Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 166: Q.7 - Chương 166: Hoàng hậu muốn trở về




Một luồng ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, sâu kín chiếu vào giường trúc trong gian phòng, Ôn Uyển nằm trên giường trằn trọc, làm thế nào cũng không chìm vào giấc ngủ được, nên dứt khoát đứng dậy, đi vào trong rừng trúc.

Ôn Uyển ở trong rừng trúc đi lại, Hạ Ảnh đem áo choàng phủ thêm cho Ôn Uyển: “Quận chúa, người không chịu chú ý thân thể, vạn nhất cảm lạnh thì sao, chẳng phải lại huyên náo sao?”

Ôn Uyển chỉ vào một đám trúc tử nói: “Ngươi xem cây trúc đều là mọc bụi đấy, từng cây từng cây đều vây quanh cơ thể mẹ, rất chặt chẽ và dày đặc. Bọn chúng cùng chung hoạn chung khó khăn, cùng hân hoan cùng vui mừng, bất ly bất khí. Cả đời đều gần nhau cùng một chỗ.”

Hạ Ảnh biết rõ Quận chúa nhớ tướng quân và hai hài tử rồi, Quận chúa gần đây khẩu vị kém đi, giấc ngủ cũng kém: “Quận chúa, đợi việc này kết thúc, là có thể một nhà đoàn tụ rồi.”

Ôn Uyển lắc đầu, có chút thở dài: “Haizz, mưa gió nổi lên phong mãn lâu. Mưa gió nổi lên, cũng không biết có bao nhiêu người phải thê ly tử tán, cốt nhục chia lìa.” Tuy còn chưa có phát sinh, nhưng mà Ôn Uyển có thể đoán được đấy, trước khi hoàng đế trở lại phải chết bao nhiêu người nữa.

Ôn Uyển có chút thở dài, đành phải tin tưởng là hoàng đế thật sự nghĩ ra sách lược vẹn toàn. Nếu không, chờ đợi nàng cũng không phải một nhà đoàn tụ, mà là đường hoàng tuyền. Nàng cũng không muốn đi đường hoàng tuyền, nếu thực sự phải đi đến một bước kia, nàng vẫn có thể chạy thoát.

Hạ Ảnh biết rõ muốn cho Ôn Uyển không còn bi thương xuân thu nữa, biện pháp tốt nhất là chuyển dời lực chú ý: “Quận chúa, đều sắp xếp xong xuôi rồi. Mấy ngày này có thể đưa Mộc Nhất rời kinh. Quận chúa, lời cần nhắn nhủ ta cũng đã nhắn nhủ cho Mộc Nhất rồi. Người yên tâm, Mộc Nhất sẽ không có việc gì đâu.”

Ôn Uyển cười khổ: “Hy vọng thế đi!” Nàng không hi vọng đứa bé này có việc gì. Mặc dù chỉ là thế thân, không phải con ruột, nhưng mà ở chung thời gian dài như vậy thực không hi vọng đứa nhỏ này có việc gì.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển không có hứng thú, lại thả một quả boom, thành công chuyền dời lực chú ý của Ôn Uyển: “Quận chúa, hoàng hậu trở về rồi. Từ Ngũ Đài sơn trở về rồi. Chỉ khoản ba bốn ngày là có thể trở lại kinh thành.” Hạ Ảnh nhận được tin tức vào lúc hoàng hậu khởi hành trở về. Chỉ là nàng không nói cho Ôn Uyển biết. Bởi vì hoàng hậu trở lại kinh cũng không phải là việc Ôn Uyển có thể ngăn cản được đấy.

Ôn Uyển vô cùng kinh ngạc: “Ai đón hoàng hậu trở về?” Đầu tiên không có khả năng là thái tử, thái tử gần đây loay hoay cũng đã sứt đầu mẻ trán rồi. Làm sao có thời gian nghĩ đến đón hoàng hậu trở về. Hơn nữa, Thái Tử phi khẳng định là người đầu tiên không hi vọng Hoàng hậu trở về kinh. Hoàng hậu kia chính là một người kéo chân sau, trở về chỉ thêm phiền.

Hạ Ảnh lắc đầu: “Là bản thân hoàng hậu muốn trở về. Ai cũng ngăn không được…” Không phải là ngăn không được mà là không dám ngăn cản. Bởi vì hoàng đế sắp chết rồi. Nếu thái tử đăng cơ, hoàng hậu chính là thái hậu. Thái hậu và hoàng hậu cũng không phải cùng một cấp bậc đấy. Hoàng hậu thì hoàng đế có thể phế, có thể đổi một người khác. Nhưng mẹ ruột hoàng đế lại chỉ có một.

Ôn Uyển nở nụ cười rồi nói ra: “Hạ Ảnh, để cho người truyền tin tức ra ngoài. Nói là Lục hoàng tử phái người mời hoàng hậu trở về. Ừ, đúng rồi, mặt khác thêm một câu, là Trắc phi Hà thị của Lục hoàng tử đề nghị Lục hoàng tử làm như vậy. Hà thị muốn Lục hoàng tử tận hiếu. Lục hoàng tử muốn làm một nhi tử hiếu thuận ah.” Hoàng hậu trở về người đầu tiên muốn đối phó không phải là Thái Tử phi, mà là nàng. Nàng thực là đầu sỏ gây nên chuyện để cho hoàng hậu lâm vào trong nước sôi lửa bỏng. Nhưng mà muốn tìm người kiềm chế được nàng. Cũng tìm đối thủ tốt một chút đi. Tìm một nữ nhân ngu xuẩn như vậy trở về.

Hạ Ảnh liếc nhìn Ôn Uyển, nở nụ cười. Quận chúa thật sự là phúc hắc ah, cái này hoàn toàn đem Lục hoàng tử và Hà thị đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió rồi. Ngẫm lại, hoàng hậu bởi vì sao lại bị đưa đi Phật đường, tuy hoàng đế không có nói nhưng mà tất cả mọi người biết là phạm vào sai lầm lớn. Lúc này hoàng đế còn chưa có chết. Lục hoàng tử và Hà thị lại coi như hoàng đế không tồn tại. Hơn nữa tin tức này lan truyền ra ngoài, người đầu tiên chọc giận chính là Thái tử và Thái tử phi. Các người là hiếu tử hiếu phu, vậy thái tử cùng Thái tử phi là cái gì, bất hiếu tử tôn à?

Thái tử cùng Thái tử phi nhận được tin tức của hoàng hậu vốn là lắp bắp kinh hãi, đợi biết được là ý của Lục hoàng tử. Thái tử tức giận nổi lên, triệu hoán Lục hoàng tử tới, giận dữ mắng mỏ một trận.

Ý của Thái tử rất rõ ràng, không phải là không nên đón hoàng hậu trở về. Mà là hiện tại còn chưa phải lúc. Lục hoàng tử bị giáo huấn khiển trách đến mặt xám ngắt. Nhưng hắn muốn phản bác cũng không có lập trường phản bác. Bởi vì lần trước hắn có đề nghị qua với thái tử đón hoàng hậu trở về, thái tử nói thời cơ chưa đến. Hơn nữa đây là thánh chỉ của hoàng đế hạ, hiện tại hoàng đế chưa chết đã tổn hại thánh chỉ của hoàng đế, có còn để hoàng đế vào mắt nữa hay không?

Thái tử phi tức giận đến muốn hộc máu. Ngày tốt lành mới qua vài ngày, vậy mà đón hoàng hậu trở về. Thái Tử phi vừa nghĩ tới hoàng hậu, trên đầu đã bốc lên khói xanh. Ngẫm lại lúc trước hoàng hậu làm những chuyện vô liêm sỉ kia, lần này trở về xác định chắc chắn lại không có chuyện tốt.

Thái tử phi nhớ tới nữ nhân Quách thị khác ở Đông cung, hoàng hậu trở về khí diễm của nữ nhân này nàng lại áp chế không nổi rồi. Không được, nhất định phải giải quyết nàng ta trước khi hoàng hậu trở lại. Cũng không được, Quách thị không thể chết. Kỳ thật Quách thị tuy không thể chết được, nhưng mà coi như phế đi. Về sau may mắn là Quách thị hoài thai một cái thai kia đều không cần Hải Như Vũ động thủ, thì đã mất. Bởi vì thân thể tổn hại căn cơ, nên giữ không được.

Hải Như Vũ suy nghĩ rồi nói: “Vậy hãy để cho nàng ta một mực nằm đó, làm một mỹ nhân bệnh yếu đi” Chỉ cần không thấy hoàng hậu, châm ngòi ly gián thì chuyện cũng ít đi rồi, có thể giảm thiểu một ít áp lực.

Dung ma ma cũng đồn ý với biện pháp này. Nhưng đối với việc Thái tử phi sầu lo, ngược lại an ủi: “Thái tử phi cũng không cần phải gấp. Hoàng hậu mấy năm nay ăn chay niệm Phật, chắc hẳn tâm tính tốt rồi, sẽ không như xưa nữa.”

Hải Như Vũ lắc đầu: “Người bình thường, nếm qua đau khổ nhất định sẽ suy nghĩ qua đấy. Nhưng mà hoàng hậu…” Người thông minh mới đi nghĩ lại, người ngu xuẩn chỉ biết hướng rúc vào bên trong rừng sâu.

Lấy sự hiểu biết của Hải Như Vũ với hoàng hậu, nàng cơ bản có thể kết luận, hoàng hậu không chỉ không có biến tốt, ngược lại sẽ còn tệ hại hơn. Cùng người thông minh đấu tâm nhãn đơn giản là có chút mệt mỏi, nhưng ít ra trên mặt không có trở ngại. Nhưng mà cùng kẻ ngu dốt như vậy, không cần đấu thì cũng làm cho ngươi sứt đầu mẻ trán. Vị trí hoàng hậu, đến lúc đó còn phải cho nàng đi thu thập cục diện rối rắm.

Dung ma ma suy nghĩ rồi nói: “Thái tử phi, hoàng hậu cho dù có tính tình không hướng về phía Thái Tử phi. Cũng phải hiểu đợi đến lúc thái tử điện hạ đăng cơ đã.” Nhịn hơn mười năm rồi, cộng thêm tin tức rất xác thực, tất cả mọi người vô cùng tin tưởng hoàng đế sắp chết rồi. Hoặc là xác thực mà nói, là đoàn người của thái tử, kể cả Hải Như Vũ đều hi vọng hoàng đế chết.

Hải Như Vũ nắm chặc khăn trong tay: “Nếu hoàng hậu xung đột với ta, ta cũng không sơ. Ta sợ nhất chính là Hoàng hậu hướng về phía Ôn Uyển. Ôn Uyển và hoàng hậu có thêm thù giết đệ diệt tộc. Nhưng mà Ôn Uyển…” Hướng về phía nàng, đơn giản chỉ là quở trách vài câu, nói vài lời đào tâm, sau đó nhét nữ nhân cho Thái tử. Dù sao hoàng hậu cũng chỉ có mấy chiêu này, nàng đã sớm chán ghét rồi. Sợ là sợ, hoàng hậu trêu chọc đến Ôn Uyển. Đó mới là chọc đến phiền toái cho Thái tử.

Dung ma ma cúi đầu xuống: “Thái tử phi, chuyện này phải nói với Thái tử. Để cho Thái tử khuyên hoàng hậu an ổn xuống. Đúng lúc này không thể trở mặt với Ôn Uyển Quận chúa. Nếu không…” Nếu không cho dù hoàng đế chết rồi, thái tử có thể thuận lợi đăng cơ hay không đều là một ẩn số. Ôn Uyển Quận chúa nhìn thì ôn ôn hòa hòa đấy, nhưng mà một khi tức giận, ai cũng không biết sẽ như thế nào.

Thái tử phi gật đầu, lập tức để cho người đi mời thái tử. Sau đó nói chuyện với thái tử hơn nửa ngày, Thái tử cũng biết Ôn Uyển chính là quả trứng vàng tạm thời còn chưa thể đụng tới. Hắn cũng không dám đụng chạm làm sao còn có thể để cho hoàng hậu đụng tới đây. Chẳng qua hai người nói chuyện vừa xong, thì bên ngoài có người tiến đến, nói có chuyện quan trọng hồi bẩm.

Trong lòng thái tử thoáng chốc không biết là tư vị gì: “Ngươi nói là, Ôn Uyển đã đưa Minh Cẩn ra ngoài? Đưa đi nơi nào?”

Người tới nói: “Hướng đi kia có lẽ là hải khẩu. Thái Tử điện hạ, Quận chúa đã đem Minh Cẩn thiếu gia đưa khỏi kinh thành, chuẩn bị mang đến hải khẩu, thái tử điện hạ, chúng ta phải làm thế nào?” Ý là hỏi Thái tử, có muốn bắt Minh Cẩn lại làm con tin hay không? Sau đó áp chế Ôn Uyển.

Sau khi thái tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi một chút.” Sau đó chuyển về chính viện, nói chuyện này với Hải Như Vũ: “Cô cảm thấy, chuyện này có chút kỳ quặc.” Có thể không kỳ quặc sao? Cho dù hoàng đế thực sự băng hà rồi, cũng không nên ở dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy mà đem người đưa đi ah! Vạn nhất bị bắt, vậy chính là nắm giữ nhược điểm trí mạng của Ôn Uyển rồi. Đương nhiên, có lẽ Ôn Uyển có phương pháp trái ngược, nhưng cái này cũng không tránh khỏi ánh mắt nhiều người rồi.

Hải Như Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đứa bé này hẳn là thế thân. Có lẽ Minh Cẩn đã thông qua những biện pháp khác đưa ra ngoài rồi.” Hành động này chỉ là làm hoa mắt, hấp dẫn tất cả lực chú ý của mọi người, sau lưng lại vụng trộm đem người chuyển đi.

Hải Như Vũ dừng một chốc rồi nói: “Điện hạ, nếu như Minh Cẩn thật sự bị đưa đi rồi. Ngược lại có thể nói rõ một chuyện, Hoàng Thượng thật sự không được…” Nếu không phải hoàng đế không được, Ôn Uyển làm sao lại lo lắng mà muốn đem hài tử đưa đi. Sợ là bản thân Ôn Uyển cũng muốn đi, chỉ là mục tiêu quá lớn không đi được. Cho nên tìm cách đem hài tử đưa ra ngoài trước.

Thái tử cũng tán đồng cái biện pháp này. Chỉ cần một ngày không được tin tức xác thực của phụ hoàng, thì hắn một ngày không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay Ôn Uyển hành động này, sợ là đã sớm nhận được tin tức phụ hoàng thật sự không xong. Về phần Ôn Uyển làm thế nào nhận được tin tức đấy, cái này rất dễ dàng, Bạch Thế Niên không phải ở trước mặt hoàng đế ư!

Thái Tử phi suy nghĩ xong lại cảm thấy không đúng: “Điện hạ, hẳn là Ôn Uyển muốn đi, nhưng làm sao đi được. Cho dù nàng ấy đi được rồi, còn Bạch Thế Niên thì sao?” Phải đi cũng phải một nhà bốn miệng cùng đi. Nhưng bọn họ lại có thể trốn đi nơi nào? Trong thiên hạ đâu không phải là vương thổ, trên vương thổ ai không phải là Vương thần.

Thái tử vừa cười vừa nói: “Ôn Uyển không phải còn có hòn đảo sao? Ta cũng không thể đuổi tận giết tuyệt a? Lại nói thật sự không được thì bọn họ cũng có thể trốn ra ở hải ngoại. Dù sao Ôn Uyển có thuyền biển.” Thấy Thái tử phi lắc đầu biểu thị không đồng ý. Lúc này thái tử mới vừa cười vừa nói: “Nguyên nhân chân chính là Ôn Uyển sợ Minh Cẩn để ở trong kinh thành không an toàn, bị người cưỡng ép. Bất kể là Ôn Uyển, hay là Bạch Thế Niên, đều có năng lực tự bảo vệ mình. Cho dù cô đăng cơ làm đế, đến lúc đó họ có thể mang theo hài tử ra đi. Hiện tại ngẫm lại, sợ rằng Ôn Uyển đã sớm chuẩn bị cái này. Nếu không năm trước làm sao lại đưa Minh Duệ đi hải khẩu.”

Thái Tử phi có khuynh hướng nghiên về lý do đằng sau. Về phần nói Ôn Uyển diễn trò cái gì. Thái tử phi không có suy nghĩ đến. Dù sao ai cũng không có khả năng lấy cốt nhục của mình đem ra để đùa giỡn. Hơn nữa Ôn Uyển lại còn yêu thương Minh Cẩn như vậy. Nhưng mà vì ổn thỏa để đạt được mục đích, Thái tử phi thương lượng cùng thái tử: “Điện hạ, ngày mai ta phái người đi đón Linh Đông trở về. Hỏi nó chút chuyện ở phủ quận chúa.” Nếu như Linh Đông nói rõ Minh Cẩn không ở trong phủ. Vậy thì Minh Cẩn thật sự bị đưa đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.