Edit : Pthu
Beta: Tiểu Tuyền
“Các ngươi biết không? Cái kia, nha hoàn hầu hạ Thập Nhị tiểu thư, bị Lục gia nhìn trúng, phải làm di nương. Quả là tốt số, thoáng cái là quạ đen bay lên đầu cành, làm phượng hoàng rồi.” Một Tú nương kêu lên. Một
đám tức phụ được cái tin tức kia, cũng ở đây thảo luận sôi nổi .
“Lục gia tuấn tú lịch sự, Lục phu nhân cũng nổi danh là người hiền
lành. Cái nha hoàn này, cũng rất tốt số đấy. Sau này cả đời mặc vàng
mang bạc, ăn mặc không lo.” Lại có một Tú nương cảm thán .
“Đào Hoa, Hồ di nương chỉ rõ nói muốn ngươi làm nha hoàn của nàng.
Chuyện gì đã xảy ra?” Kiều tú nương đi tới, sắc mặt rất khó coi nhìn Ôn
Uyển .
Ôn Uyển không giải thích được .
“Ngươi không biết?” Kiều tú nương thấy bộ dạng của Ôn Uyển, có chút không tin hỏi lại. Ôn Uyển mờ mịt gật đầu, lại lắcđầu .
“Đi thôi, đi thu thập một chút, đi với ta tới chỗ Hồ di nương.” Một
vị ma ma tới từ trên cao nhìn xuống phân phó. Ôn Uyển sợ sệt trốn tránh
phía sau Kiều tú nương. Túm được túm lấy không động đậy.
“Ngươi không muốn đi tới chỗ Hồ di nương.” Kiều tú nương ngạc nhiên. Ôn Uyển gật gật đầu .
“Ngươi nói ngươi không muốn làm nha hoàn của Hồ di nương?” Ma ma vừa
tới không tin hỏi lại Ôn Uyển. Ôn Uyển lập tức làm sáng tỏ cùng Kiều tú
nương ra dấu, mình không muốn rời khỏi Tú phòng .
Kiều tú nương nghe thấy cực kỳ cao hứng, người khác muốn đi hầu hạ
bên cạnh chủ tử rất nhiều. Bản thân Ôn Uyển lại tỏ vẻ không đi, hơn nữa
trên danh nghĩa lại là đồ đệ của Kiều tú nương, cho dù Hổ Phách bây giờ
là di nương rồi, cũng không thể cưỡng chế đem người mang đi. Ôn Uyển
không muốn đi, dĩ nhiên là không cần đi, cùng ma ma kia nói hai câu, ma
ma kia nghi hoặc nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy bộ dạng kinh ngạc của ma ma, gật gật đầu, tỏ vẻ mình
không muốn đi. Chỉ muốn học thêu thùa thật tốt, tương lai làm một Tú
nương. Nha hoàn trong phủ đều tranh nhau đi tiếp cận gần bên cạnh chủ
tử, không thiếu một đứa nha hoàn như vậy. Ôn Uyển không đồng ý, tự nhiên là không thành vấn đề. Có khi còn có người chờ được chọn.
Chờ trở về chỗ ở, mới phát hiện giường chiếu của San San trống rỗng, nên vô cùng kỳ quái .
“Ngươi làm cái gì mà không đi tới bên cạnh Hổ Phách làm nha hoàn nhị
đẳng?” Liên Tử rất khó hiểu hỏi. Ôn Uyển khó hiểu nhìn nàng, lắc lắc
đầu, làm mấy động tác, tỏ vẻ mình rất thích thêu, không muốn rời khỏi Tú phòng .
“Nhìn ngươi sợ hãi rụt rè, nhát gan sợ phiền phức, cũng là thông
minh. Di nương đâu có đâu có tốt như vậy đâu, hơn nữa, bình thường mà
nói, Hổ Phách tối đa cũng là một nha đầu thông phòng, chờ khi sinh nhi
tử mới có thể làm di nương. Lúc này đột nhiên thăng chức làm di nương,
không biết là họa hay là phúc, ngươi không xáp lại gần, là đúng. Cũng là San San không có năng lực, cứ cho là như vậy, nàng cũng có thể thượng
vị, ôi. Những phu nhân thiếu phu nhân kia, đâu có phải sống chung dễ như vậy. Lục phu nhân nói là hiền lành, nhưng chẳng lẽ lại chờ khi dễ, hi
vọng Hổ Phách hiểu a !”
Ôn Uyển dùng quơ tay mấy nét, rất kỳ quái hỏi, tại sao nàng lại nhìn
trúng mình. Hổ Phách không phải là không nhìn trúng nàng sao, làm sao
lại muốn nàng đi qua đó làm nha hoàn cho nàng ta. Không đi thành, còn
đổi thành San San .
“Ngươi cho rằng làm di nương, muốn người nào hầu hạ người đó sẽ phải
hầu hạ sao, nơi đó làm gì có chuyện tốt như vậy, Nàng chọn trúng ngươi,
là do ngươi không có căn cơ, nhìn ngoan ngoãn biết điều, dịu dàng ôn
hòa, nàng bồi dưỡng tốt, sau này ngươi còn không phải là tâm phúc của
nàng, liều chết vì nàng. Về phần San San, khẳng định không phải là người nàng muốn. Hẳn là nhìn thấy ngươi không đi, chủ tử liền ở trong phòng
chúng ta chọn một người khác thay thế đi.” Liên Tử nhìn Ôn Uyển không
hiểu được, vô cùng có kiên nhẫn phân tích khác.
Ôn Uyển lại hỏi ,làm di nương không phải là chủ tử sao !
“Di nương, đối với chúng ta mà nói là chủ tử, đối với phu nhân, thiếu gia, tiểu thư trong phủ ,cũng là nửa nô tài. Về phần thông phòng, cũng
giống như là nô tài, có khi còn không bằng những nha hoàn đắc lực có thể diện bên người phu nhân kia.” Ôn Uyển nửa biết nửa hiểu, bất quá cũng
cố gắng hấp thu những kiến thức này .
Liên Tử phát hiện, Ôn Uyển là một người rất hiếu học, đối với điều
mình không hiểu, bình thường cũng sẽ rất khiêm tốn mà xin chỉ bảo. Trong lòng nàng âm thầm gật đầu, cái Đào Hoa này, nhìn nhát gan nhu nhược,
thật ra thì cũng là một hài tử thông minh. Ngược lại nghĩ tới, nếu như
là không thông minh, làm sao có thể làm cho Kiều tú nương ra mặt vì
nàng. Nhưng mà lại nghĩ, ở trong phủ đệ có thể giấu diếm sự thông minh
của chính mình, từ tầng thấp nhất làm nên, cũng là không dễ dàng. Trong
lòng nhiều hơn một phen thương hại. Đem những điều mình biết cố gắng nói cho nàng biết, làm cho nàng biết nhiều hơn một chút, sau này là nhiều
hơn một phần bảo hiểm .
Ôn Uyển hết sức ngạc nhiên, không nghĩ tới di nương còn không phải là làm dễ dàng như vậy. Kinh ngạc nhất chính là, Liên Tử nhìn bất thanh
bất ngữ (không tiếng không nói , có lẽ ý chỉ người không hay nói ), mà bên trong lại là một người thông thấu* nhất . Sau này, đối với Ôn
Uyển hiền hòa rất nhiều, có đôi khi còn chỉđiểm hai câu. Hai người quan
hệ dần dần bắt đầu tốt hơn .
Bởi vì có chuyện này, cộng thêm Ôn Uyển cầm tiền tiêu vặt hàng tháng, tất cả đều hiếu kính Kiều tú nương. Hơn nữa bình thường, cũng giúp Kiều tú nương làm một chút lợi ích, kiếm chút khoản thu nhập thêm . Thái độ
Kiều tú nương đối với nàng tốt lên rất nhiều , ngay cả mắng cũng mắng ít đi . Làm cho người trong Tú phòng âm thầm lấy làm kỳ lạ .
“Đứa bé kia, tuyệt đối không phải là đơn giản .” Nương tử Hà gia nhìn Ôn Uyển giống như lúc trước , vẫn đối với Kiều tú nương rất cung kính , rất kỳ quái . Trong lòng nương tử Hà gia cảm thấy có cái gì đó không
đúng , nhưng mà, lại nói không nhìn ra là lạ ở chỗ nào . Lời này, lại là không tốt khi nói với người khác , liền đặt ở trong lòng .
Ôn Uyển trở về phòng, đã nhìn thấy Liên Tử dường như thật giống con
rùa nằm lỳ ở trên giường . Cái trán liên tục đổ mồ hôi , đau đến mức mặt cũng nhăn nhó lại . Ôn Uyển bị dọa một trận lớn , bận rộn đi tới hỏi
thế nào . Tiến vào phía trước vừa nhìn , cái mông kia không phải sưng
phồng thật cao .
“Tôn thiếu gia từ trên núi giả ngã xuống, té gãy cánh tay . Nha hoàn
bà tử hầu hạ của hắn tất cả đều gặp họa . Hai thiếp thân nha hoàn kia
cùng nha hoàn hầu hạ quen thuộc , cũng bị đang sống đánh chết , cũng may ta là nha hoàn thô sử, hôm đó cũng không phải là ta đang làm nhiệm vụ
canh giữ ở bên cạnh Tôn thiếu gia, cộng thêm biểu thẩm của ta là tam phu nhân đi cầu . Mới xem như bảo vệ được một mạng , chỉ bị đánh hai mươi
bản . Ngươi yên tâm , bà tử ra tay đánh nhìn ở biểu thẩm của ta, không
sử dụng lực đạo rất lớn, điều trị mấy ngày là tốt rồi .” Liên Tử cũng là may mắn. Ôn Uyển cúi đầu , rùng mình một cái . Tận tâm chiếu cố Liên Tử .
“Đào Hoa, cám ơn ngươi .” Liên Tử thật lòng thật dạ nói cảm ơn .
“Không cần .” Ôn Uyển ra dấu . Hai người cảm thấy ngủ nhàm chán, Ôn
Uyển liền hỏi tình huống trong phủ . Liên Tử biết Ôn Uyển ở trong phủ
cái căn cơ gì cũng không có , muốn hiểu một ít thứ cũng không có quở
trách nhiều . Ôn Uyển ra dấu cái gì , nàng biết liền nói . Đương nhiên , không thể hiểu ngầm cũng không có sửa lại . Ôn Uyển chú ý nhất , tự
nhiên là Bình gia. Nhưng bởi vì không thể khác người , không biểu hiện
quá rõ ràng , nhưng cũng biết một chút tin tức.
Không có mấy ngày, Tú phòng cũng xảy ra một chuyện. Ôn Uyển vào Tú
phòng, nhìn thấy trong Tú phòng bi bi thương thương, rất buồn bực. Vừa
hỏi mới biết được, nữ nhi của một Tú nương họ Bình, bởi vì va chạm Thập
tiểu thư, bị thập tiểu thư làm cho người ta đang sống mà đánh chết.
“Đâu phải là Bích Ngọc đụng vào Thập tiểu thư, rõ ràng chính là ôm
hận với chuyện lần trước . Lần trước tiến vào cung, Đức phi nương nương
lại vui vẻ tán dương y phục Cửu tiểu thư kia xinh đẹp. Thập tiểu thư hận không để cho nàng xiêm y tốt như vậy, nên cố ý gây chuyện.” Nương tử Hà gia lắc đầu thở dài. Những người khác tất cả cũng cúi đầu, nói cách
khác, trên căn bản là thật.
“Nói đánh chết người liền đánh chết người? Mẹ mìn đánh chết người, vì làm nô lệ mà muốn bỏ trốn. Bây giờ , chỉvì một món xiêm y mà đánh chết
người , cũng quá kinh khủng đi .” Ôn Uyển mở to con mắt.
Ôn Uyển bị chuyện này ảnh hưởng tới tâm tình. Nàng rất lo lắng sau này sẽ như thế nào .
“Ngươi làm sao vậy, trở lại đã rầu rĩ không vui ?” Liên Tử rất kỳ
quái hỏi Ôn Uyển , Ôn Uyển đem chuyện này diễn đạt qua quýt nói ra.
“Lúc này còn có biện pháp gì . Thân là nô tỳ , là không có bất kỳ
quyền lợi gì . Chủ nhân muốn ngươi chết, chẳng qua là chuyện của một câu nói .Bất quá ngươi chỉ cần làm người hầu thật tốt, thì sẽ không có
chuyện gì .” Liên Tử nhìn thấy tâm tình Ôn Uyển xuống thấp , an ủi.
“Nô tỳ, không có nhân quyền như vậy ? Sống chết chỉ ở trong lúc những người đó nói một câu sao?” Ôn Uyển mặc dù biết, nhưng là trong lòng vẫn không quá chấm nhận, ở đây ra dấu .
“Nô tỳ chính là nô tỳ, giống như chúng ta vậy , mấy đời là nô tỳ ,
đời sau cũng phải tiếp tục ở trong Hầu phủ làm nô tỳ . Nhà chúng ta năm
đời cũng là người hầu trong Hầu phủ, cũng không biết lúc nào thì là một
người đứng đầu . Hơn nữa , trong phạm vi ba đời nếu có chí thân nô tỳ ,
là không thể tham gia khoa cử . Cho dù được che giấu, một khi biết, tư
cách vẫn bị xóa. Coi như bảo lưu , cũng là bị tất cả mọi người xem
thường .” Ánh mắt Liên Tử u ám xuống.
Ở trong An Nhạc phủ này , tính mạng một nô bộc, cùng con kiến không
đáng tiền giống nhau. Ở bên trong , một lần không cẩn thận , tùy tiện
một người có chút quyền thế, là có thể lấy mạng của nàng . Nếu như nàng
khôi phục thân phận , không nói cái khác, chỉ là nàng là cháu gái ruột
của Hoàng Đế thôi , là có thể bảo đảm nàng áo cơm không lo, tánh mạng vô du. Cho dù có người muốn mạng của nàng, cũng phải áng chừng suy suy
tính tính phân lượng của mình .
Muốn tổn hại nàng, một lần không cẩn thận , sẽ làm cho gia tộc rước
lấy tai họa và rắc rối. Trong thân thể của Ôn Uyển, cuối cùng vẫn còn
chảy dòng máu của đương kim Hoàng Thượng , coi như là huyết mạch ruột
thịt của hoàng đế lão nhân . Không chỉ có hoàng gia, còn có Tô gia, Tô
gia ở tiền triều , chính là danh môn vọng tộc của sông Tiền Đường, cho
đến nay đã có lịch sử hơn bốn trăm năm , là có uy tín nhất trong triều
đình là một gia đình thư hương môn đệ (dòng dõi Nho học) . Hậu
thế cũng là nhân tài bội xuất . Mỗi triều đại cũng sẽ có một hai người
ra làm quan , ra làm quan cũng là người tài hoa trác tuyệt.
Nhưng mà kỳ lạ chính là Tô gia có một tộc quy, nhất định phải đoạn
tuyệt liên hệ cùng bổn gia , bổn gia sẽ không cung cấp bất kỳ trợ giúp
nào ,hết thảy tất cả, đều phải dựa vào chính mình .
Gia tộc bên nội nàng, là gia đình có công lao khai quốc. Trước kia
cũng là gia đình người đọc sách , tổ tông nàng cũng là kỳ nhân, đi theo
thái tổ tranh đấu giành thiên hạ . Được tước vị cha truyền con nối .
Cho nên, Ôn Uyển bất kể là từ phụ tộc ,mẫu tộc , ngoại tổ tộc*, đối
với thế nhân mà nói , Ôn Uyển chính là tiểu thư quý tộc. Sau khi Ôn Uyển đã hiểu ,bĩu môi, cái gì quý tộc, đều lưu lạc đến mức bất cứ một con
kiến nào cũng có thể bóp chết nàng . không khác gì món đồ chơi.
*Phụ tộc : dòng tộc của cha, mẫu tộc : dòng tộc của mẹ , ngoại tổ tộc :tộc của ông ngoại .
An thị kia, chắc chắn còn sắp xếp được phía sau. Chính mình nếu muốn
khôi phục lại thân phận, mà tìm phụ tộc , chính là đâm đầu vào chỗ chết. Chỉ có thể tìm mẫu tộc, mà còn nhất định phải đến tìm sự che chở của
mẫu tộc. Nếu không, cũng sẽ không được gì. Nhưng bất kể nghìn khó vạn
khăn, nhất định phải làm. Cũng không cần loại cuộc sống quá lo lắng đề
phòng này.
Ôn Uyển hướng về phía ánh trăng bên ngoài khúc xạ chiếu vào, ngẩn
người. Ở sâu phía trong chỗ ở của nha hoàn bà tử, là rất khó ra cửa. Cho dù ra cửa, cũng đều có người nhìn thấy. Như vậy, làm như thế nào đi tìm phủ Tông Nhân nha! Chẳng lẽ bản thân mình, thật đúng là phải làm một
cuộc đời nha hoàn. Nói giỡn, hai tháng còn chưa tới, mà nàng đã sâu sắc
hiểu rõ cuộc sống ở chỗ này, đẳng cấp khác biệt có bao nhiêu, thân phận
quan trọng tới cỡ nào .
Chẳng qua, cái cơ hội này, lúc nào mới có thể đến đây, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng như thế này .
Cũng may vết thương của Liên Tử rất nhanh liền tốt, sau này tốt rồi,
biểu thúc của nàng liền cho nàng đổi sang công việc nhàn rỗi, điều đến
trong phủ đệ kêu Đình thiếu gia. Nói là trưởng tử của Tam gia.
Đối với mấy cái này Ôn Uyển cũng không có lưu tâm . Bọn họ ở trong
phòng này , bởi vì ra vào quá nhiều lần , tạm thời quảng sự ma ma cũng
không có an bài người đi vào .Liền chỉ có hai người ở . Kể từ khi Ôn
Uyển dốc lòng chiếu cố Liên Tử trong khoảng thời gian dưỡng thương này , Liên Tử đối với Ôn Uyển càng tốt, mỗi lần trở lại, lúc nào cũng cho
nàng mang chút đồ tốt trở về cho nàng ăn. . Ôn Uyển không khách khí ,
vui tươi hớn hở hưởng thụ . Quan hệ của hai người càng ngày càng tốt.