Edit : Hoa Vô Tử
Beta : Tiểu Tuyền
Thường nói mẹ chồng nàng dâu là kẻ thù, hoàng hậu sống khá tốt rồi,
nhưng những nàng con dâu kia thì sống không dễ chịu lắm. Cho nên, sắc
mặt trầm xuống ngoại trừ Như Vũ, còn có Tam hoàng tử phi La thị cùng
Phương thị (Phương Vũ Đồng).
Hoàng hậu một khi khôi phục sinh cơ. Liền hỏi tới sinh hoạt hậu viện
Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử. Ban thưởng cho Tam hoàng tử một mỹ nhân, còn đối với trong hậu viên phủ đệ Tam hoàng tử không có con trai biểu
thị vô cùng bất mãn. Đối với Lục hoàng tử phi thì càng không cần nói,
trong phủ đệ đến bây giờ ngay cả tôn tử thứ xuất đều không có. Là do chủ mẫu ghen tỵ.
Ý của hoàng hậu, muốn để Kỳ Phong lấy Trắc phi ( Tam hoàng tử đã có
hai vị Trắc phi, Lục hoàng tử còn chưa lấy hai vị Trắc phi). Những hoàng tử khác thì hoàng hậu không dám thò tay quá dài. Đương nhiên, dù bà có
thò tay dài như vậy, cũng chỉ là trong tối và lừa gạt sau lưng. Còn
trong mắt hoàng đế thì không phải như vậy.
Lúc trước hoàng hậu cũng nói ra cho Kỳ Phong nạp Trắc phi, đều bị Kỳ
Phong cự tuyệt. Vũ Đồng vốn tưởng rằng lần này Kỳ Phong cũng cự tuyệt
như trước. Đáng tiếc lần này Vũ Đồng thất sách, Kỳ Phong vui vẻ đồng ý,
hơn nữa, người chọn lựa đều đã có. Là thứ nữ Bộ binh Tả thị lang. Hoàng
hậu đối với cái này rất hài lòng, Vũ Đồng thì trong lòng bi thống, nhưng trên mặt còn phải treo nụ cười.
Ôn Uyển đối với chuyện mấy vị hoàng tử bị cắt giảm thế lực, lại lần
nữa bắt đầu xây dựng thế lực thì chỉ có lắc đầu. Trên vòng tranh vị mới
qua tám năm, hiện tại lúc này. Không biết có bao nhiêu gia tộc, bao
nhiêu người ngược lại bị kéo vào bên trong. Ôn Uyển nghĩ đến lúc trước
chính mình như một con cờ, lúc này đây, nàng tuyệt đối sẽ không lại để
cho mình trở thành quân cờ của người khác. Muốn làm thì nàng phải làm
người đánh cờ.
Cái trận phong ba này, ngay cả Tô Tướng đã lui về ẩn cư, đều mang sắc mặt ngưng trọng. Nhiều năm làm chính trị, độ nhạy cảm làm cho ông thấy
được nguy cơ. Tô Tướng nói với Tô Hiển: “Tô gia chúng ta, không thể đứng vào trong.” Năm đó ông thân ở vị trí kia nên không có cách nào khác,
nhất định phải đứng trong hàng. Cũng may cuối cùng đã đứng đúng đường,
nếu là không có đứng vững đội ngũ, hôm nay cũng không biết là tình huống như thế nào.
Sắc mặt Tô Hiển thoáng chốc trắng bệch.
Trong nội tâm Tô Tướng lộp bộp một cái: “Con, con nghiêng về phía
ai?” Không thể ah, nếu Tô Hiển đầu phục vị hoàng tử nào, ông phải nhận
được tin tức mới đúng ah. Nhưng một chút dấu vết cũng không có. Con của
ông có bao nhiêu cân lượng trong lòng ông biết rất rõ ràng. Thấy Tô Hiển trầm mặc, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi: “Có phải là Dương nhi hay
không?”
Tô Hiển trầm trọng gật đầu.
Tô Tướng sửng sốt cả buổi, cuối cùng mới lên tiếng: “Vậy Thượng Đường đâu?” Tô Dương cùng Thượng Đường có quan hệ mật thiết, nếu là Tô Dương
đứng vào hàng rồi. Bình Thượng Đường khẳng định cũng khó bảo toàn.
Tô Hiển trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Con cũng là hôm qua mới biết thôi. Nếu không phải lần này phát sinh chuyện này, con còn không biết.
Thượng Đường cũng giống như Tô Dương vậy.”
Ánh mắt của Tô Tướng dần hiện ra hào quang lợi hại: “Vậy Thượng Đường có hỏi qua ý tứ Ôn Uyển hay không? Ôn Uyển nói như thế nào?” Tuy Ôn
Uyển ra khỏi Bình gia, nhưng là mấy năm này đối với Bình Thượng Đường
cũng rất chiếu cố. Dù nói thế nào, Bình Thượng Đường cũng là người cung
phụng hương khói cho Phúc Huy công chúa. Nếu đã được Ôn Uyển đồng ý,
việc này còn có mấy phần thắng. Nếu không có: “Bình Thượng Đường, có
phải không có thông báo với Ôn Uyển hay không? Ôn Uyển không biết chuyện này?” Theo lẽ thường mà nói, Ôn Uyển sẽ không đứng về phía nào cả.
Tô Hiển lắc đầu: “Cái này con không rõ ràng lắm. Con cũng không hỏi
nhiều. Bất quá theo tính tình Ôn Uyển, nàng tuyệt đối sẽ không để cho
Thượng Đường cùng Tam hoàng tử đi đến gần. Con nghĩ, Ôn Uyển khẳng định
không biết chuyện này.” Nếu là biết rõ, khẳng định sẽ ngăn cản.
Tô Tướng được người bên cạnh vịn mới ổn định được, cười lạnh một
tiếng: “Chuyện trọng đại như vậy, thậm chí ngay cả đề cập cũng không đề
cập tới một tiếng. Nó cho rằng cánh đã cứng cáp rồi là có thể bay sao?”
Tô Hiển cũng rất lo lắng: “Cha, người nói là Ôn Uyển không biết rõ
chuyện này?” Người cũng phải nhìn ý trời. Xem Ôn Uyển tuổi nhỏ, ai có
thể ngăn cản được. Nhưng mà không có năng lực, thì vẫn là thành thực
nghe theo. Hắn tự biết năng lực không lớn. Cho nên vẫn thành thực ở lại
đó.
Tô Tướng trong mắt để lộ ra lãnh ý: “Chuyện trong kinh thành, chỉ cần Ôn Uyển muốn biết, đều chạy không khỏi mắt của nàng. Bình Thượng Đường
làm như vậy, Ôn Uyển biết cũng không lên tiếng, đây là có ý định bỏ
qua.” Ở kinh thành, ngoại trừ hoàng đế, thì Ôn Uyển có tin tức linh
thông nhất rồi. Đừng tưởng rằng Ôn Uyển ru rú trong nhà, những cái này
cũng chỉ là biểu hiện giả dối. Theo hiểu biết của ông, Ôn Uyển cũng có
thuộc hạ của mình. Nhưng mà Ôn Uyển xây dựng thế lực, không ở kinh
thành. Cho nên sẽ không nằm trong nghi kỵ của hoàng đế.
Tô Hiển kinh hãi: “Cha, không đến mức đó a?”
Tô Tướng không nói tiếp, sắc mặt tỏ ra rất mỏi mệt. Được Tô Hiển vịn
ngồi xuống. Tựa ở trên mặt ghế, trên mặt già nua che dấu đều dấu không
được: “Vào lúc hắn vụng trộm thân cận cùng Tam hoàng tử, thì có nghĩa Ôn Uyển đã bỏ mặc hắn. Ôn Uyển tuyệt đối sẽ không cùng bất kỳ hoàng tử nào đi gần . Ôn Uyển chỉ trung thành với một mình Hoàng Thượng.” Thân phận
của Ôn Uyển, đã quyết định chỉ trung thành với một mình hoàng đế. Đừng
nói đứng vào trong đội ngũ, ngay cả hơi chút thân cận đều khó có khả
năng.
Tuy Tô Hiển không đồng ý nhi tử cùng người của Tam hoàng tử có thân
mật. Nhưng phụ thân cũng quá mức lo lắng: “Cha, Ôn Uyển đắc tội tất cả
các hoàng tử. Trải qua chuyện lần này, hậu cung phi tần, không ai không
sinh ra oán hận với Ôn Uyển. Ôn Uyển rõ ràng đang đánh gãy đường lui
rồi. Về sau bất kể là ai thượng vị. Đều không chứa được nàng.”
Tô Tướng nhìn thoáng qua Tô Hiển: “Con có biết tiên hoàng cuối cùng đã đem Ôn Uyển dạy thành gì không?”
Tô Hiển cảm thấy run lên: “Tiên hoàng cuối cùng dạy Ôn Uyển cái gì?”
Trước kia tuy Ôn Uyển cũng rất thông minh, nhưng cha hắn còn nhìn thấu
vài phần. Nhưng sau khi đi ra từ hoàng cung, cha hắn nói đến Ôn Uyển chỉ có lắc đầu. Không rõ Ôn Uyển muốn làm cái gì.
Bàn tay khô gầy của Tô Tướng nắm ghế dựa có chút run rẩy: “Tiên hoàng cuối cùng đã coi Ôn Uyển là đại thần trụ cột của quốc gia mà dạy bảo.
Con có biết cái này có ý nghĩa thế nào không? Ý nghĩa Ôn Uyển không
hướng đến địa vị, mà hướng đến ngôi vị. Con nghĩ xem người không chứa
được nàng, Ôn Uyển sẽ để cho hắn thượng vị sao?” Biết rõ tương lai sẽ
đối địch với người thượng vị không dung được nàng. Nàng sẽ khoanh tay
đứng nhìn sao?
Tô Hiển sợ hãi, điều này sao có thể: “Nhưng, nhưng Hoàng Thượng làm
sao lại dung hạ được?” Làm sao dung hạ được người như vậy? Không phải
nên dứt khoát trừ đi sao? Vì sao Ôn Uyển còn có thể sống tốt đến giờ? Vì sao Ôn Uyển còn có thể thân ở địa vị cao, tay cầm món tiền khổng lồ,
còn để nàng gả cho Bạch Thế Niên. Đây không phải là muốn thiên hạ đại
loạn sao?
Tô Tướng nhìn thoáng qua Tô Hiển: “Hoàng Thượng vì sao dung chứa được nàng sao? Nàng không kéo bè kết phái, không cùng triều thần kết giao,
không tham quyền, không tham tài, toàn tâm toàn ý vì hoàng đế phân ưu
giải nạn. Thậm chí rất có thể còn có ân cứu mạng. Cộng thêm tính tình Ôn Uyển không thích tranh giành. Nếu Hoàng Thượng ngay cả Ôn Uyển đều
không dung được, đó mới làm cho người ta lo lắng. Chỉ là, ta không rõ
lắm nàng đến cùng là muốn làm cái gì? Lần này dẫn đến chuyện lớn như
vậy, nàng lại thờ ơ lạnh nhạt. Ta trước kia còn có thể nhìn thấu ba
phần, nhưng bây giờ thì một phần đều nhìn không thấu.” Thiên triều có
thể xuất hiện một người như vậy, là thiên triều may mắn. Nhưng lại là
bất hạnh của triều thần. Đặc biệt là hoàng tử hoàng nữ. Bởi vì, Ôn Uyển
đối với Hoàng đế ảnh hưởng quá lớn.
Tô Hiển có chút bối rối: “Vậy phải làm như thế nào mới được? Dương nhi hiện tại bứt ra có lẽ còn kịp.”
Tô Tướng nhắm mắt lại. Tô Dương bứt ra hay không chỉ là râu ria. Bình Thượng Đường đã triệt để bị phế đi. Không có Ôn Uyển giúp đỡ, Bình
Thượng Đường cả đời chỉ dừng lại ở đây thôi.
Tô Hiển trầm mặc thật lâu, rốt cục cắn răng nói ra: “Cha. Hay là cho
Tô Dương đi ra bên ngoài làm việc, đợi đến lúc gió êm sóng lặng, lại để
cho hắn trở về. Ít nhất có thể tránh qua danh tiếng.” Đây là hạ sách.
Nhưng cũng là biện pháp tốt nhất. Nếu ở kinh thành, chỉ biết càng cuốn
càng sâu. Đến lúc đó rút đều rút ra không được. Thả ra bên ngoài thì
không giống lúc trước, ít nhất cũng coi như là tôi luyện.
Tô Tướng nghe xong lập tức gật đầu: “Vậy con tranh thủ thời gian
chuẩn bị, càng sớm càng tốt.” Trầm ngâm một chút rồi nói ra: “Cũng để
cho Thượng Đường đi ra bên ngoài học hỏi kinh nghiệm. Mượn cơ hội này
nhìn xem thái độ của Ôn Uyển là gì? Nếu như đồng ý. Ít nhất còn không có triệt để buông bỏ. Nếu không đồng ý, vậy hãy sớm ra quyết định.”
Phụ tử thượng lượng một chốc, cũng cơ bản có kế sách rồi. Hiện tại chỉ nhìn xem cái địa phương đó không?
Ôn Uyển ở trong hoàng cung rất hiếm gặp người khác. Nhưng vẫn gặp
không ít người, nhưng gặp đều là bằng hữu cố tri. Cái này đại biểu Ôn
Uyển rất nhớ tình bạn cũ: “Quận chúa, Phong Vương phi cầu kiến Quận
chúa.”
Đối với những người quen biết từ nhỏ này, Ôn Uyển luôn có kiên nhẫn. Tất nhiên cũng còn có những lý do khác ở bên trong.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng nàng miễn cưỡng cười vui, trong nội tâm không có tư vị. Nữ nhân ah, nữ nhân triều đại này, thật sự là quá bi ai rồi.
Vũ Đồng nhìn Ôn Uyển ở trong gió bão, lúc này ăn mặc một thân áo
choàng ngắn nguyệt bạch rộng thùng thình thêu hoa hải đường màu xanh da
trời, phía dưới mặc váy dài thêu cây dương màu đỏ nhạt. Tóc không có
chải thành búi tóc, toàn bộ đều buông, rủ xuống bên hông. Chỉ dùng một
dây lụa màu vàng kim óng oánh tùy ý cột lên. Trên mặt mang theo mỉm cười thản nhiên, không phải mỉm cười xã giao, mà là tươi cười phát ra từ nội tâm làm cho người nhìn vô cùng thư thái. Tuy nhiên gầy không ít. Nhưng
trạng thái tinh thần vô cùng tốt.
Ôn Uyển cười thực hay là cười xã giao, Vũ Đồng vẫn nhìn ra được. Vũ
Đồng vốn tưởng rằng Ôn Uyển uể oải hoặc là tâm tình đè nén. Không ngờ,
tâm tình Ôn Uyển so với nàng nghĩ khá tốt. Không có chút nào chịu ảnh
hưởng từ chuyện này. Trong lòng Vũ Đồng không biết nên nói là tư vị gì.
Hai người không gặp đã bao nhiêu năm, lời nói tri kỷ khẳng định không có, nên trên mặt chỉ khách khí một chút. Vũ Đồng cũng nhìn ra được Ôn
Uyển mỉm cười có chút xa cách. Cho nên lần này tới, ngay cả lời nói thăm dò đều không có. Chỉ khách khí hỏi một vài câu.
Ôn Uyển vốn cũng muốn nói một ít, nhưng mà thấy Vũ Đồng ngay cả lời
nói mờ mịt đều không có nói đến. Nàng chắc chắn sẽ không tự mình nói ra. Nói một hồi, thì thấy tinh thần mệt mỏi liền lấy cớ kết thúc lần nói
chuyện này. Không chấm dứt thì Ôn Uyển khẳng định hôm nay mình sẽ rất
khó chịu.
Trên đường đi trở về, Vũ Đồng có chút hoảng hốt. Tuy Ôn Uyển bởi vì
mang thai bị giày vò gầy đi không ít. Nhưng mà bộ dáng và thần khí này,
so với trước kia chưa gả khá tốt. Vũ Đồng nhịn không được nhỏ giọng hỏi
tâm phúc bên cạnh: “Ngươi nói xem, vì sao Thái Tử Phi muốn cùng Ôn Uyển
bảo trì quan hệ mật thiết? Chỉ bởi vì muốn lôi kéo Ôn Uyển thôi sao?”
Nàng có chút xem thường Thái Tử Phi Như Vũ. Mình đã là Thái Tử phi Đại
Tề, quốc mẫu tương lai của Đạt Tề. Nhưng vẫn kéo xuống tư thái nịnh nọt
Ôn Uyển. Tuy địa vị Ôn Uyển xác thực tôn quý, nhưng các nàng cũng không
thấp. Tại sao phải tự mình hạ mình nịnh nọt Ôn Uyển? Mà Ôn Uyển bày ra
một bộ dáng ta rất thanh cao, không cùng các ngươi qua lại. Cho dù qua
lại cũng là các ngươi vội vàng, các ngươi trèo cao, làm cho nội tâm nàng có chút bực bội. Nhưng mà hôm nay thấy Ôn Uyển, trong hoảng hốt, nàng
cho là mình đã nghĩ phiến diện rồi.
Tâm phúc của Vũ Đồng lắc đầu: “Nô tỳ không biết, Vương phi, không
biết người có phát hiện hay không? Đã nhiều năm như vậy, ngay ở trong
tám người, kể cả Vương phi, Quận chúa là người trông không được nhất.
Nhưng mà hôm nay, trong tám vị cô nương, để cho người có ấn tượng khắc
sâu nhất lại chính là Quận chúa.” Ôn Uyển Quận chúa không phải nói so
với trước kia càng trở nên xinh đẹp hơn rồi. Mà hôm nay tuy mang thai bị giày vò, dung mạo có tổn hại, nhưng chỉ ngồi lẳng lặng như vậy, cũng
cảm nhận được vẻ thanh nhã thong dong, đoan trang thanh tao lịch sự.
Toàn thân phát ra khí tức, làm cho người ta nhìn vào liền cảm thấy thân
thiết, an tâm khó mà diễn tả.
Vũ Đồng ngồi trong xe ngựa ngẩn người. Có lẽ, thật sự là nàng sai
rồi, Như Vũ một mực chủ động cùng Ôn Uyển giao hảo, không chỉ có lôi
kéo. Mà còn… ở chung một chỗ cùng Ôn Uyển làm cho người ta có thể buông
lỏng. Đáng tiếc, giữa nàng và Ôn Uyển ngăn cách quá sâu, dường như kết
một tầng băng, muốn phá cũng không được, quay trở về càng không được
rồi.
Thương cảm không chỉ có Vũ Đồng. Ôn Uyển cũng rất khó chịu, sau khi
kết hôn thì Vũ Đồng tự động gây bất hòa với nàng, trước kia nhìn như là
rơi vào bình mật, toàn thân đều tản mát ra một loại hương vị gọi là hạnh phúc. Lần này thoáng chốc giống như già đi mấy tuổi. Nguyên nhân gây ra nhất định là vì Kỳ Phong muốn nạp Trắc phi. Đoán chừng nàng đối với Kỳ
Phong đã có tình cảm, nên hôm nay bị tổn thương. Nữ nhân ở thời đại này
thực bi ai. Khụ, cũng may nàng mệnh tốt hơn ( Hạ Dao buồn nôn: Không ái
mộ trương phu của mình, chẳng lẽ còn muốn hồng hạnh xuất tường): “Ngươi
nói xem, tám người chúng ta lúc trước, dường như không có ai trãi qua
cuộc sống như ý.” Như Vũ cùng Vũ Đồng bên trên còn có một hoàng hậu hồ
đồ, Như Vũ so với Vũ Đồng còn gian nan hơn. Đông cung có một Quách thị,
trước thì dính dấp thái tử, nếu không sống tốt nàng cũng không có một
ngày tốt lành, mỗi ngày đều sống trong tính toán. Trượng phu của Ngọc Tú không tệ, thì có bà mẹ chồng không hợp lẽ thường. Mẹ chồng Mai nhi rất
tốt đối đãi nàng giống như mẹ ruột, nhưng trượng phu là thứ hoa tâm đại
củ cải, có điều nghe nói gần đây có khuynh hướng cải tà quy chính, nhưng mà Ôn Uyển tin tưởng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đoán chừng cũng chỉ là nhất thời thôi. Hứa Tịnh Thu thì không nhắc lại, nữ nhân hậu
cung không có ai dám nói mình hạnh phúc. Ôn Uyển tính đi tính lại cũng
không có ai trôi qua tốt.
Hạ Dao cười khẽ: “Quận chúa làm sao lại quên chính mình rồi.”
Ôn Uyển hiếm khi nói một lời thô tục: “Ta hạnh phúc cái P, thủ mười
năm phòng trống như thế còn gọi là hạnh phúc thì thiên hạ sẽ không có nữ nhân hạnh phúc rồi. Đợi hắn trở về, xem ta như thế nào thu thập hắn.”
Nếu là Bạch Thế Niên ở bên người, nàng khẳng định sẽ cho rằng mình hạnh
phúc hoàn mỹ. Hôm nay, chính mình chịu khổ chịu sở, sau lưng âm mưu quỷ
kế không ngừng, không nói lão công sẽ hỗ trợ, ngay cả mặt mũi đều không
gặp được, còn hạnh phúc. Xì.
Hạ Dao cười muốn gãy thắt lưng. Giống như nhiều năm như vậy, lần đầu
tiên nghe được Quận chúa nói lời thô tục. Khó được, khó được, thật sự là rất khó khăn mới gặp được.
Hạ Ảnh cũng cười đến không chịu được.
Hạ Dao cười đủ rồi liền nói: “Dư YY có gia tộc giúp đỡ. Trượng phu
nàng đến nay cũng chỉ có một mình nàng ( thông phòng không tính). Tưởng
Ngọc Tú có quận chúa chỉ điểm, hôm nay có hai nhi hai nữ, núi cao hoàng
đế xa, mẹ chồng cũng không xen vào được, tự mình là đương gia phu nhân,
thời gian trôi qua tiêu diêu tự tại. Về phần Thái Tử phi cùng Phong
Vương phi, Hứa thị, La phu nhân, bốn người các nàng trải qua cuộc sống
cẩm y ngọc thực, bao nhiêu người hâm mộ đều không được đấy. Còn lại cái
vị kia, nếu không có Quận chúa chiếu cố, sớm đã bị người ta lột da rồi.
Đúng là kẻ ngốc có ngốc phúc, thời gian trôi qua thích ý nhất đúng là
nàng.” Trước kia tất cả mọi người lo lắng Tô Chân Chân về sau lập gia
đình bị người ta lột da hủy xương nuốt sống, ai có thể tưởng tượng được, người trôi qua thích ý nhất chính là nàng ( Ôn Uyển cả ngày sống trong
lục đục tính toán không thể coi là thích ý. Cái gọi là cuộc sống thích
ý, cũng là Ôn Uyển lén định ra.)
Ôn Uyển lắc đầu: “Những ngày an nhàn của nàng cũng không còn dài được bao lâu. Lại nói, cũng là ta không có mắt nhìn người. Đã nhìn lầm rồi.
Về sau ta còn phải mệt mỏi nhiều.” Trước kia cảm thấy Bình Thượng Đường
chất phác trung thực, không cầu hắn có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cần an
phận thủ thường là được. Thật không nghĩ đến, Bình Thượng Đường lại dám
gạt nàng bí mật cùng Tam hoàng tử qua lại. Ôn Uyển đối với cái này rất
im lặng. Nàng đã sớm cùng Bình Thượng Đường nói qua chỉ cần hắn không
cuốn vào tranh đoạt, thuần phục hoàng đế, nhìn ở mặt mũi người chị ruột
thịt duy nhất là Phúc Huy công chúa, coi như là cho làm con thừa tự,
Bình Thượng Đường cũng sẽ cả đời vinh hoa phú quý tuyệt đối không thể
thiếu. Thật không nghĩ đến, Bình Thượng Đường còn có dã tâm như vậy.
Trong nội tâm Ôn Uyển cười lạnh không thôi, Bình Thượng Đường còn cầu
cái gì? Cầu quan to lộc hậu, hay là tiền đồ cẩm tú? Những cái này chỉ
cần hắn an an ổn ổn, cầm giữ bổn phận thì sẽ có. Nhưng hắn lại chui vào
trong, Ôn Uyển chưa thấy qua người nào ngu xuẩn như vậy. Nàng ngược lại
muốn nhìn, Bình Thượng Đường cầu chính là cái gì?
Hạ Dao đối với Bình Thượng Đường là một vạn cái chướng mắt: “Cho dù
tương lai cuộc sống khó khăn, ít nhất là hơn mười năm này thời gian an
ổn đã có. Đợi tiếp qua vài năm, ba vị cô nương lớn rồi, Phúc ca nhi cũng lớn rồi. Nạp nhiều tiểu thiếp hơn nữa cũng không dao động được địa vị
của nàng. Chớ đừng nói chi là còn có Quân chúa nhìn xem. Đây cũng là
mệnh, Quận chúa người không biết có biết bao nhiêu người hâm mộ Tô thị
tốt số đâu.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười cười: “Lại để cho ba vị ma ma cố gắng dạy bảo
ba đứa bé. Đặc biệt là Mộng Lan, nàng là đích trưởng nữ, mẹ nàng chống
không được, về sau còn phải dựa vào nàng”
Nói đến ba vị cô nương, Hạ Dao càng ưa thích lão nhị: “Ta xem hay là
coi trọng Mộng Tuyền tốt hơn. Nha đầu kia can đảm không tệ. Nhưng mà lão tam tính tình giống như là di truyền của Tô thị.”
Ôn Uyển ngược lại không có cảm thấy cái gì: “Vạn nhất thực di truyền
thì cũng không có biện pháp. Không tìm nhà cao cửa rộng giàu có, thì
trong kinh thành tìm hộ gia đình trung hậu đơn thuần, bên người lại giao cho mấy quản sự đắc lực. Cũng không ai dám khi dễ cả.” Đối với cái này
nàng thấy không có gì đáng lo lắng.
Hạ Dao trợn mắt nhìn Ôn Uyển: “Người vẫn nên quan tâm hài tử ở trong
bụng mình nhiều hơn đi” Lại còn quan tâm nhà người ta, lẽ ra phải bỏ
nhiều tâm tư vào trên người hài tử của mình mới đúng.
Ôn Uyển vuốt bụng cười. Qủa thật, chỉ có trong bụng này mới thật sự cần nàng quan tâm. Phải hao tâm tư cả đời đây này!
Hoàng hậu đã vài năm mặc kệ mọi chuyện rồi, hôm nay quản sự, chuyện
thứ nhất làm chính là rút ra mấy vị phi tần nằm vùng. Thời gian còn lại
liền quan tâm nhi tử lấy Trắc phi. Thật sự không đến dò xét Ôn Uyển.
Dù là như thế, Ôn Uyển cũng không muốn sống ở chỗ này, mỗi ngày đều
kinh hãi lạnh mình. Loại tình huống này ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân
thể của nàng, đối với sự phát triển của hài tử vô cùng bất lợi: “Cậu
hoàng đế, con muốn trở về, Trương thái y nói con khoẻ hết rồi.”
Hoàng đế có chút không yên lòng hỏi: “Thật khoẻ rồi hả?”
Ôn Uyển hiện tại nộ khí đã qua rồi, không còn cảm thấy buồn nôn nữa,
trái lại đề cao phòng bị. Lần này là lời đồn, lần sau là cái gì: “Con
đều khoẻ cả, thái y nói đã có thể trở về. Cậu hoàng đế, ở đây thật sự
rất buồn bực. Hiện tại con cũng không có việc gì rồi, trở lại trong phủ
có thể mời người đi theo con tán gẫu. Đâu có như ở đây, buồn bực đều sắp buồn bực chết rồi. Cậu hoàng đế, người để cho con trở về đi được
không?” Sau chuyện này, mọi người đều xem nàng trở thành hồng thuỷ mãnh
thú. Phi tần hậu cung về sau nhất định cách nàng xa mười bước, không, xa mười trượng.
Hoàng đế lắc đầu cười: “Được.”
Ôn Uyển cười tủm tỉm: “Cậu hoàng đế, con muốn một ít nghệ nữ. Thời
gian ngắn gần đây phải dùng đến các nàng.” Nàng muốn dưỡng thai.
Hoàng đế đối với yêu cầu của nàng có chút kỳ quái, cũng không phải
cái đại sự gì, liền đáp ứng. Nhưng mà nghĩ đến lúc nàng rảnh rỗi, có thể nghe một chút hí khúc, nhìn một chút vũ đạo, lúc ấy tâm tình cũng tốt
hơn.