh hưởng lớn.”
Ôn Uyển nghe xong lời này có chút chán ghét, ở trong thế gia nếu như một khi thất bại, kết cục thê thảm nhất cuối cùng vĩnh viễn là nữ nhân. Lúc trước vì lợi ích cưới con gái người ta, hiện bởi vì lợi ích vứt bỏ thê tử, nam nhân phẩm tính không chịu được như vậy. Nếu thật được triều đình trọng dụng, cũng là con sâu làm sầu nồi canh. Ôn Uyển sau khi nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Người như vậy còn có thể được dùng, triều đình chẳng lẽ không có người rồi.”
Hạ Dao không có nói tiếp, nhưng nàng biết rõ, Nam An thế tử cả đời này đều đừng mong ở trong triều chính có thành tựu lớn. Tuy Quận chúa không tham chính, nhưng một khi nàng thực chán ghét mà vứt bỏ người nào đó, chỉ cần ở trước mặt thái tử cùng Hoàng thương nói một vài câu, hoặc là chỉ cần biểu lộ ra ý tứ này, Nam An thế tử vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến được thái tử điện hạ trong dụng. Nguyện vọng của Nam An thế tử muốn trọng chấn gia tộc, để ở triều đình có một chỗ đứng, nhất định là không thành rồi.
Hạ Dao rất có tầm nhìn xa. Về sau Trịnh vương đăng cơ làm đế, Ôn Uyển chưa bao giờ nói bất luận kẻ nào không phải, cũng không nâng đỡ người nào để hoàng đế dùng. Nhưng chỉ cần nghe nói đến tên Nam An thế tử này, Ôn Uyển không khỏi nhíu mày, trong mắt không chút nào che dấu nàng chán ghét. Thời gian dài, hoàng đế sẽ bị ảnh hưởng. Càng thêm chú ý tới phẩm tính người này, phát hiện xác thực rất nhiều khuyết điểm, nên không để trong lòng. Nam An thế tử, tuy một thân tài hoa nhưng lại cả đời không được trọng dụng.
Quan Thừa Tông đón dâu , Ôn Uyển với tư cách là một biểu muội đã tự lập môn hộ, dựa theo thủ tục bình thường, phải đưa lễ. Ôn Uyển đưa một phần lễ cũng như những người khác, không nặng không nhẹ.
Phúc Linh công chúa biết rõ, tuy Ôn Uyển trên mặt ôn hòa nhưng bên trong lại là người rất lạnh lùng. Hiện tại đưa lễ vật tới như vậy, chỉ đơn giản là bày ra cho phụ hoàng xem thôi.
Ôn Uyển tuy ở bên ngoài là khối thịt kho tàu, nhưng nàng vẫn như trước kia. Thâm cư trong nội cung, tận lòng chiếu cố hoàng đế. Không xen vào chuyện ồn ào bên ngoài của mọi người.
Hoàng đế bây giờ xem tấu chương phải càng ngày càng cố hết sức rồi, lại không muốn hoàn toàn ủy quyền. Cho nên, nằm ở trên giường bắt Ôn Uyển đọc cho ông nghe. Ôn Uyển bất đắc dĩ, chỉ đành trung thực mà đọc tấu chương. Ôn Uyển ở trước mặt hoàng đế, chưa bao giờ dám dùng hai chữ tính toán.
Nhắc tới một vài năm, Ôn Uyển cũng gặp phải rất nhiều người thâm tàng bất lộ, cũng nhận thức rất nhiều người thâm tàng bất lộ lợi hại có thể biểu hiện bên ngoài là người lương thiện, như Thuần Vương phi, như Hiền phi. Nhưng thâm tàng bất lộ nhất, vô cùng ẩn nhẫn nhất lại là ông ngoại hoàng đế của nàng rồi.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Ôn Uyển xem như đã biết. Mọi chuyện cần thiết tất cả đều là ông ngoại hoàng đế không chế. Người tuy trên mặt cái gì cũng không biết, nhưng vẫn vụng trộm yên lặng mà nhìn xem. Lã Vọng buông cần, không chế toàn cục. Phần năng lực này, phần tâm tính này, nàng chỉ cần học được ba phần thì cả đời này của nàng không cần phải lo. Cho nên, hoàng đế bảo nàng làm cái gì thì làm cái đó, không có một phần gian trá, không một phần tâm tư đùa giỡn. Cũng không hề một mình gặp Trịnh Vương, sợ hoàng đế lại có tâm tư gì, cho rằng đang cùng cậu cấu kết cái gì đấy. Đối với bệnh tình hoàng đế, cũng là một chữ đều không nói.
Ôn Uyển được tin tức, ngày hai tám tháng ba, là ngày cưới của Hân Dĩnh. Hai huynh muội đều trong vòng một tháng thành thân. Ôn Uyển không rõ Phúc Linh công chúa tại sao phải vội vàng như vậy.
Hạ Dao ở bên cạnh nói ra: “Quận chúa, thân thể hoàng thượng, so với trước kia càng kém rồi. Đây là chuyện ai cũng nhìn ra được.” Còn có điều mà Hạ Dao chưa nói, một khi hoàng đế qua đời, tân hoàng đăng cơ. Nhất định sẽ có biến hóa lớn, trước kết hôn rồi nói sau.
Hân Dĩnh gả chính là Đông gia, một nhà nề nếp gia phong gia đình nghiêm cẩn. Thế tử phi Hạo thân vương phủ chính là con gái Đông gia. Mà cái hôn sự này, là Phúc Linh công chúa cầu ý chỉ của hoàng đế. Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, cho dù Đông gia không muốn, cũng phải nhận lấy.
Lúc ấy Ôn Uyển còn lắp bắp kinh hãi. Nàng nhớ rõ lúc trước nói chính là đệ đệ của Miêu thị, như thế nào hiện tại đổi thành Đông Vĩ rồi. Cổ đại có thể không so với hiện đại, sau khi chia tay còn có thể tùy ý tìm một người khác. Ở chỗ này,, một cô nương bị từ hôn tìm một chỗ tốt rất khó. Hơn nữa thanh danh Hân Dĩnh đã rất xấu rồi.
Hạ Dao cười nói cho Ôn Uyển: “Ngày đó đúng là hợp bát tự, đã chuẩn bị đính hôn rồi. Chỉ là về sau truyền ra Miêu đại công tử yêu thích nam sắc, cùng gã sai vặt bên người mập mờ không rõ đấy. Phúc Linh công chúa vì thế giận dữ, hủy hôn rồi. Đúng lúc vị hôn thê của Đông Vĩ chết bệnh, về sau liền tìm đến Đông Vĩ. Chuyện này là tại thời gian Quận chúa gặp thích khách xảy ra. Về sau người bận rộn, ta sợ cản trở đại sự, nên chưa nói.”
Lẽ ra mặc dù nói vị hôn thê của Đông Vĩ bệnh chết, nhưng cũng có thể dễ dàng lấy một cô nương nhà tốt lành đấy, không cần phải lấy Hân Dĩnh. Hơn nữa Đông gia gia phong nghiêm cẩn, đặc biệt còn rất nhiều cháu ruột, tuy không phải đích trưởng tôn, nhưng cũng là con trai trưởng. Không có khả năng muốn lấy một con dâu như vậy.
Phúc Linh công chúa làm thế là vì cái gì, có tất yếu đem con gái đưa đến bên trong nhà sẽ bị mọi người khinh bỉ như vậy không? Con gái nàng tuy xảy ra chuyện, nhưng nếu tìm một hộ dòng dõi thấp một chút vẫn là có thể đấy. Có tất yếu cần phải cường ngạnh để cho ông ngoại hoàng đế hạ chỉ tứ hôn không? Đây quả thực là cưỡng hôn rồi.
Ôn Uyển nghi hoặc hỏi Hạ Dao.
Hạ Dao nhẹ nói: “Quận chúa, Đông gia, có gia quy ba mươi không có hậu có thể nạp thiếp. Đương gia chủ mẫu phạm tội ngỗ nghịch bất biếu, mà không có con, cũng không thể hưu bỏ. Nếu như trong tương lai Uy Viễn Hầu phủ cùng phủ công chúa bị tẩy trừ cũng không liên lụy đến nữ nhi đã xuất giá. Mà gia phong của Đông gia chính là không bỏ vợ, Hân Dĩnh Huyện chủ có khả năng an khang cả đời.”
Ba mươi không có hậu có thể nạp thiếp cái này đối với các nữ tử khác có lực hấp dẫn nhưng đối với Ôn Uyển không có lực hấp dẫn. Chỉ cần nàng không lấy hoàng tử tôn thất, ai cưới nàng dám nạp thiếp. Muốn tìm cái chết à. Không, phải là chuẩn bị đi làm thái giám.
Ôn Uyển tuy không ưa Phúc Linh công chúa, nhưng đối với tấm lòng yêu thương từ ái này, vẫn còn có chút hâm mộ. Hài tử có mẹ là bảo vật, có người tỉ mỉ tính toán cho. Đâu có như nàng, cái gì đều phải tự mình trù tính dự định.
Thân thích thêm trang. Ôn Uyển lần trước đưa hạ lễ, lần này khẳng định còn phải tặng thêm trang sức. Ôn Uyển lại sai người đưa hai dạng đồ vật. Một đôi cây trâm bảo thạch, một đôi vòng ngọc trắng, thạch lựu ngụ ý đông con nhiều cháu, may mắn, lễ cũng không nặng cũng không nhẹ.
Sau khi xuất giá, Ôn Uyển nghe Hạ Ảnh nói lên mới biết được, đồ cưới của Hân Dĩnh Huyện chủ xếp thành hàng dài, kéo dài hơn phân nửa cái thành Bình An này! Cái của hồi môn này quả thật chân chính là mười dặm đồ trang sức. Người trên đường cái nhìn thấy, tất cả đều hâm mộ không dứt.
Ôn Uyển nghe cái bát quái này, nghe xong cũng cho qua. Lại tiếp tục nghe một bát quái, là Trấn Nam hầu, rốt cuộc cũng hướng hoàng đế dâng sổ con, xin phong con trai trưởng của hắn là Thế tử Trấn Nam hầu. Hoàng đế đè ép hai ngày cuối cùng thái tử điện hạ nói giúp hai lời hữu ích, hoàng đế mới phê chuẩn. Dù sao cũng là mười đời huân vị, đến Từ Trọng Nhiên, là đời thứ mười đến lúc kết thúc. Tội gì lưng lại muốn đeo thanh danh không được phép công huân trọng thần đây này!
Ôn Uyển xem như đã minh bạch, người này lợi hại. Không ngờ có thể nói động Yến Kỳ Huyên cầu được cậu đáp ứng hỗ trợ biện hộ cho. Xem ra tâm huyết hắn trả giá cũng không có phí công rồi.